[Dịch]Hồng Điệp- Sưu tầm

Chương 79 : Ngoại truyện 1: Tình yêu của Bạch Tử Họa

Người đăng: 

.
Thời gian dần trôi, nửa năm qua đi sau trận chiến Yêu thần xuất thế. Bạch Tử Họa nhìn hồng y thiếu nữ nằm trong quan tài băng, trong mắt là vô tận bi thương. Hắn đi ngược lại mệnh trời, tu đạo luân hồi. Cả đời thăng trầm đầy người mỏi mệt, trong lòng thủy chung có niềm tin chống đỡ. Chỉ có điều giờ phút này dung mạo hắn mặc dù không thay đổi nhưng tâm hắn lại theo người con gái trước mắt càng ngày càng biến đổi. Bạch Tử Họa vuốt nhẹ khuôn mặt Hồng Điệp, đan dược trong tay hắn chậm rãi cho vào miệng nàng. Đan dược vừa vào miệng lập tức biến hóa, trong khoảnh khắc trên mặt nàng thoáng hiện một tia hồng hào. Nháy mắt vô cùng vô tận thiên địa linh lực từ bốn phương tám hướng như điên cuồng tụ tập chui vào cơ thể Hồng Điệp. Căn phòng làm từ huyền băng vạn năm không chịu nổi phát ra từng tiếng răng rắc. Một cơn gió thổi qua hóa thành bụi phấn bay hết. Quan tài băng mặc dù bị hủy, nhưng thân thể Hồng Điệp vẫn hoàn hảo vô khuyết nhẹ nhàng trôi giữa không trung. Vô cùng vô tận linh lực dũng mãnh mà đến, khuôn mặt nàng hồng hào một cách khác thường, từ từ ở đan điền của nàng một nguyên anh ảm đạm không ánh sáng chậm rãi hiện lên bay ra ngoài. Nguyên anh vừa xuất hiện, lập tức khiến cho tất cả linh lực điên cuồng chảy vào. Hồi Hồn Đan là tiên đan trong truyền thuyết, có tác dụng cải tử hoàn sinh. Chỉ cần thần hồn được bảo tồn nguyên vẹn, người phục dụng có tới 7 phần cơ hội có thể hồi sinh. Đương nhiên, phục dụng thứ đan dược nghịch thiên như vậy luôn đi kèm với nguy cơ khó mà tưởng tượng được. Hồi sinh người chết, tất phải trả cho thiên đạo một cái giá công bằng! Thân hình Bạch Tử Họa khẽ động trôi nổi giữa không trung. Hắn không nhìn Hồng Điệp mà ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt lộ ra sự kiên định. Kẻ địch lớn nhất của hắn hôm nay là thiên đạo. Thần hồn của Hồng Điệp theo linh khí trời đất cuồn cuộn đưa tới, chậm rãi mở mắt, lộ ra nồng đậm không muốn. Nàng lưu luyến nhìn thoáng qua Bạch Tử Họa, lại nhìn bốn phía dường như nhận ra tình cảnh lúc này, than nhẹ một tiếng rồi chậm rãi nhắm hai mắt. Khóe mắt nàng chảy xuống một giọt nước mắt. Nước mắt chậm rãi rơi xuống trên mặt đất phát ra một âm thanh nhỏ. Âm thanh này, lọt vào trong tai Bạch Tử Họa giống như nghe được sự tan vỡ của chính trái tim mình. Ta nguyện buông tha cho tất cả, chẳng sợ tất cả những vì sao trên trời đều rơi xuống. Chỉ cần có người bên cạnh, thì hai mắt của người trong lòng ta, chính là những ngôi sao sáng nhất. Ta nguyện mất đi toàn bộ, chẳng sợ sinh mạng mất đi, chẳng sợ năm tháng tàn lụi, chỉ cần ký ức vĩnh viễn không tàn tạ. Đây là nhân quả của đôi ta, đây là sự lựa chọn của thiên đạo. Cuối cùng chúng ta vẫn phải giãy dụa dưới thiên đạo. “Thiên đạo khiến nàng chết, ta cũng sẽ cướp nàng về!” Ánh mắt Bạch Tử Họa lộ ra điên cuồng cùng chấp nhất. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt kiên định. Lập tức trong cơ thể hắn, ý cảnh sinh tử điên cuồng phát tiết mà ra. Ở trên bầu trời ngoài sơn cốc, vào lúc này vòng sinh tử luân hồi lại xuất hiện. Một bức tranh sơn thủy hai màu đen trắng từ từ mở rộng. Giống như có môt bàn tay to vô hình khuấy động, trên bức tranh này xuất hiện từng hồi sóng gợn. Mây đỏ đầy trời cuồn cuộn xuất hiện. Hai đạo ánh sáng như hiểu thấu tâm thần từ trong mây đỏ cuồn cuộn thoáng hiện ra nhìn về phía kẻ cả gan khiêu khích thiên đạo. Thân thể Hồng Điệp với tốc độ cực nhanh hóa thành vạn hồng hồ điệp tiêu tán ở chân trời. Mà thần hồn cũng đang chậm rãi tiêu tan. Chẳng qua trong nháy mắt bức tranh sinh tử luân hồi của Bạch Tử Họa bao trùm bầu trời, khiến cho tốc độ thần hồn tiêu tan từ từ biến chậm. Thân hình Bạch Tử Họa lóe lên, xuất hiện trên bầu trời. Tay phải hắn nắm bức tranh sinh tử luân hồi, ném mạnh xuống phía dưới. Lập tức bức tranh hạ xuống, bao vây lấy thần hồn của Hồng Điệp. Giờ phút này, Bạch Tử Họa lấy ý cảnh sinh tử của mình, lấy cảm ngộ luân hồi thiên đạo của mình bảo hộ thần hồn của Hồng Điệp không tiêu tan. Hắn – muốn đấu cùng trời! Mây đỏ dày đặc, hai đạo ánh mắt kia chậm rãi thối lui. Nhưng ngay sau đó vô số mây đỏ ngưng tụ hình thành một bàn tay to dường như có thể chống đỡ trời đất, ầm ầm hạ xuống chụp vào thần hồn của Hồng Điệp đang bị bức tranh sinh tử luân hồi cuốn lấy. Bạch Tử Họa hét lớn một tiếng, thân hình chớp động, nắm lấy bức tranh sinh tử. Mà bàn tay thật lớn kia, như là có thể vượt qua khoảng cách, chộp vào bức tranh sinh tử trong tay hắn. Ánh mắt Bạch Tử Họa lóe lên, ngẩng đầu đón nhận bàn tay thật lớn kia. Phanh! Thần hồn của Bạch Tử Họa run rẩy kịch liệt, khóe miệng hắn chảy ra một tia máu. Bàn tay to kia nâng lên, trong mây đỏ hai đạo ánh mắt lại xuất hiện nhìn thoáng qua bức tranh trong tay Bạch Tử Họa. Sau đó, bàn tay thật lớn kia lại hạ xuống. Khoảnh khắc khi bàn tay to chộp tới, năm vết nứt không gian thật lớn do móng tay cắt qua mà xuất hiện, nhìn qua vô cùng đáng sợ. Bạch Tử Họa vẻ mặt lạnh lùng, Hoành Sương kiếm phá không mà tới hướng về phía bàn tay kia. “Phanh”, trường kiếm như sao băng đâm vào bàn tay đang chộp tới! Một tiếng động giống như trời đất sụp đổ từ giữa bầu trời tản ra, thanh kiếm vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành vô số đạo cấm khí rồi từ từ tiêu tan. Thân hình Bạch Tử Họa bị một luồng lực mạnh va chạm từ giữa không trung rơi xuống. Khóe miệng lưu lại một tia máu tươi, nhưng ánh mắt vẫn lạnh nhạt như không. Hắn dậm chân một cái rồi lại lao ra. Lúc này bàn tay thật lớn kia lại chụp tới. Từ đầu tới cuối, ánh mắt trong mây đỏ đều không có thay đổi gì. Trong nháy mắt bàn tay khổng lồ chộp tới, Bạch Tử Họa hai tay bấm quyết linh lực toàn thân ngưng tụ trên một ngón tay, điểm vào lòng bàn tay kia. “Phanh” Thân hình Bạch Tử Họa bị đẩy đi rất xa, trong miệng hắn phun máu tươi. Máu tươi rơi lên quyển sinh tử luân hồi chậm rãi biến mất. Tại lúc này, thần hồn Hồng Điệp vốn đã sắp bị tiêu tan lại đột nhiên trỗi dậy một chút sức sống, một chút cố chấp. “Tử Họa… Để ta đi thôi! Hơn hai ngàn năm đạo hạnh của chàng đừng vì ta mà chôn vùi ở đây!” Đấu cùng thiên đạo chỉ vì người mình yêu có thể sống, làm trái ý trời nhất định sẽ bị trừng phạt! Bạch Tử Họa giống như cái gì cũng không nghe thấy, điên cuồng đối đầu với thiên đạo. Một tiếng nổ vang lên giống như thiên băng địa liệt, toàn thân hắn có nhiều chỗ bị hủy hoại, từ trên trời lại rơi xuống lần nữa. “Tử Họa… Đừng quên trách nhiệm của chàng với Tiên giới!” Bạch Tử Họa cắn răng, tay vung lên giống như muốn mở không gian chi môn. Ánh mắt trong mây đỏ vẫn bình tĩnh như cũ. Nó vốn là sứ giả do thiên đạo biến hóa mà thành, không có tình cảm. Có chăng cũng chỉ là tuân thủ luân hồi, đánh những người có mưu đồ né qua luân hồi để nhốt vào thiên đạo. Mặc kệ thiên đạo đánh xuống lôi kiếp trừng phạt, Bạch Tử Họa dường như không có cảm giác, cũng không biết đau đớn nhìn thẳng vào cánh cổng không gian mà mình vừa mở ra. Thần thức nhanh chóng quét vào như muốn tìm kiếm thứ gì. Bên kia cổng không gian là một “thôn xóm” có kiến trúc kì lạ, mấy đứa trẻ nhỏ đang chơi đùa trong sân, dường như hoàn toàn không nghe tiếng động vang trời bên này cổng không gian. Trên thực tế đúng là như vậy. Bất kể là cảnh tượng giống như thiên băng địa liệt, hay là bàn tay thật lớn kia thì người thường đều không nhìn thấy. Chân thực chỉ có cánh cổng không gian hiện ra giữa không trung và những vết thương đáng sợ trên người Bạch Tử Họa. Chẳng qua tiếng động thật lớn kia truyền đến nơi đây cũng đã rất yếu ớt. Tại trong “thôn xóm” không quá trăm người này, một người con gái đang nấu cơm trong một gian nhà. Khi nàng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về đứa trẻ đang chơi đùa lộ ra vẻ dịu dàng, tay vuốt bụng của mình. Bạch Tử Họa đứng trong cánh cổng không gian ở trên trời cao, cuốn sinh tử luân hồi trong tay vung lên, thần hồn Hồng Điệp từ bên trong xuất hiện, vừa xuất hiện liền nhanh chóng tiêu tan. Ánh mắt Bạch Tử Họa lộ ra vẻ dịu dàng, điểm trên thần hồn của nàng một cái. Thần hồn hóa thành một ánh sao băng bay nhanh về phía “thôn xóm”. Lúc này nắm tay thật lớn giữa bầu trời đuổi tới, hướng về thần hồn của Hồng Điệp đánh tới, phát ra những tiếng ầm ầm. Ánh mắt Bạch Tử Họa lóe lên, chắn ở phía trước. Nắm tay đến quá nhanh, hắn không kịp dùng phép thuật, chỉ dựa vào thân thể của mình ngăn cản. “Ầm!” Thất khiếu Bạch Tử Họa đổ máu, trông xa như một huyết nhân, nhưng khóe miệng của hắn lại cười. Tiếng cười càng lúc càng lớn cuối cùng giống như kẻ điên. “Không được ta cho phép, bất cứ ai cũng không thể đem nàng đi. Cho dù là thiên đạo!” Ánh mắt trong mây đỏ lạnh lùng nhìn về phía Bạch Tử Họa, nắm tay lại vung tới. Bạch Tử Họa lại một lần ngăn cản. Lúc này, thân thể hắn nhiều chỗ đã bị dập nát miệng mũi phun máu. Chỉ có điều vẻ mặt của hắn chẳng khác nào kẻ điên. Hắn ngẩng đầu nhìn về hai mắt trong mây đỏ, cuồng ngạo cười lớn: “Người tu luyện vốn nghịch thiên mà đi, chẳng qua chỉ là ý chí thiên đạo, có thể làm khó ta sao?” Ánh mắt trong mây đỏ bình tĩnh như trước, coi như đang nhìn một người bình thường hèn mọn đang nói bậy. Giờ phút này thần hồn Hồng Điệp đã tiến nhập ngôi nhà nọ, im hơi lặng tiếng dung hợp với máu thịt trong bụng người thiếu phụ đang mang bầu kia. Ánh mắt trong mây đỏ nhìn lướt qua, tiếp theo đặt trên người Bạch Tử Họa. Nắm tay thật lớn ầm ầm đánh tới. Lúc này trong nắm tay có chứa một chút lực hút xen lẫn với vô số ánh sáng sấm sét. Một quyền này là trừng phạt, trừng phạt đối với sự ngăn cản thiên đạo. “Phanh” “phanh” “phanh” Thân hình Bạch Tử Họa lập tức bị đánh bật ra xa, miệng hắn phun máu tươi nhưng cười rộ lên một cách điên cuồng, bên trong tiếng cười lộ rõ sự kiêu ngạo. “Hiện tại thần hồn nàng đã dung hòa với sinh mệnh kia, tuổi thọ tăng lên phù hợp với quy tắc luân hồi thiên đạo. Nếu không đi tu đạo thì có thể tránh được luân hồi. Mười năm năm sau, linh hồn nàng ngưng thật tới lúc đó ngươi tất nhiên còn có thể đến. Tuy nhiên, lần sau ta vẫn có thể ngăn cản như cũ!” Trong lòng hắn âm thầm bổ sung một câu: Mười năm năm sau, bọn họ nhất định sẽ gặp lại. Ánh mắt trong mây đỏ bình tĩnh liếc nhìn Bạch Tử Họa một cái rồi biến mất. Ngay cả nắm tay thật lớn kia cũng biến mất không còn. Đám mây đỏ từ từ tan đi. Thân hình Bạch Tử Họa cũng chậm rãi hạ xuống, chậm rãi ngã xuống, trông tựa như một chiếc lá khô phiêu linh cuối thu. Hắn ngã xuống, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt lại ấm áp, hắn thì thào nói: “Nhất định phải trở lại…” Trong u tối, tựa hồ trên mặt đất trắng xóa mênh mông bát ngát, trời cao tuyết rơi lả tả, dưới đất ánh bạc rải khắp, một bóng hình sắc đỏ duyên dáng đang nhẹ nhàng khiêu vũ ở đó, bóng hình như nghênh đón hắn, cũng lại như lo lắng cho hắn. Dù thấy không rõ mặt nàng nhưng này ánh mắt thâm tình ôn nhu lưu luyến không oán không hối đó lại rất rõ ràng… Tình yêu của Bạch Tử Họa cũng giống như con người hắn, lãnh ngạo mà rực rỡ như hàn mai, bất chấp phong sương giá lạnh vẫn nở rộ trong tuyết trắng. Không có những lời ngọt ngào yêu thương, không có thề hẹn thiên trường địa cửu. Bạch Tử Họa dùng hành động của mình để nói lên tất cả. Kì thực hắn tính toán không sai, Hồng Điệp thực sự đã trở về thế giới này khi nàng mười sáu tuổi. Có điều thiên đạo muốn trả thù sự việc lần này, trực tiếp đánh nàng về một thời gian khác xa hơn trong quá khứ, tạo nên duyên phận kì lạ của Hồng Điệp đối với thế giới này. Chương này coi như là món quà gửi tới các bạn đã ủng hộ mình suốt thời gian qua. Gần đây thi cử nên làm biếng không đăng chương mới, mong mọi người thông cảm
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang