[Dịch]Hỗn Loạn Chiến Thần- Sưu tầm
Chương 50 : Đại thành thị
.
Dưới tình huống thông thường, một người để râu quai nón, chung quy cũng lộ vẻ thô lỗ, dã man, nhưng khi cạo đi lại trở nên vô cùng trẻ trung, chí ít là trẻ hơn so với tuổi thật. Ma Tín Khoa là một ngoại tộc, khuôn mặt chữ điền, để ria mép thì không có gì, nhưng không còn râu che chắn, nét dữ tợn trên mặt càng trở nên rõ ràng, hơn nữa đôi mắt lóe tinh quang, bộ dạng đằng đằng sát khí, hùng quang lẫm liệt, cũng không biết đám trẻ Cô Nhai thành có khóc thét lên hay không khi nhìn thấy bộ dạng hắn.......
Hàn Tiến đột nhiên nghĩ, hình như mình đã đưa ra một ý tồi, nhưng râu đã cạo, muốn mọc lại ngay là không có khả năng, đành để vào thành rồi tính vậy.
Ruộng xung quanh Cô Nhai thành đã thu hoạch hết, hơn nữa sắc trời gần đến hoàng hôn, bóng người qua lại không nhiều, cửa lại không có vệ binh, cho nên đám người Hàn Tiến thuận lợi vào thành.
Đánh giá cảnh sắc xung quanh, Hàn Tiến đột nhiên nhớ đến lời Tát Tư Âu, mấy trăm năm trước toàn độ đại lục là một đế quốc thống nhất, sau đó đột nhiên nổi lên nội loạn, cuối cùng trở thành cục diện nhiều lĩnh chủ. Lạp Đông trấn, Thập nhất trấn của Bái Đặc Minh thành, hiện tại lại là Cô Nhai thành, phong cách kiến trúc đa số như nhau, nhìn kỹ cũng không khác nhau là mấy.
Lạp Đông Trấn không thể so với Thập Nhất Trấn ở Bái Đặc Minh thành, ngươi là thôn nhỏ, người ta là thị trấn, nhưng ở đó lại không thể so với Cô Nhai thành, đường phố dưới chân cũng đã lớn gấp hai lần Thập nhất trấn, còn xe ngựa phổ thông cũng đủ cho tám chín người ngồi, hơn nữa đường phố lại cực dài, liếc mắt không thấy đâu là điểm cuối.
Loại khí thế này khiến người ta phải động dụng, chỉ tiếc hắn không có đi qua thành thị khác, rất khó so sánh được.
Ma Tín Khoa vô cùng quen thuộc chỗ này, Hàn Tiến bảo hắn tìm một lữ quán yên tĩnh, hắn liền mang mọi người xuyên qua đường phố, đến một chỗ vô cùng hẻo lánh, tìm một lữ quán rách nát, bên trong thậm chí bài biện còn kém tiểu điếm của Mễ Hiết Nhĩ, chủ quán là một ông lão chừng sáu mươi, con mắt lờ đờ, ngáp ngủ liên tục, như người thiếu ngủ thường xuyên vậy.
Đương nhiên, giá cũng rẻ vô cùng, vài người bao trọn lữ quán, một ngày một đêm chỉ cần trả ba mươi miếng ngân tệ, trong đó có cả phí ăn uống.
Hàn Tiến nghĩ tiện nghi, không ngờ chủ quán còn mừng hơn, vội vã chuẩn bị cơm canh cho khách nhân, còn đun chút nước nóng, mọi người đều thấy mệt mỏi nên lười biếng ngồi trên ghế.
Đúng lúc này cửa lữ quán bị hai đại hán đẩy ra, đồng thanh kêu lên: "Chủ quán đâu? Cho chúng ta hai phòng."
"Xin lỗi, lữ quán này đã được chúng tôi bao rồi." Hàn Tiến cười nói.
"Thú vị? Không cho chúng ta ở?" Một đại hán trong đó đi lên nhìn Hàn Tiến.
"Ở đây không còn phòng trống, ta nhớ, phía bắc không xa có một lữ quán, hai vị có thể đến đó."
"Con mẹ nó không phải rông dài, các ngươi cút hết sang đó cho ta." Một đại hán đập quầy hàng, một cỗ tửu khí từ miệng hắn phun ra: "Ông chủ? Ông chủ đâu?"
Ma Tín Khoa tâm tình vốn không tốt, vỗ mạnh bàn đứng dậy: "Các ngươi kêu con mẹ gì? Lữ quán này chúng ta bao rồi, nghe rõ chưa? Còn chưa cút?!"
Hán tử kia giận dữ, xắn tay áo lao tới Ma Tín Khoa, nhưng bị đồng bọn phía sau kéo lại, thì thầm vài câu, hán tử kia liếc qua Ma Tín Khoa một chút, sau đó không nói gì, ủ rũ đi ra ngoài.
"Đầu năm nay, lớn lên xấu trai chẳng lẽ có ưu thế sao?" Hàn Tiến than thở, khuôn mặt cười trộm, Ma Tín Khoa vừa mở miệng, hai tên kia đã chạy mất, quả thực nhát chết.
"Ta? Ngươi nói ta xấu trai?" Ma Tín Khoa chỉ vào mũi mình nói.
"Ngươi hỏi bọn họ đi." Hàn Tiến ném quả bóng cho đám người còn lại.
"Không thể nói xấu, nhưng là không đẹp." Tát Tư Âu uyển chuyển nói.
"Tư Đế Nhĩ Bá Cách, ngươi nói ta xấu sao?" Ma Tín Khoa trợn mắt.
"Không... không xấu a." Tư Đế Nhĩ Bá Cách cả kinh, con mắt đảo tròn, cuối cùng phun ra một câu: "Rất uy phong a."
Ma Tín Khoa liếc nhìn Hàn Tiến, hắn cũng không ôm hi vọng thuyết phục mọi người, chỉ cần một người ủng hộ, vậy là hắn thỏa mãn rồi.
"Các ngươi không phải nói Cô Nhai thành rất an toàn sao?" Hàn Tiến đột nhiên nhíu mày nói: "Ta xem...... có chút sai a, vừa rồi là chuyện gì?"
"Ở đây đều là dong binh, đánh nhau là chuyện thường." Ma Tín Khoa ồm ồm nói: "Ta cũng ẩu đả từ nhỏ tới lớn, chỉ cần không đánh chết người là được."
"Ngươi chắc chắn không xảy ra chuyện như Kiều Trì chứ?" Hàn Tiến hỏi, bọn họ hiện tại như chim sợ cành cong, bốn người nỗ lực được chút thu hoạch, nếu như bị người ta hãm hãi, thực sự là tổn thất nặng a.
"Sẽ không, chúng ta có thể báo cáo thương hội, nếu thương hội mặc kệ, chúng ta đến Dong Binh hành hội, chúng quy đều có thể tố cáo đối phương." Ma Tín Khoa lắc đầu: "Ta ở chỗ này sống một thời gian dài, chưa từng nghe qua chuyện nào như vậy."
"Chỉ mong thế." Hàn Tiến có chút do dự, nhưng việc đã đến nước này, có suy nghĩ chỉ mệt đầu, sau đó hắn rời trọng tâm câu chuyện: "Tát Tư Âu, bát giai ma tinh, một khỏa có thể bán bao nhiêu?"
"Giá trị của ma tinh được định là ở giai, phẩm chất và thuộc tính." Tát Tư Âu chậm rãi nói: "Nếu như bát giai hỏa hệ ma tinh, ít nhất cũng có thể bán được trên vạn mai kim tệ, hơn nữa chỉ cần muốn bán sẽ có người mua."
"Có thể bán nhiều vậy sao? Hơn vạn mai kim tệ?" Hàn Tiến thất kinh, trước đây có bát giai ma tinh, hắn chỉ biết mọi người cao hứng, nhưng không ngờ giá trị cao như vậy.
"Đúng thế, đó là giá thấp nhất." Tát Tư Âu cười nói: "Lôi hệ ma tinh cũng thế tương đối quý giá, thứ nhì là thủy hệ, khí hệ, thổ hệ là không đáng tiền nhất."
"Khoảng bao nhiêu?"
"Nếu tìm được người mua, có thể bán được trên một, hai nghìn kim tệ, hay có thể hơn một chút nữa."
"Kém nhiều thế sao?"
"Không sai, ngươi nghĩ xem, ma tinh có tác dụng lớn nhất là gì? Tăng phúc cho ma pháp a." Tát Tư Âu nói: "Hiện tại nơi nơi đều là chiến tranh, trên chiến trường, ma pháp có lực sát thương nhất đều là hỏa hệ cùng lôi hệ, vì vậy ma tinh hai hệ này cung không đủ cầu a. Ha ha...... thổ hệ cấm chú uy lực vô cùng cường đại, nhưng có mấy người có khả năng phóng xuất cấm chú chứ?"
Hàn Tiến trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên nở nụ cười: "Còn có loại chuyện này sao......"
"Hình như không có gì kì quái a....." Tát Tư Âu khó hiểu hỏi.
"Nếu như ta dùng một viên hỏa hệ ma tinh đổi bảy tám viên hỏa hệ ma tinh cùng giai, sẽ có người đổi chứ?" Hàn Tiến chậm rãi nói.
"Đương nhiên là có người đổi."
Hàn Tiến lại một lần nữa nở nụ cười, hắn phát hiện thế giới này đúng là thiên đường! Hắn chỉ cần năng lượng, thuộc tính đối với hắn không quan trọng, không ngờ lại chiếm tiện nghi lớn, nếu như không tu thành bất diệt kim thân, chi bằng kiếm miếng đậu hủ mà tự sát cho rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện