[Dịch] Hứa Tiên Chí
Chương 16 : Tiệc rượu (2)
.
Hứa Tiên cũng không phải người lắm chuyện, cho nên chẳng những hắn ăn, mà còn ăn rất vui vẻ. Chẳng qua, những ngày đó quả thật gian nan. Hứa Tiên nhớ lại, biến đau buồn thành dạ dày, hung hăng gắp một cái đùi gà, ngoạm từng ngoạm ăn, thề rằng sau này có tiền, ngày nào cũng phải ăn đùi gà.
Người bên cạnh đều nghị luận về tiền đồ tương lai, quốc kế dân sinh. Hứa Tiên vẫn chiến đấu với đùi gà, cũng chẳng có ý định dừng ăn đùi gà mà đi học chí nguyện vĩ đại. May sao, ở đây nhiều người, tất cả đều chỉ lo phát biểu cao kiến của mình, không chú ý đến người bên cạnh.
Chỉ có Phan Ngọc thi thoảng vẫn liếc hắn một cái, cảm thấy thú vị. Cuồng sinh không quan tâm đến ánh mắt người khác y cũng đã gặp, nhưng cuồng pháp như hắn thì thật đúng là lần đầu tiên thấy. Chỉ chốc lát sau, ngay cả y cũng nghi ngờ, đùi gà này thật ngon thế sao? Gắp một cái nếm thử, cảm thấy vẫn mùi vị cũ.
Nhiều người như vậy, đương nhiên không thể ngồi ăn, mà người đọc sách cũng không thể chơi đoán số như ngoài phố, đã có người đề nghị ngâm thơ uống rượu, mọi người rối rít hưởng ứng.
Phan Ngọc làm chủ, là người đầu tiên, y cũng không khách khí, thoải mái đứng lên, dung mạo vốn đã tuấn mỹ tuyệt luân, sau uống rượu mặt lại đỏ lên, đẹp như tranh vẽ. Còn chưa ngâm thơ, mọi người đã bị phong thái của y làm cho rung động, sau khi ngâm thơ, lại càng được cả sảnh ủng hộ. Ngay cả Hứa Tiên cũng dừng ăn khen một tiếng hay.
Đến lượt Hứa Tiên làm thơ, hắn mỉm cười bỏ đũa trong tay xuống, không chút nghĩ ngợi, người khác cho là hắn đã có chuẩn bị trước, lại không ngờ hắn cầm chén tự rót cho mình ba chén rượu, rồi quay sang Vương An bên cạnh:
- Tới phiên ngươi!
Mọi người cười ngất, điều này có nghĩa tứ văn hôm nay bất lực, vị này cũng không chút khách khí, lại cầm đũa lên.
Hành tửu như thế, Hứa Tiên lấy rượu ra thi, vô luận là điền từ hay làm thơ, hắn cũng không tham gia, chỉ ở đây ăn uống thả cửa.
Kỹ thuật nấu rượu cổ đại chưa phát triển, rượu rất nhạt, lại là chén nhỏ, cho nên Hứa Tiên cũng không thèm để ý, chỉ là rượu nhạt chén nhỏ đôi khi lại càng dễ say. Khi tiệc rượu tan, hắn đã nửa say nửa tỉnh.
Mọi người lảo đảo quay về thư viện Cận Thiên, thư viện đã sớm an bài phòng xá, bất kể học sinh là bần hay phú thì chỗ ở cũng giống nhau. Hai người một phòng, Phan Ngọc và Hứa Tiên là cùng phòng.
Vốn là đồng hương Vương An và Hứa Tiên một phòng, hiện giờ lại thành hai người họ cùng phòng, đây chính là an bài của trưởng bối rồi. Chỉ mong hai người có thể kết thành bạn tốt, tương lai trên con đường làm quan giúp đỡ lẫn nhau.
Lư hương bàn nhỏ, bình phong giường khắc, gian phòng bố trí cũng trang nhã.
Phan Ngọc, Hứa Tiên lảo đảo dìu nhau vào phòng, Hứa Tiên cắm đầu ngã xuống giường, hừ khẽ một tiếng.
Đôi mắt vốn mơ màng của Phan Ngọc lập tức trong lại, lấy ra một chiếc lá ngọc màu đỏ sẫm từ trong miệng, rót một chén trà, thả chiếc lá ngọc vào trong chén, chỉ chốc lát sau, chiếc lá biến sắc, nước trà trong chén đã tỏa ra mùi rượu, Phan Ngọc lấy lá ngọc đã trở thành màu trắng từ trong chén ra, bỏ vào ngực.
- Phan huynh, đây là cái gì?
Một câu hỏi vang lên khiến cho Phan Ngọc cả kinh, lá ngọc trong tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất. Hứa Tiên đáng ra nên nằm trên giường ngủ say lại đang thản nhiên như không nhìn y, hai mắt sáng ngời, chẳng có nửa điểm say. Phan Ngọc thầm rùng mình, thẫm nghĩ chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm người, Hứa Tiên này lại là người lòng dạ thâm sâu như thế?
Hứa Tiên nào có lòng dạ gì, chỉ là hắn đã tập luyện qua tâm pháp đạo giáo, mặc kệ say thế nào, chỉ cần một chút linh quang chưa tận, thì giải rượu sẽ nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Hứa Tiên vươn vai, nói:
- Ui cha, khát nước quá!
Bước tới cầm cái chén trà trên bàn ừng ực uống vào. Phan Ngọc không kịp ngăn cản, chỉ đành thở dài một tiếng, chỉ thấy ánh mắt đã khôi phục thần trí của hắn nhanh chóng mơ màng.
Chiếc lá ngọc kia là được khắc thành từ túy ngọc, túy ngọc là thần ngọc ngàn vàng khó cầu của người uống rượu, chỉ cần đặt miếng ngọc này trong rượu, chỉ chốc lát sau ngọc sẽ biến thành màu hồng, hệt như người say rượu. Mà rượu mình uống lại không mùi không vị, như uống nước, có thể ngâm được cả hũ rượu, tới khi ngọc đỏ hồng như say, thả ngọc vào nước trắng, đợi ngọc chuyển trắng lại, thì nước đó sẽ biến thành rượu ngon thượng đẳng.
Phan Ngọc dùng mỹ ngọc bực này khắc thành hình chiếc lá, đặt trong miệng, đương nhiên ngàn chén không say. Chẳng qua là nếu mấy người kia biết thần khí như thế bị dùng để làm chuyện vớ vẩn này, không biết sẽ oán đến thế nào!
Chén nước nho nhỏ kia được thả túy ngọc vào, quả thực không khác rượu mạnh là mấy. Hứa Tiên một ngụm uống sạch, cho dù luyện đạo pháp gì cũng vô dụng. Đứng tại chỗ lảo đảo bước hai bước, ngã sấp xuống giường, miệng vẫn lẩm bẩm:
- Rượu ngon, rượu ngon!
Phan Ngọc nhìn Hứa Tiên trên giường thật không biết nên đánh giá thế nào, là không chút tâm cơ hay tâm cơ thâm trầm? Chỉ đành cười khổ.
Nhìn bộ dáng hắn bất tỉnh nhân sự, y than thở khe khẽ:
- Không câu chấp vô tư là tốt, có điều nát rượu say mèm, cuối cùng vẫn không hợp đạo thánh hiền.
Hứa Tiên lơ mơ nghe được lời nận xét của Phan Ngọc, nhưng cũng chỉ cho là bạn cùng phòng đùa giỡn, ngâm:
Thiên nhược bất ái tửu, tửu tinh bất tại thiên.
Địa nhược bất ái tửu, địa ứng vô tửu tuyền.
Thiên địa kỳ ái tửu, ái tửu bất quý thiên.
Dĩ văn thanh bỉ thánh, phục đạo trọc như hiền.
Hiền thánh ký đĩ ẩm, hà tất cầu thần tiên.
Tam bội thông đại đạo, nhất đấu hợp tự nhiên.
Đãn đắc tửu trung thú, vật vi tỉnh giả truyên.
(Nguyệt hạ độc chước kỳ 2 - Uống rượu một mình dưới trăng kỳ 2 - Lý Bạch
Nếu trời không thích rượu
Sao Rượu ở chi trời ?
Nếu đất không thích rượu
Suối rượu ở chi đời ?
Trời đất đã thích rượu
Thích rượu không thẹn trời.
Đã nghe trong tựa thánh
Lại nói đục như hiền
Thánh hiền đều uống rượu
Cầu mà chi thần tiên ?
Ba ly hiểu đạo lớn
Một đấu hợp tự nhiên
Chỉ mong được thú say
Kẻ tỉnh mặc ai khen.)
Bài "Nguyệt hạ độc chước" này của Lý Bạch là bài thơ giắt khóe miệng của hắn ở kiếp trước, chuyên môn dùng để đánh trống lảng sau khi say, hôm nay dù say, nhưng ngâm lên vẫn thông thuận vô cùng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện