[Dịch] Hứa Tiên Chí
Chương 49 : Thích ách (4)
.
Tiểu Thiến cảm thấy an tâm hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn run rẩy:
- Tướng công, cứu thiếp. Thật sự thiếp không cố ý muốn hại bọn họ, là thiếp bị ép buộc. Chàng biết đó, bọn họ muốn lấy mạng thiếp.
Hứa Tiên khe khẽ thở dài, giữ lấy bờ vai gẩy của nàng, kéo nàng ra khỏi ngực mình, Tiểu Thiến co rút kinh ngạc hoảng sợ nhìn Hứa Tiên:
- Tướng…tướng công không quan tâm thiếp sao? Đừng, cứu thiếp!
Hứa Tiên nhìn thẳng vào nàng, ôn hòa nói:
- Ta sẽ một mực ở bên cạnh nàng. Nhưng nếu nàng làm sai điều gì, thì nhanh nói xin lỗi đi!
Đối mặt với đôi mắt ấm áp kiên định ấy dường như còn khó hơn, Tiểu Thiến cắn môi, cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Đúng, thật xin lỗi!
- Nói to hơn!
- Thật xin lỗi!
Tiểu Thiến gào lên khàn cả giọng, sau đó òa lên khóc lớn, nhào vào ngực Hứa Tiên, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói “Thật xin lỗi”. Vốn trước đó tư thái của nàng đã u oán ngấn nước, lúc này lại òa vào lòng hắn khóc nấc lên như một đứa trẻ, không ngừng sụt sùi trong lòng hắn, chỉ một lát sau, ngực áo hắn ướt mèm.
Sắc mặt một bầy ác quỷ đòi mạng trở nên an tĩnh lại, hóa thành một lão tăng, mỉm cười chắp tay thi lễ với Hứa Tiên, sau đó biến mất giữa không trung.
Hứa Tiên quay đầu lại, viên Xá Lợi này tựa hồ như đã tiêu hao nốt chút sức mạnh cuối cùng, hóa thành bụi biến mất.
Người trong lòng bình tĩnh trở lại, chỉ là khóc thút thít một hồi, vượt qua được bước này, trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn một chút! Nói xin lỗi cũng không vãn hồi được chuyện đã qua, nhưng có thể cứu vãn được mình, có thể khiến cho người bị mình gây tổn thương cảm nhận được lời xin lỗi tự trong tâm mình chẳng phải luôn tốt sao!
Địa ngục núi đao biển lửa có lẽ cũng chỉ là một lời “Thật xin lỗi” này, nhưng bể khổ trầm luân, có mấy người có thể đối mặt với nội tâm của mình, có mấy người có thể thành tâm ăn năn với người đã bị mình gây tổn thương. Cho dù có bị báo ứng cũng chỉ ích kỷ nghĩ rằng nếu lúc ấy ta không làm cũng sẽ không có kết quả hôm nay. Loại hối hận này hoàn toàn vô giá trị.
Là cơ hội sám hối hay trừng phạt báo ứng, chỉ là trong một ý niệm nhất thời, may sao Tiểu Thiến bắt được ý niệm này, dưới sự giúp đỡ của Hứa Tiên.
- Này, nàng đứng lên đi!
Tiểu Thiến bất mãn dạ một tiếng, vẫn dựa vào ngực Hứa Tiên.
Hứa Tiên thừa nhận ôm thân thể mềm mại này rất có cảm giác, đặc biệt là bộ ngực càng không cần phải nói. Hứa Tiên lệ rơi đầy mặt, nương tử nàng ở đau? Độc giả đang giục ta lập hậu cung a!
Một tiếng cựa khe khẽ, Ninh phu nhân đã tỉnh dậy, Tiểu Thiến lắc một cái quay về trong cổ ngọc.
Hứa Tiên vui sướng mở cửa phòng, nói với Ninh Thái Thần đang gấp gáp đi qua đi lại:
- Ninh huynh, may mắn không làm nhục mệnh.
Ninh Thái Thần không kịp nói lời cám ơn vọt vào phòng, mới vừa rồi, hắn thật sự rất lo lắng, rõ ràng thấy Hứa Tiên vào phòng một mình mà lại có tiếng của nữ nhân khác, bên trong là tiếng khóc ầm ỹ, hết lần này đến lần khác y không dám đi vào, sợ là nghi thức mời thần gì đó. Y biết mấy bà đồng phù thủy cũng làm thế.
Ánh mắt Ninh mẫu nhìn Hứa Tiên quả thực đã đầy kính sợ. Kể cả ở thời hiện đại, mê tín cũng rất phát triển, nói chi là thời cổ đại, hơn nữa đoán chừng còn không phải mê tín. Hứa Tiên rất tin, nếu bây giờ mình không đi học, mà lên núi xuống nông thôn, làm hoạt động văn hóa mê tín phong kiến, nhất định sẽ rất ăn nên làm gia.
Không lâu sau, Ninh Thái Thần đi ra ngoài, vành mắt hơi hồng, cũng không nói gì đại ân đại đức, càng không chặt đầu gà kết huynh đệ, chỉ chắp tay với Hứa Tiên một cái.
Nhưng Hứa Tiên biết nếu mình phạm vào vương pháp, bỏ thây đầu đường, kẻ nhặt xác nhất định là y. Ách! Ta kháo, phi phi phi, có ai nguyền rủa chính mình như vậy không?
Buổi chiều, Ninh gia mở đại yến, thật ra cũng chỉ là giết con gà, mua chút thịt, mua nửa cân rượu trắng, còn có chút rau các loại. Nhưng thân thể Ninh phu nhân vừa khá hơn một chút, tự mình xuống bếp, thủ nghệ khá bất phàm.
Hứa Tiên nhìn niềm vui rạng ngời trên khuôn mặt mọi người, trong lòng cũng cao hứng. Chỉ là cuối cùng Ninh Thái Thần vẫn quyết định ở nhà thêm mấy ngày Ninh phu nhân cũng không phản đối nữa, có người vợ nào không mong trượng phu ở bên cạnh mình đâu?
Hứa Tiên phải một mình lên đường, dĩ nhiên bên cạnh còn có một nữ quỷ khả ái. Ngay cả Hứa Tiên cũng thấy nàng cười nhiều hơn, coi như đã giải được tâm kết!
- Này, tướng công, khi nào chúng ta tới Hàng Châu?
Tiểu Thiến bay bay giữa không trung.
- Nhanh thôi.
Hứa Tiên cẩn thận bước đi, lúc này hắn đã quen nghe hai chữ “tướng công” này, trực tiếp coi như ngoại hiệu. Mỗi lần nói tới vấn đề này với Tiểu Thiến, nàng đều có biểu tình “ta bị cả thế giới từ bỏ” cực kỳ đáng thương.
- Tại sao chúng ta không ngồi thuyền?
Tiểu Thiến ngồi trên ngọn cây hỏi vu vơ, duỗi lưng một cái, ánh mặt trời như vậy đã thật lâu không thấy, dựa vào hai Xá Lợi còn lại kia, hiện giờ rốt cuộc cũng có thể đón ánh mặt trời rồi.
- Không có tiền!
- A, vậy tiền của chàng đâu?
Tiểu Thiến tò mò đáp xuống hỏi.
- Ném rồi!
- Gạt ta, rõ ràng tối qua còn đặt dưới gối.
Sắc mặt Tiểu Thiến như bắt gian tại trận.
- Biết rồi còn nói nhảm nhiều như thế!
Hứa Tiên bất mãn nói.
Dưới con mắt u oán của Tiểu Thiến, hắn lại bại trận:
- Được rồi, được rồi, coi như ta chưa nói.
- Hôm qua tướng công nói rồi.
Tiểu Thiến quay sang một bên, tựa hồ như đang ngắm lá rụng, nhưng tai đang đỏ hồng lên.
- Nói cái gì?
Hứa Tiên hoàn toàn không nhớ.
- Vĩnh viễn ở bên cạnh thiếp!
Tiểu Thiến lập tức quay người lại, thở phì phì nhìn hắn, tựa hồ đang trách hắn mau quên.
- A? Có sao? Sao ta có thể nói ra mấy lời vĩnh viễn gì đó vô căn cứ như vậy nhỉ? Trẻ con mới tin!
- Chàng.. rõ ràng chàng đã nói…
Tiểu thiến chán nản.
- Thu lại hết rồi!
Hứa Tiên không chịu trách nhiệm.
- Người xấu, người xấu, người xấu!
Tiểu Thiến cầm một hình nộm bằng rơm ngồi thu lu một góc liều mạng đâm, Hứa Tiên cẩn thận nhìn sang, tại sao trên đó lại viết tên của mình?
Hứa Tiên giả vờ kêu:
- Đau chết ta rồi… đau chết ta rồi..
Nhưng một chút thành ý trên mặt cũng không có.
Một đường phong trần, ngẩng đầu lần nữa đã tới thành Hàng Châu, Tiểu Thiến nhìn tường thành nguy nga, nhất thời im bặt.
Đã lâu rồi, Hàng Châu.
Hứa Tiên nhìn lại quãng đường đi, Kim Hoa đã xa, nhưng chuyến này cũng không nhàm chán.
Trước tiên kiểm tra lại nhiệm vụ. A, nhiệm vụ phát thiệp mời của Lý lão sư đã hoàn thành, không có thưởng. Tại sao không có thưởng? Vốn phần thưởng là lộ phí, hiện cũng ở lại Ninh gia. Bất quá đã hoàn thành nhiệm vụ bí mật, Nhiếp Tiểu Thiến được cứu, được một thanh Thanh Hồng Kiếm, một cuốn Viên Công Kích Kiếm, còn có thêm một nữ quỷ. Thu hoạch thật phong phú đó, đặc biệt là con quỷ kia, nhắc đến mà lệ rơi đầy mặt!
Giết bằng ngần ấy quái vật mà không có bất kỳ vật phẩm nào rơi xuống, thật là có chút kinh nghiệm.
Cái gì, ngươi hỏi kinh nghiệm giết quỷ?
Dĩ nhiên là, không phải “Tinh túc truyện tập lục” vô dụng mà mình luyện lại càng tiến một bước sao?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện