[Dịch] Hoàng Tộc

Chương 34 : Trèo tường bắt trộm..

Người đăng: 

.
Vào lúc trời sập tối, cầu Bát Tiên, trong tiếng pháo đùng đoàng, tấm biển ‘tiệm cầm đồ Quan Kí’ cũ bị gỡ xuống, hai người giúp việc lão thất và Hắc Trư mỗi người đứng trên một cái thang, treo lên cửa lớn một tấm biển mới. Hoàng Phủ Quí đứng bên dưới chỉ đạo, “Chậm chút thôi! Cận thận chút! Lão thất, bên đó của ngươi cao lên một tí, cao thêm tí nữa, tốt!” Biển hiệu cuối cùng cũng được treo lên, nền đen khung bạc, phía trên là năm chữ lớn sáng vàng lấp lánh, “Tiệm cầm đồ Tấn Phúc Kí”, đây là tên tiệm mà lão gia chủ Hoàng Phủ Bách Linh giúp họ đặt, và tự tay đề bút. Tấn là chỉ Vô Tấn, Hoàng Phủ Quí tên tục gọi là A Phúc, cho nên tiệm cầm đồ được lấy tên là Tấn Phúc Kí, rất dễ đọc cũng rất là thú vị. Nhìn năm chữ vàng lớn sáng lấp lánh, Hoàng Phủ Quí cười không ngớt miệng, trong mắt ông bỗng có gì đó ươn ướt, nguyện vọng mấy chục năm trời, hôm nay cuối cùng cũng đã được thực hiện, nếu như mẫu thân dưới suối vàng có linh thiêng, bà sẽ cảm thấy rất tự hào về mình! Tiệm cầm đồ mới khai trương rất thuận lợi, hôm qua kiểm kê hàng hết nguyên một ngày, buổi tối hôm đó, hai bên mời bảo vệ đia phương đến làm chứng, chủ tiệm cũ Quan Kí do cần về quê gấp, nên bán giảm giá đến 70%, điều kiện là trả hết trong một lần bằng ngân lượng với giá năm ngàn lượng, cả hai bên đều nhanh chóng đạt được thỏa thuận mua bán. Do khoảng thời gian trước đây phải đợi quá lâu, trong lòng Hoàng Phủ Quí vô cùng nôn nóng, ông ước gì ngay hôm đó có thể mở cửa buôn bán , nhưng ông lại không dám, trừ khi không đổi bảng hiệu, còn nếu không thì cần phải đổi tên chủ quyền trước, đổi chủ quyền mà không đổi bảng hiệu, một khi bị quan phủ phát hiện thì sẽ bị phạt nặng. “Hoàng Phủ trưởng quầy, chúc mừng ông!” Phía sau vọng đến một âm thanh hòa nhã, Hoàng Phủ Quí quay đầu lại, thấy một người đàn ông trung niên, mặc áo xanh đội chiếc mũ nhỏ, mặt xanh hơi gầy, ba chùm râu dài trước ngực, phía sau là hai người tùy tùng đi theo, Hoàng Phủ Quí chỉ cảm thấy ông ta rất quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là đã gặp mặt ở đâu, ông bèn chấp tay cười nói: “Đa tạ huynh đài đã đến thăm, không biết huynh đài đây là……” Lời nói chưa dứt, Hoàng Phủ Quí sợ đến tim như muốn ngừng đập, ông nhớ ra người này là ai rồi, Thứ sử quận Đông Hải Tô Hàn Trinh. Hoàng Phủ Quí sợ đến nhũn cả chân, suýt nữa thì quì xuống, Tô Hàn Trinh bèn đỡ lấy ông, cười và nói nhỏ: “Ta mặc thường phục đến đây, không cần đa lễ.” Hoàng Phủ Quí tỉnh ra, liền cười gật đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy! Tô Thứ….. Tô tiên sinh đây đến tìm Vô Tấn à!” Tô Hàn Trinh gật gật đầu: “Cậu ta có ở đây không?” “Có ! Có! Nó đang ở trong kho, để tôi đưa ngài đi.” “Làm phiền Hoàng Phủ trưởng quầy rồi.” Tô Hàn Trinh quay đầu sang dặn dò tùy tùng, “Các ngươi đợi ta ở đây.” Ông theo Hoàng Phủ Quí vào trong tiệm, vừa bước vào đại sảnh, Tô Hàn Trinh đã phát hiện ra nét không giống so với những tiệm cầm đồ khác, các tiệm khác quầy đài rất cao, gần như bằng với tầm mắt của người trưởng thành, làm cho người trong tiệm như đang ở trên cao, còn quầy đài của tiệm này thì chỉ cao ngang ngực, và còn có ba chiếc ghế cao lưng rộng, giúp cho khách hàng có thể ngồi một cách thoải mái ở phía trước quầy, đồng thời lưng ghế rất rộng, có dạng nửa hình tròn, có thể bao lấy nửa người của khách hàng. Hoàng Phủ Quí nhìn ánh mắt của Tô Hàn Trinh hơi có chút kì lạ, bèn cười giới thiệu: “Đây là ý tưởng của Vô Tấn, tôn trọng khách hàng, tôi nghĩ cũng có lí, khách hàng đến đây cầm đồ thì trong lòng tất có sự bất tiện, nếu như chúng ta lại đứng cao hơn họ, điều này vô hình chung lại tạo cho khách hàng một áp lực, cho nên thà rằng để lưng chúng ta khòm một tí, thì cũng nên để cho lòng của khách hàng được thoải mái hơn.” Ông lại vỗ vỗ cái ghế và nói: “Đại nhân chớ xem thường cái ghế này, cái ghế này rất là tinh tế! Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ đến là sẽ đặt ghế ngồi cho khách, nhưng Vô Tấn lại nghĩ đến, không chỉ như vậy, nó còn dùng loại ghế tròn lưng rộng, nó nói là thông thường người ta đến cầm đồ đều không muốn bị người khác nhìn thấy, cho nên dùng lưng ghế rộng để che lại, cho họ cảm thấy được yên tâm, Ài! Nghĩ thật là chu đáo, làm ăn thì quả là phải như lời nó nói.” “ Cậu ta nói như thế nào?” “ Nó nói chuyện nhỏ quyết định thành bại!” “ Chuyện nhỏ quyết định thành bại”, Tô Hàn Trinh lập lại hai lần, vuốt râu tán thưởng: “Nói quả là không sai, rất hay, ta cũng sẽ ghi nhớ.” Cả hai đi qua đại sảnh, đến hậu viện, hậu viện là mười mấy gian nhà, vốn là những căn nhà gạch tường trắng ngói đen, Quan gia đặc biệt dùng đá xanh lớn xây thành một bức tường bao quanh ba gian trên cùng, và đây cũng chính là nhà kho trọng yếu của tiệm cầm đồ. Hai người bừa bước vào cổng sắt lớn, chỉ nghe tiếng Vô Tấn trong kho cười nói: “Ngũ thúc, trong đây có đồ cổ, lại có cả châu báu, hay là sau này chúng ta mở thêm một tiệm châu báu đồ cổ nữa như thế nào?” Cửa sắt mở ra, Vô Tấn từ bên trong bước ra, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Hàn Trinh, cậu ta lặng người: “Tô đại nhân!” Tô hàn Trinh nhìn cậu trong chiếc trường bào rộng, chân trần đi trên một đôi guốc gỗ, bỗng không nhịn được cười : “Vô Tấn hôm nay thảnh thơi nhỉ! Vô Tấn cúi mình hành lễ: “Không biết Tô đại nhân đến, thất lễ rồi.” “ Không sao!” Tô Hàn Trinh cười cười khua tay, ông dùng khóe mắt liếc nhìn Hoàng Phủ Quí đang đứng sau lưng, “Vô Tấn, ta có chuyện muốn tìm cậu.” Vô Tấn là một người quen nhàn rỗi, cậu đã đem Tô Hàn Trinh giới thiệu cho tổ phụ và đại ca, lại đánh bại Hoàng Phủ Cừ, những việc còn lại cậu cũng chẳng muốn hỏi đến nữa. Nhưng hình như cậy muốn dừng mà gió chẳng lặng, Tô Hàn Trinh lại đến tìm cậu, và cậu còn biết được Tô Hàn Trinh đã gặp phải chuyện phiền phức gì, đến nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là Hoàng Phủ Cừ lại đối đầu với ông ta, hạng tiểu nhân như Hoàng Phủ Cừ, thì sẽ không bao giờ khiêu chiến một cách quan minh chính đại, mà thích giở thủ đoạn phía sau, có lẽ Tô Hàn Trinh đã trúng kế của hắn. “Được, xin Tô đại nhân đi theo tôi.” Vô Tấn bèn dẫn Tô Hàn Trinh đến phòng khách phía trước, rót cho ông một tách trà, Tô Hàn Trinh uống một ngụm trà, bèn cảm ơn cậu trước: “Tấm chứng từ lần trước rất có tác dụng, công của cậu rất lớn, thái tử nhờ ta thay mặt người cảm ơn gia tộc của cậu, ngoài ra, cậu về nói với lão gia chủ, thái tử sẽ bảo vệ an toàn cho Hoàng Phủ gia.” Tấm chứng từ lần trước, Vô Tấn đã lấy danh nghĩa gia tộc đưa cho Tô Hàn Trinh, tổ phụ cậu không hề biết một chút về chuyện này, Vô Tấn cười cười, không nói gì. Lúc này, cậu phát hiện Tô Hàn Trinh tuy cười sảng khoái, nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra một nét ưu tư không giấu được, trong lòng cậu cũng không tránh khỏi ngạc nhiên, với sự tu dưỡng của Tô Hàn Trinh, vậy mà lại để lộ nỗi ưu sầu trên mặt, chỉ có thể nói là đã xảy ra chuyện gì đó rất nghiêm trọng. “Tô đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy?” “Ài!” Tô Hàn Trinh thở dài, “Ta không biết dùng người, không chỉ hại bản thân, có thể sẽ hại cả thái tử.” “Đại nhân có thể nói rõ hơn không?” “Ta vừa nhận được tin báo, tên mục liêu Dương Học Nghệ mà ta tin tưởng nhất có thể đã phản bội ta, ta vốn không dám tin, dù sao cũng đã theo ta bảy tám năm, vừa đến quận Đông Hải được một tháng, thì liền phản bội ta ngay sao? Nhưng ta lại phát hiện một bức mật thư mà thái tử viết cho ta không thấy nữa, mà bức thư này chỉ có Dương Học Nghệ là biết để ở nơi đâu, ta không thể không tin.” Vô Tấn như hiểu ý, thì ra Hoàng Phủ Cừ đã mua chuộc tên mục liêu của Tô Hàn Trinh, chiêu này quả là thâm độc! “Không biết là đại nhân nhận được tin này từ đâu, ý tôi là chuyện Dương Học Nghệ phản bội, là ai đã nói cho đại nhân biết?” “Là một mục liệu khác của ta Dương Vy vô tình nghe được, Vô Tấn, điều này không quan trọng, điều quan trọng là bức thư đó của ta, nếu như lọt vào tay người có dã tâm, thì hậu quả sẽ không lường trước được.” Tô Hàn Trinh vô cùng lo lắng, bức thư ấy hôm qua vừa mới gửi đến, trong thư thái tử nhắc đến chuyện Giang ninh phủ thu thập chứng cứ phạm tội của Thân quốc cữu, nếu như bị hoàng thượng đọc được lá thư này, vậy thái tử sẽ gặp nguy hiểm mất, trong thư thái tử còn căn dặn là sau khi đọc xong phải đốt ngay, bản thân ông cũng quá lơ là, do vẫn chưa xem xong, cho nên theo thói quen kẹp trong quyển sách “Luận ngữ vi chú”, bây giờ hối hận thì không kịp rồi, chỉ còn biết chờ xem Vô Tấn có cách nào lấy lại được bức thư hay không, ông thông qua Duy Minh biết được chuyện Vô Tấn đã từng đột nhập vào phủ huyện công lấy trộm sổ sách, trong lòng ông vô cùng kì vọng ở Vô Tấn. Vô Tấn lại hơi mơ hồ, nếu như Tô Hàn Trinh biết là do Dương học Nghệ làm, vậy thì chỉ cần trực tiếp thẩm vấn hắn lấy lại thôi, còn đến đây tìm mình làm gì? Tô Hàn Trinh hình như biết được tâm tư của Vô Tấn, ông thở dài nói: “Ta cũng vốn định trực tiếp hỏi hắn, nhưng dù sao ta cũng không có chứng cứ, chỉ sợ hắn dẻo miệng chối cãi, mà từ đó dẫn đến bứt dây động rừng, bức thư ấy nhất định vẫn còn trong quận Đông Hải, nếu như ta tìm Dương Học Nghệ, thì bức thư ấy sẽ bị đem đi ngay trong đêm, cho nên ta nhờ cậu thay ta đi tìm Dương Học Nghệ.” Tô Hàn Trinh dùng chữ ‘nhờ’, với thân phận của ông ta, lại dùng chữ ‘nhờ’ với một kẻ thân phận thấp bé như Vô Tấn, xem ra cũng đã chịu hạ mình, Vô Tấn cảm thấy đau đầu, cậu cũng không muốn tham gia nhiều vào chuyện của Tô Hàn Trinh, nhưng lần này cậu ta phải nể mặt, vì đại ca cậu nhất định phải đồng ý. “Được! Xin đại nhân yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Tô Hàn Trinh vô cùng vui mừng, ông nhìn trời, bèn nói: “Xem ra trời sắp tối rồi, bây giờ cậu có thể xuất phát, ta sẽ ở đây đợi tin của cậu.” ……………. Lúc Dương Học Nghệ mới đến quận Đông Hải thì tạm thời ở trong phủ Thứ sử, nhưng Dương Học Nghệ có thói háo sắc, thích đến thanh lâu, mà Tô Hàn Trinh không thích hắn ở điểm này, vì để không bị ràng buộc, nửa tháng trước Dương Học Nghệ đã đi mướn một căn viện nhỏ, sống một mình. Căn viện mà hắn mướn cách Phủ Thứ sử không xa lắm, ở cuối một con hẻm, là nhà cũ của một nha dịch, nha dịch vì lấy lòng hắn, đã cho hắn mướn rẻ. Hôm nay Tô Hàn Trinh cố ý đưa Dương Học Nghệ vài bản thảo gấp rất quan trọng, mà Duy Minh nhất thời không làm được, khiến cho Dương Học Nghệ bận rộn tới khi trời tối, sau khi xong việc, hắn lòng như lửa đốt vội vã đi về phía nhà hắn, tối hôm nay hắn phải đến Bách hoa lâu góp vui với danh kĩ La Phi Yến, hắn cần phải về nhà lấy ít tiền. ‘Xoạt ’ Hắn lấy chìa khóa ra mở ổ khóa, ‘két ‘, ánh trăng soi vào căn viện cũ, trông như vẻ mặt của một bà lão đánh một lớp son phấn dày, căn nhà vô cùng yên ắng, cho người ta một cảm giác âm u. Nhưng trong mắt của Dương Học Nghệ, ánh trăng bàng bạc ấy lại làm cho hắn nhớ tới danh kĩ La Phi Yến trắng như hoa, trái tim của hắn như sắp bị tan chảy…..” Trong viện có ba căn, một căn nhà bếp, một căn phòng khách, một căn thư phòng và phòng ngủ, hắn mở cửa phòng ngủ ra, bước vào trong căn phòng tối mịt, sờ tay về phía bờ tường bên trái, ở đó có một cái vách hộp, là nơi để đèn dầu, nhưng hắn lại không sờ thấy gì cả. Dương Học Nghệ lặng người, hắn nhớ sáng nay trước khi đi đã đổ đầy một bình đèn dầu, đèn để ở nơi đây, sao lại có thể không thấy được? ‘ xoẹt’! một ánh lửa lóe lên trong căn phòng, Dương Học Nghệ sợ mất hồn, “Là ai?” Ánh lửa thắp sáng đèn dầu, nguồn sáng nhanh chóng soi rọi khắp nẻo của căn phòng, cả căn phòng bỗng sáng rực lên, Dương Học Nghệ chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo đen đang ngồi trong phòng, trên mặt nở một nụ cười uể oải, nhìn hắn với vẻ bình thản, cứ như là chính người đó mới là chủ nhân của căn phòng này, bị người khách xa lạ đến làm cho tỉnh giấc. Cửa phòng không hề khóa, theo bản năng Dương Học Nghệ vội quay đầu định bỏ trốn, nhưng khi một chân của hắn vừa bước ra khỏi cửa, thì nghe thấy giọng đầy uể oải của người đàn ông trẻ vọng lại: “Không muốn lấy lại năm ngàn lượng của ngươi sao?” Năm ngàn lượng như có một sức hút vô cùng lớn, hút Dương Học Nghệ quay đầu lại, hắn chầm chậm đóng cửa lại, mắt nhìn chằm chắm vị khách không mời này, chốc lát, từ kẻ răng hắn bật ra ba chữ: “Ngươi là ai?” “Dương nhị, ngươi thật sự không nhận ra ta sao?” Dương nhị là cái tên mà trên đường đến đây đám thuyền viên đặt cho cậu, Dương Học Nghệ nhất thời nhớ đến chiếc thuyền mà cậu đã ngồi để đến huyện Duy Dương này, hắn liếc liếc mắt, cuối cùng cũng nhận ra người thanh niên trước mặt này, không phải là tên Vô Tấn sao? Nữa tháng trước còn cùng ăn cơm với hắn tại phủ Thứ sử, đệ đệ của Hoàng Phủ Duy Minh. “Thì ra là ngươi, ngươi…….vào phòng ta làm gì?” Chỉ thấy Vô Tấn từ trong người lấy ra một bức thư, để lên bàn, cười cười nói: “Thật xin lỗi, ta vốn định đến mượn ngươi một quyển sách, kết quả phát hiện trong quyển ‘Trung Dung’ lại có thứ này, ngân phiếu năm ngàn lượng, Dương Học Nghệ, không ngờ ngươi lại có nhiều tiền đến vậy!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang