[Dịch] Hứa Tiên Chí
Chương 27 : Giải mệnh (2)
.
Giống như cảm giác một người diễn viên trên sân khấu, diễn được hỉ nộ ái ố vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng không một người nào, không một động tác nào, không một vẻ mặt nào, cho dù là một ánh mắt là thật sự từ trong tâm y.
Lộ ra sơ hở như hôm nay, lâu nay Lý Tư Minh chưa từng thấy.
Hứa Tiên lười nhác dựa vào ghế:
- Chẳng lẽ chúng ta đi xem bói sao? Làm thế mới biết được khi nào Hạ tuyết.
Lý Tư Minh nhấp một ngụm trà, nói:
- Đương nhiên các ngươi sẽ không xem bói, các ngươi có thể tìm một người biết tính toán!
- A?
Thì ra trên thế giới này thực sự có dự báo thời tiết!
Hứa Tiên đứng trước một đạo quan thở dài thật sâu. Hai mươi lượng công khoản của học viện Hoài Sủy. Hứa Tiên tới đây có một nhiệm vụ khó tin - tìm một thầy bói tính toán xem khi nào thì Hạ Tuyết.
Không phải trên đời này chết cũng không tin thần thánh sao? Bất quá, ở đây có xà yêu ngàn năm, thì chết cũng không có biện pháp. Dù sao Tứ thư Ngũ kinh cũng không thể dự báo thời tiết.
Trên cổng đạo quan có treo một tấm hoành phi màu đen, trên đó viết ba chữ lớn “Huyền Cơ quan” (vừa là xem huyền cơ, vừa là chỉ đạo quan của người tên Huyền Cơ), khí thế bất phàm. Nghe nói đây có thầy tướng số nổi danh nhất thành Hàng Châu, hơn nữa phí xem không thấp, tính toán thời tiết cần hai mươi lượng bạc, thật khiến cho Hứa Tiên cũng muốn dấn thân vào hành nghề.
Chẳng qua đạo quan cổ kính này cũng không ở trên danh sơn gì, mà nằm ngay giữa phố xá sầm uất trong thành Hàng Châu, tiếng bán hàng ồn ào huyên náo bên tai không dứt. Ngoài cửa đạo quan nho nhỏ có mấy người đang đứng, có phú hộ quần áo cẩm tú, cũng có người nghèo áo vải, cả đám đều nhìn vào cửa lớn với ánh mắt mong đợi, cũng không nói gì với nhau.
Phan Ngọc thở dài nói:
- Tu hành ở chỗ thế này, không phải phong nhã chính là đại tục, không biết chủ nhân nơi này thế nào.
Hai người Hứa Tiên đến lập tức hút lấy những ánh mắt như nhìn kẻ thù khiến hắn cũng bực mình, Phan Ngọc giải thích:
- Người này chỉ xem một ngày ba quẻ, tuyệt không coi thêm, đại khái là những người này sợ chúng ta tranh mất lượt!
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?
Phan Ngọc cười không đáp, bước lên phía trước. Hứa Tiên lại một lần nữa được kiến thức sự thần kỳ của hắn, trình độ lợi hại không thua gì pháp thuật. Dù sao pháp thuật cũng khó mà thay đổi được lòng người.
Phan Ngọc hỏi một nam nhân giống như phú thương mập mạp:
- Xin hỏi các hạ đến cầu quẻ sao?
Phú thương nọ thấy Phan Ngọc khí độ ung dung, ăn nói bất phàm, cũng không dám khinh thường:
- Đúng vậy!
- Xem tài vận phải không?
Phú thương thầm nghĩ: ngươi xem trang phục của ta đoán không ra mới lạ:
- Nói cho ngươi biết cũng được, ta có một chuyến mua bán khó có thể quyết định, quan hệ tới vận thế cả năm sau của ta. Xem các ngươi giống người đọc sách, Khổng Thánh nhân có dạy các ngươi về đạo lý trước sau không?
Sắc mặt hơi xấc láo, công thương nghiệp Đại Hạ phát triển, cũng không phải hoàn toàn là trọng nông ức thương như thời Minh Thanh, cho nên địa vị của thương nhân không thấp, trước mặt hai tú tài nghèo phô bày khí thế.
Phan Ngọc cũng không buồn bực, hỏi tiếp:
- Chuyện mua bán ta cũng hiểu một chút, không biết là mua bán gì?
Phú thương kia cũng muốn khoe khoang một chút, cũng không liên quan gì đến bí mật kinh doanh, bèn một năm một mười nói lại một lượt. Y là một thương nhân buôn đồ sứ, tính dựng một hầm lò mới, nhưng đầu vào khá lớn, nếu làm không tốt thì thật sự là phá sản rồi.
Phan Ngọc khẳng định:
- Chắc chắn có lợi nhuận!
Phú thương kia trừng đôi mắt nhỏ:
- Đi đi đi đi, không biết không nên nói lung tung.
Phan Ngọc hỏi lại:
- Ngài biết Kim Vạn Thành chứ?
- Có ai không biết tên cự phú Giang Chiết Kim Vạn Thành? Ta cũng hay lui tới làm ăn với lão.
Phú thương kia cao ngạo nói.
- Vậy chắc ngài cũng biết gần đây lão có mua hai thuyền lớn?
- Đương nhiên biết, hôm xem hàng còn mời ta đến.
Sắc mặt phú thương kia đầy tự hào, trong lòng lại gợn lên, thật ra lão chỉ nhận được một cái thiệp mời loại thấp nhất, cũng chưa nói với Kim Vạn Thành được một câu, chỉ tới tham gia náo nhiệt thôi.
- Ngài biết tại sao lão mua thuyền chứ?
- Cái này…
Phú thương kia lộ vẻ khó xử, nhưng không muốn mất mặt:
- Thương thuyền đương nhiên để thông thương rồi!
- Nói rất hay, nhưng thuyền của lão đủ nhiều rồi, thủy vận cũng không cần dùng thuyền lớn như thế.
- Ngươi muốn nói…hải vận?
Sắc mặt phú thương có vẻ suy tư.
- Đúng! Vậy ngài có nhớ một năm trước, có một vài sứ giả nước Ba Nạp tới Hàng Châu?
- Nhớ rồi nhớ rồi, cả người y đen như cục than, không biết còn tưởng là La sát ác quỷ dưới địa ngục.
- Sử tiết thăm đáp lễ của chúng ta tháng trước đã quay về!
Phan Ngọc khẽ mỉm cười, nói nốt.
- Ngươi nói là có đường hàng mới, thông thương?
Được Phan Ngọc chỉ điểm, phú thương nối liền các đầu mối lại, đưa ra một kết luận khiến cho lão kinh ngạc, cự phú Giang Nam này muốn mạo đại hiểm một lần, mặc dù nguy hiểm cực cao, nhưng hải vận với nước ngoài thu lợi lớn gấp trăm ngàn làn, đến lúc đó, không chỉ có gốm sứ, kể cả giá tiền tơ lụa lá trà cũng sẽ tăng lên. Đương nhiên lão sẽ không mạo hiểm như vậy, lão chưa có tư cách đó, nhưng theo bước húp bát canh cũng không thành vấn đề.
- Ta không phải thần toán, ta chưa nói gì cả. Nên cái gì cũng không dám đảm bảo.
Phú thương hành đại lễ với Phan Ngọc, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo lúc nãy, vừa hô to với kiệu phu đang chờ bên đường:
- Lên kiệu, lên kiệu.
Vừa nói với Phan Ngọc:
- Tiên sinh thật đại tài, ngày sau tất xin mời ngài về nhà làm khách, đây là danh thiếp của ta, xin ngài chú ý.
Nói xong vội chạy biến vào trong kiệu, run rẩy đi.
Thần cơ diệu toán gì đó so ra còn kém kẻ nắm giữ tin tức trong tay, con người, chỉ khi vô lực mới đi hỏi trời, đại đa số vẫn nguyện tin tưởng vào phán đoán với bằng cớ cụ thể.
Hứa Tiên sợ hãi than:
- Ngươi đã sớm biết tin tức này?
Phan Ngọc cười nói:
- Cả ngày đóng cửa đi học, nào có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm chuyện này. Viên quản gia của Kim gia kia cũng mới đưa tới một thiếp mời, mời ta về.
Có thể khiến cho quản gia tự minh đưa thiệp, dĩ nhiên chính là khách quý trong bữa tiệc của Kim Vạn Thành, nhưng cũng không thể khiến cho Phan Ngọc lãng phí nhiều thời gian học hành mà đi xem náo nhiệt. Điều y muốn là con đường làm quan, là con đường rộng nhất, sâu nhất, hiểm ác nhất trong cuộc sống.
- Sao lão vội vã rời đi như vậy?
- Người biết chuyện trong thiên hạ cũng rất nhiều. Tin tức sẽ được truyền đi rất nhanh, sớm một khắc hành động chính là vô số chân kim bạc trắng, không thể không vội.
Phan Ngọc bình tĩnh thong dong giải thích cho Hứa Tiên.
Hắn lầm bầm: Rốt cuộc là ngươi xuyên qua hay ta xuyên qua nữa, hoàn toàn không hiểu nổi suy nghĩ của đám người IQ cao!
Cứ như thế, Phan Ngọc lần lượt giải quyết vấn đề của từng người, cuối cùng vẫn còn một người không thể làm gì, đó là một lão nông dân khô gầy gần đây cả nhà mắc phải quái bệnh, tốn hao vô số tiền chẩn kim nhưng cũng không có tác dụng, lão nương trong nhà đã đang hấp hối rồi. Mặc dù Phan Ngọc thông minh, nhưng dù sao cũng không phải y sinh, nên y cũng không thể làm gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện