[Dịch]Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Sưu tầm

Chương 66 : Kinh ngạc! Không nên để cho bề ngoài của người khác đánh lừa.

Người đăng: 

.
Trầm Tố Nhi trở lại nha môn, Tiểu Bảo không chịu rời đi mà muốn ở tại nha môn. Nàng không có biện pháp nên cũng thuận cho nó. Cho dù tại sao nó muốn ở lại bên cạnh mình, liệu đó có phải do tính cách trẻ con hay không, nhưng hôm nay nó đã cứu nàng thì lại là sự thật. Nếu như nó cố tình muốn hại nàng thì cũng sẽ không làm những việc không có ý nghĩa này. Trực tiếp không cứu nàng là xong. Tiễn Tam Tam thấy Tiểu Bảo không trở về nhà thì lại cũng không phản đối. Bản thân đi một mình trở về. Buổi tối, tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi. Trầm Tố Nhi muốn lên giường thì nhìn thấy ổ chăn phình lên, thiếu chút nữa bị dọa tới hoảng sợ. Đến khi nhìn thấy từ trong chăn thò ra một đầu nhỏ thì lại không nhịn được muốn cười. Tiểu quỷ này không phải là muốn đi ngủ với nàng? Mặc dù vấn đề không lớn, nhưng trước mắt thì mình là nữ giả nam trang, để truyền ra ngoài sẽ phiền. Vì vậy, nàng bình tĩnh hỏi: “Tiểu Bảo, con đang làm gì?” “Ngủ.” “Ngủ thì phải về phòng của mình, hiểu không?” “Không được đâu cha, Tiểu Bảo muốn ngủ cùng cha. Ngủ một mình thì sợ hãi. . .” Ánh mắt hiện lên vẻ vô tội lại tủi thân. Trầm Tố Nhi gặp khó khăn. Trẻ con sợ ngủ một mình cũng không phải là chuyện kỳ quái. Nhưng ban ngày nàng đã phải đề phòng bị người ta phát giác mình là nữ nhân, chẳng lẽ buổi tối muốn ngủ một mình cho có cảm giác yên ổn cũng không được sao? Ánh mắt Tiểu Bảo sáng lên khác thường mà chăm chú nhìn Trầm Tố Nhi dưới ánh đèn tù mù. Lúc này mái tóc đen được thắt chặt của nàng đã cởi ra, mềm mại như tơ xõa trên đôi vai nhỏ bé và yếu ớt. Ánh mắt nàng lạnh nhạt, loại khí chất thanh nhã thoát tục như lan thật sự càng nhìn càng khiến người khác không rời mắt nổi “Thật sự là cha rất đẹp… là người đặc biệt đẹp mắt nhất trong số những người mà Tiểu Bảo đã gặp.” Phút chốc, Trầm Tố Nhi chầm chậm ngồi trên mép giường, nhẹ nhàng cười một tiếng “Nghe giọng Tiểu Bảo thì hình như đã gặp rất nhiều người.” Theo thói quen nàng lấy ngón tay cào cào mớ tóc mai làm những sợi tóc xanh tản ra một mùi hương nhàn nhạt. Động tác tự nhiên mà có một nét mê người cùng vẻ tuyệt mỹ nói không thành lời. Tiểu Bảo suy nghĩ một chút rồi chăm chú gật gật đầu “Phải, đã gặp rất nhiều. Ngày ngày con vẫn nhìn thấy trên đường.” Trầm Tố Nhi nhã nhặn cười một tiếng, lại đi so sánh nàng cùng người đi đường sao? Thôi được, tối nay cứ cho nó ngủ ở chỗ này đi. Nàng cởi một chiếc áo ngoài rồi chậm rãi nằm xuống. Tuy giường không được coi là rất lớn, nhưng có thêm Tiểu Bảo cũng không cảm thấy chật chội. Tiểu Bảo rất ngoan, thấy nàng nằm xuống thì bàn tay mập mạp nhỏ bé liền nhấc chăn lên cho nàng đắp. Nàng có hơi ngoài ý muốn, mỉm cười khen ngợi “Tiểu Bảo thật sự biết cách quan tâm đến người khác.” “Bởi vì Tiểu Bảo không có ai quan tâm, bình thường ngủ chỉ muốn có người cho cái chăn, kết quả là cũng không có ai… Cho nên, con không muốn cha cũng giống như Tiểu Bảo. Sau này, chăn của cha cứ để Tiểu Bảo đắp, có được không?” Tiểu Bảo ngây thơ nói những điều trong lòng, lại mang theo một nỗi khổ sở ở bên trong rồi cuối cùng trở thành chờ mong. Trầm Tố Nhi ngây ra. Giờ khắc này nàng tin tưởng lời của Tiểu Bảo, chắc chắn đã bị người lớn không để mắt đến cảm xúc của nó. “Tiểu Bảo từ đâu tới đây ?” Chớ có nói là bỏ trốn. “Tang quốc.” “A? Tang quốc có phải chính là nước láng giềng của Bắc Uyển không?” “Đúng vậy! Từ huyện Đào Hoa đi tới phía đông vượt qua Đại Sơn là đến. Bên kia chính là biên giới Tang quốc.” Nghe giọng điệu này thật đúng là vô cùng quen thuộc. Trầm Tố Nhi có bất ngờ nhỏ. Nàng cũng đã được nghe nói, Tang quốc là một nước nhỏ thừa thãi lụa lấy việc nuôi tằm là chính. Người tới đó giống như có loại cảm giác khắp núi đồi đều là cây dâu, đây là lúc nói chuyện phiếm thì một vị quan đã từng đi qua Tang quốc nói vậy. Chỉ là thật giả thì nàng cũng không lưu ý. Nếu như Trầm Tố Nhi muốn tránh khỏi Mộ Dung Cảnh, Tư Mã Lạc thì có rất nhiều biện pháp. Ẩn náu đến quốc gia khác thì bọn họ liền không dễ dàng tìm thấy như vậy. Mặc dù bọn họ là người có quyền thế, nhưng với một người thật lòng trốn đi thì muốn tìm cũng không dễ dàng. Đặc biệt với một người không cần vì cuộc sống mà xuất đầu lộ diện, đi khắp mọi nơi. Mà Trầm Tố Nhi trước mắt cũng không cảm thấy Mộ Dung Cảnh sẽ phái người tìm mình, nàng cảm giác được người mà mình luôn muốn trốn chính là do Tư Mã Lạc phái tới. “Cha, người còn chưa đồng ý với Tiểu Bảo đó.” “Đồng ý cái gì?” “Tiểu Bảo sau này đều sẽ đắp chăn cho ngài.” “Đồ ngốc . . .” Nhẹ nhàng, Trầm Tố Nhi kéo Tiểu Bảo lại gần mình, được người khác quan tâm, mặc dù là trẻ con thì cũng có thể khiến người ta cảm thấy trong lòng ấm áp. “Sau này Tiểu Bảo phải kết hôn lấy vợ, cưới vợ rồi thì cũng không thể đắp chăn cho cha.” Tiểu Bảo mượn cơ hội rúc vào trong lòng nàng, tìm một vị trí thoải mái. Hơi mệt một chút nên nàng nhắm mắt định ngủ, chỉ là lại cố ép mình vẫn không ngủ được. Trong lòng Trầm Tố Nhi cũng có một chút nghi hoặc, nàng tránh né đề tài tùy hứng của trẻ con nên thử hỏi: “Tiểu Bảo, như thế nào lại tới đây?” Tò mò thôi, một đứa trẻ chín tuổi làm sao lại xuất hiện tại huyện Đào Hoa? Tiễn Tam Tam khẳng định không phải là của mẹ đẻ của nó, mà đứa nhỏ này mới ra đời nhất định cũng không phải loại dân chúng tầm thường. Trong hoàn cảnh huyện Đào Hoa này cũng không nuôi nổi loại tiểu quỷ đó. “Nương mang đến.” Nương trong miệng nó là chỉ Tiễn Tam Tam. “Vậy như thế nào mà Tiểu Bảo biết nương?” “Ở trên đường, Tiểu Bảo thiếu chút nữa bị người xấu bắt đi, nương cứu Tiểu Bảo, Tiểu Bảo liền theo tới đây rồi cùng nương luôn luôn ở chung một chỗ.” Tiểu Bảo rất nghe lời, có hỏi là trả lời, đúng như một đứa trẻ con không hề có mưu đồ. Điều này lại cũng ít làm phiền Trầm Tố Nhi, cũng sẽ không lừa gạt gì để biết nhiều chuyện. Theo Tiểu Bảo nói, nó là một kẻ ham chơi chạy loạn rồi không nhận ra đường về, để cho một ông chú xấu nào đó lừa gạt lên xe ngựa. Hình như để bán đi đâu đó, nó mưu trí lén chạy ra ngoài thì gặp Tiễn Tam Tam. Bởi vì từ nhỏ không có cha mẹ thương yêu, muốn tìm cha mẹ yêu quý nên khi thấy Tiễn Tam Tam đối tốt với mình thì liền gọi là mẹ. Sau đó mới lại cùng với mẹ mới nhận đi đến huyện Đào Hoa, thời gian xảy ra việc cũng chừng một tháng. “Cha, người nhất định phải đối tốt với Tiểu Bảo, phải yêu Tiểu Bảo, không được mắng Tiểu Bảo, cũng không cho không để ý tới Tiểu Bảo.” Nó chu cái miệng nhỏ nhắn yêu cầu trông thật siêu cấp dễ thương. Trầm Tố Nhi không nhịn được hôn một cái lên miệng nhỏ “Được!” Nàng toát mồ hôi vì tình thương của mẹ tràn ra. Nói cho cùng thì tuổi ở thời hiện đại đến nơi này, cũng coi như đã sống hai mươi bảy năm. Nó rất không hợp với tuổi của thân thể trước mắt này. Mặc dù rất nhiều lúc đến nàng cũng quên mình bao nhiêu tuổi… Nàng nhẹ nhàng thở dài. Ban đêm, thực sự làm cho người cô đơn nhân có cảm giác phiền muộn tăng gấp bội. Tiểu Bảo lay lay người nàng, giống như một con mèo nhỏ thiếu đi cảm giác an toàn “Cha, trước kia Tiểu Bảo . . . Không có ai. . . Không ai yêu thương Tiểu Bảo, Tiểu Bảo một mình rất cô đơn, rất sợ hãi. Không ai nguyện ý chơi đùa với Tiểu Bảo, nói chuyện cùng Tiểu Bảo, lúc nào cũng một mình ngẩn ngơ. Cho nên Tiểu Bảo mới một mình bỏ đi.” Nó nói nhỏ rất đáng thương, nghe được mà trong lòng Trầm Tố Nhi chua xót, vô cùng thương hại. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại “Tiểu Bảo a, con không sợ người nhà đi tìm?” Không ai quan tâm Tiểu Bảo, chính Tiểu Bảo rời đi. . . Bọn họ cũng sẽ không lưu ý.” Nó mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt lại đảo quanh tròng mắt. Với vẻ đáng thương như vậy mà nhìn vào đôi mắt thuần khiết của nữ nhân nào đó, khiến cho lòng nàng cũng hết sức áy náy! Nói rõ ràng về một sự việc như vậy. Trẻ con trốn nhà đó! “Tiểu Bảo là người Tang quốc?” “Phải “ “Tính toán đến lúc nào thì về nhà?” “. . .” “Làm sao không nói lời nào?” Trầm Tố Nhi mượn ánh nến lại nhìn thấy nước mắt nó ào ào tuôn chảy thì trong lòng không khỏi hoảng hốt “Tiểu Bảo làm sao nữa rồi?” “Có phải cha không muốn Tiểu Bảo hay không?” “A? . . . Không có, không có, đừng khóc.” Trầm Tố Nhi kinh ngạc một hồi lâu, tiểu quỷ thật mẫn cảm, không đúng! Hoặc là nói rất không có cảm giác an toàn. Cảm giác của đứa trẻ thiếu đi tình thương nên nói có cảm giác an toàn gì đó thì quá không có khả năng “Ngoan, đừng khóc. Chỉ cần Tiểu Bảo không rời đi thì cha cũng sẽ không ngăn cản con đi.” Nàng thầm than nhẹ, tùy tiện cho nó đi, dù sao chính mình cũng cô đơn. Trầm Tố Nhi cũng không muốn truy cứu thật giả trong lời nói của Tiểu Bảo. Nó là một tiểu quỷ mê hoặc, hiểu biết có lẽ so với nàng thì còn nhiều hơn. Biết rõ có một số người nói dối là có mục đích, cũng có một số người là do nhàm chán gây ra. Rất nhiều lúc, nàng cũng thuộc về dạng người sau, mà hôm nay nàng cũng hiểu được Tiểu Bảo là dạng người sau. Cùng là người nhàm chán như vậy, mặc dù là một lớn một nhỏ thì cũng không có quan hệ gì. Hai người ngủ một giấc thẳng đến hừng đông… Trầm Tố Nhi khó được ngủ một giấc ngon như thế, cũng không bị túm dậy để thăng đường, xem ra bị rắn cắn cũng là một chuyện tốt, xem ra ba tầng quan hệ kia cũng tốt. Nàng xem xét một lượt vết thương ở chân mà rất giật mình, trong một đêm đã khép lại rất khá, tuyệt không đau nhức. Thuốc của Tiểu Bảo thật đúng là công dụng. Nàng không khỏi nghi hoặc nhìn nhìn Tiểu Bảo, thuốc hữu dụng như vậy thì đương nhiên không phải là đứa trẻ bình thường có được. Tiểu Bảo thấy Trầm Tố Nhi nhìn mình thì nở một nụ cười thuần khiết với nàng “Có phải là cha có chuyện muốn nói với Tiểu Bảo không?” “Đúng vậy, thuốc kia của Tiểu Bảo là từ đâu tới? Dùng rất tốt.” “Gia truyền. Khi con ra ngoài chơi đùa thì mang theo trên người.” “Nhà Tiểu Bảo gia có nhiều tiền, đúng không?” “Đúng như vậy, nhưng Tiểu Bảo không có nhìn qua.” “Ha ha!” Lời này thì nàng tin. Đứa trẻ nghèo thì không có tiền để ngắm, đứa trẻ có tiền cũng không nhòm ngó đến tiền. Bởi vì bọn chúng không cần tự mình tiêu tiền vì đã có người hầu hay có người đi theo. Ăn xong bữa sáng… Trầm Tố Nhi trước mắt ở lại thư phòng, xem công việc của một ngày. Tiễn Tam Tam xuất hiện. Cứ cười hì hì, hình như vĩnh viễn đều là một bộ dáng cười hì hì. Mắt phượng linh lợi kia nếu không phải lóe ra ánh sáng khôn khéo đầy tính toán thì Trầm Tố Nhi cũng quên rằng đó là một tiểu nha đầu đầy mưu mô. “Lão gia, hiện tại toàn huyện người ta cũng biết con của ta là con của ngài. Ngài thử nói ta nên làm gì bây giờ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vươn lại như sợ chỉ một khắc là Trầm Tố Nhi muốn chạy trốn! Ai cũng đều giả bộ ngu, Trầm Tố Nhi cũng không ngoại lệ: “Làm sao bây giờ? Cái gì mà làm sao bây giờ?” “Huyện thái gia! Có phải ngài rất keo kiệt không? Ít nhất phải đưa một ít lễ vật để biểu thị chứ? Hoặc là miễn cho Tiền gia nhà ta vài năm thuế!” Cửa hàng quan tài lẻ kia mặc dù không kiếm tiền, nhưng hàng tháng vẫn phải nộp thuế. Tuy không nhiều lắm, nhưng cũng có cảm giác hết sức mệt! Phải nộp cũng đau lòng. Mục đích thật sự của Tiễn Tam Tam cũng không lớn, nhưng mọi thứ đều liên quan tới tiền. Leo trèo tới cửa quan hệ với Huyện thái gia là vấn đề lớn hàng đầu trước mắt. Quen biết Huyện thái gia thì bước đi cũng nhanh hơn, hơn nữa. . . Hắc hắc, tiền vào cuồn cuộn. Trầm Tố Nhi có hơi toát mồ hôi, thì ra nha đầu này có mục đích đó. “Biểu hiện à, có. Lát nữa Bổn quan phái người đưa đến, nếu không. . . nàng nhận con trở về?” Một câu hỏi thử dò xét làm cho Tiểu Bảo nào đó cực kỳ bất mãn, chu chu cái miệng nhỏ nhắn đầy hờn dỗi. “Không vội không vội, Tiểu Bảo hình như rất thích ngài.” Tiễn Tam Tam vội vàng hoà giải, cười khanh khách mà bảo: “Lão gia, có việc nhỏ liệu có thể … xin ngài hỗ trợ hay không? Rất nhỏ rất nhỏ việc rất nhỏ. Đối với ngài mà nói, đối với ngài mà nói thì chỉ là chuyện nhấc tay. À không! Không cần nhấc tay, một câu nói thôi.” “Chuyện gì?” Đôi mi thanh tú của Tiễn Tam Tam nhướn lên, vừa cười tươi như hoa vừa nói “Nhận lấy mấy . . . Ha ha, thơ tình ạ, thơ tình du du dương dương, rất khiến người khác hâm mộ. Đây cũng nói rõ Huyện thái gia chúng ta có nhiều người hâm mộ, giống như giang sơn liên miên nối liền không dứt. Tam Tam cũng không có biện pháp, tâm địa rất mềm yếu nên cũng không nói lại lời cầu khẩn của bọn họ. Vì vậy . . . Ai, dù sao chính mình thuận đường cũng muốn đến thăm con liền giúp các nàng cầm một lần.” Nói xong, Tiễn Tam Tam cố ý thở dài, lại lặng lẽ liếc mắt nhìn sắc mặt Trầm Tố Nhi. Thấy nàng trầm mặc không nói thì trong lòng âm thầm sốt ruột, nếu như Huyện thái gia không phối hợp thì trong đám thần tài kia ai dám đưa tiền cho nàng? Nàng không khỏi ngầm đá Tiểu Bảo một cước, ít nhất cũng phải nói giúp chứ. “Cha, ngài hãy thu nhận những cuốn thơ tình này đi, bằng không mẹ phải trả lại tiền cho người ta.” Tiểu Bảo non nớt lên tiếng thật sự là nói hộ Tiễn Tam Tam, trong mắt là cầu xin, âm thanh thì thẳng thắn ngây thơ, tâm ý cũng ra vẻ là tốt bụng. Có điều… Tiễn Tam Tam nghe xong thì siêu cấp muốn ngất, nguồn gốc lập tức bày ra hết? Đặt thẳng lên bàn mà nói à? Nàng cắn răng ngầm trợn mắt nhìn Tiểu Bảo, lại ngượng ngùng cười một tiếng với Trầm Tố Nhi “Trẻ con thật không hiểu, làm sao có thể nói lung tung được. Lão gia đừng cho là thật, Tam Tam đây là. . . Đây là thuần túy ý tốt, giúp đỡ miễn phí đưa tới cho các nàng.” Tiểu Bảo ngẩng đầu nói như lấy lòng: “Con gái dì Thân bên cạnh không có tiền, len lén trộm một con gà mái lớn tặng mẹ. Tiểu Bảo tận mắt thấy . . .” “Thằng nhãi đáng chết, qua sông phá cầu! Dám hại ta ” Tiễn Tam Tam nổi giận! Xắn tay áo lên muốn đánh Tiểu Bảo! Hai người đuổi nhau chạy trong phòng, cãi nhau. Có điều là Tiểu Bảo làm sao lại để cho Tiễn Tam Tam dạy dỗ. Nó lập tức tìm được cơ hội bèn nhào vào trong lòng Trầm Tố Nhi rồi khóc lóc kể lể rất vô tội: “Cha, mẹ thường xuyên đánh Tiểu Bảo, ô ô! Mẹ thường xuyên ngược đãi Tiểu Bảo. . .” Dứt lời rất giống như rất thương tâm, không ngừng sợ hãi mà rúc sâu vào trong lòng Trầm Tố Nhi. Tiễn Tam Tam vẫn còn biết chừng mực, cứ trừng Tiểu Bảo mà không biết làm thế nào. Trầm Tố Nhi mới sáng sớm liền thấy hai người đùa giỡn. Trong nặng nề giống như cũng có niềm vui thú. “Được rồi, để thơ tình xuống đi.” Trầm Tố Nhi bảo. Không nói như vậy thì có lẽ kết quả vẫn là nàng sẽ cực kỳ tốn thời gian với Tiễn Tam Tam. Không bằng trực tiếp đồng ý cho rồi thì còn được thoải mài một chút. Tiễn Tam Tam đạt được mục đích thì cười rạng rỡ như mùa xuân. Nàng ta đi rồi thì Tiểu Bảo mượn cuốn thơ tình mà Tiễn Tam Tam đặt ở trên bàn để xem. Đang vùi đầu vào một vài công vụ, Trầm Tố Nhi cũng không quá lưu ý. Phút chốc, Tiểu Bảo cười to, thân thể nhỏ bé cười đến lăn lộn trên mặt đất mà không thở nổi. Trầm Tố Nhi nghi hoặc nhìn, bàn tay nhỏ bé vẫn còn cầm một kiện giấy tờ. “Tiểu Bảo, con đang làm gì?” “Cha, ha ha! Rất thú vị, thật sự rất thú vị .” “Cái gì thú vị?” Không phải là vài câu nói buồn nôn chứ? “Cha có muốn … lại đây xem một cái không.” Tiểu Bảo thật vất vả đứng lên, cười đến điên khùng “Cha, bà cô này viết rất có ý tứ, có mấy chữ không nhận ra nhưng có hình vẽ bên trên. Nhìn một cái thấy giống như vẽ gà, vẽ bát, lại còn có. . . Một đống phân. Ha ha. . .” “Phân?” Trầm Tố Nhi khẽ nhướn đôi mi thanh tú “Để Tiểu Bảo đọc cho cha nghe, nghe cho rõ này. Huyện thái gia, cô nương . . . cái gì đó thích ngài. Cái gì đó là bởi vì đọc chữ không hiểu, nhưng có lẽ hẳn là vui mừng đi. Lại nói một chút. Huyện thái gia, cô nương thích ngài, thích được . . . có mang, uống chén trà . . . không ngủ? Ách, ngài tựa như bà mẹ nhà cô nương, muốn ngày ngày ôm ngươi vào trong lòng. Biết là rất không thực tế, nhưng ngài tựa như nhà vệ sinh, cô nương ngày ngày muốn thăm ngài một lần! . . .” Đọc được đây, Tiểu Bảo lại cười lăn lóc! Trầm Tố Nhi vừa nghe, thiếu chút nữa không để mình bị sặc chết nghẹn! Nàng biết, biết rằng ở huyện thì người đọc sách không có mấy ai, kẻ biết chữ cũng không còn mấy người, nhưng nhưng nhưng . . . Ai viết thư đây? “Hì hì! Cha, mấy câu này rất giống là do mẹ viết hộ. A, không đúng, là do thương lượng cùng với khách hàng rồi viết. Gần đây có khả năng mẹ quá bận, đám nữ nhân ngày ngày tìm tới cửa quá nhiều. Nhưng mà, mẹ vô cùng vui mừng, mỗi ngày so với tiền thu từ quan tài một năm thì kiếm được còn nhiều hơn, đây là mẹ nói.” Tiểu Bảo nói đến phần tiếp theo thì còn muốn bổ sung thêm một câu , Trầm Tố Nhi cực kỳ bất đắc dĩ, chuyện này thật đúng là giống như chuyện do hai mẹ con giả này làm, quân bịp bợm! Nhìn lại, không phải chính nàng cũng bị lừa bịp rơi vào đó? Lắc đầu, coi thường coi thường coi thường. . . Ban ngày, Trầm Tố Nhi cũng không có đi đâu, Tiểu Bảo cũng không đi. Gần như là một tấc cũng không rời khỏi nàng. Thường xuyên nhảy tới nhảy lui bên người nàng, chơi đùa cũng rất làm hài lòng sai nha khác, luôn luôn trêu chọc cho vui. Sau buổi trưa thì Tiểu Bảo chơi đùa phát mệt.Trầm Tố Nhi thấy nó ngủ trưa, liền đi thong thả một mình ra khỏi nha môn. Trong lúc vô tình, nàng lại đến chỗ gặp rắn hôm qua. Nàng cảm giác hình như đã bỏ sót chuyện gì đó. Nhìn về dãy núi liên miên phía xa, ở bên kia dãy núi thật sự là Tang quốc sao? Nàng nhìn hồi lâu mà cũng nghĩ không ra nguyên cớ gì, hứng thú hơi thiêu thiếu . Phút chốc, Trầm Tố Nhi sững sờ cả người, trong mắt xuất hiện sự kinh ngạc hai năm nay ít thấy. Cái gì thế này? Bởi vì ngay dưới chân nàng, trong bụi cỏ không xa lại có một con rắn! Bởi vì lúc đứng lên, từ trên cao nhìn xuống hoàn toàn có thể phát giác! Một con rắn độc! Con rắn độc đã chết! Cực kỳ giống con rắn hôm qua, toát mồ hôi! Nàng không khỏi kinh hãi khẽ đi vài bước, đến tận nơi xem xét một lần. Không nhìn còn khá, vừa nhìn lại sợ đến nhảy dựng! Đầu rắn bị một hòn đá nhỏ nện rơi ra, một cái đầu bị nện nát bét. Ngay cả óc rắn vương bùn đất trên hòn đá nhỏ mơ hồ vẫn còn có thể nhìn thấy lốm đốm. Lực đạo này thật khiến cho người ta giật mình, rất có uy lực của súng thời hiện đại! Ai ai ai? “Tiểu Bảo! Trời ạ. . .” Nhớ ra điều gì, Trầm Tố Nhi có vẻ mặt không thể tin được. Như vậy một đứa bé nhìn thì mới năm sáu tuổi, nghe nói thực tế mới chín tuổi kia lại là một cao thủ võ công sao? ! Lúc ấy, đích thật là nó nhặt một hòn đá nhỏ tức giận ném vào trong bụi cỏ, lại còn mắng một câu gì đó. Chẳng lẽ lúc ấy. . . “Cha, người đang nhìn cái gì? Còn tưởng rằng người không cần Tiểu Bảo, thì ra người đã đến đây rồi.” Từ rất xa, một bóng dáng nhỏ bé ra sức vừa nhảy vừa chạy tới bên này. Lại sau một khắc, con người dễ thương đã nhào tới người Trầm Tố Nhi. Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào mặt nàng, rất thoải mái mà cọ. Ánh mắt lại khẽ quét qua mặt cỏ rồi lập tức che giấu. “Tiểu Bảo, con . . .” “Cha hỏi chuyện gì?” “Có phải con biết võ công hay không?” “Có mà! Năm ba tuổi con đã bắt đầu học, học đến bây giờ đã sáu năm. Rất lợi hại, ngay cả những thị vệ cũng không đánh lại con.” Trầm Tố Nhi kinh ngạc, Tiểu Bảo cũng thẳng thắn? !”Thị vệ?” “Đúng vậy, thị vệ! Trong cung có rất nhiều thị vệ.” “Trong cung?” Càng ngày càng giật mình , Tiểu Bảo nói càng nhiều thì càng là hù chết người! “Vâng, trong cung, Tiểu Bảo là từ trong hoàng cung chạy ra ngoài.” “Cung nào?” “Hoàng cung Tang quốc . . .” Tiểu Bảo nói tới đây thì tủi thân nhìn nàng rồi nhỏ giọng cầu xin: “Cha, ngài không được đi mật báo. . . Tiểu Bảo không muốn về.” Con ngươi đen nhánh vô cùng tinh khiết, như nước trong veo, vừa nhìn là hiểu rõ. Trầm Tố Nhi đại quẫn! Chuyện gì đang xảy ra? Thân thế Tiểu Bảo hình như càng ngày càng phức tạp, nếu như thu nhận một đứa con trai lại thành thu nhận một vụ phiền toái thì liền thảm! Trước mắt , nàng khá là vừa lòng với cuộc sống như thế, bất cứ điều gì có thể phá bỏ loại an bình này thì nàng đều không cho phép! “Tiểu Bảo là một tiểu vương tử sao?” Hỏi một lần. Điều này có thể tính rất cao. Quả nhiên không ra ngoài cái đó, Tiểu Bảo cũng thừa nhận . . . “Thôi, coi . . . Là như vậy.” Tâm trạng lo lắng của Tiểu Bảo được miêu tả toàn bộ trên khuôn mặt, hình như thực sự sợ Trầm Tố Nhi sẽ tống tiễn nó đi. “Tiểu Bảo, ngươi phải trở về biết không?” Chuyện lớn rồi đây! Nếu như Tang quốc tra ra tiểu vương tử của bọn họ ở đây rồi lặng lẽ mang về thì không có gì. Nếu là hoài nghi do nàng lừa gạt nó tới thì không phải sẽ bị chết rất thảm? Hơn nữa, nếu như Tiểu Bảo xảy ra chuyện gì, nếu nói không dễ nghe một chút, chỉ cần như bầu bí đậu hũ, thì phiền toái liền lớn, sẽ khiến cho hai nước có chiến tranh làm chết bao nhiêu người? Tiểu Bảo mấp máy cái miệng nhỏ nhắn “Không về! Có phải là cha lại không cần Tiểu Bảo không?” “Không phải không cần, mà là không dám muốn. Không biết thân phận của ngươi thì thôi, đã biết liền không thể không quản. Ngày mai ta liền phái người đưa ngươi trở về nước, ngươi không phải lạc đường sao? Trở về nhà dù sao so với phiêu bạt ở bên ngoài vẫn tốt hơn.” Trầm Tố Nhi thử khuyên bảo. “Không được! Dù sao ta không quay về.” Nó đứng lên! “Tiểu quỷ đang nói gì ngốc vậy. Đi, chúng ta trở về.” Trầm Tố Nhi là muốn vung đao chém loạn, nhanh chóng giải quyết xong chuyện của Tiểu Bảo. Cứ để đợi nó chơi đùa vài ngày nữa, cũng khó tránh sẽ sinh ra tình cảm gì với nó. Đến lúc đó không nỡ để nó trở về thì càng phiền toái. Dù sao đứa con dễ thương lại lý thú như vậy, đặc biệt có cảm giác an toàn thì có đi đâu cũng không tìm được. “Cha thật muốn đưa con trở về?” Tiểu Bảo sắc mặt bí ẩn, lại thiếu đi vài phần ngây thơ. Trầm Tố Nhi ngây ra, ngữ điệu thay đổi, lại thật đúng là sinh ra vài phần uy nghiêm. Điều này, nàng muốn không tin nó là tiểu vương tử đều khó. Loại khí thế này thực sự chỉ có kẻ ngồi trên cao mới có. Chỉ là nó cũng quá khéo, cả ngày che giấu được tính tình của mình, làm bộ rất chân thành, lợi dụng bề ngoài bẩm sinh của mình để chơi đùa được bất kể trời đất. Thấy Trầm Tố Nhi gật đầu, sắc mặt Tiểu Bảo lại càng không tốt, giọng nói non nớt trầm lại: “Ta nhắc lại một lần, ta không muốn trở về. Khi ta muốn trở về thì tự nhiên sẽ về.” “Tiểu Bảo, việc này đã không phải do ngươi nữa. Thân phận của ngươi rất đặc thù, có gì sai lầm sẽ khiến hai nước hiểu lầm, đến lúc đó khó đảm bảo sẽ không phát sinh chiến sự. Chiến sự hiểu chưa? Cái loại sẽ chết rất nhiều người . . .” Trầm Tố Nhi vừa nói, nhưng không hề lưu ý đến ánh mắt của Tiểu Bảo. Điều này cũng không quái lạ, bởi vì Tiểu Bảo ôm cổ nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào tai nàng. Âm thanh âm trầm, có chút bực bội, cũng bỏ qua tính nhẫn nại bình thường và sự đùa giỡn tinh tế, nó không hề che dấu mà thiếu đi vài phần non nớt để thô thiển uy hiếp “Nếu như ngươi dám không cần ta, ta cam đoan . . . ngày mai chỗ này sẽ có rất nhiều người chết.” “? ? ! . . .” Kinh ngạc! “Huyện Đào Hoa sẽ không còn một mống! Không, ngươi sẽ không có việc gì, Tiểu Bảo tạm thời sẽ không giết ngươi.” “. . .” Trầm Tố Nhi kinh ngạc! Cái gì thế này? Giờ khắc này, nàng không có cách nào cho là nói vui , bởi vì trong giọng nói của Tiểu Bảo lộ ra một vẻ nguy hiểm, sự cảnh cáo nghiêm nghị và sát ý. Nàng cũng tin tưởng nó có thể làm được! Không có một chút hoài nghi về thực lực của Tiểu Bảo. Phút chốc, Tiểu Bảo có hơi miễn cưỡng khoác tay lên trên vai Trầm Tố Nhi “Huyện này rất hẻo lánh, coi như toàn bộ người trong huyện chỉ một đêm bị chết sạch sẽ thì không tới mười ngày nửa tháng người ở phía ngoài cũng không biết.” “Ngươi . . . Rốt cuộc là ai?” “Người nhàm chán, cha, Tiểu Bảo thật sự chỉ là rất nhàm chán, muốn tìm người ở cùng, tìm người chơi đùa. Nếu như ngươi không chơi với ta, giữ lại cũng không dùng được . . .” Giọng điệu thực quái đản, dù tiếp theo không nói thì hình ảnh đẫm máu lại người khác nhanh chóng liên tưởng. Trầm Tố Nhi cứng người không dám động, tiểu quỷ nguy hiểm vẫn còn ngồi trong lòng mình đó. Tình huống đột nhiên biến đổi làm cho nàng có hơi trở tay không kịp. Vốn tưởng rằng nó chỉ là một đứa bé, không có gì nguy hiểm. Cũng không đoán được hoàn toàn nó là một quả bom hẹn giờ, tùy thời sẽ hủy diệt tính mạng mọi người ở đây . . . Làm sao bây giờ? “Tiểu Bảo muốn gì?” “Ngươi gả cho ta.” “? ? ? . . .” Không dám nghĩ rằng tiểu quỷ có ý này? “Ta muốn kết hôn với ngươi.” “. . .” “Ngươi rất có ý tứ, chính là ta coi trọng ngươi nên mới có thể tới đây.” “. . .” Đầu óc đang quay cuồng. . . “Ngươi không đáp ứng cũng phải đồng ý, dám cự tuyệt ta liền giết chết toàn bộ người trong huyện, lại vẫn đoạt ngươi đi. Hừ!” Tiếng hừ lạnh vô cùng kiên quyết “Còn nữa, không phải ta chín tuổi, đã mười lăm . . .” “. . .” Nữ nhân nào đó hôn mê. . . tình hình gì đây, hoàn toàn không rõ đầu mối?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang