[Dịch] Hợp Thể Song Tu

Chương 7 : Đạo quả, tiên vân, linh trang?

Người đăng: 

.
Mai trang linh dược, Ninh Phàm yêu cầu cả một xe lớn, sai người đưa về Tư Phàm cung, dĩ nhiên Ngọc Hoàng thảo cũng được đưa trở về đó. Ngọc Hoàng thảo chỉ còn dư một bó, những thứ khác đã bị Úy Trì nuôi heo. Ninh Phàm không nói gì với Úy Trì. Giải dược của lão ma, thiếu một cây ngàn năm đào chi, “Băng Viêm quyết” giải dược, thiếu trăm năm Băng Lôi Thạch, Hỏa Vũ Hoa. - Thiếu chủ, giải dược không đủ, chi bằng đi Nam thành phường thị tìm đi. Ngày thường thành chủ luyện đan thiếu cái gì đó, đều trực tiếp đi lấy, không cần tiền. Úy Trì dường như nói đến một chuyện không đáng kể vậy. - Phường thị? Nơi mua bán mà không cần dùng tiền sao? - Trừ “Thần Hư các”, phải cần trả tiền... Úy Trì nhắc nhở. - Thần Hư các? Ninh Phàm nhướn mày một cái, danh tự này, có chút quen tai, dường như xuất hiện qua một lần trong ký ức bác tạp của tiên đế. - Ừ, Thần Hư các buôn bán “Đạo quả”, đỉnh lô, pháp bảo, “Linh trang, “Tiên vân”. Tóm lại, chỉ cần trả nổi “Tiên ngọc”, cái gì cũng có thể mua được. Thế lực của họ trải rộng cửu giới, tuy là toái hư lão quái cũng không dám chọc, tựa hồ là thế lực trên Tứ thiên. Thất Mai thành của chúng ta, cũng có Thần Hư các, những vật mà Kim Đan lão quái cần đều có thể mua được ở chỗ này. - Chờ một chút... Đạo quả, tiên vân?! Đó không phải là thượng cổ tiên vật, có thể mua được sao?! Còn nữa, linh trang là cái gì...? Ninh Phàm cả kinh. Đạo quả, tiên vân trong ký ức của tiên đế, chỉ có tiên nhân mới có thể sử dụng. Ít nhất toái hư lão quái có muốn dùng cũng dùng không nổi. Còn linh trang, loại vật này cho dù trong tiên đế ký ức cũng không đề cập tới. Hơn phân nửa là sản vật của Tu Tiên giới đời sau. Ninh Phàm cảm thán, thời đại đang thay đổi, tiên đế ký ức cũng không phải vạn năng. - Ha ha, Thiếu chủ hiểu lầm rồi. Đạo quả cùng tiên vân, tên là như vậy, nhưng hoàn toàn bất đồng với thời thượng cổ. Úy Trì vừa nghe Ninh Phàm đặt câu hỏi, tinh thần tỉnh táo lại. - Tiên vân, Kim Đan tu sĩ có thể giá vân bay lượn. Vũ chi tiên giới của chúng ta, sản xuất nhiều tiên vân. Tốc độ của tiên vân nhanh hơn so với yêu thú hay thú vật dùng để cưỡi, hoặc ngự kiếm phi hành! - Đạo quả... Đây là độc quyền của ma tu chúng ta. Một số ma công hiếm thấy, sau khi giết người, có thể đem tu vi một đời của người chết luyện làm quả thực, người uống vào tu vi tăng vọt. Đạo quả thật khó sản sinh, thường thường giết hại một trăm Kim Đan lão quái, mới có được một quả đạo quả. Mà giá tiền, cũng ở trên trời... Giá cả của một quả đạo quả, bán đi Thất Mai thành chúng ta cũng không mua nổi... Ninh Phàm nghe giới thiệu xong đạo quả tiên vân, lắc đầu một cái. Quả nhiên, hai vật này hoàn toàn bất đồng so với ký ức của tiên giới, hiệu quả cũng hoàn toàn bất đồng. - Linh trang thì sao? - Thiếu chủ hẳn biết, người tu hành bọn ta đấu pháp tất cả phải dùng đến pháp bảo. Pháp bảo có thể công có thể thủ, biến hóa vô cùng, mà linh trang, là một loại pháp bảo có ý nghĩa khác... Thiếu chủ mời xem, cái nhẫn này của thuộc hạ, chính là một loại hành hỏa linh trang. Tuy nhiên, thuộc hạ tuy đột phá dung linh kỳ, trong tiên mạch dung hợp hỏa linh cũng không đủ, không cách nào nhận chủ linh trang này... Úy Trì lấy ra một cái ban chỉ màu hồng ngọc từ trong trữ vật đại đưa cho Ninh Phàm. Lời còn chưa dứt, Ninh Phàm đã đem ban chỉ đeo trên tay. Trong nháy mắt, sắc mặt của Úy Trì đại biến, thầm kêu không xong. - Thiếu chủ cẩn thận! Linh trangg nhận chủ, nhưng chỉ có dung linh cao thủ cảnh giới thứ hai mới có thể làm được. Quá trình nhận chủ cực kỳ nguy hiểm, cũng không phải là tích huyết nhận chủ đơn giản như vậy, mà là phải lấy Ngũ Hành linh lực khắc ấn vào linh trang. Dưới dung linh kỳ, ích mạch tu sĩ tiến hành linh trang nhận chủ, tám chín phần mười sẽ chết, còn dư lại cũng nhất định kinh mạch đứt từng khúc. Tuy là dung linh cao thủ nếu nhận chủ linh trang thất bại, cũng phải chịu không ít phản phệ. Úy Trì thấy Ninh Phàm đeo lên ban chỉ đã mất hết hồn vía. Không ổn, Thiếu chủ tu vi còn thấp, nhận chủ tất nguy! Uy Trì lại thấy Ninh Phàm đeo lên ban chỉ, vẻ mặt khẽ nhúc nhích, bình yên vô sự. Chỉ cảm thấy một cổ lửa vô hình hiện lên, từ ban chỉ nổi lên đầu ngón tay, khoảnh khắc muốn đem bản thân đốt thành tro bụi. - Linh trang nhận chủ sao... Có ý tứ... Ninh Phàm lộ ra nụ cười có vẻ thú vị, đầu ngón tay bốc lên hắc long chi viêm. Vô hình hỏa lực của ban chỉ khoảnh khắc bị hắc viêm chiếm đoạt không còn một mống. Mà hắc viêm bao lấy ban chỉ, từ từ khắc xuống một cái Long ấn, sau đó quay trở về trong cơ thể Ninh Phàm, im tiếng biệt tích. Ninh Phàm tu vi chưa tới dung linh, nhưng hắc hỏa này là do lão ma dung hợp trăm loại phàm hỏa, hỏa linh đầy đủ. Tiếp theo một cái chớp mắt, Ninh Phàm mơ hồ cảm giác mình cùng ban chỉ tâm thần liên kết qua lại, mà hắc hỏa bên trong đan điền nhún nhảy kịch liệt hơn. Tâm niệm chợt động, đầu ngón tay lần nữa bốc lên hắc viêm. Oai của lửa so với trước ít nhất mạnh gấp đôi. “Đây là Hắc Ma viêm của thành chủ! Đây không phải là vật của thành chủ sao, thứ lửa này là, là... địa mạch yêu hỏa nha. Thiếu chủ ích mạch một tầng, làm sao có thể nắm giữ, chẳng lẽ tu vi thật sự của hắn là dung linh sao? Không, không thể nào, cho dù là dung linh, cũng không thể khống chế lửa này, nhưng thành chủ chính là dung linh, có thể làm được...” “ Đúng, nhất định là như vậy! Thiếu chủ nhất định là dung linh. Nếu không hắn vì sao có thể nhận chủ linh trang! Linh trang từ xưa đến nay, chỉ có dung linh cao thủ mới có thể nhận chủ!” Trong nháy mắt, Úy Trì tâm tư xoay chuyển trăm vòng. Tu ma cũng không phải là thứ ngu ngốc, y cơ hồ lập tức nhận định, Thiếu chủ tu vi phải là dung linh. Đối với thần sắc phức tạp của Úy Trì, Ninh Phàm làm như không thấy. Hắn thu hắc hỏa, vuốt ve ban chỉ, khen ngợi. - Hay cho một cái linh trang! Không ngờ tiểu bối đời sau lại sáng chế ra pháp bảo huyền diệu như vậy! Giọng điệu lão khí hoành thu, phản phất như mình là bản thân Loạn Cổ Đại Đế vậy. Linh trang cũng không phải là pháp bảo, không cần pháp lực thúc giục, bị động đề thăng uy lực của pháp thuật. Dĩ nhiên, có một số linh trang còn có tác dụng huyền diệu của nó. Cái hồng ngọc ban chỉ này, hiệu quả là đề thăng uy lực của hành hỏa pháp thuật. Có linh trang này, Ninh Phàm lấy hắc hỏa đánh lén, dù là dung linh cao thủ cũng có thể đánh cho bị thương! Phi hành thuật, có yêu thú, tiên kiếm, tiên vân, thậm chí có thể đạp trời mà đi! Đề thăng tu vi, có đan dược, đạo quả! Hộ thân đấu pháp, có pháp bảo, linh trang! Đây là một thế giới xuất sắc mà ngay cả tiên đế đều xa lạ! - Úy Trì, tiếp một chỉ của ta! Ninh Phàm một chỉ điểm ra, hỏa hóa thành Hắc Long, bên ngoài Mai trang, khí lạnh tiêu tán, hóa thành nóng rực. - Hắc Ma viêm! Không thể khinh thường! Úy Trì vỗ một cái vào trữ vật đại, tế lên một thanh phi kiếm lửa đỏ, chém về phía hắc hỏa, trên không trung chém ra một đạo linh quang lửa đỏ. - Cái gì, thống lĩnh đang cùng Thiếu chủ đấu pháp! - Nhìn kìa, Úy Trì thống lĩnh ngay cả “Xích Dương Kiếm” cũng sử dụng. Đây chính là trung phẩm linh bảo! - Thiếu chủ chỉ ích mạch một tầng, làm sao có thể tiếp một kiếm này... Nhưng tiếng chất vấn còn chưa nói xong, sau một khắc, tất cả mọi người sắc mặt đại biến. Trong quang hoa loạn xạ ánh lửa kiếm mang, sau một tiếng nổ vang, phi kiếm ngã bắn quay về. Còn Hắc Long thế đi không giảm, cuốn lên hỏa phong màu đen, đốt về phía ngực của Úy Trì, cuối cùng Ninh Phàm hơi thắng một chiêu. Úy Trì ánh mắt cả kinh, không chút do dự lấy ra tiên phù màu vàng, vỗ vào ngực, trong miệng nói lẩm bẩm. - Kim cương phù, nhanh! Một đạo quang mạc vàng nhạt tạo thành trước người của hắn. Tiếp theo một cái chớp mắt, hắc hỏa đốt kim mạc, nhưng sau khi đốt đi kim quang từ từ tiêu tán. - Đỡ được rồi... Áo lót ngực của Úy Trì đổ mồ hôi lạnh. Nếu kim cương phù ngăn cản không được hắc hỏa, mình nhất định phải bị thương không nhẹ. Nhưng hắn còn chưa thở phào, kim cương phù ở ngực chợt bốc lên một luồng hắc viêm, nửa tờ kim phù đốt cạn sạch một phần, mới vừa ngưng lại. - Đây chính là dùng mười khối tiên ngọc mua được... Úy Trì đường đường thiết tháp hán tử cao hai trượng, cười khổ, nhìn về Ninh Phàm, càng cảm thấy không cách nào nhìn thấu. - Thiếu chủ, thật chẳng lẽ là dung linh cao thủ sao? Nếu không, làm sao chỉ một cái đã bị thương ta... Ninh Phàm cũng không nhìn vẻ mặt phức tạp của Úy Trì. Hắn chỉ cảm thấy đầu choáng váng một cái, cơ hồ hôn mê, tứ chi lại mất sức. Ích mạch một tầng, pháp lực nhỏ, chỉ một cái này, hắn sử dụng quá miễn cưỡng quá miễn cưỡng! Cắn răng một cái, ổn định thân hình, trong mắt hắn cũng hơi kinh ngạc. Không cầm ban chỉ, hắc hỏa có thể làm bị thương ích mạch tu sĩ. Đeo lên ban chỉ, cho dù là dung linh, cũng có thể đánh cho bị thương! Cái giới chỉ này, giới hạn cảnh giới pháp lực, bây giờ còn không cách nào dùng để đối địch, nhưng đã đủ khiến cho Ninh Phàm kích động. Linh trang, quả nhiên là đồ tốt! - Phàm ca ca, huynh làm sao trở thành lợi hại như vậy? Chỉ Hạc mở mắt to, chớp lóe chớp lóe. Cho dù là Sát cô của Hợp Hoan tông, cũng không lợi hại như vậy. - Tối hôm nay, sẽ nói cho nàng biết... Ninh Phàm vuốt ve gò má của Chỉ Hạc, không khỏi cười một tiếng, lại bị Chỉ Hạc chợt thẹn thùng né tránh. Buổi tối, vì sao buổi tối mới nói cho ta... Chỉ Hạc suy nghĩ lung tung, quả tim trong lòng càng nhảy càng nhanh. - Úy Trì, chuyện mua thuốc ở phường thị giao cho ngươi. Ngàn năm đào chi, trăm năm Băng Lôi Thạch, Hỏa Vũ Hoa, đừng có quên đó. Thân thể ta khó chịu, trở về cung nghỉ ngơi một chút. Nói xong hắn kéo Chỉ Hạc, quay trở về, nhưng đi ra được mấy bước, chợt nhớ tới gì đó, bỗng nhiên quay đầu. - Đúng rồi, lưu ý giúp ta. Ta muốn một loại cỏ đen, không linh tính, vị cay độc hơi đáng, hình dáng thì, ừ... có chút giống cỏ khô trước đó. Hai vị chủ dược của Ngọc Hoàng đan, Ngọc hoàng thảo đã có, còn lại được đặt tên là Bàn Ma thảo. Ninh Phàm tuy không trông cậy vào Úy Trì có thể tìm được, nhưng vẫn nhắc tới. - Cỏ màu đen? Chẳng khác gì cỏ dùng nuôi heo đó sao? Ừ, hình như đã gặp, trong Tư Đồ gia, tựa hồ trồng một ít. Năm ngoái ta đi nhổ một chút nuôi heo, kết quả hại cho Thiên Hà trư đi ị chảy cả nửa tháng... Cũng không biết bây giờ còn có không... Thiếu chủ yên tâm, thuộc hạ nhất định hoàn thành nhiệm vụ! Úy Trì mơ hồ suy đoán. Ninh Phàm là dung linh cao thủ, ngôn ngữ càng cung kính. Mà hắn vô tâm nói như vậy lại khiến Ninh Phàm bỉu môi một cái, bỗng nhiên quay đầu, phức tạp nhìn về Úy Trì. Bàn Ma thảo... cũng có... Nhưng Ninh Phàm, lại không cao hứng nổi... - Ngọc Hoàng thảo ngươi nuôi heo. Bàn Ma thảo ngươi cũng nuôi heo... Nếu sanh ở Thái cổ, ngươi phí của trời, tất bị trời phạt... Kiếp sau, phải để cho ngươi đầu thai thành heo mới được... Thất Mai thành, Tư Đồ phủ. - Tam đệ, ngươi nói gì? Chủ công đem Mai vệ của ngươi đưa cho Ninh Phàm chỉ huy! Trong Tư Đồ phủ, người đàn ông gầy gò chân mày lạnh lẽo được đặt tên là Tư Đồ. Hắn tóc đen mắt yêu, nhưng lại mặc Phật y màu đen, cầm niệm châu đen. - Hắn muốn cỏ màu đen? Còn bảo ngươi tới đòi ta sao? Hừ, tên này thật lớn lối, để chính hắn tới đây lấy! - Nhị ca, đây… Úy Trì lộ ra vẻ mặt làm khó. Nhưng người đàn ông gầy gò phẩy tay áo một cái, đuổi Úy Trì ra ngoài. Thất Mai thành, Nam Cung phủ. - Đại nhân, đây chính là tin tức tiểu nhân hỏi thăm … Trong Nam Cung phủ điện, một nữ tử mặc đồ bó sát quỳ mọp. - Chà... Ninh Phàm đó, lấy được dược liệu trị độc cho chủ công, ta không nhìn thấu huyền ky trong đó... Bảy loại độc dược chí âm, bảy loại bổ dược chí dương, về mặt dược liệu là hoàn toàn tương phản... Như vậy, luyện ra đan dược thật sự có thể kềm chế độc cho chủ công sao... Lâu Lan, làm không tệ, đi xuống đi... Được đặt tên Nam Cung là một người đàn ông trung niên thanh âm âm nhu. Nhìn bức họa Ninh Phàm trong tay, liếm môi một cái. - Người này, có thể do Kiếm giới phái tới gia hại chủ nhân hay không... Thất Mai thành, Thần Hư các. - Đã điều tra xong chưa? Hôm nay tới mua “Ngàn năm đào chi”, rốt cuộc là người nào...? Trong Thần Hư các, một yêu nữ dung mạo khoảng hai mươi, mặt che lụa đen, trên người mặc yếm màu đen, phía dưới mặc quần đen. Quần có chút ngắn, lộ ra bắp chân ngọc trắng nõn. - Như chủ nhân đoán, mua “Ngàn năm đào chi”, cũng không phải là Hàn Nguyên Cực tam thần thống lĩnh. Lấy trình độ luyện đan của Nam Cung cùng Hàn Nguyên Cực, không thể dùng được ngàn năm niên phân dược liệu... Mua dược liệu này, rốt cuộc là một thiếu niên ích mạch tầng một, chính là học trò của Hàn Nguyên Cực mới thu. - Sao? Ích mạch một tầng? Nàng nâng bức họa của Ninh Phàm, hơi có chút hứng thú. - Hắn còn mua gì nữa? - Hồi bẩm chủ nhân, hắn còn mua trăm năm Băng Lôi Thạch, Hỏa Vũ Hoa. - Ngàn năm linh dược là dùng để luyện chế “tứ chuyển tiên đan”. Hàn Nguyên Cực bị trúng độc, đang cần vật này... Băng Lôi Thạch cùng Hỏa Vũ Hoa, hai vật này dược tính không hòa hợp, quyết không thể nhập dược. Nhưng truyền thuyết kể rằng thời thượng cổ có phương pháp khiến cho dược tính không dung hòa trở thành đan... Hai loại thuốc đó là cho Mai vệ của Hàn Nguyên Cực dùng... Không đơn giản... Người này y đạo thiên phú, trong Vũ giới có người vượt qua hắn, không hơn mười người... Người này, rất thú vị đây... Yêu nữ thiên kiều bá mị đó không một chút tu vi, nhưng chỉ nghe tên một trong hai vị thuốc đó lập tức đoán ra được động cơ Ninh Phàm mua thuốc. Uyên bác học thức của nàng, không kém Ninh Phàm có tiên đế ký ức chút nào! Bên ngoài Thất Mai tuyết thành, một thanh niên áo bào đen, vỗ một cái túi thu yêu, thả ra một đám Lão Thử, cắn răng nghiến lợi: - Hừ! Bản quân ở trong Hợp Hoan tông tự nuôi “Đỉnh lô” lại bị đoạt rồi... Thôi, Hàn lão ma không thể đắc tội, âm thầm đoạt lại đỉnh lô là được rồi... Chỉ cần tiểu cô nương đó chưa phá thân, không người nào có thể nhìn ra thể chất của nàng... Hết thảy các thứ này Ninh Phàm đều không biết. Hắn về Tư Phàm cung, liền mang một nhóm lớn linh dược đi tới Luyện Dược các trong cung.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang