[Dịch]Hôn Nhân Trọng Sinh Cao Một Trượng - Sưu tầm
Chương 40 : Chương 40
.
Editor: Á bì
Dù rất hiếu kỳ nhưng cô không dám bước lên hỏi. Vẫn là Đồng Hàn Thành đang nói chuyện với người đẹp thoáng thấy cô đang đứng ở trước phòng thay đồ, liền kéo cô vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Giờ nhìn thẳng cảm nhận bộ dáng của cô gái này rất giống như những gì cô đã tưởng tượng, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất thanh cao, là một người phụ nữ quyến rũ toát lên khí chất rất trưởng thành.diễn.đàn.lê.quý.đôn@á.bì
“Hàn Thành, người này là vợ anh sao?” Đối với cô gái này, đây cũng là lần đầu tiên cô gặp Trình Cốc Tâm.
“Ừ…đúng vậy.” Tuy anh đang trả lời cô, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt lên người vợ của mình.
Đối với hành động mà Đồng Hàn Thành để cô đứng lẻ loi một mình rồi nói chuyện với người khác, Trình Cốc Tâm rất không hài lòng, trong ánh mắt cũng ẩn chứa chút tức giận trừng ngược lại anh.diễn.đàn.lê.quý.đôn#á.bì
Hình như Đồng Hàn Thành cũng cảm nhận được, sau khi ho nhẹ hai cái, nhanh chóng nói tiếp, “Cốc Tâm, đây là bạn anh Tân Nguyện, em có thể gọi cô ấy là…chị Tân Nguyện.”
Trình Cốc Tâm đang muốn gật đầu thì liền bị cô gái tên là Tân Nguyện kia trách móc, “Cốc Tâm có phải không, em đừng nghe Hàn Thành nói bậy, về sau em cứ gọi chị Tina là được, gọi chị Tân Nguyện nghe rất khó nghe, chẳng phải làm vậy sẽ kêu chị rất già hay sao.” Cô ấy cũng không e dè trắng trợn liếc mắt nhìn Đồng Hàn Thành.
Đối với sự nhiệt tình của người cô gái xa lạ này, đột nhiên Trình Cốc Tâm cảm thấy không có cách nào thích ứng được. Hơn nữa cô rất muốn biết tại sao lại xuất hiện một người bạn cũ của anh ở chỗ này, “Xin chào, Tina.” Cô rất khách khí chào cô ấy.diễn.đàn.lê.quý.đôn!á.bì
“Hôm nay thật là khéo, lại có thể gặp hai người ở đây. Hàn Thành, anh nói xem chúng ta không gặp nhau bao lâu rồi?” Những người phụ nữ như vậy dù ở trong bất kể tình huống nào đều không bao giờ làm cho không khí quá tẻ nhạt, cho dù đây là lần đầu gặp mặt Trình Cốc Tâm, người vẫn còn rất xa lạ.
“Ừ cũng nhiều năm rồi.” Đồng Hàn Thành lại lâm vào trạng thái ngây ngốc, thật ra cũng không thể nhìn ra được cảm xúc của anh.
“Em cũng biết nhất định anh sẽ không nhớ nỗi đâu, cứ nhìn bộ dáng này xem.” Cô ấy nhíu mi lại, giọng nói hơi có chút thất vọng.
Đồng Hàn Thành cũng không có trả lời cô, ngược lại chuyển hướng sang hỏi Trình Cốc Tâm, “Em thử đồ xong chưa?”
“Ừ.” Trình Cốc Tâm gật đầu, thật ra cô vẫn còn một bộ, chỉ có điều giờ cô cũng không muốn thử nữa.
“Bộ váy thật sự rất thích hợp với em đó, Cốc Tâm. Màu xanh ngọc rất hợp với làn da trắng của em, thắt lưng ở chỗ này được thiết kế cũng rất đặc biệt, phong cách làm cho người khác có cảm giác sáng ngời ở trước mắt.” Tân Nguyện cũng không nhịn được mà đưa ra vài câu bình luận.
Đó chính là lời nói thật, đánh giá này của cô ấy rất đúng trọng tâm, cũng rất chính xác, ít nhất nó cũng giống như cảm nghĩ của Trình Cốc Tâm. Hơn nữa cô cũng đã quyết định mua bộ này, bởi vì từ khi thử tới giờ đây là bộ cô hài lòng nhất.
“Ừ, vậy để em đi thay bộ này ra.” Ít nhất trước mặt người cô không quen biết, cô rất ít khi biểu hiện cảm xúc của mình.
Trong lúc thay quần áo, Trình Cốc Tâm có suy nghĩ, bạn này của Đồng Hàn Thành rốt cuộc làm công việc gì. Là một người phụ nữ có khí chất thưởng thức những thứ cao quý? Là một người phụ nữ vô cùng quen biết và hiểu biết về Đồng Hàn Thành? Cái thứ nhất là thông qua sự quan sát của cô, còn cái thứ hai là thông qua sự suy nghĩ và liên tưởng của cô. Nói chung theo trực giác của cô, bạn bè chín năm, quan hệ của bọn họ nhất định cũng không đơn giản.
Cho nên giờ cô đang nghĩ tới chuyện gì vậy nè? Muốn thăm dò quá khứ của Đồng Hàn Thành sao? Cảm thấy ghen tị khi thấy có người phụ nữ khác xuất hiên bên cạnh Đồng Hàn Thành hay sao? Có phải cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi hay không, Trình Cốc Tâm nhất thời vỗ lên đầu mình, cô đã không hề nhận ra cô đã đặt bản thân cô vào vị trí bạn gái của anh quá sâu.
Sau khi đổi xong quần áo của mình, Trình Cốc Tâm tính nói với Đồng Hàn Thành mình chỉ lấy cái váy này, chỉ có điều mới nhìn qua đã thấy hình như Đồng Hàn Thành đã quẹt thẻ rồi, cô vội vàng gọi anh lại, “Chờ một chút, sao anh lại trả tiền hả, anh có biết em muốn mua cái nào hay không?”
“Không phải những thứ này sao?” Anh chỉ một chồng quần áo mà Trình Cốc Tâm mới thử qua, những bộ đó giờ đã được xếp lại rất gọn gàng.
“Đương nhiên là không phải rồi, em chỉ muốn cái váy này mà thôi!” Cô cầm lấy cái váy trong tay, cảm thấy hình như cô đã bại bởi tay Đồng Hàn Thành rồi, cái này cái kia, cô nói cô muốn mua tất cả bao giờ hả. Hơn nữa anh còn rất can đảm trả tiền, bảy tám cái cộng lại đã hơn mười mấy vạn.
Đồng Hàn Thành hồn nhiên hỏi lại, “Nhưng những bộ này em mặc cũng rất đẹp, sao lại không mua chúng chứ?”
Nghe xong lời này Trình Cốc Tâm chẳng biết nói lại làm sao, “Ai nói mặc đẹp thì nhất định phải mua hả, anh mua hết toàn bộ vậy có biết là bao nhiêu tiền không?”
“Đương nhiên là anh biết.” Đồng Hàn Thành chỉ chỉ vào cái máy POS* ở trước mặt.
*Máy POS là cái máy nhỏ để mình xem mình mua bao nhiêu lúc ra tính tiền.
“Cốc Tâm, em cũng đừng lo lắng cho bóp tiền của Hàn Thành, chút tiền bỏ vào đống quần áo này cũng như chút lòng thành của anh ấy, sau này em cứ muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu đi. Chúng ta là phụ nữ mà, làm đẹp cho bản thân là rất quan trọng đó.” Tân Nguyện đứng ở bên cạnh anh cũng không khách khí khuyên cô.
Hai người kia người xướng người hợp ngược lại làm cho Trình Cốc Tâm có cảm giác quẫn bách, cô chỉ muốn tiết kiệm mà thôi, do trước giờ cô chưa từng tiêu xài kiểu này, cô cũng hơi ngại. Chỉ có điều đứng từ góc độ của phụ nữ mà nói, lòng thích cái đẹp thì ai chẳng có, nếu Đồng Hàn Thành đã cho cô mua, Tân Nguyện cũng đã nói số tiền này cũng chẳng cần tiết kiệm cho anh, thì cô cần gì phải tính toán chứ? Cùng lúc đó, cô cảm thấy mình cần phải xem kỹ về mặc thực lực kinh tế của Đồng Hàn Thành, trước đây cô vẫn luôn quá xem thường chuyện này.
Mua xong đống quần áo đó tự nhiên bọn họ sẽ rời khỏi, chỉ có điều việc Tân Nguyện cần phải làm còn chưa có làm xong. Kỳ thật cô cũng là đến đây dạo phố mua sắm, tuy nhiên đây cũng là lần đầu cô tới đây, nhưng những loại đồ này cô cũng đã nhìn qua rất thường xuyên rồi. Mới vừa rồi tình cờ gặp Đồng Hàn Thành, liền đứng ôn chuyện cũ với anh, cũng chưa chính thức đi làm việc chính.
Trình Cốc Tâm tỏ ý muốn tạm biệt, lúc gần đi, Tân Nguyện cũng không quên nói hẹn gặp bọn họ lần sau.
Đi ra khỏi cửa hàng rất xa, cô mới lén quay đầu lại nhìn một cái. Cách xa như vậy, mà cô vẫn có thể cảm giác được cái khí chất quay xung quanh cô ấy. Rõ ràng cô ấy rất thành thạo trong việc chọn đồ hàng hiệu thì chắc cô ấy cũng là một trong những nhân vật ở trong giới thượng lưu. Còn điều nữa, cô ấy lại là bạn lâu năm với Đồng Hàn Thành, thì bối cảnh của cô ấy nhất định cũng không đơn giản.
Cho nên bất tri bất giác cô lại sinh ra cảm giác tự ti.
Chiều chủ nhật sau khi ăn cơm xong không bao lâu, Đồng Hàn Thành nói bọn họ có thể xuất phát rồi. Nhưng Trình Cốc Tâm cảm thấy có chút nghi ngờ, không phải bọn họ sẽ đi tới nhà họ Đồng ăn cơm sao, làm gì phải đi sớm như vậy, “Đi sớm như vậy sao?”
“Rất lâu rồi mẹ không được gặp em, cho nên chúng ta cố gắng tới sớm một chút, dù sao ở lại trong nhà cũng chẳng có việc gì làm.” Đồng Hàn Thành đã thay xong quần áo, bởi vì phải gặp Trình Bác Hải, cho dù ông là cha vợ, nhưng ông vẫn là Phó Tư Lệnh ở quân khu. Thật ra với tư cách là con rể, Đồng Hàn Thành so với cô còn hiếu kính hơn.
Trình Cốc Tâm đang ôm một đống đồ ăn vặt ngồi ở trên sô pha xem bộ phim mà cô thích, hôm qua coi xong hai bộ phim điện ảnh kia cô cảm thấy có chút khó chịu, nên hôm nay cô quyết định phải bồi bổ não một chút, cho nên cô chẳng muốn nhúc nhích một chút nào. Nhưng giờ cô còn có thể nói gì nữa, đây là yêu cầu của mẹ chồng cô mà, dù sao trên danh nghĩa cô vẫn là con dâu bà nên không thể không hiểu phép tắc được.
Miễn cưỡng lết thân thể lười biếng, cô cố gắng trả lời một câu, “Được rồi.”
Ngồi lên xe không bao lâu, cô mới phát hiện đường bọn họ đang đi có chút không đúng, đây căn bản không phải là đường đi tới nhà họ Đồng.
“Đồng Hàn Thành, chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Về nhà.”
“Nhưng chẳng phải giờ anh đang đi hướng ngược lại sao? Muốn đi nhà anh thì phải đi hướng kia chứ.” Cô chỉ về phương hướng ở sau lưng mình, chẳng lẽ giờ anh đang trêu cô à, cho dù cô cũng không phải là người rành đường gì, nhưng đây cũng không phải là lần một lần hai cô tới nhà họ Đồng.
“Anh nói muốn về nhà anh lúc nào?” Đồng Hàn Thành hỏi lại.
Trình Cốc Tâm cũng không phải đồ ngốc, anh mới nói cô lập tức liền hiểu ra, “Cho nên giờ anh muốn về nhà em?”
“Ừ.” Đồng Hàn Thành chăm chú lái xe chẳng phát hiện ra cảm xúc của cô.
Lúc đó cô thật sự có ý rất muốn đánh người, anh không hề nói trước làm cho cô hưởng thụ cả buổi chiều, đã chuẩn bị xong tâm lý về lại nhà họ Đồng. Hơn nữa, cô cũng không biết đã bao lâu rồi cô chưa trở về nhà họ Trình, chắc là khoảng mấy tháng trước, trước khi cô tới doanh trại tìm Đồng Hàn Thành, cô có về một lần. Sau đó mấy khóa học kết thúc, cô cũng chưa từng quay về đó, Hà Tố Mẫn có gọi điện cho cô, nhưng cô vẫn luôn kiếm cớ rằng mình bận để trốn. Cô làm như vậy nguyên nhân cũng rất đơn giản, chỉ đơn thuần muốn chạy trốn mà thôi. Dù sao cô cũng không phải là Trình Cốc Tâm thật, nhưng lại cướp mất thân thể con gái của người ta, cho nên lúc đối mặt với Hà Tố Mẫn, cô vẫn luôn có cảm giác rất xấu hổ.
Thật ra kết hôn cũng tốt, cô có thể tránh được bà, tránh được hết mọi thứ của nhà họ Trình. Vì thế lần này đột nhiên bị Đồng Hàn Thành dẫn về nhà họ Trình, cô thật sự chưa có chuẩn bị, thậm chí còn cảm thấy mình không có mặt mũi gì đối mặt với Hà Tố Mẫn.
Nhưng mặc kệ như thế nào, xe thì cũng đã lái rồi, cô không có cách nào lùi bước, nguyên nhân trong đó cũng không thể nói ra được.
Sau đó xe đã dừng lại trong sân nhà họ Trình rất nhanh. Hà Tố Mẫn nhìn thấy hai người thì vui không nói được nên lời, đã lâu rồi bà chưa gặp lại con gái của mình, mặc dù rất nhớ và muốn tới gặp con gái nhưng sợ mình làm ảnh hưởng tới công việc của con gái. Không biết từ lúc nào bà đã quen với sự lạnh nhạt và xa lạ giữa bà và con gái, cô luôn bận làm việc hoặc là học tập. Nhưng sau chuyện bị chết đuối kia, bà cảm thấy tính cách của con gái đã thay đổi, thậm chí cô bắt đầu làm nũng với bà, sự thay đổi như vậy làm cho bà rất vui.
Nhưng tình trạng như vậy duy trì không được bao lâu, sau khi con gái hồi phục thì cũng sắp xếp xong chuyện kết hôn, có thể nhìn ra cô không muốn, nhưng mà chuyện đó đối với bà cũng rất bất lực. Sau khi kết hôn không được bao lâu, hình như con gái của bà lại khôi phục lại tình trạng xa lạ như xưa. Thật ra bà vẫn luôn hi vọng Trình Cốc Tâm có thể gặp được người đối xử tốt với cô, mà Đồng Hàn Thành, bà cũng đã từng tìm hiểu qua, sau khi biết được kết quả bà cảm thấy rất hài lòng.
Bà cũng không thể cưỡng ép cô quá mức vì bà vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Trình Cốc Tâm, từ nhỏ đến lớn bà không thể cho cô một cuộc sống mà cô mong muốn. Bây giờ sau khi bà đưa ra yêu cầu với con rể rằng bà muốn hai đứa về nhà ăn cơm, hai người đồng ý tới thăm bà, ăn cơm bà nấu thì bà đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Sở dĩ Đồng Hàn Thành dẫn Trình Cốc Tâm tới sớm như vậy là muốn hai mẹ con bọn họ có thể có nhiều thời gian để tâm sự hơn. Nhưng Trình Cốc Tâm thì vẫn trầm mặc như ngày thường, còn Hà Tố Mẫn thì cứ cười cười nhìn cô, cũng không nói gì. Lần đầu tiên anh cảm thấy, cách thức sống chung của đôi mẹ con này rất kỳ quái. Cùng lúc đó, anh tới nhà họ Trình cũng có một mục đích nho nhỏ.
Trình Cốc Tâm không biết phải nói gì, lúc còn sống chung, cô luôn cảm thấy Hà Tố Mẫn đối với cô có một tình cảm quá mức nồng nhiệt, làm cho cô không thể nào không đáp lại.
Cuối cùng, vẫn là tùy tiện tìm mấy đề tài nói chuyện, thì mới vượt qua được giai đoạn xấu hổ như vậy.
Lúc hơn bốn giờ, Hà Tố Mẫn liền vội vàng đi chuẩn bị bữa tối, để lại hai người Đồng Hàn Thành và Trình Cốc Tâm, đột nhiên Đồng Hàn Thành đưa ra yêu cầu muốn đi xem phòng của cô.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện