[Dịch] Hùng Bá Man Hoang
Chương 4 : Đao phổ không trọn vẹn
.
Sau khi trở lại tiểu viện, Chương Diệp ăn một bữa thật no rồi sau đó đi ngủ, ngủ tới một ngày một đêm, tỉnh dậy hắn thấy tinh thần sảng khoái, suy nghĩ trở nên thông suốt.
Chương Diệp lấy một quyển sách ra đọc, phát hiện trí nhớ tốt hơn không ít, đồ vật chỉ cần xem qua một lần là có thể nhớ sơ sơ. Càng làm cho hắn khoái chí là khả năng tính toán và lý giải của mình tốt hơn trước rất nhiều. Một vài vấn đề về võ học, hắn chỉ suy nghĩ tìm tòi sơ qua là có thể tìm ra mấu chốt của vấn đề nhanh chóng.
" Xem ra, sau lần dung hợp ký ức, đầu óc đã có chút biến hóa kỳ diệu, minh mẫn hơn rất nhiều." Chương Diệp cảm thấy vui mừng, nghĩ ngợi nói :" Trước kia tư chất không tốt, đầu óc cũng chậm. Hiện nay tư chất vẫn vậy nhưng khả năng tính toán và lý giải hơn hẳn ngày trước. Chỉ cần ta lĩnh ngộ cùng ghi nhớ nhanh hơn người khác, cho dù tư chất có kém hơn chăng nữa, sớm muộn ta cũng bước vào con đường cường giả!"
Hưng phấn qua đi, Chương Diệp chợt nhớ tới một việc: "Hiện nay mình đã tiến giai Võ Đạo nhị trọng, mình cũng nên đến Tàng Thư Các của gia tộc tìm mấy môn vũ kỹ tu luyện."
Hiện tại Chương Diệp tu luyện công pháp từ một cuốn sách tên là (võ đạo nhập môn). (Võ đạo nhập môn) tên như ý nghĩa, bên trong ghi lại những thứ căn bản nhất của võ học như: "Nội công căn bản", "Thân pháp căn bản", "Quyền pháp căn bản", "Chưởng pháp căn bản", "Kiếm pháp căn bản", "Đao pháp căn bản" cùng "Thường thức võ đạo" ... Những chữ hay tranh vẽ này cho dù là người bình thường chưa có tiếp xúc võ học cũng có thể dễ dàng hiểu.
Chương gia quy định người tu luyện nội công căn bản tới Võ đạo nhị trọng mới có tư cách đi vào Tàng Kinh Các của gia tộc, lựa chọn vũ kỹ thích hợp cho mình. Lúc đầu Chương Diệp chỉ là Võ Đạo nhất trọng, cho nên một mực không có cách nào lấy được vũ kỹ. Hiện tại hắn đã tiến giai đến Võ Đạo nhị trọng cũng đã đến lúc chọn lấy vũ kỹ.
Chương gia, Tàng Thư Các.
Tàng Thư Các là một trong những chỗ thần bí nhất của Chương gia, bên trong cất giữ nhiều loại võ đạo bí tịch. Tàng Thư Các bình thường đóng kín lại chỉ khi các đệ tử gia tộc luyện tới Võ Đạo nhị trọng mới được một lần vào xem miễn phí. Về sau muốn vào các để đọc sách, thì cần giao nộp chi phí.
Chương Diệp đi nhanh tới trước Tàng Thư Các, vừa đi vào trong chợt thấy một thiếu niên áo xanh, khoảng mười hai mười ba tuổi, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo. Chương Diệp khẽ cao mày lại.
Hóa ra thanh niên áo xanh này là Chương Đại Thạch, chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Chương Diệp. Chương Đại Thạch cùng Chương Phương nằm trong nhóm người mà từ trước đến nay không hợp với Chương Diệp. Hắn ỷ có thực lực là Võ Đạo nhị trọng trung kỳ nên đã nhiều lần gây khó dễ Chương Diệp. Vì vậy Chương Diệp không có cảm tình lắm với tên này.
"Hả? Chương Diệp?" Chương Đại Thạch ngạc nhiên khi thấy CHương Diệp xuất hiện :" Nơi này là Tàng Thư Các của gia tộc , có thực lực Võ Đạo Nhị Trọng mới có tư cách vào đây. Chương Diệp, phế vật như ngươi chạy tới nơi này làm gì?"
Man Hoang đại lục là nơi mà cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh muốn gọi với kẻ yếu như thế nào cũng được. Gọi Chương Diệp là "phế vật", Chương Đại Thạch chẳng thấy có gì quá đáng cả. Trước kia, hắn luôn gọi Chương Diệp như vậy.
Chương Diêp nhìn Chương Đại Thạch không trả lời mà đi thẳng vào trong Tàng Thư Các.
"Ngươi. . ."
Nếu như bình thường Chương Đại Thạch thấy thái độ hờ hững của Chương Diệp như thế, nhất định sẽ giận tới tím mặt mà ngăn Chương Diệp lại. sau đó ức hiếp vũ nhục một phen. Nhưng hiện tại Chương Diệp nhất cử nhất động dường như mang theo một tia khí tức huyền diệu, mờ mờ ảo ảo như tan làm một thể với Tàng Thư Các , loại khí thế này khiến kẻ khác không được phép khinh thường nên lúc nhất thời Chương Đại Thạch không dám thiếu suy nghĩ mà hành động.
"Võ Đạo Nhị Trọng thiên! Chương Diệp phế vật này mà cũng tiến cấp Võ Đạo Nhị Trọng thiên! Sao có thể. . ." Chương Đại Thạch nhìn theo thân ảnh Chương Diệp , sắc mặt âm âm hiểm hiểm cũng không biết suy nghĩ gì.
Chương Diệp tiến vào Tàng Thư Các chỉ thấy một lão già râu bạc trắng xếp bằng trên ghế đá, không nói một lời, cũng không nhúc nhích, nhưng lại có một loại khí tức ngưng trọng như núi .
Chương Diệp thi lễ với lão già rồi trầm giọng nói : "Ta đã tiến giai Võ Đạo Nhị Trọng, xin tiến vào Tàng Thư Các."
Lão già không mở mắt, ống tay áo phất lên vung tới một miếng da thú bên người, nói ra: "Ghi tên của ngươi, tên của cha mẹ cùng thời gian tiến giai để chúng ta kiểm tra đối chiếu sự thật."
Chương Diệp nhận miếng da thú rồi ghi thông tin về mình sau đó đưa cho lão già trên bàn đá.
Lão già mở mắt ra nhìn miếng da thú gật đầu với Chương Diệ, nói: " tư chất của ngươi hơi thấp, theo lẽ thường cho dù 40 tuổi cũng không thể tiến giai. Hiện nay, ngươi mới 14 tuổi mà có thể tiến giai Võ Đạo nhị trọng, cho thấy ý chí và nghị lực của ngươi không tệ lắm. Theo quy định của Chương gia, mỗi đệ tử Võ Đạo nhị trọng đều có thể vào trong Tàng Kinh Các, lựa chọn hai loại vũ kỹ cấp thấp thích hợp cho mình. Bây giờ, người có thể vào trong Tàng Thư Các tìm kiếm vũ kỹ thích hợp. Nhớ kỹ, thời gian chỉ có ba nén hương, thời gian vừa hết, bất luận ngươi chọn vũ kỹ thích hợp xong hay chưa đều phải rời khỏi tầng thứ nhất."
Chương Diệp thi lễ với lão già, chuyển hướng tiến vào tàng thư thất.
Chương gia chỉ là gia tộc nhỏ nhưng trải qua mấy trăm năm, trong tàng thư thất tích lũy không ít bí tịch. Chương Diệp nhìn lước qua tùy ý, trong tàng thư thất rộng lớn này, dựng đứng hơn mười giá sách được sắp sếp chỉnh tề, bên trên tràn đầy các loại võ đạo bí tịch. Tính qua loa không dưới ngàn bản.
Thời gian không nhiều, Chương Diệp không nhìn nhiều, lặp tức bắt đầu tìm kiếm vũ kỹ thích hợp cho mình.
Chương Diệp tìm kiếm đầu tiên là thân pháp vũ kỹ. Loại thân pháp vũ kỹ có thể dùng chạy đi, né tránh, trốn chạy, hầu như mỗi Võ Giả đều tu luyện loại thân pháp vũ kỹ. Chương Diệp đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Tìm một hồi, Chương Diệp rốt cục chọn trúng một quyển bí tịch. Quyển bí tịch này tên là 《 Kinh Hồng Quyết 》, luyện đến cảnh giới đại thành, tốc độ nhanh như kinh hồng (chim nhạn), thuộc về trong võ kỹ cấp thấp nhất, một trong thân pháp có tốc độ nhanh nhất.
Đã tìm được thân pháp, kế tiếp Chương Diệp muốn tìm là một bộ công kích vũ kỹ. Nhìn rất lâu, một bộ đao phổ không trọn vẹn làm Chương Diệp thấy hứng thú.
Bộ đao phổ này có hơn hai mươi trang, bên trong ghi lại chỉ có một đao chiêu. Một đao kia chú ý "gió mát lướt nhẹ qua mặt, chỉ thấy gió mát không thấy đao", chính là một chiêu đao pháp cực kỳ thần diệu.
"Bộ đao phổ không trọn vẹn này là của một vị trưởng lão trong Chương gia của chúng ta trong lúc vô tình đạt được, luận phẩm cấp có lẽ thuộc về Trung cấp vũ kỹ, chỉ là không trọn vẹn mới để ở khu võ kỹ cấp thấp. Tên đao phổ không thể xác định chỉ biết là bộ đao phổ vô danh này ghi lại tổng cộng ba cái đao chiêu,Chương gia chúng ta đạt được chính là đao thứ nhất trong ba đao." Lão giả chẳng biết lúc nào đã đi tới nói: "Muốn luyện thành chiêu đao pháp này, cần ngộ tính vô cùng tốt mới được. Nếu như không có ngộ tính xuất chúng, cho dù luyện trên mấy chục năm cũng không luyện được gì. Chương Diệp, ngộ tính của ngươi quá bình thường, ta khuyên ngươi hay là buông tha bộ đao phổ không trọn vẹn này."
"Ngộ tính xuất chúng ?" Chương Diệp nghe câu này, trong lòng không khỏi khẽ động. Hắn từ khi trí nhớ dung hợp đến nay,khả năng tính toán cùng lý giải mạnh thêm không ít, trước kia một ít vấn đề cảm thấy lẫn lộn, thêm chút suy nghĩ tìm tòi là có thể ra đáp án. Chỉ là không biết, khả năng tính toán cùng lý giải này, có xem là ngộ tính không?
Trầm ngâm một chút, Chương Diệp nói ra: "Đa tạ trưởng lão nhắc nhở, ta quyết định, muốn bản đao phổ không trọn vẹn này."
Nhìn kiên định thần sắc của Chương Diệp , lão giả khẽ lắc đầu, nói ra: "Ngươi đã chọn, ta cũng không nhiều lời. đao phổ không trọn vẹn này ghi lại phát đao chiêu, tuy nhiên uy lực cực lớn, nhưng từ trước rất ít người có thể luyện thành. Hi vọng ngươi là một cái ngoại lệ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện