[Dịch]Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Sưu tầm

Chương 20 : Nổi giận! Hôn mãnh liệt

Người đăng: 

.
Nàng nghiêng đầu hoài nghi nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh. Nàng bước từng bước tiêu sái đến trước mặt Mộ Dung Cảnh, đưa tay lấy miếng vải đen trên cổ hắn, mặt nghiêm lại nói, “Ngồi xuống!” Mộ Dung Cảnh không tức giận, cũng ko phản đối, hắn lại cảm thấy nàng như vậy thật là đáng yêu, đáng yêu đến chết đi được. Như ý muốn của nàng, hắn ngồi xuống, tự năng bịt kín lại, rất cẩn thận, kiểm tra vài lần, tới lúc chắc chắn ko thể nhìn lén được, mới vỗ vỗ tay nói được rồi. Hắn một chút cũng không lo lắng, cái khăn đen buộc chặt hay lỏng kết quả cũng như nhau thôi. Mặc kệ buộc lỏng hay chặt, hắn vẫn có thể chuẩn xác dừng lại khi hoa ở trong tay nàng. Ở khoảng cách gần như vậy, bản lĩnh nghe âm thanh mọi vật, đối với một người luyện võ công từ nhỏ mà nói, căn bản không là vấn đề. Trầm Tố Nhi nhìn chằm chằm Mộ Dung Cảnh, nhìn trái nhìn phải, vẫn cảm thấy có gì đo ko đúng. Cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở cái miệng của hắn– đúng a, chính là chỗ này! Cười bình tĩnh thong dong, trời ạ, hắn chắc chắn như vậy sao? Chắc chắn tiếp theo vẫn bắt được nàng? Vấn đề ở đâu? Ở chỗ nào?! Trầm Tố Nhi nơ ron thần kinh bắt đầu hoạt động hết công suất. Bước vài bước, định trở lại vị trí để bắt đầu…… Bỗng chốc, nàng quay đầu hỏi: “Hoàng Thượng, có thể hỏi ngươi chuyện này hay ko?” “Uh, nói đi.” Tâm tình tốt, thoải mái cho nàng hỏi. “Ngươi có biết võ công ko?” “Uh.” “Rất lợi hại sao?” “Oh, coi như thế đi.” Hắn tất nhiên ko hiểu khiêm tốn là cái gì. “Hả……” Nàng ngất! Khó trách, sao đột nhiên lại ngu như vậy chứ, chưa nhìn thấy heo leo cây, nhưng cũng đã gặp heo đi bộ, trong võ hiệp tiểu thuyết hiện đại, mấy người đẹp trai đều biết võ a, lỗ tai còn có thể dùng thay mắt. Thôi xong, cứ như vậy mà nghĩ, hắn ko phải định làm nàng trúng hoa cả buổi chứ a?! “Hoàng Thượng, ngươi không phải là nhằm vào ta chứ?” “……” Hắn trầm mặc, cứ tưởng rằng sẽ ko đáp lời, nhưng một lúc sau, nói rõ ràng, “Không sai. Đêm nay đều để cho ngươi trúng hoa.” “Ôi!” Nàng cắn răng, người nói sự thật mà nhẹ nhàng vậy. “Ta không chơi nữa!” “Nhưng trẫm muốn chơi.” Khẩu khí rất kiên quyết, không cần thắc mắc nhiều, nàng cứ thử ko chơi nữa xem? Lại thách thức uy quyền của hắn, hậu quả sẽ thật sự nghiêm trọng. “Ngươi–” Nàng rối rắm! Khuôn mặt trẻ con vặn vẹo. Tám người còn lại đồng tình nhìn Trầm Tố Nhi, phàm là chuyện liên quan tới Hoàng đế, bọn họ cũng chẳng có lá gan giúp nàng. Hơn nữa, bọn họ ko sợ nàng, nhưng lại rất sợ Mộ Dung Cảnh a, từ lúc hắn bắt đầu tiến vào, tâm tình lo lắng vô cùng, nơm nớp lo sợ, sợ làm sai chuyện gì. Mặc dù, lúc chơi trò chơi hăng say cũng quên đi một chút, nhưng khi nhìn vào hắn, tinh thần cảnh giác lại dâng cao. Việc này đã thành thói quen rồi, hoặc là nói thói quen sợ hãi. “Được chưa? Trẫm đếm từ ba lùi xuống, trống sẽ vang lên.” Mộ Dung Cảnh vẻ mặt gian tà cười, chờ nàng trở về vị trí cũ. Nàng mặt ủ mày chau, tâm tư đau khổ. Hứng thú chơi đùa giảm đi, ngoại trừ thở dài, thì vẫn là thở dài. Mộ Dung Cảnh nhíu nhíu mày. Cất tiếng– “Ba!” “Hai!” “Một, bắt đầu–” “Khoan đã!” Trầm Tố Nhi đột nhiên kêu dừng. Tâm tư đau khổ, hình như cũng ko phải là phong cách của nàng. Phút chốc, nàng cười gian xảo, nói với tám người còn lại, “Đứng lên! Tất cả đứng lên cho ta. Sắp xếp lại vị trí, đổi loạn lên. Không được tạo ra tiếng nói, việc bắt đầu truyền hoa, chúng ta chín người tuỳ tiện chọn lấy một người là được.” Mộ Dung Cảnh sắc mặt biến đổi. Tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, đi tới đi lui, lộn xộn vô cùng. Hơn nữa, cũng vì thời gian ở chung với nàng ko nhiều lắm, căn bản nghe không ra tiếng bước chân của nàng, cũng chẳng phân biệt được ai với ai. Còn nữa, vừa rồi nàng cũng nói, hoa tùy tiện chọn lấy một người bắt đầu truyền, nếu cả chín người đều ko phát ra tiếng nói, hắn lại càng ko nhận biết được. Chiêu này rất thông minh! Xem ra là lấy phải một Hoàng Hậu cũng ko tồi. Kế tiếp sẽ làm thế nào? Mộ Dung Cảnh nghĩ đành phải bỏ qua việc nghe ngóng, thật sự chơi trò chơi. Tới lúc bọn họ ngừng lại, cũng có nghĩa là bắt đầu. Bất quá, Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng khụ một tiếng, đưa ra dấu hiệu, hy vọng tám người kia thức thời một chút, ra lời gợi ý cho hắn. Dụ dỗ một chút, “Mọi người có phải đều muốn biết kết cục của chuyện xưa kia?” Nói xong mọi người tâm đều động, nhưng thấy ánh mắt hung tợn của Trầm Tố Nhi lia đến, ai cũng không dám lên tiếng. “Một đám nhát gan……” Mộ Dung Cảnh thầm nghĩ. Cốc cốc tiếng trống vang lên. Hoa hồng bắt đầu được truyền. Lần này, Mộ Dung Cảnh thời gian gõ đặc biệt dài, so với ba lần trước đặc biệt dài hơn. Rõ ràng hành động của người nào đó đã đem lại kết quả? Trầm Tố Nhi đắc ý thẳng lưng, mặt vênh lên—xem ngươi làm sao bắt được ta, hắc hắc. Lần này không sợ hắn! Hừ hừ! Võ công cao thì sao chứ? Tám người nhìn ta, ta nhìn ngươi. Thật ngoài ý muốn, lúc này bọn họ lại rất ăn ý, truyền ko tích cực như trước nữa, hoặc là nói, so với Trầm Tố Nhi truyền hoa như bị phỏng tay, bọn lại truyền chậm lại nửa nhịp. Bởi vì bọn họ đều hiểu, người Hoàng Thượng cực kỳ muốn bắt chính là Hoàng Hậu nương nương, nếu Hoàng Thượng không xác định được ai là Hoàng Hậu nương nương, chắc hẳn sẽ ko dừng trống lại, mà bọn họ lại ko thể phát ra tiếng nói—nói ra tiếng chính là phạm quy, điểm này không biết Hoàng Thượng có biết hay ko. Nếu phạm quy thì người phạm quy bị chịu phạt. Dần dần, khóe miệng Mộ Dung Cảnh lại nhẹ nhàng dương lên. Khi Trầm Tố Nhi vừa mới nhận được hoa – Bỗng chốc, tiếng trống dừng! “Oa oa! Trúng rồi trúng rồi…… Ô ô.” “A a!……” “Hoàng Thượng đoán trúng rồi!” Tám người kích động kêu to, cao hứng đứng bật dậy nhảy nhót, hoan hô, ôm. Trong một khắc đó, bọn họ tâm đều khẩn trương muốn chết, tim cứ đập thình thịch. Cơ hồ hô hấp đều giống nhau. Tám người, bất tri bất giác trung cư nhiên toàn bộ đều đứng về phía Mộ Dung Cảnh. Trầm Tố Nhi lại cô lập không ai giúp! Mộ Dung Cảnh hạ xuống khăn đen, tươi cười sáng lạn như chưa bao giờ có. Trầm Tố Nhi há hôc mồm, giật giật muốn mắng người, một người hai người, tất cả đều là mấy tên ko tim ko phổi. (*tỷ chửi mấy tên độc ác vô lương tâm ấy muh*) Trừng mắt lườm mấy người, tạm thời vẫn chưa tìm ra sơ hở. “Được rồi được rồi, ta tiếp tục kể kết cục của chuyện xưa–” “Trẫm muôn Hỏi đáp! Không nghe chuyện xưa.” Lần này, đến phiên Mộ Dung Cảnh ngắt lời nàng. Nữ nhân này rất giảo hoạt, lần này bắt được nàng ko dễ dàng, tiếp theo ko biết nàng còn làm ra trò gì nữa, hắn cũng không chắc chắn lần sau có thể bắt được nàng. “Hỏi đáp?! Ách……” Nàng lập tức cúi đầu. Mộ Dung Cảnh hỏi: “Đêm nay, vì sao ngươi không đi Lâm Hương Điện?” Trực tiếp vào chủ đề chính, tốt nhất nàng nên nói ra lý do để hắn ko tức giận. “……” Nàng mờ mịt, không lập tức trả lời. Mộ Dung Cảnh nói: “Quy định trò chơi này là phải nói thật. Trẫm đang chờ.” Ánh mắt rất nghiêm túc, một chút cũng ko giống đang chơi. Vấn đề buồn bực này cất trong lòng đã lâu, có thể nhẫn nhịn đến bây giờ mới hỏi đã là cực kỳ khai ân rồi. “Lý do a, có rất nhiều a……” Trầm Tố Nhi cũng rất có quy tắc trò chơi, thua chính là thua, tuyệt đối sẽ ko chơi xấu. “Rất nhiều? Cứ từ từ mà nói.” Hắn thật không đoán được nàng sẽ nói là có rất nhiều. Trầm Tố Nhi tuỳ hứng ngồi xuống đất, nhẹ nhàng trả lời: “Đi gặp ngươi phải tắm rửa, xức hương thơm, trang điểm rồi lại thay trang phục, lắm công đoạn, mà cũng rất phức tạp…… Ngồi trước gương một lúc lâu, ta cảm thấy rất là phiền toái. Đây là thứ nhất.” Mộ Dung Cảnh khóe miệng co giật, cái này cũng là một lý do? Nhưng hắn lại tin lời nàng nói. “Thứ hai, ta không muốn cùng ngươi phát sinh quan hệ nam nữ, chính là nghe nói Lâm Hương Điện là nơi Hoàng Thượng ngài dùng để cùng các nữ nhân làm việc, ta không nghĩ mình muốn tham gia vào.” Tất cả chỗ này đều là sự thật. Nghe đến cái lý do này, Mộ Dung Cảnh sắc mặt trầm xuống. “Nữ nhân, ngươi nói mấy lời này là có ý gì?” Cùng các nữ nhân làm việc? Chính là nói nàng ko muốn quan tâm sao? Những người còn lại hấp một ngụm khí lạnh, không ngờ Hoàng Hậu bình thường lơ tơ mơ, trước mặt Hoàng Thượng vẫn lơ tơ mơ như thế, nếu ko thu lại, chốc lát nữa lại lộ ra nguyên hình. Trong lòng khẩn cấp cầu nguyện, Hoàng Thượng ngàn vạn lần đừng tức giận a. “Có ý gì, tức là thế nào? Ta không phải là chán ghét ngươi. Chỉ là hai người ko có cảm tình, cũng không hiểu nhau, càng đừng nói có cảm xúc gì, trực tiếp làm…… việc này…… việc này chẳng khác gì dã thú giao phối cả.” Nói một câu thông tục dễ hiểu đi. (*ặc, chị này cam đảm khiếp*) “Dã thú giao phối…..” Người nào đó khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó, phẫn nộ tựa hồ như chỉ chốc lát sẽ bùng nổ! Trầm Tố Nhi không để ý tới thần sắc quái dị của Mộ Dung Cảnh, tiếp tục nói: “Lý do thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất. Hai lý do trước đều không phải mấu chốt, cái thứ ba này, mới là nguyên nhân chủ yếu……” Mộ Dung Cảnh vừa nghe xong, vẻ mặt dịu đi một chút, biểu tình cũng nhu hoà hơn rất nhiều, hoá ra hai lý do trên ko phải chủ yếu, mặc dù nói ra thật làm người khác tức giận, nhưng nàng cũng nói, không chán ghét hắn, câu này làm hắn rất vừa lòng, nếu không phải nói chuyện rất thô tục, thì cũng coi như ko tồi a. “Nói mau!” Nữ nhân này, sao cứ nói một nửa giữ một nửa thế kia. Trầm Tố Nhi tức giận tiếp tục nói: “Tổng kết lại, cũng chẳng có gì đáng nói, chỉ có một chữ: Lười!……” “Lười?! Nói rõ ràng một chút.”Ai mà nghĩ được, đáp án lại thế này?! Đường đường là Hoàng Hậu Bắc Uyển Quốc, cư nhiên vì cái lý do này mà cự tuyệt Hoàng thượng thị tẩm? Nói rõ ràng ra? Trầm Tố Nhi vừa nghe, đôi mi thanh tú vừa giãn ra lại nhăn lại. “Phiền toái a, còn muốn giải thích nữa?…… Được rồi, đổi cách nói chính là sợ phiền toái. Ví như, hoàng cung a, động một tí là phải quỳ xuống rất phiền toái, nói chuyện cũng phải chú ý, phiền toái. Động một tí là giết người, phiền toái. Làm gì cũng phải xã giao, phiền toái. Các nữ nhân khác tới tranh giành, phiền toái. Cũng phải để ý tới người ta nói, phiền toái, bước ra cửa đi đường cũng phiền toái……” “Ăn cũng thấy phiền toái a?” “Phiền toái…… Ách.” Nàng nói ra rồi, mới biết mình vừa nói cái gì. “……” Mộ Dung Cảnh mặt đen sì. Nữ nhân này mở miệng là kêu phiền toái, ngậm miệng cũng phiền toái. Sao lại lấy một cái Hoàng Hậu như vậy chứ? Cũng ko giống nữ nhân trong lời đồn đãi? Hắn hoài nghi, có phải mình đã bỏ qua cái gì, ko chú ý tới cái gì hay ko? Chẳng lẽ Hoàng Hậu sớm đã được đánh tráo rồi sao? Xem ra cần phải phái người đi điều tra lại thân phận của nàng! Hừ! Dám ở trước mặt trẫm chơi mấy trò lừa bịp, chắc cũng chỉ có nàng thôi. Mặc dù là nghĩ như thế, nhưng ngoài ý muốn — hắn lại tin tưởng lời nói hoang đường từ miệng nàng nói ra. Không vì cái gì khác cả, chính là bởi vì ánh mắt của nàng, một chút cũng không giống như đang nói dối, cũng ko giống với ấn tượng về nàng. Chỉ là, nữ nhân như vậy…… Tiểu Dong mồ hôi đổ ròng ròng. Có chết cũng ko ngờ tới tiểu thư trước mặt Hoàng Thượng, đem toàn bộ khuyết điểm ra tự nhận. Nàng khóc ko ra nước mắt, chỉ có nàng hiểu nhất, tất cả những điều đó đều đúng với tiểu thư nhà nàng. Đám người Tiểu Xuân Nhi cũng lo lắng không thôi. Mộ Dung Cảnh tháo khăn lụa đen xuống, đưa đến trước mặt Trầm Tố Nhi, kiêu ngạo đứng, tản ra một loại khí phách đế vương trời sinh. Một người đứng, một người ngồi. Một ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, một tròng mắt to như mắt cá nhìn lên. Hai người đứng một chỗ như một bức tranh phong cảnh, lại là một bức tranh vô cùng đặc sắc, bất quá, lại là một bức tranh biếm hoạ. “Đã muộn rồi, đêm nay chơi đến đây thôi, Hoàng Hậu, chúng ta đi nghỉ ngơi.” Không đợi mọi người phục hồi lại tinh thần, Mộ Dung Cảnh đã đưa tay ôm lấy Trầm Tố Nhi đang ngồi trên thảm, hướng nhà trong đi vào. “Hoàng Thượng, dựa theo quy tắc trò chơi, nếu trò chơi chấm dứt, người cầm trống phải biểu diễn một tiết mục, hoặc là đáp ứng một thỉnh cầu của mọi người? Ngươi chọn cái nào?” Lúc trước là nháo loạn, bây giờ mới vào việc chính! Trầm Tố Nhi không quên chuyện đã đáp ứng với Trần Thủ, đương nhiên cái quy tắc này là nàng bịa ra. Dù sao ở trong trò chơi, lời nàng nói chính là quy tắc. Đi vào nhà trong, đi qua một đình viện, tức là tẩm thất của Hoàng Hậu. Mộ Dung Cảnh nghe thấy Trầm Tố Nhi nói vậy, dừng một chút, lại đi qua một cánh cửa nhỏ. Trầm Tố Nhi nằm trong lồng ngực Mộ Dung Cảnh, cảm thấy hơi thở mạnh mẽ của nam nhân, cũng không phải là ko để ý. Nằm ở trước một lồng ngực cường tráng, tim nhảy nhót cũng là chuyện bình thường thôi. Đặc biệt là được ôm thế này, thân thể tiếp xúc gần sát làm nàng mơ màng nghĩ tới vô số cảnh tượng mà trẻ con ko nên biết. (*ôi dê*) Không biết sao, tâm sợ hãi, khẩn trương, sợ hãi, rồi lại như có chút kỳ vọng…… Phút chốc, nàng hình như cảm thấy có chút ko đúng, lấy lại tinh thần, nhìn lên trên đình đầu là một đôi mắt trêu tức nàng. Không biết từ khi nào, hắn đã ôm nàng vào phòng ngoài, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm nàng. Trầm Tố Nhi nhìn tới ánh mắt của Mộ Dung Cảnh, cả người thanh tỉnh lại. Thầm mắng chính mình nghĩ cái gì thế ko biết, sống tới hơn hai mươi năm trời rồi, còn ngây thơ như vậy. Nam nhân, nàng ở thế kỷ 21 ko phải là chưa từng chạm qua, tốt xấu gì thì cũng là nữ nhân có hai ba người bạn trai rồi, coi như cũng là một nữ nhân khá thành thục. “Hoàng Thượng, tới rồi, có thể thả ta xuống dưới ko.” Thanh âm không tự giác ôn nhu, mềm mại như nước, đi vào lòng người nhẹ nhàng khiêu khích. Mộ Dung Cảnh hai tay thu lại rất nhanh. Con ngươi sâu thẳm ẩn dấu chút khác thường, bỗng tới gần bên tai nàng, hơi thở dị thường ái muội, tiếng nói trầm thấp tuyên bố: “Tối nay trẫm ngủ lại Phượng Cung.” “???!” Trầm Tố Nhi run lên, vì đạt được mục đích, ko hề nghĩ tới việc dùng mỹ nhân kế a. Làm sao bây giờ? Mục tiêu cũng chưa đạt được. Trầm Tố Nhi vừa xinh đẹp vừa đáng yêu lông mi rung rung, giống như có cơn gió nhẹ thổi qua, lay động lòng người, như một bức tranh thoáng nâng mắt nhìn về phía Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng cười, vô tình làm người nào đó hồn xiêu phách lạc, tiếng nói nhỏ nhẹ, mềm mại nói: “Hoàng Thượng, vừa rồi vẫn chưa trả lời thần thiếp, muốn biểu diễn tiếp mục? Hay là đáp ứng một thỉnh cầu? Đương nhiên, ngài biểu diễn tiết mục gì thì phải do chúng ta quyết định.” Mộ Dung Cảnh nghi vấn: “Biểu diễn cái gì?” “Hoàng Thượng lựa chọn biểu diễn sao?” Nàng lại không trả lời trực tiếp. “Không phải, chỉ là muốn biết ngươi sẽ bắt trẫm biểu diễn cái gì?” Khi nói lời này, Mộ Dung Cảnh ánh mắt ám muội, khóe miệng cười cũng ẩn chứa chút dục vọng, bàn tay to vuốt ve lưng nàng cách một lớp quần áo. Khiến cho người nào đó cả người căng thẳng, không được tự nhiên. “Hoàng, Hoàng Thượng…… Trước buông ta ra đã rồi nói.” Nàng mềm mại dựa vào người hắn, tiếng nói nhẹ nhàng, hương hoa lan lan toả từ người nàng, đi vào lòng người. Mộ Dung Cảnh tới gần má nàng, say mê một lúc sau đó nói. “Trẫm sẽ ko buông ra.” Dứt lời, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ý. Phút chốc, Mộ Dung Cảnh ôm nàng đi qua cổng vòm, chạm vào bức rèm châu (*rèm có ngọc ấy*), tạo ra âm thanh thanh thuý, rất nhanh lại xuyên qua rất nhiều tấm rèm che mỏng. Cuối cùng nhìn thấy giường lớn gỗ lim trạm khảm tinh tế. Hắn vẫn ôm nàng như cũ, có vẻ rất thích thú, nhưng vẫn ko vội vàng thả nàng xuống. Đôi con ngươi nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng kiều diễm, nhỏ nhắn mà mê người, khi nói chuyện thì hé mở ra, làm người khác rất muốn âu yếm, rồi lại chậm chạp ko nỡ chạm vào, giống như một thứ quá đẹp đẽ, nếu muốn thưởng thức, thì phải chờ lúc thích hợp, rồi mới chậm rãi…… Trầm Tố Nhi đầu ong lên, cảm giác có sự nguy hiểm. TMMD! (*Con bà nó*) Ko phải là định cướp đi sự trong sạch của nàng chứ?! Việc này cũng quá thể cơ! Vì người khác mà phải hy sinh mình thế này sao? Ô ô, tính mạng mười mấy người kia liên quan gì tới nàng chứ? Nàng cũng chẳng quen bọn họ?! Hơn nữa, lúc ấy bọn họ là hộ vệ mà bất lực, thiếu chút nữa làm nàng chết trong tay thích khách. “Hoàng Thượng, trò chơi vẫn còn chưa chấm dứt mà?” Trầm Tố Nhi làm như vô tình nhắc nhở hắn, hai cánh tay trắng nõn lần đầu tiên đặt lên cổ Mộ Dung Cảnh. Vì bọn họ, lại phải hy sinh sắc đẹp rồi. MMD, ta rốt cuộc thiếu nợ ai chứ? Mặt tới gần cổ hắn, gần như chạm vào da, khẽ khàng phả hơi nóng, thân mật nhẹ hỏi: “Hoàng Thượng, ngài chọn biểu diễn? Hay là thỉnh cầu? Thần thiếp là một người đối với quy luật trò chơi rất là chú trọng…… Chưa làm xong, thì trong lòng không thoải mái. Buổi tối ngủ sẽ ko yên……” Hương thơm hoa lan, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng, cảm giác như trong gió, như đến từ những đám mây, khiêu khích nội tâm từ nơi sâu thẳm nhất…… Nàng không phải là gà mờ, tất nhiên là biết làm thế nào cho nam nhân lửa đốt đầy người. Bình thường khinh thường ko bao giờ dùng, nhưng nhắc tới mới nói, truyền thông ở hiện đại đúng là tốt, có tư liệu gì mà tìm ko thấy chứ? Một mỹ nữ chỉ cần thoáng nhìn hay làm một động tác nhỏ, như là ngoắc ngoắc ngón tay, hay hơi hé ra đôi môi đỏ mọng, tức thì có thể làm phần lớn nam nhân trở nên đui mù. “Được. Trẫm chọn thỉnh cầu.” “Có thể thỉnh cầu cái gì cũng được phải ko?” Để cho an toàn phải hỏi lại một câu? “Phải hợp lí, trong phạm vi trẫm cho phép.” “???!!” Vừa nghe lời này, Trầm Tố Nhi tâm trầm xuống vài phần, lão hồ ly này cư nhiên còn để đường lui cho mình. “Hoàng Thượng, trong phạm vi cho phép của người, tức là thế nào?” “Tức là phải hợp tình hợp lý, trẫm sẽ đồng ý làm.” “……” Nàng trán sinh hắc tuyến. Càng hỏi càng thấy bất lợi. Mộ Dung Cảnh tiêu sái quay người, ngồi xuống giường, hai tay vẫn ôm nàng, để cho nàng thoải mái ngồi trên đùi. Đêm nay nàng rất ko giống với bình thường, giống như đang câu dẫn? Lại cũng ko giống lắm? Trong đầu nghịch ngợm này ko biết lại có chủ ý gì. Mặc kệ là chủ ý gì! Hắn cực kỳ tò mò, cũng cực kỳ muốn biết. “Hoàng Thượng, cứu người có được coi là hợp lý ko?” “Phải xem là cứu người nào.” “Người thiện lương, người bình thường, có được tính ko?” “Tính……” Tiếng nói trầm thấp rất có sức cuốn hút, một bên đáp lời một bên để cằm lên tóc nàng. Động tác này làm người nào đó tim nhảy mạnh lên một nhịp. Đừng tưởng nàng có khả năng miễn dịch cực mạnh với hắn! Biết nói thế nào đây, ngay trước mặt mình là một siêu cấp đại soái ca! Hơn nữa lại có cá tính, lại có mị lực, tạm thời ko nói tới vấn đề thân phận. Sợ hãi làm lý trí nàng quay trở lại. Trầm Tố Nhi rụt người, bình tĩnh cách ra một khoảng. Cười yếu ớt nói: “Như Hoàng Thượng nói, như vậy thỉnh cầu của ta cũng trong phạm vi hợp lý rồi. Cầu Hoàng Thượng tha cho đám thị vệ hôm qua, có được ko?” Đôi mắt thuần khiết, lóng lánh, chờ đợi nhìn Mộ Dung Cảnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn chuyên chú kia, vẻ mặt vô cùng chăm chú lại có một chút khẩn trương, Mộ Dung Cảnh giật mình. Nàng lúc này so với nàng ôn hoà vừa rồi thật sự ko giống nhau, vẻ mặt cũng ko giống…… Là bởi vì đám thị vệ bị nhốt trong nhà lao sao? “Vì sao cầu tình cho bọn họ?” Hắn tuy đoán được, nhưng vẫn nhịn ko được đặt câu hỏi. Trầm Tố Nhi vẻ mặt quẫn, nói như thế nào giờ? Cảm giác mình thật siêu cấp giả dối a! Bất quá, đã giả dối thì giả dối luôn đi, giả dối thì cũng vẫn phải nói, vì thế nói: “Ta, ta…… tất cả chuyện này đều là vì ta a, nếu nhiều như vậy chết chỉ vì ta, ngươi nói lương tâm ta sao có thể bình an được?” “Việc này chẳng liên quan gì tới ngươi, là bọn họ thất trách.” Trầm Tố Nhi có chút sốt ruột, Mộ Dung Cảnh lạnh nhạt như ko thể thay đổi. Nàng nhớ tới lời Trần Thủ nói, Hoàng Thượng một khi đã quyết định chuyện gì sẽ không thay đổi, tự dưng thanh âm nói chuyện tăng cao, như hét lên: “Làm sao mà ko liên quan tới ta? Ta không trêu chọc thích khách, bọn họ cũng sẽ ko chết, đấy, ta đây cũng có tội a, trêu chọc thích khách! Chính là tội trêu chọc thích khách.” Nói xong, giống như chơi xấu, nói năng ko có đạo lý. Vừa dứt lời, lại nghĩ ra mình đã nói những lời ngu ngốc, Trầm Tố Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ quẫn. Mặt cũng rất xấu hổ, mắt lia đi, không dám nhìn thẳng hắn. Mồ hôi, nếu hắn vì lý do này mà đột nhiên nói: Trẫm cũng định tội ngươi, ngươi cũng vào tử lao với bọn họ luôn đi. Thì nàng chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao. Hôn mê hôn mê, mình nói cái lung tung gì thế ko biết? Người nào đó nghĩ đến đây, thân mình nho nhỏ ko khỏi thấy sợ hãi lại rụt lại về phía lồng ngực Mộ Dung Cảnh, hai tay ôm cổ hắn một khắc cũng ko buông. Động tác đơn giản của Trầm Tố Nhi làm khóe miệng Mộ Dung Cảnh không ngừng giương lên, khóe mắt cũng ẩn dấu ý cười thản nhiên, ko nhìn ra được chút lãnh lệ cùng nguy hiểm nào. “Hoàng Thượng, ngài ko phải là nói ko giữ lời chứ……” Đã tận lực rồi, ko làm đến cùng cũng ko được. Trầm Tố Nhi cảm thấy dùng kế khích tướng có vẻ rất nguy hiểm, nếu hắn rốt cuộc vẫn vô tình, ko phải là nàng chết chắc sao? “Hoàng Hậu, nếu đêm nay ngươi làm trẫm vừa lòng…… thì trẫm sẽ đáp ứng.” Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vành tai của nàng. Trầm Tố Nhi thấy nguy hiểm theo bản năng lui lui, tựa hồ muốn trèo xuống, nhưng Mộ Dung Cảnh hình như nhìn thấu ý đồ đó, nhanh tay ôm chặt hơn. Người nào đó bị giật mình, nhất thời ko nghĩ ra cách đối phó. Vì thế, luận điệu cũ rích, như vô cùng ngượng ngùng nói: “Hoàng Thượng, ta…… Ta…… Ta thân thể không thoải mái……” Thị tẩm a, hắn ý đồ rất rõ ràng, cứu người mà còn phải cùng hắn lên giường a, có phải thiệt quá hay ko?! Hơn nữa, hiện tại cũng chẳng có tâm tình. “Có phải ngươi định nói, ngươi bị bệnh truyền nhiễm?” Mộ Dung Cảnh trực tiếp ngắt lời, cảm giác tiếp theo nàng chắc chắn sẽ nói thế. “A? Ngươi làm sao biết……” Hoài nghi, như thế nào cảm thấy có điểm là lạ. “Trẫm không sợ bị lây bệnh.” Thật đúng là muôn giả bộ, nàng ngốc này đầu ko biết làm bằng cái gì? “Ngươi–” Trầm Tố Nhi chưa nói xong, môi đã bị chặn lại. Mộ Dung Cảnh cúi đầu ngậm chặt đôi môi cánh hoa mềm mại của nàng, nhẹ nhàng liếm ngậm, lại chậm rãi mút…… (*ta dùng từ này cứ liên tưởng tới mút chùn chụt thế nhỉ *) Lúc thì thật ôn nhu, lúc lại rất bá đạo. Trong nháy mắt, chỉ trong nháy mắt, Trầm Tố Nhi có cảm giác như bị điện giật, toàn thân bay bổng, giống như hồn đã bay luôn ra khỏi thân thể. Từng có vài tên bạn trai, nàng đã biết như thế có nghĩa là gì. Bạo quân cho nàng feeling. Quả nhiên– nàng có khuynh hướng thích ngược. Quá bi thương a, người nào đó đáy lòng khóc thương mình. Tối hôm trước bị hôn, nàng còn có chút kháng cự. Đêm nay trải qua một lúc chơi trò chơi, khoảng cách như gần lại một chút, quen thuộc hơn một chút, như thế nào khi hôn lại, hương vị ko giống như lần trước! Đúng vậy, cảm giác như tận sâu trong lòng– ẩn dấu một khát vọng từ nguyên thuỷ. Bản năng con người, không chỉ có nam nhân, nữ nhân cũng có. Đúng cũng được, sai cũng thế, ý niệm cứu người trong đầu sớm đã biến mất, sớm ko bận tâm tới bất cứ thứ gì, hoặc là hậu quả gì, chỉ cần tâm tình thấy vui thích nàng sẽ vui vẻ mà làm. Thuận theo cảm xúc của chính mình, không cần giả bộ, cũng không cố tình dè dặt. Dần dần, nàng vừa rồi còn thấy lo lắng mà đã chuyển qua phối hợp, cánh tay trắng nõn vẫn quấn quang cổ hắn. (*cứ bình tĩnh cứ bình tĩnh haha*) Tối hôm qua đi ngược lại tâm nguyện của mình, làm cho bản thân trở nên quá thê thảm. Trải qua một đêm, Trầm Tố Nhi lại suy nghĩ cẩn thận một chuyện: Mọi việc ko nên tiếp tục làm trái tâm nguyện của mình, không cần để ý đến ánh mắt của thế tục, cố gắng làm một nữ nhân chỉ quan tâm tới cảm xúc của chính mình.(ps: Nữ nhân quả nhiên là động vật dễ thay đổi. Quẫn!!~~~~~~~) Hắn hôn làm nàng cảm giác thoải mái, nàng tất nhiên sẽ tiếp nhận, chỉ đơn giản thế thôi. Lại đẩy hắn ra? Hình như chỉ có đứa ngốc mới làm thế. Tối hôm trước đã là một đứa ngốc, giờ ko nên lặp lại nữa. Ở hiện đại đã chẳng quan tâm tới trinh tiết liệt nữ, tới cổ đại còn cần ra vẻ thanh cao sao? Giữ trinh tiết cái gì? Giữ cho ai? Trời đất bao la, bất quá vẫn chỉ là cô đơn một mình thôi. Ngẫu nhiên phóng túng một lần, thì có làm sao? Có ai trách nàng đâu? Có ai lưu tâm đâu? Mọi người đều ko trách, cũng chẳng lưu tâm. Bởi vì ở cổ đại này, nàng vẫn chỉ có một mình thôi. Dù nghĩ thế nào, nàng cũng sẽ không quên mình là xuyên qua tới đây, tư tưởng cùng quan điểm tất nhiên ko nghĩ giống bọn họ. Nghĩ tới nghĩ lui, tập trung toàn bộ vào nụ hôn…… Đột nhiên phát giác, kỹ thuật hôn của hắn rất bình thường, so sánh với nàng đúng là tiểu vu kiến đại (*người có trình độ thấp so với có trình độ cao – chậc tỷ nhiều kinh nghiệm thế cơ à*). Hậu cung nữ nhân nhiều như vậy ko lẽ chẳng dạy dỗ hắn thành thạo sao? Vì thế, nàng quyết định tự mình dạy dỗ hắn một chút, chủ động đưa lưỡi, vào thật sâu dây dưa với lưỡi của hắn. Rất nhanh đã thở hổn hển, cực kỳ thích thú. Thân thể gắt gao dính với nhau, tâm hồn hình như đều đã bay lên mây, bay phiêu dạt tới nơi tiên cảnh. Cảm giác tuyệt vời chưa từng có như sóng đánh vào bờ từng đợt từng đợt, đánh sâu vào trong trí óc. Như thể bất cứ lúc nào cũng có thể hít thở ko thông mà chết, lại cam nguyện sa vào, ý niệm duy nhất trong đầu chính là muốn cùng đối phương dây dưa thật nhiều, không khí ái muội càng thêm nóng hơn, xu thế, sắp ko thể vãn hồi…… Phút chốc, trong mắt Mộ Dung Cảnh hiện lên một tia kinh ngạc, nghĩ đến một sự thật– tiếp theo là phẫn nộ! Tức giận điên người bất ngờ ập đến! Lửa trong lòng dường như đã bị dập tắt. Làm sao kỹ thuật của nàng lại điêu luyện đến thế? Chẳng lẽ là đã có nam nhân dạy nàng sao? Lý trí trong nháy mắt đã trở về, cũng nhớ lại ước định từng nói trước đây: Ba năm sau, hắn sẽ để nàng ko tổn hại chút nào đuổi ra khỏi hoàng cung…… Nàng ở trước mặt hắn có phải tất cả đều là giả bộ ko?! Nữ nhân trong ngoài khác biệt, thiếu chút nữa bị nàng lừa gạt! Thương cảm cho tên nam kia, chung tình với một nữ nhân ko tuân thủ trinh tiết, có phải quá ngu xuẩn ko?! Bỗng nhiên, Mộ Dung Cảnh phẫn hận lại thô bạo ngừng lại nụ hôn triền miên, cắn phá môi đỏ mọng của nàng, không một chút thương tiếc đem Trầm Tố Nhi ném lên trên giường, lạnh lùng nhìn nàng, quả quyết xoay người rời đi. Hắn tức giận ko chỉ bởi vì nàng, cũng là bởi vì hắn bản thân mình, cư nhiên lại trầm mê trong đó, thiếu chút nữa mất đi tỉnh táo, căn bản không giống hắn! Trầm Tố Nhi lấy khửu tay nâng người dậy, mờ mịt nhìn bóng lưng Mộ Dung Cảnh rời đi. Cho đến lúc ko còn nhìn thấy hắn, một lúc sau, nàng mới phục hồi lại tinh thần, hạ tay, vô lực nằm xuống, dở khóc dở cười tự nói, “Nói nữ nhân dễ thay đổi, nam nhân cũng bất quá cũng như thế mà thôi……” Hồi tưởng lại vừa rồi hôn mê say. Khuôn mặt mềm mại nóng lên, đỏ bừng. “Ta đang làm cái gì a…… Có phải đói khát lâu lắm rồi ko……” Suy nghĩ lắng đọng lại một lúc, chuyển mình, đau?! Đôi mi thanh tú nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn nén giận, “Ôi chao, hắn ko thể ném nàng nhẹ một chút à, có chăn dày mà vẫn bị đau thế này……” Đau, sẽ không muốn di chuyển. Lại mệt, vừa vặn đang trên giường, thiên thời địa lợi quá tuyệt. Người thông minh chính là làm chuyện thích hợp trong thời gian thích hợp. Vì thế, Trầm Tố Nhi yên tâm thoải mái ngủ luôn, cái gì cũng không muốn nghĩ tới, đêm nay tất cả mọi thứ, cũng chỉ là một đường ngoặt của đời người, chẳng ảnh hưởng gì tới tương lai hết…… Về phần phụ lòng Trần Thủ uỷ thác, chỉ có thể nói xin lỗi, đêm nay thật sự đã làm hết sức, còn thiếu chút nữa mất đi sự trong sạch a. Mặc dù, nàng cũng chẳng cố gắng giữ gìn trong sạch. Mộ Dung Cảnh phẫn nộ bước ra khỏi Phượng Cung. Trần tổng quản cùng một đám người vẫn đang chờ ngoài điện, vừa thấy hắn đi ra, lập tức kính cẩn cúi đầu chạy theo. Có người thắc mắc, Hoàng Thượng sao đùng đùng tức giận tới hỏi tội phi tần, lại đùng đùng tức giận đi ra?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang