[Dịch] Hùng Bá Man Hoang

Chương 17 : Mãnh Mã Tượng hung tàn

Người đăng: 

.
"Đây là khu rừng vòng ngoài Man Thú sơn mạch a!" Chương Diệp tháo hai đoạn gỗ dưới giầy ra, nhìn những cổ thụ che trời khiến nội tâm hắn không khỏi thầm giật mình. Khu rừng vòng ngoài Man Thú sơn mạch vàrừng nhiệt đới nguyên thủy lúc trước chỉ cách nhau một con sông nhưng lại có khác biệt rất lớn. Điểm dễ nhận thấy nhất chính là cây cối ở khu rừng này đều là những cây cổ thụ ngàn năm cao tới cả trăm trượng, cá biệt còn có một ít cổ thụcao tới mấy trăm trượng, xem niên kỷ của nó ít nhất cũng phải mấy ngàn năm rồi. Tục ngữ nói: nước sâu nuôi lớn cá. Rừng cây rậm rạp cao lớn ắt có thể dưỡng ra dã thú hung mãnh. Trông theo những đại thụ cao tới mấy trăm trượng này thì có thể hình dung ra ở đây chắc chắn sẽ có dã thú vô cùng hung mãnh. Chương Diệp nhìn thoáng qua xung quanh mình rồirất nhanh đã tìm thấy một cái hốc ở trên một cây đại thụ, cảm thấy rằng ở bên trong này sẽ tránh được những nguy hiểm của hung thú nên đã lập tức chui vào. Thời gian vừa qua liên tục sống trong liều mạng chốn chạy, hơn nữa còn phải dốc hết sức lực khiếncho chân khí toàn thân Chương Diệp đã khô kiệt. Bây giờ ở hốc cây này chính là thời gian tốt để hắn điều tức cơ thể khôi phục lại sức lực. Muốn khôi phục thực lực mau lẹ nhất thì phục dùng đan dược là phương pháp hiệu quả nhất, mà hiện giờ sau nhiều phen chém giết thì trên người hắn có rất nhiều đan dược, nghĩ vậy hắn liền mở nắp cái bình lấy được từ trên người Chu Ngọc Đào lấy ra nữa khỏa Tụ Khí Đan nuốt vào. Ực một phát, nữa khỏa Tụ Khí Đan đã vào đến bụng, dược lực nhanh chóng hóa thành mộtđạo nhiệt lưu thôi động chân khí. Tụ Khí Đan vốn là dành cho võ giả Võ Đạo Tam Trọng và trên tam trọng phục dụng vìthế dược lực vô cùng bá đạo. Tuy Chương Diệp chỉ nuốt có nửa miếng nhưng thực sự cảm giác được chân khí trong cơ thể cuồn cuộn chảy tựa như muốn bạo phát cơ thể hắn. Chương Diệp kiệt lực khống chế luồng chân khí đang không ngừng bành trướng trong cơ thể, mặt khácđể cho chân khí lưu chuyển tuần hoàn khắp kinh mạch, chân khí vận chuyển tới vòng thứ chínrốt cuộc Chương Diệp cũng đã hoàn tất việc hóa giải dược lực của nữa khảo Tụ Khí Đan,lúc này chân khí trong cơ thể hắn không những đã khôi phục hoàn toàn mà dường như còn tăng trưởng thêm không ít. "Đan dược thực là đồ tốt a, mới dùng có nữa miếng mà đã bổ sung xong chân khí toàn thân, nếu như mỗi ngày đều có đan dược phục dụng thì khẳng định tốc độ tu luyện tốc độ sẽ rất nhanh chóng!" Chương Diệp kiểm tra tình trạng chân khí trong cơ thể một chút thì không khỏi giật mình sợ hãi than lên. Sợ hãi than một hồi, Chương Diệp nhảy ra khỏi hốc cây đi tìm một ít chất lỏng thực vật có mùi mãnh liệt để thoa lên người nhằm che dấu mùi của bản thân. Làm xong bước này, hắn lại cắm lên người mình hơn mười cành cây còn tươi sốt, ý đồ muốn ngụy trang bản thân thành một thân cây nhỏ, xong đâu đó hắn mới cẩn thận từng li từng tý hành tẩu trong rừng. Một người nếu muốn sinh tồn được ở trong rừng rậm, thiết yếu phải hoàn thành hai việc. Một là phải nhanh chóng tìm được nguồn thức ăn để bổ sung thể lực. Hai là phải tìm được một nơi trú ngụ an toàn, dễ hành động. Và hai việc này tốt nhất là nên hoàn thành trước khi trời tối, bởi vì buổi tối là thời điểm hung thú qua lại, nếu lúc này vẫn còn không có tìm được nơi ẩn trú an toàn thì tuyệt đối là thập tử nhất sinh. Trong trí nhớ mới thức tỉnh của Chương Diệp có rất nhiều kỹ năng sống nơi hoang dã, những kiến thức đó thực sự là vô cùng hữu ích với hắn lúc này, Chương Diệp chỉ tốn thời gian không tới hai giờ đã tìm được một cái huyệt động để tạm thời trú ngụ, cái huyệt động này trông có vẻ là một cái sào huyệt vứt đi của một hung thú nào đó, cửa động chỉ vừa cho một người đi quanhưng không gian bên trong lại khá lớn, đủ chỗ cho cả chục người dừng chân. Khiến cho hắn hài lòng nhất là cái huyệt động này có hai cái cửa, Nếu như bên ngoài một cửa có cường địch mai phục thì ta lại thong dong chạy chốn bằng cửa kia, không lo sẽ bị chết khốn bên trong. Chương Diệp lấy một tảng đá to bịt một cái cửa động lại, đang chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm một ít đồ lót bụng thì chợt nghe tiếng bước chân "Rầm rầm rầm oanh", ngay cả mặt đất trống cũng bị chấn động dữ dội . Chương Diệp ngó đầu ra chỉ thấy phía xa xa đột nhiên xuất hiện một gia hỏa đầu một sừng cao khoảng ba trượng đanglao tới. Thân thể nó cao lớn trông rất cồng kềnh nhưng chạy thì vô cùng nhanh,ngoài ra còn thấy một đám Châm Mao Trư lớn nhỏ đang bị nó đuổi đến mức lên trời không đường, xuống đất không cửa. "Một Mãnh Mã Tượng thật lớn!" Chương Diệp nhận ra con gia hỏa này, khí lực cường đại, da thịt dày chắc trứ danh Mãnh Mã Tượng. Mãnh Mã Tượng thông thường chỉ cao hơn hai trượng,còn gia này cao tới ba trượng xem ra không phải là một Mãnh Mã Tượng bình thường. "Oa oa oa oa oa..." Những tiếng kêu thảm thiết từ phía xa truyền đến, Chương Diệp chăm chú nhìn lại, chỉ thấy Châm Mao Trư đang bị con Mãnh Mã Tượng hung mãnh kia đuổi theo, "Bá bá bá bá ——" tiếng nổ vang lên, đám Châm Mao Trư bị húc được bay lên giữa không trung, phát ra vố số tiếng kêu thảm thiết. "Rầm rầm rầm ——" Châm Mao Trư như là hạt mưa rơi xuống mặt đất. Mãnh Mã Tượng quơ quơ cái đầu, phát ra một tiếng rống to đắc ý, đi tiến lên một bước, xoáy một Châm Mao Trư lên rồi há cái miệng rộng của mình ra ngoặm lấy. Chương Diệp nhìn cảnh Mãnh Mã Tượng nuốt gọn cả đám Châm Mao Thử thì không khỏi trợn mắt há mồm: "Trong sách có nói quaMãnh Mã Tượng không có ăn thịt sống, nhưng con Mãnh Mã Tượng chẳng phải là đang ăn thịt sao, hơn nữa khẩu vị cũng không tệ a! Bà ngoại ơi đây vẫn còn là một con ngựa đấy chứ?" "Khanh khách." Mãnh Mã Tượng một hơi ăn hết hơn mười con Châm Mao Trư mới dừng lại, không chút lưu luyến rời đi. Trông thấy Mãnh Mã Tượng đi xa, bỗng nhiên hai mắt Chương Diệp tỏa sáng, thân thể từ cửa động nhảy xuống, cấp tốc chạy đi. Mãnh Mã Tượng sau khi ăn xong vẫn còn khá nhiều Châm Mao Trư, Chương Diệp không bỏ lỡ cơ hội, rất nhanh đã chạy tới xử lý hiện trường. Chương Diệp chọn một con Châm Mao Trư to nhất, con này nặng chừng hai 300 cân, đã có nó, Chương Diệp không còn phải lo về thức ăn trong một thời gian dài nữa rồi. Lôi cái xác Châm Mao Trừ về để bên trong huyệt động, Chương Diệp thở một hơi thật dài. Hiện tại chỗ ăn chỗ ở đều đã có, cũng coi như là có chút hi vọng sinh tồn nơi rừng rậm đáng sợ này. Chương Diệp móc toàn bộ đồ vật trong ngực ra rồi phóng lên một tảng đá , nghĩ ngợi nói: "Gần đây tuysuýt chút nữa đã mất cái mạng nhỏ nhưng thực sự thu hoạch cũng không ít. Thời gian tới nhất định phải tận dụng thật tốt những Tôi Thể Đan và Tụ Khí Đan này để tiến vào Võ Đạo Nhị Trọng hậu kỳ mới được!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang