[Dịch] Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 45 : Thiên Tà Tông
.
Đẩy cửa phòng ra, Phương Vân liền nhìn thấy có một cái hộp bằng sắt đang được để ngay ở giữa phòng.
"Chuyện gì thế này? Đồ quý giá như Vực Ngoại Tinh Thần Thiết mà cứ để trên mặt đất như vậy!"
Phương Vân có chút không vui đi tới, cúi người xuống lấy cái hộp sắt, muốn nhấc nó lên.
"Ủa? Giống như là mọc rễ vậy!"
Một trảo này của Phương Vân lại không thể lấy hộp sắt lên. Trong lòng có chút làm lạ, lại gia thêm chút nội lực, nhưng vẫn không thể lấy lên.
"Vật này lại nặng như vậy ư!"
Lúc này đây Phương Vân đã kinh hãi rồi. Đột nhiên thở mạnh, rồi phát lực mạnh ra, trong tay lúc này đã có lực kéo đến mấy ngàn cân rồi mới kéo hộp sắt lên được. Một cảm giác nặng trịch từ tay truyền đến, Phương Vân đoán cái hộp này khoảng bảy, tám trăm cân.
"Một khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết lại nặng như vậy! Hèn chi không trách bọn họ không để trên bàn được. Bàn gỗ này căn bản không thể chịu được sức nặng như vậy, nếu như cứ để lên đó thì sẽ sụp ngay!"
Vực Ngoại Tinh Thần Thiết là tinh hoa của ngôi sao trên trời, nên cho dù có nặng hơn thì Phương Vân cũng hiểu được. Mở hộp sắt ra, liền nhìn thấy một khối sắt cỡ khoảng nắm tay đang nằm ở đáy hộp, quanh thân còn tán ra một tia sáng yếu ớt, gây cho người ta cảm giác chính nó là một ngôi sao cỡ nhỏ vậy.
"Đây chính là ngôi sao trên bầu trời, không ngờ nó lại có hình dáng như vậy."
Phương Vân cẩn thận đánh giá. Vào lúc bình thường, những ngôi sao này cách xa không biết bao nhiêu vạn dặm, không có cách nào tiếp xúc gần như vậy được.
"Một quyền liền có thể làm rung chuyển ngôi sao, một chưởng là có thể đánh những ngôi sao này rớt xuống đất! Không biết khi nào ta có thể có được thực lực như vậy đây!"
Nghĩ tới cảnh tượng những cường giả thần bí trong hoàng thất đánh ngôi sao rớt xuống, Phương Vân không khỏi mê mang một hồi. Đột nhiên, một làn gió thơm bay vào trong mũi, Phương Vân rùng mình, chợt quay đầu lại, liền nhìn thấy Khổng Tước không biết từ lúc nào đã vô thanh vô tức xuất hiện trong phòng hắn, đang đứng ngay sau lưng của hắn.
Trên mặt của Khổng Tước vẫn đeo cái mặt nạ bằng bạc, căn bản không nhìn ra mặt nàng có biến hóa gì không. Nhưng mà Phương Vân vẫn có thể cảm giác được ánh mắt của nàng lúc nhìn thấy Vực Ngoại Tinh Thần Thiết có chút biển đổi.
- Một khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết như vậy đã là niềm mơ ước của Đạo Môn, Ma Môn. Nếu như trước khi ngươi đến mỏ rèn luyện mà muốn đem vật này ra ngoài. Ta khuyên ngươi hãy bỏ ý định đó đi.
Khổng Tước rốt cuộc nói chuyện.
- Đạo Môn, Ma Môn?
Phương Vân ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Khổng Tước.
Khổng Tước cũng không có trả lời vấn đề của Phương Vân, nàng thu hồi ánh mắt lại, hờ hững nói.
- Vực Ngoại Tinh Thần Thiết không chỉ là tài liệu cực phẩm để rèn khôi giáp mà còn lại tài liệu cực phẩm để người trong Ma Môn, Đạo Môn luyện đao, kiếm, pháp khí. Một khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết như vậy đã đủ để họ kéo đến đây. Lấy thực lực của ngươi bây giờ, căn bản là bảo vệ không nổi.
- Vậy theo ý của ngươi thì ta nên làm thế nào?
Phương Vân hỏi.
- Đào đất chôn sâu!
Một câu trả lời cực kỳ đơn giản.
Phương Vân liền giật mình.Hắn còn chuẩn bị mang theo khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết này đi tới mỏ rèn luyện để chế tạo khôi giáp cho chính mình.
Khổng Tước nhìn lướt qua Phương Vân, dường như đoán được suy nghĩ của hắn.
- Lấy thực lực của ngươi bây giờ. Một khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết bằng ngón tay cái đã đủ cho ngươi sử dụng.
Phương Vân lắc đầu.
- Ta có đọc qua sách, biết được những thứ Vực Ngoại Tinh Thần Thiết này đã được mài dũa qua ngàn năm, vĩnh hằng bất diệt, cực kỳ chắn chắn. Những thủ đoạn bình thường căn bản không thể gây thương tổn được cho nó. Chỉ có đem đến mỏ, vận dụng những địa hỏi cực sâu dưới lòng đất mới có thể hoa tan nó. Coi như là muốn dùng một ít, ta cũng chỉ có thể đem nó đến mỏ mới có cơ hội phân tách nó ra.
- Không cần phiền phức như vậy, ở chỗ này có thể tách ra được rồi.
Thanh âm vừa phát ra, Khổng Tước đột nhiên tung người tiến đến, rồi ở ngay trên hai cái bao tay màu vàng phát ra một tiếng kêu thanh thúy, hai thanh đoản kiếm sắc bén màu hoàng kim xuất hiện. Hai thanh đoản kiếm màu này vừa xuất hiện, nhất thời hàn khí như nước dâng lên xuất hiện trong phòng, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống.
Chỉ thấy thân thể của Khổng Tước thoáng hiện một cái, quỷ dị lướt nhanh qua Phương Vân, đưa tay vào trong hộp sắt vung lên mấy cái, vài ánh lửa lóe ra rồi Khổng Tước nhanh chóng lui về sau.
- Bao nhiêu đó hẳn là đã đủ cho ngươi chế tạo khôi giáp!
Khổng Tước đạm mạc nói. Hai thanh kiếm trên tay nàng đã được giấu về trong bao tay lại.
Ở trong hộp sắt, khối Vực Ngoại Tinh Thần Thiết cỡ nắm tay bỗng thiếu một góc. Một khối vực ngoại tinh thần thiết khác cỡ ngón tay cái đã lẳng lặng nằm ở dưới đáy.
"Vực Ngoại Tinh Thần Thiết có thể nói là đồ vật kiên cố nhất trong thiên hạ, vậy mà đoản kiếm của nàng lại có thể chia tách ra, thanh đoản kiếm đó hẳn là thần binh lợi khí!"
Phương Vân âm thầm kinh ngạc trước thực lực của Khổng Tước. Trên người Khổng Tước, hắn có thể cảm nhận được một cỗ sát khí cực kỳ mãnh liệt của sát thủ.
- Khổng Tước, ở chỗ ta có mấy thứ đồ, ngươi qua đây nhìn giùm ta một cái!
Phương Vân đột nhiên đưa tay vào ngực, lấy một tấm lệnh bài quăng qua.
Khổng Tước đưa tay nhận lấy, lật lại xem, chỉ thấy ở trên lệnh bài có khắc một chữ 'Tà', thân thể của nàng liền khẽ run lên.
- Đây là Tà Đế của Thiên Tà Tông, làm sao lại ở trên người của ngươi?
- Sau khi dự yến ở tết Nguyên Tiêu xong, ta có gặp phải một nam tử mặc áo choàng đen, đây chính những đồ trên người của hắn.
Phương Vân vừa nói vừa đem những mấy viên châu khác đặt ở trên bàn.
- Nặc Khí châu, Lôi Chấn Tử!...Có những đồ vật này, người này chắc chắn là đệ tử trọng yếu trong Thiên Tà Tông. Những người như vậy đều có bản lĩnh phi thiên độn địa. Nếu như ngươi gặp phải hắn, hẳn là phải chết không có chỗ...
Một chữ cuối cùng Khổng Tước cũng không có nói ra. Phương Vân có thể có những thứ này, hiển nhiên hắc bào đệ tử kia của Thiên Tà Tông đã là người chết. Có thể nói thế này, Tà Đế chính là tượng trưng cho tông chủ, người đứng đầu Thiên Tà Tông, những đệ tử của Thiên Tà Tông có lệnh bài này cho dù có chết thì cũng sẽ không quăng nó đi.
Không khí trong sương phòng trầm lại. Phương Vân có thể cảm giác được hai tròng mắt sau tấm mặt nạ của Khổng Tước đang đánh giá mình. Rất hiển nhiên, việc mình gặp phải một cao thủ của Thiên Tà Tông không những không chết mà còn giết chết đối thủ đã làm cho nàng không có cách nào giải thích được. Nhưng mà Phương Vân cũng không muốn giải thích, hắn lấy Nặc Khí châu, Lôi Chấn Tử thu vào trong ngực.
"Nặc Khí châu, hẳn đây là pháp bảo dùng để che giấu hơi thở. Kinh thành này là nơi tụ tập của quần Nho, tên đệ tử Thiên Tà tông kia dám xuất hiện ở đây hẳn là vì có hạt châu này làm chỗ dựa. Còn cái Lôi Chấn Tử này...lúc ta đi học ở kiếp trước, đã có nghe nói, các đan sĩ thay cho hoàng thất Đại Chu, lúc luyện đan nếu dùng lưu lượng các tài liệu không đúng sẽ làm nổ lò. Đan đỉnh bị chấn vỡ không nói, mà ngay cả phòng luyện đan cũng phải nổ tan tành. Sau này những đan sĩ đó dựa vào điều này mà chế tạo nên 'Phích Lịch Tử' tặng cho hoàng thất, cái Lôi Chấn Tử này hẳn cũng dạng như vậy.
Nghĩ tới đây, Phương Vân đột nhiên chảy mồ hôi lạnh trong lòng. May mà ngày đó tuyết rơi dày đặc nên mặt đất đọng tuyết rất nhiều, Lôi Chấn Tử rơi trên mặt đất không có nổ tung. Nếu không như vậy sợ rằng lúc này mình đã bị Lôi Chấn Tử cho nổ tan xác không còn.
- Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi.
Có được đáp án, Phương Vân phất phất tay, ý bảo Khổng Tước đi ra ngoài. Giữa hai người, Phương Vân lần đầu tiên chiếm được sự chủ động.
Ánh mắt của Khổng Tước lóe lên một chút, cũng không có tranh luận gì thêm, thân hình thoáng lên một cái, đã thành một tàn ảnh biến mất ở ngoài cửa.
"Nặc Khí châu có thể che giấu hơi thở. Tên hắc bào nam tử kia có thể giấu diếm được các đại Nho trong kinh thành thì ta cũng có thể giấu diếm được. Còn nếu đối phương có phái ra các cao thủ Thoát Thai cảnh, ta có Lôi Chấn Tử này, nếu dùng một cách thích hợp, bất ngờ sử dụng ra có thể đánh chết đối phương. Mấy cái này đều là bảo vật, coi như là tiện nghi cho mình!"
Ánh mắt Phương Vân lóe lên liên tục, có rất nhiều ý nghĩ hiện lên. Hắn cũng đã đoán ra được tên hắc bào nam tử kia mang theo nhiều Lôi Chấn Tử như vậy chính là để phòng ngừa một khi bị phát hiện ra, có thể dùng nó để chạy trốn.
Kinh thành là nơi dưới chân Thiên Tử, cũng là nơi quần Nho tụ tập, đối với những người trong tà đạo mà nói đây là nơi đầm rồng hang hổ. Những người đó khi đến địa phương này không thể không có một chút đồ phòng thân.
Phương Vân đóng cửa lại, sau đó đem hộp sắt giấu đi. Lúc này mới ngồi nghiêm chỉnh, lấy bức thư do phụ thân từ Man Hoang gửi về.
Một phong thơ thật mỏng, nhưng lúc này trên tay của Phương Vân lại nặng như ngàn cân. Phương Vân bỗng nhiên cảm thấy lòng mình rối loạn hoang mang vô cùng.
Hắn cũng đã từng suy nghĩ qua nhiều lần, nhưng cũng không nghĩ ra nguyên nhân nào mà Tứ Phương Hầu Phương Dận phụ thân mình lại làm nên tội mưu phản. Nếu như không phải vì âm mưu làm phản thì Nhân Hoàng sẽ không đích thân xuất thủ đánh chết cha hắn, mẫu thân cũng sẽ không tự vẫn bỏ mình; Nếu như không phải bởi vì âm mưu làm phản, hơn ba trăm người của Phương phủ, có cả mình không đó sẽ không bị đem ra ngoài Sùng Dương môn chém!
Phụ thân rốt cuộc là người như thế nào? Câu hỏi này không ngừng hiện lên trong lòng của Phương Vân.
Ấn tượng của mình về phụ thân quá mức mơ hồ, cũng quá mức lạ lẫm. Là con của phụ thân, Phương Vân luôn tin tưởng phụ thân hắn vô tội! Nếu như phụ thân thật sự là loại người đại gian đại ác thì mẫu thân sẽ không vì hắn thủ tiết tự vẫn! Nhưng...
Nhưng vạn nhất thì sao? Nếu như phụ thân thật sự làm phản thì sao?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên, liền không ngừng xoay quanh trong đầu của Phương Vân! Lần đầu tiên, Phương Vân cảm thấy bối rối vô cùng.
Vua muốn thần chết, thần không thể không chết; Cha muốn con vong, thì con cũng phải chết! Nếu như phụ thân thật sự làm phản thì mình phải làm gì bây giờ?
Ngồi yên ở trong phòng thật lâu, Phương Vân hít một hơi thật sâu, tâm tình dần dần bình phục lại: "Phụ thân, cho dù như thế nào, con luôn tin tưởng người, cũng như tin tưởng mẫu thân!"
Trong đầu nghĩ như vậy, Phương Vân hiện lên thần sắc kiên nghị vô cùng. Sau đó nhanh chóng rút bức thư ra. Bức thư này không có mở đầu, không có xưng hô, không có những dòng chữ nghiêm khắc. Phong thư được gửi từ Man Hoang xa xôi này, được dùng thư của vương hầu sau đó cỡi ngựa đưa đến kinh thành này chỉ có hai chữ:
Cố lên!
Hai chữ vô cùng đơn giản, nhưng ngay giây phút phong thư được mở ra thì một cỗ hơi thở bá liệt mênh mông như muốn phá giấy mà ra, làm chấn động cả chân không!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện