[Dịch]Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Sưu tầm

Chương 8 : Gặp nhau! Cẩn thận dè chừng tiểu Vương gia

Người đăng: 

.
Mộ Dung Sơ Tuyết vốn chỉ ngồi im trong góc, đám nữ nhân đó ko hề để ý đến. Bởi vì tiếng cười, lập tức trở thành tiêu điểm mọi sự chú ý. Thấy ánh mắt mọi người chiếu đến, cảm giác có gì đó thú vị. Hắn khoát tay áo, nói: “Mọi người cứ tiếp tục nói chuyện, tiếp tục nói chuyện đi.” Xấu hổ nhìn qua các nàng ấy một lượt, cuối cùng dừng lại ở gương mặt Trầm Tố Nhi. Vẻ mặt buồn chán của nàng, hắn đều nhìn thấy hết. “Đúng rồi, hoàng tẩu, người vừa mới tiến cung có thích ứng được ko?”Mộ Dung Sơ Tuyết cười hỏi. Trầm Tố Nhi không suy nghĩ đáp luôn: “Ngày hôm qua đại hôn, sáng sớm đã đến đây. Mới có một ngày, thích ứng làm sao được?” Có một phần ba bản tính đã lộ ra. Hoàng Thái Hậu lưu ý, ân cần nói: “Đúng vậy, ai gia hồ đồ rồi. Tố Nhi, ngươi về trước nghỉ ngơi một chút đi.” “Dạ, cám ơn mẫu hậu.” Trầm Tố Nhi đứng dậy hành lễ. Bởi vì đã là Hoàng, vừa rồi nghe Hoàng Thái Hậu dạy bảo, giống Hoàng Thượng đều gọi là Mẫu hậu đi, mà không xưng hô Thái hậu nương nương như vừa rồi. Mộ Dung Sơ Tuyết cũng đứng dậy, chủ động thỉnh cầu:”Mẫu hậu, hoàng tẩu vừa mới tiến cung, hoàng huynh lại bận chính sự, vậy nhi thần tự mình đưa Hoàng tẩu về Phượng Cung, có được ko?” Hoàng Thái Hậu gật đầu, đáp: “Tốt lắm. Cứ đi đi.” Kết quả là, Trầm Tố Nhi được Mộ Dung Sơ Tuyết đưa về Phượng Cung. Ra khỏi Thiên Thọ Cung, bước xuống bậc thang. Loan kiệu đã chờ sẵn. Trầm Tố Nhi vừa định bước lên, không ngờ– “Hoàng tẩu, người vừa mới tới hoàng cung, sao ko đi bộ về, thuận tiện ngắm cảnh trí trong cung luôn? Đây đúng là một cơ hội tốt mà.” Mộ Dung Sơ Tuyết nâng đôi mắt phượng mỉm cười, nhìn thẳng mặt nàng. Trầm Tố Nhi đại quẫn, lặng lẽ nhìn Mộ Dung Sơ Tuyết, trong đôi mắt đang cười kia thế nào lại thấy quỷ dị thế? Không sai, đúng là rất quỷ dị! Từ hôm đầu nàng gặp Sơ Tuyết đã hiểu qua bản tính của hắn, rất ngay thẳng nhưng cũng nóng nảy. Giờ tự nhiên chuyển biến thế này, khẳng định là có mục đích, có mưu đồ gì rồi. “Oh, đề nghị cũng ko tồi, nhưng ta đột nhiên cảm thấy có chút mệt–” Trầm Tố Nhi muốn cự tuyệt, còn chưa nói xong Mộ Dung Sơ Tuyết đột nhiên cất tiếng ngắt lời nàng, nói với kiệu phu cùng cung nữ, thái giám phân phó: “Hoàng Hậu nương nương nói muốn thưởng thức cảnh trí trong cung, các ngươi đi theo cách tầm hai mươi bước đi.” Tam Vương gia tự mình hạ lệnh, bọn hắn dám không nghe sao? Trầm Tố Nhi âm thầm kêu khổ, khuôn mặt xinh đẹp nhăn như mặt khỉ. Mộ Dung Sơ Tuyết mỉm cười làm điệu bộ mời đi, Trầm Tố Nhi đành phải cố gắng bước đi. Hắn cười đắc ý, ung dung đi cạnh nàng, bảo trì khoảng cách thích hợp. Hắn cẩn ngôn thận hành (*nói năng hành động đều cẩn thận*) như vậy, ko phải vì mình, mà là vì nàng. Ở trong cung ko giống như bên ngoài, một việc nhỏ cũng trở thành nhược điểm, làm cho những người ghen tị, đem chuyện đó biến thành trọng tội ko thể tha thứ được. Hắn hôm nay cùng nàng sóng vai đi, tin rằng chỉ qua một đêm toàn cung đều biết. Kiến trúc trong cung nguy nga tráng lệ thật rộng, mái hiên trên cao như đứng giữa trời, mấy cột trụ trắng được đặt khắp bốn phương tám hướng, rồi đến các cung thất. Thật là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời mà. Hai người đi bộ được một đoạn, cũng không nói câu gì. Mộ Dung Sơ Tuyết trầm mặc, Trầm Tố Nhi tất nhiên sẽ không chủ động mở miệng. Mà nàng lúc này, quẫn quá chỉ dám nhìn phía trước, không dám nhìn hắn. Dưới đáy lòng còn có một hy vọng nho nhỏ, hắn chắc ko nhận ra nàng? Hoặc là nàng nói nàng là tỷ tỷ hoặc muội muội của người đó, ít nhất có thể gạt được qua qua. Lúc này, Mộ Dung Sơ Tuyết bắt đầu vào thẳng vấn đề: “Ngày hôm đó, để ta chờ mà ko xuất hiện, có chuyện gì?” “Gì cơ?!……” Ra vẻ nghi hoặc, khó hiểu. “Đừng giả bộ, ta nhận ra ngươi. Biết ngày đó ta chờ bao lâu không? Tới khi mặt trời xuống núi, mặt trăng xuất hiện, chỉ vì một câu ngươi nói bảo ta chờ.” Lửa giận bắt đầu phát ra. “Ta……” Trầm Tố Nhi rụt đầu, xong rồi a! Nàng biết ngay mà, đã nhận ra rồi, còn hung hăng đến hỏi tội. Nếu sự việc đã bại lộ, nàng cũng thấy không cần giả bộ thục nữ nữa, hít sâu một hơi, uể oải lộ ra bản tính. Sờ sờ cổ giả bộ có điểm mỏi mệt– “Này, đừng lộn xộn, nơi này lắm tai mắt. Nếu muốn khôi phục bản tính, cũng ko phải lúc này.” Mộ Dung Sơ Tuyết thấp giọng cảnh cáo. “Bản tính?”A a!…… Trầm Tố Nhi dưới đáy lòng kêu to. Người này như thế nào lại giống như đặc biệt hiểu ta?! Bất quá, hắn nhắc nhở cũng không phải ko đúng, ở phía sau tầm hai mươi bước, còn có hơn mười ánh mắt nhìn tới. Nàng tất nhiên ko cần cái gọi là danh dự, nhưng vừa rồi giả bộ vất vả như vậy, bây giờ lại ko giả bộ nữa, sau này càng khổ lại uống phí sức lực à? Vì thế, nàng quyết định tiếp tục giả bộ. Hai người như có cùng suy nghĩ, bắt đầu bước chậm lại. “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Trầm Tố Nhi ngượng ngùng cười, “Vốn là ta trở về lấy trâm cài đưa cho ngươi, chỉ là ban đầu ta lén trốn khỏi nhà, về đến nhà liền bị lão cha bắt tại trận, muốn ra khỏi cửa còn khó hơn lên trời, cho nên…… mới như thế……” Đoạn sau không cần phải nói, hắn chắc chắn hiểu được. Mộ Dung Sơ Tuyết mím mím môi, nói: “Uh, lý do này có thể chấp nhận được. Quên đi, ta tha thứ cho ngươi.” Hắn trong lòng thư thản, giống như vừa vứt xuống một tảng đá lớn trong lòng. “Ha ha……” Nàng cười ngượng. Lúc này nên bảo trì trầm mặc, càng nói nhiều càng dễ lộ. “Hôm nay ta thật cao hứng, thật sự, lâu lắm rồi ko có cao hứng như vậy.” Hắn trong lòng cũng ko thật sự trách nàng, chỉ là thấy lỡ mất cơ hội gặp lại lần nữa, trong lòng tiếc nuối, hôm nay lại bất ngờ gặp lại nàng, thật giống như có duyên vậy, cực kỳ hưng phấn. “Dạ, ca cũng nghĩ như vậy.” Diễn trò một chút. “Này, không cần như thế với ta. Nói chuyện tuỳ tiện đi, đối với người khác, mỗi ngày ta đều phải diễn trò, lúc ở cạnh ngươi nói chuyện cũng ko thấy mệt mỏi a.” “Diễn trò?” “Đúng rồi. Sáng nay trong bữa ăn ko phải là ngươi diễn trò sao?” Chính vì nguyên nhân này nên hắn mới để ý, nhìn một lúc liền phát hiện ra nàng. Mộ Dung Sơ Tuyết thản nhiên cười, trong mắt không lẫn một tia tạp chất. Trầm Tố Nhi nhìn thấy, cũng cười. Nụ cười này là xuất ra từ nội tâm. Bất quá, nàng cũng thấy thông cảm với hắn, “Hoá ra ngươi sống vất vả như vậy a. Ngoài mặt thì vui vẻ còn bên trong thì chán ngán.” “Chính bởi vì vất vả, nên ta mới len lén chuồn ra ngoài hít thở không khí trong lành a.” Ngữ khí hắn thật bất đắc dĩ. “Ngươi ở trong cung?” Nàng có chút bất ngờ, hoàng đế cổ đại thế nào lại để cho một tiểu Vương gia ở lại trong cung? Hình như chưa từng nghe nói qua. “Ta từ nhỏ sức khoẻ kém, phá lệ ở lại trong cung. Hoàng huynh cũng đáp ứng, chờ ta lúc nào khoẻ lại, sẽ cho ta ra ở ngoài cung, còn ban cho ta một phủ đệ, nha hoàn, thị vệ cũng được đưa đến. Đến lúc đó ta sẽ tự do.” Mộ Dung Sơ Tuyết ánh mắt long lánh hướng tới viễn cảnh tương lai. Trầm Tố Nhi thản nhiên cười, mỗi người đều có một chuyện riêng, không nên hỏi nhiều. Nàng đoán rằng đại khái hắn từ nhỏ sống dưới sự bảo hộ của người khác, không có chịu qua gian khổ, khát vọng là thế giới bên ngoài, muốn được bay lượn muốn được tự do, mới có thể biểu lộ ra sự ngay thẳng, tươi cười như thế. Nhưng là, hắn đã được giáo huấn, phải biết trên biết dưới, đồng thời ko phụ sự kỳ vọng của người thân, miễn cưỡng mình thành một quân tử thượng lưu phong kiến, vì thế, mười mấy năm nuối dưỡng đã thành có 2 tính cách. Mộ Dung Sơ Tuyết cũng không tiếp tục nói. Hai người lại đi tiếp một đoạn. Ngẫu nhiên gặp mấy cung nữ, thái giám đi qua, đều dừng chân hành lễ, chờ hai người bọn họ đi qua mới tiếp tục làm việc. “Ngươi không muốn hỏi gì à?” Mộ Dung Sơ Tuyết phá tan sự im lặng. Hắn đoán chừng nàng phải có rất nhiều điều muốn hỏi chứ. Dù sao cũng mới tới chỗ xa lạ nanỳ, rất nhiều người sẽ muốn biết nhiều chuyện hơn. “Ách?” Trầm Tố Nhi không biết phải nói thế nào. “Vừa mới tiến cung, chẳng lẽ ko có điều gì muốn biết sao?” Hắn tò mò. Rất muốn biết Hoài Thành làm thế nào lại nuôi dưỡng được một nữ nhân thế này? “Oh, vậy ngươi có bao nhiêu huynh đệ tỷ muội? Hoàng Thượng có bao nhiêu nữ nhân?” Trầm Tố Nhi thuận miệng hỏi. Không cần phải nói, đế vương cổ đại phi tần đông đảo, không đến ba mươi, thì cũng phải quá hai mươi đi? Về phần chuyện trong cung? Chê cười rồi, đối với nàng một người đến từ thế kỷ 21, mấy chuyện tranh giật trong cung, so với hắn một Vương gia còn hiểu nhiều hơn, còn phải hỏi cái gì nữa? “Bốn người, hai hoàng huynh, ta đứng thứ ba, còn có một hoàng muội ít tuổi hơn. Bất quá nàng ta đã tới nước láng giềng rồi.” “Hả? Sao lại ít như vậy? Ta còn tưởng rằng huynh đệ thành đàn chứ.” “Ha ha. Ở Bắc Uyển quốc, phi tần ko được cho phép thì sẽ ko được sinh con. Nhưng ngoại trừ Hoàng hậu.” Hắn ý nói Hoàng Hậu là chính cung ko bị hạn chế.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang