[Dịch]Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Sưu tầm

Chương 72 : Gây hiểu lầm! Lược thi tiểu kế

Người đăng: 

.
Linh Vân Sơn Trang, giăng đèn kết hoa, nơi chốn vui mừng. Gia đinh, nha hoàn, ra ra vào vào, sắp sắp đặt đặt. Tiếng gào to, tiếng đàm tiếu đan xen lẫn nhau, ai ai cũng đều vui mừng. Mây đen bao phủ sơn trang nửa năm gần đây cuối cùng cũng tan đi một chút. Lúc này, cảnh sắc ở Dịch Thủy cư đặc biệt thanh nhã động lòng người. Đó là nơi ở của thiếu chủ nhân. Tiểu Bảo đứng trước gian phòng, mí mắt khẽ buông, không có tiến vào. Năm ngày rồi, trông nàng không có gì thay đổi, ăn ngon ngủ yên, cũng không phản kháng, cũng không ra khỏi cửa. Thế nhưng, nàng không nói gì, năm ngày không nói một lời nào với hắn, thậm chí… liếc hắn một cái cũng không. Chỉ cần hắn đi vào, nàng sẽ ngủ. Hắn chờ bao lâu, nàng ngủ bấy lâu, thậm chí ngay cơm cũng chẳng ăn. Lời nàng nói năm ngày trước dường như vẫn văng vẳng bên tai, “Tiểu Bảo, ta chỉ là một tiểu nữ tử, không có năng lực gì, cũng không trông mong gì những người như các ngươi sẽ thấu hiểu người khác, sẽ hiểu được thế nào gọi là đối xử bình đẳng giữa người với người, sẽ rõ ràng cái gì gọi là người tình ta nguyện. Chỉ muốn nói một câu, dưa hái xanh… không ngọt.” Tiểu Bảo không phản bác điều gì, thậm chí nói không ra lời. Nàng sẽ không gả cho hắn, nếu như hắn không dùng sức mạnh, không ép buộc… nàng sẽ gả cho hắn sao? Sẽ không! Sẽ không! Bản thân hắn cũng là một vấn đề, vĩnh viễn trưởng nhưng không thành cũng là một vấn đề! Không có tư cách lấy người con gái mình thích, cũng không có nữ nhân nào thật tình tự nguyện gả cho hắn. Nhưng, những nữ nhân thông thường hắn không muốn. Nhân sinh ngột ngạt lại nặng nề, có nàng, cảm thấy rất thú vị, sẽ sống có ý nghĩa… Chỉ một mình nàng mà thôi. Cách nghĩ của nàng rất đặc biệt, cách làm nũng của nàng cũng rất đặc biệt, lời nàng nói cũng rất lý thú, nàng hay lẳng lặng ngồi ở một nơi nào đó, hắn đều cảm thấy nàng vô cùng đặc biệt… “Dịch, đang làm gì thế? Chẳng lẽ bị nương tử chưa quá môn phạt đứng ngoài cửa sao?” Hoàng Phủ Khuynh Thành trêu trọc, lúc tới gần để nghía xem sắc mặt hắn thì trong mắt không khỏi hiện lên kinh ngạc. Tiểu Bảo đang khổ sở? “Hừ…” Tiểu Bảo liếc Hoàng Phủ Khuynh Thành một cái, khẽ hừ một tiếng, quyết xoay người giận dữ bỏ đi. Trong mắt Hoàng Phủ Khuynh Thành thấy rằng, Tiểu Bảo rõ ràng đang trốn tránh. Tân nương cướp về. Mà tân nương này có vẻ như còn rất khó giải quyết. Hắn gõ cửa. Không có hồi âm. Đợi một lúc, cũng không thấy có âm thanh gì. Lắng nghe một chút, trong phòng rất an tĩnh. Nhưng mà, vẫn biết nàng đang ở bên trong. Bởi vì nếu nàng không ở đó, Dịch cũng sẽ không đứng ở ngoài cửa. Hơn nữa, đây vốn là phòng ngủ của Dịch, từ khi nàng tới, hắn lập tức nhường cho nàng. Loại vinh dự từ trong tâm này, mười lăm năm qua bất kỳ ai cũng chưa được hưởng. Lúc này, Hoàng Phủ Khuynh Thành mở miệng muốn xưng hô một câu Hoàng đệ muội, lại phát giác có cái gì đó không thích hợp cho nên lại thôi. Trên đường trở về, có vẻ như nàng cũng Dịch có chút bất đồng ý kiến. Hắn lờ mờ đoán ra, Hoàng đệ nhà mình cướp đoạt tân nương, tân nương nhà người ta căn bản không có đáp ứng gả cho hắn. Việc này, người Hoàng huynh như hắn nghĩ đến đau cả đầu. một Hoàng đệ bình thường luôn cô độc xa lánh người khác, lại đột nhiên nói muốn thành thân, hắn biết ngay là có chuyện xảy ra mà. Hoàng Phủ Khuynh Thành lại gõ cửa lần nữa. Ho nhẹ một tiếng, nghe nói nàng hình như họ Mục, “Mục cô nương, bản Vương có thể tiến vào không? Có chút chuyện muốn nói.” “Mời vào.” Tiếng nói khẽ khẽ, không nhanh không chậm, không nghe ra có gì khác thường. Hắn đẩy cửa đi vào. Trầm Tố Nhi lười biếng nằm trên nhuyễn tháp, con ngươi trong suốt nhìn lên xà nhà, đang nhìn, nhưng lại không nhận ra là đang nhìn. Hoàng Phủ Khuynh Thành đi tới, cảm giác có chút không giống với lần gặp mặt đầu tiên. Hắn đứng một hồi lâu, nàng cũng chẳng nói thêm câu nào, cũng không hành lễ, càng không thèm liếc hắn một cái. Phượng mâu hơi nhíu, khẽ cười nói: “Mục cô nương, đang nghĩ gì vậy?” “Cai gì cũng không nghĩ.” “Trong tâm từng có oán” “Không oán.” “Có hận?” “Sao lại phải hận?” “???” Hoàng Phủ Khuynh Thành vô cùng kinh ngạc, quả nhiên là một nữ tử kỳ lạ. Rõ ràng không muốn gả, nhưng lại không khóc không náo loạn, không đòi thắt cổ? Nghĩ đến đó, hắn không khỏi quét mắt lên xà nhà, có thể hay không sẽ thấy một dải lụa trắng treo trên đó. “Ngươi đã thản nhiên tiếp nhận hoàn cảnh hiện tại?” “Nếu ta nói không tiếp nhận thì tình huống sẽ thay đổi sao?” “Uh, có vẻ… sẽ không.” Tiểu Bảo đã quyết định chuyện gì, người Hoàng huynh như hắn cũng không thay đổi được. Hoàng Phủ Khuynh Thành muốn tìm một cái ghế, ngồi xuống một cái ghế dựa gần Trầm Tố Nhi nhất rồi nói, “Mục cô nương, nữ nhân cần hiểu rằng luôn phải thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Đó không phải là một câu châm ngôn sao? Lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu.” “…” Không đáp lại. Hắn sẽ tiếp tục khuyên bảo, trước mặt người ngoài, Hoàng Phủ Khuynh Thành hắn cũng không phải loại người lương thiện gì cho cam, trước mặt Tiểu Bảo thình thoảng còn có chút phóng túng, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, “Dịch là một người cực kỳ xuất sắc. Nếu không phải một lần ngoài ý muốn mười năm trước cũng không bị biến thành bộ dạng ngày hôm nay. Nỗi khổ trong lòng kỳ thật không phải ngươi cùng ta có thể tưởng tượng ra. Hắn đột nhiên nói muốn thành thân, lúc bản Vương nghe tin thực tình rất khiếp sợ. Hắn phải có nhiều dũng khí mới dám nói ra hai chữ ‘thành thân’ này. Về sau, ta lại nghe bẩm báo lại… chuyện thành thân chẳng qua chỉ là thủ đoạn tìm ra đạo tặc của Dịch thôi.” Hắn vừa quăng một quả bom, cũng giống như đùa bỡn, tiếp tục thản nhiên nói. “Loại tin tức đó ta không cho là đúng. Một người kiêu ngạo như Dịch tuyệt đối không vì dẫn dụ kẻ khác ra mặt mà nói ra chuyện thành thân đại sự. Đó quả thực như… tự vạch áo cho người xem lưng. Ngươi hiểu ý ta chứ?” Một thiếu niên không lớn nổi, thân thể là một đứa trẻ năm, sáu tuổi, động phòng thế nào? Đó căn bản là chuyện để người ta chế nhạo hay sao. Thế nhưng Dịch làm rồi. Chính miệng hắn nói làm, chỉ bởi vì nữ nhân trước mắt này? Nói không giật mình cũng là giả. “Nỗ lực thực tâm, thu không trở lại. Mục cô nương, ta mong cô nương… có thể đối xử với Dịch thật tốt. Ta nhìn ra được hắn thực sự rất thích cô nương. Vinh hoa phú quý, vàng bạc châu báu, muốn cái gì cứ tùy tiện mở miệng.” Người Hoàng huynh này làm cũng chẳng dễ dàng. Hắn vừa nói vừa quan sát nàng. Trông nàng hình như cũng rất bất đắc dĩ… Một lát sau, mỗ nữ rốt cục đáp lại, “Ta không có thành kiến gì với Tiểu Bảo, không khinh thường lại càng không có ý nghĩ phân biệt đối xử gì cả. Ta nghĩ hắn tốt, rất bình thường, cũng rất thiện lương. Thế nhưng, chuyện tình cảm thật không có cách nào miễn cưỡng. Ép ta thành thân cũng không sao, chỉ là…” Lời tiếp theo, Trầm Tố Nhi cũng không nói ra, có chút tổn thương người khác. Kỳ thực, đã suy nghĩ vài ngày, nếu không phải Tiểu Bảo làm lớn chuyện như vậy, dẫn dụ Mộ Dung Cảnh cùng Tư Mã Lạc, thực ra nàng nghĩ thành thân cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là cái hư danh mà thôi, dù sao cũng chỉ là đeo một cái danh phận sống cùng với Tiểu Bảo mà thôi. Ở nơi này hay ở Đào Hoa huyện cũng như nhau, không có mục tiêu, không có lý tưởng sống, thực sự là không cảm thấy có cái gì khác biệt. Không đúng, có lẽ ở chỗ này tốt hơn, phong cảnh đẹp, lại có người hầu hạ, không cần làm việc, không cần động não… Chẳng qua chỉ giới hạn trong tưởng tượng thôi, hiện thực căn bản không có khả năng… “Mấy cái lời cũ rich ngươi vừa nói, gì mà lấy chồng theo chồng, gả cẩu tùy cẩu, tuy rằng ta không ủng hộ, thế nhưng… nếu ta nghe theo câu nói đó, chẳng phải ta hiện tại nên lấy cái chết để bảo toàn danh tiết sao? Ngươi hiểu ý tứ của ta chứ? Bởi vì… ta đã gả cho người khác rồi.” “Ngươi…” Hoàng Phủ Khuynh Thành thất kinh, nghĩ không ra, Dịch cướp con gái nhà người ta cũng không sao, làm gì lại đi cướp nương tử nhà người khác? Thật liều mạng, chuyện gì thế này? Chẳng nhẽ là… Tư Mã Lạc? Sửng sốt một hồi, liền thử dò hỏi: “Có thể hỏi một câu, phu quân của Mục cô nương là người nào?” “Người nào á? Thực sự không muốn đề cập tới việc này. Là một người luôn khiến kẻ khác đầu lại rất phiền phức. Một người mà Linh Vân Sơn Trang không thể đối đầu. Không thành thân toàn bộ cũng không bởi vì bản thân ta, ta là để cho Linh Vân Sơn Trang các người suy nghĩ. Đến lúc đó… ta sẽ ha5i chết bao nhiêu người đây? Lương tâm sẽ bất an.” Khẽ than. Không thể nói rõ những xúc cảm cùng tư vị trong lòng. “Tiểu Bảo khăng khăng làm theo ý mình, mong rằng người làm huynh trưởng như ngươi có thể bình tĩnh ngẫm lại, so sánh một chút lợi hại. Đừng vì một nữ nhân mà khiến đại cục mất ổn, họa đến trăm họ.” Cuối cùng, Trầm Tố Nhi khe khẽ than thở, phảng phất một nỗi đau thương đến từ chỗ sâu nhất nơi đáy lòng, mang theo một loại tình cảm trách trời thương dân. Loại ngôn ngữ này của nàng, không cần chỉ ra, nhưng cũng đã nói rõ quan hệ lợi hại trong đó. Mà Hoàng Phủ Khuynh Thành vừa nghe, không khỏi nhớ tới Tư Mã Lạc. Nhưng mà, để cận thận… hắn vẫn giả bộ hồ đồ một chút, “Có ý gì? Ta thấy vẫn chưa hiểu lắm.” Trầm Tố Nhi khẽ liếc hắn, đôi mi thanh tú cũng bao phủ một tầng ảm đạm. “Thật ư? Linh Vân Sơn Trang, Tang quốc, ai ya! Ta chỉ là lo lắng đến lúc đó sẽ chết rất nhiều người…” Lo âu than thở, lực khuếch đại rất mạnh. Thần sắc Hoàng Phủ Khuynh Thành dần dần ngưng trọng, hỏi thằng: “Phu quân của ngươi là… Tư Mã Lạc?” Dài dòng một hồi, hắn chỉ nghĩ đến mỗi Tư Mã Lạc. “Ngươi…” Trầm Tố Nhi kinh ngạc, trong lúc giơ tay cư nhiên có một thứ giống như một mảnh ngọc bội rơi ra, vô ý rớt xuống mặt đất. Ánh mắt Hoàng Phủ Khuynh Thành ngẩn ra, Trầm Tố Nhi khom lưng định nhặt, “Đừng nhúc nhích!” Nghe thấy tiếng quát của hắn, nàng cũng thực sự dừng lại, nghi hoặc trừng mắt hỏi, “Lại sao nữa?” Hắn bước tới gần khom lưng nhặt lên, giống như phủi đi bụi mà khẽ sờ vài cái, lại mỉm cười đưa cho Trầm Tố Nhi, mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là nghĩ… để bản Vương nhặt hộ mà thôi.” Phượng ấn? Phượng ấn của Thái tử phi Nam Man!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang