[Dịch]Hỗn Nguyên Hệ Thống - Sưu tầm

Chương 42 : Ra mặt

Người đăng: 

.
‘Đạo hữu, ta là Lưu Thải, đường chủ ngoại môn Hoành Sơn Phái. Đạo hữu trông không phải kẻ đầu đường xó chợ, sao lại lén lút theo dõi ta. Phải chăng có gì cần chỉ giáo?’ Lưu Thải thấy người kia nhẹ nhàng hời hợt hóa giải công kích của nàng bèn quét thần thức qua thì thấy tu vi của người này đã đến Trúc Cơ Hậu kỳ đỉnh, linh lực mênh mông cuồn cuộn vì vậy mà cả kinh nói. Trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, nhờ nàng có một con linh thú đặc biệt mẫn cảm với thuật ẩn thân phát ra báo hiệu. Nếu để người này tiếp cận thì chắc chắn nàng phải ăn quả đắng rồi. Chỉ thấy sau khi nghe Lưu Thải nói xong thì hắc y nhân càng cười lạnh, nhe răng hung ác nói: ‘Hắc, bản tọa chỉ vô tình đi ngang qua đây, thấy mấy cây cỏ có màu sắc đẹp nên dừng lại nhìn ngắm một phen. Vậy mà ngươi dùng kiếm trận công kích ta. Nói xem, ta phải nuốt cơn giận này sao đây?’ ‘Thì ra là Lưu Thải đã quấy rầy nhã hứng đạo hữu. Xin thứ lỗi. Nhưng hiện giờ nơi đây Hoành Sơn Phái có chút việc nội bộ, kính xin đạo hữu để lại quý danh, ngày khác Lưu Thải sẽ tự mình bái phỏng bồi tội.’ ‘Khặc, xem ta là con nít ba tuổi sao, đừng nói là ta không nể mặt Hoành Sơn Phái, mỗi người để lại túi trữ vật, tự chặt một cánh tay sau đó lập tức cút xéo. Nếu không đừng hỏi tại sao biển xanh lại mặn!’ Lưu Thải nghe giọng điệu đối phương hung hăng càn quấy thì mặt ngọc cũng thẹn quá hóa giận: ‘Đạo hữu đừng khinh người quá đáng. Chẳng lẽ ngươi muốn kết thù với Hoành Sơn Phái phải không?’ Đối với kẻ địch mạnh hơn mình thì Lưu Thải không ngại ngùng căng tấm da hổ Hoành Sơn Phái lên. ‘Ha ha ha, con mẹ nó Hoành Sơn Phái là cái đinh gì mà cứ đem ra hù lão tử? Ma Hồn Môn của ta mới là nhất, hơn nữa chúng ta còn ít thù hận sao? Nếu đã không chịu đi thì hôm nay tất cả ở lại cho bổn tọa! Luyện Hồn Phiên, lên!’ Hắc y nhân nghe Lưu Thải nói thì tức giận cười rộ lên. Sau đó lập tức động thủ, người gã tấn công là một thanh niên Luyện khí hậu kỳ đứng gần gã nhất. Thanh niên này từ đầu đã vô cùng cẩn thận mở vòng bảo hộ bản thân, nhưng dưới sức mạnh vượt trội, nó không khác gì một tờ giấy mỏng bị xé toạc. Luyện Hồn Phiên phát ra một luồng hắc khí màu đen mang theo âm thanh quỷ tru sói gào, lập tức từ trong thân thể bị xé toạc của thanh niên lôi ra một quỷ hồn màu đen giống thanh niên như đúc, khuôn mặt đau khổ giãy dụa. Lưu Thải nhìn thấy cảnh này thì vô cùng tức giận. Tên hắc y nhân này chẵng những ra tay quyết đoán mà con hung ác cùng cực. Ngay cả loại bảo vật dơ bẩn ác độc như Luyện Hồn Phiên cũng dám lấy ra. Loại bảo vật này chẳng những phải giết người vô số để tế luyện, mà tài liệu để luyện nó phải chính là da của chính người luyện ra. Tự lóc da mình để luyện bảo, nghe qua đã buồn nôn, nhưng hiệu quả lại cực kỳ kinh người, hơn nữa người bị trúng đòn sẽ vĩnh viễn không thể tiến nhập luân hồi. Mặc dù độc ác không thể tả, nhưng lại rất được các môn nhân đệ tử ma đạo ưa thích. Lưu Thải cũng là lần đầu tiên gặp phải thứ pháp bảo tà ác này nên thần thái cũng cực kỳ căm phẫn. 'Hừ, ngươi đã nói thế thì nếm thử Tam Nguyên Kiếm Trận của Hoành Sơn Phái chúng ta thử xem! Thải muội, Hán Vũ, lập tức kết kiếm trận!' 'Được, đội trưởng!' Hai người còn lại mặc dù thấy đồng bạn bị hình thần câu diệt ngay trước mắt, vốn đang nổi lên tâm tư quay đầu chạy trốn, nghe Lưu Thải ra lệnh thì lập tức trấn tĩnh, sau đó mỗi người tế ra một thanh phi kiếm, rót linh lực vào sau đó bấm pháp quyết. Tam Nguyên Kiếm Trận vốn là kiếm trận sơ cấp của Hoành Sơn Phái vốn nổi danh kiếm tu, thông thường kiếm trận bày ra đều có khả năng tập hợp sức chiến đấu của ba người thi pháp, hơn nữa còn tăng lên mấy thành. Kiếm tu trước nay đều lấy sát thương khủng bố làm đầu, tâm niệm của họ luôn chính là tấn công chính là cách phòng thủ tốt nhất. Bởi vậy, ngay sau khi nghe Lưu đội trưởng phát lệnh bày kiếm trận, hai người này lập tức dồn hết linh lực đối phó. Chỉ thấy hai thanh phi kiếm phát ra âm thanh 'Ong ong~' cộng hưởng lập tức phát ra quang mang sắc bén bay về phía hắc y nhân. Lưu Thải sau khi nói xong cũng không chậm trễ, lập tức tế thanh phi kiếm của mình ra. Đây là một thanh hồng sắc phi kiếm, sau khi được Lưu Thải tế lên thì cùng hai thanh phi kiếm của hai người kia lập thành một kiếm trận khóa chặt ba hướng của hắc y nhân. Hắc y nhân thấy cảnh này, đồng tử khẽ co rút nhưng sau đó lại nhếch mép khinh thường. 'Phá được Hồi Quang Kính của ta rồi hãy nói!' Nói xong cũng không thấy gã làm động tác gì mà chỉ lẩm nhẩm một thủ quyết cổ quái. Một chiếc kính màu bạc được tế xuất ra, lập tức hóa thành một quả cầu tròn trong suốt bao lấy hắc y nhân, tỏa ra từng đạo quang mang huyền bí. Bên kia, ba người cũng không rãnh tay, sau khi kết xong kiếm trận thì lập tức kiếm quang vồ tới hắc y nhân, tất cả quá trình chưa đầy hai nhịp thở. Ba người nhóm Lưu Thải mặc dù tu vi thấp, nhưng thông qua kiếm trận kết hợp tăng phúc lập tức chiến lực nâng cao, chỉ nghe kiếm quang đánh lên màn hào quang của Hồi Quang Kính nghe răng rắc, rất có xu thế phá vỡ màn hào quang này. Lưu Thải mấy người thấy cảnh này thì chưa kịp mừng rỡ đã thấy hắc y nhân đảo tay một cái, lập tức hào quang đại thịnh, tất cả kiếm quang chẳng những không xâm nhập được mà còn bị hút vào trong màn hào quang biến mất. Bản thể ba thanh phi kiếm cùng rung lên một cái sau đó ánh sáng ảm đạm xuống, lập tức. Hai người có tu vi yếu là Thải muội và Hán Văn gầy gò không nhịn được mà cùng phun ra một ngụm máu thu hai thanh phi kiếm vừa bị tổn hại, thần quang hai mắt ảm đạm, dường như bị tổn thương không nhỏ. Lưu Thải chỉ cảm thấy tâm thần tương liên với phi kiếm một trận nhộn nhạo, phi kiếm linh tính lập tức ảm đạm ba phần, lập tức thu lại phi kiếm rồi hét lên: 'Ngươi, ngươi đã làm gì phi kiếm của ta?' 'Ha hả, chút pháp lực ấy mà còn đem ra đấu pháp, thì ra kiếm trận Hoành Sơn Phái có tiếng không có miếng như vậy. Vậy nếm thử kiếm trận của Ma Hồn Môn bọn ta xem có tư vị gì nhé?' Hắc y nhân cười rộ lên sau đó phất tay một cái, hào quang của Hồi Quang Kính lập tức đại thịnh, sau đó bỗng hóa thành ba đám ảo ảnh kiếm quang phân biệt bay về phía ba người, bất ngờ lại giống Tam Nguyên Kiếm Trận như đúc. Đây là một tuyệt chiêu mà hắc y nhân kể từ khi chiếm hữu Hồi Quang Kính cực kỳ đắc ý, chiêu gậy ông đập lưng ông, lúc nào sử dụng cũng làm cho người ta sướng khoái trong lòng. Thải muội thấy tình thế trước mắt, vội vàng tế xuất ra một cái khăn lụa phát ra thanh sắc che chắn toàn thân, sau đó vận hết sức phi thân đến chỗ Lưu Thải đang đứng. Hiển nhiên ý định cùng tiến cùng lùi với vị Lưu sư tỷ này. Còn thanh niên gầy gò Hán Vũ, thấy tình hình này ngược lại không vội vàng phi thân tới chỗ Lưu Thải mà xuất ra một cái chuông màu vàng nhạt che chắn toàn thân sau đó lớn tiếng nói: 'Tiền bối, xin tha mạng. Ta tuyệt đối không tranh đoạt với người, xin thả cho ta một con đường.' Thì ra thanh niên này thấy tình hình không ổn, dây dưa kéo dài chắc chắn bỏ mạng với đối thủ quá mạnh, bèn nảy sinh tâm thoái lui bảo toàn tính mạng. Còn hai người kia, mặc dù gã bỏ chạy thì quay về tông môn nhất định mang trọng tội, nhưng hai người đó chắc chắn sẽ chết, mà người chết chẳng lẽ còn khai ra gã được sao? Vì vậy mà không nhịn được lớn tiềng cầu khẩn. 'Hắc hắc, được. Thấy ngươi thức thời như vậy, mau cút cho khuất mắt ta.' Hán Vũ nghe vậy quá đỗi vui mừng, vội vàng vâng dạ sau đó phi thân về hướng ngược lại, triển khai độn tốc tới mức nhanh nhất hòng thoát khỏi nơi nguy hiểm này. Chỉ thấy ngay khi Hán Vũ dưới ánh mắt thù hận của hai người Lưu Thải, đắc ý rời khỏi thì một thanh hắc sắc phi đao vô thanh vô tức lướt qua người gã, sau đó lóe lên một cái bay về tay của hắc y nhân, hắn cười khẩy nhìn lỗ hổng trào máu tươi trên ngực Hán Vũ: 'Nhìn thấy sự việc này còn muốn bỏ chạy, dễ vậy sao? Hơn nữa bình sinh ta con bà nó ghét nhất loại phản bội đồng môn này. Hắc hắc…' Lưu Thải bên này đang vận dụng linh lực hóa thành một hộ tráo bao phủ toàn thân nàng và Thải muội, thấy tình hình trước mắt, bèn cắn răng rót thêm linh lực vào hộ tráo, đồng thời lấy mấy viên đan dược không rõ tên trong một cái bình ngọc, đổ vào miệng nhai nuốt rồi âm trầm nói: 'Đạo hữu, chẳng lẽ ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt như vậy. Nếu đã vậy thì đừng trách ta liều mạng đồng quy vu tận!' 'Liều mạng? Ngươi có tư cách sao? Vậy liều thử ta xem!' Hắc y nhân không cho là đúng nói. Song phương đã đấu đến ngươi sống ta chết, vả lại từ đầu tới cuối hắn còn chưa gắng hết sức, cho dù Lưu Thải có chiêu số gì thì hắn cũng tự tin tiếp đón. Tuy nhiên, ánh mắt hắn bỗng đảo qua một phía không có bóng người gần đó, nhếch mép cười gằn: 'Con thỏ nhỏ, xem đã đủ chưa? Lăn ra đây cho bổn tọa!' Vừa nói xong, hắc y nhân liền phẩy tay một cái, một con hổ toàn thân hắc sắc bao phủ liền nhào tới giơ nanh múa vuốt, mặc dù chỉ do linh lực của hắc y nhân huyễn hóa ra nhưng cực kỳ sống động, vừa nhìn liền biết không phải chiêu số tầm thường. Tuy nhiên, người trốn một bên quan sát từ đầu tới cuối này lại là Lâm Phong, trải qua một thời gian rèn luyện, phản xạ và độ dẻo của hắn đã đạt tới cảnh giới cực cao, ngay lúc hắc y nhân mở miệng nhìn về phía hắn, Lâm Phong đã nhún một cái sau đó đạp lên một nhánh cây, lộn thêm mấy đường cong tuyệt mỹ trên không gian rồi đáp xuống một vị trí gần chỗ hai con yêu thú đang nằm, cười cười nói: 'Tại hạ chỉ đi ngang qua chứ không có ác ý, tiền bối cứ làm chuyện của mình, ta sẽ lập tức rời khỏi.' Lâm Phong ngoài mặt mềm mỏng, tuy nhiên trong lòng đề cao mười hai phần cảnh giác. Thảm cảnh của mấy người trước hắn đều chứng kiến rõ mồn một, làm sao lại không biết thực lực kẻ trước mắt này lợi hại đến mức nào. Tuy nhiên, Lâm Phong không hề biết, lúc hắn xuất hiện đã mang tới hi vọng một đường sinh cơ cho Lưu Thải và Thải muội.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang