[Dịch] Hợp Thể Song Tu

Chương 37 : Nam lâu chiến vệ, bảng phiếu án

Người đăng: 

.
Quỷ Tước tông, ở vào Việt Quốc Tây Vực, xây dựng ở trong Minh Tước cốc. Theo lời đồn đãi nơi đây ở thời thượng cổ, đã từng rơi xuống một con Thái cổ Huyền Âm tước, lưu lại di cốt thành mộ phần, vì vậy được đặt tên. Cách Minh Tước cốc ngoài ba trăm dặm có một phong thụ lâm trùng điệp kéo dài trăm dặm, được đặt tên là Lạc Phong lâm, tựa hồ từng là một lâm viên của một tu chân gia tộc nào đó bỏ hoang, hiện giờ đầy sương khói thảo dại, không người tìm tìm đến. Cách Quỷ Tước tông thu học trò đại điển, còn có ba ngày. Trên bầu trời của rừng cây phong hoang không người ở này, chợt có một chiếc lâu thuyền kim bích huy hoàng ngàn trượng bay tới! Trên lâu thuyền, ba dung linh cao thủ đạp trời phá không. Một người thi triển Băng Hệ pháp thuật, một người chưởng ngự yêu sủng màu tím, một người một bộ Phật y, lẫm nhiên cầm kiếm, đua nhau xuất thủ, chém rạp cây rừng ngã ra đầy đất. Trăm dặm tùng lâm, chỉ nửa giờ, liền bị ba người chém hết cây rừng, san thành bình địa! Thỉnh thoảng có cao thủ đi ngang qua, vừa thấy lâu thuyền ngàn trượng, bảo quang sâm sâm, tất cả đều cho là có Kim Đan lão quái nào đó xuất hành, đua nhau tránh ra đi, không dám theo dõi. Xem ra, thần bí Kim Đan lão quái, tựa hồ muốn ở nơi hoang sơn dã lĩnh này xây thành trì đây. Duy nhất khiến cho người không hiểu chính là, đường đường là kim đan cao thủ, mà sao lại nhìn trúng Lạc Phong lâm cái địa phương nghèo nàn rách nát này. Nơi đây muốn núi không có núi, muốn nước không có nước, muốn linh khí không có linh khí, xây thành quá lãng phí. Lâu thuyền hàng đáp xuống mặt đất, tự trên lâu thuyền, hạ xuống 1400 tên ma tu, tựa hồ nhận được mệnh lệnh, đua nhau lấy vật liệu gỗ ngã đầy đất đó bắt đầu xây dựng phhòng ốc. Rồi sau đó, trên lâu thuyền mới đi xuống một tên thiếu niên, hai nữ tử. Thiếu niên chỉ một cái, ngàn trượng lâu thuyền hóa thành một kim thuyền lớn bằng bàn tay, bị hắn thu vào túi Ninh vật. Thiếu niên sắc mặt tái nhợt, thân thể bị thương thế rất nặng, nhưng vẫn cố chống đỡ thân thể, chỉ huy nhà xây cùng bố trí, thỉnh thoảng lấy ra tiên ngọc, tiên quáng, thần niệm, câu liên thiên địa đại thế, bày đại trận. Tu sĩ thể lực, khí lực vượt xa người phàm, dưới sự chỉ huy của thiếu niên, chỉ cần nửa ngày công phu, 1400 ma tu đã xây được hai ngàn cái nhà gỗ, phòng ốc sắp hàng theo hình vòng cung, ám hợp trận pháp, vòng ngoài xây lên thành tường cao ba trượng, vòng quanh một vòng, chỉ lưu lại một cửa thành. Thiếu niên lấy năm vạn tiên ngọc, vô số tiên quáng trân quý, bố trị một đan cấp trận pháp phòng ngự vòng quanh thành tường. Dưới trận pháp này, cho dù là Kim Đan lão quái, cũng không dám tới giương oai, nhưng thiếu niên lại nhíu mày, vẫn không hài lòng. - Nhà gỗ thành đá, chỉ có thể chống đỡ thú vật, nếu gặp phải tu sĩ công kích, nhất định sụp đổ từng miếng. Hơn nữa nơi này hoang sơn dã lĩnh, linh khí mỏng manh, đối với Tam Thần quân tu luyện bất lợi... Thôi, cứ trước hết khiến cho Tam Thần quân ở chỗ này đã, đợi ngày sau tìm đến một ít tiên quáng, linh mạch, sửa đổi hoàn cảnh nơi đây, xây lại thành trì nơi đây! Thiếu niên, chính là Ninh Phàm đường xa vừa đến. Mới đến Việt Quốc Tây Vực lần đầu, cách xa Thất Mai thành, nhiệm vụ thiết yếu, là trước hết thành lập một cái căn cứ địa. Ba dặm thành, bảy dặm quách, miễn cưỡng coi là người có thể ở được rồi. Trên cửa thành, Tư Đồ Kiếm khí chấn động một cái, viết xuống’ hai chữ “Ninh thành”. Ninh thành, ý nghĩa là Ninh Phàm thành! Đối với gia nhập Quỷ Tước tông, Ninh Phàm hứng thú vô cùng ít ỏi, nếu không phải vì thay Lão ma đi trả nhân tình, nếu không phải vì trộm Huyền Âm Khí, hắn chưa chắc nguyện ý tới Quỷ Tước tông, cho dù nơi này, hắn còn có một nữ tử được cho là vị hôn thê của hắn. Hai ngàn phòng, thành nhỏ bảy dặm, quy mô nhỏ đến mức đáng thương, mà tài liệu sử dụng xây thành, lại phổ thông hết sức. Thất Mai thành, toàn thân lấy’ Huyền Băng’ xây dựng, phòng ngự kinh người. Thiên Ly tông, toàn thân do’ Quỳnh Ngọc’ xây dựng, linh khí bức người. Còn Ninh thành, nếu có kiến trúc đại sư tận mắt nhìn thấy thành này, sợ rằng phải cười khẩy không dứt. Ninh thành, trừ phòng ngự đại trận còn có thể đạt tiêu chuẩn, tài liệu sử dụng có thể nói là đơn sơ hết sức, không có một chút nào đáng đề cập tới. - Tư Tư, ngươi đem hỏa mạch dưới lòng đất đả thông, ta muốn ở trong thành khai mở một tòa luyện đan thất. Mọi người đang lúc bận rộn, Ninh Phàm lại lệnh cho Tư Vô Tà, đi đả thông địa mạch, để dẫn địa hỏa luyện đan. Luyện chế, dĩ nhiên là, Ngọc hoàng đan! Chỉ có điều không ngờ rằng, địa mạch này vừa thông, ngược lại dẫn phát một ít phiền toái nhỏ, phiền toái có thể bỏ qua không đáng kể. ... Trong vòng một ngày, vùng đất Tây Việt tự dựng có thêm một tòa Ninh thành. Nhưng mà những ngày tháng này, chánh là thời gian các Ma Tông của Việt Quốc tổ chức đại điển thu học trò, cho nên không có người chú ý Ninh thành. Duy nhất một kẻ đối với Ninh thành có địch ý, đó là Tây Việt tu chân gia tộc —— Lỗ gia. Lỗ gia gia chủ —— Lỗ Nam tử, là một gã dung linh điên phong cao thủ, chỉ thiếu chút nữa sẽ có thể kết thành Kim Đan, và cũng rất tinh thông luyện thể thuật, ở Việt Quốc có chút ít uy danh. Ninh Phàm thành lập Ninh thành, lựa chọn địa điểm —— Lạc Phong lâm, thực tế chính là một lâm viên mà Lỗ gia bỏ hoang. Mấy mười năm trước, Lạc Phong lâm sản xuất rất nhiều một loại “Hỏa phong quả”, quả này có thể rèn luyện thể xác, giá trị rất đắt tiền, mang đến cho Lỗ gia lợi ích vô cùng. Sau đó bởi vì địa thế thay đổi, hỏa mạch bị chận, quả này đoạn tuyệt sinh trưởng, từ đó Lạc Phong lâm cũng bị Lỗ gia vứt bỏ. Một đám ma tu chiếm cứ Lạc Phong lâm, thành lập Ninh thành, tin tức này, Lỗ Nam tử không thể nào không biết, chẳng qua là mới đầu cũng không chú ý. Chính là một tòa lâm viên bỏ hoang, mất thì cho mất đi, không có gì đáng để so đo. Nhưng tiếp theo đó có một cái tin, lại khiến cho Lỗ Nam tử khó trấn định hơn nữa, vẻ mặt nóng như lửa đốt. Hỏa mạch trong lòng đất dưới Lạc Phong lâm, lại bị người ta dùng đại pháp lực, đả thông! - Hỏa mạch thông, há chẳng phải là nói, Hỏa Phong quả lại có thể lần nữa sinh trưởng! Lỗ Nam tử một mặt ngạc nhiên mừng rỡ, một mặt oán thầm không dứt, năm đó Lạc Phong lâm hỏa mạch bị chặn, mình lấy dung linh điên phong đại pháp lực, đều không cách nào khai thông, hôm nay một đám ma tu xây một cái phá thành, có thể bất ngờ đả thông hỏa mạch, đám ma tu này, thật đúng là gặp vận may. Bất quá hôm nay hỏa mạch đả thông, Lạc Phong lâm này, không thể tự dưng không không tặng tống cho đám ma tu này xây thành... Hắn vuốt râu một cái, mắt lộ ra tinh quang, nhìn về phía lão bộc bên người: - Lỗ Minh, chiếm lĩnh Lạc Phong lâm là người nào, tu vi như thế nào, lai lịch gì, có bối cảnh gì... - Bẩm gia chủ, lão nô phái người đi dò hỏi qua, cái gọi là Ninh thành, danh tiếng là thành trì, thực tế đơn sơ không chịu nổi, không có chút thu hút nào... Ninh thành này, xem ra hẳn không có lai lịch gì, có lẽ chẳng qua là do một thế lực tân hưng xây lên mà thôi. - Tân hưng thế lực? Cái này thì cũng có thể... Ừ, ta suy nghĩ một chút...’ Ninh thành’... Xem ra thành chủ thành này, là họ Ninh rồi, họ Ninh... Việt Quốc tựa hồ không có thế lực lớn nào họ Ninh... Như vậy đi, ngươi mang ’Nam lâu chiến vệ’, đi đem đám ma tu này đuổi ra khỏi địa giới rừng phong, có thể không giết người, thì không được giết người. Dĩ nhiên, nếu bọn họ hồ đồ ngu xuẩn, cũng không cần lưu tình... - Cái gì, chủ nhân khiến cho lão nô, mang ’Nam lâu chiến vệ’ đi! Lão nô được đặt tên là Lỗ Minh, lộ ra ánh mắt chấn kinh. Trong Tu Chân giới, những thế lực khá lớn đều sẽ đem cao thủ dưới tay, lấy trận pháp biên diễn thành chiến vệ. Tương tự Lão ma, thủ hạ có ba đội chiến vệ, Băng vệ, Mai vệ, Kiếm vệ, còn Việt Quốc Lỗ gia, thì có một đội 500 người ’Nam lâu chiến vệ’, xếp hàng thứ mười bảy trên Việt Quốc’ Chiến vệ bảng’ . Thậm chí, một ít đại tông môn chiến vệ, cũng không lợi hại bằng Lỗ gia. Nam lâu chiến vệ, người người tu vi đều ở ích mạch tầng bốn trở lên, 500 người nghiêm chỉnh huấn luyện, kéo nhau đi ra ngoài đánh, sợ rằng cũng có thể tiêu diệt được một ít tiểu gia tộc rồi. Lỗ Minh không nghĩ ra, gia chủ chỉ đối phó một tân hưng thế lực, vì sao lại vận dụng Nam lâu chiến vệ, đây không phải là giết gà dùng đao mổ trâu sao? Gia chủ, có phải có chút quá cẩn thận hay không? Lão nuốt nước miếng một cái, thấp giọng khuyên nhủ: - Gia chủ, hay là đừng phái Nam lâu chiến vệ đi, lão nô một người, đường đường dung linh sơ kỳ tu vi, tiêu diệt một cái thành nhỏ, dư sức có thừa. - Lỗ Minh, ngươi cái gì cũng tốt, chỉ có một cái khuyết điểm, đó là tính cách quá ngạo... Nhớ rằng, đối mặt với địch nhân nhỏ yếu đi chăng nữa, cũng phải toàn lực ứng phó. ‘Hùng Ưng phác thỏ, bất di dư lực’ (ưng mạnh chụp bắt thỏ, không tiếc sức lực dư thừa), những lời này, hãy nhớ cho kỹ... Đi đi... Lỗ Nam tử nói xong, nhắm mắt, không nói nữa. Còn Lỗ Minh, cũng không dám vi phạm lệnh của Lỗ Nam tử, ra cửa, điểm đủ 500 tên ’Nam lâu chiến vệ’, ngay trong đêm hướng Ninh thành kéo đi nhanh. 500 Nam lâu chiến vệ, người người ích mạch bốn tầng, thân cưỡi dị thú, khí thế như hồng, dọc đường tu sĩ đi đường ban đêm, vừa thấy Tây Việt Lỗ gia Nam lâu chiến vệ, lại dốc toàn bộ đi ra ngoài như thế, đều kinh hãi hoảng hốt né tránh, người người ngạc nhiên không thôi. - Lỗ gia lại điều động Nam lâu chiến vệ rồi, lần này, là muốn tiêu diệt Ma Tông nào... - Nhìn kia, dung linh sơ kỳ Lỗ Minh thống lĩnh, tự mình dẫn quân... Chặc chặc, có thể thấy dung linh tiền bối phong thái, thật là không uổng cuộc đời này... Dọc đường chợt có tu sĩ nghị luận, kẹp trong tiếng vó ngựa, truyền vào Lỗ Minh trong tai, càng làm cho hắn vẻ mặt không biết phải thể hiện ra sao. Gia chủ thật là chuyện bé xé ra to... Diệt một cái Ninh thành nho nhỏ, lại điều động Nam lâu chiến vệ... Hai giờ sau, Nam lâu chiến vệ di chuyển mấy trăm dặm, trong tầm mắt ở phương xa, đã xuất hiện một cái thành nhỏ tầm thường. Lỗ Minh dầu gì cũng là dung linh cao thủ, lấy tầm nhìn của hắn, tự nhiên nhìn ra, cái gọi là Ninh thành, tài liệu dùng cho caác loại kiến trúc, bất quá là đất vật liệu gỗ đá phổ thông, không đáng nhắc tới, không đáng quan tâm. Hắn khoát tay chặn lại, ở bên ngoài Ninh thành mười dặm, lệnh cho Nam lâu chiến vệ thu vó ngựa. Rồi sau đó thần niệm động một cái, dưới trăng tàn, thần niệm kẹp theo thanh âm phách lối, vang dội toàn bộ Ninh thành. - Lão phu Lỗ Minh, Lỗ gia Nam lâu chiến Vệ thống lĩnh, tới thu phục Ninh thành. Ninh thành thành chủ, lão phu cho ngươi thời gian mười hơi, đi ra gặp ta. Nếu ngươi đầu hàng, lão phu có thể khai mở một góc lưới, không giết người. Lỗ Minh chễm chệ ngồi trên Độc Giác Thú, dáng điệu tỏ vẻ như một tiền bối cao nhân. Lão mép cười lạnh, mình lấy dung linh sơ kỳ thần niệm truyền âm, nói không chừng đem Ninh thành ma tu dọa cho đi tè ra quần luôn cũng nên. Ninh thành rách nát tồi tàn như vậy, ma tu ở bên trong chỉ sợ cũng đều là nhân vật nông thôn, làm gì thấy qua dung linh cao thủ. Lão đang đắc ý khinh miệt cười lạnh, bỗng nhiên, nụ cười đột nhiên cứng hẳn lại ở trên mặt, mắt lão trợn tròn, mặt đầy khó tin. Mà bởi vì quá độ kinh hoàng, bắp thịt trên nét mặt già nua của lão lại bị rút gân, mặt bị méo lệch đi, trở nên buồn cười dị thường, lời nói không rõ ràng. - Ba... Ba tên dung linh... Hai... Trung kỳ... Một hậu kỳ... Còn có...... Đội ngũ... nhiều người như vậy.... Chợt thấy dưới ánh trăng, Nam Cung, Tư Đồ, Úy Trì ba người, đạp trời mà đứng, dung linh khí thế, ngông cuồng tuôn ra, người người mặt lộ ra sát khí. Mà 1400 tên ma tu, chỉ cần mấy cái hô hấp, liền như thủy triều, xông ra khỏi Ninh thành, cũng lấy trận hình thuần thục, nhanh chóng bày ra ba cái đại trận. Lưỡng Nghi Loạn Mai trận, Tam Tài Kiếm Tru trận, Tứ Hợp Băng Hoàng trận! 1400 người, tu vi thấp nhất, đều ích mạch năm tầng. 1400 người này, ẩn giấu 40 năm sát khí, trong đêm nay, đột nhiên thả ra! - Cái trò chó má gì thế, nửa đêm nữa hôm, lại dám đến khuấy phá thanh mộng của ‘Ninh công tử’ của chúng ta, không muốn sống rồi hả! Úy Trì mặt đầy hồng quang, ôm con heo tím nhỏ, cười ha ha một tiếng, dung linh trung kỳ pháp lực tràn lên, trực tiếp đem Lỗ Minh thống lĩnh đờ đẫn, chấn cho hộc máu té ngựa, kinh hãi muốn chết. Ninh công tử, ai là Ninh công tử? Có thể thống lĩnh ba đội chiến vệ mạnh mẽ này, có thể thu phục ba tên dung linh cao thủ làm thủ hạ, Ninh công tử này ở Việt Quốc, tuyệt đối không thể là hạng người vô danh. Xong rồi, lần này Lỗ gia chúng ta, đụng nhằm thiết bản rồi... - Giết! Đại đao của Lão tử, đã bị đói khát khó nhịn lắm rồi! Úy Trì một người một ngựa, Hắc Ma Tam Thần quân, khoảnh khắc đem Nam lâu chiến vệ bao vây, chém giết. ... Sau nửa giờ, Nam lâu chiến vệ, chết đi 300 người, bị bắt sống 200 người, Lỗ Minh thống lĩnh cũng bị Úy Trì đánh gần chết, bắt được. Bên ngoài Ninh thành, một trận ồn ào, mà trong Ninh thành, bên trong phòng luyện đan mới vừa khai mở, Ninh Phàm thần niệm đảo qua, khẽ mỉm cười, chiến huống bên ngoài, đã bị hắn toàn bộ thu vào trong mắt. - Không tệ, xem ra ta không cần xuất thủ. Sư tôn huấn luyện ra Tam Thần quân, quả nhiên bất phàm... Hắn thu hồi tâm tư, chuyên tâm luyện đan. Mặt đất trước người, bị chém ra một cái hố lửa ba trượng, từng điểm địa hỏa, bị dẫn ra từ lòng đất. Trên hố lửa, có đặt Toái Đan đỉnh, tám con Hỏa Long, đã bị nhốt vào trong Âm Dương tỏa, giờ phút này bay đến bên trong đan đỉnh, luyện chế Ngọc hoàng đan. Ngọc hoàng đan, luyện chế cũng không rườm rà, chỉ gần như là tứ chuyển đan dược, nhưng dùng tài liệu để luyện chế cũng qquý hiếm hết sức. Vật liệu phụ cũng không đáng kể, mấu chốt là hai loại tài liệu —— Ngọc hoàng thảo, Bàn ma thảo, hai loại thảo dược này, được xưng là ‘Tiên đế khó cầu’. Lấy thảo dược này luyện chế Ngọc hoàng đan, có nghịch thiên thần hiệu tẩy kinh phạt tủy. Cải thiện tu luyện thể chất, gia tăng thân thể cường độ, theo lời đồn đãi sau khi uống vào Ngọc hoàng đan, cuối cùng có thể tu luyện ra ‘Siêu tiên thể’. Khi đó, tuy là Thái cổ thần binh, cũng chém không phá thân thể phòng ngự, có thể nói là Bất Tử Bất Diệt! Chẳng qua là Ngọc hoàng đan này, tài liệu khó tìm, có một cái điều kiện còn hà khắc hơn khi sử dụng —— đó là phải trọng thương. Có cái gọi là “phá xong rồi lập, không phá không lập”. Ngươi không xương cốt bị nát bấy, kinh mạch đứt từng khúc, thì làm sao có thể chân chính trọng tố thân thể, tẩy kinh phạt tủy được? Chỉ đơn thuần loại bỏ tạp chất trong cơ thể, vẫn còn không đủ. Bông vải loại bỏ tạp chất đến mấy đi chẳng nữa, có thể biến thành sắt thép sao? Cái thân thể này của Ninh Phàm, từ nhỏ dinh dưỡng không đầy đủ, thể chất suy nhược, hôm nay lại trọng thương, gảy xương, kinh mạch tổn hao nhiều. Thân thể này, thật sự là phá không còn có thể phá hơn nữa. Mà điều này, đúng lúc là thời cơ tuyệt hảo để uống Ngọc hoàng đan. Trong Toái Đan đỉnh, một luồng đan hương đã truyền ra, bên ngoài đan đỉnh, còn có linh lực ba động tản mát. Còn nửa ngày nữa, Ngọc hoàng đan, sẽ có thể đan thành! Trời dần dần sáng ngời, Lỗ gia ngoài năm trăm dặm, giờ phút này đã loạn thành nhất đoàn. Lỗ Nam tử thư thư phục phục ngủ một giấc, một giấc tỉnh lại, không ngờ lại không thấy Lỗ Minh cùng Nam lâu chiến vệ trở về. Cổ quái... Điều động chiến vệ đứng hàng thứ 17 của Việt Quốc, đi tiêu diệt chỉ là một cái thành nhỏ mới xây, lại cần phải hao phí thời gian lâu như vậy? Một đêm cũng không đủ? - Chẳng lẽ, đã xảy ra biến cố gì? Ha ha, làm sao có thể chứ, Lỗ Minh tính tình hơi ngông cuồng chút, dầu gì cũng la dung linh cao thủ, Nam lâu chiến vệ trận pháp hợp lại, cho dù là Kim Đan lão quái, đều phải tránh lui chín mươi dặm... Ừ, lão phu lo xa rồi, đại khái Lỗ Minh trên đường có chuyện, trì hoãn, một lát nữa là có thể trở lại... Chờ đến buổi trưa, Lỗ Minh lại còn chưa trở lại, mà Lỗ Nam tử mí mắt cứ nháy lia lịa, trong lòng mơ hồ có chút bất an. Hắn lấy một ra cái Ngọc phù, bùa này được đặt tên là ‘Truyền âm phù’, chia làm chủ phù cùng phân phù. Chỉ cần ở khoảng cách bên trong ngàn dặm, người cầm phù sẽ có thể đối thoại với nhau. Đánh ra một cái pháp quyết, Lỗ Nam tử hắng giọng, đối với ngọc phù cười mắng một câu: - Lỗ Minh, mau chóng trở về! Lệnh cho ngươi diệt một cái Ninh thành, ngươi muốn mất bao lâu... “...” Ngọc phù một đầu khác, chưa có tiếng đáp lại. - Lỗ Minh? Đáp lời! “...” Chưa có tiếng đáp lại. - Không xong, chẳng lẽ là xảy ra chuyện rồi!” Lỗ Nam tử thần sắc chấn động, Lỗ Minh là một dung linh cao thủ, mang Nam lâu chiến vệ ra cửa, đã xảy ra chuyện gì, có thể xảy ra chuyện gì chứ?! Nhưng nếu Lỗ Minh không xảy ra chuyện, mình hò hét gọi Lỗ Minh, hắn sao dám không trả lời mình! Trong lúc Lỗ Nam tử chấn kinh, một đầu khác của ngọc phù, truyền tới một giọng đàn ông âm nhu, thông qua ngọc phù, mà cũng khiến cho Lỗ Nam tử cảm thấy thần hồn run lên. Băng linh lực tu vi vô cùng tinh thâm! - Ta gọi là Nam Cung, người của ngươi đang ở trên tay ta... Ha ha, muốn chuộc người sao, tới Ninh thành nói một chút điều kiện, như thế nào... Ngày này, Việt Quốc Tu Chân Giới, xảy ra một án bắt người đòi tiền chuộc vơ vét tài sản làm chấn kinh thiên hạ. Mà Ninh thành, lần đầu tiên tiến vào trong tầm mắt của cao thủ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang