[Dịch]Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Sưu tầm

Chương 69 : Trùng phùng! Tưởng niệm đến điên cuồng ánh mắt đó

Người đăng: 

.
Tiểu Bảo nói buổi tối sẽ ăn ở trong phòng. Trầm Tố Nhi cảm thấy Tiểu Bảo càng ngày càng cẩn thận. Lúc này, ba tiểu nhị bưng đồ ăn đem vào, thức ăn đã đặt hết trên bàn, một trong ba tiểu nhị lặng lẽ đánh giá Trầm Tố Nhi. Vừa lúc Tố Nhi vô tình liếc mắt qua, nàng bị hù dọa sợ đến mất mật. Đó… đó… chẳng phải là…Trần Thủ? Trần Thủ không phải là thị vệ thân cận của Mộ Dung Cảnh sao? Tại sao lại cải trang mặc quần áo tiểu nhị đến đây? Đáng lẽ hắn phải đang ở cạnh tên Mộ Dung Cảnh kia chứ? Nàng sắp ngất mất! Đây là tình huống quái quỷ gì vậy? Trần Thủ nhất định là đã nhận ra nàng. Kia, kia, kia… chẳng lẽ Tiểu Bảo đã sớm đoán được, hóa ra bọn họ đã thực sự tới rồi. Bất quá, Trầm Tố Nhi nàng sẽ dùng vẻ mặt bình tĩnh nhất có thể để đáp lại, đem ánh mắt đang tập trung vào Trần Thủ kia chăm chú chuyển dời vào đĩa đồ ăn trên bàn, ra vẻ không hứng thú lắm với ba vị tiểu nhị đứng đằng kia. Trần Thủ đứng giữa trong đám tiểu nhị, không làm cử chỉ gì khác thường, rất nhanh liền lui ra ngoài. Màn đêm buông xuống, mọi việc đều diễn ra như bình thường, đèn đuốc được thắp lên. Trong gian phòng của Trầm Tố Nhi cũng có một chút ánh sáng từ chiếc đèn. Nơi đây là một tiểu viện nằm riêng biệt. Thông thường, hậu viện của các khách điếm nổi danh đều sẽ xây một tiểu viện, nhưng mà tiền thuê tiểu viện khá đắt, người bình thường muốn thuê hẳn là rất khó. Nhưng mà Tiểu Bảo là ai? Thuê riêng một tiểu viện với hắn chỉ là việc cỏn con, không đáng lưu tâm. Gian phòng trước được canh giữ cẩn thận bởi bốn người hộ vệ. Phòng ốc chung quanh cũng có hơn mười người tuần tra. Nghe nói tổng cộng có mười tám tên hộ vệ, đều là những người tinh anh xuất thân từ Linh Vân sơn trang. Ở một góc tối có hai người mặc đồ đen che mặt. Đặc biệt, người cao ngất đứng ở phía trước đang dùng con ngươi như chim ưng nhìn chăm chú vào gian phòng. Lúc này, có hai tên tiểu nhị bưng vào phòng một thùng nước lớn. Từ thùng lớn tỏa ra hơi nóng, xem ra trong phòng có người muốn tắm rửa. Là Trầm Tố Nhi! Nàng đến từ hiện đại, có thói quen tắm rửa mỗi ngày, nếu không thân thể sẽ bứt rứt khó chịu ngủ không yên. Nhưng mà… một trong hai tên tiểu nhị đem thùng nước vào hình như là Trần Thủ, tâm nàng bất chợt co rút vài cái, cảm giác có chuyện gì đó không ổn. Trần Thủ thầm đáng giá bốn phía, rồi nhìn thoáng qua Trầm Tố Nhi, động tác cũng không ngừng lại, đem nước nóng đổ vào bồn tắm. Hắn đã có thể chắc chắn nữ giả nam trang trước mắt chính là Trầm Tố Nhi, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái. Tại sao nàng lại mang theo một đứa bé bên mình chứ? Đi đâu cũng đem nó theo, cho dù tắm rửa cũng thế, cũng chỉ cách nó một cái bình phong lớn. Trầm Tố Nhi liếc nhìn Trần Thủ, thản nhiên hướng về phía ngoài bình phong nói: “Tiểu Bảo, ta muốn tắm rửa… ngươi có thể đi ra ngoài trước không? “Rồi… Ta không đi ra, ta liền nằm trên ghế ngủ, sẽ không nhìn trộm nàng.” Tiếng nói này nghe ra hoàn toàn là của một đứa bé, chắc hẳn bởi vì có người ngoài ở đây, khi có người ngoài Tiểu Bảo đều sẽ lấy giọng này nói chuyện. Trầm Tố Nhi ra hiệu bảo Trần Thủ đừng nói chuyện. Chẳng qua tên ngốc ấy thật lắm chuyện! Hắn tranh thủ thời cơ đổ nước nóng vào bồn, lặng lẽ nói: “Nương nương, chúng ta tới cứu người…” Nàng gấp gáp ra hiệu dữ dội hơn nữa, chỉ tiếc là đã quá muộn! Mọi việc tiếp sau dùng đầu gối cũng có thể suy nghĩ được… Hai đạo ngân quang như điện bắn thẳng đến phía hắn. Trần Thủ nhanh chóng tránh được nguy hiểm, có lẽ hắn chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay, nhưng mà hai thị vệ cải trang tiểu nhị bên cạnh không được may mắn như vậy, họ chỉ kịp rên một tiếng, sau đó liền ngã trên mặt đất, không biết sống chết ra sao. Lúc này, một thân ảnh nhỏ bé xuất hiện, nhanh tay kéo Trầm Tố Nhi ra phía sau. Khi Trần Thủ nhìn lên, hắn ngạc nhiên nhận ra tiểu hài tử trước mắt đối với hắn lộ rõ sát khí. Trước đây, hắn một chút cũng không lưu ý đến tiểu hài tử này, còn bây giờ thì trong lòng hắn chỉ biết tự trách bản thân quá sơ ý, thầm hô hai tiếng: Nguy rồi! Do tên nhóc đó là một tiểu hài tử nên hắn đã sơ ý? Vốn định trong ngoài phối hợp, bảo đảm cho sự an toàn của Hoàng hậu nương nương, nhưng mà kế hoạch còn chưa bắt đầu đã bị phát hiện. Hy vọng người ở ngoài kia ngưng mọi hành động lại. Chỉ là thời gian giao hẹn vừa đến…Không tốt rồi! “Nói! Ngươi là ai?” Tiểu Bảo vô cùng bình tĩnh. Đại khái có một vài người có thói quen càng nguy hiểm phải càng bình tĩnh. Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đao kiếm va chạm. “Thiếu chủ nhân, có thích khách!” Hai tên hộ vệ sắc mặt khẩn trương cầm kiếm đi vào. Nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt thật choáng váng! “Bắt tên này lại, sống chết mặc kệ!” Tiểu Bảo lớn tiếng hạ lệnh. Hai tên hộ vệ liếc nhìn lẫn nhau, lập tức cầm kiếm tấn công Trần Thủ. Trần Thủ không mang theo kiếm, tùy ý dùng đòn gánh nước chống cự. Mấy chiêu đầu còn có thể miễn cưỡng, nhưng tới vài chiêu sau ai cũng nhìn ra hắn khó mà chống đỡ được. Dù cho hắn có võ công cao cường thế nào đi chăng nữa, ở trong chỗ chật hẹp như vậy, lại tay không đao kiếm chỉ dùng một cây gậy gỗ, sao có thể đánh lại người cầm kiếm? Hơn nữa, hai đấu một rất không công bằng! Trần Thủ liên tiếp bị vây trong thế hạ phong. Thật may Tiểu Bảo cũng biết không nên ở đây lâu, định mang Trầm Tố Nhi rời đi… Trầm Tố Nhi đương nhiên nhìn ra Trần Thủ đang gặp nguy hiểm, hai thị vệ kia võ công không tầm thường, dưới tình thế cấp bách, nàng đành phải hô to: “Dừng tay! Toàn bộ lui xuống hết!” Hai thị vệ ngẩn ra, do dự. Thừa dịp này, Trần Thủ nhanh chân trốn ra ngoài. Chỉ là Trần Thủ đánh giá quá thấp Tiểu Bảo… Thân ảnh chợt lóe, nhanh chân hơn Trần Thủ ngăn chặn cửa lại, ống tay áo dùng lực phất qua, trong nháy mắt Trần Thủ bị đánh bay ra ngoài, kèm theo đó là một ngụm máu tươi phun ra. Tiểu Bảo ra tay quá tàn độc, không chút lưu tình! “Tiểu Bảo, không được giết người!” Trầm Tố Nhi tiến lên, che chắn trước người Trần Thủ, mắt cảnh giác nhìn Tiểu Bảo. Trần Thủ đã bị hai tên hộ vệ kia bắt được, nhưng may là không giết. Cử chỉ của nàng lại chọc giận đến Tiểu Bảo! Trong mắt nàng có một sự kiên định, giống như bảo vệ người nhà đang bị thương, mà hắn chính là tên ác độc đả thương người thân nàng, còn bị nàng dùng ánh mắt cảnh giác mà nhìn hắn. Tiểu Bảo đứng ở cửa, lướt mắt nhanh cũng có thể thấy rõ tình huống phía ngoài, cành tàn sát thật khốc liệt! Hơn mười tên hắc y nhân che mặt đang cùng thuộc hạ mình đánh giết, mà rõ ràng đã sắp xếp hơn mười thuộc hạ, giờ chỉ còn lại một nửa. Tình cảnh trước mắt đối với phía Linh Vân sơn trang quá bất lợi, tùy thời toàn bộ thuộc hạ sẽ bị giết hết. Tiểu Bảo sớm đoán được đối phương không phải dạng tầm thường, cũng không ngờ đến hơn mười cao thủ tinh anh của Linh Vân sơn trang đều không đối phó được tình huống này. Chỉ là… có hắn ở đây, những tên bịt mặt kia cầu nguyện được lên trời đi là vừa! Tiểu Bảo phẫn nộ nói: “Kẻ nào động đến Linh Vân sơn trang đều phải chết!” Vừa dứt lời, thân ảnh nhỏ nhắn nhanh như bay đi ra ngoài. “Tiểu Bảo! Không được giết người, nếu không ta…” Trầm Tố Nhi kinh ngạc! Từ kinh ngạc chuyển thành sợ! Cảnh tượng trước mắt ắt hẳn cả đời nàng không thể quên được. Tiểu Bảo kia thật sự là người sao? Nếu là người thật thì sao kiếm lại xuyên qua người hắn? Không đúng! Hắn không có bị thương, mà là tốc độ quá nhanh nhìn lên tựa như kiếm đâm xuyên thân thể hắn. Hắn thoăn thoắt nhanh lẹ, đến kiếm dường như cũng chỉ là ảo ảnh. Từng bóng người màu đen bị đánh bay dạt ra, máu nhuộm đỏ cả đình viện, bọn họ giãy dụa vài cái nhưng không một ai có thể đứng lên. Tiểu Bão võ công thật sự rất rất cao cường, cơ hồ đến xuất quỷ nhập thần… Trầm Tố Nhi nhìn những hắc y nhân từng người từng người ngã xuống, trong lòng sốt ruột vô cùng. Bởi vì nàng không biết người mình để ý có trong số đó hay không, nếu như thật sự xảy ra chuyện phải làm sao bây giờ? Toàn bộ hắc y nhân đều che mặt, Tiểu Bảo căn bản sẽ không phân biệt được ai là ai. Không thể! Tuyệt đối không thể xảy ra việc gì! “Tiểu Bảo! Không được giết người!” Nàng lo lắng đạp cửa chạy ra ngoài, khẩn trương không thôi. Nàng không kịp nghĩ nhiều, thân ảnh nhỏ dài liền hường tới đám người xông vào. Chỉ có như vậy mới ngăn cản được Tiểu Bảo, đúng rồi, chỉ có như vậy…Điên rồi! Nàng điên thật rồi! Đao kiếm vốn không có mắt! Trong tình huống này một mất một còn, ai lại bận tâm đến người khác? Ai ngu ngốc biết bản thân trói gà không chặt mà dám liều mình xông lên? Bỗng nhiên một đạo thân ảnh mạnh mẽ như tia chớp đánh về phía nữ nhân. Thân hình mạnh mẽ, sắc bén mà ánh mắt lại thâm sâu vô cùng lo lắng, hoảng sợ! Trong phút chốc… gió lạnh phảng phất thổi qua! Khi thanh kiếm sắc bén hạ xuống, Trầm Tố Nhi bỗng nhiên biến mất, biến mất ở giữa đám người! Tên hắc y nhân đó chém kiếm vào giữa không khí. Tất cả mọi người đều yên lặng, tìm kiếm xung quanh, ánh mắt đồng loạt hướng về phía trên nóc nhà. Tiểu Bảo so với tên hắc y nhân kia nhanh hơn, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi cứu lấy mạng nhỏ của Trầm Tố Nhi, hơn nữa, còn cách mọi người khoàng rất xa, liền sau đó lại xuất hiện trên nóc nhà. Không ai nhìn rõ sao hắn lại làm được như vậy! Không ai có thể chắc chắn được hắn có phải là người hay không! Là người…hay Thần? Cũng có thể là quỷ…Loại tốc độ kia đã vượt qua con người cực hạn! Vượt qua cả môn võ học cực đỉnh! Tất cả mọi người ở đình viện cơ hồ đều kinh ngạc, quên cả việc hô hấp! Xung quanh ngoài yên lặng thì chỉ có yên lặng! Hẳn là gặp quỷ rồi… Từ cảnh chiến trường đẫm máu thoắt cái quay về yên tĩnh. Rất yên lặng rất yên lặng, đến nỗi nghe được cả tiếng vó ngựa trong vòng một dặm! Ánh trăng u ám, dưới mái hiên đèn lồng nhàn nhạt. Dựa vào ánh sáng yếu ớt đó ai cũng không nhìn rõ mặt ai. Tuy nhiên, ở giữa đám người, nếu nhìn kĩ là có thể nhận ra người quen…Kia là bóng dáng người trong lòng của nàng. Nàng ngưỡng mộ, cúi đầu, động tác vô cùng đơn giản. Không ai nói lời nào, mặc dù trong mắt đều là hình ảnh đối phương, nhưng nội tâm nàng lại đau đớn thống thiết, nỗi nhớ nhung hiện ra rõ ràng, mỗi lúc tăng lên, mở rộng hơn… Trầm Tố Nhi ánh mắt nóng bỏng dán xuống người một hắc y nhân, cũng là bóng dáng cao ngạo, lạnh lùng đó. Môi nàng run lên, lòng cũng run rẩy theo, cả thân người như mất hết sức lực, đầu óc trống rỗng… Là hắn? Thật sự là hắn? Trải qua đêm hôm đó, trong lòng nàng nảy sinh một loại trực giác, như là thuộc về hắn, giữa hai người hình thành nên một sợi dây liên kết đặc biệt, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương… Dường như trong trời đất này chỉ còn lại một người trước mắt. Dù là bất kỳ ai có học thức uyên thâm nhất trên đời cũng không có cách nào dùng từ ngữ miêu tả đúng nhất tâm trạng bây giờ của hắn, hình dáng kia khắc sâu vào tâm trí hắn, ông trời biết hắn cỡ nào nhớ nàng, nỗi nhớ sâu như biển không thấy đáy, cao như núi không thấy đỉnh, giờ lại tiếp tục bộc phát điên cuồng trong hắn… Thời gian không thể làm cho hắn quên đi nàng, mà ngược lại còn phản tác dụng khiến hắn nhớ nàng đến bức người, càng ngày càng nhớ sâu nặng. Mỗi buổi tối hắn tựa như trúng độc, chỉ nhớ rõ hình dáng nàng, chỉ nhớ rõ nàng trên người mình làm nũng, hầu hạ, tiếng thở dốc khẽ khàng, yêu kiều rên rỉ như có như không đó… Những hình ảnh đó không ngừng tua qua tua lại, hắn vô phương ngăn chặn! Hiện tại hắn đã nhận ra, hắn không thể quên đi nàng, vĩnh viễn không thể! Tựa như đêm đó triền miên đã xâm nhập vào tận xương tủy hắn… Trong khi đó, ở giữa phòng, Trần Thủ được một người bịt mặt giúp đỡ, nhanh chóng thối lui ra phía ngoài, giao việc phòng thủ cho tiếp viện, liền yên lặng chạy hướng tới đình viện. Tiểu Bảo nhẹ nhàng nhéo vào má Trầm Tố Nhi, nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, “Hinh nhi, nàng quay về phòng cứu chữa cho bằng hữu của nàng đi, nàng không cần nghĩ đến việc này.” Nói dứt lời liền đem nàng ngồi trên xà ngang nóc nhà, hình như định làm việc gì đó. “A?” Nữ nhân ngây ngốc một hồi rốt cục nhập hồn trở lại. Tiểu Bảo ngạo nghễ nhìn kỹ Mộ Dung Cảnh đang đứng trong đình viện, trên người hắn tỏa ra loại khí chất mạnh mẽ, thật không phù hợp với vẻ ngoài trẻ con thuần khiết. Ánh đao bóng kiếm lần nữa lướt tới, thêm một người bịt mặt nữa ngã xuống, đánh đánh giết giết một hồi thế nhưng ống tay áo hắn không dính một chút máu nào, hắn hừ lạnh châm biếm, “Hừ! Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện. Ta đã chờ ngươi rất lâu rồi.” Ánh mắt Mộ Dung Cảnh rốt cuộc bị lôi kéo đến người Tiểu Bảo, nghi hoặc nhìn hắn, một đứa trẻ năm sáu tuổi sao lại có năng lực như thế? Tiếng nói trầm thấp vang lên chất vấn, “Đứa nhỏ này, ngươi rốt cuộc là ai?” “Hắn là Hoàng Phủ Dịch, không phải là một đứa nhỏ…” Trầm Tố Nhi nhẹ nhàng nói một câu, thật sự rất nhỏ, nhỏ đến nỗi giống như một nhân viên quèn đứng trước mặt sếp lớn nộp bản báo cáo. Mộ Dung Cảnh đang bịt khăn nên nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng từ mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc. Sắc mặt Tiểu Bảo càng ngày càng không ổn! Đêm khuya thanh vắng, tiếng tim của nàng đập ai ai cũng nghe rõ, huống chi là lời từ miệng nàng nói ra. Chỉ là…Lời nói của nàng hình như không có hiệu quả! Đúng rồi! Thật sự là thế! Mà nàng lại là một nữ nhân bừa bãi, lạnh nhạt, là một nữ nhân lười động đầu óc…Kỳ thật, nàng chỉ muốn nhắc nhở Mộ Dung Cảnh đừng xem nhẹ Tiểu Bảo. Nhưng mà bản thân nàng chỉ toàn đem đến phiền phức, có lúc nàng thấy mình quá lắm chuyện, một loại cảm giác muốn chạy trốn nhưng không cách nào trốn, dường như số mệnh đã sắp đặt sẵn để nàng xuyên qua đến nơi này chỉ là đồ cho người ta khống chế, thật sự quá mức nhàm chán mà… Mới vừa rồi gặp lại Mộ Dung Cảnh, tâm tình nàng đã dần dần bình phục lại, nay nhìn thấy trong đình viện không biết bao nhiêu người ngã xuống đất, trong lòng lập tức sinh ra áy náy lớn lao. Tất cả bọn họ đều là vì cứu nàng nên bản thân mới gặp nguy hiểm… “Hinh nhi, ta hình như đã từng nói với nàng, người nào biết được thân phận của ta sẽ có kết cục như thế nào rồi chứ?” Tiểu Bảo híp hai mắt lại, từ giữa bắn ra một tia âm hiểm. “Đệ không phải người như thế.” Trầm Tố Nhi nhàn nhạt nói, cũng là khẳng định quan điểm. Tiểu Bảo ngây ngốc trong phút chốc. Sự thật mười năm nay hắn rất ít nói chuyện, tuy nhiên khoảng thời gian ở bên nàng hắn nói chuyện còn nhiều hơn hắn của mười lăm năm trước kia. Hắn cũng không thể giải thích tại sao trước mặt nàng mình có thể dễ chịu như vậy, không cấm kỵ, còn có phần sôi nổi. “Đêm nay ta sẽ không buông tha cho hắn, nguyên nhân không phải vì nàng mà là ân oán giữa ta và hắn. Ta thừa nhận trước đây có ý định dùng nàng làm mồi nhử hắn đến, nhưng bây giờ ta tin bản thân có thừa năng lực bảo vệ cho nàng.” “Không phải là trộm thuốc sao? Tiểu Bảo không phải loại người hẹp hòi như vậy…” Trầm Tố Nhi không giải thích được, “Dựa vào ta cũng không có khả năng giải trừ ân oán…” “Nàng nghĩ hắn chỉ đơn giản là trộm thuốc sao?” Tiểu Bảo trong giọng nói mang theo thù hận. Việc này… không đơn giản chỉ là bị mất dược liệu quý. Tiếu Trọng Chi xuất hiện, chắn ở trước người Mộ Dung Cảnh, hắn thấp giọng nhắc nhở: “Xin người bình tĩnh! Người phải lấy đại cục làm trọng.” “…” “Người ở bên trong đã an toàn, xin người hạ lệnh tạm thời rút lui, sau đó sẽ bàn bạc kỹ hơn.” Tiếu Trọng Chi khuyên can, có lúc không thể chỉ hữu dũng vô mưu, đánh rồi lại đánh, phải cân nhắc trước mọi thứ, nếu như cả thành cũng không nắm chắc một phần thắng, cứ cố chấp tiến lên sẽ làm người người nhạo báng, chê cười ta ngu muội, không biết lượng sức mình. Nếu đã biết đối phương là Hoàng Phủ Dịch thì bọn họ đương nhiên không nên động vào. Bọn họ hoàn toàn không nắm chắc phần thắng! Thiếu chủ Linh Vân sơn trang hành tung bí ẩn, người người đều biết hắn có võ công sâu không lường được. Hoàng thượng mặc dù võ công cao cường nhưng cũng không phải có một không hai. Nếu cố chấp tiến lên đoạt người, chẳng những người không trở về mà ngay cả tính mạng cũng sẽ đi theo. Sở dĩ kế hoạch cứu người đêm nay không chê vào đâu được, nhưng ngoài ý muốn lại xuất hiện một Hoàng Phủ Dịch. Bọn họ lúc trước điều tra không hề để ý một thiếu niên mười lăm tuổi, chỉ nghĩ rằng Tố Nhi được người Linh Vân sơn trang hộ tống, không có một tia hoài nghi… thiếu niên bọn họ xem nhẹ nhất lại chính là Hoàng Phủ Dịch… Nếu Trầm Tố Nhi không nói ra, bọn họ khẳng định sẽ không tin tưởng! Thật là sai một ly, đi một dặm! Mộ Dung Cảnh không kiên quyết xông lên đoạt lại Trầm Tố Nhi nữa. Trước mắt việc cứu người đã phân ra thắng bại rạch ròi! Đương nhiên bọn họ không thắng nổi Hoàng Phủ Dịch, nhưng mục tiêu bọn họ chỉ là tới cứu người, không phải giết người…Từng hy vọng không dùng tới võ lực! Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng cười nhạo báng… Là Tiểu Bảo đang cười! Tiếng cười mang theo một chút u ám, tuy nhiên ở sự u ám đó lại ẩn chứa bi thống cùng giận dữ… Không phải! Việc này không đơn giản chỉ là trộm thuốc! Mộ Dung Cảnh cũng thấy có chút hoài nghi. “Đêm nay, ai trong các ngươi cũng không thể thoát. Thiên hạ này…không một ai có thể thoát được ta!” Tiểu Bảo không hề khoa trương, đây là sự thực! Võ công hắn sớm đã đạt đến cực đại, không ai chống lại được. Mộ Dung Cảnh lạnh lùng đón nhận ánh mắt của Tiểu Bảo, đôi mắt sâu thẳm như không thấy đáy, đối với cái chết không có một chút sợ hãi, cũng không lùi bước, toàn thân hắn phát ra một loại hàn khí khiến người ta không rét mà run. Người có thể thua nhưng nhất định không thể mất đi khí phách! “Hoàng Phủ Dịch, người trong thiên hạ hết thảy đều sợ ngươi nhưng ta sẽ không! Nữ nhân của ta… Hừ, ngươi đừng mơ tưởng, trừ khi ta chết !” Bỗng nhiên, Mộ Dung Cảnh sắc bén rút kiếm, nhanh chóng xuất kiếm, dáng người mạnh mẽ giữa không trung vẽ ra một đường cong duyên dáng, lấy tốc độ nhanh như chớp phi thân lên nóc nhà. Không được! Hắn không được trốn! Thân thể hắn cũng không nghe lời, toàn bộ thần kinh đều thúc giục hắn phải tiến lên phía trước! Nàng đã ở ngay trước mắt, nhanh lên chút nữa sẽ có thể chạm tay vào nàng! Hai năm, đã hai năm rồi… cuối cùng đã gặp được nàng, tại sao lại muốn chạy trốn? Không thể trốn! Tuyệt đối không thể trốn! Nếu như hôm nay chạy thoát, sau này còn mặt mũi nào gặp nàng? Tự ái bản thân không cho phép hắn làm vậy, không cho phép hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn nam nhân khác cướp nàng đi! Bất luận kẻ nào cũng không được cướp nàng đi, cho dù là Hoàng Phủ Dịch thì sao chứ! Đời này, kiếp này, cả triệu triệu kiếp sau nữa, nàng đã định sẵn chỉ thuộc về hắn, một mình hắn mà thôi! Hắn chỉ buông tay khi hắn hoàn toàn mất đi khả năng… Mũi kiếm lạnh như băng xé không khí lao tới! “Tiểu Bảo, ta chán ghét tay ngươi vấy tanh máu người.” Trầm Tố Nhi lo lắng nhíu mày, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng biết mình vô phương ngăn cản, đây là điều duy nhất nàng có thể làm… Lúc này Tiểu Bảo quay đầu nhàn nhạt liếc nhìn nàng, không chờ kiếm Mộ Dung Cảnh chỉ đến trước mặt, cước bộ đã dậy rồi! Xuất chưởng như điện, nghiêng người tránh né mũi kiếm sắc bén, hắn thành công xoay chuyển bị động thành chủ động. Thân nhẹ như chim yến, hai người cùng lúc nhảy xuống đình viện, chủ động tránh né nóc nhà là vì trên đó Trầm Tố Nhi đang ngồi, bọn họ là tranh chính nàng, lẽ nào lại làm nàng thương tổn? Cuộc chiến giữa hai cao thủ, bất luận kẻ nào cũng không thể nhúng tay vào. Ngay cả bọn Tiếu Trọng Chi muốn ra tay giúp đỡ cũng không có cơ hội. Hắn nhanh chóng thối lui tránh xa chỗ hai người họ đang đánh nhau, đem những người bị thương nằm trên mặt đất di chuyển qua một bên. Bất giác hắn phát hiện những người ngã xuống đều chưa chết! Hoàng Phủ Dịch một người cũng không giết! Phát hiện này làm hắn vô cùng kinh ngạc. Cái kia…cái kia…Hoàng thương a, có phải có chỗ nào không thích hợp lắm? Như vậy từ đầu đến cuối bọn họ đều là tiểu nhân? Hoàng thượng lại đi làm chuyện xấu? Mà Linh Vân sơn trang cũng như danh tiếng của nó, sẽ không giết người vô tội! Chỉ có điều hiện tại hai người trong đình viện bóng dáng lần lượt thay đổi, dùng kiếm xé gió, mạnh mẽ như sao băng, về căn bản không phân rõ ai là ai… Đúng là trận chiến của hai cao thủ lớn! Mộ Dung Cảnh tuy võ công không bằng Tiểu Bảo, nhưng Tiểu Bảo muốn thắng Mộ Dung Cảnh cũng không phải dễ. Tiếu Trọng Chi dần dần thích ứng, ánh mắt không phải miễn cưỡng đuổi theo tốc độ của hai người họ. Hắn âm thầm thở dài nhẹ nhõm, Hoàng thượng sẽ không bị nguy hiểm tính mạng đâu. Hoàng Phủ Dịch không có ý định tổn thương Hoàng thượng, chỉ là trong lòng hắn có chút cố kỵ nên bộc phát cho hả giận thôi, lại thêm vào đó là quyết tâm ngút trời của Hoàng thượng nên hai người tạm thời ngang sức nhau, nhưng mà nhìn kỹ thì Hoàng thượng có phần yếu thế hơn chút… “Dừng tay!” Trầm Tố Nhi lên tiếng. Mặc dù âm thanh không lớn nhưng nàng tin tưởng mỗi một người trong đình viện đều nghe rõ ràng. Nàng lạnh lùng nói tiếp, “Các ngươi tranh giành cái gì? Tranh ta? Ta vốn là người lại bị các ngươi xem như súc vật mà giành lấy. Thật buồn cười, từ khi sinh ra cho đến bây giờ ta chỉ thuộc về bản thân ta, chỉ có ta mới được sở hữu chính mình. Những kẻ cao cao tại thượng các người luôn muốn thỏa mãn bản thân, các ngươi có từng nghĩ cho người khác chưa? Ta… vốn khinh thường loại người này.” Cằm nàng hơi ngẩng lên, mắt chứa đựng nhiều ẩn ý nhìn xuống phía dưới. Trong gió đêm, từng sợi tóc đen nhánh bay lòa xòa, hình như trong trời đất này…nàng mới là nữ hoàng… Lời này không chỉ nhằm vào Tiểu Bảo mà còn có Mộ Dung Cảnh. Nàng âm thầm lắc đầu, nửa cười nửa không, ánh mắt hờ hững, “Các ngươi từ từ đấu, ta không rảnh chơi đùa cùng các ngươi. Sau này… đừng tìm đến quấy rầy ta, hai người các ngươi… ta đều không muốn gặp, ai ta cũng cảm thấy chán ghét…” “Còn có ta?” Một giọng nam nhân mang theo ý cười từ sau lưng nàng truyền tới. Người đó dùng lực mạnh mẽ ôm lấy vòng eo mãnh khảnh của Trầm Tố Nhi, sau đó giương mắt nhìn hai người trong đình viện, khóe miệng nhếch lên nụ cười thắng lợi. Tiếp theo, hắn ôm lấy Trầm Tố Nhi biến mất nhanh chóng trong bóng đêm! Hắn – Tư Mã Lạc đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi! Trước khi Tư Mã Lạc biến mất, một thân ảnh thật nhỏ cùng lúc đuổi theo, trong nháy mắt lướt qua hắn. Mộ Dung Cảnh gặp hoàn cảnh này có chút ngây ngốc, trở tay không kịp. Trong lòng hắn thầm thở dài một hơi, nếu như bản thân không bảo vệ được Tố Nhi thì giữa Tư Mã Lạc và Hoàng Phủ Dịch, hắn đương nhiên hy vọng Tư Mã Lạc có thể mang nàng đi. Dù sao tên Mã Lạc kia cũng là huynh đệ của hắn, sẽ không gây tổn thương Tố Nhi, vậy nên an toàn của nàng sẽ được đảm bảo. “Thiếu chủ các ngươi đã rời đi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn tiếp tục đánh sao?” Mộ Dung Cảnh mắt lạnh lùng quét qua, hai tên hộ vệ Linh Vân sơn trang nhìn nhau rồi dần dần lui xuống, tiến đến xem xét những người nằm trên mặt đất một hồi… những người này tuy thương tích khắp người nhưng không có ai tử vong, họ không thể động đậy vì bị điểm huyệt mà thôi. Toàn bộ hộ vệ trong nháy mắt biến mất. Bọn họ đương nhiên đánh không lại Mộ Dung Cảnh, võ công hắn ngang hàng với Thiếu chủ, bọn họ là dạng tép riu thì sao có thể đối phó với hắn? Muốn đánh hắn? Trừ phi bọn họ muốn đến Diêm Vương báo danh. Mộ Dung Cảnh mắt thấy người của Linh Vân sơn trang đã lui, thanh thế nãy giờ khoa trương cũng đủ rồi, sắc mặt hắn liền tối sầm xuống. Hoàng Phủ Dịch thật quá mạnh mẽ! Một chưởng đảo qua ẩn chứa nội lực kinh người, tuy không cần đánh trực tiếp vào người đối phương nhưng cũng có thể gây tổn thương lục phủ ngũ tạng. Điển hình như hắn bây giờ… trong cơ thể sớm đã không ổn, hắn miễn cưỡng gắng sức cho đến bây giờ cũng nhờ vào ý chí cứng cỏi trời sinh. Đột nhiên từ cổ họng phun ra một ngụm máu tươi! “Hoàng thượng!” Tiếu Trọng Chi kinh hãi hét lớn. Hắn nhanh chóng chạy qua đỡ lấy Mộ Dung Cảnh đang nghiêng ngả lảo đảo. Mộ Dung Cảnh từ từ mất đi ý thức, chậm rãi ngã xuống…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang