[Dịch]Hồng Điệp- Sưu tầm

Chương 66 : Hoa nở hoa tàn, sinh tử vốn vô thường

Người đăng: 

.
Lực lượng hủy diệt cường đại đánh về phía Hồng Điệp, trên người nàng đột nhiên bùng lên một ngọn lửa đỏ, lực lượng của Yêu thần không thể lay động hỏa diễm. Chỉ thấy trên tay nàng không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một thanh kiếm, máu tươi từ hai tay không ngừng chảy xuống, huyết dịch dưới hỏa diễm cũng không bị chưng cất mà là thiêu đốt cùng hỏa diễm. Quang mang của hỏa diễm sáng ngời chưa từng thấy, cả không gian tràn ngập lửa nóng, liền cả ánh mắt của người trong cuộc cũng bị nhuộm thành màu hồng. Đây là hỏa diễm sinh mệnh lực hoàn toàn thiêu đốt, giống như ánh sáng sao băng vậy, tuy chỉ lóe lên trong chốc lát, nhưng đủ để vĩnh hằng! “Ánh sáng sinh mệnh tuy mỹ lệ, đáng tiếc quá nhỏ yếu, thủy chung không thể xua tan hắc ám vĩnh hằng” Yêu thần cười nhạo nhìn Bạch Tử Họa đang phẫn nộ thoát khỏi không gian trói buộc lao nhanh tới, một tay đưa lên giống như muốn động thủ. Lưỡi kiếm cũng bị dính máu tươi của Hồng Điệp, cũng được hỏa diễm sinh mệnh bao lấy. Nhìn thấy Yêu thần chầm chậm giơ tay lên, thân hình Hồng Điệp run lên, áp lực bỗng tăng gấp bội, sinh mệnh hỏa diễm như bị gió lớn thổi qua, suýt thì dập tắt. Hồng Điệp hét lớn một tiếng, hỏa diễm lại một lần nữa cháy rực, kiếm thoát khỏi tay, xoay tròn bay về hướng Yêu thần, một kiếm này của nàng đã lấy đi toàn bộ sinh mệnh chi lực, cả người lập tức không chịu được áp lực, thân thể bay ngược đập vào một cột trụ rồi trượt ngã xuống, hỏa diễm trên người nhanh chóng ảm đạm. Yêu thần khinh thường không tránh, ả khẽ động, một lớp phòng hộ xuất hiện ngăn trước mặt lưỡi kiếm. Nhưng khi lưỡi kiếm đến gần, đột nhiên hơi rung, xuyên qua lớp phòng hộ, phảng phất lớp phòng hộ kia chỉ là không khí. “Chung cực pháp tắc, xuyên việt không gian!?” Yêu thần biến sắc, nhưng lúc này muốn tránh thì đã muộn, lưỡi kiếm cắm thẳng vào tim ả. Đây chính là căn nguyên của thần lực, là điểm yếu của tất cả các vị thần. Hồng Điệp lúc này cũng kiệt sức ngã xuống, sinh mệnh hỏa diễm biến thành vạn hồng hồ điệp bay quanh, nhãn thần nàng càng lúc càng ảm đạm. Bạch Tử Họa không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, phảng phất thứ trân quý nhất đời tan vỡ, cả trái tim cũng phải co quắp, hắn luôn miệng kêu tên nàng, nhưng đáng tiếc không thanh âm nào được phát ra. “Nữ nhân đáng ghét! Không ngờ còn có một chiêu này!” Thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Yêu thần vang lên: “Chán ghét y như Sát Phá Thiên. Tiên Linh tộc toàn bộ đều đáng chết, không ngờ vì không muốn để ta cướp cây sinh mệnh mà tự mình thiêu đốt hết sinh mệnh, đơn phương chặt đứt liên lạc với cây sinh mệnh. Ngươi lần này chết chắc rồi, hồn phi phách tán, ngươi nhất định sẽ bị hồn phi phách tán.” Thân thể vất vả lắm mới ngưng tụ thành công của Yêu thần chậm rãi tan vỡ, ả điên cuồng rít gào. Tâm tình Bạch Tử Họa đã bị phẫn nộ thiêu cháy đến cực điểm, hắn không chỉ thống hận Yêu thần, mà còn thống hận chính bản thân mình. Thống hận bản thân vô năng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu vì mình thiêu đốt sinh mệnh, thậm chí cả một câu cũng không kịp nói! Phẫn nộ này vượt quá bi thương, thống khổ rất nhiều, vượt qua tất cả, dưới lửa giận thiêu đốt, trong nháy mắt hẳn mất đi cảm giác, đau đớn do đột phá thất bại cũng theo đó biến mất, hắn không nghe thấy, nhìn thấy gì nữa! Sâu trong linh hồn chỉ có thanh âm của Hồng Điệp vang vọng. Tử Họa, xin lỗi, nhưng mà ta thật sự rất yêu chàng! Nhất định không thể để nàng chết được, hắn còn rất nhiều điều muốn nói với nàng! Nếu như không thể cứu nàng, vậy để bản thân hủy diệt theo nàng đi! Hủy diệt cũng tốt! Thiêu đốt cũng tốt! Chỉ cần lóe sáng một tích tắc, nào sợ không thể chiến đấu nữa, nào sợ cả đời chỉ có thể lóe sáng một lần! Yêu thần biết không thể cướp đoạt cây sinh mệnh nữa, Hồng Điệp cũng sống không được lâu liền đảo mắt bay đến gần Hoa Thiên Cốt, ý đồ muốn cướp đoạt thân thể của nàng, bất ngờ cảm giác lực lượng trong người Bạch Tử Họa phát sinh dị biết, tròng mắt hắn vốn đen như mực, lúc này lại ẩn ẩn ánh đỏ, nhất thời vô cùng quỷ dị, khí tức lạnh lẽo phát ra không giữ lại, dưới chân không ngờ lại kết băng, hơn nữa còn nhanh chóng lan rộng ra xung quanh. Toàn thân Bạch Tử Họa bỗng bùng lên một ngọn lửa màu trắng, rõ ràng là lửa lại lạnh lẽo thấu xương, không tỏa ra một chút nhiệt độ. Thứ khiến Yêu thần kinh hãi nhất chính là thần hồn không có thân thể của ả lúc này cảm nhận được nguy cơ chí mạnh, phảng phất như linh hồn bị đông kết. “U minh lãnh hỏa!” Yêu thần điên cuồng thối lui khỏi phạm vi của lãnh hỏa, thứ này được xưng là khắc tinh của linh hồn, cũng là thiên phú huyết mạch của băng phượng hoàng, giống như niết bàn chi hỏa của hỏa phượng hoàng vậy, vô cùng đáng sợ. Nếu là thời kì đỉnh phong, Yêu thần còn tự tin dễ dàng đối phó, hiện tại hổ lạc đồng bằng chỉ có thể tránh, không thể trêu vào. Bạch Tử Họa nháy mắt biến mất, lần thứ hai xuất hiện đã ở cạnh Hồng Điệp, hắn quỳ một chân xuống, cẩn thận ôm lấy nàng, mặt áp lên mặt nàng, lại chỉ thấy lạnh như băng. Yêu thần đứng xa xa nhìn về phía Hoa Thiên Cốt bất tỉnh ở một bên nở nụ cười mị hoặc gian xảo, chậm rãi tan biến… Lỗ đen mất đi Yêu Thần, đại thụ, băng sen và cả không gian sụp đổ tức thì. Mọi người sớm đã mất kiên nhẫn, nơi nơi đều nôn nóng và xôn xao ầm ĩ. Bạch Tử Họa vào đã khá lâu rồi, chẳng lẽ đang đại chiến với Yêu Thần? Thời gian càng lâu, mọi người càng tuyệt vọng và bất an. Mười món thần khí vụt tắt rơi thẳng xuống bị Bạch Tử Họa thu vào khư đỉnh, chúng tiên đều mừng rỡ, còn yêu ma lại căm hận nghiến răng thở dài. “Để ta nhìn kĩ khuôn mặt chàng được không, ta sợ sẽ quên mất…” Hồng Điệp gian nan vươn tay, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt hắn, giống như cố gắng ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt người nàng yêu nhất. “Ta sẽ không để nàng chết…” Hồng Điệp cười khổ, tựa hồ trước khi hao hết sinh mệnh lực lượng, cố gắng nói những lời cuối: “Đã quên nói cho chàng biết, ta từng uống sinh mệnh chi tuyền rồi.” Lúc câu sau cùng nói ra, trong tay Bạch Tử Họa đã nhiều thêm một bình thủy tinh chứa sinh mệnh chi tuyền trong suốt. Câu nói này vừa rơi vào tai hắn, Bạch Tử Họa vốn lòng tin đủ mười phần đột nhiên thân thể cứng ngắc, “phanh” một tiếng, bình thủy tinh giòn yếu đã vỡ vụn ra, thật giống như âm thanh vang lên trong lòng hắn. Sinh mệnh chi tuyền có thể làm cả thế gian điên cuồng, tất cả đều rơi trên mặt đất, nhanh chóng chìm vào bên trong bùn, tan biến không thấy. Sinh mệnh chi tuyền không chỉ mỗi Tiên Linh tộc có, Long tộc, Phượng tộc trước kia đều có. Bởi vì những chủng tộc này có quá ít tôc nhân, cần có sinh mệnh chi tuyền để duy trì thế hệ sau. Sinh mệnh chi tuyền vô cùng quý giá, thế nhưng mỗi người chỉ có thể dùng một lần, bất kể y dùng để làm gì, lần sau đều không còn tác dụng, đây cũng coi như là cân bằng tự nhiên. “Tiểu Điệp…” “Tử Họa, hãy trân trọng Tiểu Cốt… Nàng ấy… thực sự… rất yêu chàng…” Đây là câu nói cuối cùng của Hồng Điệp! Thiếu nữ phong hoa tuyệt đại, hồng y bay múa đã nhắm mắt rời đi như thế. Trên khuôn mặt giai nhân đã không còn hơi thở ấy bỗng nhỏ xuống hai giọt lệ trong suốt… cùng với nụ cười gượng ép đọng lại trên mặt. Nàng sợ hắn thương tâm trước lúc nàng sắp ra đi? Sao nụ cười ấy lại xinh đẹp mà thê lương như thế? Khoảnh khắc đó, hai giọt lệ trong suốt ấy đã nghiền nát trái tim hắn! Và cũng từ đó, trái tim hắn đã phủ đầy bụi mờ! Ngay lúc này bỗng Sát Thiên Mạch giống như nổi cơn điên lao về phía Bạch Tử Họa. “Trả nàng lại cho ta!” Sát Thiên Mạch và Bạch Tử Họa giằng co trên không. Mọi người xung quanh đều nín thở im lặng xem tình thế phát triển. Sát Thiên Mạch mặc một bộ hoa phục màu tím, cổ áo lông trắng phau, từ mép tay áo tới đai lưng, từ mão đến cúc áo đều vô cùng tinh xảo, chân cưỡi hỏa phượng, tay cầm Phi Dạ kiếm mang màu đỏ trong suốt, tựa như được tạo thành từ máu, quanh thân kiếm là một vòng lửa cực nóng, cỏ cây trong vòng một trượng đều bị thiêu rụi, nước trong vòng ba thước đều bị bốc hơi. Hắn luôn cười, bởi vì người đẹp khi cười sẽ càng đẹp hơn. Cho nên trước người trong thiên hạ hắn cười ngang ngược, trước mặt thủ hạ hắn cười nham hiểm, trước mặt kẻ địch hắn cười độc ác, trước mặt Hồng Điệp hắn cười vui vẻ… Cười thầm, cười quyến rũ, cười tủm tỉm, cười lạnh, bất cứ lúc nào hắn cũng luôn cười, những nụ cười khác nhau thể hiện tình cảm và tâm trạng khác nhau của hắn. Nhưng lúc này, rốt cuộc Sát Thiên Mạch không cười nổi nữa, chỉ lạnh lùng nhìn Bạch Tử Họa, mặt nghiêm túc và dữ tợn, tựa như đóa mẫu đơn quý phái xinh đẹp nhất bị bao phủ bởi một lớp sương trắng xóa, màu sắc lại càng tươi tắn, diễm lệ như thịnh thế phồn hoa. Rất ít người được thấy Phi Dạ kiếm của hắn, bởi vì dựa vào khả năng của Sát Thiên Mạch cực ít khi cần xuất kiếm, càng không cần bội kiếm. Hắn nghĩ bội kiếm rất khó phối hợp với xiêm y, đeo vào sẽ không đẹp. Hắn xuất kiếm chỉ có hai chữ: Phải giết! “Ngươi hại nàng chưa đủ thảm sao? Đến khi nàng chết chẳng lẽ cũng không muốn buông tha cho nàng?” Sát Thiên Mạch hai mắt đỏ ngầu, sát khí đã dâng tới cực điểm. “Người của ta sao phải trả cho ngươi!” Bạch Tử Họa trong giọng nói cũng xuất hiện một tia rét lạnh, sát khí như có như không cũng bắt đầu lộ ra. Tiên ma bên dưới đều xôn xao, rốt cuộc là tuyệt thế mỹ nhân nào lại khiến cho hai đại cự đầu của tiên ma động sát khí. “Chưởng môn!” Đệ tử Mao Sơn kinh hãi dồn dập quỳ xuống, âm thanh đau thương khó mà che giấu. Lúc này đã là ráng chiều, bầu trời tan ánh tím lộ ra hoàng hôn đỏ rực trên mặt biển. Ánh mặt trời đỏ ối khiến không gian có phần thê mĩ, giống như đưa tiễn một tuyệt sắc giai nhân đã hương tiêu ngọc vẫn. Biết trận này không thể không đánh, không muốn nói nhảm thêm nữa, Sát Thiên Mạch lập tức niệm tụ, xoay chuyển chân khí. Phi Dạ kiếm trong tay cũng nhẹ nhàng vung lên, cưỡi mây đạp sóng, chỉ trong chớp mắt đã ra hơn trăm chiêu, tốc độ cực nhanh, khiến người xem phải líu lưỡi. Tuy ở đây đều là tiên, ma, nhưng nhìn từ xa lại cũng chỉ thấy bóng áo tím của hắn. Thanh kiếm Phi Dạ màu đỏ không ngừng nuốt vào nhả ra chân khí, sóng nhiệt bức người. Bạch Tử Họa quay người vút lên cao, dễ dàng mà khéo léo tránh thoát những thế công sắc bén và nguy hiểm của Sát Thiên Mạch, vững vàng dừng trên mặt biển. Sát Thiên Mạch truy đuổi như tia chớp, ống tay áo xoay tròn, nhảy múa dưới ánh sáng rực rỡ tựa như hoa nở. Vật cưỡi của Sát Thiên Mạch, kì thực là một con chu tước, không phải là phượng hoàng lửa như người ngoài đồn đoán, cũng lượn quanh người hắn, hồng quang cùng Phi Dạ kiếm tôn nhau lên, rực rỡ lóa mắt. Ma Nghiêm xem cuộc chiến trên không, hừ lạnh một tiếng: “Yêu nghiệt, quả nhiên có chút môn đạo.” Bạch Tử Họa thấy công lực của Sát Thiên Mạch so với lúc tới cướp đàn Phục Hy đã tăng thêm rất nhiều, càng trở nên kỳ lạ khó lường, yêu dị sắc bén, cũng không khỏi thầm kinh ngạc. Còn hắn độc thương vừa khỏi, chân khí chưa hồi phục, nhưng há có thể giao nàng cho kẻ khác? Tay phải Bạch Tử Họa kết ấn lướt qua trời đất, lập tức không trung xuất hiện vô số mảnh băng kết tinh cực nhỏ, như sóng nước cuộn trào trong cuồng phong, cảnh sắc bốn phía cũng lay động biến hình như ảnh ảo trên mặt nước. Người Sát Thiên Mạch bị giữ chặt trên không, đất trời đột nhiên cực lạnh, dường như ngay cả không khí cũng bị đông cứng. Một ngọn lửa đỏ bùng lên bên thân Phi Dạ kiếm, uốn lượn bập bùng, vây chặt lấy Hoành Sương kiếm, lực tác động cực lớn, tựa như muốn bóp cho nó biến dạng mới thôi. Băng hỏa xung đột, chỉ nghe thấy tiếng cộng hưởng “vun vút” vang lên. Bạch Tử Họa lấy tay trái đẩy chưởng ra, kéo ngọn lửa xuống khỏi thân kiếm như bắt một con rắn dài bảy tấc, dùng sức nâng lên, biến thành một cây trường tiên mang lửa phóng thẳng về phía Sát Thiên Mạch. Sát Thiên Mạch cũng nắm chặt lấy một đầu xích lửa, một tiếng “bùm” vang lên, ngọn lửa vụt tắt. Hắn đắc ý, bay vút lên cao rồi trở mình xuống, nâng kiếm chém một đường cực dài, không ngờ vẫn chậm một bước, sượt qua bên người Bạch Tử Họa, suýt chút nữa chạm trúng Hồng Điệp. Bạch Tử Họa biến sắc, Sát Thiên Mạch cũng kinh hãi, cả hai đều dừng lại. Quanh thân Sát Thiên Mạch đều có lửa vờn, chân khí như rồng cuốn bay vút lên từ khắp nơi, Bạch Tử Họa không muốn tiếp tục trận đấu vô nghĩa này với hắn nữa, dùng toàn bộ chân khí đánh một chưởng lên vai Sát Thiên Mạch. Luồng nội lực xộc thẳng vào hầu như đã khiến tất cả mạch máu và kinh mạch của hắn đông cứng đến nứt toác. Sát Thiên Mạch không tránh không né cũng tung một chưởng rực lửa lên người Bạch Tử Họa, chẳng ngờ lại giống như đánh vào mây, sâu không lường được, như chìm trong dòng nước. Sát Thiên Mạch dùng đôi mắt sớm đã đỏ ngầu, sắp nhỏ máu đến nơi cuồng ngạo nhìn xuống mọi người, tiên ma đều hoảng sợ. “Nàng là của ta, Bạch Tử Họa, ta đã nói với ngươi rồi, nàng bị mất một sợi tóc, ta cũng sẽ tìm đệ tử của ngươi để bù lỗ. Nàng đã không còn, vậy để chúng sinh thiên hạ của ngươi chôn cùng với nàng đi.” Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp kinh người nhẹ nhàng mấp máy, nói gằn từng tiếng. Mái tóc dài bay tán loạn trong gió lốc, Phi Dạ kiếm đón gió vang lên tiếng vù vù không dứt. Hơi nước trong không khí vì Bạch Tử Họa đột nhiên thay đổi cảm xúc mà hóa thành tuyết bay đầy trời, xen lẫn vào gió, vờn quanh người Bạch Tử Họa không thôi .”Nàng là người của ta, sống hay chết đều là người của ta.” Mọi người xung quanh đều đờ đẫn. Sát khí Bạch Tử Họa vừa phát ra thật quá kinh người, quá đáng sợ, trời đất đều như ngừng quay, ngay cả chúng tiên cũng không khỏi rùng mình. Thật im lặng, chỉ có tiếng gió nghẹn ngào. Mũi kiếm của Bạch Tử Họa khẽ buông xuống, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, nhưng lại khẽ nghiêng người về phía trước, chậm rãi rời đi, bóng dáng cô độc đầy bi thương không che giấu. Ma Nghiêm tuyệt vọng mà suy sụp, cuối cùng sư đệ vẫn bị hủy trong tay nữ nhân kia. “Sư huynh!” Biết hắn bị đả kích quá lớn, Sênh Tiêu Mặc vô cùng xót xa, tiến lên vài bước, không ngờ bị Bạch Tử Họa đánh một chưởng ép đi. Bạch Tử Họa bước đi vô định, không về Trường Lưu sơn, hắn cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm tình không đổi. Lục giới diệt vong thì liên quan gì tới chúng ta? Những kẻ này sống hay chết thì liên quan gì tới chúng ta? Ta đưa nàng đi, đi đâu cũng được, nàng muốn thế nào cũng được. Nhưng xin nàng đừng rời bỏ ta…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang