[Dịch]Hỗn Loạn Chiến Thần- Sưu tầm
Chương 68 : Thương nhân
.
Ở trên mặt đất tuyết bay tán loạn, nhưng mà ở một địa phương dưới đất, so với ngày hè chói chan còn nóng bức hơn, tại một cái hạp cốc cuồn cuộn dung nham chảy ra, đây chính là ngọn nguồn của nóng bức, cũng ngọn nguồn của ánh sáng, tại phía trên hạp cốc hai mươi trượng, có một cái cầu treo thật dài, thân cầu đều là do tấm sắt cùng xích sắt tạo thành- có trời mới biết cây cầu kia đã bị nung nóng bao lâu rồi, thế cho nên cả câycầu đều biến thành màu ngăm đen, có vẻ vô cùng nặng nề, vô cùng cứng rắn.
Lợi Áo Ba Đức dựa vào hạp cốc bên cạnh, cả người hắn dùng một loại tư thế cổ quái vặn vẹo, tay phải cố hết sức vươn ra về phía sau, cố gắng lấy chuôi trường kiếm đính ở dưới đất, thanh trường kiếm này đâm sâu vào trong mặt đất, còn xuyên qua bắp chân hắn. Từ trên cấu tạo cơ thể người mà nói, nếu như bảo trì bắp chân bất động, hắn cũng không có biện pháp nắm lấy thanh trường kiếm này, trừ phi ôm quyết tâm cá chết rách lưới, không cần cái chân kia.
"Đáng chết" Lợi Áo Ba Đức cúi đầu nguyên rủa một câu, sau đó củi đầu ủ rũ một lần nữa ngã xuống, nương theo ánh sáng thản nhiên, có thể nhìn thấy rõ ràng vết thương của Lợi Áo Ba Đức đã biến thành màu đen, đối với bất cứ vết thương gì mà nói, loại màu sắc này đều rất không may mắn.
Đúng lúc này, trong động mơ hồ truyền đến tiếng vó ngựa, sau đó tiếng vó ngựa càng ngày càng dày đặc, một lát sau, một chiếc xe ngựa từ trong địa đạo đi ra, đi thẳng về câycầu sắt kia, bất quá đầu cầu có một khối nham thạch thật lớn cản đường đi lại, mộc nhân trên xe ngựa dùng sức kéo dây cương, điều chỉnh phương hướng, xe ngựa rồi đột nhiên phát sinh biến hóa, con ngựa trong kinh hoàngtuyệt vọng mà hí lên một tiếng, xe ngựa bay vọt lên, lao thẳng xuống dưới hạp cốc.
Sau đó lại có một chiếc xe từ địa động đi ra, không quay đầu hướng dung nham lao đi, cực kỳ lộng lẫy, liên tiếp tạo ra vô số cành hoa lửa thuần một màu đỏ, tràng diện này đúng là cực kỳ đồ sộ.
Sau khi một chiếc xe cuối cùng nhắm hạp cốc phía dưới lao xuống, Hàn Tiến nhẹ nhàng từ phía trên nhảy xuống, đưa mắt nhìn xe ngựa rơi xuống sau đó đem tầm mắt chuyển sang trên người Lợi Áo Ba Đặc, cười nói:" Muốn ta đi tới không?"
"Ngươi,ngươi điên rồi!" Lợi Áo Ba Đức biết những chiếc xe ngựa này từ đâu mà có, bởi vì Hàn Tiến lúc trước đã kể lại rõ ràng chi tiết với hắn:" Địch Tư Mã Khắc tình chủ đại nhân tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Làm cho hắn đến đây là tốt." Hàn Tiến cười, vòng qua cự thạch, lao thẳng về phía cây cầu.
"Nếu như ngươi muốn trả thù Mã Lý Áo, trả thù ta, làm như vậy đã đủ rồi!" Lợi Áo Ba Đức giường như muốn điên lên hét lớn:" Tại sao còn không thả ta?"
"Bởi vì ta là người tốt." Hàn Tiến dừng lại một chút, thản nhiên nói:" Tại thời điểm ta khó khăn, nếu có người tặng cho ta một giọt nước, ta sẽ dùng một dòng sông báo đáp hắn, đương nhiên cừu hận cũng giống vậy."
Lợi Áo Ba Đức trầm mặc, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn chăm chăm bóng lưng Hàn Tiến.
Hàn Tiến đi tới giữa cầu, nắm lấy một sợi dây xích, dùng sức rung lên, sợi dây xích này liền vù một tiếng hướng phía trên bay đi, Hàn Tiến lẳng lặng nhìn sợi dây xích chỗ khác, sau khi sợi xích kia bắt đầu rơi xuống phía dưới, hắn nhanh tay lẹ mắt, vừa vặn cầm lấy.
Một chỗ sợi xích khác có gần năm sáu cân thịt ngựa, dưới lò nướng thiên nhiên dung nham, ở tại chỗ nào, nướng bao lâu thời gian để có thể đem thịt ngựa nướng chín, cái này không tính là nan đề, chỉ cần thí nghiệm mấy lần là có thể nắm vững.
Hàn Tiến ngửi thấy mùi thơm của thịt ngựa, hài lòng mỉm cười nói:" Vừa vặn!"
Lợi Áo Ba Đức cắn chặt môi, đột nhiên dùng sức đem đầu cúi xuống, mỗi một lúc như vậy, hắn đều nhấm nháp cái loại tư vị thống khổ khó có thể chịu được làm cho người khác nổi điên này,
Hàn Tiến mang theo thịt ngựa đi tới bên cạnh Lợi Áo Ba Đức:" Hôm nay cho ngươi đổi địa phương khác được chứ?"
"Không cần, không cần, ta làm không được, ta thật sự làm không được..." sắc mặt Lợi Áo Ba Đức đã trở nên xanh mét.
"Vậy là tốt rồi." Hàn Tiên lấy tay xé xuống một miếng thịt ngựa, nhét vào trong miệng, yên lặng nhấm nháp, sau đó do dự một chút, xé xuống một miếng thịt ngựa nhỏ to bẳng ngón tay cái, khom lưng đưa cho Lợi Áo Ba Đức:" Ăn một chút chứ?"
Lợi Áo Ba Đức trừng lớn hai mắt lên, giống như sắp từ trong hốc mắt lòi ra vậy, qua một lúc sau, trong tay hắn xuất hiện một viên ma tinh hỏa thuộc tính, Lợi Áo Ba Đức đem ma tinh ném trên mặt đất, đưa tay muốn cầm khối thịt ngựa.
Hàn Tiến đột nhiên thu tay trở lại:" Năm khối ma tinh."
"Cái gì? Một miếng thịt ngựa nhỏ như vậy ngươi muốn đổi năm khối ma tinh?" Lợi Áo Ba Đức thiếu chút nữa tắc thở, hắn gầm lên:" Ngươi tại sao không đi ăn cướp đi?"
"Ngươi nghĩ rằng hiện tại ta đang làm cái gì vậy?" Hàn Tiến thản nhiên cười nói
Lợi Áo Ba Đức á khấu không trả lời được, một lúc sau mới khẩn cầu nói:" Hay là bớt chút được không? Van cầu ngươi, ma tinh của ta đã không còn nhiều."
Hàn Tiến cười cười, đem miếng thịt đặt ở trong miệng của mình, sau đó lấy ra một cái túi da, ngửa miệng uống một ngụm, nhẹ giọng nói:" uống nước không?"
Yết hầu Lợi Áo Ba Đức kịch liệt nhúc nhích- nhưng hắn cắn chặc răng, chính là không mở miệng, sự thật là, ma tinh của hắn đều đã bị Hàn Tiến "mua" đi, năm viên ma tinh mới có thể đổi một miếng thịt ngựa nhỏ, hắn thật sự không đủ.
"Như vậy đi, ngươi đem ma tinh giao hết cho ta, ta cho ngươi ăn uống no say một trận, sau đó thả ngươi đi." Hàn Tiến nhẹ giọng nói.
Lợi Áo Ba Đức đem đầu xoay qua một bên. hắn căn bản là không tin.
"Kỳ thật, ta hoàn toàn có thể dùng biện pháp khác, nhưng ta không có, ta một mực tận lực tránh tổn thương ngươi, biết tại sao không?"
Lợi Áo Ba Đức muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, còn muốn mở miệng mắng to, dùng kiếm đem mình đính lại ở chỗ này, còn gọi không tổn thương?
"Bởi vì con người ta sợ hãi tịch mịch." Hàn Tiến hồi đáp:" Nguơi xem, ngươi vẫn sợ ta giết ngươi, cho nên muốn nghĩ biện pháp lấy lòng ta, lúc không có việc gì thì nói chuyện phiếm với ta, hoặc nói cho ta chuyện xưa của ngươi, ha ha. Đây là ta nghĩ, nếu không ta một mình trốn ở chỗ này, thì nhàm chán cở nào chứ! Ngươi rất cố gắng, làm cho ta rất vui vẻ, cũng rất cảm động, ta nói lời này chính là thật, nếu nhưngươi làm theo lời ta nói, ta lập tức thả ngươi đi."
Nghe xong lời này, con ngươi Lợi Áo Ba Đức chuyển động không ngừng, muốn suy nghĩ thật kỹ.
"Thời gian của ngươi khôngcòn nhiều." Hàn Tiến cười cười:" Lần này, bọn họ đã hạ bẫy ta, trong xe ngựa này, Chỉ có chứa hai ba đồ vật, nếu như ta đoán không sai, bọn họ hẳn là đã đuổi tới. hiện tại ngươi cấp cho ta một câu trả lời, cuối cùng là đồng ý hay không đồng ý?"
"Ngươi thật sự không giết ta?" Lợi Áo Ba Đức nhìn về phía Hàn Tiến.
"Thời gian đã hết." Hàn Tiến thở dài, sau đó rút trường kiếm bên hông, giơ lên đỉnh đầu.
"Ta đồng ý.. .ta đồng ý." Lợi Áo Ba Đức hét rầm lên, hắn nhìn thấy sát khí trong mắt Hàn Tiến, hơn nữa hắn cũng muốn khai ra, nếu kiên quyết không giao ra ma tinh còn lại, đối với Hàn Tiến cũng không cấu thành thương tổn gì, tốt hơn hết là đánh cuộc một lần.
"Oh?" Hàn Tiến buông trường kiếm xuống.
Rầm một tiếng, không sai biệt lắm có hơn một trăm khối ma tinh rơi trên mặt đất, Lợi Áo Ba Đức đau lòng nói:" Ta chỉ còn thừa lại từng này thôi."
Hàn Tiến đem tất cả ma tinh bò vào trong không gian giới chỉ, sau đó lại đem một miếng thịt ngựa lớn cùng một cái túi nước ném tới trước mặt Lợi Áo Ba Đức, xoay người hướng phía trên đi lên.
"Uy... Đại nhân. ngài trước tiên đừng đi, thả ta ra!" Lợi Áo Ba Đức vừa mừmg vừa sợ kêu lên.
"Bọn họ sẽ tới." Hàn Tiến thản nhiên nói, sau đó thân hình vừa động, nhảy mấy cái lao qua cầu sắt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện