[Dịch] Hoàng Tộc
Chương 17 : Ai không muốn tiền trên trời rơi xuống?
.
Ba ngày tiếp theo, Vô Tấn dường như ngày nào cũng ở trong tiệm in sách, in ấn thái phiếu là một khâu quan trọng nhất, cậu không yên tâm, phải đích thân đến giám sát việc in ấn.
Tận mắt nhìn thấy, cậu cũng không thể nào không tán dương sự phát triển của ngành in ấn ở thời đại này, tuy rằng không có máy laser, in mực nước, nhưng bọn họ dùng sức nước để chuyển động, thiết kế của loại máy in này rất kỳ diệu, in rất tinh xảo, hiệu suất cũng rất nhanh, khiến cho Vô Tấn sinh ra một thứ cảm giác sai lầm, phải chăng cậu đã về đến thế kỷ mười chín của đời sau?
Sau mấy ngày tiếp xúc, đã khiến cho cậu càng hiểu biết hơn về Nghiêm Ngọc Thư, người mở tiệm sách này, nghiêm khắc mà nói, ông ta không phải là thương nhân, ông ta là một giáo sư chân chính đúng nghĩa, coi việc truyền bá học thức là trách nhiệm của mình, ông ta mở tiệm sách, đều là vì muốn giúp cho càng nhiều người đọc sách hiểu, ông ta giống như là người truyền giáo của phương tây sau này, chẳng qua là cái ông ta truyền bá không phải là tiếng nói của thượng đế, mà là đạo của Khổng Tử, Mạnh Tử.
Điều duy nhất khiến Vô Tấn có hơi tiếc nuối chính là, mấy ngày nay, cô nương Cửu Thiên đó mãi không thấy đến...
Ngoài việc ở suốt trong tiệm sách, Vô Tấn còn đã đi xem thử địa điểm, nơi mở số trong ngày đầu tiên, cậu quyết định chọn một cái sân của trường học nhỏ gần cửa thành đông, cách cầu Bát Tiên, một trong ba nơi phồn hoa nhất của huyện Duy Dương không xa, gần ngay miếu Thần Hoàng, đây cũng chính là nơi tập trung bình dân của thành Hoài Dương, nhân khẩu đông đúc, lại gần ngay bến cảng, ở đó có mười mấy vạn công nhân của bến cảng, cậu quyết định liên tiếp mở ở đây hai ngày, còn về đại điểm của ngày thứ ba, thì cậu còn đang suy nghĩ.
Ngũ thúc Hoàng Phủ Quý cũng không phải là nhàn hạ, ba ngày nay ông ấy đi đến rã rời cả chân, tụ tập nhân thủ, chuẩn bị bàn ghế, tập trung tập huấn, rèn luyện mọi người, điều khiến Vô Tấn vỗ tay khen tuyệt chính là, trong lúc lên kế hoạch cậu chỉ nói là cần phải tuyên truyền trước, Hoàng Phủ Quý bèn tâm lĩnh thần hội, ông ta cũng đã tìm một tiệm in ấn, cho in mấy vạn tờ truyền đơn, phát ở khắp các nơi của huyện Hoài Dương.
“Sau một đêm trở nên giàu có không còn là mộng tưởng nữa! Ngày 7 tháng 4, tụ hội ở sân trường thành đông...”
“Trời ban cho cơ hội tốt, tiền tới tay đây!”
“Chỉ cần năm mươi đồng, ngươi có thể có được một ngàn lượng bạc.”
......
Rất nhiều các công cụ quảng cáo sinh động được lưu truyền khắp trong thành Duy Dương, đây cũng giống như buổi biểu diễn của nhiều ngôi sao ca hát ở đời sau, người chưa đến, tiếng đã đến trước để giành thanh thế, khiến cho ai nấy đều dài cổ mong chờ, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Giây phút làm rung động lòng người cuối cùng cũng đã đến.
Trời vẫn còn chưa sáng, vào lúc canh tư, Hoàng Phủ Quý bàn dẫn theo hơn trăm người đến sân trường chuẩn bị, Vô Tấn là người điều khiển ở phía sau, cậu không ra mặt, tất cả đều do Hoàng Phủ Quý lo liệu.
Bàn ghế đã được bố trí xong từ tối ngày hôm qua, dùng những chiếc bàn lớn và nặng xếp thành một vòng tròn lớn, trước mỗi một chiếc bàn có một người ngồi bán thái phiếu, khoảng đất trống ở giữa vòng tròn là một bục gỗ lớn cao hai trượng, đó là nơi phát giải thưởng lớn.
Ngoài ra còn dựng một biển hiệu lớn, suy nghĩ đến việc rất nhiều người không biết chữ, trên đó dùng những hình vẽ đơn giản nhất để nói rõ quy tắc, năm cái đầu hươu là giải thưởng lớn, một ngàn lượng bạc; ba cái đầu hươu là giải nhì, ba trăm lượng bạc; hai cái đầu hươu là giải ba, một trăm lượng bạc; còn có phi yến là giải tư, mười lượng bạc; hoa mai là giải năm, một lượng bạc; còn có giải sáu, một trăm đồng, giải bảy, năm mươi đồng.
Đương nhiên, nhiều nhất là một nụ cười, bên cạnh còn có một câu, “Thêm một lần nữa”, giá cả của thái phiếu (~ vé số) là 1 xu bạc một tấm, cũng tức là 50 đồng, không đắt, ở huyện Duy Dương cũng chỉ bằng giá ăn một chén mì thịt quay thôi, nhưng mà nếu như cả hai mươi vạn tấm thái phiếu đều có thể bán hết, thì tiền chất như núi, chính là một vạn lượng bạc đó, khấu trừ tất cả các chi phí vốn liếng bốn ngàn lượng bạc mà họ bỏ ra, bác thái (~ xổ số) lần này có thể kiếm được sáu ngàn lượng bạc.
Cuối cùng trời cũng đã sáng hẳn, mặc dù Vô Tấn biết số người hôm nay đến sẽ không ít, nhưng người ở Duy Dương có khát vọng phát tài sau một đêm quả nhiên là ngoài dự liệu của Vô Tấn.
Trời vừa sáng, vừa tắm gội chải đầu xong, mọi người ăn vội bữa sáng bèn ra khỏi nhà, đám đông từ tứ phương bát hướng đều đổ dồn về, con số đã lên đến hàng vạn người, chen chúc ở khắp các con phố gần đó, ngay cả sân trường cũng chật cứng đến không thể chen vào được nữa, đến nỗi nước cũng không thể lọt qua, nếu không có hơn trăm người của tiêu cục liều mạng giữ gìn trật tự, những chiếc bàn gỗ đó vốn dĩ không thể nào ngăn cản sự xông vào của dòng người.
Mới bắt đầu là đám đông đến xem náo nhiệt, nhưng rất nhanh, một công nhân của bến cảng may mắn trúng được một tấm giải ba hai cái đầu hươu, một trăm lượng bạc.
Công nhân trúng giải được lãnh thưởng ở trên bục cao, hắn giơ cao mười thỏi bạc trắng ngần lên, gương mặt đỏ bừng vì phấn khích, kích động đến mức không nói được lời nào, rất nhiều người nhìn về phía hắn ta với ánh mắt ngưỡng mộ.
Tiếng reo hò, tiếng cười, tiếng bước chân của rất nhiều người, tập trung thành một âm thanh huyên náo cực lớn, thỉnh thoảng, âm thanh huyên náo này, vọng lại theo dòng người dồn về phía bàn tròn trung tâm, loạn xạ hoặc là xoay vòng, càng thêm kinh tai nhức óc.
Tư nghi (Chủ trì) La tú tài vừa mới ở trên bục nói dõng dạc vài câu: “Mọi người có nhìn thấy không, hắn ta chỉ dùng có một trăm đồng tiền, một trăm đồng tiền thôi, thì đã kiếm được gấp một ngàn lần, một trăm lượng bạc đó... Cơ hội! Cơ hội phát tài đó! Mọi người còn chần chừ gì nữa? Mau mua đi! Giải thưởng lớn một ngàn lượng bạc chính là của ngươi, hay của ngươi! Mọi người có thấy không hả, một ngàn lượng bạc đang vẫy tay với mọi người kìa!”
Một trăm thỏi bạc, chính là giải thưởng lớn một ngàn lượng, nó được để ở ngay trên bục cao, sáng lấp lánh như ngọn đuốc vào ban đêm, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người đang ở đây.
Dưới sự mê hoặc của một trăm đóa hoa trắng toát, và miệng lưỡi ngọt như đường của La tú tài, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu lấy tiền từ trong hầu bao ra.
“Tôi trúng rồi! Tôi trúng rồi!”
Một người đàn ông vui mừng như trúng cử vậy, hai chân nhảy cẩn lên, gào thét lớn:
“Mười lượng bạc đó!”
Hắn ta dường như là bò ra từ trong đám đông, vui mừng đến sắp ngất đi.
“Trúng rồi! Trúng rồi! Tôi trúng giải nhì, năm trăm lượng bạc rồi!”
Lại một thanh niên xông lên bục cao, tư nghi La tú tái giơ cao tay hắn lên, hét lớn: “Mọi người nhìn thấy không, năm trăm lượng bạc đó! Vị huynh đệ này chỉ tốn có năm mươi đồng tiền thì đã trúng được năm trăm lượng bạc.”
Mọi người càng trở nên điên cuồng hơn...
Vô Tấn ngồi trên một tảng đá ở phía sau, trên mặt cậu nở một nụ cười đắc ý, một sự mở đầu rất tốt, người Duy Dương chấp nhận chơi thái phiếu với tốc độ nhanh chóng, thật sự là ngoài sự định liệu của hắn, bất giác cậu nhớ đến sự điên cuồng của người đời sau đối với vé số, xem ra tâm lý muốn được phát tài từ trước đến nay là một sự kế thừa.
Ở đời sau cậu cũng đã từng vài lần tham gia vào kế hoạch xổ số công khai, biết rõ những bí mật trong đó, bên trong cần có rất nhiều kỹ xảo, ví dụ như thứ tự sắp xếp các giải thưởng, ngày thứ nhất phải hơi nhiều một tí, giải thưởng lớn phải vào ngày cuối cùng mới được mở ra, hơn nữa việc trúng giải thưởng lớn phải là thực sự, có chứng tích có thể tra, người ta luôn luôn chỉ để ý tới giải thưởng lớn.
Một số người chỉ có thể đặt kỳ vọng vào các giải thưởng thứ yếu, ví dụ như giải nhì năm trăm lượng bạc vừa nãy, bắt buộc phải dùng việc mở thưởng liên tục, để khơi dậy mong muốn phát tài của mọi người, Vô Tấn cười nhạt một tiếng, so sánh với vé số của đời sau, cậu đã có rất nhiều kinh nghiệm.
Trong tay cậu có một tấm thái phiếu, đây là tấm mà cậu đã bỏ ra năm mươi đồng để mua, tấm thái phiếu được in rất đẹp, ngoại trừ việc nó không có màu sắc ra, thì nó không có gì khác biệt so với tấm vé số của đời sau, bên trên là ký hiệu bằng chữ số la tinh, các mã số trúng trên hai trăm lượng bạc đều được ghi chép lại, đây là để đề phòng việc có người giả mạo.
Phần dưới cùng của thái phiếu là một vạch trắng, bên trên quét lên một lớp bột chì mỏng, Vô Tấn cầm tấm thái phiếu lên, rọi về phía ánh mặt trời, không thể nhìn ra hình ảnh bên trong đó, tất cả đều hoàn mỹ không chút tì vết.
Cậu dùng móng tay cạo nhẹ lớp bột chì, lớp bột chì từ từ rơi ra, trên gương mặt Vô Tấn lộ ra một nụ cười, trong đó là ba bông hoa mai, đây chính là giải sáu, 100 đồng
Vận may cũng thật không tệ đó!
Cậu nhìn về phía đổi giải, nơi đó dòng người đã sắp thành hàng dài, đó là nơi đổi những giải từ giải năm trở xuống, đám người đông quá, Vô Tấn tiện tay đưa tấm thái phiếu cho lão bà đang quét dọn đống thái phiếu bị ném đầy trên sân, “Tặng cho bà nè, giải thưởng một trăm đồng đó.”Cậu mỉm cười, rồi quay lưng bước đi.”
Lão bà đó cầm tấm thái phiếu, ngẩn người ra nhìn theo bóng của hắn, lẩm bẩm một mình: “Tại sao hắn có thể nhặt được, ta thì lại không nhặt được chứ?”
........
Sau buổi trưa, bác thái đã lên đến cao trào, hàng vạn công nhân bến cảng đổ dồn vào cửa thành đông, dòng người như thác đổ, không ngừng tiến vào hội trường, dường như nước vỡ bờ vậy.
Giải thưởng lớn vẫn chưa mở, nhưng mà giải nhì thì đã mở ba lần rồi, lúc bấy giờ, Hoàng Phủ Quý nhễ nhại mồ hôi, toàn thân ướt đẫm cuối cùng cũng đã tìm thấy Vô Tấn, khuôn mặt ông ta đầy vẻ vui mừng, trong mắt ông ấy tràn ngập sự khâm phục đối với Vô Tấn, đứa cháu này quả thật là lợi hại! Nhà Hoàng Phủ đã trăm năm không có nhân tài thế này rồi, chả trách phụ thân đồng ý cho cậu mượn năm ngàn lượng bạc, quả nhiên là gừng càng già càng cay, mắt nhìn của phụ thân thật sự là cao hơn ông ấy một bậc.
Nhưng ông ấy đến tìm Vô Tấn là vì có một mối lo âu khác, đã bán ra tổng cộng mười vạn tấm thái phiếu rồi, theo như tình hình này, thì hôm nay ít nhất sẽ bán ra mười lăm vạn tấm thái phiếu, còn hai ngày nữa, e rằng số thái phiếu đã in không đủ.
Vô Tấn lập tức vỗ bàn đưa ra quyết định, sẽ in thêm mười vạn tấm thái phiếu nữa.
........
Màn đêm đã buông xuống, đám đông ở hội trường dần dần tản ra, ngày đầu tiên của bác thái cuối cùng cũng đã kết thúc, tổng cộng đã bán ra mười lăm vạn ba ngàn tấm thái phiếu, đây là một thu hoạch lớn.
Tất cả mọi người đều mệt mỏi rã rời, đều khản cả giọng, nói cũng không nói nên lời, Hoàng Phủ Quý cầm tiền đem đến tiền trang Bách Phú, Vô Tấn phát cho mỗi người một phong bao đỏ năm lượng bạc, coi như là chút tấm lòng dành cho mọi người.
Lúc bấy giờ, tư nghi La tú tài mới kéo lấy Vô Tấn, có chuyện muốn nói với hắn.
Năm nay La tú tài mới khoảng bốn mươi tuổi, hắn vừa cao vừa ốm, chiếc mũi chim ưng nhỏ xíu, cho người ta cảm giác hắn rất tinh ranh, cảm giác có hơi gian xảo, nhưng mà con người hắn cũng không tệ, làm việc rất tận tâm, hôm nay chính nhờ sự xách động cổ vũ của hắn, mới khơi dậy cao trào trong mọi người chơi, Vô Tấn ngầm bội phục hắn, la hét suốt cả ngày, quả nhiên lại còn có thể nói chuyện, giọng nói không hề bị khản, đây đúng là người trời sinh dựa vào cái miệng để kiếm cơm mà.
“La thúc, có chuyện gì vậy?”
“Hôm nay tôi đã nhìn thấy Hoàng Tứ Lang.”
Vô Tấn gật đầu, bác thái lớn như vậy, người của Hoàng gia không đến mới là lạ đó, nhưng mà thật không ngờ Hoàng Tứ Lang lại đích thân đến, xem ra Hoàng gia không phải là xem trọng thông thường, hắn cười cười, rồi hỏi: “Thế quan phủ có cho người đến không?”
“Buổi trưa có vài tên nha dịch tới, đi một vòng thì ra về, huyện lệnh và huyện úy của họ không có ở huyện nha, bọn nha dịch cũng lười không muốn quan tâm, chỉ cần không xảy ra chuyện gì, thì họ cũng sẽ một mắt nhắm, một mắt mở thôi.”
Sở dĩ Vô Tấn quyết định mở thái phiếu vào ngày hôm nay, là vì còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác, đó chính là huyện lệnh Trương Dung và huyện úy Vương, cùng với Châu bổ đầu hôm trước đều đã thị sát xuống các thôn nghe ngóng oan tình, rất hiển nhiên, huyện lệnh Trương Dung rõ ràng là có ý đối đầu với Tô Hàn Trinh nên mới làm vậy, Tô Hàn Trinh đi xuống các thôn, hắn ta không đi cùng, khi Tô Hàn Trinh trở về, thì hắn lại đi.
Huyện lệnh, huyện úy và bổ đầu mấy ngày này đều không có ở huyện nha, bọn họ đã bớt đi rất nhiều điều rắc rối, nhưng mà nếu như Hoàng Tứ Lang đã đích thân tới, thế thì Trương Dung có lẽ ngày mốt sẽ quay trở về.
Vô Tấn trầm tư trong một lúc, bèn cho gọi một người đến, căn dặn hắn: “Ngươi đi một chuyến đến huyện nha, bảo Trung Dũng thăm dò một chút, huyện lệnh Trương có thể trở về khi nào?”
Trung Dũng là con trai của ngũ thúc, là một quan lại nhỏ ở huyện nha, tin tức huyện lệnh Trương xuống tuần tra các thôn cũng là do cậu cung cấp, kế hoạch của Vô Tấn có thể thành công hay không, điều quan trọng là phải xem tên huyện lệnh Trương này khi nào trở về.
.......
Phủ của Hoàng Tứ Lang ở thành bắc, cách đổ quán (sòng bạc) thành bắc không xa, thực lực của Hoàng gia trong số lục đại gia tộc ở quận Đông Hải được xếp vào hàng thứ tư, nhà Hoàng Phủ xếp thứ hai, quan hệ giữa hai nhà trước giờ vẫn rất tốt, lần này tham tuyển chức hộ tào chủ sự quận Đông Hải, cứ hai nhà là một tổ, lượt thứ nhất đã loại bỏ ba nhà, rất không may là, Hoàng gia và nhà Hoàng Phủ ở lượt thứ nhất đều ở tổ A, trong hai nhà chỉ có thể có một nhà thắng, thứ lợi ích này đã khiến cho mối giao tình mấy chục năm nay của hai nhà bị rạn nứt.
Đêm đã khuya, đèn trong thư phòng của Hoàng Tứ Lang vẫn sáng, Hoàng Tứ Lang cùng hai người con trai của hắn Hoàng Tuấn và Hoàng Phong đang thương nghị việc sáng nay đột nhiên xuất hiện bác thái.
Bác thái sáng nay đã làm náo động toàn thành, đối với người khác có thể là một niềm vui kinh ngạc, là một thứ thú vui, nhưng đối với Hoàng gia mà nói, thì đây lại là một sự sỉ nhục rất lớn.
Đổ nghiệp ở huyện Duy Dương trước giờ vẫn do Hoàng gia khống chế, trong năm đổ quán lớn nhất, thì có bốn đổ quán là sản nghiệp của Hoàng gia, cái còn lại cũng có quan hệ với Hoàng gia, bất cứ người nào muốn đến huyện Duy Dương mở đổ quán đếu buộc phải có sự đồng ý của Hoàng gia, thương thiếp chỉ là cái thứ yếu, mà lần này bác thái của Vô Tấn vô tình đã xâm phạm đến lợi ích chủ yếu của Hoàng gia, điều này khiến Hoàng Tứ Lang tức giận khác thường.
“Cha à, ngày mai con sẽ dẫn theo một đám anh em đến đập nát hội trường của bọn họ!” Hoàng Phong căm phẫn nói.
“Nhị đệ, đừng ngắt ngang dòng suy nghĩ của phụ thân.”
Hoàng Tuấn, con trai lớn của Hoàng gia, năm nay ba mươi tuổi, dáng vẻ phong lưu, khôi ngô tuấn tú, không hề giống với phụ thân của hắn, hắn giống mẫu thân, rất có đầu óc, hắn khá là bình tĩnh, đã ngăn cản sự ầm ĩ của Hoàng Phong em trai hắn.
Hoàng Tứ Lang thở dài một tiếng, xua tay nói: “Đập phá hội trường thì rất đơn giản, nhưng thu dọn những chuyện sau đó thì lại rất phức tạp, các con có biết người hôm nay bày trò cờ bạc là ai không hả?”
“Là ai?” Hai huynh đệ họ đồng thanh hỏi.
“Là nhà Hoàng Phủ, hôm nay ta nhìn thấy người chủ sự ở đó là Hoàng Phủ Quý, đây là thuốc nhỏ mắt (ý nói giở trò đâm lén sau lưng) mà nhà Hoàng Phủ đang cho chúng ta.”
Hoàng Tứ Lang không kìm được hừ một tiếng rõ to, mấy chục năm nay, Hoàng gia và nhà Hoàng Phủ nước sông không phạm nước giếng, mọi người ai có việc làm ăn của mình, bây giờ vì một chức hộ tào chủ sự, ngay cả quy tắc cơ bản nhất cũng đã không thèm giữ nữa.
Hoàng Phong không dám hó hé lời nào, hắn đột nhiên nhớ đến Hoàng Phủ Duy Minh vài hôm trước đến tìm hắn, lúc đó Hoàng Phủ Duy Minh đã lộ ra chút phong phanh, rằng nhà Hoàng Phủ có khả năng sẽ can thiệp vào đổ nghiệp, hắn lại không xem ra chuyện gì, không kịp thời báo cáo với phụ thân.
Hoàng Tuấn trầm ngâm một lúc, rồi đưa ra biện pháp của bản thân, “Đám đông cứ đổ dồn về như thế, nếu như trong đám đông đó xảy ra xảy ra một chút chuyện kinh hãi, ví dụ như cả bầy ngựa đều bị khiếp sợ...Phụ thân thấy thế nào?”
Hoàng Tứ Lang bỗng nhiên kinh ngạc, biện pháp hiểm độc như vậy hắn còn chưa nghĩ đến! Hắn dừng bước chân, ngẩn đầu nhìn trần nhà một hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn là lắc đầu, “Biện pháp tuy rằng tốt, nhưng khó mà khống chế được cục diện, vạn nhất sự việc làm lớn ra, huyện lệnh Trương cũng không gánh nổi việc bị triều đình hỏi tội, vẫn phải nghĩ cách khác.”
Hoàng Tuấn không nói thêm lời nào nữa, Hoàng Tứ Lang lại bước thêm vài bước, bỗng hắn cười nhạt một tiếng, “Kệ đi! Ta tiên lễ hậu binh, ngày mai ta sẽ đến tìm Hoàng Phủ Húc nói lý lẽ, nếu như nhà Hoàng Phủ bọn họ vẫn chưa biết mùi vị, thế thì đừng trách ta không khách khí nữa.”
Nói đến đây, hắn lại dặn dò Hoàng Tuấn, “Con lập tức đi một chuyến đến trấn Đông Hồ, bất luận thế nào, cũng phải mời huyện lệnh Trương quay trở về trong hai ngày tới.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện