[Dịch]Hỗn Loạn Chiến Thần- Sưu tầm
Chương 15 : Ác ý
.
Phạn hậu bách bộ tẩu, hoạt đáo cửu thập cửu (Ăn xong đi trăm bước, sống đến chín chín năm), lời này tạm thời miễn bàn, ít nhất không phải ai ai cũng làm được, chẳng hạn, Tư Đế Nhĩ Bá Cách đã trở về với giấc ngủ. Tát Tư Âu vẫn nằm như cũ trên cỏ, chỉ có Ma Tín Khoa đi tới đi lui chung quanh, tu luyện kiếm thuật làm cho hắn có một thân thể khỏe mạnh.
Đột nhiên, Tát Tư Âu thì thào nói:" Ma Tín Khoa, ngươi mới vừa nói làm thế nào ngươi bắt được Bối mao Tích dịch?"
"Từ miệng hai con Nhân Diện Ưng mà đoạt xuống, mà sao thế?"
"Chết tiệt!" Tát Tư Âu hoảng sợ vạn phần, nảy người kêu lên:" Tiên Ny Nhĩ, Tiên Ny Nhĩ!!!"
Lời còn chưa dứt, Tiên Ny Nhĩ đã từ trong rừng vọt ra, lạnh lùng nói:" Im ngay! Không được lên tiếng!"
Ma Tín Khoa cùng Tát Tư Âu đều có chút kinh ngạc, bọn họ vừa mới bình luận về Tiên Ny Nhĩ, thống nhất rằng Tiên Ny Nhĩ là một thợ săn thiếu kinh nghiệm, nếu không thì đã không quyết định đổi lại Tát Tư Âu đi trước dò đường, nhưng bây giờ khí thế Tiên Ny Nhĩ kinh người, ánh mắt như hai mũi tên băng lạnh lùng chớp động, nhìn thế nào cũng không giống như một người lai lịch non nớt nữa.
Đúng lúc này, một tiếng kêu to the thé từ không trung vọng xuống, Hàn Tiến ngẩng đẩu nhìn lên. xuyên qua khe hở của các tàng lá, hắn thấy có mười mấy điểm đen đang xoay quanh trên bầu trời.
"Nhân Diện Ưng quay lại báo thù đấy!" Tiên Ny Nhĩ thấp giọng nói:" Vào trong động lại, mau!"
'Nhân Diện Ưng', những từ này làm cho nhiệt huyết trong người Hàn Tiến sôi trào, hắn còn nhớ rõ Tát Tư Âu nói, Nhân Diện Ưng là Ngũ giai ma thú, nghĩa là Ma tinh của nó rất tốt, là một nguồn năng lượng tốt, nếu Tiên Ny Nhĩ không nói nửa câu sau thì với khát vọng năng lượng của mình, Hàn Tiến chắc sẽ vung tay hô to:" Các huynh đệ lên, giết hết chúng nó."
Ý nghĩ bất chính trong nháy mắt liền biến mất, sau một khắc, Hàn Tiến cũng những người khác trốn vào trong động, mặc dù đối với lực công kích của Ngũ giai ma thú không có khái niệm cụ thể, nhưng hắn biết đám người Ma Tín Khoa khẩn trương như thế này thì Ma tinh sẽ có, năng lượng cũng sẽ có. Bây giờ điều quan trọng là phải bảo vệ tốt chính mình.
Phiến rừng này tầm thấp ở chân dãy núi, không có cổ thụ cao lớn, cái động bọn họ chọn cũng rất nhỏ, năm người không thể không chen chúc thành một đoàn, trong đó Tư Đế Nhĩ Bá Cách là xui xẻo nhất, cũng bị Tát Tư Âu lẫn Ma Tín Khoa kẹp xuống dưới, mặt hắn chỉ cách cái bàn tọa Ma Tín Khoa không tới ba tấc.
“Một thân thể bốc lửa mê người!” Đây là cảm giác của Hàn Tiến. Đương nhiên hắn không có gan nói ra, Tiên Ny Nhĩ cùng hắn dính sát vào nhau. Cả hai đều có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương. Bất quá ánh mắt Tiên Ny Nhĩ rất bình tĩnh nhưng ánh mắt của Hàn Tiến lại có chút phiêu hốt bất định.
Tục ngữ nói, no say ắt sinh dâm dục. Hắn vừa rồi ăn hơn nửa con Bối mao Tích dịch, đó chính là no say. Trong cái động nhỏ mà chen chúc cùng một nữ nhân, ắt sẽ sinh nhiệt. Nếu nói một chút tâm ý cũng không phát sinh thì thật không phù hợp với tâm tính bình thường của một nam nhân. Mặc dù Tiên Ny Nhĩ diện mạo xấu xí nhưng những đường cong trên thân thể đã bù lại tất cả. Hơn nữa, hơi thở Tiên Ny Nhĩ lại như lan, thân thể tỏa ra một mùi hương thơm ngát, tăng thêm phần quyến rũ. Vả lại, thị giác cũng không phải trọng yếu nhất. không muốn nhìn thì có thể không nhìn, nhưng hô hấp thì không thể nào ngăn chặn được.
"Những con Nhân Diện Ưng đó đã phát hiện ra chúng ta chưa?" Tát Tư Âu dùng một thanh âm cực thấp nói.
"Chắc là chưa." Tiên Ny Nhĩ cũng dùng một thanh âm cực thấp mà hồi đáp:" Nhân Diện Ưng thị lực không tốt như vậy đâu."
"Tiên Ny Nhĩ, cò đã nhìn thấy mấy con Nhân Diện Ưng đó rồi chứ? Tổng cộng có bao nhiêu con?"
"Khoảng chừng năm, sáu mươi con."
"Không phải chứ?!" Tát Tư Âu hoảng sợ nói, hắn vừa rồi nằm trên cỏm chỉ vừa kịp thoáng nhìn thấy Nhân Diện Ưng, có điều lá cây rất râm rạp, hắn không nhìn thấy cụ thể số lượng.
"Quái, chúng ta còn đang ở bên ngoài phạm vi rừng rậm Ma thú, làm sao mà xuất hiện nhiều Nhân Diện Ưng vậy chứ?" Ma Tín Khoa cau mày nói.
"Ma Tín Khoa, ngươi có phải đã làm chuyện gì không hay rồi không?" Hàn Tiến nhẹ giọng hỏi.
"Ta? Không có à."
"Ngươi chỉ là đoạt một con Bối mao Tích dịch, chúng nó kéo cả đoàn tới tìm ngươi báo thù? Không đến nỗi nghiêm trọng vậy chứ?" Hàn Tiến ngừng một chút rồi tiếp:" Ta đoán sau khi ngươi đoạt xong thức ăn, ngươi lại còn làm điều gì xằng bậy rồi!"
"Cút!" Ma Tín Khoa cả giận nói.
Không khí trong động bỗng dưng căng thẳng hẳn, Tát Tư Âu miễn cưỡng cười nói:" Ma Tín Khoa, chuyện này ngươi không thể trách hắn được, là ngươi hơi quá đáng."
Ma Tín Khoa trừng mắt nhìn Tát Tư Âu, thân thể giật giật, Tát Tư Âu không khỏi rên khe khẽ, bọn họ đã chen chúc thật chật, Ma Tín Khoa còn cố ý ép vào hắn, làm cho hắn thở cũng không nỗi nữa.
Tiên Ny Nhĩ trong mắt hiện lên chút tiếu ý, sau đó thấp giọng nói:" Đừng hồ đồ, Nhân Diện Ưng còn đang ở phía trên kìa."
Ma Tín Khoa lúc này mới thực sự xỉu xuống, mọi người lẳng lặng cùng đợi, không biết qua bao lâu, tiếng kêu những con Nhân Diện Ưng ngày càng xa, càng mơ hồ, Tiên Ny Nhĩ lặng lẽ chui ra ngoài động, quan sát chốc lát, thở một hơi dài, ngoắc ngoắc ý bảo mọi người có thể ra ngoài.
"Kinh nghiệm! Một kinh nghiệm thương đau…Ma Tín Khoa, ngươi lần sau có làm chuyện xấu thì phải giết người diệt khẩu luôn, có biết chưa?" Được tự do, Tát Tư Âu thở dài nói.
"Tiểu tử ngươi ta cũng giết ngươi diệt khẩu luôn!" Ma Tín Khoa vươn tay vừa định bắt
Tát Tư Âu, thì lúc này, Tiên Ny Nhĩ đột nhiên dựng thẳng ngón tay lên: "Nghe kìa!"
Mọi người vội vàng ngừng thở, cẩn thận lắng nghe, nhưng cũng không nghe được gì.
"Ta không nghe thấy gì cả." Ma Tín Khoa lắc đầu nói.
"Bên kia núi có tiếng đánh nhau." Tiên Ny Nhĩ trầm ngâm một chút rồi cười khổ nói:" Chúng ta không thể phân biệt được tướng mạo Ma thú. Ma thú cũng không thể phân biệt được chúng ta, hẳn là có người chịu xui xẻo thay cho chúng ta rồi."
Ma Tín Khoa cùng Tát Tư Âu quay mặt nhìn nhau, phải thừa nhận rằng, mặc dù chức nghiệp của họ khác nhau, kinh nghiệm bất đồng nhưng bọn hắn tuồi còn rất trẻ, có nhiệt huyết, có lương tâm. Nói trắng ra, trong lòng họ giờ như đóng băng, chuyện này là do bọn hắn gây ra, hậu quả lại do người khác gánh chịu giúp, làm cho bọn hắn có phần không được tự nhiên.
"Làm sao bây giờ?" Ma Tín Khoa Nhìn về phía Hàn Tiến, hắn hỏi như vậy không phải chỉ có ý cho qua chuyện, ở chung mấy ngày tận mắt nghe thấy, hắn đối với Hàn Tiến có một chút hiểu biết, nên khi gặp phải chuyện nhức đầu, phản ứng đầu tiên của hắn là hỏi ý kiến Hàn Tiến.
"Một Ngũ giai Ma thú có sức chiến đấu mạnh bao nhiêu?" Hàn Tiến hỏi, Ma Tín Khoa chỉ chỉ vào Tát Tư Âu. "Hả?" Hàn Tiến không hiểu.
"Ta là một thuật sĩ, Ngũ giai Chức nghiệp giả." Tát Tư Âu cười nói:" Trên nguyên tắc mà nói, một Nhân Diện Ưng có sức chiến đấu xấp xỉ với ta."
Tát Tư Âu thấy Hàn Tiến không hiểu về Ma thú, hắn kiên nhẫn giảng giải, đại thể Ma thú được phân làm thập giai, trên Thập giai Ma thú là Đỉnh giai Ma thú, thực lực cường đại nhất của Ma thú đã vượt qua tiêu chuẩn bình thường, cho nên gọi là Siêu giai Ma thú, mà chức nghiệp giả của nhân loại cũng có hệ thống tương ứng, tỷ như Ma pháp sư bậc cao nhất có danh hiệu là Đại Ma Đạo Sư, mà bậc cao nhất của kiếm sĩ danh hiệu là Kiếm Thánh, hai người này có thực lực cũng ngang bẳng với Siêu giai Ma thú.
Tình cảnh có vẻ có chút kỳ lạ, trên thực tế năng lực biểu đạt của Tát Tư Âu không phải là kém như vậy, nhưng giảng thuật của hắn có vẻ cực kỳ dòng dài, có đôi khi hắn lặp lại đến mấy lần, mà khả năng nghe của Hàn Tiến thời gian qua vô cũng tốt, nghe một hiểu mười, bất quá bây giờ hắn lại thấy những lời nói nhảm kia thật hữu vị, dù cho Tát Tư Âu có lặp đi lặp lại một điểm, hắn vẫn một mực chăm chú lắng nghe, tuyệt không cắt đứt mạch giảng của Tát Tư Âu.
Tại tháp Lạp Hạ ở biên giới dãy núi, mọi người cùng tụ tập lại một chỗ, trong đó không có ai là ngốc nghếch hết, Ma Tín Khoa lười biếng ngồi dưới đất lau chùi cự kiếm của mình, Tiên Ny Nhĩ thì không biết lúc nào đã chui vào được trong tán cây, ngồi nghịch mấy chiếc lá xanh, bọn họ chẳng ai muốn nghe Tát Tư Âu nói nhảm hay là xem Hàn Tiến đóng kịch cả.
Ở mặt ngoài, họ làm như là chưa ra quyết định nhưng trên thực tế, bọn họ đã đi đến thống nhất rồi Đầu tiên, Hàn Tiến cùng Tát Tư Âu không đồng ý đi cứu người vì đang giảng giải hệ thống chức nghiệp đại lục, chẳng qua là vì muốn trì hoãn thời gian, mà Ma Tín Khoa cùng Tiên Ny Nhĩ không quan trọng hóa vấn đề đi hay không đi cứu người, hiển nhiên họ đã đồng ý với lựa chọn của Hàn Tiến và Tát Tư Âu. Da mặt của những người trẻ tuổi dù sao vẫn còn mỏng, họ không muốn để lại ấn tượng ích kỷ trong mắt đồng bạn.
Thấy mọi người như đã quên vấn đề kia, Tát Tư Âu cũng biết điều im lặng, Hàn Tiến bỗng nổi lên ý nghĩ gì:" Ma Tín Khoa, Nhân Diện Ưng sức chiến đấu mạnh như vậy, sao ngươi dám mạo phạm chúng nó?"
"Ta chỉ định đoạt đồ vật, cũng không phải muốn cùng chúng nó liều mạng." Ma Tín Khoa tùy tiện nói:" Hơn nữa là ta đánh lén, ta tiến lên lúc con Nhân Diện Ưng đang kéo con Bối mao Tích dịch trong hang ra, chỉ lộ non nửa cái mông, hắc hắc…Ta đi tới chính là lúc…" Nói còn chưa dứt lời, Ma Tín Khoa bỗng nhiên ngậm miệng lại.
"À…" Hàn Tiến cùng Tát Tư Âu đồng thanh ồ lên với một ý vị thâm trường.
"Hai người các ngươi bại hoại! Thật là chơi bẩn mà!" Ma Tín Khoa vừa tức vừa cười.
"Đúng, còn ngươi thì hẳn là sạch sẽ quá mà." Hàn Tiến ngồi vào bên cạnh Ma Tín Khoa cười.
"Thôi được rồi, nói chuyện nghiêm chỉnh đi!" Ma Tín Khoa len lén nhìn về phía tàng cây chồ Tiên Ny Nhĩ, thấp giọng nói: "Ngươi xem cái tay nữ thợ săn kia là ai?"
"Sao ngươi đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với nàng ta thế?"
"Tại cái nhẫn không gian xuất hiện trước mặt chúng ta.Ha ha, ta lúc đầu nghĩ rằng nàng ta căn bản không biết lòng người hiểm ác, như một đứa trẻ ngốc, nhưng về sau…" Ma Tín Khoa như có suy nghĩ gì, nói: "Lạp Phi Nh, ngươi tư duy tốt hơn ta, ngươi nói thử xem."
"Kỳ thật rất đơn giản, nàng ta không thấy chúng ta có thể gây nên uy hiếp gì cho mình." Hàn Tiến cười nói.
"Cắt! Một tay thợ săn tẩm bảo!!" Ma Tín Khoa cười lạnh một tiếng.
"Ma Tín Khoa, nói thật với ngươi, thân phận chân chính của ta là một kiếm sĩ, hơn nữa, ta là Kiếm Thánh!" Hàn Tiến nghiêm mặt nói.
"Ngươi bị sốt à? Hay là nằm mơ giữa ban ngày?" Ma Tín Khoa ném thanh cự kiếm trong tay xuống đất: "Đi, nếu ngươi có thể cầm cây kiếm của ta chạy được trên một ngàn thước, ta sẽ thừa nhận ngươi là Kiếm Thánh."
Hàn Tiến cười cười cầm thanh cự kiếm của Ma Tín Khoa lên, với khả năng bây giờ của hắn, cấm thanh kiếm này chạy đi một ngàn thước thì tuyệt đối không thành vấn đề. Nhưng hắn không thể chạy đi được, như vậy không phải là ngu ngốc lắm sao? Hàn Tiến phe phẩy thanh cự kiếm trong tay: "Ngươi không tin?"
"Ngươi chạy ấy hả, chỉ cần ngươi chạy được một ngàn thước, ta đây sẽ tin." Ma Tín Khoa dụ khị nói.
"Ta nói ngươi không tin, sao nàng nói nàng là một thợ săn tầm bảo ngươi lại tin?" Hàn Tiến mĩm cười nói.
Ma Tín Khoa sửng sốt trong chốc lát: "Ngày hôm qua không phải chúng ta đã cứu nàng ta từ giữa đám Hắc Nha sao?"
"Ta không nghĩ như vậy đãu." Hàn Tiến chậm rãi nói: "Ta đoán, chức nghiệp của nàng cũng không am hiểu cách đối phó với Hắc Nha, nhưng ngươi ngẫm thử xem, nàng có bị thương không? Ngay cả tóc cũng không bị rối nữa là!"
"Vậy nàng ta đi cũng chúng ta là để…"
"Không cần phải suy nghĩ nhiều." Hàn Tiến cắt ngang Ma Tín Khoa nói: "chỉ cần nàng ta đổi với chúng ta không có ác ý, như vậy là đủ rồi."
"Làm sao ngươi biết được nàng ta không có ác ý với chúng ta?"
"Chúng ta có cái gì?" Hàn Tiến vẻ mặt chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép: "Nàng muốn đoạt cái chuôi kiếm của ngươi, hay là muốn cướp Hắc Nha Ma tinh của ta? Hoặc là vì không được xuất giá ra ngoài nên muốn đi cướp về một trượng phu?"
"Có khả năng, rất có khả năng!" Ma Tín Khoa vỗ đùi:" Nhìn vẻ bề ngoài của nàng thì biết, nàng nhất định là không xuất giá nổi, cho nên…".
"Ta cầu xin ngươi ngậm miệng lại giúp đi! Cho dù nàng muốn cướp một trượng phu, đã có ta và Tát Tư Âu không tới phiên ngươi đãu, ngươi rất an toàn."
"Hắc hắc…Nam nhân xem nữ nhân là xem cái mặt, nhưng phụ nữ mà xem mặt nam nhân thì không đúng rồi." Ma Tín Khoa xổ khấu khí từng trải.
Hàn Tiến cũng khôngbiết nói gì cho phải, mặc nhiên yên lặng luôn.
Nhưng Ma Tín Khoa lại không muốn tha cho Hàn Tiến, hắn duỗi ra nắm chặt nắm tay: "Ngươi có cái này sao?"
"Ngươi có cái này sao? Ma Tín Khoa chỉ vào cơ ngục nổi lên của mình.
"Ngươi có cái này sao?" Ma Tín Khoa chỉ vào bắp đùi mình.
Hàn Tiến nắm lấy thanh cự kiếm, hắn bây giờ rất muốn dùng thanh cự kiếm đập lên đẩu Ma Tín Khoa, đây là lần thứ hai hắn sinh ra ý nghĩ bạo lực với Ma Tín Khoa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện