[Dịch] Hợp Thể Song Tu
Chương 63 : Niệm Thân quyết, Niệm Phách hóa thân! (2)
.
- Không thèm quản nữa, lão nương nghĩ biện pháp giải trừ phong ấn trước, khôi phục tu vi để đối phó với xú nam nhân này. Linh dược ngàn năm của hắn, hiện tại đều đặt ở chỗ của lão nương đây. Hì hì, lão nương phải đem chúng ăn cho sạch sành sanh. Một khi lão nương khôi phục Kim đan tu vi, có thể áp chế ở Dung linh đỉnh phong, ở trận vực thứ hai, chỉnh cho tên xú nam nhân này một trận cho biết đời.
Tiểu điêu dùng răng cắn mở túi trữ vật ra. Mùi thuốc từ trong truyền ra làm cho nước miếng nàng chảy ra vô cùng khả ái.
- Ngàn năm Lục Phong đằng! Ngàn năm Hợp hợp hoa! Ngàn năm Tử Lan chi! Tê! Hai ngàn năm Ngọc Cốt sâm! Nam nhân này lấy được nhiều thảo dược tốt như vậy làm gì. Hì hì, lần này tất cả đều tiện nghi cho lão nương.
Linh dược lại đạt tới tuổi thuốc hàng ngàn năm. Nhưng tu sĩ ăn sống thì thể xác không thể chịu nổi dược lực mạnh mẽ, chỉ có yêu thú mới có thể ăn sống linh dược.
Vào lúc Ninh Phàm tế luyện hóa thân, tiểu điêu hung hăng “làm thịt” linh dược của Ninh Phàm. Trong đó có không ít đều vật cần thiết dùng để luyện chế ‘Hóa Anh đan’ đều bị tiểu điêu sử dụng hết.
- Hừ! Ai bảo hắn đùa bỡn thân thể của ta. Ta ăn sạch linh dược của hắn. Ăn sạch. Đi gặp quỷ đi, hắn mới chỉ là Dung linh, làm sao có được nhiều dược liệu cao cấp như vậy. Không thèm quản nữa, ăn sạch.
Đáng tiếc, chỉ ăn một phần ba, tiểu điêu đã bị no rồi, kinh mạch không cách nào chịu đựng được dược lực.
Nàng vội vã nằm trên đất, trên người phát ra u quang nhàn nhạt, kết một yêu kiển màu đen lớn bằng nửa thân người, ở trong kén này mượn sức thuốc phá cởi phong ấn, khôi phục pháp lực.
- Chỉ cần lão nương khôi phục tu vi Dung linh đỉnh phong, nhất định phải cho ngươi biết tay.
Nàng cắn chặc hàm răng, đối với Ninh Phàm oán niệm quá sâu.
Cũng không biết một nam một nữ này, ai thành công đề thăng thực lực trước.
Lão Thiên tựa hồ không đứng về phía Mị Cơ?
...
Trong thức hải, Ninh Phàm nhìn ba hồn bảy phách có mặt mũi cùng nhất trí với mình, vẻ do dự trong ánh mắt biến mất, lộ ra vẻ kiên quyết.
- Ta muốn chém ngươi tế luyện hóa thân.
Hắn lẩm bẩm nói với ba hồn bảy phách.
- Ta chính là ngươi! Chém thì chém, có thể đề thăng thực lực, tốt không còn gì bằng!
Hồn phách nhàn nhạt trả lời.
Sau khi hai người đối thoại, Ninh Phàm vung tay lên, một thanh Tinh Quang Kiếm ảnh hiện lên trong lòng bàn tay, một Kiếm đem ba hồn bảy phách chém ra từ chính giữa, chia làm hai nửa.
Một thoáng, bản thể của hắn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, một ngụm máu tươi vọt ra, hai bên mang tai không ngờ lại xuất hiện mấy lọn tóc trắng.
Thiếu niên bạch phát! Đủ có thể thấy chém ra hồn phách này đối với Ninh Phàm gây ra thương thế bao sâu. Tuổi thọ giảm bớt, ý nghĩa là thọ nguyên mất đi. Tổn thất, không thể nói là không nặng.
Tu sĩ tu đạo chỉ vì trường sinh. Mà Ninh Phàm ngược lại theo con đường này, lấy tuổi thọ đổi lấy tu vi.
- Lấy hồn phách làm dẫn, Niệm Thân thuật, thành hóa thân của ta.
Ninh Phàm thất khiếu trào máu, nhưng bỗng nhiên mở hai mắt ra, lộ ra vẻ ngoan sắc, đất trống trước người của hắn, một đoàn hồn phách lực cuốn lên trận trận u quang, vẽ ra một phân thân đen nhánh vóng dáng giống hệt Ninh Phàm vậy.
Điều bất đồng duy nhất so với Ninh Phàm chính là, trên người phân thân kia lộ ra pháp lực Kim đan trung kỳ vô cùng mạnh mẽ.
Hóa thân, đã thành rồi!
Ninh Phàm lộ ánh mắt vui mừng, nhưng chợt ánh mắt nhíu một cái, hóa thân tựa hồ tế luyện cũng không hoàn mỹ, không ngờ lại có tỳ vết nhứ thế.
Vừa rời khỏi thân thể, không ngờ lại mơ hồ có khuynh hướng tiêu tán, khiến cho vẻ mặt của Ninh Phàm đại biến.
Nếu hóa thân bạo tán, thì việc mình tự chém hồn phách, mất đi một nửa tuổi thọ, sẽ trôi theo dòng nước.
- Tại sao lại như vậy?
Dần dần Ninh Phàm ý thức được vấn đề nghiêm trọng hơn so với mình tưởng tượng.
Niệm Phách hóa thân tế luyện thành công, nhưng Ninh Phàm lại không cao hứng.
Bởi vì hắn phát hiện một khi hóa thân rời khỏi thức hải, vượt qua nửa nén hương công phu, sẽ bị tiêu tán. Chỉ có trở lại thức hải mới có thể lần nữa khôi phục niệm lực.
Đem hóa thân thu vào thức hải, Ninh Phàm khe khẽ thở dài. Thật vất vả lắm mới tế luyện ra Kim đan trung kỳ hóa thân, lại không thể thuận lợi sử dụng, có chút khiến cho hắn khó có thể tiếp thụ.
Cùng Kim đan cấp lão quái đấu pháp, trận nào không phải đấu hơn mấy canh giờ, hóa thân chỉ có thể chống đỡ nửa nén hương, trừ giết người yếu trong chớp mắt, quả thực Ninh Phàm không nghĩ ra còn có thể dùng làm gì.
Tìm căn nguyên sâu xa nhất, có thể là do thần niệm của hắn quá yếu, không cách nào duy trì hóa thân ổn định. Cần tăng thần niệm lên mới có thể làm cho hóa thân phát huy công dụng.
Mặc xong quần áo, Ninh Phàm nhìn túi trữ vật bị xẹp một đoạn lớn, lại nhìn ngắm một cái yêu kiển màu đen cao cỡ nửa người ở bên cạnh, thần niệm dò vào yêu kiển, sắc mặt cổ quái.
- Tiểu điêu mới chỉ là Dung linh, dám ăn linh dược ngàn năm của ta. Không nghĩ rằng tiểu điêu này không phải là Dung linh, mà là Toái hư. Xem ra là đã nhìn lầm rồi...
Ninh Phàm cười khổ, chưa bao giờ nghĩ tới mình đào hố hại người vô số, lại bị một con tiểu điêu lừa trộm....
Lúc này, mấy vị chủ dược tài để luyện Hóa Anh đan đều vào nằm trong bụng tiểu điêu. Lại là một chuyện phiền toái rồi!
Xoa trán một cái, xử trí tiểu điêu như thế nào trở thành một vấn đề khó khăn không nhỏ a.
Ninh Phàm hơi trầm ngâm. Con yêu này bị giới hạn bởi cửu âm chi địa trận pháp chi lực, ở trận vực thứ hai nhiều nhất cũng chỉ có thể phát huy thực lực Dung linh đỉnh phong. Mình tế luyện Niệm Phách hóa thân, tuy chỉ có thể kéo dài nửa nén hương công phu, bắt tiểu điêu này lại cũng không thành vấn đề.
Nhưng tiểu điêu nhất định có thủ đoạn bảo vệ tánh mạng. Mình muốn bắt sống tiểu điêu, hoặc là tiêu diệt tiểu điêu, cũng không quá thực tế. Dầu gì, tiểu điêu cũng là Toái hư lão quái.
Không thể giết. Không thể bắt... Bất quá tiểu điêu này tựa hồ là giống cái.
Ánh mắt của Ninh Phàm chợt lóe. Chỉ cần là giống cái, mình sẽ có thể dùng Thái Âm chỉ...
Hắn đã ra quyết định, lập tức uống thuốc trị thương vào, điều tức thần hồn bị trọng thương, khiến cho thương thế ổn định, cũng khôi phục lại thể lực. Ninh Phàm ngồi xếp bằng, chờ đợi tiểu điêu phá kén mà ra.
Một ngày trôi qua. Rốt cuộc màu sắc của yêu kiển cũng biến đổi màu sắc, đen chuyển trắng. Cực âm chuyển dương. Mà một tia pháp lực kỳ dị ba động, yêu kiển tự tán ra. Bất chợt, kiển đen tan vỡ như vỏ trứng vỡ ra. Một bạch ngọc mỹ nhân không áo không quần, lười biếng duỗi người một cái, chui ra khỏi yêu kiển, xuân quang hiện rõ mồn một.
- Ai! Lão nương cuối cùng cũng khôi phục hình người. Còn tu vi rốt cuộc cũng khôi phục lại Dung linh đỉnh phong. Có nên đi chỉnh trị tên xú nam nhân đó một chút hay không?
Yêu nữ này ước chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Một thân thể trắng thanh khiết như bạch ngọc dương chi. Chân ngọc thon dài, bụng bằng phẳng, từng tia rừng rậm che che giấu giấu, khiến cho giữa hai chân ngọc của nàng càng mị hoặc hơn.
Hai gò bồng đảo của nàng thật giống như nhũ lạc, đầy đặn cao ngất, tiết lộ ra phong vận của nữ yêu thành thục. Và kích cỡ của nàng, một bàn tay của Ninh Phàm không cách nào cầm hết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện