[Dịch]Hoàng Tử Ốm Yếu Xem Ta Thu Phục Ngươi - Sưu tầm

Chương 4 : Náo Loạn Chia Thịt.

Người đăng: 

.
“Trưa hôm sau mang tâm trạng hồi hộp Tuệ Lâm bước vội lên núi, bẫy sập! Nàng ngạc nhiên thấy 3 cái hố hôm qua ngụy trang cẩn thận bây giờ nhìn ra được dấu vết bị phá hủy, mon men lại gần, hố thứ nhất nàng vô cùng thất vọng vì nó trống không, hố thứ 2 may mắn có một con thỏ sập bẫy nàng vui sắp điên lên rồi. Thịt a thịt, bao nhiêu lâu ta không gặp em bao nhiêu lâu ta không chén em. Hố thứ 3 khiến nàng bất ngờ bởi một con lợn rừng ngu ngốc chừng 40 cân bị vướng vào đang ở tư thế đứng hai chân như con người mắt trợn ngược, hình như bị đâm vào chỗ ấy ???. Nàng thật muốn ngửa mặt lên trời cười to, nàng đúng là có tố chất của thợ săn, có hào quang của nữ chính.” Tuệ Lâm an tĩnh ngồi trên cái ghế gỗ đặt trong sân ngẩng đầu nhìn trời thở dài, bao giờ nàng mới khỏe lên được đây, nàng còn rất rất nhiều dự định cần phải hoàn thành, ngẩn ngơ không bao lâu thì tam thúc nàng đến chơi đi bên cạnh còn là một gã trung niên khuôn mặt đen sì nổi bật lên là đôi con ngươi không ngừng đảo tròn nhìn ngó xung quanh, Tuệ Lâm nhớ không lầm đây hẳn là biểu ca của Vân thị tên Vân Hoắc Du nổi tiếng trong thôn vì cờ bạc. Cũng lạ từ hôm nàng nói chuyện với Vân thị đến bây giờ nhà bên kia vẫn luôn im ắng không hề có chút động tĩnh nào, hôm nay tam thúc xuất hiện không biết lại có chuyện gì, ai da nàng không khỏi có chút tò mò. - Lâm nha đầu, sao lâu nay con không đến nhà tam thúc nữa? Hắn nhẹ giọng - Thúc thúc à có phải tam thẩm quên chuyển lời của con cho thúc rồi hay không? - Không quên, hôm nay ta đến đây cũng là vì muốn con quay lại với gia đình chúng ta, con tự nhiên muốn ăn riêng khiến ta rất buồn. Lăng Bảo Điền quả nhiên là một người khôn khéo không biết trong đầu ông ta đang âm mưu gì nhưng vẫn giữ lời nói và hành động đúng mực chẳng trách được Lăng Tuệ Lâm bảy năm qua bị đối xử tệ bạc mà vẫn vô cùng kính trọng người tam thúc này. Thực ra Lăng Bảo Điền dám nói những lời kia vì hắn biết đứa cháu gái hờ này từ trước đến nay tuy yếu đuối nhưng lại rất quyết đoán giống hệt huynh trưởng, việc nàng đã định thì không thể thay đổi được, tỷ như một lần hắn chứng kiến hai thằng con trai của mình xông vào đánh đấm túi bụi Tuệ Lâm để dành lại con mèo chúng vốn treo trên cành cây bôi mỡ vào cho kiến đến cắn, mặc dù đau đớn nhưng trong mắt nàng lại không hề có sự dao động, ôm con mèo vào ngực chờ hai thằng quỷ kia đánh mỏi tay thì thôi. - Ta sẽ không quay lại. - Làm sao như thế được con không về mọi người sẽ nghĩ thế nào về ta, con không nghĩ cho thúc thì cũng phải vì tương lai muội muội con chứ. Muội muội? Lăng Bảo Linh? Con tắc kè hoa thích ăn diện đó ư? - Linh muội liên quan gì đến việc ta ăn riêng mời tam thúc nói rõ để ta biết. - Năm sau Linh nhi đến tuổi cập kê rồi muốn kiếm một gia đình tốt thì con bé phải có một lý lịch tốt, con ra đi thôn dân sẽ phỉ nhổ ta bởi ta không chăm sóc cho con khiến con chịu khổ nếu cái danh xấu đó đeo bám muội muội con ai lại còn muốn cưới nó nữa. Trừ phi…trừ phi con cam đoan trước mặt ta và Vân thúc ở đây sau này con có gặp chuyện gì không hay thì cũng không có liên quan đến gia đình chúng ta cũng đừng nói ta có một người cháu gái như con. Ha cuối cùng cũng lộ mặt muốn nàng hoàn toàn chấm dứt quan hệ với hắn chứ gì rất tốt người tam thúc này nàng nhớ, uổng công cho Lăng Tuệ Lâm cũ một lòng với thúc thúc xem ông ta như thần tiên sống mà thờ phụng đổi lại chỉ là sự lạnh lẽo vô tình. - Thúc đã nói vậy thì ta cũng không dám chối từ. Ta: Lăng Tuệ Lâm xin thề cả đời này sẽ không làm phiền đến tam thúc một lần nào nữa. Nói xong nàng quay qua nhìn thẳng Lăng Bảo Điền - Có người thúc thúc như ông ta nguyện rằng mình không có!!!!!! Lăng Bảo Điền tức giận: - Mày! Mày! Mày……đồ ăn cháo đá bát!, Vân huynh, huynh cũng thấy rồi đấy không phải là ta không nhận đứa cháu này mà nó nguyện ý từ ta. Nói rồi hắn ta phất tay đi thẳng, Vân Hoắc Du sau khi lượn lờ một vòng thấy trong nhà không có gì quý giá thì cũng hậm hực bỏ về. Dành nửa dây mặc niệm cho hình tượng to lớn sụp đổ trong lòng thân thể này, Tuệ Lâm xách quốc và một con dao phay lên núi, nàng vừa nghĩ ra một ý tưởng đó là bẫy thú. Dùng sức lực chín trâu hai hổ từ lúc sinh ra đến giờ nàng thành công đào được 3 cái hố lớn rộng khoảng 1 m, sâu cũng phải đến 1 mét rưỡi, rồi dùng mấy thanh trúc đã vót nhọn sẵn chôn vào hố, lấp lá khô lên ngụy trang. Xong việc nàng xách một cây măng béo mập vừa đào được lúc nãy về nhà, tối nay nàng có món măng xào. Ha ha…. ------------------------Phân cách tuyến------------------------------------ Trưa hôm sau mang tâm trạng hồi hộp Tuệ Lâm bước vội lên núi, bẫy sập nàng ngạc nhiên thấy 3 cái hố hôm qua ngụy trang cẩn thận bây giờ nhìn ra được dấu vết bị phá hủy, mon men lại gần, hố thứ nhất nàng vô cùng thất vọng vì nó trống không, hố thứ 2 may mắn có một con thỏ sập bẫy nàng vui sắp điên lên rồi. Thịt a thịt bao nhiêu lâu ta không gặp em bao nhiêu lâu ta không chén em. Hố thứ 3 khiến nàng bất ngờ bởi một con lợn rừng ngu ngốc chừng 40 cân bị vướng vào đang ở tư thế đứng hai chân như con người mắt trơn ngược, hình như bị đâm vào chỗ ấy ?????????(Chị thấy được? Thật sự thấy được?).Nàng thật muốn ngửa mặt lên trời cười to, nàng đúng là có tố chất của thợ săn, có hào quang của nữ chính. Xách con thỏ to bằng bắp chân Tuệ Lâm hưng phấn ra về, lợn rừng quá to nàng đành để nó lại che dấu cẩn thận tránh thú ăn thịt và người nhòm ngó, nàng định bụng nói cho Kim thẩm rồi nhờ 2 đứa con trai của thẩm ấy mang về nhà giúp mình..... Nhà của Kim Doãn Oanh không xa lắm, muốn đến đó Tuệ Lâm chỉ cần dành ra năm phút đi bộ, nhà được làm bằng gạch tuy nhỏ nhưng vô cùng sạch sẽ, bên cạnh trái là một vườn rau chừng 200 mét vuông trồng đủ loại, nàng không ít lần hưởng chỗ tốt từ vườn rau này, mấy năm nay cuộc sống của gia đình họ tốt lên rất nhiều nhờ mua được thêm 3 mảnh ruộng nước mà tiền lấy từ thu nhập khi làm ở xưởng mộc của Đại Ngưu. Tuệ Lâm sau khi cảm ơn Kim thẩm vì chuyện sửa nhà lần trước thì nói đến chuyện chính. Nói xong nàng còn may mắn nhận được một tràng dài lời trách móc của Kim thẩm nào là lên núi nguy hiểm thế nào? thú dữ nhiều ra sao? đã thế còn không quên đem tam thúc tam thẩm nhà nàng ra mắng một lượt. Thịt lợn nhanh chóng được Đại Ngưu và Nhị Ngưu đưa về họ cùng Kim thẩm cũng giúp nàng xử lý sạch sẽ luôn. Con lợn này thực tế nặng 50 cân, Tuệ Lâm quyết định giữ lại một nửa và một phần nội tạng số còn lại nàng nhờ Đại Ngưu đi bán hộ cho lão Mẫn đầu thôn, nàng phải mất khá nhiều thời gian để nài nỉ 3 mẹ con Kim thẩm nhận 5 cân thịt, một chân giò sau và nguyên bộ lòng. Lúc Kim thẩm gần ra về thì Vân Tiểu Tam cung Lăng Bảo Linh xuất hiện - Lâm nha đầu săn được thú sao không gọi cho tam thúc con giúp một tay, con nhờ người ngoài làm gì, lỡ tay chân họ không sạch sẽ lại mất đi vài miếng thịt, ít hay nhiều thì cũng là tiền trên người rơi ra a! Vừa nói Vân thị vừa liếc nhìn Kim thẩm khi thấy mấy đùm thịt trên tay mẹ con nhà bà, mụ ta hét lớn: - Giỏi cho một Kim Doãn Oanh lợi dụng lúc ta không ở đây lại lấy đi bao nhiêu thịt của ta. Lăng Bảo Linh chen lời - Nương cũng phải bảy tám cân đó. - Ngươi biết điều thì mau để lại không thì đừng trách ta nặng tay Linh nhi lại lấy thịt về từng này bán ra cũng đủ mua cho con vài tấm vải tốt đấy. Lăng Bảo Linh trưng khuôn mặt kiêu ngạo hùng hổ xông tới trước mặt Kim thẩm giật lấy đùm thịt. - Ngươi.....! Thấy sắp có một hồi thiên cung đại náo Tuệ Lâm tiến lên ấn nhẹ tay Kim thẩm lắc đầu ý bảo bà đừng nói gì. Hừ tam thẩm của nàng thật biết cách nhận vơ "thịt của ta?" vậy mà cũng dám nói. Chuyện này nàng không giải quyết triệt để thì không xong rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang