[Dịch]Hoàng Tử Ốm Yếu Xem Ta Thu Phục Ngươi - Sưu tầm
Chương 16 : Chữa Bệnh Thành Công.
.
“Thật đáng kinh tởm những con vật lông lá đó vặn vẹo thân mình, người bắt đầu phình lên nổ tung sau vài giây, Tứ Trầm bàng hoàng bọn hắn không ít lần nhìn thấy những thứ kỳ lạ nhưng đây là lần đầu tiên rùng mình kinh sợ.”
Thần Môn là một bộ tộc cổ xưa tồn tại đã trên ngàn năm, để bảo vệ tộc nhân họ nuôi dưỡng nên một loại trùng độc sau khi lựa chọn ra con tốt nhất bắt đầu cấy chúng vào mặt sau khuỷu chân phải với lý lẽ thần thánh “Vì nó sinh ra để bảo vệ lẽ phải”(MB: Thần thánh thật!).
Cổ trùng ban đầu bất động, chúng cư ngụ ở mạch máu và tồn tại trong vòng 5 ngày làm chủ thể chết ngay sau đó, qua một thời gian dài chủng biến dị xuất hiện, biết di chuyển nhưng lúc nghỉ ngơi vẫn về lại vị trí cũ có lẽ là do tính di truyền từ thế hệ trước, chủng này thời gian sống kéo dài hơn 20 năm.
Mạch máu chúng ký sinh, người ta mô tả lại có máu chảy ra màu đỏ sẫm nên Tuệ Lâm Khẳng định đó hẳn là tĩnh mạch.
Y Kỳ Thái Hàn nằm trên giường dần dần lâm vào trạng thái mơ màng, tim đã ngừng đập. Tuệ Lâm chỉ có thời gian 1 phần tư khắc để thực hiện cas mổ của mình, nàng nhanh chóng chỉ vào Trầm Mộc, Trầm Hỏa:
- Hai huynh lật sấp người rồi kéo quần hắn xuống!!!
Nhị Trầm đổ mồ hôi hột thầm nghĩ “Cô nương người không ngại?”
-Nhanh lên còn ngơ ngác cái gì chỉ là 2 nửa quả táo úp vào nhau có gì đáng nhìn!!(MB: Ôi cái mông của anh!).
Tuệ Lâm sẵng giọng, bình thường trong phòng mổ nàng ghét nhất người nào chậm chạp, nhanh được phút nào thì cơ hội sống của bệnh nhân càng lớn chừng đó. Nhị Trầm vừa thoát y phục chủ tử vừa cảm thấy may mắn “May mà lúc này chủ tử không biết gì”. Nhưng bọn hắn sai lầm rồi ý thức của Y Kỳ Thái Hàn vẫn vô cùng rõ ràng.
Tuy có vẻ như “hắn” lâm vào trạng thái hôn mê nhưng cảm giác đau vẫn còn Tuệ Lâm lấy ra bộ kim châm, đâm vào huyệt gây tê xung quanh mặt sau gối phải. Đứng cạnh Hạ Thiện Ngôn tròn mắt đây đúng là thủ pháp châm của sư đệ lão.
Nàng dùng bông sát trùng khu vực mổ, rồi lấy con dao nhỏ hơ kỹ trên đèn cồn rạch một đường dứt khoát xuyên qua da dài khoảng 10 cm, dùng kẹp cố định, banh da và cơ sang 2 bên, máu tươi ồ ạt chảy ra, nàng nói với lão biến thái:
-Thấm máu!.
Hạ Thiện Ngôn kìm nén kinh ngạc làm theo.
Tuệ Lâm ánh mắt lóe lên nàng thấy tĩnh mạch rồi, bước quan trọng quyết định là đây, nàng dùng 2 dụng cụ trông như cái kéo nhưng lưỡi không sắc bén mà bè ra như 2 bề mặt của răng hàm, ngậm chặt lên nhau, nhanh tay kẹp lấy 2 đầu tĩnh mạch ở giữa chính là đoạn nàng phỏng đoán vị trí của cổ trùng. Nàng nói:
-Lấy một cái khay nhôm đến đây
Đứng ngoài cùng Trầm Kim vừa mới hoàn hồn chạy đi.
Lúc này Tuệ Lâm cẩn thận rạch dọc theo đường đi tĩnh mạch bộc lộ khoảng trống chứa máu bên trong, với tốc độ sét đánh nàng gắp ra ba vật thể đang dần trương to vứt thẳng vào khay.
Thật đáng kinh tởm những con vật lông lá đó vặn vẹo thân mình người bắt đầu phình lên nổ tung sau vài giây, Tứ Trầm bàng hoàng bọn hắn không ít lần nhìn thấy những thứ kỳ lạ nhưng đây là lần đầu tiên rùng mình kinh sợ, Hạ Thiện Ngôn mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm vào Tuệ Lâm.
Nàng lấy trên bàn một lọ dịch nhỏ đổ vào mạch máu, quen thuộc khâu nó lại rồi tháo kẹp cho máu lưu thông. Lọ dịch trên là thuốc chống đông mặc dù Hàn Hàn đã uống thuốc trước đó tuy nhiên như vậy vẫn chưa đủ.
Cuối cùng nàng đóng da, sát trùng lại một lần nữa và băng bó vết mổ. Cả một quá trình nàng thuần thục, khéo léo như đã làm cả trăm cả nghìn lần khiến 5 người kia thực sự bội phục.
-Ta thực hiện bao lâu rồi?
Trầm Thủy trả lời
-Dạ cô nương chưa đầy 1 phần tư khắc.
-Tốt thu dọn dụng cụ đi, Hàn Hàn chắc sẽ sớm tỉnh lại.
Tuệ Lâm thở hắt ra một hơi “May mắn tay nghề còn chưa đi xuống”.
--------------------------------------------------nnn-----------
Y Kỳ Thái Hàn khó nhọc mở mắt ra, cả cơ thể hắn bây giờ thật vô lực nhưng cảm giác bị hút đi sức mạnh là ác mộng hằng ngày trong mười mấy năm qua đã biến mất không còn tăm hơi, nàng thành công, khuôn mặt lạnh lẽo toát lên vẻ nhu hòa.
- Cô nương! Chủ Tử tỉnh lại rồi!
Ở phía bên ngoài nghe giọng nói phát ra Tuệ Lâm vui vẻ chạy vào, hỏi dồn dập:
-Tiểu Hàn Hàn có thấy khó chịu ở đâu không? Chân phải cảm thấy thế nào? Sao ngươi không nói gì a?
Y Kỳ Thái Hàn không trả lời hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, mờ mờ hai bên má còn hiện lên vài áng mây hồng.
- Hàn Hàn! Hàn Hàn! Ta chữa chân cho ngươi không lẽ lành chân mà đầu óc lại có vấn đề.
Tuệ Lâm tinh nghịch nói. Trong lòng Tứ Trầm, nàng đã thăng đến mức độ siêu cấp thần tượng rồi. Y Kỳ Thái Hàn nhắm mắt che dấu nội tâm bối rối khẽ hừ một tiếng.
Hắc hắc cậu nhóc này hẳn là xấu hổ chuyện mình nhìn thấy cái mông trắng nõn của hắn đây.(??????.)
------------------------------------vv
Hạ Thiện Ngôn trong phòng dược nghe báo đồ đệ yêu quý đã tỉnh lại liền vác thân già vun vút bay qua.
-Rầm!
Cửa có “cánh” nên bay đi thật. Nhìn thấy tiểu Hàn nhắm mắt ngồi đó lão xởi lởi nói chuyện với Tuệ Lâm:
-Tiểu cô nương tên gì a?
-Lăng Tuệ Lâm.
Y Kỳ Thái Hàn vểnh tai nghe ngóng, hôm nay hắn mới chính thức biết tên nàng: “Tuệ Lâm: Rừng trí tuệ ư?” đúng là rất hợp với nàng, khóe miệng khẽ kéo lên cao.
- Tuệ Lâm à gọi một tiếng sư bá xem nào?
- Không thích! Lão biến thái!
Tứ Trầm nghẹn cười đến nội thương rồi, cô nương nhà chúng ta thật bá đạo.
- Ngoan! Sư bá sẽ đưa cho con đống tài sản quý giá nhất của ta.
Lão làm ra vẻ vô cùng tiếc nuối
Tuệ Lâm còn đang do dự thì trên giường Y Kỳ Thái Hàn đã mở mắt gửi cho lão cái nhìn cảnh cáo, quý giá nhất chẳng phải là mấy cuốn “Bốn mùa đồ” của lão sao, hừ định nhúng chàm người của hắn, còn lâu.
Hạ Thiện Ngôn rụt rụt cổ, trên đời hắn sợ nhất là đồ đệ này của mình tức giận, lão vọt thẳng ra cửa, trước khi đi còn không quên nói vọng vào:
- Con cứ suy nghĩ cẩn thận, ta lúc nào cũng sẵn sàng!.
Y Kỳ Thái Hàn mặt đầy gân xanh, nghiến răng ken két:
- Trầm Kim đi trộm bảo bối của lão cho ta!...
- Ta nói này Tiểu Hàn Hàn ngươi thật không phúc hậu rồi.
Tuệ Lâm lắc lắc đầu nhỏ.
-Gọi ta Thái Hàn!
-Hừ mới tỉnh dậy bày ra cái mặt này cho ai xem.
Nàng ngứa ngáy véo má hắn, lại nói tiếp
-Bệnh của ngươi đã trị được tận gốc, lát nữa ta sẽ kê vài đơn thuốc cương dương á nhầm bổ máu, vết mổ này bảo người hầu hạ thay băng mỗi ngày nhớ là lấy nước muỗi loãng rửa sạch, ta bây giờ phải đi, lúc cần sẽ tìm đến ngươi.
Thái Hàn hụt hẫng, khẽ hỏi:
-Ngươi đi đâu?
-Ơ hay tỷ đây có vô số chuyện cần giải quyết bận rộn vô cùng, tuy bây giờ bỏ ngươi lại là không đúng nhưng ta thật không còn cách nào khác.
Nàng cần chữa bệnh cho Tuệ Thư, cần mở hiệu thuốc a!
-Ngươi ở lại!
Hắn ra lệnh.
-Này này này ngươi đã lớn rồi không cần người chăm sóc hơn nữa phủ của ngươi không phải có rất nhiều hạ nhân sao?
-Bọn tứ Trầm tay chân vụng về?
Tứ Trầm hẳn là 4 người lúc nãy, nàng day day trán
-Thế tỳ nữ đâu?
-Không có
-Sư phụ ngươi?
-Hắn sẽ không làm.
Đang đi trên đường Hạ Thiện Ngôn bỗng hắt xì: “Ai nói xấu hắn a?”. Tứ Trầm đấm ngực:
-Chủ tử tài nói dối của người tiến bộ không ít.
Bọn hắn tuy là nam nhân nhưng từng được huấn luyện, có việc gì mà chưa từng làm qua.Vả lại quan trọng nhất với ám vệ lúc nào cũng phải đối diện với nguy hiểm là việc băng bó chăm sóc vết thương.
Tuệ Lâm xuất phát từ tấm lòng bao la của mình, không đành lòng đã đồng ý 1 tuần đầu sẽ đến giúp hắn thay băng.
Mỗ nam nào đó trong lòng nở hoa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện