[Dịch]Hồng Điệp- Sưu tầm

Chương 73 : Phong vân khởi

Người đăng: 

Bên dưới Trường Lưu tam điện. Băng lao từ trước đến nay vốn là nơi giam giữ những tội đồ của Trường Lưu, đương nhiên là cấp độ nhẹ hơn nơi lưu đày những kẻ cùng hung cực ác như Man hoang. Khắp nơi trong băng lao là một khung cảnh tối tăm rộng lớn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười thật ghê rợn, có lẽ là tiếng của các tội nhân bị giam giữ ở nơi này vọng lại, những âm thanh đó thật xa xôi mà thăm thẳm, huyền ảo. Nếu như không có thói quen lắng tai nghe những tiếng động ở một nơi tĩnh mịch như thế này thì tuyệt đối sẽ nghe không được bất cứ tiếng động nào, bởi vậy có thể kết luận rằng nơi này rất rộng lớn và cũng vô cùng trống trải. Bọn họ cũng đều bị phong ấn ở trong băng hay sao? Trong những lúc nhàm chán vì tình cảnh đặc biệt lúc ấy Hoa Thiên Cốt lại nghĩ như vậy. Thân thể bị giam cầm lâu ngày đã hình thành sự quen thuộc với cảm giác lạnh lẽo băng giá, ánh mắt luôn ở trong bóng tối cũng đã quen thuộc với sự tối tăm, u ám, nếu nhìn nàng bây giờ quả thực là rất dễ lầm thành một u linh đến từ địa ngục. Từ ngày nàng được đưa vào đây cho đến nay vốn cũng không có người nào đến thăm nàng cả. Hoặc là không được phép đến thăm thì đúng hơn. Thời gian trôi qua, suy nghĩ của nàng càng lúc càng mơ hồ. Hoa Thiên Cốt thường thường đem những đoạn ký ức cũ vụn vặt biến thành giấc mơ của mình, trong giấc mơ, nàng có một vị sư phụ, vị sư phụ đó của nàng là thần tiên đẹp nhất và tốt nhất trong thiên hạ này, người luôn yêu thương nàng, bảo vệ nàng, lại còn dạy nàng thuật pháp, người có thể vì nàng bị thương mà sốt ruột, vì nàng hành xử tùy hứng mà tức giận, người có lúc thanh lãnh như hoa mai trong tuyết, có lúc lại dịu dàng ấm áp như mặt trời. Nàng vô cùng tôn kính người, lại càng tin tưởng người hơn, nhưng rốt cuộc nàng lại không cách nào tránh được, cũng không thể nào ngăn cản bản thân mình yêu người say đắm. Hoa Thiên Cốt cuộn mình vào góc phòng giam, thê lương cười lên hai tiếng. Giây phút nhìn người đau khổ tuyệt vọng ôm thi thể người kia rời đi, nàng phát hiện mình đã thua rồi. Nàng làm sao có thể thắng nổi người kia, khi mà trong mắt sư phụ chỉ có mình người ấy? Trong chốn lao ngục tối tăm, băng giá này, không thể nào phân biệt sớm tối lại càng không biết đang là năm nào tháng nào, chỉ có cảm giác dường như đã mấy trăm năm trôi qua nhưng cũng giống như chỉ vừa mới nằm ngủ và trải qua mấy giấc mộng mà thôi. Cho đến một ngày bất chợt bên tai nàng truyền đến một tiếng vang. “Ngươi muốn nói gì với ta? Là chuyện về nghiệt đồ này ư?” Nghê Mạn Thiên gật đầu, cực kì oán hận. Nàng bất chợt lấy một chiếc bình bạc trong ngực, mở ra trình tới trước mặt Ma Nghiêm. “Xin sư tổ xem, đây là nước ao Tuyệt Tình, không hề pha với loại nước nào khác, là đệ tử tự mình đến miệng tượng thần thú cổ trên Tuyệt Tình điện lấy.” “Thì sao?” Ma Nghiêm lười truy vấn. Bỗng Nghê Mạn Thiên tiến lên hai bước tới trước mặt Hoa Thiên Cốt. Hoa Thiên Cốt đương mê man cảm giác được có người lại gần mình nhưng không hề biết đại họa đã cận kề. Nàng vùng vẫy muốn mở mắt ra, sư phụ? Là sư phụ sao? Nghê Mạn Thiên dừng lại một lát, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Chiếc bình bạc vừa nghiêng, cả một lọ nước ao Tuyệt Tình liền đổ xuống mặt và người nàng. “A!!!” Một tiếng thét cực kì thảm thiết vang vọng mãi trong phòng giam, còn cả thanh âm “tách tách” nghe như tiếng làn da bị một loạt chất lỏng ăn mòn, như miếng thịt đặt trên tấm sắt nóng đỏ, khiến người nghe phải kinh hãi. Nghê Mạn Thiên cũng bị dọa, không ngờ nàng ta lại có phản ứng dữ dội với nước ao tới mức này. Chiếc bình bạc rơi khỏi tay lăn xuống đất, nàng ta sợ hãi lui lại mấy bước. Ma Nghiêm cũng ngây người, rồi lập tức thi pháp phong tỏa chặt chẽ chỗ này, nếu cảnh này bị người hữu tâm trông thấy thì thật không hay. Hoa Thiên Cốt đang mơ màng ngủ thì giật mình tỉnh giấc, đau đến mức quay cuồng trên đất, nhưng ngay cả động tác giơ tay lên che mặt nàng cũng không làm được. Nàng liên tục kêu thảm thiết, quay cuồng lăn lộn trên mặt đất, người co lại thành một nhúm, không ngừng run rẩy. Cảnh tượng khủng khiếp đó ngay cả Ma Nghiêm cũng phải hít sâu một hơi khí lạnh. Tình ý đã ăn sâu tới tận nước này rồi sao? May mà chỉ hất một ít nước ao lên, nếu ném cả người vào ao Tam Sinh, sợ là sẽ bị ăn mòn đến cả mẩu xương cũng không còn. Hoa Thiên Cốt đau đến mức ngất đi mấy lần, rồi mấy lần lại đau quá mà tỉnh. Nếu chỉ là thân thể thì thôi, nhưng tâm can cũng như bị trăm ngàn lưỡi dao chặt chém. Nàng biết đây là nước ao Tuyệt Tình, nàng biết rất rõ cảm giác này! Nếu không phải ngày đó trong lúc chơi đùa với Đường Bảo vô ý bị bắn hai giọt nước, đau đến chết, thì một kẻ u mê như nàng cũng sẽ không kinh hoàng nhận ra tình cảm của mình đối với sư phụ chẳng đơn thuần là tình nghĩa thầy trò. Từ đó về sau nàng tránh nước ao Tuyệt Tình như ma như quỷ, không dám động vào dù chỉ một chút. Chỉ cần là vết thương do nước ao Tam Sinh ăn mòn thì vĩnh viễn không có cách nào xóa bỏ, nó có màu khác hẳn với những vết sẹo bình thường. Sẹo của nước ao Tuyệt Tình là màu đỏ tươi, nước ao Tham Lam màu xanh, nước ao Tiêu Hồn màu tím. Cho tới bây giờ nàng vẫn cố giấu nhẹm vết thương màu đỏ do hai giọt nước ao Tuyệt Tình để lại, sợ người khác phát hiện ra. Nhưng giờ thì sao? Ai, là ai hất nước ao Tuyệt Tình lên người nàng? Cảm giác đau đớn khắc cốt ghi tâm trên thân thể lẫn tâm tư này cả đời nàng cũng không quên được, giờ đây đầu óc nàng vô cùng tỉnh táo, mỗi dây thần kinh đều đang chen lấn xô đẩy truyền đạt cảm giác tuyệt vọng và đau đớn này. Bên cạnh nàng có hai người. Là ai? Rốt cuộc là ai? Nàng cố gắng mở mắt ra, nhưng cả khuôn mặt đang bị nước ao Tuyệt Tình ăn mòn, không thể nhìn ra ngũ quan nữa. Mắt tuy nhắm, nhưng có dòng chất lỏng gì đó hơi len vào, ăn mòn giác mạc của nàng. Đau… Chỉ có đau… Nàng cuộn người lại, bắt đầu nức nở nghẹn ngào giống như đang khóc, Nghê Mạn Thiên và Ma Nghiêm đều thấy lạnh gáy. “Sư phụ… sư phụ… sư phụ…” Mỗi một tiếng nàng gọi người, mỗi một lần nàng nhớ đến người, lại càng thấy đau đớn nhiều hơn. Tiếng khóc run rẩy thê lương kì lạ khiến Ma Nghiêm cũng phải lui lại hai bước. Nó dám? Hắn nhìn Nghê Mạn Thiên, mặt nàng ta tái mét, bồn chồn lo sợ gật đầu. Ma Nghiêm thở dài, không thể nhìn cảnh bi thảm này nữa, đẩy cửa đi ra ngoài, đứng đó từ từ định thần. Hoa Thiên Cốt yêu Bạch Tử Họa?! Nó dám đi yêu chính sư phụ của mình?! Quả nhiên là nghiệp chướng! Nghiệp chướng! Nghê Mạn Thiên cũng lảo đảo đẩy cửa đi ra, cuối cùng không chịu nổi, ngồi xổm một bên nôn thốc nôn tháo. Nàng cũng sợ nước ao Tuyệt Tình, chạm vào cũng đau, nhưng lại không tới mức ăn mòn nghiêm trọng như Hoa Thiên Cốt, vừa đáng sợ lại vừa kinh khủng. “Ngươi dẫn ta tới đây để cho ta biết chuyện này? Hoa Thiên Cốt trái đức loạn luân đi yêu sư phụ của mình?” Nghê Mạn Thiên cúi đầu không đáp, sự thật đã quá rõ rồi. Ma Nghiêm liếc nhìn Nghê Mạn Thiên, chuyện này vốn chỉ cần nói thẳng ra là được, lại lòng vòng dùng thủ đoạn đáng sợ như thế, lòng dạ kẻ này quá nham hiểm. Hơn nữa Hoa Thiên Cốt đã bị giam mười sáu năm, khổ sở cũng không ít, Nghê Mạn Thiên lúc này còn tính kế nàng quả thật quá tàn nhẫn. Mặc dù từ trước tới nay hắn không ưa Hoa Thiên Cốt, càng ghét nàng tạo nhiều phiền phức cho Bạch Tử Họa, nhưng rốt cuộc bao năm qua tận mắt nhìn nàng trưởng thành, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Nhưng hiện giờ, hắn lại biết chuyện nàng yêu Bạch Tử Họa, bất kể thế nào cũng không giữ nàng lại được, nếu không tất thành họa lớn. “Tử Họa có biết không?” “Hẳn là không biết, nếu không dựa theo tính cách của Tôn thượng đã sớm không để nàng ta bên mình.” Ma Nghiêm thở dài: “Giải thoát cho nó đi.” Nghe tiếng nàng gọi sư phụ lần này càng thê thảm hơn lần trước, tim của hắn cũng thắt lại. Hắn đi ra ngoài, tàn nhẫn giết bốn đệ tử canh gác. Sau khi sắp xếp mọi chuyện đâu vào đó, hắn lại trở về Tham Lam điện. Ai cũng biết Bạch Tử Họa khó có đối thủ ngang cơ trong Lục giới, nhưng không ai biết Thế tôn Ma Nghiêm vốn chưa từng nương tay với ai, rốt cuộc lợi hại tới mức nào. Nghê Mạn Thiên vẫn ở trong thiên lao, hoàn thành lời dặn cuối cùng của sư tổ. Hoa Thiên Cốt luôn phúc lớn mạng lớn, hiện giờ nàng lại hại nàng ta thành ra thế này, nếu không nhổ cỏ tận gốc, một ngày nào đó nàng có thể bị báo thù chăng? Nước ao Tuyệt Tình cuối cùng cũng ngừng ăn mòn, cơ thể và mặt mũi của Hoa Thiên Cốt đã thay đổi hoàn toàn, không thấy ngũ quan, chỉ thấy một khối thịt rữa đỏ tươi, dù có ném tới trước mặt Bạch Tử Họa cũng chưa chắc người đã nhận ra được. Nghê Mạn Thiên lại thấy buồn nôn, gắng lơ đi, chậm rãi tới gần Hoa Thiên Cốt. “Ai? Tại sao lại muốn hại ta?” Hoa Thiên Cốt yếu ớt sõng soài tựa như một con cá chết bị tróc vảy, máu me be bét nằm trên thớt, để mặc người ta chặt chém. “Không ai hại ngươi. Nước ao Tuyệt Tình này đối với người khác cũng chỉ như nước bình thường, là trong lòng ngươi có quỷ, ngươi tự hại chính bản thân mình!” Nghê Mạn Thiên cãi lại, dường như làm thế có thể khiến nàng ta dễ chịu hơn một chút. Hoa Thiên Cốt cười khổ: “Đáng ra phải sớm biết là ngươi rồi, ngươi hận ta như thế, muốn đưa ta vào chỗ chết như thế, lại có khả năng đi lại tự nhiên trong thiên lao như thế… Còn một người nữa, là ai?” Nghĩ tới điều gì đó, lòng nàng bỗng trào lên một nỗi sợ hãi cực kì lớn. Nghê Mạn Thiên trông dáng vẻ thê thảm và đáng thương của nàng thấy hơi buồn cười, ngồi xổm xuống. “Ngươi đoán xem?” Toàn thân Hoa Thiên Cốt lại bắt đầu run rẩy, không biết là vì đau đớn hay vì hoảng sợ. “Ngươi…” “Người vừa đến là Tôn thượng đấy, ta không có cách bẩm rõ sự thực nên cố ý mời người tới thiên lao, nhìn ngươi chịu hình phạt nước ao Tam Sinh, vừa lăn lộn vừa khóc gọi sư phụ, tới kẻ ngốc cũng biết ngươi đang nghĩ gì.” Đầu Hoa Thiên Cốt nổ bùm một tiếng, không thể nghe thấy gì nữa. Nàng vất vả che giấu bao lâu nay, vậy mà tất cả vẫn bị lộ tẩy sao? Hơn nữa nàng còn liên quan tới cái chết của người kia, sư phụ thấy cảnh tượng đó, nhất định rất chán ghét nàng. Là Nghê Mạn Thiên, tất cả đều do cô ta hại nàng! Hoa Thiên Cốt phun thẳng một ngụm máu vào người Nghê Mạn Thiên, gằn giọng nói từng chữ một: “Nếu hôm nay ngươi không giết ta thì ngày sau ta nhất định sẽ giết ngươi!” Nghê Mạn Thiên cười lạnh, đã có Thế tôn đảm bảo, sẽ không có ai trách phạt ả. Nghĩ thế bàn tay đặt trên chuôi kiếm cũng mau lẹ hơn vài phần. Đúng lúc này, Một thứ ánh sáng màu xanh lóe lên phía sau khiến Nghê Mạn Thiên ngã xuống nền đất. Ả có mưu tính đến đâu cũng không ngờ được đúng lúc này lại có kẻ xuất hiện ngăn trở mình. “Cốt Đầu…” “Đông Phương?” Hoa Thiên Cốt cảm giác như không thể tin vào tai mình nữa, miệng thì thào mấy chữ như muốn xác nhận sự thật. “Cốt Đầu, ta tới đón nàng về nhà…” Bao nhiêu nhớ mong, cuối cùng chỉ hóa thành một câu đơn giản… Cốt Đầu, ta tới đón nàng về nhà… Về nhà, sau đó cả gia đình họ sẽ đoàn tụ… Đông Phương Úc Khanh tưởng rằng mình biết nhiều chuyện lắm rồi, nhìn thấy quá nhiều cảnh sống chết, mặc dù không tuyệt tình bằng Bạch Tử Họa, nhưng thực chất nội tâm cũng rất lạnh lùng. Bao lần luân hồi, bao lần chọn lựa, bao lần sống chết, ít nhiều hắn cũng thấy mệt mỏi và chán ghét thế gian này, nhưng trách nhiệm đã trở thành thói quen, dù không chịu đựng nổi, cũng không thể bỏ xuống dễ dàng được. Tình cảm hắn dành cho Hoa Thiên Cốt rất phức tạp, ngay từ lần gặp đầu tiên, hắn đã biết thân thế và số mệnh của nàng. Nàng rất ngây thơ trong sáng, ngay cả nội tâm cũng đơn giản, dễ nắm bắt. Mới đầu chỉ thấy thú vị mà thôi, giống như đang xem múa rối vậy, tò mò không biết một nhóc con nhỏ bé dưới vòng quay của vận mệnh sẽ có cuộc đời như thế nào. Nhưng không biết tại sao, hết lần này tới lần khác không nhịn được nhúng tay vào. Hắn thích nàng bắt đầu từ khi nào? Là khi ở bên nàng và Đường Bảo cảm nhận được hơi ấm của gia đình? Hay là khi đau lòng khi biết nàng yêu Bạch Tử Họa mà chắc chắn sẽ không được đáp lại? Vì hắn quá tự phụ nên mới dung túng tình cảm tự đáy lòng mình dành cho Hoa Thiên Cốt, nghĩ rằng bằng trí tuệ và sự từng trải của mình tuyệt đối không thể lún sâu. Hắn cho rằng bản thân nắm chắc có thể cứu thoát nàng, mấy năm nay cũng không quá sốt sắng, một phần là tự ức chế tình cảm, cuối cùng lại khiến nàng bị hại thảm như vậy. Nếu không phải Đường Bảo phát hiện Nghê Mạn Thiên mang theo Ma Nghiêm đêm hôm khuya khoắt phá vỡ phong ấn ở băng lao liền vội vã bất chấp tất cả truyền tin về Dị Hủ các, hắn có phải sẽ mất nàng vĩnh viễn… Đông Phương Úc Khanh cúi đầu khẽ hôn lên vầng trán đầy sẹo của nàng, trái tim đau như bị xối nước ao Tuyệt Tình. “Không sao, không sao, Cốt Đầu, tất cả đã qua rồi, về nhà, bây giờ chúng ta về nhà…” Hoa Thiên Cốt thấy mặt mình lành lạnh, đó đều là nước mắt của Đông Phương Úc Khanh. Nàng gắng nở một nụ cười, gật đầu. Ừ, về nhà. Đông Phương Úc Khanh đem Hoa Thiên Cốt đến một ngọn núi vô danh cách Trường Lưu không xa, hai tay vung lên vẽ liên tục mấy trận pháp ẩn nấp và che giấu. Sau đó liền ngồi xuống sốt ruột xem các vết thương của nàng. Nhưng với Hoa Thiên Cốt mà nói, thương dễ lành, sẹo khó mất. Cổ họng và đôi mắt có thể chữa được, nhưng khuôn mặt rất khó phục hồi như cũ. Nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của Đông Phương Úc Khanh, Hoa Thiên Cốt liên tục an ủi. “Dung mạo chỉ là phù du mà thôi, không cần quá để ý. Chẳng lẽ huynh ghét ta vì ta xấu xí sao?” Đông Phương Úc Khanh càng đau lòng, có cô gái nào không quý trọng nhan sắc của mình, nàng thành ra thế này sao vẫn có thể cười hờ hững như thế? Hắn nghĩ nàng chỉ bị phế và chịu đinh hình mà thôi, ai ngờ còn bị nước ao Tuyệt Tình tổn hại thế này! Bàng quan như vậy! Trơ mắt như vậy! Bạch Tử Họa nhẫn tâm đến thế ư? Chẳng lẽ đã thành tiên rồi thì không còn chút nhân tính nào sao? Xót xa quá, Đông Phương Úc Khanh quay đầu lại nói: “Mệt chưa? Nàng mau nằm xuống nghỉ ngơi đi, những chuyện khác chúng ta từ từ nói sau.” “Đường Bảo đâu?” “Nó vì muốn báo tin nhanh cho ta mà hao tổn chân khí không ít, hiện đang ở chỗ Lạc Thập Nhất.” Hoa Thiên Cốt vươn tay khẽ chạm vào mặt Đông Phương Úc Khanh: “Đường Bảo bị thương rất nghiêm trọng đúng không? Nếu không với tính cách của nó nhất định sẽ bám theo huynh bằng được mới thôi. Ngày mai huynh giúp muội trà trộn vào Trường Lưu được không, muội muốn đi thăm Đường Bảo, Khinh Thủy mấy người bọn họ…” “Đừng đi!” Mày Đông Phương Úc Khanh lại nhíu chặt. “Đừng lo, huynh giúp ta dịch dung là được rồi, Trường Lưu ta rất quen thuộc, sẽ không bị phát hiện.” “Ta biết, đó không phải điều ta lo lắng… Đừng đi, ít nhất, đừng đi vào ngày mai…” “Vì sao?” Đông Phương Úc Khanh do dự hồi lâu, dù có giấu thế nào, sau này nàng vẫn sẽ biết. “Hôm nay Đại hội Kiếm Tiên vừa kết thúc, đứng đầu nhóm người mới là cháu gái của Ngọc đế, U Nhược, nghe nói ngày mai Trường Lưu cử hành đại hội bái sư, Bạch Tử Họa sẽ nhận nàng ta làm đồ đệ…” Oang, Hoa Thiên Cốt chỉ thấy đầu mình trống rỗng. … Bạch Tử Họa ta đời này chỉ nhận một đồ nhi… … Nàng đứng dậy vịn bàn, lảo đảo vài bước, bỗng cảm thấy mọi thứ trên thế gian này đều trở nên hoang đường, nực cười xiết bao. Giam cầm mười sáu năm? Không hề gì, là lỗi của nàng, nàng đáng tội. Bị phế? Không sao cả, tiên thân và pháp lực của nàng đều là người cho, người muốn lấy thì cứ lấy đi. Gương mặt bị hủy? Không quan trọng, đó chỉ là bề ngoài mà thôi. Là do nàng không tự lượng sức mình, thoái hóa loạn luân, khinh thường tôn sư. Nhưng tất cả những đau khổ này đều không đả kích bằng một tin tức vô cùng đơn giản kia. Nàng thà chết cũng không muốn bị trục xuất khỏi sư môn, nàng không cần gì, cũng không mong người yêu nàng, nhìn nàng nhiều hơn. Nàng chỉ muốn làm đồ đệ của người như trước thôi. Chẳng lẽ điều này cũng là sai rồi sao? … Sư phụ, người thật sự không cần Tiểu Cốt nữa? Hoa Thiên Cốt cười khổ, chân mềm nhũn, mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang