[Dịch]Hồng Điệp- Sưu tầm

Chương 72 : Tình đến chỗ thâm sâu, cả đời không hối hận

Người đăng: 

.
Hồng Điệp nhìn bóng lưng vừa quen vừa lạ trước mắt, không khỏi cảm thấy hồ đồ. Ngũ quan khuôn mặt hắn vẫn là bộ dáng vốn có, nhưng không biết tại sao, lại tựa như là bằng thêm vô số mị lực! Một đầu tóc đen nhánh đột nhiên dài ra, hơn nữa có xu hướng chuyển sang màu tím. Chính là một đầu tóc trơn sáng mềm mại như vậy, lại vậy mà cho mọi người một loại cảm giác thô bạo lạnh âm u! Hơn nữa, một loại cảm giác tang thương sống lại. Đột nhiên sinh ra! Bốn phía lẳng lặng, những người còn sống sót bao gồm cả Lý Trường Long trước mắt lại có ảo giác như ngày tận thế, núi lớn nghiêng ngả, nước trên mặt đất đều xông lên bầu trời, trên bầu trời, mây mù đều bị xé rách, trời xanh tựa như cùng nhiều một lỗ thủng lớn. Mà tại trước mặt tất cả cái này, có một bóng người áo đen, tóc dài phân ra chính giữa rũ xuống, hai mắt lạnh lùng tàn khốc lại lạnh nhạt nhìn thương sinh nhân gian, khoanh tay mà đứng. Quân lâm thiên hạ! Sát Mạc nâng hai tay, cúi đầu nhìn bàn tay mình rồi lẩm bẩm gì đó, sau cùng thì bước lên một bước. Ở trước nhất Lý Trường Long liền nhất thời cảm giác được, một ngọn núi to lớn up áp phía trên đầu. Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, đột nhiên hai đầu gối mềm nhũn, vậy mà lại quỳ xuống. Quỳ gối trước mặt con kiến hôi nhỏ yếu mà hắn vừa đuổi giết. Kỳ quái nhất là, toàn bộ những kẻ ở phía sau nhìn thấy tất cả cái này, vậy mà từ trong lòng không có cảm thấy có gì không ổn, tựa như đối mặt người này, quỳ xuống ở nơi đó là chuyện đương nhiên! Cho dù Lý Trường Long không quỳ chính mình những người này cũng muốn một cước đá vào khuỷu chân hắn, làm cho hắn quỳ xuống! Đối mặt người này, như thế nào có thể không quỳ?! Quả thật là đại nghịch bất đạo! Sát Mạc lạnh nhạt nhìn Lý Trường Long trước mặt. Tựa như không nhìn thấy trước mặt một người sống sờ sờ quỳ xuống, rốt cuộc trầm tĩnh đứng lại, vẫn như cũ là chắp hai tay sau lưng, hơi hơi ngẩng đầu lên, hai mắt chậm rãi quét một vòng bốn phía, sau đó ánh mắt liền ném về phía địa phương xa hơn, nhàn nhạt nhìn một vòng, liền thu hồi ánh mắt. Sát Mạc rốt cuộc ngừng nhìn quan sát xung quanh, đột nhiên hít một hơi thật dài, một hơi này vậy mà đem không gian chung quanh đều chấn động! Mọi người ở lúc hắn hít một hơi này, đều là cảm giác mình hít thở mạnh không thông một chút. Lập tức Đàm Đàm liền buồn bã thở ra một hơi, thì thào, lạnh nhạt thấp giọng nói: “Thế giới này… thật là thay đổi rồi…”. Lập tức hắn lại thở dài một hơi, lẩm bẩm: “Thẩm mỹ quá thấp kém!” Trong phút chốc toàn thể hóa đá! Câu trước nghe như tuyệt thế cao nhân lánh đời đã lâu, câu sau sao lại không liên quan chút nào thế? Sau đó hắn mới nhìn năm người còn sống phía trước nhăn mặt nói: “Không ngờ lại bị mấy con kiến hôi bức bách đến tình trạng này. Đổi lại là năm xưa, trông thấy dung mạo của ta còn ai có gan động thủ!” Sát Mạc giống như cực kì mất hứng, vung tay lên. Bốn phía tiếng kêu thảm thiết không dứt, máu tươi không ngừng rải ra, làm cho bầu trời đêm này tràn ngập tanh máu. Động tác của hắn rất chậm rãi, thậm chí mỗi một cái nhấc tay mỗi một cái nâng chân, đều từ trong xương cốt thẩm thấu một loại tao nhã hồn nhiên thiên thành, giống như là một thi nhân cả người tràn ngập thi tình, ở ánh sáng mặt trời rạng sáng chiếu rọi xuống, bước chậm ở rừng cây nhỏ tràn ngập họa ý. Trong lòng đang cấu tứ câu thơ buồn xuân thương thu. Nhưng lại chính là tại trong tao nhã như vậy, đem tám người còn sống sót bao gồm cả lão giả Lý Trường Long kia, nhất nhất chết ở dưới tay. Thật lâu sau, Sát Mạc thở một hơi, rốt cuộc xoay người lại. “Ngươi không phải là Sát Mạc… ngươi là… A Mạch sao?” Theo thanh âm này, một bóng người gầy yếu nghiêng ngả lảo đảo đi tới, cả người nàng đang đổ máu, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo đến gần, rất cẩn thận, rất đau lòng, thấp thỏm kỳ vọng hỏi: “Ngươi… ngươi là A Mạch sao? ” Thân thể Sát Mạc tựa như chấn động một cái. Thần sắc trong mắt hắn cũng đang kịch liệt biến hóa. “Ta là Sát Thiên Mạch!” Nhận được đáp án như mong muốn, Hồng Điệp cuối cùng cũng có thể thả lỏng tâm tình, chỉ cảm thấy cả người toàn vết thương là vết thương, không chỗ nào không đau, nóng rát, toàn thân không còn nửa điểm khí lực, lảo đảo ngã xuống hôn mê bất tỉnh. Nàng đã sớm thoát lực, chỉ gắng gượng chống đỡ, khiến cho mình không ngã xuống. Ngay khi tâm thần buông lỏng, nào có thể duy trì được nữa? “Thật sự là ngươi… ta còn tưởng đời này không thể trông thấy ngươi nữa!” Thân hình Sát Mạc, hoặc nên gọi hắn là Sát Thiên Mạch run lên, nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia, dán tại trên mặt của mình, nghe thanh âm quen thuộc này, thanh âm bao nhiêu lần từng xuất hiện ở trong mộng, vẻ mặt điềm tĩnh hạnh phúc, khác hẳn với bộ dáng lãnh khốc tàn nhẫn khi nãy, ôn nhu nói: “Ta cũng tưởng rằng… đời này không thể trông thấy ngươi nữa!” Trong thanh âm của hắn, thâm tình giống như biển sâu, lộ ra chấp nhất không oán không hối hận như vậy, đem hình bóng thiếu nữ hồng y luôn đi theo mình quậy phá khắp nơi trong kí ức cùng thiếu nữ mảnh mai gầy yếu trước mặt dung hòa làm một. Sát Thiên Mạch ôm thân thể mềm mại của Hồng Điệp, giống như ôm trân bảo quý giá nhất trên đời. Ánh mắt một khắc cũng không muốn rời khỏi nàng. Trong mắt hắn, cũng chỉ có mình nàng mà thôi. Dù dung mạo nàng đã thay đổi. Dù người nàng yêu không phải là ta. Chỉ cần nàng sống tốt, vậy là đủ. Sát Thiên Mạch nhìn thiếu nữ mảnh mai gầy yếu trước mặt, trái tim đau đớn giống như bị người ta hung hăng chà đạp, trong lòng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông mấy tên khốn kia, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc nàng. Nếu không phải năm đó, hắn tính toán sâu xa, cố ý đặt một tia linh hồn ấn kí trong người nàng, chỉ sợ bọn họ sẽ vĩnh viễn không gặp lại. Vì nàng, hắn đã trả giá thật nhiều, lại cố ý tách ra một hồn một phách dựa vào cảm ứng của linh hồn ấn kí mà tìm kiếm nàng. Một năm, hai năm, ba năm… mười năm… mười năm năm, tuy rằng tháng năm đối với một vị Ma Quân mà nói là không đáng nhắc đến, nhưng Sát Thiên Mạch lại phát hiện, hắn chưa từng chú ý tới thời gian như vậy. Sợ rằng thời gian quá lâu, ấn kí sẽ phai mờ, sợ rằng hắn vĩnh viễn không thể tìm thấy nàng nữa. Nàng sống có tốt không? Có từng chịu qua ấm ức không? Trời lạnh, nàng có được ấm không? Trời mưa, nàng ở đâu? Có bị ướt đến ngã bệnh không? Tuyết rơi, đường trơn, có bị ngã không… Hắn một mực ảo tưởng, vẫn còn có hy vọng, rồi lại không thể tin được. Thời gian càng dài, lại càng tuyệt vọng… Đau khổ vất vả tìm được nàng, trong lòng lại lo sợ không thôi. Nàng có phải là Tiểu Điệp của ta không? Nàng có còn là Tiểu Điệp của ta không? Nàng có nhận ra ta không? Nghe được từ miệng nàng một tiếng “A Mạch”, tâm tình hắn cuối cùng cũng có thể hạ xuống. Thì ra nàng vẫn là Tiểu Điệp, nàng vẫn chưa từng quên ta. Thật tốt! Sát Thiên Mạch mỉm cười mãn nguyện, vừa ôm Hồng Điệp vừa bước đi. Nàng đã đi quá lâu, cũng đến lúc phải trở về nhà rồi… Tuyệt Tình điện… “Hôm nay cũng thật lạnh, sư huynh, không bằng chúng ta uống một chén, thế nào?” Sênh Tiêu Mặc mặc áo choàng tử sắc, trên tay vẫn cầm một chiếc tiêu màu bạc quen thuộc. Trong khoảng thời gian này, cũng không có việc gì, Sênh Tiêu Mặc cứ tới đây ngồi một chút. Bạch Tử Họa thích thanh tĩnh, lại bị vị Nho tôn này làm phiền nhiều, nhưng cũng không thể tránh được. Bởi vì đuổi nhiều rồi hắn cũng không chịu đi. “Không có hứng thú.” Bạch Tử Họa ngồi dưới một gốc tuyết mai. Hồng mai tuyết trắng, phối hợp với bạch y tóc đen của hắn, lại càng có vẻ tiêu sái xuất trần, cô đơn cô độc. “Không sao, ta có hứng.” Sênh Tiêu Mặc hít hà, xoa xoa tay: “Ồ, cái cây này là chính tay nàng trồng phải không? Cũng đã mười năm năm rồi nhỉ, không nghĩ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy!” Sênh Tiêu Mặc thừa biết, Bạch Tử Họa thoạt nhìn như không để ý tới, nhưng mỗi khi nói chuyện về “nàng”, đều chăm chú lắng nghe, hơn nữa cũng không giữ thái độ cự tuyệt người ngàn dặm như bình thường. “Mấy ngày nay ngươi nhắc đi nhắc lại chuyện này còn chưa chán sao?” Bạch Tử Họa lộ ra bộ dáng khó chịu hiếm có. Khóe miệng Sênh Tiêu Mặc nhếch lên, lộ ra một ý cười. Qủa nhiên, vừa nhắc tới “nàng”, nhị sư huynh hắn đã nhiều lời hơn rồi. “Ta lần này là muốn nói tới vấn đề khác!” Sênh Tiêu Mặc tự mình rót trà nhâm nhi lại nói tiếp “Mấy năm nay ngươi vì nàng, tự nhốt mình trong Tuyệt Tình điện không ra ngoài, người trong Lục giới đều biết ngươi cùng nàng tình nghĩa sâu đậm. Thế nhưng ngươi có từng nghĩ qua, tình cảm của Sát Thiên Mạch đối với nàng, tuyệt đối không kém ngươi, thậm chí vì nàng không tiếc phát động chiến tranh với Tiên giới, mấy năm nay lại yên tĩnh như thế. Phải biết, tính khí của hắn cũng không như ngươi, là người chịu được tịch mịch.” “Ngoại trừ lần Yêu thần xuất thế đó, thái độ của hắn yên lặng một cách kì lạ. Đối ngoại thì nói là bế quan tu luyện như mọi khi, nhưng hiện tại có ai không biết Ma Quân Sát Thiên Mạch vẫn thường lấy lí do bế quan để ra ngoài làm một vài chuyện.” “Ý ngươi là gì?” Bạch Tử Họa lạnh nhạt nói. “Ý ta là…” Sênh Tiêu Mặc hít một hơi thật sâu, đặt tách trà xuống bàn “Nàng có thể còn chưa chết. Còn có Sát Thiên Mạch, rất có thể biết rõ một số chuyện, ngươi đừng quên quan hệ giữa bọn họ cũng không đơn giản, còn có Tiên Linh tộc, trước giờ đều là một chủng tộc thần bí mà cường đại…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang