[Dịch] Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 22 : Phương Lâm Xuất Hiện

Người đăng: 

.
- Kiếm khí! Phương Vân khẽ biến sắc, lần đầu tiên có cảm giác không nắm chắc. Các Vương công tử đệ chung quanh thấy vậy cũng kinh hãi không thôi. Kiếm khí khác với kiếm cương. Kiếm cương chỉ cần đạt đến cương khí cấp là đủ. Nhưng kiếm khí thì lại cần kiếm thuật đạt đến một cảnh giới cực cao, lấy thân kiếm là chấn động, kéo thêm hư không ở chung quanh, tăng thêm uy lực cho kiếm khí. Cái này cũng giống như lúc Phương Lâm lấy thân mình phát ra Mãng Ngưu Quyền! Kiếm thuật của Hứa Quyền rõ ràng đã đạt tới một trình độ đăng phong tạo cực. Thực lực như vậy, đã được gọi là cương khí đệ nhất cấp! - Phương Vân, tiếp chiêu đi! Thân thể Hứa Quyền khẽ chấn động, nhẹ nhàng từ trên lưng ngựa bay lên, phóng qua đầu ngựa, nhẹ nhàng rơi trên mặt tuyết. Chỉ chiêu này thôi, Hứa Quyền đã hiển lộ trình độ khinh công không hề tầm thường. Luyện kiếm, trọng yếu ở khinh công, sau đó, mới là luyện kiếm thuật! Phương Vân đang muốn xuất thủ, lại nghe từ phía sau truyền đến từng tiếng vó ngựa. - Phương huynh, không nên đáp ứng hắn! Không nên giao thủ cùng hắn! Trương Anh đột nhiên từ trong đám người phóng ngựa ra, lo lắng kêu lên. - Phương huynh, không nên cùng hắn giao thủ! Chu Hân cũng phóng ngựa ra, vẻ mặt lo lắng. Thấy nhiều sĩ tử lo lắng nhìn như vậy, hai người rốt cuộc cũng bỏ đi lo lắng trong lòng, từ trong đám người kia lao ra. - Trương Anh lui về! - Chu Hân, ngươi muốn làm gì? Còn không lùi trở về cho ta! Cao Vi, Thái Phong còn chưa kịp mở miệng quát bảo ngưng lại, thì đã có hai tên thiếu niên khí chất xuất chúng từ trong đám người cưỡi ngựa ra, lớn tiếng quát lên. - Thế Tử Trung Tín hầu Trương Tín! - Thế tử Thần Tiễn hầu Chu Viễn! Trong đám người có người quen biết hai người này, lập tức nhận ra thân phận hai người này. Rất hiển nhiên, hai người này cũng không muốn cuốn vào tranh chấp của Tứ Phương hầu cùng với quý tộc hầu. - Phương huynh, đừng đáp ứng hắn! Đạt đến cảnh giới Cương khí cảnh, hầu hết có thể phát huy được hết được uy lực của kiếm thuật! Quyền cương của ngươi căn bản không ngăn được nhuyễn kiếm của hắn! Trương Anh cũng không sợ đắc tội với thế tử trong gia tộc, lập tức phóng ngựa, nhìn Phương Vân hô lên. Quyền quáp, kiếm pháp, chưởng pháp....đều có các năng lực đặc thù. Nhưng ở cảnh giới cương khí cấp, thì chỉ có kiếm pháp là có uy lực lớn nhất! Đặc điểm của cương khí, chính là cứng cáp không phá nổi. Cũng chỉ có kiếm thuật là có thể đem đặc điểm này phát huy hết toàn bộ. - Phản rồi, Trương Anh, ngươi ăn tim gấu gan báo phải không, ngay cả lời của ta cũng không nghe! - Chu Hân, ngươi biết ngươi đang làm gì không hả? Ta thấy hay là ngươi cùng mẫu thân của ngươi muốn quay về phòng chứa củi hả? Thế tử Thần Tiễn hầu quát lên. Chu Hân khẽ giật mình, nhớ tới mẫu thân trong nhà, thở dài một tiếng, rốt cuộc cưỡi ngựa quay về sau, cùng lúc đó, Trương Anh cũng bị quát lui về. "Không thể đợi thêm nữa, đêm dài lắm mộng!" Hứa Quyền lo lắng Phương Vân lâm trận lùi bước, đột nhiên nhuyễn kiếm trong tay run lên, quát lớn. - Phương Vân, đón kiếm đi! Không đợi Phương Vân quyết định, Hứa Quyền lập tức dậm chân nhảy lên cao, một kiếm quét ngang. Một tiếng sấm khổng lồ đột nhiền truyền đến trong hư không, kiếm khí cuồn cuộn như biển dâng, nhằm Phương Vân mà quét tới. Một kiếm này, thế không thể đỡ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi! Chỉ thấy vào lúc Phương Vân sắp bị kiếm khí bá đạo của Hứa Quyền cuốn vào, dọc theo giáo trường, đột nhiên truyền đến một tiếng hô cuồng nộ. - Hứa Quyền, tiểu tạp chủng nhà ngươi! Lấy thân phận của ngươi, mà lại đi khi dễ đệ đệ của ta, ngươi cũng không ngại mất mặt sao! Một âm thanh vang dội khắp giáo trường, chỉ thấy một người đang cưỡi tuấn mã đang xông nhanh tới giáo trường. Gấp đến nỗi, người cưỡi ngựa dùng sức của một mãng ngưu xông ngã hàng rào, mở ra một con đường. - Đại ca! Là đại ca! Phương Vân mừng như điên, hắn đã nhận ra tiếng của đại ca Phương Lâm hắn. - Phương Lâm! Lại là Phương Lâm! Hắn không phải đang ở trên Thiên Xà Sơn sao? Làm sao có thể xông tới đây! Việc này không nên chậm trễ, lập tức bắt lấy Phương Lâm! Hứa Quyền thất kinh. Nếu như Phương Lâm nhúng tay vào, hắn sẽ không có cách nào hạ thủ đối với Phương Vân. Hứa Quyền hét lớn một tiếng, cương khí trong có thể trào dâng, tốc độ kiếm khí cũng tăng vọt lên, bông tuyết ở chung quanh cũng bị cuốn theo mạnh mẽ xông tới Phương Vân. - Hứa Quyền, ngươi muốn chết! Phương Lâm ở trên ngựa thấy như vậy, trong lòng nổi giận. Đột nhiên bỏ ngựa, bay lên không trung, biến thành một con cuồng Long hơn mười trượng, nhanh như điện bay về phía Hứa Quyền. Khoảng cách hơn mười trượng, trong thoáng chốc đã đi tới. Ầm! Người chung quanh còn không thấy rõ, thì Phương Lâm đã trực tiếp biến thành một cuồng long va chạm với kiếm khi của Hứa Quyền. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, kiếm khí đã bị chấn nát, Hứa Quyền kêu lên một tiếng thất thanh, từ không trung rơi xuống, một ngụm máu phun ra. Mới vừa rơi xuống đất, Hứa Quyền hừ lạnh một tiếng, nhuyễn kiếm trong tay lại lần nữa chấn động, một lần nữa phát lên, mang theo một lớp kiếm khí còn mạnh hơn lúc nãy, cuồn cuộn chém tới thân ảnh ở ngay sân. Phương Lâm lúc này mới ngạo nghễ đứng ngay sân, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hứa Quyền đang gào thét đến. Lúc kiếm khí tới gần, mới giơ tay lên, một quyền đơn giản tung ra. Ầm! Hứa Quyền lần này còn thất bại nhanh hớn. Một quyền của Phương Lâm vừa tung ra, đã đánh cho kiếm khí xơ xác, cả người Hứa Quyền lẫn kiếm đều bị đánh bay ra ngoài, quỳ rạp xuống đất. - Ta làm sao có thể bại bởi ngươi được! Hứa Quyền đầu rủ xuống đất, rốt cuộc nói ra câu đầu tiên từ lần giao thủ đầu tiên đến nay. Tay hắn cầm kiếm dường như không tự chủ được, kịch liệt chấn động. Mạnh mẽ cắn răng một cái, sắc mặt Hứa Quyền dữ tợn, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng hét dài. Ngâm! Trong tiếng thét dài đó, đầu tóc của Hứa Quyền tung bay, nhuyễn kiếm trong tay hiện lên kiếm khí màu xám xịt. Trong cơn mưa kiếm khí đang rơi lất phất, không khí bị chấn gãy, bỗng xuất hiện một con rắn độc hai đầu, một con Thủy Hỏa Viên Yêu, một con Thuồng luồng một sừng...hét lên khàn cả giọng, nhằm về Phương Lâm. - Trảm Yêu Kiếm Cương Quyết! Thế tử Trung Tín hầu Trương Tín ở trong đám người khẽ hô nhỏ, đã thấy Hứa Quyền sử dụng tuyệt học của mình! Trảm Yêu Kiếm Cương Quyết, là tuyệt học của Mãng Hoang hầu, lúc sử dụng tới cực điểm, kiếm khí có thể hóa thành vô số yêu vật Mãng Hoang, uy lực vô cùng kinh khủng. - Hứa Quyền, ngươi đừng có mà hi vọng! Phương Lâm hừ lạnh một tiếng, không tránh không né. Lúc nhuyễn kiếm gần áp sát thân, trong cơ thể hắn đột nhiên phát ra một vòng hào quang đen nhánh. Tất cả kiếm khí khi tiến vào chung quanh ba trượng Phương Lâm, thì lập tức như đá chìm đáy biển, biến mất vô ảnh vô tung! - Khí Tràng! Dọc theo giáo trường, đám binh sĩ vừa nhìn thấy. Tâm thần bị chấn động mãnh liệt, phát ra một tiếng kinh hô không thể ngờ được. Tu vi Khí Tràng cấp, chính là Thiên Phu trưởng trong quân đội Đại Chu cũng không có được. Chi có trong quân đôin tinh nhuệ của Đai Chu mới có được. Một Thiên Phu trưởng, nếu chết thì thôi, nhưng binh lính tinh nhuệ đạt đến Khí Tràng cấp, từng người đều là tài bảo của Đại Chu, được triều đình coi trọng, không dễ dàng để cho tổn thất! Một binh lính đứng gác giáo trường nhìn thấy khẽ nói, thật đúng là ngay cả xách giày cho Phương Lâm cũng không xứng! Hứa Quyền cũng xuất thân từ thế gia võ học, khí tràng của Phương Lâm vừa xuất ra, hắn liền hiểu, tự mình căn bản không phải là đối thủ của hắn. Trong lòng nảy sinh ý rút lui, nhưng đã không còn kịp rồi. Khí tràng màu đen chung quanh Phương Lâm bỗng sinh ra một lực hút khổng lồ, hút lấy Hứa Quyền giật đi vào. Ầm! Mặt đất chung quanh giáo trường bị chấn mạnh mẽ một cái, tựa như có một bàn chân lớn vô hình, mạnh mẽ đạp lên. Khí tràng tản đi, trận đấu kết thúc! Phương Lâm giống như một thiên thần đứng ngay giữa sân, dưới lòng bàn chân, chính là đang dẫm lên Hứa Quyền đang hấp hối. Trên người của hắn, vết thương chồng chất, trong hàm răng máu cũng chảy ra. Mà ở tay phải của hắn, nhuyễn kiếm ba thước kia bị chấn thành từng đoạn, gãy nát. Hứa Quyền sắc mặt thảm trắng như tờ giấy, hắn mở to ánh mắt, nhìn chằm chằm Phương Vân. Một hộc máu tưới phun ra ngoài. - A! Thấy rõ tình hình trong sân, Thái Phong, Cao Vi, Dương Bưu cũng thay đổi sắc mặt, mặc dù ngờ tới Hứa Quyền có thể bại, nhưng không ngờ lại bại hoàn toàn như vậy, đây đúng là hoàn toàn thảm bại! - Ta mới ở đây không bao lâu, cả kinh thành này, hình như không có ai nhớ tới Phương Lâm cả thì phải? Phương Lâm một chân đạp Hứa Quyền, đôi mắt phát ra hung quang nhìn quanh, phàm là những vương công tử đệ nào bị hắn nhìn tới, đều ấp a ấp úng thối lui, không ai dám nhìn mắt hắn. - Hứa Quyền, lấy tu vi Cương Khí cấp của ngươi, những lời sau này của ta, ngươi tốt nhất vẫn là nên nghe một chút. Như vậy, đối với ngươi mới có lợi! Phương Lâm trên cao nhìn xuống, mắt nhìn Hứa Quyền, nói chuyện không chút khách khí. Hứa Quyền sắc mặt tái nhợt, hung hăng ngó chừng Phương Lâm. Đôi môi vừa động, vừa muốn nói gì, lại thấy Phương Lâm cười lạnh một tiếng, chân phải ở trên ngực Hứa Quyền dùng sức chúi xuống. Hứa Quyền kinh sợ nảy ra, hắn vốn là đang bị thương nặng, bị Phương Lâm chúi xuống trên vết thương, tại chỗ phun ra một búng máu nước, hơi thở lại càng yếu ớt. - Thế tử! Dương Bưu kinh hô một tiếng. Phương Lâm xoay chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Dương Bưu, đột nhiên cười nói. - Dương Bưu, tên phế vật nhà ngươi, ở trên Thiên Xà Sơn, ta có phải hay không dạy dỗ ngươi còn không đủ? Ngươi cũng rất thông minh, đánh không lại ta, liền không nói rời núi, xuống đây khi dễ đệ đệ ta, không tệ đâu! Nghe thấy Phương Lâm nhắc tới tên mình, khóe mắt Dương Bưu cong lại, có cảm giác sợ hết hồn hết vía. Ở trên Thiên Xà Sơn, hắn ăn quá nhiều đau khổ rồi, thật sự là sợ cái tên Phương Lâm này. - Khí Tràng cấp a! Lão Thiên làm sao lại ưu ái tên điên Phương Lâm này như vậy! Kẻ điên này, làm việc không có kiêng sợ gì, sau này còn có ai có thể áp chế hắn nữa! Dương Bưu có cảm giác như là trời sập xuống. Trên Thiên Xà Sơn, hắn cũng có động tay động chân, cố ý để cho thống lĩnh Thiên Xà Sơn, lưu Phương Lâm lại. - Dương Bưu, ngươi đừng có làm loạn, nơi đây chính là giáo trường Đông Giao, chính là lãnh địa hoàng thất.... Dương Bưu đã có chút cảm giác kinh sợ, từ hồi nào đến giờ, chưa bao giờ hắn lại có cảm giác sợ như thế này. - Hừ! Đúng là một đám phế vật! Mấy tháng trước, Dương Khiêm bị đệ đệ của ta dạy dỗ cho một chuyến, hôm nay, ngay cả ngươi cũng không phải là đối thủ của đệ đệ ta. Đom đóm mà cứ muốn nhìn thấy hết mọi việc, thật không biết Bình Đỉnh hầu cha ngươi, tại sao phải tranh đua với phụ thân ta ở trong quân đội. Ồn ào! Mọi người đều ồ lên, chẳng ai ngờ rằng Phương Lâm lại bá đạo đến như vậy, có thể nói là vô cùng lớn lối. Trong các vương công tử đệ ở kinh thành này, cũng lần đầu tiên có người dám công khai chỉ trích một vị tướng quân có quyền thế vương hầu. Bình Đỉnh hầu a, đây chính là quý tộc Đại Chu. Chân đạp mạnh một cái, cả Đại Chu cũng phải chấn động a! Dương Bưu, Dương Khiêm nghe vậy mặt xanh mét, nhưng bọn hắn căn bản không dám phản bác, chỉ làm như là không có nghe thấy. Hai người trong lòng hiểu rõ, Phương Lâm đây chính là muốn chọc giận bọn hắn. Chỉ cần bọn họ thiếu kiên nhẫn, hắn liền đạt được mục đích. "Đáng hận a! Nếu không phải là tài nghệ không bằng ngươi, ta hận không thể không lên giết chết bọn chúng! Dương Bưu, Dương Khiêm trong lòng hận đến nỗi nghiến răng lại. Phương Vân trong lòng cũng rất là thống khoái a, những thế tử quý tộc hầu này cứ ỷ tu vi võ đạo cao hơn mình, gia thế so với mình hiển hách hơn, không cố kỵ thân phận, ức hiếp mình. Hôm nay, đại ca của mình vừa xuất hiện, mọi người liền bị chấn kinh, không dám nói gì cả! Càng làm Phương Vân cao hứng hơn là, sau khi từ biệt ở Tử Long hoa viên đến giờ, đại ca lại đột phá đến Khí Tràng cấp!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang