[Dịch]Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Sưu tầm

Chương 61 : Ly biệt! Buồn bã đến mất hồn

Người đăng: 

Mộ Dung Cảnh rõ ràng cự tuyệt đem nàng ra ngoài. Xin miễn, tín ngưỡng của cả đời nàng, chính là thuận theo tự nhiên, không miễn cưỡng, cũng không bắt buộc. Chỉ là trong lòng lại khó chịu khác thường, không rõ cái sự khó chịu này là đến từ nơi nào, vì người nào. Đột nhiên, kia một hình bóng yêu thương của kẻ khác lần nữa lóe ra trong đầu. Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Người lạnh lùng kiêu ngạo như vậy vì sao đột nhiên lại như vậy? … Nhìn lầu các trước mắt, con mắt mơ màng giống như nhìn thấy người ở bên trong. Sững sờ một lúc lâu sau, nàng rốt cuộc lấy lại tinh thần, buồn bã xoay người. Lúc nàng xoay người rời đi, một thân ảnh cao lớn chậm rãi từ chỗ tối ra ngoài, con ngươi sâu thẳm buồn bã nhìn bóng lưng tinh tế của nàng dần dần đi xa. Thị vệ cung kính hành lễ. “Hoàng thượng…” Trần Thủ đứng canh giữ ở phía sau. Mộ Dung Cảnh bình tĩnh hỏi: “Sơ tuyết thế nào?” “Tam Vương gia đã uống thuốc. Hoàng thượng cũng nên đi xem.” “Không được. Hắn đang giận Trẫm. Nhìn thấy Trẫm, chỉ chọc cho tâm tình của hắn càng không được tốt.” “Tam Vương gia đã trưởng thành, Hoàng thượng không cần lo lắng.” Có đôi lúc, Trần thủ thực sự nhìn không thấu, Hoàng thượng chuyện gì cũng không nói, chuyện gì cũng một mình yên lặng giấu trong lòng, người nhìn thấy thật vô cùng… lo lắng. “Trưởng thành?” Thật sự trưởng thành sao? Ánh mắt Mộ Dung Cảnh chợt lóe lên. Hắn chưa từng cùng Trần Thủ kéo dài chủ đề này, chậm rãi rảo bước về phía lầu các. Một gian lầu lớn như vậy, tự nhiên không chỉ có một căn phòng. Hắn cùng Sơ Tuyết sẽ ngụ ở sát vách, cách một bức tường, nhưng so với bất cứ thứ gì cũng đều cảm thấy xa cách. Bước vào cửa, Mộ Dung Cảnh dừng lại, thấp giọng nói: “Trần Thủ, ngày mai ngươi hộ tống Sơ Tuyết cùng nhau về kinh.” “Hoàng thượng? !” Trần Thủ giật mình. “Hoàng thượng muốn một mình đi…” “Ừ” “Hoàng thượng, tam Vương gia có Tiếu tướng quân hộ tống, xin để ty chức theo ngài.” “Không cần, nhất định phải bảo vệ Sơ Tuyết vẹn toàn. Một mình Tiếu Trọng Chi Trẫm cũng không yên tâm.” Mộ Dung Cảnh cũng không phải là hoàn toàn tín nhiệm, dù sao hắn vừa âm thầm xóa sạch chức quan của cả tộc Tiếu thị, có thể tín nhiệm hay không, còn phải quan sát trong một thời gian dài. Tiếu Trọng Chi là một người tài, Mộ Dung Cảnh rất rõ ràng. Vì là người tài, nghĩ phải vứt bỏ hắn thật không nỡ. Lúc này làm như vậy, hắn tự nhiên có suy tính. Trần Thủ lo lắng nói: “Nhưng bên cạnh Hoàng thượng không có lấy một người chăm sóc…’ Lần này Hoàng thượng ẩn thân trên thuyền, ám vệ cũng không có mang ra khỏi kinh. “Đến đầu xuân, Trẫm sẽ mau chóng quay về kinh. Đừng dài dòng, không thể nói với bất kì kẻ nào hành tung của Trẫm.” Hiện tại đến đầu xuân cũng là hơn một tháng. Chỉ có thể hi vọng mọi thứ đều thuận lợi. “Vâng” Trần Thủ đáp lại, vừa định đóng cửa. Mộ Dung Cảnh dường như nghĩ đến cái gì, gọi hắn lại. “Ngươi đến đây, hầu hạ trẫm ngủ.” “Vâng.” Trần Thủ cung kính cuối đầu tiến vào. Mộ Dung Cảnh còn lệnh hắn đóng lại cánh cửa. Ước chừng qua thời gian một nén hương, đèn trong phòng cũng tắt. Trong đêm tối, mơ hồ nhìn thấy Trần Thủ cung kính cúi đầu từ trong phòng lui ra ngoài, còn lặng lẽ ra khỏi cửa. … Đêm ngày càng tối, mây đen che khuất cả trăng, biệt viện giống như bị bao phủ bởi một tầng lụa màu đen mỏng. Gió lạnh thổi qua, bóng cây dao động trên cửa sổ, ánh trăng mông lung, lúc ẩn lúc hiện. Những thứ ẩn nấp ở góc tối kia như mèo đêm theo dõi toàn bộ biệt viện. Đặc biệt là gian phòng của Trầm Tố Nhi. Trầm Tố Nhi đáng tiếc, chỉ là một nữ tử, không hiểu võ công, thể lực cũng có hạn, làm sao có thể khiến những người đó không chú ý? Nói có thể thành công tránh được ánh mắt của những người này, nói thì dễ làm thì khó. ((PS: Có người nói nữ tử quá nhiều, thiếu một cũng không cảm thấy gì. Chỉ là muốn tôn trọng sự thật dưới tình huống này, viết một quyển xuyên qua tiểu thuyết gần sát với thực tế, người cổ đại cũng là người, không phải là đứa ngốc, cũng không phải là ngu ngốc, nữ chủ không có quyền thế thì cường hãn dựa vào cái gì có? Một nữ nhân ở tại một thế giới giang hồ xa lạ đến bây giờ không có vướng mắc, ngươi nói nàng dễ dàng sao? ) Nằm trên giường, trằn trọc trở mình. Ngày mai sẽ lại là tình huống gì? Sơ Tuyết bỏ đi, không phải là đúng như nàng tính toán sao? Làm sao tâm tình lại có chút nặng nề chứ? Nhắm mắt lại, cũng không có cách nào ngủ được. Mỗi khi vừa định đi vào giấc ngủ thì trong đầu lại lóe lên hình bóng kia… Giật mình tỉnh giấc, ngực tổng hội ê ẩm, rất phiền muộn, cũng rất khó chịu. Từ lúc trên thuyền xuống tới bây giờ, nàng đều không có cách nào gạt bỏ được. “Trúng độc rồi, thì ra bóng lưng của một người cũng có độc, ai…” Thở dài chưa xong, bỗng nhiên phát giác có cái gì đó không đúng, trước giường đột nhiên xuất hiện một nhân ảnh? Ai? Trong lòng kinh hãi! Khuôn mặt phút chốc kinh hãi, cái miệng nhỏ nhắn vừa định la lên, màn che bỗng nhiên được vén lên, một thân ảnh cao lớn tiến tới, nhanh chóng ôm lấy nàng, đồng thời còn dùng bàn tay to lớn cấp tốc bưng kín miệng nàng, theo quán tính đẩy nàng ngã trên giường, đặt ở dưới thân. Đầu của mỗ nữ còn đang khiếp sợ, bên tai tiếng nói đè thấp nhẹ nhàng vang lên: “Là Trẫm, đừng la.” Vừa nghe giọng nói của Mộ Dung Cảnh, trái tim của Trầm Tố Nhi đang treo cao chậm rãi rơi xuống. Thân thể mềm nhũn cũng buông lõng. Hồi lâu mới khôi phục lại như cũ. Hơi thở Mộ Dung Cảnh phả bên tai nàng, khiến cho thân thể nàng căng thẳng. “Hoàng thượng…” “Đừng nói nói… Cứ như vậy ôm một lúc. Đêm nay Trẫm sẽ cho ngươi tự do hoàn toàn…” Nói đến đây, hắn rõ ràng cảm giác được thân thể nàng đang run rẩy, tim đang đập nhanh hơn. Tự chế giễu, trong lòng nàng, hắn là một người cuồng sát sao? Giống như trừng phạt, hắn nhẹ nhàng cắn vành tai của nàng, càng cắn càng dùng sức, khiến cho nàng đau nhức khẽ bật ra tiếng ừ, hắn mới buông ra, từ từ nói: “Đừng sợ, Trẫm không phải là tới giết ngươi. Ngược lại sẽ giúp ngươi chạy trốn tai mắt của Tư Mã Lạc. Thả ngươi bay đi, sau này có thể bọn hắn không tìm được ngươi nữa. Mà chúng ta… cũng sẽ không gặp lại nhau.” Sau khi nói xong rất chậm, rất nhẹ… nhẹ như tuyết rơi xuống, thoáng chút liền tan biến. Nên ngừng hay không ngừng, hắn cũng không phải người dứt khoát như vậy, lần nữa ngoại lệ đụng vào nàng. Đêm nay, thật sự là lần cuối cùng. Hắn sẽ không tìm nàng, cũng sẽ không lần nữa chủ động nhìn thấy nàng… Dịu dàng mà ôm nàng, lưu luyến mùi thơm ngát trên người nàng, trước sau như một. Phút chốc, Mộ Dung Cảnh giật mình…. Có một đôi tay nhỏ bé, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hắn, không có bất kỳ dự báo, không có bất kỳ mục đích gì, nàng như vậy chủ động tiếp cận hắn. Đôi môi mềm mại của nàng nhẹ nhàng cọ xát môi của hắn, làm cả người hắn ngẩn ngơ. Cảm xúc mềm mại, chạm vào lập tức rời ra, để lại dấu vết. … Dưới đáy lòng nổi lên tầng tầng rung động, nhè nhẹ cuộn sóng. Hắn muốn nhìn rõ nàng, nhưng trong đêm đen, màn che rũ xuống, hắn không nhìn thấy ánh mắt của nàng, trừ tiếng tim đập và hô hấp của cả hai, đập vào trong mắt chỉ là một bóng dáng mơ hồ. Cảm giác sắc bén, tối nay nàng có chút không giống với… “Lời nói này của Hoàng thượng có thật không?” giọng nói nhàn nhạt, mang theo một chút nũng niụ, mệt mỏi như lần đầu gặp gỡ. Hắn hoài niệm, hoài niệm cảm giác lúc mới gặp nàng, một người không giống các nữ tử khác, nữ nhân này đối với hắn không sợ hãi, từ lúc nào, nàng ở trước mặt hắn bắt đầu trở nên thật cẩn thận rồi? Hắn không biết. Khi hắn suy nghĩ đến ngẩn ngơ thì người trong lòng lại hỏi. “Hoàng thượng làm gì mà không trả lời?” “Ừ, là thật.” “Đêm nay là lần cuối cùng ngươi chạm mặt ta…” “Đúng…” Nghe được câu trả lời khẳng định, thân thể của nàng cứng đờ, trong bóng tối cũng không thấy rõ được biểu tình, hồi lâu, giọng nói mềm nhẹ như nước chảy thân mật lẩm bẩm ở bên tai : “Vậy… đêm nay chúng ta hãy vứt bỏ mọi thành kiến, ăn ở với nhau một chút thật vui vẻ, thế nào?” “Ừ” “Ngươi thích ta đúng không?” “… “ “Thích ta sao?” Nàng chỉ là muốn xác nhận một câu. “…” “Im lặng chính là ngầm thừa nhận sao?” Nàng nhẹ nhàng nói, có một sự dịu dàng chưa bao giờ có, nàng chủ động, nhẹ nhàng đem mặt mình nhích tới gần Mộ Dung Cảnh, thân mật chà xát vào nhau rồi trao đổi một câu: “Hoàng thượng, ngày hôm nay thật sự sẽ không giết ta sao?” “Không, sẽ không.” Không hiểu bầu không khí này khiến cho thần kinh của hắn nhè nhẹ căng thẳng, giống như lần đầu tiên ôm một nữ nhân, lần đầu tiên cùng nữ nhân dựa sát vào nhau gần như vậy, giống như lần đầu tiên… tim đập thình thịch. “Hoá ra … Ngươi không có thay đổi” Thật giống như lấy được chứng cứ. Nàng thản nhiên nhè nhẹ đùa giỡn một câu, khiến cho Mộ Dung Cảnh không khỏi muốn cười, tâm tình trì hoãn một chút, biến thành nghi ngờ, đêm nay nàng làm sao vậy? “Hoàng thượng, còn chưa trả lời ta, rốt cuộc là thích hay không thích?” Giờ phút này, nàng thật sự muốn biết một cái đáp án rõ ràng. Giọng nói hắn bình tĩnh đem vấn đề khó khăn này ném trở lại cho nàng, “Ngươi cho rằng như thế nào? Trẫm thích ngươi, hay không thích ngươi?” Nàng suy nghĩ một chút, khẩu khí vẫn giống như trước bình tĩnh mà trả lời: “Không biết. Đôi khi lại có một chút ảo tưởng, cảm thấy Hoàng thượng đúng là yêu thích ta, thế nhưng đôi khi lại cảm thấy không phải, đây chẳng qua là… Ta suy nghĩ nhiều. Chỉ là… có chút vướng bận, nếu sau đêm nay, chúng ta sẽ không còn gặp lại nhau, cho nên muốn hỏi cho rõ. Thật tò mò…” “Trẫm tại sao phải thỏa mãn trí tò mò của ngươi?” “Nếu đáp án làm ta thỏa mãn, ta cho ngươi một phần lễ vật.” “Lễ vật?” Không ngờ, đêm nay nàng thực sự làm hắn rất bất ngờ. “Ừ, lễ vật, một phần lễ vật thuộc về cá nhân ta…” Giống như chuồn chuồn lướt nước (nhẹ nhàng) , cất dấu một tia mê luyến, trong đêm đen dựa vào hơi thở, nàng lại hôn lên môi hắn vừa in dấu hôn. Hôn xong, dường như có chút tiếc nuối nhỏ giọng lẩm bẩm, “Vẫn trật…” Hình như nàng hôn môi hắn, không phải mép. Không khí thoáng cái như ngưng tụ, con ngươi so với đêm đen còn đen hơn sáng lên, chỉ trong chốc lát, giọng nói đầy ấp ưu tư không kiềm nén được mà nhún nhảy, “Thích. Ngươi hài lòng chưa…” “Hài lòng!” Cho dù hắn nói không thích, nàng cũng sẽ nói hài lòng! Lễ vật vẫn sẽ tặng, chỉ là không có đau nhức như bây giờ… Nàng hôn lên hắn, nụ hôn nóng bỏng vô cùng, so với bất kì lúc nào cũng vong tình hơn. Đêm đen như mực, dễ dàng cởi bỏ tấm lụa mỏng ngụy trang trên người. Không có khoảng cách, không cần ngôn ngữ, một chút hành động đã biểu lộ hết thảy lời nói trong nội tâm. Nụ hôn nóng bỏn như lửa, không mang theo một chút do dự, khát vọng như vậy, khát vọng trần trụi, hết thảy đều do nàng chủ đạo. Phút chốc, nàng cuốn thân thể, ngược lại đặt hắn dưới thân mình. Có một loại cướp đoạt , cũng không phải là độc quyền của nam nhân, bất luận kẻ nào đều có thể làm được, nữ nhân tất nhiên không ngoại lệ. Dường như có chút xung động bị đè nén quá lâu trong nháy mắt liền bộc phát muốn thiêu đốt tất cả mọi thứ, hòa tan tất cả, phóng thích toàn bộ. Nụ hôn nóng bỏng không gì sánh bằng, từ khóe mắt của hắn trên khuôn mặt giống như điêu khắc, rồi đến đôi môi đỏ thắm ấm áp, tiếp tục đi xuống tới cổ, rồi đến xương quai xanh đã từng làm nàng mất hồn, rung động trong lòng nói không ra lời, cảm giác như vậy đã lâu không gặp khiến nàng vô cùng trầm mê cùng hoài niệm. Giống như một thứ gì đó ẩn nấp trong đáy lòng, sâu trong linh hồn, cố ý bị quên lãng, tại rục rịch, muốn thiêu đốt hoàn toàn cho đến khi tan biến. Hình bóng cô tịch kia, căn bản không có biện pháp tự tiêu trừ trong đầu. Là của hắn, thực sự là hắn! Đã quấy nhiễu trong đầu hắn quá lâu, lại không xóa đi được, giống như kiếp trước nàng thiếu hắn thứ gì đó. Khi hắn đột nhiên xuất hiện, giống như đáp án thoáng cái đã sáng tỏ … Chẳng qua là vừa rồi hắn lại nói cho nàng biết, hắn và nàng sẽ không gặp lại nhau. Đêm nay là lần cuối cùng? Khi hiểu được thì hắn lại nói là lần cuối cùng… Nhân sinh sao lại tàn nhẫn? Nhân sinh luôn trùng hợp như vậy, lúc nào cũng khiến cho kẻ khác không biết làm sao, tiếc nuối bực bội khắp nơi. Không hận, cũng không oán. Có gặp nhau, có hồi ức, cũng là một loại cảm tình. Không phải là có người đã từng nói như vậy sao? Trong cuộc sống có hai loại tình cảm: một loại tương trợ trong lúc hoạn nạn nhưng lại chán ghét tới già, một loại khác là tương vong giang hồ nhưng hoài niệm đến khóc! Không đúng, hoài niệm đến chết… Mộ Dung Cảnh vẫn không nhúc nhích, nhìn quần áo trên người mình từng cái từng cái bị nàng lột bỏ, cũng không di chuyển, nụ hôn của nàng làm hắn mất hồn, bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng làm hắn run rẩy, song, hắn cũng đang cắn răng nhẫn nại kiềm chế nội tâm khô khan chuyển động! Không được! Không thể đụng vào! Sau này sẽ không thể cùng một chỗ, vậy không thể động tới nàng! Đây là vì muốn tốt cho nàng… Hắn muốn đẩy ra, nhưng thân thể lại phản bội hắn. Thầm nghĩ càng xiết chặt lấy nàng. “Nữ nhân, dừng lại…” Tiếng nói đang run rẩy, thân thể cũng run rẩy. Tiếng thở dốc ồ ồ kia đã bán đứng hắn. Chỉ là lý trí hắn vẫn còn! Không thể cử động, tuyệt đối không thể cử động! “Bé yêu, không nên đè nén, muốn la lên thì cứ la… Đây là lễ vật ta cho ngươi” “Nàng…” Lễ vật? Thì ra đây là lễ vật mà nàng nói. Khi còn muốn lên tiếng, thì miệng của Mộ Dung Cảnh lại bị nàng hôn lên. Hôn đến khi đầu hắn cháng váng, đến khi khiến hắn không thể thở nổi. Hắn không nhìn thấy, nàng hôn đến rất đau đớn rất đau đớn… Hôn đến khóe mắt mang lệ. Tối nay, nàng sẽ khiến cả đời hắn không quên được nàng! “Nàng đang đùa với lửa… Còn tiếp tục như vậy đi… A… Chết tiệt! Trẫm… Ta sẽ không khống chế được, mau dừng lại!” Chết tiệt, tay nữ nhân này đang sờ tới nơi đó! Đột nhiên, hắn nhớ lại giống như lần trước vậy, khiến nàng quên đi trói buộc! Không muốn dùng, cũng không cần mình động, cũng không cần mình khắc chế! “Bé yêu, đêm nay…Là ngươi tự mình đưa tới cửa. Ta chỉ không khách khí nhận lấy mà thôi…” “????….” Hắn muốn hôn mê, chết tiệt! Nàng đang nói cái gì đó? Không phải là lần thứ nhất bò lên giường nàng, nhưng là lần thứ nhất để cho nàng khống chế! Không cần bất kì trói buộc nào, chỉ cần một đôi tay bé nhỏ khéo léo, một đôi môi mềm mại, liên miên không ngừng hoạt động làm người ta mất hồn…. Cho dù hắn không thể động đậy, lúc này lí trí cũng không thể đánh bại khát vọng của cơ thể! Có một tiểu yêu tinh ở đây làm chuyện xấu, khiến thân thể của hắn càng ngày càng nóng. Hắn chăm chú nắm chặt bờ vai của nàng, giống như muốn bóp nát nàng. “Mau dừng lại… Không nàng sẽ phải hối hận…” Hắn cắn nát môi, chính là vì đè nén dục vọng trong cơ thể. Nàng lưu luyến hôn lên vụn vặt trước ngực hắn, bụng dưới… Mỗi động tác đều làm hắn run rẩy vô cùng… Thân thể trong lúc vô tình không nhịn được mà phối hợp động tác của nàng, mỗ nữ nhẹ nhàng ngẩng lên, câu hồn cười yếu ớt, “Hoàng thượng, thân thể của ngài so với miệng thành thực hơn nhiều…” Lúc này, nàng so với lần trước còn không có cố kỵ. Quần áo của hắn cơ hồ đều bị nàng cởi sạch, chỉ còn lại một cái tập khố. Mà động tác một khắc sau đó, chính là lớp quần áo cuối cùng của hắn… Tất cả dường như đều do nàng nắm trong tay. Khu vực quen thuộc mà nhạy cảm… Nhẹ nhàng khơi mào, ôn nhu trêu trọc. Nàng muốn… chính là sự điên cuồng của hắn. “Yêu tinh, muốn chết…” Cũng không còn đè nén được nữa, thân thể như muốn nổ tung, lôi kéo nàng ở phía trên dính sát vào người mình, giống như đem nàng nhập vào thân thể mình. Cường hãn quay người lại, sau đó dùng sức hoàn toàn ép chặt trên thân thể nàng, chuyển từ bị động sang chủ động! Mà nàng lại chế giễu! Chơi lâu như vậy, quần áo trên người hắn đã cỡi hết, mà quần áo trên người nàng vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu. Như thế bây giờ thì hắn sẽ giúp nàng cởi bỏ… “Nữ nhân, đây là nàng tự chuốc lấy, đừng oán ta!” Đã đợi không kịp, bàn tay to lớn của hắn đã kéo một cái, quần áo của nàng bị xé rách! Trong bóng tối, hắn nhìn không rõ hình dáng của nàng, hơn nữa càng không thấy rõ ánh mắt của nàng, nhưng nhắm mắt lại, trong đầu tất cả đều là nàng, nàng thản nhiên cười yếu ớt… Nàng chậm rãi thả lỏng. Bởi vì là do hắn chủ đạo, nếu hắn thích, hắn muốn, nàng sẽ là của hắn. Thế giới dường như chỉ còn lại đối phương! Tiếng thở dốc nặng nề, tiếng rên rỉ không đè nén được … Những băn khoăn trong giờ khắc này dường như không còn tồn tại! Chỉ là muốn hoàn toàn hòa tan cùng đối phương, hoàn toàn buông thả…. “Đông đông đông!” Tiếng gõ cửa cư nhiên ngay thời khắc hai người gần hòa hợp làm một lại vang lên! Ai? Cư nhiên dám đến đây vào lúc này? ! Lúc này, ngoài cửa có một tiếng nói mềm nhẹ vang lên, “Tiểu Tố Nhi, đã ngủ chưa?” Toàn thân Mộ Dung Cảnh run lên, giống như bị người ta giáng một gậy vào đầu, trong nháy mắt lý trí liền tỉnh táo! Trong lòng đang nhớ lại mọi thứ, hắn không thể đụng tới nàng… Không thể phá hủy sự trong sạch của nàng. Nữ nhân không trong sạch, sau này cuộc sống làm sao có thể như người bình thường? Một cái chăn bao trùm trên thân hình trần trụi của nàng. Mà hắn cũng nhanh chóng mặt quần áo. Trầm Tố Nhi mềm nhũn trên giường cười khổ, trước đó là nàng chạy, lần này là hắn chạy? ! “Tiểu tam, chuyện gì?” Nàng giả vờ mới vừa tỉnh lại, mang theo giọng điệu biếng nhác. “Ta… Ta sáng sớm ngày mai phải đi rồi, muốn nói với nàng một câu.” “A, có nghe nói. Muốn vào sao?” Khi nói lời này, nàng nhìn lưng Mộ Dung Cảnh, rõ ràng cảm giác được lưng của hắn cứng đờ. Nghĩ lại, thật giống như hắn trừng mắt nhìn nàng? Không thấy rõ vẻ mặt, chỉ có một đường nét mơ hồ, nếu đêm nay là lần cuối thấy nhau, nàng cũng hy vọng cứ như vậy ai cũng không nhìn rõ ai. Ngoài cửa Sơ Tuyết trầm mặc nghĩ, “Không được. Chỉ là nói chuyện, nàng nghĩ ngơi sớm một chút đi. Hoàng huynh đã nói, chờ cây liễu ra cành mới cũng là lúc ta có thể ra kinh tìm nàng. Nàng nhất định phải chờ ta.” “…” Lần này, đến phiên Trầm Tố Nhi trầm mặc. Phải trả lời như thế nào? Nói không cần vì sau này cũng không gặp lại nhau? Hay là trả lời trống không một chút? Phút chốc, Mộ Dung Cảnh đi nhanh về phía trước, tới gần bên tai nàng, thấp giọng nói nhỏ nhẹ: “Đáp ứng Sơ Tuyết, nói có thể là được.” ‘Chỉ là ta sẽ không gặp lại các ngươi…” “Làm theo lời Trẫm nói.” “…” Trầm Tố Nhi bất đắc dĩ, cho nên lên giọng, đủ để Sơ Tuyết nghe thấy, “Ừ. Chúng ta đến lúc đó sẽ gặp lại. Trên đường đi, ngươi phải khá bảo trọng.” “Ừ. Quấy rầy nàng rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Sơ Tuyết quay đi. Hai người nghe thấy tiếng bước chân dần dần đi xa. Hơi thở treo cao cũng hạ xuống. Chỉ là lần này, hai người cũng không còn hăng hái để tiếp tục. “Không nên đốt đèn, mặc quần áo vào, muốn mang cái gì rời đi thì hãy thu thập tốt, Trẫm đưa ngươi đi ngay bây giờ.” Do hắn mang đi ra ngoài, rời bỏ cơ sở ngầm tối tăm này cũng không thành vấn đề. “Cảm tạ…” “…” Mộ Dung Cảnh trầm mặc không nói. Trầm Tố Nhi cũng không muốn tiếp tục do dự, nên chia tay thì chia tay Không cần thời gian một nén hương, Trầm Tố Nhi thay quần áo sạch sẽ và đồ dùng hằng ngày, vừa nói là đã thu dọn xong. Ngoại trừ thay một nam trang, hai tay trống trơn, cái gì cũng không thấy mang theo. Mộ Dung Cảnh thắc mắc: “Đồ của nàng đâu?” “Đồ gì?” “Tay nải của nàng, chuyến này đi sẽ không trở về” Nàng ngay cả tay nải cũng không có? Trầm Tố Nhi cười khổ một tiếng, “Cả người ta đây chính là tay nải.” Một tay nải nặng nề, nặng đến nổi đến ngươi còn muốn giết…. “Nàng… như vậy bỏ đi thật không thành vấn đề sao? “Không có gì, có tiền thì vật gì cũng có thể mua được. Thứ gì mang theo cũng là gánh nặng.” Nàng cũng không có mang cái đồ tốt gì, chỉ có chút ít bạc, ngân phiếu. Khi cầm lên là ngọc bội mà Tư Mã Lạc tặng, còn có lệnh bài trộm của Sơ Tuyết, “Được rồi, cái vật này… thỉnh ngài trả lại cho Sơ Tuyết.” Lúc này, nàng từ trong ngực lấy ra Kim Long Lệnh. Đưa cho Mộ Dung Cảnh, “Rất xin lỗi, không có sự đồng ý của hắn đã đem ra ngoài. Sau tối nay, có thể sẽ không có duyên phận gặp lại hắn. Giúp ta nói với hắn lời xin lỗi.” Tâm ý của Sơ Tuyết, nàng không phải không rõ. Chỉ là không biết phải cự tuyệt như thế nào, mà trong lòng… Hoặc là rất cô đơn, cũng muốn có một người đơn thuần bồi theo. Xem ra sau hôm nay thật sự là mỗi người một nơi rồi. Mộ Dung Cảnh nhìn, cũng không có nhận lấy, “Thứ này… nàng giữ đi” “Hả?” “Đây là Kim Long Lệnh. Không phải là lệnh bài xuất cung bình thường, sau ngày ngươi gặp phải khó khăn gì, thì cầm đi tìm quan phủ, bọn họ sẽ nghe lệnh.” Không tự chủ, hắn đem Kim Long Lệnh để lại cho nàng. Giữ lại lệnh bài, có lẽ đối với nàng sẽ có chút công dụng. “Gì? Quan gia cũng nghe lệnh?” Thật không ngờ, không có nghĩ tới còn có thể dùng như vậy. “Bọn họ không dám không nghe.” “A…Thứ tốt, cảm tạ.” Nàng tạm thời thu thập lệnh bài vào trong ngực, thứ này hữu dụng, tuy nhiên không thể dùng tùy tiện. Mọi chuyện được chuẩn bị ổn thỏa. Mộ Dung Cảnh lặng lẽ tiến tới phía trước cửa sổ, dùng vải đen bịt kín mặt, ôm eo của Trầm Tố Nhi, mang theo nàng nhảy ra bên ngoài phòng. Động tác vô cùng nhanh chóng, rất nhanh đã nhảy ra khỏi biệt viện, biến mất ở trong ngõ hẻm tối tăm. Mà đồng thời, cũng có mấy bóng người đuổi theo phương hướng mà bọn họ biến mất. Trầm Tố Nhi tựa ở trên người hắn, nhìn trang phục của hắn dường như không muốn cho người ta nhận ra. Nói đến thì buồn cười, lúc vừa mới nhìn thấy hắn, nàng còn suy nghĩ có hắn ở đây, nàng muốn chạy trốn càng khó, nhưng bây giờ thì sao? Ngược lại là hắn hỗ trợ chính mình tránh những người đó. Phải cảm thán một chút, thế sự quả nhiên là khó khăn đoán. Lúc này đây, Mộ Dung Cảnh yên lặng cùng Trần Thủ thay đổi thân phận, cũng đã an bài đường rút lui. Ngày mai, Trần Thủ cũng sẽ giả trang làm hắn cùng đám người Sơ Tuyết cùng nhau trở về kinh, che dấu tai mắt. Hắn đi ra ngoài cũng có chuyện mình muốn làm, cũng không phải toàn bộ đều vì giúp Trầm Tố Nhi. Mà sự việc ở trên giường thiếu chút nữa không khống chế được, hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Mộ Dung Cảnh tránh vào chỗ rẻ, lúc này có một nam một nữ đang đợi ở sau. Thấy bọn họ đi vào, nam cũng nhanh chóng ôm nữ tiếp tục tiến về phía trước, đám người đuổi theo vừa vặn nhìn thấy thân ảnh tiếp tục đào tẩu, mà hai người núp trong bóng tối, cũng nhìn thấy bốn người nhanh chóng chạy đi. Trầm Tố Nhi khẩn trương dán trước ngực Mộ Dung Cảnh, nhìn thấy tất cả, thật hay cho một chiêu đổi trắng thay đen! Chỉ trong chốc lát đã thành công bỏ rơi người của Tư Mã Lạc. Ẩn nấp một hồi, Mộ Dung Cảnh mang theo nàng đi về phương hướng ngược lại, đi tới một chỗ tường cao, nhảy lên thì là một tiểu viện, mang theo nàng vào trong phòng, đốt đèn lên. Căn phòng đen kịt ngay lập tức phát sáng. “Đây là một tiểu viện độc lập của một khách sạn, ta đã chi tiền thuê một tháng, ngươi có thể ở lại chỗ này trong một tháng, cũng có thể rời đi. Mới vừa rồi hai người giả trang thành chúng ta, đã ở cửa thành đã chuẩn bị tuấn mã, bọn họ sẽ trực tiếp dẫn những người đó ra khỏi thành. Tạm thời cũng sẽ không tìm đến nơi này.” Mộ Dung Cảnh bình tĩnh nói chuyện, ánh mắt lại đặt lên trên ánh nến. Trầm Tố Nhi nhàn nhạt nhìn biểu cảm của hắn giống như điêu khắc, đáy mắt mang theo một tia đau lòng. Khi hắn nghiêng đầu nhìn nàng, nàng vừa tránh được tầm mắt của hắn. Nàng giả bộ xem xét hoàn cảnh trong phòng một chút. Một gian phòng lớn, giường cùng với sảnh cũng vẻn vẹn là được một bình phong ngăn cách. Nàng chậm rãi đi vào bên trong, hắn cũng rất tự nhiên đi theo sát nàng. Nàng dừng lại, thì hắn cũng dừng lại phía sau nàng. Ánh mắt không đụng nhau, ai cũng không nhìn thấy ánh mắt của ai, cũng không biết đối phương đang nghĩ gì… Phía bên ngoài, một tiếng gáy vang lên trong đêm tĩnh lặng. “Trời đã gần sáng, ta phải đi.” Mộ Dung Cảnh đột nhiên đưa mắt nhìn, bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài. Khi tay hắn vừa mới đụng tới cửa, câu hỏi của nàng vang lên.. Có chút vội vàng, âm thanh có chút rung, nhưng không có xoay người nhìn, “Mộ Dung Cảnh, có muốn tiếp tục chuyện mà Sơ Tuyết cắt ngang hay không? Đó là lễ vật của ta thiếu ngươi… Lấy được, chúng ta có thể không cần có bất kì dính liếu gì nữa.” Mộ Dung Cảnh kinh ngạc một chút, hồi lâu, chậm rãi mở cửa, nhìn phía ngoài đêm vẫn đen, giống như tâm tình của hắn, lần đầu tiên mang theo vài phần giận dỗi, “Vậy thì nàng thiếu ta cả đời đi.” Nói xong, mạnh mẽ đạp cửa đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại. Nàng bỗng chốc xoay người, nhìn cánh cửa vẫn đang đung đưa, nhưng thân ảnh quen thuộc đã không còn….Trong mắt là bối rối cùng hoảng loạn không ai thấy. Bỗng nhiên, ngực giống như hít thở không thông, khiến hai chân ngay cả đứng cũng không yên! Chậm rãi, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất. Bắt đầu từ hôm nay, nàng có thể tự do, có thể sống cuộc sống nàng đã từng nghĩ. Chỉ là tại sao? Căn bản không giống như dự đoán! Không giống! Trái tim đâu? Cư nhiên trong lúc vô tình đã giao trái tim đi mất. Ngày hôm sau… Trần Thủ giả trang Mộ Dung Cảnh, theo Sơ Tuyết cùng Tiếu Trọng Chi chờ số đông nhân mã cùng quay về kinh. Mộ Dung Cảnh ẩn thân chẳng biết tung tích. Mà Trầm Tố Nhi một đêm chưa ngủ, sáng sớm đã ngủ Buổi trưa khi tỉnh lại, lập tức nhìn thấy có một tia nắng mặt trời từ song cửa sổ chiếu vào. Vào đông, mặc dù là buổi trưa, ánh sáng mặt trời vẫn ấm áp. Ban ngày, tâm tình mất mát thật không giống như buổi tối. Mộ Dung Cảnh thực sự ly khai. Tư Mã Lạc phái người tới, cũng thật bỏ rơi sao? Lúc này, có một tiểu nha đầu gõ cửa. “Khách quan, ngài đã tỉnh chưa?” Trầm Tố Nhi ngẩn ra, hình như là nha đầu của tiểu viện của khách sạn. Cho nên khàn khàn lên tiếng: “Đã tỉnh. Chuẩn bị một chút nước nóng rửa mặt. Để trên bệ cũng được rồi đi ra ngoài, không cần hầu hạ.” Nàng hiện tại còn nằm trên giường trông thảm bại! Tóc dài rơi lả tả, nàng tạm thời còn không muốn để người ta biết mình là nữ. “Vâng”. Nha đầu trả lời một câu. Rất nhanh lập tức chuẩn bị xong, dùng một chậu gỗ bưng nước nóng tới. “Khách quan còn có gì phân phó?” “Chuẩn bị một chút thức ăn. Đem đến đây, đơn giản thôi, cũng phải tinh xảo nữa, đừng đem cái đồ ăn bỏ đi đến đây. Làm tốt có thưởng, đi đi.” “Dạ! Nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.” Tiểu nha đầu vừa nghe có phần thưởng, không che giấu được vui mừng. Trả lời xong liền vô cùng vui vẻ đi ra ngoài. Trầm Tố Nhi tạm thời cũng không muốn ra khỏi cửa. Cứ như vậy, đợi ở trong tiểu viện của khách sạn, đảo mắt đã qua ba ngày.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang