[Dịch]Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Sưu tầm
Chương 44 : Sơ Tuyết! Trong lòng mỗi người đều cất dấu một nỗi ưu thương.
.
Màu trắng tang thương ấy phải chăng anh cũng thấy... Nỗi nhớ đó cứ vô thanh vô thức nhưng người trân trọng lại chỉ có mình em
Khóe miệng Mộ Dung Cảnh cơ hồ co rút, tức giận đến nỗi không nói lên lời. Nữ nhân đáng chết này! Ngay cả phương thức phủ nhận cũng đặc biệt như thế.
Nàng và Sơ Tuyết, thực sự chỉ đơn thuần vậy sao? Không muốn hoài nghi nàng, lại càng không muốn hoài nghi Sơ Tuyết! Thế nhưng, cử chỉ của hai người vô cùng thân thiết, còn vượt xa hơn cả tưởng tượng của hắn, ở bên nhau, hôn môi, là bình thường sao? Còn thuần khiết được sao?
Một màn Sơ Tuyết cài Kim Bộ Diêu lên búi tóc của nàng khiến hắn không cách nào kiềm chế được sự đố kỵ đang cháy lên trong lòng! Trong tưởng tượng của hắn, từ chỗ Tuyết phi lấy được Kim Bộ Diêu, trên đường tới Mai viên, hắn không ngừng nghĩ đến cảnh tượng chính mình cài nó lên tóc nàng, thế nhưng… hắn lại biến thành một khán giả bất đắc dĩ!
Không cách nào tiếp nhận được chuyện đó! Lại càng không hề che giấu những phẫn nộ trong lòng. Càng hồi tưởng lại càng khơi mào lên lửa giận!
Đột nhiên, Mộ Dung Cảnh thô bạo kéo Trầm Tố Nhi lại gần mình, thuận tiện ôm chặt bả vai mảnh khảnh của nàng, khiến nàng không thể động đậy! Khuôn mặt tuấn tú dường như vô cùng thân thiết, vành tai và tóc mai khẽ chạm vào nhau, trong mắt người ngoài là đố kỵ, là ước ao.
Thực ra Trầm Tố Nhi đã rất bi thương rồi, lại nghe thấy lời cảnh cáo lạnh lùng của Mộ Dung Cảnh vang lên bên tai “Sau này cách xa Sơ Tuyết ra một chút. Nếu như ngươi thật muốn tốt cho hắn.”
“Ngươi có ý gì?”
“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi không được gặp Sơ Tuyết nữa.”
“Nói trọng điểm đi.” Tâm trạng Trầm Tố Nhi đang rất lộn xộn, nàng có một loại dự cảm cực kỳ cực kỳ không tốt.
“Đây là thánh chỉ, cũng là mệnh lênh…” Mộ Dung Cảnh bá đạo nói, không cho nàng nói không.
Đến đây thì Trầm Tố Nhi cứng họng rồi.
Ánh mắt nhìn về phía đại môn, hành động của hắn đã để lại một vết sẹo trong lòng Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi nhìn Sơ Tuyết khẽ cười, căn nguyên của sự sầu não.
Mộ Dung Cảnh cư nhiên hạ loại Thánh chỉ này? Thật sự TMD không có nhân tính! Chỉ là, nàng có thể phản kháng sao? Nếu như cố ý không tuân theo Thánh chỉ của hắn thì sẽ như thế nào? Vì vậy, nhịn không được, lại nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Sơ Tuyết, rồi thản nhiên hỏi một câu “Nếu như không cẩn thận thấy hắn sẽ thế nào?”
“Một con mắt nhìn thấy liền móc một mắt, hai con mắt nhìn thấy thì móc luôn cả đôi.” Trả lời không chút do dự.
“Là của ta hay là của Sơ Tuyết?”
Mộ Dung Cảnh hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói “Ngươi nghĩ sẽ là của Sơ Tuyết sao?”
“Đã hiểu.” Trầm Tố Nhi hoàn toàn hiểu rồi, người đó hiển nhiên là nàng rồi. MDD, cái cảm giác là hắn thích mình, hóa ra chỉ là tự mình đa tình, thật sự là hiểu sai rồi, căn bản không có chuyện đó! Xem ra, nhân sinh quả thật không nên suy nghĩ quá nhiều, cứ để cho nước chảy bèo trôi, sau này còn gặp cái gọi là yêu chàng từ cái nhìn đầu tiên sao!
Nàng miễn cưỡng ói ra một ngụm khí thật dài “Hoàng thượng, nô tỳ hiểu rồi. Sau này nếu gặp phải Sơ Tuyết, ta sẽ bịt mắt không nhìn.”
Nói những lời này, nàng cảm giác được bản thân mình có chút luyến tiếc. Thực sự quá buồn cười! Nàng vẫn cứ cho rằng mình là người vô tình, hóa ra vẫn còn có thể đau đớn sao?
Nghe những lời đó, không những khóe môi Mộ Dung Cảnh giật giật, mà khóe mắt cũng giật giật theo! Lạnh lùng chất vấn “Bịt mắt không nhìn?”
Trầm Tố Nhi cũng tự rót cho mình một chén rượu, từ khi xuyên tới nơi này, có vẻ như nàng vẫn chưa từng chạm qua rượu. Ngày hôm nay rất đặc biệt cho nên muốn thử một ngụm, nghe Mộ Dung Cảnh chất vấn, không chút sợ hãi, thản nhiên ứng đối “Đúng, Hoàng thượng muốn thu hồi thánh chỉ?” Hắn nói không gặp, vậy thì không gặp nữa, gặp tức là nhìn, không gặp tức là không nhìn, nàng đang chơi một trò chơi đố chữ vô cùng khó.
“Nữ nhân, người cùng Sơ Tuyết thật không có chuyện gì?” Cấp cho nàng một cơ hội cuối cùng.
…Một lát rồi…
Vẫn không nghe được câu trả lời…
Lại một lát nữa…
“Thuần trắng, giống như những bông tuyết phiêu phiêu trên bầu trời kia.” Khe khẽ, ôn nhu nói một câu, Trầm Tố Nhi ngửa mặt lên nhìn trời mà nói. Trong mắt là một mảnh mênh mông mịt mù, không có chấn động, không có hân hoan, cũng không có bi thương, cái gì cũng đều không có… Dường như tất cả đều chỉ là hư vô, chỉ là mờ ảo, cái gì cũng không để ý tới, kể cả sinh tử của bản thân.
Mộ Dung Cảnh tay cầm chén rượu đột nhiên khựng lại…
Vẻ mặt này của nàng, cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, rõ ràng rất xa lạ, nhưng cũng vô cùng quen thuộc. Nếu một người đứng trước mắt mình lại lộ ra vẻ mặt này, ý nói trong lòng nàng có người đó sao? Trong lòng nàng có yêu người đó sao? Thật khó để nhận định, ánh mắt đó tĩnh mịch, phẳng lặng giống như của một người đã chịu cô đơn cả đời, nhưng lại thản nhiên mà gặm nhấm nỗi cô đơn đó!
Thế giới thật vắng vẻ, trong mắt không nhìn thấy một ai… Nàng đã tự lưu đày bản thân rồi…
Tâm, hung hăng nhéo một cái!
Giống hắn, mình thực sự giống hắn rồi!
Đó là một loại tâm tình rất quen thuộc…Không nghi ngờ gì nữa, thực sự không nghi ngờ gì nữa rồi! Hắn tin tưởng nàng rồi, thực sự tin tưởng rồi!
Nàng ko yêu bọn họ! Một người cũng không yêu… Lời vừa nói chỉ là đang giận dỗi! Sự hờn giận toát ra từ ánh mắt nàng, trêu tức nàng mà không hề xin lỗi! Trêu tức nàng ngay cả một chút áy náy cũng không có, trêu tức nàng mà cả một câu giải thích cũng không thèm nói!
“Tố… Tố Nhi…” Đột nhiên, cổ họng như có cái gì chặn lại, khẽ gọi, nhưng lại cực kỳ khó khăn. Thanh âm cũng trở nên khàn khàn không rõ.
Sao thế này? Rõ ràng người tức giận nên là hắn. Thật sự là… hắn sai sao?
Đột nhiên, hắn rất muốn tha thứ cho nàng… Không phải, hắn đã tha thứ cho nàng rồi.
Chỉ là hắn sẽ không thu hồi thánh chỉ, đó cũng là sự đau đớn trong lòng hắn, nhức nhối đến nói không lên lời! Một vết thương không thể tùy tiện chạm vào.
Không tự chủ được mà lén liếc nhìn nàng, hắn điềm nhiên như không, khẽ cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, mười ngón tay sao mà sít sao, sao mà gắt gao đến thế.
Mặc kệ nàng cố gắng muốn rút tay về, hắn vẫn cố ý không buông.
Mà Hoàng đế đúng là Hoàng đế, vẫn thản nhiên, lạnh lùng uống rượu, vân đạm phong kinh, biểu hiện như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Đã đến phần cao trào của yến hội, những hạt tuyết nhẹ nhàng phiêu phiêu trên bầu trời đêm, không mảy may ảnh hưởng đến không khí náo nhiệt của yến hội.
Mai Hương, Tuyết Hương, còn thật nhiều thật nhiều mỹ nhân hương nữa. Hát hay múa giỏi, cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới gót giày của hắn.
Sơ Tuyết ngồi cạnh Hoàng thái hậu ở bên kia, trên gương mặt tuấn mỹ thủy chung lộ ra đạm mạc ý cười.
Ca ngừng, vũ tận.
Đám phi tần bắt đầu đưa lên lễ vật của mình, từng lời chúc từng câu mừng vang lên không ngớt. Rập khuôn như nhau, một loạt lời chúc cẩu huyết cứ thế mà tuôn ra.
Trầm Tố Nhi vẫn cứ an tĩnh ngồi nhìn cảnh đó, liếc mắt về phía Sơ Tuyết, thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn cười mà như khóc khiến người khác không nỡ. Hắn từng nói, hắn không thích yến hội, nhưng hàng năm vẫn phải miễn cưỡng tham gia, còn phải ngồi ở vị trí thượng tọa, dối lòng nghe một đống lớn lão bà của ca ca chúc phúc, lảm nhảm toàn những lời trái với lương tâm bên tai, phiền muốn chết!
Đổi lại là nàng, khẳng định là thà chết còn hơn!
Nghĩ đến bản thân cũng nằm trong một đống nữ nhân bị nam nhân nắm trong tay, thì trực giác của nàng lại tỏ ra kháng cự! Chỉ là mặc kệ nàng cố gắng tìm cách loại bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu thế nào, nó vẫn quay trở lại, luôn quanh quẩn trong tâm trí nàng.
“Hoàng thượng, nô tỳ muốn kính rượu tam Vương gia. Nhưng vẫn phải liếc mắt, làm sao bây giờ?” Không thể nói rõ trong lòng nàng lúc này có tư vị gì. Chỉ là rất nặng nề, rất khó chịu… như rơi xuống đáy cốc vạn trượng. Một tiếng nói như hư vô, nhưng lại xuyên thấu được tảng băng tịch mịch đó, mơ hồ vang vọng giữa không trung. Mắt phượng lạnh lùng không sinh khí vô tình liếc về phía bàn tay to lớn kia.
Mộ Dung Cảnh giật mình. Có phải hắn lại làm sai cái gì không? Không có…
Tim hắn đập mạnh, loạn nhịp, hắn cũng không lưu ý tới những lời nàng vừa nói “Liếc một cái cuối cùng…”
Nhẹ nhàng phun ra một câu, tâm tình của hắn như thế nào mới có thể nói ra những lời đó?
Ánh mắt hai người chạm phải nhau. Hắn dường như không hiểu được nỗi bi thương hiện lên trong đáy mắt nàng, mà nàng cũng không rõ nhưng toan tính lưu chuyển trong mắt hắn.
Nhưng, hai người lại không có dời đi ánh nhìn.
Nàng đang chờ câu trả lời của hắn.
Cuối cùng…
“Cảnh nhi, Tố nhi, hai con sao không lại đây góp vui một chút?” Tiếng nói của Hoàng thái hậu vang lên bên tai của hai người.
Nhất thời, hai người đều cùng có một loại cảm giác chật vật. Mộ Dung Cảnh che dấu sự thất thố, khẽ nhếch miệng cười cười, cố gắng bình tĩnh nói “Lễ vật của Sơ Tuyết khẳng định không ít đi. Nhưng những vật phẩm bình thường đó không thể dung nhập vào mắt được. Cho nên vi huynh tự mình đưa lên một khúc.”
Nhất thời, thanh âm trầm trồ khen ngơi vang lên không ngớt.
Những năm gần đây, trong dân gian lưu truyền, muốn nghe Hoàng thượng đàn một khúc, vạn lượng hoàng kim cũng khó cầu. Cầm kỹ của Hoàng thượng đã từng khiến nhạc công đệ nhất thiên hạ phải cam bái hạ phong.
Cũng không phải bởi vì sợ sự uy nghiêm của Hoàng đế. Nghe nói tại đại hội nhạc công ba năm trước, Hoàng thượng cải trang đi tuần, nhất thời hứng thú tham gia, lúc đó không một ai biết nam tử đang đánh đàn chính là Vua của một nước.
Ba năm nay, số người nghe được tiếng đàn của Hoàng thượng càng ngày càng ít.
Sau này Trầm Tố Nhi biết được lời đồn đại cũng phải cảm thán, bản thân quả thật may mắn, cư nhiên còn được nghe tận hai lần!
Mộ Dung Cảnh đứng dậy. đi tới trước cây đàn đã được chuẩn bị. Hắn khoanh chân ngồi đó.
Ánh mặt khẽ lướt qua tất cả mọi người, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết rơi nơi bầu trời xa xăm, hạt tuyết nhẹ bay, vô thanh vô tức.
Ngón tay trắng muốt khẽ động, tiếng đàn vang lên, giống như một dòng nước tinh khiết chảy ra từ trong tâm hồn, thật đẹp, thật tuyệt vời.
Dần dần, lại trở nên biến hóa khôn lường, kỳ kỳ ảo ảo, mịt mịt mù mù…
Trong lúc vô ý, trong đầu hắn lại xuất hiện hình ảnh của một đôi mắt, một đôi mắt khiến hắn yêu thương không ngớt, làm hắn muốn tô điểm thêm thật nhiều màu sắc rực rỡ cho nó, khiến nó không còn cô đơn, muốn sự lãnh đạm của nó dần dần, dần dần được hòa tan, không có trốn tránh, không có bi thương, lại càng không có nước mắt…
Xung quanh bốn bề yên tĩnh.
Tiếp theo, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy. Tiếng ca ngợi không dứt, Hoàng thái hậu cũng liên tục gật đầu.
“Cảm tạ Hoàng huynh, Sơ Tuyết rất thích phần lễ này.” Trong mắt Sơ Tuyết cũng lộ ra tiếu ý. Tiếng đàn như người, trong nội tâm không thể không ngừng cảm thán cảnh giới của Hoàng huynh lại cao như vậy, cầm nghệ quả là xuất thần nhập hóa, sự bội phục hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng.
Đây quả thật là một lễ vật vô giá.
Hắn không cần cầm phổ, hắn dựa vào ký ức mà chậm rãi phổ ra, tuy rằng không thập phần trọn vẹn, nhưng cũng phải đạt được tám, chin phần.
Một khúc vừa rồi thật êm tai, Sơ Tuyết vừa nghe liền biết thủ khúc đó hoàn toàn xuất phát từ nội tâm của Mộ Dung Cảnh, chỉ dựa vào tâm tình cảu bản thân, vô khúc vô phổ, nhân gian thật muốn thử một lần. Nếu bảo Mộ Dung Cảnh đàn lại, chỉ sợ rằng hắn khó có thể đàn ra được.
Âm thanh khen ngợi vang lên không ngớt trong Mai viên, nhưng chỉ duy có một người vẫn trầm mặc, lặng im.
Không có tiếng vỗ tay, cũng không có tiếng cười. Chỉ là khẽ quét mắt nhìn tất cả mọi người.
Mộ Dung cảnh một chút vui sướng cũng không cảm thấy. Thủ khúc này, rốt cuộc đàn vì ai, chỉ có một mình hắn hiểu rõ.
Hắn đạm nhiên đứng lên, chậm rãi trở lại chỗ ngồi, an tĩnh uống rượu.
“Hoàng hậu? Có người nói Hoàng hậu là một nữ tử tài nghệ hơn người, sao không nhân cơ hội này cho mọi người được mở rộng tầm mắt?” Lời nói nhỏ nhẹ, ôn nhu như gió vang lên trong bầu không khí yên lặng.
Lời này là của Tuyết phi. Nàng lại nhìn Hoàng Thái hậu, giống như đang trưng cầu ý kiến.
Hoàng thái hậu vừa nghe, cũng vui vẻ nói “Tuyết phi nói không sai, tại yến hội lần trước, mọi người cũng chưa nhận thức được Hoàng hậu. Nhân cơ hội này cho mọi người đại khai nhãn giới luôn.”
Hoàng thái hậu vừa nói xong, ánh mắt mọi người hướng về phía Trầm Tố Nhi.
Trầm Tố Nhi cảm thấy phiền phức đến mông rồi, rất muốn giả vờ không có mặt ở đây, giả vờ không nghe thấy gì.
Nhưng mà, đó là không thể.
Chỉ là hiện giờ, nàng không có tâm tình bồi bọn họ chơi đùa, tâm trạng xấu chưa từng có. Thế nhưng, bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm như vậy thật khó chịu.
Vì vậy, nàng rót một chén rượu, từ từ đứng lên. Khóe miệng câu ra tiếu ý, chân thành đến trước mặt Sơ Tuyết,
“Sơ Tuyết, sinh nhật vui vẻ.” Khẽ nhắm mắt, che giấu bi thương nơi đáy lòng.
Ngày mai, không thể lại gặp ngươi nữa rồi? Thánh chỉ của Mộ Dung Cảnh, thực sự đủ độc! Bất quá, thế này có tính là phá lệ khai ân không? Vì cái gọi là bắt được gian tình ngay tại trận đó? Cho nên không thể tái kiến nữa rồi.
“Hoàng tẩu.” Trong mắt Sơ Tuyết ngược lại lưu chuyển một thứ ánh sáng rực rỡ, chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu.
Trầm Tố Nhi giờ khắc này cũng không muốn đứng mãi ở chỗ này, rất giả tạo! Tạo ngửa đầu một hơi cạn sạch chén rượu, “Hoàng tẩu cũng tặng ngươi một khúc. Không có tiếng nhạc, chỉ có lời ca, vui lòng nhận cho. Về phần tên bài hát…” Nàng tới gần Sơ Tuyết, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói một câu, nói xong đứng nhìn bộ dạng sững sờ của Sơ Tuyết mà thản nhiên cười cười.
Thản nhiên xoay người, một lát sau, một khúc ca đầy ưu thương mà mọi người chưa từng nghe bao giờ lanh lảnh theo gió cất lên. “Đừng có ngủ gật giữa chừng đấy nhé!”
Trên phố tịch mịch không bóng người.
Bỗng nhiên bông tuyết lạnh rơi xuống trước mắt em.
Màu trắng tang thương ấy phải chăng anh cũng thấy.
Nỗi nhớ đó cứ vô thanh vô thức nhưng người trân trọng lại chỉ có mình em.
Nỗi ưu thương này tràn ngập trong mùa tuyết đầu tiên.
Cho dù những hồi ức có tan chảy trên đôi vai em.
Thì niềm thương nhớ vẫn ẩn dấu dưới dòng lệ đang tuôn rơi.
Anh có còn nhớ lời hứa ngày đó không?
Ca khúc
Tiếng hát ôn ôn nhu nhu, nhẹ nhàng xướng ra những ưu thương ở nơi sâu nhất trong tâm hồn.
Không có giai điệu nhưng lại khiến người nghe ngạc nhiên bởi âm thanh như phát ra từ nội tâm, đặc biệt nhất là khi hát đến đoạn cao trào, chẳng ai hiểu nàng đang hát cái gì, nhưng tất cả đều cảm thấy được nỗi bi ai, đau thương trong giọng hát ấy, như tuyết lạnh rơi trong đêm đông buốt giá, dường như đó nụ cười duy nhất còn sót lại trên thế gian, khiến lòng người cũng ưu thương cực độ.
Chỉ có một mình nàng hiểu rõ. Bọn họ nghe hiểu phần tiếng Trung, thế nhưng bọn họ sẽ nghe hiểu phần tiếng Hàn thế nào đây?
Khi mọi người bừng tỉnh thì người hát đã đạp tuyết đi xa, ra khỏi rừng mai, ra khỏi Mai viên.
Thân thể Sơ Tuyết chậm rãi ngã vào lớp tuyết mỏng mảnh, có một loại cảm giác thả lỏng và thỏa mãn chưa từng có xuất hiện trong tâm, khóe mắt có lệ ngân, khóe miệng mang theo tiếu ý. Từ này về sau, hắn sẽ không cảm thấy tịch mịch nữa, lại càng không cảm thấy bi thương nữa, đời người có thể có một tri kỷ, thế là đủ, chết cũng không hối tiếc…
Yến hội tàn.
Tuyết phủ trắng rừng mai, phủ trắng cả Mai viên.
Đêm khuya an tĩnh không người, Sơ Tuyết nằm nghỉ ngơi trên nhuyễn tháp, nhắm mắt lại, muốn chợp mắt một chút. Khuôn mặt tuấn tú nhu hòa, từ khóe miệng cho đến đuôi lông mày đều lộ ra ý cười.
“Tới rồi mau vào đây, bên ngoài không lạnh sao?” Hắn từ từ ngồi dậy, áo choàng dài khoác trên người rơi xuống đất.
Cửa chỉ khép hờ, hình như đã biết có người nhất định sẽ đến.
Trầm Tố Nhi cười híp cả mắt, đẩy cửa đi vào.
Ánh nến phản chiếu bóng hình Sơ Tuyết nằm trên nhuyễn tháp, nghiêng nước nghiêng thành đến mức nói không lên lời.
“Tiểu tam, bản tiểu thư rất ít khi hứa hẹn, nhưng đã hứa là phải làm.” Trải qua một khoảng thời gian lấy lại bình tĩnh, tâm tình phục hồi cực nhanh. Nàng vốn không phải là một người thích chìm đắm trong ưu thương không rút ra được. Một người thỉnh thoảng đau buồn là bình thường, nhưng nếu trường kỳ đau thương là thất thường rồi, danh ngôn ơi là danh ngôn!
Sơ Tuyết khẽ cười, đứng lên nhìn nàng.
Chỉ nhìn thấy nàng bước đến trước mặt hắn, nhếch miệng cười. Cười gian he he he, vẻ mặt rất nham hiểm, giả bộ háo sắc nhìn chằm chằm Sơ Tuyết, sờ soạng gương mặt tuấn mỹ của hắn một cái “Nè, he he he… cởi quần áo ra! Ta chuẩn bị cường bạo ngươi.”
Trên trán Sơ Tuyết hiện lên ba đường hắc tuyến. Người này khôi phục cũng quá nhanh! Lại còn càng ngày càng nghịch ngợm nữa chứ?
“Đêm khuya đến đây, nếu Hoàng huynh biết…” Có chút lo lắng.
Trầm Tố Nhi vô lực ngồi trên nhuyễn tháp, Sơ Tuyết mới đứng lên thôi, vẫn còn rất ấm áp. “Biết thì thế nào?” Đêm nay là lần cuối cùng rồi, nàng cố ý đến đây để hoàn thành lời hứa, nhưng cũng là để thực hiện mục đích của bản thân.
“Thuốc đâu?” Trầm Tố Nhi thấy Sơ Tuyết không nói gì, vào thẳng chủ đề luôn. Không có nhiều thời gian đâu, không phải nàng chuồn ra khỏi Triều Phượng cung, mà để tiểu Dung thay thế mình ngồi trong kiệu trở lại Triều Phượng cung. Bởi vì nàng biết xuất nhập Triều Phượng cung đều có thị vệ âm thầm theo dõi.
Sơ Tuyết lấy ra một lọ thuốc từ trong rương nhỏ.
Trầm Tố Nhi nhận lấy, mạnh mẽ kéo hắn ngồi xuống nhuyễn tháp.
Y phục do Sơ Tuyết tự cởi, chỉ là động tác rất do dự, cũng rất chậm chạp, rất buồn cười. Gương mặt tuấn mỹ phiếm hồng, rất rất dễ thương.
“Sơ Tuyết kia! Đừng có bày ra bộ dáng đó…” MMD, dễ thương đến mức nàng rất muốn cắn cho hắn một cái.
Sơ Tuyết có chút khẩn trương vội vã xoay người, đưa lưng về phía nàng.
Cho nên không thấy được nụ cười nham hiểm như kẻ trộm vừa thó được đồ của mỗ nữ.
Chỉ cần cùng hắn ở một chỗ, hình như bất cứ ưu thương nào cũng sẽ tan biến.
Nhìn thấy tấm lưng như bạch ngọc của Sơ Tuyết, Trầm Tố Nhi nhất thời thất thần, chỗ bị đụng tấy đỏ lên một mảng, to cỡ một bàn tay, trông lại càng chói mắt hơn trên làn da trắng nõn!
Nàng mở nút chai, đổ một ít thuốc ra lòng bàn tay.
Lúc Sơ Tuyết cởi quần áo thì rớt ra một vật gì đấy, nàng vừa nhìn thấy mắt chợt lóe lên, bình tĩnh hỏi “Tiểu tam, đây là cái gì? Không giống ngọc bội.” Mặt trên có khắc đồ đằng, màu hoàng kim óng ánh, phỏng chừng là mạ vàng, chế tác cực kỳ tinh vi, rất có khả năng là lệnh bài gì gì đó của Hoàng đế.
Đây cũng là mục đích tới đây của nàng. Sơ Tuyết từng nói, Mộ Dung Cảnh cho hắn lệnh bài xuất cung, chỉ là không thể mang nàng theo cùng. Đó là hạn chế của Sơ Tuyết, ngẫm lại thì có rất nhiều chỗ sơ hở. Nếu chỉ mình nàng cầm lệnh bài thì sao? Đổi một thân y phục cho phù hợp thì thị vệ canh giữ ở cửa cung nhìn lệnh bài không nhìn người kia nhất định sẽ cho qua. Đêm nay nàng đã nghĩ muốn ra cung, hơn nữa vĩnh viễn cũng không muốn trở về.
Nhưng… Có thể thành công hay không, còn phải xem vận khí.
Sơ Tuyết nghe nàng hỏi, nhìn thoáng qua lệnh bài, mỉm cười giải thích “Đó là lệnh bài, mấy ngày trước Hoàng huynh đưa cho, có thể dùng khi muốn xuất cung.”
“À, thật tốt.” Cảm thán một chút. Vì vậy bắt đầu tập trung thoa thuốc cho Sơ Tuyết.
Bàn tay mềm mại xoa xoa tấm lưng của Sơ Tuyết khiến hắn toàn thân cứng ngắc! Cũng không dám nhúc nhích, may là đưa lưng về phía nàng, cho nên không rõ biểu tình lúc này của hắn thế nào. Bất quá, Trầm Tố Nhi có thể tưởng tượng ra, khẳng định rất đẹp.
Trầm Tố Nhi dùng lực vừa đủ, không nặng không nhẹ, muốn cho vết tụ huyết tan mất, cũng cần một khoảng thời gian xoa bóp, làm cho thuốc ngấm sâu vào da…
Một lát sau, đánh giá thời gian cũng không sai biệt lắm. Lập tức bảo Sơ Tuyết mặc quần áo vào.
Đảo mắt nhìn hắn, Trầm Tố Nhi giật mình rồi…
“Tiểu tam, mặt của ngươi đỏ rực như trái táo ý! Ha ha ha!” Quá thú vị rồi.
“Đừng cười nữa. Sau này ta tự làm.” Sơ Tuyết trừng mắt liếc nàng, biểu thị sự tức giận. Tiếc rằng một loạt động tác với độ khó cao như thé, do hắn từ nhỏ chỉ học ưu nhã, thanh tao nên làm ra rất không phù hợp… Thế nhưng, ra cung sẽ không giống như vậy.
Trầm Tố Nhi cười cười, cười nói vô tâm, người nghe có ý. Cho dù sau này hắn nguyện ý để nàng làm, cũng không còn cơ hội rồi. “Dạ dạ, đã biết. Sơ Tuyết của chúng ra thật ngât thơ.”
Trầm Tố Nhi lại cùng Sơ Tuyết hàn huyên một hồi. Nhìn bầu không khí cũng không sai biệt lắm, nàng liền hỏi.
“Sơ Tuyết, có thể giúp ta một việc hay không?”
“Việc gì?” Nghi hoặc hỏi nàng.
“Có y phục tiểu thái giám hay không, thích hợp cho ta mặc ý?” Nếu nhớ không lầm, hắn đã từng nói trước đây đều mặc y phục thái giám lén chuồn ra khỏi cung, hẳn là nên có sẵn mới đúng.
“Dùng nó làm gì?”
“Ta phải âm thầm lặng lẽ quay về Triều Phượng cung chứ, một thân trang phục thế này từ Mai viên đi ra rất thu hút sự chú ý của người khác! Nếu chẳng may bị ai bắt gặp thì sao?” Lấy cái cớ này rất có sức thuyết phục.
Sơ Tuyết cười cười, cũng hiểu được rằng chỉ có cách đó.
Không nghi ngờ gì, hắn nói có một bộ hay dùng để chuồn ra cung. Đối với vóc dáng nhỏ nhắn của Trầm Tố Nhi có chút rộng, nhưng dùng đai lưng thắt lại thì sẽ không sao. Một lúc sau, Trầm Tố Nhi đã thay đổi y phục thái giám, đội mũ lên, tóc cũng buộc chặt. Sơ Tuyết quả nhiên chuẩn bị rất đầy đủ, ngay cả thắt lưng đi kèm cũng có. Quả thật là một tiểu thái giám tuấn tú.
“Chủ tử, nô tài cấp người thỉnh an.” Học theo giọng điệu của bọn thái giám trên TV, vung vẩy ống tay áo hai cái, quỳ gối, rất giống đó, khiến cho Sơ Tuyết phá lên cười.
“Này! Chủ tử, sao chỉ lo cười thế, không bảo ta bình thân à?” Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, ra vẻ rất bất mãn.
Không ngờ, Sơ Tuyết không những không ngừng cười, mà là cười đến nghiêng trời lệch đất.
“Phải thưởng bạc. Chủ tử, mau thưởng đi. Đừng có keo kiệt quá.” Nảy sinh một vấn đề. Trên người nàng có một vạn lượng ngân phiếu của Sơ Tuyết, lúc nào cũng đề phòng chú ý vạn nhất có cơ hội chạy trốn, cho nên mỗi ngày đều mang theo, chỉ là bạc có chút nặng, nàng không để trên người được. Ra cung, nếu không tìm được cửa hàng bạc, không thể đổi tiền, cho nên hiện giờ xin ít bạc vụn là tiện nhất.
Cũng không thể trách nàng móc túi của hắn, nếu coi thường nàng, ngay cả sao lại mắc lừa cũng không biết được. Chìa tay nhỏ bé ra trước mặt Sơ Tuyết, biểu thị nếu không đưa bạc sẽ không rút tay về, khuôn mặt tỏ ra cực kỳ hứng thú.
Sơ Tuyết mỉm cười, cũng tận tình phối hợp với nàng, cầm một thỏi bạc để vào tay nàng.
“Wow! Thật nặng. Một thỏi bạc là mười lượng đúng không?”Trong mắt lóe ra hào quang. Đối với ngân lượng nàng thật sự không hiểu lắm, từ lúc tới cổ đại nàng cũng chưa có cơ hội dùng tiền. Mười lượng này có thể tiêu bao lâu nàng cũng không biết, đoán chừng ăn uống tiết kiệm cũng có thể trụ được vài ngày.
“Đúng rồi.”
Mục đích ban đầu của Trầm Tố Nhi chính là bạc, tất nhiên, kết quả chính cứ giả vờ giả vịt lại có bạc chui vào túi. Người á, muốn diễn trò cho giống quả thật không đơn giản chút nào. Khinh bỉ bản thân một hồi, lại cười hi hi, “Thời gian không còn sóm, cần phải về rồi. Chủ tử, nô tài không ở đây, mong người nhất định phải bảo trọng, nhất định phải sống sao cho khoái khoái lạc lạc.” Dứt lời, vẫn còn nhìn chằm chằm vào hắn.
“Được rồi.” Sơ Tuyết lại mỉm cười.
“Được rồi, ta phải đi thật đây.” Nàng vừa mới đi được hai bước, lúc Sơ Tuyết định tiễn nàng, nàng bỗng chốc xoay người lại, nhào vào trong lòng Sơ Tuyết, hai cánh tay phấn nộn ôm chầm thắt lưng hắn, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn, “Ta đi, tại quê hương của ta, trước khi chia tay, theo tập quán là phải ôm một cái.”
Các vị khán giả, đừng nghĩ tiểu Tố Nhi của chúng ta quá đơn thuần, “con nai vàng ngơ ngác quần chết bác thợ săn” đó.
Cái ôm này cũng có mục đích của nó cả đấy, mục tiêu là lệnh bài để trên nhuyễn tháp phía sau lưng Sơ Tuyết. Nhanh như cắt, vừa ôm vừa thó lệnh bài, nhanh chóng đem lệnh bài cất vào trong ống tay áo.
Trầm Tố Nhi vừa ra đến cửa, Sơ Tuyết đột nhiên hỏi…
“Tiểu Tố Nhi, y phục và đống đồ này của nàng làm sao đây?” Sơ Tuyết là chỉ đống quần áo và đồ trang sức của nàng, bao gồm cả Kim Bộ Diêu, vẫn lóe ra ánh tử sắc như cũ.
“À! Tạm thời cứ để ở đây đi, ta sẽ tới lấy sau.” Trầm Tố Nhi tùy ý nói một câu, dứt lời lập tức bước ra khỏi cửa, cũng tiện thể đóng cửa lớn lại. Nàng không hề biết khoảnh khắc lúc nàng đóng cửa lại, trong mắt Sơ Tuyết là một mảnh xám sịt, ảm đạm cùng không nỡ.
Trầm Tố Nhi lặng lẽ bước ra khỏi Mai viên, tại cửa, mang theo một cái đèn lồng, hướng cửa cung mà đi.
Tuyết bay đầy trời…Rất lạnh, nhưng mà lòng của nàng lại rất nhiệt, là khẩn trương đó.
Xung quanh thật an tĩnh.
Nàng không biết chính xác thời giờ mở cửa cung, nhưng phỏng đoán lúc mình đi tới chỗ đó, hẳn là thời gian cũng không sai biệt lắm đâu. Nghe nói cứ đến canh ba là có xe ngựa vận chuyển đồ ăn của Ngự trù phòng ra vào.
Trầm Tố Nhi đốt đèn lồng cũng là một kiểu che mắt, nếu sờ soạng bước đi, lại càng khiến thị vệ sinh nghi.
Bị thị vệ kiểm tra cũng rất phiền phức, nhưng có đèn của Mai viên thì khác, cảnh giác cũng sẽ thả lỏng. Nhưng mà, cung nữ và thái giám đều bị cấm đi đi lại lại trong cung vào buổi tối, cho nên nàng khó tránh được bị thẩm tra vài câu, nhưng chỉ cần nàng xuất ra lệnh bài, thị vệ cho qua là được rồi.
Lòng của nàng, chưa bao giờ có khoảnh khắc bức thiết như bây giờ. Bức thiết chỉ nghĩ đến cửa lớn của Hoàng cung.
Thế nhưng, nàng không dám chạy, nàng chỉ có thể không ngừng gia tăng cước bộ mà thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện