[Dịch]Hồng Mông Linh Bảo- Sưu tầm
Chương 23 : Đan Tông đại trưởng lão
.
Đan Tông ngoại môn khu vực một thiếu niên tướng mạo khôi ngô đỉnh đạc, thân cao thước sáu, trên vai mang một bao thảo dược thong thả đến phòng thu dược, hắn mang nhiệm vụ chăm sóc vườn thảo dược, nay đem nhu cầu thảo dược hái xuống đem lại nơi này.
- Tiêu Khắc, hôm nay sao chỉ có một mình.
- Du ca hôm nay đang đóng cửa tu luyện cầu đột phá tam cấp nên đành chịu.
Du ca Tiêu Khắc gọi là Du Lượng cùng tuổi mười bốn nhập môn trước hắn một năm nay tu luyện đã đến cấp ba đại đỉnh. Hai người được chia trong một tiểu đội thân nhau kết thành cặp bài trùng, đánh nhau, làm việc, chơi đùa ... hay đi chung với nhau vì Tiêu Khắc tu vì còn dừng ở cấp hai nhưng hắn có thân thể mạnh mẽ,,vũ kỹ lợi hại, quyền cước xuất nhanh gió nên đệ tử cùng cấp hắn có thể giải quyết nhanh gọn. Đệ tử ngoại môn đều được truyền thụ Đan Tông Quyết cột trụ, gồm năm bộ phận ứng theo ngũ hành, Tiêu Khắc song thuộc tính Hỏa Mộc nên tu Ngự Hỏa và Thanh Mộc còn Du Lượng Hỏa thuộc tính. Nửa năm đầu tiên khi tu vi còn cấp một Tiêu Khắc phải cực khổ như bất cứ đệ tử nào làm việc thấp trong Dược cốc, bón phân, tỉa lá, vun xới, cũng may không phải tưới nước, vì việc này dành cho nhóm chuyên tu luyện Tiểu Vũ quyết .
Tiêu khắc đi về phòng thì gặp Du Lượng đang đi ra, thần sắc tươi cười sáng sủa, sinh khí bừng bừng tỏa ra thì Tiêu Khắc mừng rỡ nói:
- Chúc mừng Du đại ca tiến cấp thành công....
- Ngươi cũng phải cố gắng nhiều lên đừng để ta vượt mặt quá xa đó. Du Lượng vui vẻ cuời nhắc nhở.
- Cái đó đệ biết..
Hai người cùng đi về phía Dược cốc đi tới thì bỗng nghe tiếng tà áo bay nhìn lại thì thấy một thiếu nữ áo vàng tuổi cỡ Tiêu Khắc và Du Lượng đang lăng không lướt thân đến trước mặt.
- Chào Dương sư tỷ. Không biết ngọn gió nào đưa sư tỷ đến đây?
Dương Tuyết Lan nhìn hai người cười nói:
- Chẳng có gió nào cả, ta đến đây xem hai ngươi có lười biếng không đây. Ah, Chúc mừng Du sư đệ thăng cấp.
- Cám ơn sư tỷ.
- Tiêu sư đệ cũng phải ra sức tu luyện đi nhé, chớ để tụt hậu đó.
- Sư tỷ yên tâm.
Dương Tuyết Lan đang đến tuổi dậy, đẹp như hoa chớm nở hấp dẫn bao nhiêu đệ tử gây ra bao nhiêu cuộc tranh tài và đã được xếp hạng đứng thứ ba giai nhân trong các đệ tử Đan Tông, đệ nhất và đệ nhị đã đạt tu vi Trúc cơ và Đan kỳ. Nàng ngược với dệ nhất và đệ nhị thay vì Băng giá lại hoạt bát nhưng cũng không dễ thân, nàng nhập môn trước Tiêu Khắc hai năm, hỏa thuỷ song thuộc tính, là một tu luyện thiên tài, trong vòng ba năm nàng đã tu luyện đến mười cấp luyện khí kỳ.
Khắc cười châm chọc:
- Sư tỷ cũng phải cố gắng, mau tiến vào nội môn đệ tử, cho chúng đệ được nhờ mới là chính đáng.
- Ta mà vào nội môn thì sao có giờ gặp gỡ nói chuyện với các đệ.
Miệng tuy nói các đệ nhưng mắt không chớp nhìn vào Tiêu Khắc.
Tiêu Khắc đang còn tuổi mười bốn sắp bước qua tuổi mười lăm chưa biết tình yêu trai gái bị nàng chiếu tướng cũng làm cho mắc cở, đỏ mặt ngượng ngùng. Còn Dương Tuyết Lan thấy mình say mê nhìn Tiêu Khắc thấy hắn đỏ mặt liền chợt tỉnh, xấu hổ mặt cũng đỏ lên nhìn càng đẹp càng lôi cuốn thêm.
Lúc đầu Tuyết Lan cũng không có để ý đến chàng thiếu niên Tiêu Khắc này bất chợt một hôm nàng gặp hắn trong lúc vì bạn dám đứng ra tranh đấu với đệ tử tu vi trên hắn một cấp. Nhìn hắn bình thường hòa nhã dễ thương hiền lành đến thế khi xuất trận bỗng biến thành người khác hẳn, khí thế hừng hực, đứng thủ oai phong lẫm liệt như long như hổ nhìn vào con mồi. Khi xuất chiêu càng làm cho nàng thưởng thức, nhanh như gió, khi đánh trúng chính xác lại vừa mạnh mẽ. Vừa thấy thế trong lòng đã thầm nhủ, thật lợi hại hắn mới cấp 1 đã như thế, sau này nhất định thành công không yếu được. Sau đó nàng thường kiếm bọn Tiêu Khắc trò chuyện tìm hiểu thêm Tiêu Khắc thì hình bóng hắn đã nhập vào tim nàng lúc nào không hay, cứ xa là nhớ....
Cũng vì nàng hay tìm bọn Tìêu Khắc và Du Luợng, làm bọn này bị phiền không ít, cứ mấy ngày lại có người kiếm đến thách đấu, luận bàn. Tiêu Khắc là người trời sinh thích chiến đấu, hắn không bỏ qua một khi có cơ hội động tay động cước. Hai năm qua hắn không biết đánh bao nhiêu trận, bị thương cũng vô số lần. Đáng kể nhất là những đệ tử lại thuộc thế gia, thường rất cao ngạo khinh người nên đụng chạm tranh chấp liên miên, thêm vào vụ giai nhân mỹ nữ thì ngày càng nhiều tranh chấp.
Cứ thế tranh đấu, tu luyện, làm việc lãnh phần thưởng lãnh đan dược....
Đan tông đệ tử không nhiều so với các đại tông phái, ngoại môn đệ tử khoảng một trăm, nội môn khoảng ba mươi trong số nội môn đệ tử Kim đan kỳ tám, Trúc cơ kỳ hai mươi ba. Nguyên anh kỳ tất cả bốn vị, một vị làm chưởng tông môn, một làm Hình đường và hai trưởng lão, trên nguyên anh tức là phân thần, hợp thề có vị nào hay không đây là bí mật của Đan tông. Các đệ tử chỉ biết hộ sơn tông môn đại trưởng lão Lâm Đàm tu vi cao nhất Nguyên Anh hậu kỳ cũng là luyện đan tông sư cấp bảy tuổi có đến hai trăm. Hộ Tông trưởng lão nguyên anh kỳ rất quan trọng và khẩn thiết, nếu một tông môn không có nguyên anh cao thủ trấn sơn, sẽ rất dễ bị các tông phái khác thôn tính. Đan tông mấy chục năm nay không ngùng bị Thiên Ma môn quấy nhiễu, chết đi không biết bao nhiêu cao thủ, có lúc nguy ngập cao điểm được các đại tông môn hỗ trợ nhưng cũng tốn kém không biết bao nhiêu tiền của.
Mấy hôm nay Thiên Ma Môn trưởng lão Vương Hồng Hạ đến phá rối, lấy cớ cầu đan cầu dược quý hiếm. Những thứ quý hiếm đương nhiên Đan Tông không thể nhường nhịn liền xảy ra tranh chấp.
Các đệ tử đang công tác, người thì đang trong động phủ tu luyện bỗng một trận uy áp khắp nơi, đệ tử đang tu luyện hộc máu tươi, đệ tử đang làm việc bị té xuống bất tỉnh. Chung quanh Đan tông bỗng âm phong chỗi dậy, trở nên tối tăm lạnh lẻo, âm ma khí theo gió cuốn đến khắp nơi, đi đến đâu đệ tử ngã xuống đó..
- Vương Hồng Hạ lão Ma đừng ép người quá đáng! Chúng đã nói không có „Tạo Hóa Đan“ sao ngươi còn cứ dây dưa..
- Ai tin bọn ngươi, các khinh chúng ta kiến thức hẹp hòi không biết gì à.
- Tất cả các đệ tử mau vào trong phòng ngự trận, mau giúp mang các đệ tử bất tỉnh theo.
Trong chốc lát phòng ngự trận được khởi động Âm Ma khí phong bị đẩy lui. Đại trưởng lão Lâm Đàm đánh ra một luồng lửa xanh khí thế như vũ bão vào tu sĩ thiên ma đệ tử đang bố Âm Phong Ma Trận không ngừng phát ra âm ma khí phong. Ngọn lửa xanh xông vào trận, ma khí dầy như mây đốt cháy sau đó vọt vào trận gây ra liên tiếp muời mấy tiếng „bùng bùng....“ thì trận pháp bị mạnh mẽ phá tan các tu thiên ma đệ tử nằm rải rác không biết sống chết.
- Ah....Cẩn thận. Lâm Đàm lão tặc ra tay rồi.
Một số lớn đứng sau trận pháp không ít không kịp phòng bị đã bị ngọn lứa xanh đốt cháy thân thể hồn phi phách tán để lại một đống tro đen. Vương Hồng Hạ lão ma thấy vậy giận dữ xông lại lấy Vạn Hồn Phiên ra nhắm Lâm Đàm. Hàng ngàn bóng đen âm u phát ra tiếng gào rú nghe rợn người, thê lương rít gào biến thành ma vụ,rồi lại thành ác quỷ bảy tám cái đầu hai sừng, cao ước ba trượng, hoặc ba đầu sáu tay, hoặc dài lưỡi buông xuống ngực, hình dáng tướng mạo hung ác vô cùng, chung quanh vẫn bay múa vô số âm hồn, hàng hàng lớp lớp, kể ra cũng không tả hết.
Vạn Hồn Phiên, người chế nó lấy âm hồn mà tế luyện rồi phong ấn vào trong ma phiên. Phong ấn âm hồn càng nhiều, oán khí càng nặng uy lực ma phiên uy lực cũng càng lớn.
Lâm Đàm thấy đối phương dùng Vạn Hồn Phiên ra tấn công, biết lợi hại vô cùng, nghe danh Vạn Hồn Phiên này đã thu thập hơn vạn linh hồn một khi sử dụng linh hồn trong đó cùng xuất lực đánh vào tinh thần và ăn mòn chân khí địch thủ, vội lấy ba quả Hỗn Độn Lôi Châu nhắm ác quỷ ném tới đồng thời xuất ra đệ nhất pháp bảo của mình ra là „Càn Khôn đỉnh“ là một cực phẩm pháp bảo chuyên dùng để luyện đan, khi gặp đối thủ cũng có thể dùng để thu hấp thập nguyên khí, ma khí hay yêu khí...
Càn Khôn đỉnh vừa đem ra lập được Lâm Đàm trưởng lão dồn vào một luồng hỏa chân khí, Càn Khôn đỉnh chột xoay tròn biến nhanh thành lớn lên gấp trăm lần bừng sáng lên một màu trắng chói mắt.
- „O oành, O oành,O oành. Lôi Châu đánh ác quỷ bảy tám cái đầu hai sừng thành khói đen biến mất.
Càn khôn đỉnh được ném ra bao nhiêu âm hồn liền bị lần lượt thu hút vào trong lô đỉnh. Càn khôn đỉnh lại tiếp tục hướng Vương Hồng Hạ lão ma đánh tới, trong tay lão bất ngờ xuất hiện một chuôi Tu La Đao, Tu La Đao vừa xuất Càn Khôn đỉnh liền bị một Tu La Đao khí xanh thẫm vô hình chặn lại không tiến lên thêm được một bước. Lâm Đàm thấy đối thủ xuất đao ra Càn Khôn Đỉnh liền dễ dàng bị ngăn chặn Tu La Đao, không cách nào khác đành xuất bổn mạng pháp bảo của mình ra đối địch, Liệt Hỏa Kiếm , một cực phẩm pháp bảo.
Thấy Lâm Đàm xuất bảo kiếm Vương Hồng Hạ hét:
- Xem chiêu.
Đao thế chém ra Tu La Đao bỗng trở thành một chuôi Cự Đao xanh lam, lam quang sáng chói nhắm hướng Lâm Đàm chém tới. Lâm Đàm trưởng lão cảm thấy người mình như bị trói lại tại chỗ chờ chém, vội vận tất cả hỏa chân khí trong người nhảy lên cao tránh thế đao đồng thời kiếm nhân hợp nhất đâm thẳng vào yết hầu địch thỉ. Vương Hồng Hạ thấy bóng Lâm Đàm bỗng dưng biến mất lại thấy một luồng kiếm đỏ như máu phi thẳng vào yết hầu mình vội dùng bộ pháp né tránh đồng thời rút đao về đã thấy hoả kiếm nhưng mãng xà xuất động lướt về phía mình liền dùng Tu La Đao chém một thế Nhất Đao đoạn Sơn.
- Oanh ....
Hai người phản chấn bay ra sau mấy chục trượng. Khí lực tiêu hao không ít.
Linh khí chung quanh bị xung động mãnh liệt làm các cao thủ tuyệt đỉnh của các Tông Phái trong Đông Duyến Châu thủ từ Nguyên Anh kỳ trở lên liền cảm thấy được,họ liền dùng thần thức dò xét đến nơi này liền biết ở Đan Tông đang diễn ra cuộc tranh đấu của hai nguyên anh cao thủ. Nhiều cao thủ ở xa liền thuấn di đến khu vực phụ cận quan sát trận đấu.
Lam Bình Phàm một Thiên Kiếm tông trưởng lão đang cùng chưởng môn Chu Thiên Vân họp mặt nói:
- Xem ra Đan Tông lần này không chịu nổi khiêu khích của Thiên Ma Tông, Lâm đại trưởng lão đã xuất hiện giải quyết.
- Thiên Ma môn vốn không để tất cả Tu đạo tông môn chúng ta vào mắt, sau trận đại chiến Ma và Đạo mười năm hai bên cùng hao tổn trầm trọng, xem ra Thiên Ma môn lại muốn khơi dậy chiến tranh tại Đông Duyến Châu.
- Cuộc đấu hôm nay của hai tay cao thủ, xem ra không ai có thể xen vào can thiệp được.
- Liệt Hoả Kiếm quyết, Lâm đại trưởng lão đã luyện đến lư hỏa thuần thanh. So với Thiên Vân kiếm quyết của chúng ta chỉ kém một bậc nhỏ.
- Thiên Lôi kiếm quyết của chúng ta cùng Liệt Hỏa kiềm quyết thì chí dương chí cương so sánh có nhiều điểm bất đồng, Liệt Hỏa Kiếm quyết đối đầu với Ma khí có nhiều lợi điểm nhưng Thiên Lôi quyết của chúng ta là khắc tinh của Ma khí.
- „Bùng“
- Ah, xem ra hai bên cũng bị thương nặng.
Hai đối thủ đánh đến mấy trăm chiêu sau cùng cũng đồng tài đồng sức.
Vương Hồng Hạ hai mắt hung quang chợt léo lên, trong miệng chợt vang lên cổ quái chú ngữ thanh, chuôi Tu La đao trên tay rung lên ánh đao thành hắc ảnh rồi biến thành vô số ma ảnh đầy răng trắng ởn nhe ra, tiếng quỷ gào, ma khóc vang lên tám hướng nhanh nhẹn vọt đến Lâm Đàm. Lâm Đàm thấy đao khí bỗng biến thành quỷ dị chưa kịp cẩn thận chưa kịp đề phòng thần thức đã bị bất công kích bị thương, tinh thần uể oải, vội dùng độn thổ tránh xa mười trượng rồi dụng bí thuật giữ nhà cuối cùng của mình mới nghiên cứu Lôi Hỏa Liệt kiếm xông lại nhắm các ma ảnh mà xuất.
- Oai, Bùng, Oành....., Oành.....
Các ma ảnh lập tức bị lôi hoả từ đao chiêu đánh tan, Lôi hỏa tiếp tục vọt đến người Vương Hồng Hạ đánh vào. Lão thấy Tu La Đao khó đối phó nổi với Lôi Hỏa vội vung tay lên, nhất thời trước người một cổ hắc khí tụ lại, trong nháy mắt hóa thành một Tiểu thuẫn đen ngòm, trực tiếp nghênh hướng lôi hỏa chận đón. Đồng thời chính lão thân hình nhoáng lên, đã chạy ra ngoài xa mấy trượng thấy đối thủ không đuổi theo, thu chiêu liền biết đã thần thức bị mình công kích tổn thương. Lão liền vỗ vào bọc Phệ Hồn Trùng ra lệnh “xuất!“, một đàn Hắc trùng bay ra như đám mây lại mang theo tiếng “vi...vu” nghe rợn người.
Lâm Đàm biết Phệ Hồn Trùng lợi hại liền vận hỏa chân khí vào đôi chưởng đánh ra thành một màn lửa đỏ, một đám trùng bị hỏa thiêu rớt xuống số còn lại tránh thoát chia ra tám hướng tiếp tục tấn công. Lâm Đàm lại phát hỏa màn ra tám hướng. Vương Hồng Hạ thấy vậy cười lạnh lẽo tay lại vỗ vào một cái túi khác thì thấy khoảng mười con phệ hồn trùng to lớn bay đi tấn công, những con này bay xuyên qua màn lửa đến sát Lâm Đàm bỗng bùng nổ biến thành vô số phệ hồn trùng nhỏ nhắm vào mặt Lâm Đàm nhanh như tên bắn phi vào cắn nuốt.
Lâm Đàm không ngờ mấy con sau quá lợi hại không sợ lửa lại có thể cắn nuốt tất cả, thấy chúng có thể xuyên qua cả cương khí hộ thân thì cả kinh vội độn thổ tránh né đồng thời đem ngũ hành lôi châu ra đón hướng phện trùng đang bay lại ném. Vương trưởng lão thấy vậy vội thu Phệ Hồn trùng lại.
Lâm Đàm đại trưởng lão thấy mình bị một vài con phệ hồn trùng xâm nhập vào trong người liền vận khí kháng cự thấy vô dụng liền đem, Khử Trùng Đan uống vào...
Vương trưởng lão cảm được nhiều cao thủ tụ hợp chung quanh gần đây, nếu còn tiếp tục thì không khỏi bị quần công nên lạnh lùng nói:
- Hôm nay luận bàn đến đây thôi cũng đủ. Ngày sau còn gặp lại!
Các vị nguyên anh Đan Tông cũng ra đem Lâm Đàm đại trưởng lão về thì thấy đại trưởng lão bị thương cũng không nhẹ...
Đại Trưởng lão Lâm Đàm được đem về động phủ của lão, liền dặn không cho ai được vào, sau đó phong bế cửa động.
Các đệ tử Đan tông bị nhiễm ma khí tự vận Hỏa Khí trong người bài trừ đi. Đan Tông hai ngày sau lại bắt đầu bình tĩnh sinh hoạt như cũ.
Mười ngày sau Lâm Đàm ĐanTông đại trưởng lảo không chống nổi Phệ Hồn Trùng, loại phệ hồn ác độc này không chỉ biết phệ hồn như lão tưởng, một khi nguyên anh được bảo vệ trùng phệ không được nó quay sang phệ nguyên khí, ăn mòn thân thể, chỉ mấy ngày ngũ tạng lục phủ bị cắn nuốt chịu không thấu, lão lại không có đan dược giải loại độc trùng này đành phải giải thể, nguyên anh xuất khiếu. Các đệ tử không ai biết nhưng các cao thủ từ cấp Nguyên Anh kỳ ai củng biết thở dài tiếc hận vì mất một đồng đạo cũng là một rường cột, không biết vận mệnh bản tông sẽ ra sao. Hy vọng đại trưởng lão mau gặp được thân thể thích đoạt xá thành công.
oOOo
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện