[Dịch]Hỗn Loạn Chiến Thần- Sưu tầm

Chương 63 : Con tin.

Người đăng: 

.
Tiên Ny Nhĩ trở tay bắn ra một mũi tên, một âm thanh vang lên, mũi tên bắn thẳng vào giáp của kỵ sĩ trẻ tuổi, đâm thật sâu vào trong. Tường đất căn bản không ngăn được đám kỵ sĩ, nhưng cũng tranh thủ được chút thời gian, sau khi đám kỵ sĩ phá vỡ tường đất, thì nhìn Thấv Ma Tín Khoa đang nhe răng cười, trường kiêm trong tay Ma Tín Khoa đã đặt trẽn cổ kỵ sĩ trẻ tuổi Một trung niên kỵ sĩvươn tay ngăn đám kỵ sĩ đang xao động, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Ma Tín Khoa, sát ý lạnh thấu xương có thể xuyên thủng nhân mạng, đáng tiếc Ma Tín Khoa là một kẻ liều mạng, cho dù cự long đến thì cũng không sợ, mấy trăm kỵ sĩ là cái rắm gì? Ma Tín Khoa oán hận phun ra một ngụm nước bọt, kỵ sĩ trẻ tuổi chậm rãi lui lại, Tát Tư Âu nhặt pháp trượng lên, ngâm một câu chú ngữ, theo thủ thế của hắn, một đầm lầy xuất hiện trong đám kỵ sĩ, bất quá ma lực hắn có hạn, mảnh đầm lầy so với trăm tên kỵ sĩ thì có phần hơi nhỏ,cho nên đám kỵ sĩ từ hai bên chậm rãi đi vòng lại, vây bọn họ ở giữa. "Tránh đường, nếu không ta sẽ giết hắn!" Ma Tín Khoa lạnh lùng nói. Ánh mắt đám kỵ sĩ nhìn về phía trung niên kỵ sĩ kia, bất quá vẻ mặt trung niên kỵ sĩ giống như băng sơn vạn năm, ánh mắt và vẻ mặt thủy chung không có biến hóa. "Bảo bọn chúng tránh đường ra!" Trường kiếm trong Ma Tín Khoa khẽ động, trên cổ kỵ sĩ trẻ tuổi xuất hiện một vết máu. 'Tránh ra, tránh ra mau, đây là mệnh lệnh!" Kỵ sĩ trẻ tuổi hét toáng lên. "Thật có lỗi với đại nhân, đã làm ngài gặp nguy hiểm." Trung niên nhân đối diện lạnh lùng nói: "Thả đại nhân ra, ta có thể để các ngươi đi." "Cút mẹ ngươi đi!" Ma Tín Khoa nhe răng cười nói: 'Thả hắn ra thì chúng ta chạy đi đâu? Tưởng chúng ta là con nít sao, ta nhổ, ta nhổ. Các ngươi nếu không tránh ra, ta sẽ chém một bàn tay của hắn trước! MỘT…" Trung niên kỵ sĩ chần chừ một chút, liền chậm rãi giơ kiếm trong tay lên, mấy trăm kỵ sĩ cực kỳ chỉnh tề lấy thương ra, tạo thành trận hình, biểu đạt ý đối chọi. "Hai..."Bị bức đến mức này, Ma Tín Khoa không còn sợ hãi nữa, cự kiếm trong tay hắn nắm chặt, đếm đến ba, nếu đám kỵ sĩ còn chưa tránh ra, hắn không chút do dự sẽ chém một bàn tay của kỵ sĩtrẻ tuổi kia. Đúng lúc này, Hi Nhĩ Na đột nhiên đi lên, nàng dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm kỵ sĩ trẻ tuổi, đột nhiên rút ra một thanh cự kiếm không nhỏ hơn so với của Ma Tín Khoa, chém về phía đầu kỵ sĩ trẻ tuổi Hi Nhĩ Na là một người dám yêu dám hận, ý nghĩ tương đối đơn giản, nhất là khi tận mắt thấy đồng bạn chết thảm, ngoại trừ báo thù thì nàng không còn nghĩ đến gì khác, đương nhiên lúc này quả thực là ngu xuẩn. Tát Tư Âu, Tiên Ny Nhĩ đều đại kinh thất sắc, cả Ma Tín Khoa cũng thế. Mà tráng niên kỵ sĩ đối diện lại trợn mắt há mồm, nhưng ai cũng không thể ngăn cản Hi Nhĩ Na. Ma Tín Khoa không thể động đậy, trong đám kỵ sĩlà mười mấy xạ thủ, đối diện lại là một cao giai đại ky sĩ, chỉ cần kiếm chém đứt cổ họng con tin, tiếp theo phát sinh chuyện gì thì hắn không thể khống chế. Tiên Ny Nhĩ cũng bất lực, không thể ném thương về phía đồng bạn của mình, về phần trường kiếm trong tay Hi Nhĩ Na, lại vô ích, đừng nói là Tiên Ny Nhĩ nàng, cho dù là cao giai du hiệp cũng không làm được. Một dáng người so với Ma Tín Khoa còn cao hơn một nửa xuất hiện, dùng thân thể của mình chặn ma kiếm Hi Nhĩ Na lại. Tiếp theo trở tay đánh ra một quyền vào bụng Hi Nhĩ Na. Hi Nhĩ Na bị đánh phải thối lui vào bước. Thân thể khom lại, không ngừng nôn ra một trận. Hàn Tiến thu nhỏ mộc nhân lại, tuy rằng thụ yêu không thua gì thiên niên đào mộc, nhưng hình thể quá lớn nên sinh ra rất nhiều khuyết điểm, lực phòng ngự kém. Thất giai đấu sĩ như Ma Tín Khoa có thể hơn mười kiếm chém hư mộc nhân, hơn nữa cũng do động tác Ma Tín Khoa rất linh hoạt, luôn lẻn ra phía sau mộc nhân mà đánh. vì thế Hàn Tiến đã cải tiến lại, phù lục uy lực có hạn- ảnh hường đến mộc nhân cao hai trượng, hiệu quả vô cùng rõ ràng. Đương trường, người trấn định nhất chính là Hàn Tiến, hắn quan sát nhất cử nhất động của mọi người, khi Hi Nhĩ Na huy động trường kiếm, sắc mặt trung niên kỵ sĩ thảm biến, quá trình tuy rằng cực kỳ ngắn ngủi nhưng hắn đã thấy rõ, trong lòng cũng lo lắng. Hàn Tiến chậm rãi đi lên, nắm lấy đầu con tin, đặt dao trước ngực con tin. ''Nếu như vị đại nhân này thực xảy ra chuyện, ta nghĩ các ngươi cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc đúng không?” Hàn tiến thản nhiên nói: 'Ta có một cách, ta và vị đại nhân này sẽ ở lại đây, các ngươi để đồng bọn của ta đi." Thân hình Ma Tín Khoa chấn động, vội la lên: "Không được…" "Đừng nói nhảm." Hàn Tiến nhẹ giọng nói: "Cứ theo lời ta nói." Trung niên kỵ sĩ kia nhìn Hàn Tiến từ trên xuống dưới: ''Ngươi là một khôi lỗi sư?" "Việc này không liên quan đến ngươi." Hàn Tiến không khách khí nói: "Hiện tại ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có đồng ý hay không mà thôi!" "Được, để bọn chúng đi!" Trung niên kỵ sĩ quát. "Không được, phải để chúng ta cùng nhau đi!" Tát Tư Âu tiến lên trước một bước, hắn và Ma Tín Khoa đều kích động, trong quá trình thám hiểm đã thấy rất nhiều việc, nhưng hắn vẫn chưa lạnh lùng, bởi vì hắn còn trẻ, nên không thiếu nhiệt huyết của tuổi trẻ. "Hoặc là các ngươi đi, hoặc là chúng ta không ai có thể đi, ngươi chọn cách nào?" Hàn Tiến thản nhiên nói. Đám người Ma Tín Khoa im lặng không nói gì, tuy rằng Hàn Tiến nói đúng, nhưng bọn họ không biết nên làm cách nào. "Đừng dây dưa nữa, các ngươi đi trước đi!" Ánh mắt Hàn Tiến dừng trên người trung niên kỵ sĩ: "Ta muốn ba mươi chiến mã!". Trung niên kỵ sĩ cắn răng một cái, quát: "Đưa chiến mã cho bọn chúng!". Khoảng ba mươi kỵ sĩ nhảy xuống ngựa, oán hận đem tọa kỵ mình đưa ra, Tiên Nỹ Nhĩ đột nhiên nói: ''Nghe theo hắn đi." Nói xong, nàng liền xoay người nhảy lên một chiến mã. Có Tiên Nỹ Nhĩ làm gương, Ma Tín Khoa và đám người Tát Tư Âu đều làm theo, Hi Nhĩ Na Tiến đến gần Hàn Tiến, thấp giọng nói: "Ngươi đi đi, để hắn cho ta." Mộc nhân kia đánh một quyền làm Hi Nhĩ Na tỉnh táo, nàng hiểu được hành động vừa rồi ngu xuẩn đến cỡ nào, hơn nữa đây cũng là nhiệm vụ mà nàng nhận, tai họa cũng là nàng mang đến, cho nên nàng hy vọng có thể bù lại chút gì. "Các ngươi đi đi, ta ở lại!" Hàn Tiến thản nhiên nói. "Mẹ! Còn muốn làm cho đoàn người xảy ra chuyện hả, đi mau!" Ma tín khoa giận dữ hét. Hi Nhĩ Na ngây ngốc cả người, nàng vạn lần không nghĩ tới Ma Tín Khoa ở trước mặt nhiều người lại mắng nàng như vậy, nhưng ngẫm lại nguyên nhân thì nàng chà chà trán, nước mắt tràn mi, đi theo phía sau. Một lát sau, tất cả mọi người đều đã lên ngựa, hơn nữa cũng đủ dùng, ánh mắt mọi người đều đặt lên người Hàn Tiến, nhưng người khác thì còn tốt, riêng Tư Đế Nhĩ Bá Cách thì run rẩy, nghẹn ngào: "Thiếu gia…". "Đi mau!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang