[Dịch]Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Sưu tầm

Chương 50 :  Dây dưa! Vì ta thích nên mới đến bên nàng!

Người đăng: 

.
Một lúc sau, Tư Mã Lạc điềm nhiên hỏi “Ngươi… coi trọng Tố Nhi sao? Phải không?…ha ha ha!” Khi nói những lời này, ánh mắt của hắn giống như của chim ưng đang nhìn chằm chằm vào con mồi, khóa chặt từng trạng thái biểu cảm của Mộ Dung Cảnh, thấy được cái vẻ mặt thất thần của hắn, phút chốc phá lên cười! Mộ Dung Cảnh mím chặt môi không nói, sắc mặt thật sự rất khó coi. Sự tình quả nhiên không đơn giản giống như trong tưởng tượng của hắn. Ngay từ đầu, chuyện lập Trầm Tố Nhi làm Hoàng hậu là do vô tình, nghĩ không ra sự tình lại trở thành một mối quan tâm của hắn, lẽ nào… Vì thế lạnh lùng nói “Có phải ngươi đã sớm trù tính? Tiếp cận Trầm Tố Nhi là vì muốn đối phó ta?” Nếu thực sự như vậy, hắn quả thật không thể tha thứ! “Đừng có nói kiểu đối phó thế, dùng những từ ngữ đó không thích hợp đâu. Ta sẽ không làm tổn thương người của ngươi, ngươi hẳn phải rõ hơn người khác chứ. Ha ha ha! Thế nhưng sẽ phá hủy mọi thứ ngươi coi trọng,… Không hủy cũng được, cướp đoạt thì có khả năng đó. Đây chỉ là bắt đầu, cẩn thận đó, đừng có chọc ta mất hứng. Ta mới chỉ làm thế thôi, nếu thực sự mất hứng, sẽ…” Giọng điệu Tư Mã Lạc đều đều, giống như đang chán muốn chết, nghịch nghịch ngón tay, tiếp tục nói “Một mình ta tại Nam Man quốc rất buồn chán, mới có thể đến đây tìm ngươi làm chút chuyện thú vị…” “Đường đường là Thái tử lại nhàn rỗi đến buồn chán?” Ngoài mặt Mộ Dung Cảnh nghi ngờ, nhưng lại âm thầm kinh hãi, giống như chỉ vô ý nói ra nhưng bên trong lại có nhiều ẩn ý. Hắn biết rằng không thể dùng những lý lẽ thông thường để suy đoán về Tư Mã Lạc, lại nghĩ tới cái khả năng gì gì đó hắn sắp làm. Ngày hôm nay hắn nói những lời này, cũng đại biểu trong lòng đã có hướng đi khác, có thật sự hành động hay còn muốn xem tình hình. Có lẽ, hắn đã ra tay rồi sao? Là chuyện của Trầm Tố Nhi? Không hiểu sao trong tâm lại mơ hồ có chút bất an. Thân là Đế Vương, có thể không tin hoàn toàn, cũng không thể không tin phần nào. “Buồn chán lắm đó, Nam Man quốc quá yên ổn, cũng quá cường đại, cường đại đến mức có thể vào một ngày đẹp trời nào đó đem Bắc Uyển quốc san bằng luôn.” Kiêu ngạo khẽ cười, lại còn rất tự phụ, nhưng cũng không thể không kiêu hãnh. Rõ ràng thực lực của Nam Man quốc mạnh hơn Bắc Uyển quốc, lãnh thổ rộng lớn, tài nguyên phong phú. Thế nhưng, muốn một sớm một chiều xâm chiếm Bắc Uyển quốc lại làm không được. Kể cả khi hai quốc gia phát động chiến tranh, Bắc Uyển quốc khó giành phần thắng. Con mắt của Mộ Dung Cảnh không có một tia dao động, không muốn cùng hắn phí lời tranh chấp “Tư Mã Lạc vừa rồi, thật không giống Tư Mã Lạc mà ta biết.” Thiếu đi sự bình tĩnh. Tư Mã Lạc ngẩn ra. Lông mi dài dài khẽ run, chớp chớp mắt, thản nhiên phun ra một câu “Ngươi thích Tố Nhi rồi sao?” Mộ Dung Cảnh nhìn hắn một hồi, bình tĩnh nói ra hai chữ “Không thích.” “Nói xạo” Tư Mã Lạc không chớp mắt, nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh, trong mắt tỏa ra điểm hoài nghi, nhưng chỉ trong khoảng khắc rồi biến mất, thay vào đó bằng dáng vẻ vân đạm phong kinh. “Thích thì nói thích, không được dối trá. Biểu hiện của ngươi ngày hôm qua không giống như không thích. Nhìn xem, hiện tại giống quá này, không phải đang tự mình xuất cung tìm người sao?” “Nàng là Hoàng hậu của ta, không hơn.” “Không hơn?” Tư Mã Lạc nhíu mày không tin, xem ra hắn không thể moi ra được những lời muốn nghe rồi, “Được rồi, ta nói trước một câu, sau này Tố Nhi sẽ là Thái tử phi của Nam Man quốc – không đúng, là Hoàng hậu! Sẽ có một ngày ta trở thành Quốc quân. Nàng ấy thật có phúc, lại có cơ hội làm Hoàng hậu của lưỡng quốc… Thế nào? Chúng ta chia sẻ mọi thứ, nữ nhân cũng không ngoại lệ?” Trong mắt Mộ Dung Cảnh hiện lên một tia đau đớn. Ông trời đang trừng phạt hắn sao? “Sao lại không tức giận?” Con ngươi đen nhánh của Tư Mã Lạc tỏa ra hàn khí, bước lên phía trước, mang theo một tia hận ý, “Thực sự nhẫn nhịn được, ta nói đến mức đó rồi mà ngươi còn không tức giận?… Thôi được rồi, mà ta thích Tố Nhi ở chỗ nào nhỉ?” Hắn không tức, mình giận làm cái quái gì? Mà hình như là đang tức thật! Câu cuối cùng giống như cảm thán, lại giống như đang cảnh cáo điều gì đó. Một lúc lâu, Mộ Dung Cảnh khép mắt, khẽ thở dài “Không nên thương tổn Tố Nhi.” “Gì?… Ngươi rốt cục nói ra, thừa nhận rồi sao?” Ngữ khí của Tư Mã Lạc có chút hòa hoãn, “Sớm thừa nhận có phải tốt hay không? Ta thích nghe ngươi nói ngươi thích nàng rồi. Đến lúc đó, ta mang nàng đi, ngươi sẽ vô cùng thống khổ? Tư vị đó…” Nói xong câu cuối cùng, trong con mắt xinh đẹp hiện lên nỗi chờ mong, chờ mong một màn hay ho nào đó sắp xảy ra. Ngừng một lúc, xem ra tâm tình Tư Mã Lạc không tệ. Hắn chậm rãi bước đến trước mặt Mộ Dung Cảnh, “Yên tâm đi, ta sẽ không thương tổn Tố Nhi. Ta thích nàng, thực sự thích nàng. Cho nên, ta đã đưa đồ vật mà ta thích cho ngươi rồi, thế nào? Được nhé…” Khẽ ghé sát vào bên tai Mộ Dung Cảnh, thầm thì “Ca ca…” Một tiếng “Ca ca” khe khẽ dường như dừng lại mọi thứ. “Tư Mã Lạc, ngươi nhận sai rồi, ta không phải ca ca của ngươi.” Mộ Dung Cảnh đầu óc trống rỗng, trong nháy mắt cảm thấy bản thân không còn sức lực làm bất cứ chuyện gì. Thốt lên lời phủ nhận quan hệ giữa hai người, tuy rằng hắn biết lời phủ nhận này cũng không có nghĩa lý gì. Tư Mã Lạc dường như không thấy bất ngờ, đứng thẳng người, phì cười ra tiếng, “Hiện tại phủ nhận không phải đã quá muộn sao. Lão bất tử đó đối với ngươi lại vô cùng chấp nhất đó, lúc ta đi còn muốn ta thuyết phục ngươi trở lại. Mẫu hậu thế nào? Đã rất lâu không gặp rồi, đã chết hay chưa? Bà ta sống thật lâu rồi đó…” Có chút tiếc nuối. “Không được nói bậy!” Mộ Dung Cảnh trừng mắt cảnh cáo Tư Mã Lạc. Tư Mã Lạc đứng đó, dùng tư thế tuyệt đối cao ngạo nhìn Mộ Dung Cảnh, “Ngươi dùng tư cách gì ra lệnh cho ta hả? Con đàn bà chết tiệt! Nếu không chết, chung quy có một ngày ta sẽ tự tay tiễn bà ta một đoạn!” “Ngươi dám?” “Có gì không dám? Một ả dâm phụ!” “Súc sinh!” Mộ Dung Cảnh phẫn nộ đánh ra một chưởng, nhưng Tư Mã Lạc đã sớm có phòng bị, nhanh chóng tránh được. Có thể bình yên tránh né, tự nhiên là bởi Mộ Dung Cảnh không có ý ra tay, chỉ là một hư chiêu mà thôi. Tư Mã Lạc không cho là đúng, mặt không đổi sắc cười khẩy nói “Ca ca, ta là súc sinh, ngươi cũng là súc sinh.” “Không nên gọi ta ca ca…” “Hi hi! Ngươi muốn phủ nhận cũng không phủ nhận được chuyện thực sự có máu mủ tình thâm với Tư Mã Cảnh…” Tư Mã Lạc rống len, nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ “máu mủ tình thâm”. Lúc này, biểu tình trên khuôn sau chiếc mặt nạ đó ra sao không ai thấy rõ, nhưng cũng ít nhiều thấy được trong lòng hắn có bao nhiêu kích động, hận ý sâu đến nhường nào. Mộ Dung Cảnh dần bình tĩnh trở lại, nói “Ta là Hoàng đế của Bắc Uyển quốc, Mộ Dung Cảnh.” “Tố Nhi rất thích ta, ta bảo nàng làm cái gì nàng sẽ làm cái đó.” Tư Mã Lạc đột nhiên phun ra một câu chẳng liên quan, đúng là ông nói gà bà nói vịt. Lời này khiến sắc mặt Mộ Dung Cảnh đen lại, không biết hắn lại muốn bày trò gì đây? Trong ánh mắt của Tư Mã Lạc lộ ra một tia dữ tợn, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, “Bước đầu tiên, ta sẽ khiến Tố Nhi vứt bỏ ngươi!… Sẽ làm ngươi thể nghiệm một chút tư vị bị người trong lòng vứt bỏ.” Chút dằn vặt đó thôi cũng sẽ khiến hắn sống không yên! Càng là người thông mình thì càng thích làm những việc ấu trĩ, càng yêu sâu đậm thì càng đau khổ. Con ngươi sâu thẳm của Mộ Dung Cảnh không chút dao động, bỗng nhiên, khẽ cười! “Sao lại cười?” Điệu cười này khiến kẻ khác khó chịu. “Cười ngươi quá tự tin rồi.” Giống như đang nói chuyện phiếm. “???” Nghi hoặc. “Nói cái gì mà Tố Nhi thích ngươi? Dám chắc không? Nói không chừng… Người trong lòng nàng là ta đó?” Mộ Dung Cảnh đùa cợt với Tư Mã Lạc đứng đối diện. Trong ánh mắt giờ lại bình lặng, không tìm thấy một tia phẫn nộ. Kỳ thực, hắn không phải là một người thích tức giận, chỉ khi nào đụng phải chuyện của Sơ Tuyết và Trầm Tố Nhi thì không tức giận không được. Con ngươi Tư Mã Lạc tỏa ra hàn khí, nhíu mày nghi hoặc? “Tố Nhi sẽ không thích ngươi, cũng sẽ không…” Vốn hắn muốn nói, cũng sẽ không vứt bỏ ta, nhưng lời nói đến mồm lại cảm thấy châm chọc vô cùng, nàng chạy trốn khỏi cung, có tính là đã từ bỏ hắn không? Tuy rằng không giống với những suy tính của hắn, thế nhưng… không thích hắn, là sự thật không tranh cãi nổi. “Cũng sẽ không cái gì? Sao không nói nốt đi?” Tư Mã Lạc không có buông tha tia do dự đó trong mắt của ai đó. “Thì! Tố Nhi sẽ không làm ra chuyện có lỗi với ta!” Nữ nhân đó đã nói quá, trước khi hắn chưa phế bỏ nàng thì nàng sẽ không cho hắn cắm sừng, lúc này, hắn tình nguyện tin tưởng nàng. Tư Mã Lạc khẽ câu ra tiếu ý mang theo tia thị huyết, tiếng nói vẫn thản nhiên như cũ, “Ca ca! Nghe khẩu khí của ngươi, có phải muốn bội ước hay không?” “Đó căn bản là ước định của một mình ngươi, ra chưa từng đáp ứng.” “Nhưng người cũng không có phủ nhận” Hừ! Cư nhiên đổi ý? “Là ngươi tự cho là đúng…” Lúc đó, Mộ Dung Cảnh không có phủ nhân, nội tâm coi như là mặc nhận đi, cũng thật có ý muốn chiếu theo lời của Tư Mã Lạc mà làm, dù sao đó cũng chỉ là một nữ nhân xa lạ, hắn không muốn cùng đệ đệ tranh giành, thế nhưng, lúc biết nàng chính là nữ nhân cơ trí dưới tàng cây đó, những chấn động trong nội tâm khiến hắn không cách nào tưởng tượng nổi… Bất tri bất giác, càng tiếp xúc lại càng không muốn buông tay. Hình như đây chính là nữ tử mà hắn suốt đời tìm kiếm, cả đời chờ đợi… Nhưng chiếu theo tình hình trước mắt, việc nàng tiến cung có chút giống với trò đùa dai của Tư Mã Lạc, nhưng cũng có chút không giống. Nàng nói mất trí nhớ? Nhưng nếu không thì có tính là nàng mang theo tình yêu với Tư Mã Lạc đến bên hắn không? Lại còn tìm cách câu dẫn hắn? Vốn dĩ việc chọn Hoàng hậu là do hắn quyết định, thế nào lại không ngờ tới người mà hắn chọn đã sớm nhận thức Tư Mã Lạc. Trước đại hôn, Tư Mã Lạc từng dẫn hắn đi Hoài thành một chuyến, lúc đó nhìn thấy một màn Sơ Tuyết làm hỏng Kim Bộ Diêu, hiện tại ngẫm nghĩ lại thì có một nam tử quỳ trên mặt đất, rất khó thể là nữ nhân đó, nếu không thì làm sao Sơ Tuyết lại có hai cây Kim Bộ Diêu? Hắn không biết trong đó có bao nhiêu sự tình do Tư Mã Lạc tận lực an bài, hoặc chỉ là trùng hợp? Lúc này hắn tình nguyện tin tưởng mọi chuyện chỉ là trùng hợp, theo đạo lý mà nói, một nữ nhân lười biếng như Trầm Tố Nhi sao lại phải sắp đặt một màn đó, căn bản là nàng không coi hắn ra gì! Chứ đừng nói đến chuyện câu dẫn. Hơn nữa, dưới tàng cây ngày đó, hắn đã đưa ra chủ ý muốn dẫn nàng hồi cung, kết quả là để nàng chạy thoát… Nếu là trăm phương ngàn kế giở trò? Sao hiện tại phải chạy trốn mất dạng? Thế nhưng, trong lời nói của Tư Mã Lạc có bao nhiêu phần thật giả? Không thể tin toàn bộ, lại không thể không tin. Hỗn loạn! Một mảnh hỗn loạn! Đột nhiên, Mộ Dung Cảnh không muốn nghĩ nữa, cảm thấy vô cùng chán chường. Ân oán của đời trước, nhưng lại muốn hắn gánh lấy? Hắn có thể gánh sao? Nặng không dậy nổi! Cũng không muốn dậy nữa, quá mệt mỏi rồi, thực sự mệt mỏi rồi… Phút chốc, Tư Mã Lã nở nụ cười, hỏi “Ngươi đang khẩn trương?” Mộ Dung Cảnh lựa chọn im lặng. Tư Mã Lạc lại hỏi “Ngươi… Ý của ngươi là tâm của Tố Nhi cũng không thuộc về ta?” Mộ Dung Cảnh vẫn im lặng, nhưng khóe môi lại hiện ra ý cười xinh đẹp. “Lại chơi trò im lặng, được rồi. Theo ta thấy, ngươi trước mắt thật sự không nhìn thấy cái gì gọi là đau khổ, yêu chưa đủ sâu sao?” Giống như phát hiện ra điều gì, Tư Mã Lạc cảm thấy không còn thú vị nữa. “Tố Nhi sẽ không thích người.” Khẳng định. “Sao có thể khẳng định như thế?” “Trực giác.” “…” Tư Mã Lạc nhíu mày, thế nhưng một lúc sau lại khẽ cười, “Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, tình ý kéo dài là lúc…” “Lòng người sẽ thay đổi.” Mộ Dung Cảnh quá thản nhiên. Nữ nhân đó sẽ thích Tư Mạc Lạc sao? Chẳng nhìn thấy. Nếu thích sẽ không phải ngồi thuyền chạy trốn. Con ngươi đen nhánh của Tư Mã Lạc càng ngày càng khó hiểu, một lát, hắn nói, “Chúng ta lại cược thêm một ván, thế nào?” “Cược?” “Cược Tố Nhi sẽ thích ta hay không? Thế nào?” “Ngươi quả nhiên quá tự tin…” Nữ nhân đó sẽ thích ngươi sao? Mộ Dung Cảnh rất hoài nghi, nếu đứng trước mặt là Sơ Tuyết, hắn ngược lại dám khẳng định, dù sao quan hệ của hai người, hắn nói không muốn để ý cũng khó
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang