[Dịch]Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Sưu tầm

Chương 111 : Quyết ý! Không ai có thể thay thế cho ai

Người đăng: 

.
Edit: Beta: Siêu Cú Mộ Dung Cảnh xoay người bước vào trong phòng, có lẽ dưới ánh đèn sẽ nhìn rõ ràng hơn một chút. Chỉ là hắn vừa mở ra dưới ánh đèn, sắc mặt dần tối lại, hai tay cầm di chỉ run rẩy, như thể một khắc sau hắn sẽ thiêu hủy nó ngay vậy! “Thì ra là thế… Thì ra là thế…” Khó trách Sơ Tuyết không chịu nói, khó trách Sơ Tuyết không xử trí Tiếu Trọng Chi, cũng khó trách Tiếu Trọng Chi lại làm như vậy! Trong mắt Mộ Dung Cảnh hiện lên một tia đau đớn. Dần dần, lý trí đã trở về. Hắn chậm rãi gập lại thánh chỉ, rồi mới đi ra khỏi phòng, đến trước mặt A Lạc, bình tĩnh hỏi: “Di chiếu này là ngươi có được từ đâu? Phải chăng giống như phải thiêu hủy?” Ánh mắt của hắn rơi tại một góc, hẳn là mới đốt xém. “…” Mộ Dung Cảnh đợi một hồi, rồi mới nhớ lại chính mình đã điểm á huyệt của A Lạc, khó trách hắn chỉ đứng trợn mắt. Đầu ngón tay vừa mới chạm trên người A Lạc một cái, tức thì giải huyệt! Nhưng lại chỉ là giải á huyệt, nên hắn vẫn không thể động đậy! Chỉ là lúc này hắn bất ngờ nhận được câu mắng mỏ, nghi vấn không chờ đợi từ A Lạc: “Ta muốn biết sau này ngươi muốn làm như thế nào? Nhìn bộ dáng của ngươi hình như không phải rất giật mình?” “Chuẩn bị tâm lý đi.” Vào lúc trước đây, Tố Nhi cũng đã từng nhắc nhở hắn. Chỉ là không ngờ rằng sự thật lại là thực sự như vậy, khó tránh khỏi có hơi mất mát thẫn thờ, thậm chí kích động.”Ngươi thấy nó ở đâu?” “Trong phòng Sơ Tuyết. Hắn định thiêu hủy, khiến cho ta âm thầm ngăn trở, lại lặng lẽ cầm ra.” A Lạc cũng không muốn giấu diếm. Nếu hắn đã biết, vậy thì không bằng nói thẳng ra. Chuyện tiếp theo thì không nói, Mộ Dung Cảnh cũng biết hắn là lén Sơ Tuyết cầm tới đây. Mộ Dung Cảnh giải huyệt cho A Lạc. Lại đưa di chiếu cho hắn, “Lặng lẽ trả lại đi, coi như tối chưa xảy ra chuyện gì. Đừng để cho Sơ Tuyết phát hiện rằng ngươi biết sự thật.” “Ngươi không tức giận?” A Lạc nhướn mày, tính tình Mộ Dung Cảnh có phải là rất không hợp thói thường sao? Loại chuyện này, hắn nhìn cũng còn cảm thấy tức giận! “Không đáng. Ta luôn ở lại Bắc Uyển không phải để bảo vệ một giang sơn vớ vẩn này, cũng không phải là vì dân chúng gì cả. Ta không có tấm lòng quảng đại như vậy. Ta chỉ là vì là Sơ Tuyết, vì mẫu hậu, không hơn.” “Có ý tứ?” A Lạc con ngươi chợt lóe, lại nhướn mày cố ý hỏi tiếp: “Sơ Tuyết là con đẻ của cùng một nam nhân?” “Phụ vương sợ mất giang sơn, cái đó cũng không phải chuyện lạ. Dù sao ta không phải là con ruột của của ông. Coi như ông ấy muốn giết ta, vậy thì đã sao? Ông ấy là ông ấy, Sơ Tuyết là Sơ Tuyết. Không có bất cứ thay đổi gì. Trên đời này, Sơ Tuyết là không ai có thể thay thế, cho dù là ngươi cũng không được.” Sơ Tuyết! Nghĩ tới Sơ Tuyết, Mộ Dung Cảnh liền thấy khó chịu. Có phải là hắn đang khiến cho chuyện này phức tạp hơn? Có đúng là hắn sợ hãi chuyện này bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, sợ ông ấy sẽ mang theo mẫu hậu mà vứt bỏ hắn đi? Đứa ngốc. Mộ Dung Cảnh cũng không nói quá! Trước khi nhìn thấy Tố Nhi, một người làm như thế nào mà sinh tồn được tại triều đình rắc rối phức tạp như Bắc Uyển? Nhiều sự thật tàn khốc như vậy bày ở trước mắt mà hắn cũng không hề nhăn mặt lấy một cái, đó là cái gì? Khiến cho hai tay của chính mình dính đầy mùi máu tanh tưởi, đó là vì cái gì? Sơ Tuyết! Mẫu hậu! Không hơn. Thật sự, không hơn. Hắn biết, cũng hiểu rõ. Nếu như hắn không giữ nổi giang sơn, không giữ nổi đế vị, thì bọn họ phải chết! Thực tế chính là tàn khốc như thế, không tới phiên hắn do dự, cũng không tới phiên hắn từ thiện. “Này! Trút lên đầu ta làm gì?” A Lạc nghe xong rất không thoải mái, có phải là hắn đang ghen với đệ đệ của mình? Nói là ghen với một người đàn ông thì có điểm kỳ quái. “Hừ, dù sao ngươi chỉ biết bỏ rơi ta!” “A Lạc, ngươi sai rồi. Ý tứ của Cảnh là, ai cũng không thể thay thế ai. Với hắn mà nói thì ai cũng đều là trân quý, độc nhất vô nhị.” Tố Nhi nửa dựa tại cửa, khoác một chiếc áo sam, ánh mắt êm dịu nhàn nhạt nhìn hai người ở cửa. A Lạc bĩu môi. Trầm lặng không thôi. Mộ Dung Cảnh trái lại ngây người ra, hình như những lời vừa rồi nói không đúng ý lắm. Đó là câu hắn lỡ lời, cũng không kiêng nể gì đến cảm nhận của A Lạc. Dù sao những năm gần đây, hắn đã xem nhẹ A Lạc. Cảm kích nhìn thoáng qua Tố Nhi ở trước cửa, hắn ân hận nhìn A Lạc: “A Lạc, mới vừa rồi ta… Xin lỗi. Đệ đừng hiểu lầm, sự thực như Tố Nhi nói, đệ và Sơ Tuyết đối với ta mà nói… Đều là người thân quan trọng.” “Thôi!…” A Lạc thật đúng là không quen được với chuyển biến của Mộ Dung Cảnh. Gia hỏa kia là một kẻ lạnh lùng vô tình, bình thường lại không nói nhiều lắm, từ lúc nào trở nên dễ dàng nói chuyện như vậy? Không nén nổi, hắn chuyển ánh mắt sang nhìn Tố Nhi. Có đúng là bởi vì nàng? Hiện tại đối với Trầm Tố Nhi hắn có rất nhiều nghi hoặc, bất cứ chuyện gì không hợp lý phát sinh từ nàng thì hình như đều không đáng làm hắn kinh ngạc . Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng là Mộ Dung Cảnh đã chín chắn hơn rất nhiều. Đời người ta sẽ không quay lại một lần, đối với người thân, có đôi điều phải nói, có lẽ nói ra thật là tốt hơn. Đừng đợi đến khi mất đi, rồi mới nhớ lại, rồi lại hối hận hồi đó không cư xử tốt hơn đối với người thân, thì đã quá muộn. Có vài người ta nói, sau khi bọn họ chết thì sẽ chăm chỉ đến trước mộ phần dâng hương, kỳ thật làm những chuyện này căn bản là không có bất cứ ý nghĩa gì. Dẫu có làm nhiều hơn, còn không bằng trong khi bọn họ còn sống, đối xử với họ tốt hơn. Mộ Dung Cảnh từ sau đêm ở Hàm Thành, sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, thì hắn hiểu sâu sắc điểm này. A Lạc nắm chặt di chiếu, hắn vẫn không có rõ ràng, tại sao không nghĩ như hắn để cùng quay về Nam Man? Liền nhướn mắt nghi hoặc: “Ngươi không trở về Nam Man?” “Không trở về. Sứ giả sắp đến, ngươi cũng phải chuẩn bị một phen. Đến lúc đó Sơ Tuyết sẽ ra mặt nghênh đón ngươi. Ở trong đại điện, cứ diễn thật tốt cho người đời xem, đừng để cho hai nước sinh ra chuyện không vui gì.” “Không! Đó là ngươi đi sứ, đâu có chuyện gì liên quan tới ta!” A Lạc không đi. Lúc trước chính là Mộ Dung Cảnh thay thế hắn đi sứ, hắn cũng có những việc chính mình muốn làm. “Còn nữa, ta không muốn quay về Nam Man. Không khí nơi ấy làm ta có cảm giác buồn bực. Ta muốn đi theo sư phụ rời khỏi đó! Không bao giờ trở về nữa.” Hắn hừ nhẹ một tiếng, xoay người muốn đi. “A Lạc!” Mộ Dung Cảnh gọi hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không biết phải giải thích cho đệ đệ này như thế nào. Kỳ thật rất nhiều chuyện căn bản không cần giải thích hắn đều có thể biết! “A Lạc, đừng tùy hứng. Nam Man đã không còn ai có khả năng gây tổn thương cho ngươi.” A Lạc phút chốc xoay người, như thể tức giận trợn mắt nhìn Mộ Dung Cảnh: “Rốt cuộc là vì cái gì? Nam nhân kia cực kì độc ác như vậy, căn bản là không yêu thương gì cha, diễn trò! Một mực diễn trò mà thôi! Tại sao ngươi cho hắn trông nom giang sơn? Quay về Nam Man, quay về nơi vốn thuộc về ngươi đi! Mang theo Sơ Tuyết và nữ nhân kia đi cùng Nam Man cũng không có sao hết! Hà cớ gì cứ ở chỗ này?” Không giải thích được, hắn không lí giải được loại tình cảm này! Suy tính cái gì? Để cho một kẻ muốn giết người của mình giữ giang sơn sao? Nhớ lại một đêm huyết chiến Hàm Thành, hắn liền hận đến cắn răng! Trong mắt Mộ Dung Cảnh hiện lên sự đau đớn, hắn trầm giọng nói: “A Lạc, Bắc Uyển là Sơ Tuyết…” Bởi vì Sơ Tuyết, nơi này tất cả là thuộc về Sơ Tuyết. Làm sao có thể lại vứt bỏ đi được? Không nói trước được là Sơ Tuyết sẽ không đi theo. Mà cho dù đi, thì hắn cũng an tâm sao? A Lạc nghiêm túc không nói. Chỉ nhìn chăm chú Mộ Dung Cảnh một hồi lâu, rồi cũng không nói bất kì điều gì, liền lựa chọn xoay người rời khỏi. Hắn bước ra khỏi cung Triêu Phượng. Nhanh chóng trở lại vườn mai. Chỉ là, lúc đến cửa vườn mai, hắn ngừng lại. “Hẳn là nên bước ra.” Cũng không hiểu ra sao cả, A Lạc lại nói một câu với cảnh đêm yên tĩnh. Nhàn nhạt nói một câu, vào thời khắc này quả là đặc biệt rõ ràng. Nhất là lúc ban đêm, tại một nơi im lặng như vậy, trong lúc không thấy bất luận kẻ nào thì nói một câu này… Từ trong bóng tối, một thiếu niên chậm rãi bước ra. Sơ Tuyết nheo mắt, ngập ngừng, “Ca, ngươi phát hiện ta…” Hắn lúc đầu rất cẩn thận. “Ngay từ đầu thì không biết. Tại lúc ta điểm huyệt tên kia, khi hắn mang theo thứ gì đó vào nhà thì lúc ấy ta đã biết. Bởi vì ngươi thiếu kiên nhẫn.” Nhưng giọng điệu A Lạc không tốt lắm. “Không phải để cho đệ nghỉ ngơi sao? Ra ngoài làm gì? Vậy thì đệ cũng định lợi dụng nhị hoàng huynh ?” “Đệ không có…” Sơ Tuyết cụp mắt, con ngươi dao động lóe ra hơi nước. Hắn không hề lợi dụng ai, tất cả điều này chỉ là ngẫu nhiên. Lúc đầu Sơ Tuyết đột nhiên bừng tỉnh, nhớ ra còn có chuyện chưa làm xong, muốn tiếp tục làm thì lại phát hiện không thấy vật đó. Ngược lại lại trông thấy hắn đi ra ngoài, nên cùng lại đây vừa vặn nhìn thấy một màn kia. “Có đúng là rất cảm động không? Có một người hoàng huynh giỏi như vậy…” A Lạc không thể nói là tư vị gì. Người kia đã từng chỉ tốt bụng đối với hắn, còn hiện tại thì sao? Sau khi rời đi lại bảo vệ được một người khác? Nói không đố kỵ cũng là giả, thật sự đố kỵ đi. Chính là, phức tạp mà biết chính mình rất không có lý do, bởi vì người hắn muốn bảo vệ là Sơ Tuyết. Sơ Tuyết cũng là đệ đệ mà hắn thích… Quả nhiên, hai người bọn họ thật không hổ là song sinh, thật không hổ là cùng từ trong bụng một mẹ sinh ra, tất cả những gì thích đều là giống hệt như nhau! “Ca…” “Đừng lo lắng. Coi như là di chiếu này truyền ra ngoài, đối với Mộ Dung Cảnh cũng sẽ không ảnh hưởng. Việc lục đục với nhau thế này, chúng ta đã thấy nhiều. Từ xưa không có đế vương nào lại tin tưởng người khác. Đúng rồi, coi như là phụ vương ta, ông ấy cũng chưa từng có lựa chọn ta. Phụ vương đệ hạ loại di chiếu này cũng không có gì lạ. Ông ấy cũng không coi là quá vô tình, ít nhất là vào lúc phát hiện có điều khác thường thì sau này mới giết.” A Lạc đi đến trước mặt Sơ Tuyết, trả lại di chiếu cho hắn. Đây là một đạo chiếu thư cực kỳ bí mật. Là chiếu thư cho Tiếu gia, từ chiếu thư này mà xét, thân là đế vương mà có loại lo lắng đó thì cũng không có gì đáng trách. Ông ta ngay từ đầu tin tưởng Mộ Dung Cảnh, nhưng lại không lựa chọn tin tưởng đến cùng, âm thầm giữ một đạo di chiếu để phòng bất trắc. Nếu như Mộ Dung Cảnh có ý phản nghịch hoặc là tư thông Nam Man, tức thì âm thầm giết. Vào lúc hạ chỉ lại hiển nhiên vẫn còn nhớ đến thân tình, nhớ tới thê nhi trong cung, chỉ sợ giết Mộ Dung Cảnh thì họ sẽ bị liên lụy. Cho nên mới đặc biệt chuẩn ám sát, mà không cần kiêng nể gì. Nhưng không kiêng nể gì, tất nhiên cũng sẽ liên lụy đến người còn lại… Bây giờ nhìn lại, Tiếu gia cũng vẻn vẹn là phụng mệnh hành động. Không đúng, hoặc là nói, cũng coi như nửa người bị hại. Nói một nửa, là bởi vì là có một nửa do Tiếu gia tự tìm. Chấp hành hay không chấp hành mật chiếu, quyền chủ động vẫn ở trong tay lão tướng gia. Dù sao trong di chiếu kia cũng nói, phát hiện có lòng phản nghịch thì mới chấp hành. Một đoạn thời gian kia, giữa Mộ Dung Cảnh và Tư Mã Lạc qua lại rất nhiều, khiến phát sinh hiểu lầm cũng không kỳ quái. Tất cả xem ra, đều là xảy ra một cách đương nhiên. Mọi việc cho tới hôm nay, cũng không phải vô duyên vô cớ. Sơ Tuyết cầm di chiếu mà tay hơi run rẩy, vì kích động. Hắn vốn sợ hoàng huynh biết bí mật sẽ tức giận, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên nói ra một câu kia. Chỉ là thật xin lỗi đối với phụ vương của mình, đến cuối cùng vẫn không thể giữ nổi một bí mật này. Hiện nay, chân tướng đã hiện ra cũng không xem như hắn nói, cũng không hề làm trái với sự chấp thuận đối với Tiếu Trọng Chi. “Sơ Tuyết, chuyện này… Có lẽ đừng cho nữ nhân kia biết đến thì tốt hơn, cho bà ấy có một hồi ức tốt đẹp. Dù sao bà ta cũng lớn tuổi, trong lòng không chịu nổi dày vò.” A Lạc tức giận phun ra một câu từ trong miệng. Mặc dù giọng điệu không tốt lắm, nhưng lại khó nén ân cần ở trong đó. “Vâng. Nhưng mà ca, hoàng huynh liệu có thể sẽ rất khó lòng…” Sơ Tuyết có một cảm giác hơi nhẹ nhõm. Khi các hoàng huynh còn không biết chân tướng thì hắn sợ hãi. Hiện tại bọn họ đã biết, nhưng cũng không hề phát sinh tình hình hỏng bét như hắn dự đoán thì trong lòng lại cảm kích không thôi. Trước đây, hắn thật sự suy nghĩ mãi, khi hoàng huynh biết là phụ vương muốn giết chính mình thì sẽ thế nào? Khẳng định là không tốt. Nếu như mẫu hậu biết chân tướng, lại sẽ chấp nhận như thế nào? Tuyệt đối là thương tâm thất vọng. Tựa như ban đầu, khi hắn nghe được chân tướng, lúc nhìn thấy di chiếu thì đó là một loại thất vọng có nhiều hơn, rung động lại có nhiều hơn. A Lạc giơ một cánh tay, đặt trên bả vai Sơ Tuyết. Rồi kéo hắn hướng tới bên cạnh mình “Này! Hoàng huynh của ngươi là ai vậy? Những người thế này làm sao có thể sẽ cho chút việc nhỏ này làm dao động được? Không phải là một phần di chiếu sao? Phụ vương ngươi đều chỉ là suy nghĩ vì Bắc Uyển giang sơn, dù sao hoàng huynh ngươi không phải con đẻ của ông ta, nên nếu có một ý nghĩ thế này thì cũng không kỳ quái. Rồi hãy nói sau, nếu như đổi lại là ta… Hình như cũng sẽ để lại mấy bản như thế. Đúng rồi, ta mà có thể hiểu được, tên kia đương nhiên cũng có thể hiểu được!” Người nào đó càng nói càng khẳng định, đến khi nói xong liệu có biết được chính mình nói gì?! Chính mình lúc trước còn kinh ngạc đến mắt trợn ngược, từ lúc nào mà hắn trở nên vĩ đại như vậy? Nói ra như một sự việc khác vậy. Hiểu ra! Lại chính là một sự việc như vậy. Tâm tình buồn bực vừa rồi, như vừa nghĩ thế thì thật ra cũng không có gì. Mẫu hậu của hắn! Giận thì giận, nhưng thói đời này chính là như thế. Trước mắt Sơ Tuyết không có việc gì là tốt rồi… Còn lại đều không quan trọng. “Ca…” “Đi, đừng suy nghĩ nhiều. Chúng ta ngủ đi. Nếu không ngủ, trời cũng sắp sáng rồi, đêm nay… Ha ha, chúng ta cũng ngủ chung vậy.” Hắn túm lấy Sơ Tuyết hướng về phía lầu. Sơ Tuyết là hoàn toàn bị động, tâm tình khiến cho hắn rối bời, giờ thì cũng có đôi chuyện đã thông suốt. “Ca…” “Cái gì?” “Có các người thật tốt…” “Ta tốt, hay là Mộ Dung Cảnh tốt?” “Đều tốt cả…” “Không được! Ngươi phải nghĩ là so với hắn thì ta tốt hơn một chút. Tính từng điểm tốt, so với hắn thì ta cũng nhiều hơn.” “A…” Sơ Tuyết thả lỏng, chỉ là, hắn thực sự thả lỏng được sao? Chuyện này ngay cả chính hắn cũng là không hiểu rõ được… ****** ****** Đồng thời, cung Triêu Phượng. Dưới ánh nến, Mộ Dung Cảnh ngây người ngồi trên ghế, đã một lúc lâu không nói gì. Tố Nhi im lặng ngồi ở một bên. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tố Nhi, trong mắt hoàn toàn trống rỗng, cực kỳ bối rối sợ hãi. Nhưng chỉ một lát, dần dần khôi phục, cũng lộ ra kiên định. “Tố Nhi, ta sẽ trông nom Bắc Uyển, thay Sơ Tuyết coi giữ Bắc Uyển.” “Ta biết.” Tố Nhi từ từ nghiêng sang, kéo hắn lại. Chỉ cần là người, nội tâm cho dù kiên cường đến đâu thì rốt cuộc cũng sẽ có lúc yếu ớt, cũng có lúc phải mềm yếu. Nàng hy vọng vào lúc đó, chính mình có thể ở bên cạnh hắn. “Tố Nhi, sau này chúng ta có thể ở chung một chỗ hay không?” “Chỉ cần ngươi nguyện ý, chúng ta sẽ luôn ở chung một chỗ…” “Ừ…” Chỉ cần hắn nguyện ý? Đúng vậy, nàng vẫn còn lưu lại một cánh cửa… Tuy nhiên loại dư địa này cũng là chuyện đương nhiên. Sáng sớm hôm sau. Trời trong nắng ấm, hoàng cung cũng yên bình. Tất cả chuyện đêm qua, phảng phất chỉ là một giấc mộng, mà thời gian tiếp tục trôi đi. Viêc triều chính vẫn do Mộ Dung Cảnh xử lý. Hôm nay Nam Man sứ giả, đến Mộ Dung Cảnh cũng khiến cho A Lạc cấp tốc thay chính trang, rồi ngoan ngoãn xuất hiện trong đoàn sứ giả. Đương nhiên, hắn là cũng giống như trước kia, vẫn đeo mặt nạ. Cái mặt nạ này hắn muốn bỏ ra lúc nào, chỉ có chính hắn biết. Hẳn khi gỡ xuống, phỏng đoán cũng là ngày hắn lên đế vị. Người trong Sứ đoàn nhìn thấy Mộ Dung Cảnh, cũng kinh ngạc một hồi lâu. Bởi vì trong số bọn họ cũng có người bí mật bày mưu đặt kế điều tra cái chết của Mộ Dung Cảnh. Lần này thì hay rồi, người sống sờ sờ ở chỗ này, còn cần phải đi điều tra sao? Truyền thuyết không tin, thấy người tận mắt cũng không khỏi không tin. Mộ Dung Cảnh thiết yến chiêu đãi bọn họ, trong đó Sơ Tuyết cũng đã xuất hiện. Một thân long bào, oai phong trang nghiêm. Hắn không chiêu đãi bao lâu, yến hội được một nửa liền lui xuống. Trở lại cung Thiên Thọ ở cùng một chỗ với mẫu hậu. Hôm nay hắn vui đùa cho mẫu hậu rất vui vẻ, còn vẽ cho mẫu hậu một bức bức họa, vừa đẹp vừa giống. Thái Hoàng Thái Hậu nhìn mà vui mừng không thôi. Tố Nhi ở một bên lẳng lặng nhìn. Hôm nay Sơ Tuyết rất đặc biệt, nhìn thì dường như rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại cười. Không phải một loại mỉm cười nhợt nhạt giống như trước kia, mà là kiểu thoải mái cười to, quả là một hình ảnh mẫu tử hoà thuận vui vẻ. Hồi tưởng lại những chua xót đã qua, một màn trước mắt này phảng phất tựa như đang nằm mơ vậy. “Hoàng tẩu, ta cũng họa một bức, thế nào?” Sơ Tuyết hình như nổi hứng trổ tài họa. Tố Nhi còn chưa nói gì, Thái Hoàng Thái Hậu liền cười mà mở miệng “Rất tốt, hiếm khi Sơ Tuyết có tâm trạng này. Các ngươi cứ trò chuyện tiếp, ta đi nghỉ một lát, rất mệt rồi.” Dứt lời, Thái Hoàng Thái Hậu do cung nữ đỡ đi vào bên trong. Lần này, Tố Nhi muốn cự tuyệt cũng không được, nhưng vốn là nàng cũng không hề nghĩ tới phải cự tuyệt. Gật đầu cười đáp ứng, Sơ Tuyết bảo nàng ngồi ở bên cửa sổ phẩm trà. Hắn ở bên cạnh cách đó không xa, mỉm cười cầm bút vẽ. Nói đến người mẫu, Tố Nhi đâu phải là một người mẫu tốt, thỉnh thoảng cử động vài cái, tư thế cũng thay đổi vài lần. Nhưng mà, cho dù nàng cử động như thế nào, đối với người vẽ tranh không có một tia ảnh hưởng nào. Chỉ là ngẫu nhiên, hắn lại nhìn nàng xuất thần… Trong mắt người ngoài, Sơ Tuyết trông như nghĩ thế nào thì vẽ thế nấy. Tuy nhiên, chỉ có trong lòng hắn biết, hắn dù nhắm mắt lại thì cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của nàng. Coi như không hề nhìn thấy nàng, thì hắn vẫn có thể vẽ ra tuyệt vời chân dung đó. Bởi vì hắn đã vẽ qua vô số lần… Sơ Tuyết vẽ lần này, thật sự là vẽ rất chậm. Là dụng tâm để vẽ, hoặc là tận lực làm chậm lại, chỉ có chính hắn rõ ràng. Trầm Tố Nhi thật sự cũng không lưu ý. Rất nhiều lúc, nàng cũng lẳng lặng nhìn hắn. Trong lòng mơ hồ chua xót. Hiện nay, mỗi lần nàng nhìn thấy Sơ Tuyết, trong lòng sẽ thoáng đau. Hồi tưởng lại trước kia, một thiếu niên áo quần trắng tinh, đứng lặng im hồi lâu trong bụi hoa mai rậm rạp, dáng dấp tuấn tú vượt khỏi đời thường. Hiện nay, nhoáng cái đã năm năm. Hắn hình như cũng không có thay đổi chút nào, vẫn là bộ dáng năm đó. Một năm nay, Mộ Dung Cảnh vắng mặt. Ngày ngày nàng đều ở chung một chỗ cùng hắn, nhưng cũng rất ít nhìn thấy hắn cười giống như hôm nay vậy. Khi đó, không biết là do tâm tình của nàng, hay là không hề lưu ý đến. Thật sự, ngày ngày đều chung một chỗ, nhưng không có cảm giác được thời gian trân quý. Một năm nay, nếu như không có hắn, có thể nàng sẽ không gượng dậy nổi, cũng sẽ không được kiên cường như vậy. Nói là nàng chiếu cố hắn, chiếu cố mẫu hậu, nhưng chẳng phải là chính hắn chiếu cố nàng sao? Con người, chẳng lẽ tới khi mất đi rồi mới hiểu giá trị của nó sao? Không nên! Nàng không muốn mất đi! Trong mũi cay cay, hốc mắt hơi đỏ! Nàng vội vàng phẩy tay nhìn về phía ngoài cửa sổ, lại trừng mắt nhìn, để ngăn cản nước mắt sắp sửa tràn ra. Để làm gì đây? Nàng mắng chính mình đã đến đây! Thật sự là càng ngày càng vô dụng. Một người quả nhiên không thể có quá nhiều ràng buộc, đặc biệt là về tình cảm. Những thứ quan trọng càng nhiều, như vậy nỗi sợ hãi sẽ mất đi, hoặc là cơ hội bị mất đi lại càng nhiều hơn! Giống như lúc mới đầu đến đây thật tốt, nàng cũng không có người nào, người nào cũng không quan trọng! Chỉ có chính mình, chỉ có chính một mình mình, cái gì cũng không quan tâm! Cái gì cũng không cần nghĩ! Chỉ là sinh sống một ngày thì biết một ngày, qua được một tháng là xong một tháng. Trên thế giới này, quả nhiên mọi thứ đều có hai mặt. Nếu đã có được rồi, lại một ngày nào đó cũng bị thử mất đi, càng quan trọng thì khi mất đi liền càng đau khổ… Đảo mắt đã trôi qua ba ngày. Sơ Tuyết nhìn thì có vẻ không có gì khác thường. Hắn đều rất tốt đối với mỗi người, tốt đến mức làm cho người khác bất an. A Lạc vốn cùng phải trở về nước với sứ giả, chỉ là hắn không muốn quay về. Hắn bèn viết một lá thư, nói rõ đầu đuôi, muốn lùi ngày trở về lại một tháng. Một tháng là cực hạn, lại lâu hơn nữa chỉ sợ không đến vài ngày, phụ vương hắn sẽ phái người tới đón. Thời gian lại trôi qua vài ngày, Dược lão nhân cũng đã rời đi. Trước khi rời đi, lão lại lặng lẽ nói vài câu bên tai A Lạc, làm hắn khiếp sợ không thôi! Hắn ngây ra như phỗng đứng tại chỗ, ước chừng hơn một khắc canh giờ mà vẫn chưa lại thần được. Thì ra Sơ Tuyết đã biết? Cái gì hắn cũng biết? Nửa tháng, thật sự đã qua nửa tháng. Sơ Tuyết biết chính mình không sống được bao lâu, đến bây giờ đã qua có nửa tháng mà hắn lại cũng không nói gì? Vẫn còn giống như người không hề có chuyện gì, cứ tiếp tục sống. Thật sự là thằng bé hiểu chuyện, chỉ là càng hiểu chuyện như vậy, lại càng làm người khác đau lòng. Bây giờ nhìn lại, cũng chỉ có nữ nhân kia ở cung Thiên Thọ không biết mà thôi. Làm sao bây giờ? A Lạc đành chịu bó tay! Hắn vội vàng tìm tới chỗ Mộ Dung Cảnh. Lúc này Mộ Dung Cảnh đang ở Ngự Thư Phòng. Đến khi Mộ Dung Cảnh nghe xong những lời A Lạc nói thì cũng kinh ngạc một lúc lâu. Dần dần, con ngươi sâu thẳm tối sầm đi: “A Lạc, Sơ Tuyết không muốn chúng ta khổ sở, chúng ta đây sẽ sống được hài lòng hơn một chút. Giống như đại gia đình bình thường cùng vui vẻ sống chung một chỗ cho qua ngày… Khiến cho hắn không còn tiếc nuối mà đi.” Hắn không hề từ bỏ! Những ngày này, hắn vẫn một mực tìm kiếm. Phái người đi mọi nơi tìm kiếm phương thức và thần y có khả năng cứu chữa. Chỉ là cũng không có bất kì tin tức gì! Bởi vì hắn đã đi tìm quá nhiều năm, nếu là thật sự có thì cũng có thể tìm được sớm hơn rồi. A Lạc suy sụp ngã trên giường, liếc mắt đọc lướt qua tấu chương có trong sớ của Mộ Dung Cảnh: “Ta đã biết. Khó trách những ngày này Sơ Tuyết xem ra…” Xem ra sống có vẻ thật hài lòng, chỉ là sự hài lòng có vẻ giả tạo. Thời gian vẫn cứ trôi qua từng ngày từng ngày. Có chút hận, hận thời gian tại sao lại trôi qua nhanh như vậy! Đối với những người sắp ly biệt mà nói, thời gian là quí giá cỡ nào. Sơ Tuyết đều tốt bụng đối với mỗi người. Đảo mắt, lại qua một tháng sau. A Lạc vẫn còn phải quay về Nam Man một chuyến. Hắn nói, trở về bẩm báo cho phụ vương biết rồi còn có thể trở về. Vốn là chỉ nói lời từ biệt trước cửa cung, nhưng mà Sơ Tuyết cố ý muốn tự mình đưa A Lạc đến ngoài cửa thành. Ở cửa thành, hắn lấy trà thay rượu, cười yếu ớt nói: “Ca, thuận buồm xuôi gió.” “Ừ, ta đã biết. Phải chờ ta, ta sẽ nhanh chóng quay lại Bắc Uyển.” A Lạc uống cạn trà trong chén, ôm đi ôm lại Sơ Tuyết: “Chú ý nghỉ ngơi, nhớ cho kỹ, nhất định phải chờ ta! Bảo trọng!” “Vâng, chú ý dọc đường đấy.” Sơ Tuyết mỉm cười đáp lại. Hắn đứng ở trước cửa thành, một mực nhìn tuấn mã của A Lạc chạy đi như bay. Nụ cười dần dần mất đi, trong mắt hoàn toàn chỉ còn lại sự không đành lòng và cô đơn. Lần này đây phân li, có thể là một lần cuối cùng, cảm xúc biệt ly dưới đáy lòng có thể nghĩ. Sơ Tuyết đứng lặng im một lúc lâu, Trần Thủ tới đón hắn . Cùng Trần Thủ hồi cung, Sơ Tuyết cũng tịnh không có gì khác thường. Cả nhà dùng bữa chung một chỗ, rồi lại cười cười nói nói. “Hoàng huynh, nhị hoàng huynh có đúng là không muốn làm hoàng đế Nam Man? “Ừ, khi trở về ta đã quyết định .” “Khó trách, chỉ là người giống như nhị hoàng huynh vậy… lại sẽ chịu đựng được cô đơn tịch mịch, ở trong cung làm đế vương sao?” “Cái…này… Ha ha!” Mộ Dung Cảnh cười một tiếng “Cái này có lẽ không thích hợp để nói cho lắm. Nhưng để cho hắn làm một đời minh quân, cũng không phải không làm được.” “A, điều này cũng đúng. Nhị hoàng huynh rất lợi hại, chỉ là bình thường không để lộ ra.” Mộ Dung Cảnh ngồi ở bên cạnh Sơ Tuyết, theo thói quen ngắm nghía những sợi tóc xanh của hắn rủ xuống bả vai, cười khẽ mà nói: “Hắn lộ ra với chúng ta để làm gì? Chúng ta cũng không phải kẻ thù của hắn, mà là thân nhân, thân nhân! Mẫu hậu, ngươi nói có đúng vậy không ?” “Đúng. Lạc nhi là mạnh miệng mềm lòng. Chỉ là… Hắn còn giống như vẫn chưa tha thứ cho mẫu hậu.” Thái Hoàng Thái Hậu lặng lẽ cười, cầm lấy trái cây mà Tố Nhi đưa tới. Tố Nhi lại đưa trái cây đã bóc vỏ cho Sơ Tuyết, cười nói chen vào “Mẫu hậu, hắn là khẩu thị tâm phi. Đã sớm tha thứ người, chỉ là không chịu mở miệng. Có lúc nét mặt lại tùy hứng giống như trẻ con, khả có đôi khi thật sự khô cằn.. Khi nào hắn trở lại, chúng ta lại tiêu sầu cho hắn.” “Ta đồng ý lời của Tố Nhi. Còn Sơ Tuyết thì sao? Có đúng thế là cũng cho như thế không?” Mộ Dung Cảnh bắt đầu phụ họa, ánh mắt nhìn về phía Sơ Tuyết mà hỏi. Cho dù bất cứ lúc nào, hắn cũng sẽ không để cho Sơ Tuyết cảm giác thấy cô độc. Sơ Tuyết ha hả cười một tiếng, nói tiếp: “Đệ cũng đồng ý… Có điều là, nếu như nhị hoàng huynh biết chúng ta nói hắn như vậy, hắn có thể tức đến muốn đập bát hay không?” “Ha hả…” Thời gian trân quý, thời gian vui vẻ gặp nhau cũng trân quý. ****** ****** ***** Sáng sớm hôm sau. Mộ Dung Cảnh trong lúc vào triều. Sơ Tuyết đột nhiên mặc long bào xuất hiện. Hắn cười yếu ớt như gió thoảng, ôn hòa nho nhã phi phàm, chậm rãi ngồi trên đế vị. Văn võ bá quan dưới điện hô to vạn tuế. Mộ Dung Cảnh đứng ở một bên, cũng thầm cảm thấy không ổn. Hoàng đế đã qua gần hai tháng không hề vào triều, nay đột nhiên bắt đầu. Đừng nói là Mộ Dung Cảnh, coi như là văn võ bá quan đều cảm giác được quỷ dị. “Chúng ái khanh bình thân.” Giọng nói ôn hòa nho nhã làm người khác nghe như cây đón gió xuân. Sơ Tuyết mỉm cười, hai mắt đảo qua người ở dưới điện. Đầu tiên là đàm luận một chút về chuyện trong triều. Gần đây cũng không có phát sinh đại sự gì, vì vậy, hắn lại bắt đầu trò chuyện về việc nhà. Ân cần thăm hỏi tất cả mọi người trong ban “Mọi người không cần giữ lễ tiết. Nói chuyện phiếm một phen, cũng không có gì không thể.” Được Sơ Tuyết khích lệ, cũng có mấy người bắt đầu nói. Nhưng mà, Mộ Dung Cảnh xem ra, bọn họ dẫu có nói gì đi chăng nữa thì cũng chỉ là một số chuyện không liên quan đến việc cấp thiết. Mọi người cũng thật sự thận trọng, sợ lại xảy ra chuyện gì đó không sửa chữa được. Kết quả như thế, cũng không lấy gì làm kỳ quái, ở trên triều ai dám phớt lờ? Chỉ là trước mắt nhìn thấy, Sơ Tuyết nghe thật nhiệt tình. Điều đó làm hắn khó hiểu, cũng bất an… Trò chuyện khá lâu, về cảm giác hắn cũng có chút mệt. Sơ Tuyết cởi mở cười một tiếng, “Được rồi, nói nhiều như vậy, trẫm hôm nay cũng nói chút chính sự.” Ánh mắt của hắn đảo qua, văn võ bá quan lập tức lại quay về chỗ mà nghiêm túc đứng thẳng, mắt nhìn thẳng lắng nghe. “Trẫm lên ngôi cũng đã hơn một năm, may là cũng không gây ra trò cười gì lớn, cái này cũng ít nhiều nhờ có các vị ái khanh ở bên hỗ trợ. Trong ngày lên ngôi, trẫm cũng nói qua, chỉ là tạm thời thay thế vị trí, nay vừa lúc hoàng huynh ta đã trở về, trẫm cũng quyết định thoái vị, trả lại đế vị cho huynh.” Sơ Tuyết vừa nói ra lời này, trên điện hoàn toàn chỉ thấy tiếng hít hà. Mộ Dung Cảnh cũng kinh ngạc nhìn về phía hắn. Mà Sơ Tuyết vẻn vẹn mỉm cười nhìn lại Mộ Dung Cảnh, cười khẽ mà nói: “Hoàng huynh, người cũng không nên nói gì chối từ. Tuyên chỉ!” Ánh mắt của hắn quét về phía tuyên quan vừa rồi xuất hiện cùng hắn. Hôm nay vào triều, Sơ Tuyết sớm có chuẩn bị, đơn giản là muốn trước mặt văn võ bá quan, truyền lại Bắc Uyển đế vị cho Mộ Dung Cảnh. Hắn cũng tự biết thời gian của mình không còn nhiều, xử lý tốt việc này sớm hơn một chút, thì có một khắc an tâm sớm hơn. Thánh chỉ vừa tuyên. Mộ Dung Cảnh quỳ xuống tiếp chỉ trong sự im lặng, cái gì cũng nói không nên lời. Sơ Tuyết không hề thương lượng cùng hắn, cái gì cũng không nói liền làm như vậy. Đó cũng là Sơ Tuyết quyết ý, hắn chậm rãi đứng lên, cũng bước xuống bậc thang đế vương, đi đến trước mặt Mộ Dung Cảnh. Hắn chậm rãi lấy xuống đế miện, tự mình đội cho Mộ Dung Cảnh mà xúc động nói: “Hoàng huynh, sau này Bắc Uyển liền giao cho người…” Mộ Dung Cảnh quỳ trên mặt đất, cụp mắt không nói. Năm ngón tay gắt gao xiết chặt cũng biểu hiện sự kích động của hắn, hoặc là phẫn nộ. Có điều là phẫn nộ này, hắn là không chỗ phát tiết. Sơ Tuyết làm như vậy, rõ ràng là sợ hắn cự tuyệt, nên cho hắn một chiêu tiền trảm hậu tấu! Như vậy coi như hắn có ý kiến, thì ở trên đại điện cũng không thể phát biểu, cũng không thể cự tuyệt, cũng không thể dùng bất cứlí do gì để rút lui. Bởi vì quan hệ trọng đại. Vua của một nước, làm thế nào có thể nói cho là cho? Trái ngược, hắn lại làm thế nào có thể nói chối từ liền chối từ? Văn võ bá quan không một người có ý kiến phản đối. Mặc dù Sơ Tuyết xử lý triều chánh gọn gàng thứ tự, nhưng dù sao vẫn còn không bằng Mộ Dung Cảnh hơn mười năm tích lũy uy vọng. Vả lại, Mộ Dung Cảnh nguyên cũng là đế vương Bắc Uyển, chỉ là bởi vì vụ án Hàm Thành nên mất tích mà thôi. Trước mắt đối với thân phận của Mộ Dung Cảnh, người biết cực ít. Hơn nữa hiện nay vụ án Hàm Thành đã qua không ai nhắc lại. Khi hắn vừa trở về thì cũng có triều thần dâng tấu muốn tra rõ. Chỉ là hắn nói lúc ấy chính mình ngất đi, đối với mọi chuyện cũng hoàn toàn không biết gì cả. Sau này được người ta cứu đi, lúc tỉnh lại đã là một năm sau . Nỗi băn khoăn vẫn còn, nghi án vẫn là nghi án, nhưng cũng không có bất cứ chứng cớ gì nên cũng không giải quyết được gì. Sau khi Sơ Tuyết truyền ngôi, tức thì lui xuống. Hắn bước tới lối vào đại điện chuyên dành cho đế vương thì mỉm cười quay đầu, ánh mắt sáng ngời lưu động mà nhìn Mộ Dung Cảnh thật sâu, mang theo sự lưu luyến cũng có vẻ không đành lòng. Một lát sau, hắn kiên quyết xoay người nhanh chóng đi vào trong điện. Đại điển lên ngôi gì gì đó, Mộ Dung Cảnh nói tất cả cứ làm đơn giản, phát Hoàng bảng, chiếu cáo thiên hạ là được. Các đại thần vội vàng chúc tụng. Mộ Dung Cảnh tuyên một câu “Có việc khải tấu, vô sự bãi triều”. Không có việc gì, tức thì bãi triều…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang