[Dịch]Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Sưu tầm

Chương 11 :  Lộ rồi! Nữ nhân, ngươi không sợ trẫm?

Người đăng: 

.
Hoàng Thượng đột nhiên đưa ra khẩu dụ, làm Phượng Cung loạn thành một đoàn. Hoàng Hậu đang ngồi trên phượng tháp (*giường hoàng hậu, nản hết long tháp rồi phượng tháp*), người nào đó vẫn đang buồn ngủ mắt mở rồi lại nhắm, lại ngáp vài cái, một ngàn một vạn lần không muốn bị Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi đánh thức dậy. Trầm Tố Nhi vẻ mặt đau khổ, khóc không ra nước mắt, tự nói tự nghe lẩm bẩm: “Ông trời a, ta càng ngày càng không có địa vị, mấy nha đầu này cũng càng ngày càng không sợ ta, bắt ta làm việc ta ko muốn a……” Hai người này như thể lão cha lão mụ (*mẹ*) của nàng vậy, nói hết cái này tới cái kia. Mặc dù nàng cảm thấy rất uất ức đau khổ trong lòng, nhưng cũng ko thể ko quấy nhiễu giấc ngủ của nàng a? Hơn nữa, hoàng cung quả nhiên là nơi lấy mạng người a, vì một cái thỉnh an liền bắt người ta dậy luôn…… Rất không có nhân đạo! “Ta còn muốn ngủ……” Không đi, không đi thỉnh an! “Hoàng Hậu nương nương, không thể xưng là ‘ta’, phải tự xưng là ‘bản cung’ chứ.” Tiểu Xuân Nhi lại ở bên tai lải nhải. Càng ngày càng thấy lo lắng, nàng đã cảm thấy Hoàng Hậu đúng là ko phải nữ nhân bình thường, nhưng Hoàng Hậu này lại rất dễ sống chung, làm hạ nhân của nàng đúng là có phúc khí. “Được. Bản cung muốn đi ngủ……” Thì thào xong, Trầm Tố Nhi lại chui vào chăn mềm, đắp chăn kín đầu, tiếp tục ngáy như heo. (*chắc nói quá thôi, ngáy thế thì mất hình tượng quá hjz*) Tiểu Xuân sốt ruột, khẩn trương nói: “Công công đã nói rồi, lúc nữa Hoàng Thượng cùng với ngài đi Thiên Thọ Cung thỉnh an, sắp ko kịp rồi đấy!” “Uh……” Người nào đó đã bắt đầu đi vào giấc mộng. “Tiểu Xuân Nhi, đối với nàng lúc này, ngươi ko cần khách khí.” Tiểu Dong trực tiếp đem chăn mệt kéo mạnh ra, kinh nghiệm đã đúc kết từ lâu. Tiếp tục truyền thụ bí quyết: “Chúng ta nếu cứ sợ danh hiệu Hoàng Hậu của nàng, tùy ý để cho nàng ngủ, lúc nữa Hoàng Thượng đến, nàng vẫn chưa rời giường nổi, khả năng xấu nhất là nói một câu: Hoàng Thượng một mình người đi thôi, ta vẫn còn chưa ngủ đã mắt.” “A……” Tiểu xuân há hốc mồm, hoảng sợ nhìn thấy phía sau– không phải bởi vì Tiểu Dong nói như thế, mà là Hoàng Thượng thật sự đến đây?! “Tiểu thư, mau đứng lên!” Tiểu Dong bởi vì quay lưng về phía cửa vào, nên ko nhìn thấy Mộ Dung Cảnh. Mạnh mẽ kéo Trầm Tố Nhi vẫn đang say giấc nồng bắt phải ngồi dậy, một thân quần áo mặc ngủ trắng bóc giờ bừa bộn chẳng ra cái dạng gì, vừa nhìn là biết nàng tư thế ngủ quá xấu. “Hoàng, Hoàng Thượng……” Tiểu Xuân Nhi kéo kéo tay áo Tiểu Dong, kinh hoảng định nhắc nhở một chút. Tiểu Dong giật mình quay đầu, nhìn thấy Mộ Dung Cảnh thì cũng cả kinh, hai người ko nói cùng làm một lúc, cuống quít quỳ xuống hành lễ– Tiểu Dong âm thầm kêu khổ, vừa mới buông lỏng tay giữ tiểu thư, nàng lại dĩ nhiên lăn xuống giường ngủ tiếp, mà tư thế nằm lại cực kỳ bất nhã. Mộ Dung Cảnh lạnh lùng nói: “Các ngươi lui xuống.” Thần xui quỷ khiến thế nào định đi vào nhìn một cái. Không ngờ, lại gặp được tình trạng một nữ nhân đang ôm chặt lấy giường. Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi lui ra ngoài, cũng đem rèm che cửa hạ xuống. Mộ Dung Cảnh nhớ tới vừa rồi Tiểu Dong nói, nữ nhân này thực sự sẽ nói– Hoàng Thượng một mình người đi thôi, ta còn chưa ngủ đã mắt sao? Kháng chỉ, lại còn khinh rẻ trẫm? Nàng chẳng lẽ không sợ chết sao? Hắn đứng ở trước giường, từ cao nhìn xuống đánh giá Trầm Tố Nhi. Mái tóc đen nhánh bù xù đặt trên gối, rất là bừa bộn, thế nhưng nhìn kỹ lại thấy xinh đẹp, da mịn màng, mi như trăng non (*cong như trăng khuyết ấy*), hai má hồng hồng, rất vô tư, thanh khiết mê hoặc lòng người (*ngủ xấu thế mà cũng thấy đẹp được, ta sợ quá :-SS *). Chẳng hiểu sao càng nhìn lại càng thấy quen mắt? Rốt cuộc đã gặp nàng ở chỗ nào? “Nữ nhân, đứng lên!” Mộ Dung Cảnh lên tiếng. Nàng ngủ rất say, ngủ say tới mức hắn đố kỵ! Ở nơi Hoàng cung như nhà giam thế này, tại sao lại có người ngủ an ổn được? “Uh…… Uh……” Nàng ưm một tiếng thanh âm nhẹ nhàng lười nhác, nghe qua thật là có chút ám muội không nói thành lời. Thân mình xoay xoay, vốn tưởng rằng nàng sẽ cả kinh nhảy dựng lên, quỳ xuống xin Hoàng Thượng tha thứ vân vân, kết quả, nàng quay người lại tiếp tục ngủ? Mộ Dung Cảnh đôi mắt lạnh như băng trầm xuống. Hoàn toàn coi thường hắn?! Hắn thô bạo quyết định lần này phải giáo huấn nàng một trận, cho dù ba năm sau vẫn sẽ đuổi ra khỏi cung, nhưng trước mắt nàng chính là Hoàng Hậu của hắn, sẽ không cho nàng làm càn. Tay áo vung lên, mạnh mẽ ngồi xuống bên giường, giơ tay lên cao chuẩn bị cho nàng cái tát, nhưng khi giơ lên, bỗng nhiên– không thể xuống tay được. (*may mà còn ko xuống tay đấy, bình sinh ta ghét nhất đàn ông đánh vợ, tưởng đánh ta drop luôn hehe*) Thanh âm cảnh cáo lạnh như băng: “Nữ nhân, ngươi có biết người ngồi trước mặt ngươi là ai không? Là trẫm!” “Oh…… Hoàng Thượng a…… Đừng tới đây…… Ta có bệnh sẽ lây đấy……” Thì thào nói, nghe không ra có chút thanh tỉnh nào, lại còn thấy ầm ĩ, sờ soạng lung tung kéo chăn qua đầu. Lây bệnh?! Có lây bệnh hay không, ta đã sớm điều tra ra rồi. Nữ nhân này, quả thực là ăn nói lung tung quá– Mộ Dung Cảnh vừa định phát hỏa, bỗng nhiên, giật mình. Lây bệnh? Phụ cận Hoài Thành……?! Vì thế, hắn hạ thấp âm lượng, trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi: “Nữ nhân, trời mưa vì sao ngươi lại ko trú?” “Trời quang……” Thanh âm có chút quen thuộc…… Nàng giống như đang nói mơ. Mộ Dung Cảnh mặt sa sầm, ánh mắt cũng dừng lại, tiếp tục dò xét: “…… Quần áo ngươi bị ướt rồi.” “Có mặt trời a……” Sau một hồi, bỗng nhiên– Mộ Dung Cảnh kéo áo long phượng bằng gấm (*áo ngủ của nàng ta đang mặc ấy*), một tay kéo Trầm Tố Nhi dậy, một bóp chặt cằm nàng, cẩn thận nhìn mặt nàng. Ngày hôm đó hiện tượng giữa trời nắng lại mưa, khi trở lại trong cung lập tức tra xét tư liệu, hoá ra có những vùng thường xuất hiện hiện tượng này, hắn bình thường ở trong cung không nhìn thấy thôi. Nhưng là, sử sách ghi lại cùng lời nàng nói ko giống nhau. Không có nói kỹ càng tỉ mỉ như nàng, nên càng thấy tin lời nàng. Chỉ là lần đấy, nàng dám cự tuyệt tiến cung, làm hắn thường xuyên nhớ tới nàng. Mộ Dung Cảnh động tác ko hề thương hoa tiếc ngọc, làm cằm Trầm Tố Nhi đau gần chết, đầu cũng thanh tỉnh rất nhiều. Khi nàng nhìn rõ được nam nhân trước mắt là ai– nàng kinh ngạc trợn mắt, thì thào: “Hoàng, thượng……” “Quả nhiên là ngươi!” Mộ Dung Cảnh kiêu ngạo cất tiếng cười to! Cái này có được tính là tự chui đầu vô lưới ko? Thật sự là đi mòn gót giầy chẳng tìm thấy, lại có được ko tốn chút sức nào. Khó trách hắn vẫn cảm thấy nàng nhìn quen mắt, hoá ra đã sớm gặp qua nàng. Nếu ko phải lúc ấy khuôn mặt tròn tròn trẻ con của nàng bị bôi bẩn, thì đã sớm nhận ra rồi. Tiếng cười cuồng vọng (*ôi lên cơn điên*), truyền vào trong lỗ tai Trầm Tố Nhi, cũng làm cho cơn buồn ngủ của nàng chạy mất dạng! A? Thật sự là hoàng đế?! Nàng cả người di chuyển, muốn thoát khỏi tay Mộ Dung Cảnh, bởi vì động tác quá mạnh, quần áo ngủ liền trượt xuống, thoáng chốc, lộ ra một mảng lớn vai, da thịt trắng nõn nà, làm người khác kinh diễm ko thôi. “Nữ nhân, ngươi thế này có xem như là đang dụ dỗ trẫm ko?” Ánh mắt ám muội, có chút quái lạ. Hở vai, ở hiện đại là chuyện nhỏ, không có gì kinh ngạc cả. Trầm Tố Nhi thấy khó hiểu, mới vừa sáng sớm mà đã bị thần kinh à? (*bệnh thần kinh còn chia giờ sao??*) Nắm cằm nàng đau quá a! Sao đối xử với một mỹ nhân cũng tàn nhẫn như vậy chứ? Ô ô…… (*ôi mỹ nhân @@*) “Hoàng Thượng, ngươi như thế nào, lại ở…… chỗ này.” Trầm Tố Nhi gian nan nói ra, bởi vì hắn vẫn nắm chặt cằm nàng, ngữ điệu cũng không rõ ràng, đành phải nói từng từ từng chữ. Mộ Dung Cảnh ngón tay lạnh lẽo như có như không xẹt qua đôi môi đỏ mọng kiều diễm, buông nàng ra. Trong một khắc, Trầm Tố Nhi cảm thấy trống ngực nhảy loạn lên! Thật bất thường, là run rẩy, mà cũng có cảm giác kỳ lạ khác nữa…… Bất quá, cái cằm của nàng đã thoát khỏi nguy hiểm, nàng lập tức thấy thương xót cho cái cằm bị đau vuốt vuốt, lo lắng có phải bị trật khớp rồi hay ko? Hình như sờ sờ thì sẽ bớt đau. Bạo lực a bạo lực, bị gả cho một bạo quân cũng chẳng còn cách nào. Lúc này, nàng mới nhớ tới lời nói của Tiểu Dong với Tiểu Xuân Nhi, âm thầm kêu không xong rồi, cũng hiểu được lý do hắn xuất hiện ở nơi này. Vội vàng làm như ko có việc gì, âm thầm dặn mình ko thể rối loạn, từ từ nói: “Hoàng Thượng, thỉnh ngài chờ. Thần thiếp lập tức thay quần áo cùng ngài đi Thiên Thọ Cung thỉnh an.” Ngữ khí nói chuyện nhẹ nhàng cố ý che giấu, tự nhiên lại biểu lộ ra một chút lười biếng. Mộ Dung Cảnh con ngươi lạnh lẽo đánh giá, dừng lại trên khuôn mặt nàng. Ngữ điệu nàng nói chuyện trên đời ít ai có, không phải, là hắn ít khi nghe được. Bên trong không có cung kính, cũng không có tầm thường, có một ngữ khí ngang hàng, hắn chỉ cần cẩn thận nghe là đã phát hiện ra luôn. Lúc đại hôn không phát giác ra, là bởi vì không lưu ý, nếu bình thường đến đây, cũng khó có thể phát giác, đã để cho nàng nhàn nhã một trận rồi. Thiên hạ, cũng chỉ có nữ nhân này dám trêu đùa với hắn! “Đây là lần bao nhiêu trẫm với ngươi gặp mặt?” Thẩm vấn. Hắn cao cao tại thượng, giống như đang nói với một tên tội phạm, nếu cãi lời xử bắn luôn. Rất có áp lực, trời ạ! “Ta đếm đếm…… Hai lần, ba lượt…… Động phòng lần đó không tính, không thấy mặt. Thỉnh an tính một lần…… Ba lượt, không đúng, bốn rồi, hiện tại chính là một lần, a a……” Tiêu rồi! Ko cẩn thận nói thật mất rồi. Thật ngu ngốc, sai lầm như nhau lại phạm phải tận hai lần, có phải mới tỉnh ngủ, máu còn chưa lên đến não?? Mộ Dung Cảnh nghe vậy vẻ mặt hiện lên một chút bất ngờ. Vừa rồi hắn hỏi, thuần tuý chỉ muốn ra oai, nên đáp án nàng đưa ra cũng bất ngờ. Trước đại hôn, bọn họ đã gặp qua hai lần sao? “Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là ở chỗ nào?” Biết rõ mà vẫn cố hỏi, Mộ Dung Cảnh muốn tự miệng nàng nói ra, nhìn xem nàng giải thích thế nào, tiện thể tiêu khiển sau mấy ngày mệt nhọc đi, còn muốn vui vẻ tính toán với nàng. Trầm Tố Nhi thầm kêu không ổn, quả nhiên nói càng nhiều sai lầm càng nhiều. Vì thế, nàng ngượng cười nói: “Hoàng Thượng, ở, ở hoàng cung a, ta…… Nhìn thấy ngươi, ngươi không nhìn thấy ta, cách xa…… hơi xa xa.” Chân tướng không thể thừa nhận, nói rõ ra lại thừa nhận mình trêu đùa hắn. Lần thứ hai là tình huống đặc biệt, càng ko thể nói. Mộ Dung Cảnh nghiêng người liếc nhìn nàng, nhìn không thấy! Vẫn là nhìn không thấy, trên người nàng ko có vẻ kính sợ giống những người khác. Lẫm liệt bày ra uy nghiêm hoàng đế, lạnh nhạt nói: “Khi quân là tội chết.” Nghe vậy– Trầm Tố Nhi nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức héo quắt, chính là bởi vì việc này mới ko muốn có quan hệ với mấy kẻ có quyền thế. Động một tí đều có thể gặp nguy hiểm, ai mà thích chứ? Phút chốc, nàng đột nhiên tỉnh ngộ hô to: “Hoàng Thượng, cần phải đi thỉnh an! Thảm rồi thảm rồi, sắp muộn rồi, còn chưa rửa mặt chuẩn bị.” (*đánh trống lảng, tài thật*) Vừa rồi là sét đánh ko dậy, giờ thì chủ động chạy đi, còn hướng ngoài cửa hô bọn Tiểu Dong, nói mau mau chuẩn bị vân vân, khiến cho một đám người bối rối, vội lấy nước, khăn mặt, súc miệng, chải tóc, rõ ràng là làm việc rất có trật tự, nhưng tại nàng khẩn trương thúc giục, có vẻ bận rộn vô cùng. Mộ Dung Cảnh ngạo nghễ nhìn chằm chằm, nữ nhân này lại dám dùng chiêu dối gạt cho qua? Thế nên hắn liền ngồi một bên nhìn, không lên tiếng ngăn lại, thẳng đến lúc nàng phải thay quần áo– ngừng lại. Trầm Tố Nhi nháy nháy con ngươi thuần khiết như nước, yếu ớt muốn nói gì đó lại thôi, như kiểu gom đủ dũng khí mới dám nhìn Mộ Dung Cảnh vừa thẹn vừa xấu hổ cúi đầu, môi anh đào mở ra, tiếng thỉnh cầu nhỏ như muỗi kêu: “Hoàng Thượng, ta…… Thần thiếp muốn thay quần áo, có thể mời ngài tránh đi một chút?” Lời vừa nói ra, Tiểu Dong mắt sắp rơi ra ngoài, miệng quên khép lại! Tiểu thư nhà nàng giả bộ ngây thơ? Trời sắp sập rồi. Mộ Dung Cảnh khoé miệng run run, nàng có phải coi hắn là đứa ngốc để trêu đùa ko? Hết lần này đến lần khác? “Toàn bộ lui ra! Không có lệnh của trẫm ko ai được tiến vào.” Hắn ra lệnh một tiếng, Tiểu Dong cùng Tiểu Xuân Nhi nơm nớp lo sợ lui xuống, Trầm Tố Nhi cũng lui xuống, nhưng Mộ Dung Cảnh nhanh hơn một bước nắm chặt cánh tay nàng. Trầm Tố Nhi quay đầu nhìn lên sắc mặt xám xịt của hắn, đáy lòng hô lên xui xẻo rồi—chữa lợn lành thành lợn què rồi. Mấy cái tiểu thuyết xuyên qua ko phải thường viết như vậy sao? Nữ nhân thuần khiết giả bộ ngốc ngốc chính là đập phát chết luôn mà, mà mấy Hoàng đế Vương gia lại thấy vừa thú vị lại vừa đặc biệt, lúc sau liền tha cho nàng– ô ô! Tại sao chiêu này trên người nàng lại ko áp dụng được? Hành vi sao chép ấy, có khi lại rất hiệu nghiệm. Trong một khắc cửa đóng lại, Trầm Tố Nhi bị Mộ Dung Cảnh vứt thẳng xuống giường ko thương tiếc chút nào. Cũng may, giường Hoàng Hậu đặc biệt được coi trọng, mùa đông cũng sắp đến, ở phía trên có một tầng bông mềm mại, bị té xuống cũng không quá đau, người nào mà có khuynh hướng SM (*XOXO :”> *) khẳng định sẽ cảm thấy rất kích thích. Thế nhưng, Mộ Dung Cảnh lại ko giống như Trầm Tố Nhi dự đoán, gương mặt trầm mặc chắc chắn ko dễ dàng tha thứ. Đáy mắt hắn lửa nộ hình như càng ngày càng lớn. Mộ Dung Cảnh tức giận điên người đại khái là Trầm Tố Nhi té một cái, trong mắt chẳng những ko lộ ra kinh hoảng sợ hãi, cũng ko cầu xin, miệng ngay cả hừ một tiếng cũng không hừ, ngược lại lại khá thoải mái tiện thể lười biếng ngã lên giường nghỉ luôn. Trong mắt nàng còn có Hoàng đế hắn ko? Hắn một đế vương kiêu ngạo lại rất tôn nghiêm nhưng trong nháy mắt, trước mặt nữ nhân này lại chẳng còn chút gì! Từ một người luôn luôn được người ta nịnh nọt thổi phồng, cảm thấy người trong thiên hạ làm gì cũng phải nhìn sắc mặt hắn, đột nhiên xuất hiện một người ko coi hắn ra gì (Mặc kệ là nam nhân hay là nữ nhân), lúc này—đâm luôn một kiếm lên người nàng ngoài ra ko có cách nào tha thứ được. Cái loại quân lâm thiên hạ (*làm vua cúi đầu nhìn thiên hạ*) này, cảm giác ưu việt duy ngã độc tôn, rõ ràng đã bị khiêu khích. Hắn muốn trong mắt nữ nhân này có sự sợ hãi, chứng minh nàng coi hắn như trời. Bỗng nhiên, Mộ Dung Cảnh nguy hiểm sải bước tới giường, túm lấy bả vai Trầm Tố Nhi tàn nhẫn kéo lên, lạnh lùng nói: “Nữ nhân, ngươi có sợ trẫm không?” Trầm Tố Nhi lại chậm chạp cũng ko biết nam nhân trước mặt đang tức giận. Mơ màng chớp chớp đôi mắt đẹp, đang suy nghĩ xem mình sai ở chỗ nào? Vốn tự cho mình là thông minh, hay là– phiền toái a, dù sao nàng cũng chẳng hiểu nổi hắn. Nói tâm tư nữ nhân sâu như biển cả, thực ra nam nhân cũng chẳng thua kém gì. Vì thế, nàng theo kinh nghiệm bại trận vừa rồi ko thể hiện cá tính nữa, dứt khoát trả lời: “Sợ.” Sợ?! Chỉ một chữ làm Mộ Dung Cảnh bất động, mắt ngây đơ, những lời định nói trong miệng lại ko nói ra được– “Có sợ chết ko?” Hắn lại hỏi một câu. “Sợ.” Vẫn chỉ nói một chữ. “Nếu sợ, vì cái gì không cầu xin?” “Dạ.” Vừa nói xong, Trầm Tố Nhi bò trên giường, quỳ xuống khấu đầu mấy cái. Miệng còn lẩm bẩm “Hoàng Thượng đại nhân đại nghĩa xin người bớt giận, van cầu ngài bỏ qua cho Tiểu đích đi (*Tiểu đích như kiểu tự xưng na ná tiểu nhân, ta đoán thế*). Tiểu đích biết sai rồi, cam đoan lần sau sẽ ko tái phạm.” Xem mấy trò này trên TV nhiều rồi, ta sao chép ý nguyên đi. Nếu lúc này sao chép cũng ko xong, thì biết làm sao bây giờ? Có phải sẽ bị chết rất thảm hay ko? Tiêu rồi a tiêu rồi…… Trầm Tố Nhi cũng nhìn ra được tôn nghiêm của người trước mặt, cũng biết mình trong mắt ko có cá tính chút nào, nhưng là—ko có cá tính chính là cá tính của nàng! “Hoàng Thượng đại nhân đại nghĩa? Tiểu đích? Hoàng Hậu, ngươi là đang cầu xin tha thứ sao? Chỉ là trẫm ko cảm giác được, một chút cũng ko cảm thấy có thành ý……” Phải thể hiện ra kính sợ! Mộ Dung Cảnh lạnh lùng, che dấu cảm giác quái dị đang dâng lên trong lòng. Lúc này nếu phạt nàng, ngược lại có vẻ hắn kém hơn nàng một bậc, hài tử này nói năng vô lý làm càn! Bỗng nhiên, lúc này, hắn nhớ tới hôm đó Sơ Tuyết trên phố bị người nào đó làm cho tức giận đến điên người. Rốt cục cũng hiểu được tâm trạng của Sơ Tuyết. Nếu người quỳ trên đất kia mặc quần áo nam nhân, hắn sẽ hoài nghi nàng là tên kia. Trầm Tố Nhi thấy Mộ Dung Cảnh không nói gì, cũng thông minh ko nhìn thẳng hắn, giả bộ thấp kém cúi đầu thấp xuống, làm cho hắn ko nhìn được thần sắc của nàng. Cái trán đặt lên chăn đệm mềm nhũn trên giường, lại có ham muốn ngủ, nghĩ thầm: Bất đắc dĩ a, lại phiền toái a!~ khi nào thì hắn mới rời đi? Sớm như vậy đã bị dựng dậy, chưa có cái gì bỏ bụng, bụng thật là đói. Ăn xong còn muốn ngủ tiếp quay về miền cực lạc…… Nàng cũng ko phải không sợ chết, chỉ là– Có vài thứ càng sợ càng dễ phát sinh, muốn tránh cũng tránh ko được. Nếu đã tới, thì cam chịu đi, hoàng cung này chính là nơi nữ nhân cam chịu, một Hoàng Hậu hư danh, không có quyền ko có thế, chỉ hù doạ được cung nữ, thái giám, đối mặt với người có quyền thế, những phi tần mới được sủng ái, không cúi đầu thì đúng là không còn đường sống. Tục ngữ nói, chết tử tế không bằng vẫn còn sống (*chết ngay ko bằng sống nhục haha*), bầu trời bên ngoài vẫn còn chưa xem đủ a…… “Trầm Tố Nhi–”Mộ Dung Cảnh nghiến răng nghiến lợi hét lên. “Dạ.” Nhu thuận, ngoan ngoãn như một con cừu non. “Ngươi sai ở chỗ nào?” “A?…… Hoàng Thượng cảm thấy Tiểu đích sai ở chỗ nào thì chính là sai ở chỗ đó.” Thực Trầm Tố Nhi nói mình sai nhưng sai ở chỗ nào, nàng cũng chưa tìm thấy a, không thấy sai, nàng một chút cũng ko cảm thấy mình sai…… Tiêu rồi. Người bình thường làm sao lại tự thấy mình sai đây? Tất nhiên là không sai rồi. Thật là khéo nói! So với mấy tên lừa đảo còn nói dễ nghe hơn. Mộ Dung Cảnh mắt híp lại, phải bình tĩnh! Bình tĩnh! Nữ nhân này—giống y như lần đầu gặp, cứ làm cho người khác tức giận, lại vừa bội phục nàng nhanh nhẹn, trí tuệ hơn người. Trọng điểm là nàng gặp chuyện thì bình tĩnh, thong dong, tỉnh táo ko giống nữ nhân bình thường. Làm cho người ta nhịn không được nhìn nàng nhiều lần…… “Hoàng Hậu tự xưng là gì?” “Bản cung, thần thiếp, ai gia, quả…… là ko nhớ rõ.” Căn bản thế kỷ 21 biết đến vấn đề này cũng ko nhiều. Nàng đối với lịch sử không cảm thấy hứng thú lắm, đối với hoàng cung cổ đại hiểu biết cũng có hạn, vẫn là đọc sách ham mê ngôn tình tiểu thuyết xuyên qua mới biết chút ít, nhưng nàng cũng rõ ràng, ngôn tình tiểu thuyết vẫn chỉ là ngôn tình tiểu thuyết, kiến thức cũng có hạn, chỉ là tìm hiểu qua qua về thời đại đấy thôi. “Ngươi vừa rồi tự xưng mình là gì?” “Tiểu, Tiểu đích……” Nàng như cắn phải lưỡi, việc này mà hắn cũng bới móc sao? Hoàng đế a, có phải người đương rất rỗi việc hay ko? Mộ Dung Cảnh khinh thường nói: “Cái này là chỉ mấy tên hạ nhân hèn kém, hay mấy tên ăn trộm lưu manh mới nói.” Đột nhiên có một ý nghĩ kỳ quái, chính là muốn nhìn nàng hoảng sợ, bộ dáng sợ hãi, sẽ khuynh thành khuynh quốc thế nào? Trầm Tố Nhi khoé miệng giật giật, không trả lời. Trong lòng nghĩ: Nam nhân trong Hoàng cung, quả nhiên không có một người bình thường, tất cả đều là biến thái…… Sau một lúc lâu, hắn ngạo nghễ nhìn nữ nhân dưới chân, ngữ khí cố ý khinh thường hỏi: “Ngẩng đầu lên, sao lại ko nói gì?” “Dạ, ta cảm thấy Hoàng Thượng nói rất đúng, ý nghĩ cũng quá đúng, cho nên không có gì để nói nữa.” Miệng nói một đằng, trong lòng mắng một nẻo: TMD (*Bà nó chứ*), hạ nhân hèn kém thì thế nào? Là người là tốt rồi, chẳng lẽ hoàng đế ngươi ko phải là người chắc? Ở hiện đại ta nhất định kì thị loại người như ngươi. Chỉ là, nơi này không phải hiện đại…… Trầm Tố Nhi thoáng ngẩng đầu, con mắt vẫn như cũ ko nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh. Người thông minh nếu gặp phải người mạnh mẽ trước mặt, phải giả bộ nhu nhược, cái này gọi là lấy nhu khắc cương mà. Cứng đối cứng, đó là không biết tự lượng sức mình, chỉ có một đường chết. Nàng tất nhiên không quên người đứng ở trước mặt mình chính là thiên hạ chí tôn hoàng đế– cũng là thiên hạ đại sa trư tự cao tự đại (*con lợn to hjz*), giết người như giết một con kiến a. Một cái tiểu nữ tử thân cô thế cô có thể giả bộ cường hãn sao? Vậy thì nữ nhân đó thật thiểu năng, ngu ngốc. “Vậy sao? Trẫm nói rất đúng? Ngươi nói, đúng chỗ nào? Trả lời không được…… cũng bị phạt tội.” Hắn tất nhiên sẽ ko dễ dàng buông tha nàng. “A??!!…… Hoàng Thượng, ta có tội gì?” “Khi quân, coi thường, vô lễ, ăn nói lung tung, hoàn toàn không làm theo lời trẫm…….” Hắn nói một đống, toàn bộ đều đúng! Nói tiếp: “Ngươi nói xem, mười tội trong Thập ác bất xa (*mười tội ko tha*), là mười tội gì?” “???!” Hỏi lịch sử? Xong đời, nàng hoàn toàn không nhớ. Đang lúc Trầm Tố Nhi mờ mịt không biết trả lời thế nào, may mắn Mộ Dung Cảnh tiếp theo đã trả lời luôn: “Mưu phản, Mưu đại nghịch (*phá đền lăng tẩm của vua*), Mưu bạn (*phản nước theo giặc*), Ác nghịch (*giết ông bà cha mẹ*), Bất đạo (*vô cớ giết người hung bạo*), Đại bất kính (*lấy trộm đồ vua, giả chiếu chỉ, khinh thường vua*), Bất hiếu, Bất mục (*giết người thân trong vòng 5 đời, giết chồng và người thân chồng trong vòng 3 đời*), Bất nghĩa, Nội loạn (*loạn luân*). Mà ngươi đã phạm một trong mười tội, Đại bất kính!” “A……” Nàng ngây ngẩn cả người. Mộ Dung Cảnh tiếp tục lạnh như băng nói: “Trẫm chỉ cần nói một câu liền phế ngươi, làm ngươi rơi đầu. Hừ, cũng có thể trong nháy mắt…… Hạ lệnh tru di cả nhà.” Thái độ cường ngạnh, một chút cũng ko giống như đang nói vui. Dần dần, Trầm Tố Nhi cũng ý thức được sự nghiêm trọng, ác liệt ko thể tưởng tượng nổi, mạng nhỏ của mình mất thì mất, như thế nào lại liên lụy đến người khác a? Cùng một nhà với Thành chủ tuy ko có cảm tình, nhưng cũng ko muốn liên luỵ tới bọn hắn. Quả nhiên là làm bạn với vua như làm bạn với hổ, chẳng biết lúc nào thì bị cắn một cái chết tươi. Lúc này Trầm Tố Nhi, đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng bắt đầu cẩn thận cư xử. Thân mình xoay xoay, quỳ thật sự nghiêm túc, tiếng nói cũng ko có chút cười đùa, “Hoàng Thượng, trước khi định tội thần thiếp, thần thiếp muốn hỏi một câu, không biết có được hay ko?” “Ân chuẩn.” “Hoàng Thượng nghĩ mình là một minh quân, hay là hôn quân?” Hắn nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút thú vị, lạnh nhạt nói: “Câu này mà còn phải hỏi sao?” Mộ Dung Cảnh dừng lại nhìn Trầm Tố Nhi, chờ nàng nói tiếp. “Nói như vậy, Hoàng Thượng khẳng định là một minh quân. Nếu vậy thần thiếp sẽ ko lo lắng.” Tiếng nói như thể trút được gánh nặng, giống như thả lòng, mặc dù Trầm Tố Nhi là giả bộ, nhưng đây là khúc dạo đầu a, phải làm cho thật giống. Mọi việc có thể tiếp tục được, làm giảm bớt xung đột cũng được, hoặc may ra có hiệu quả, càng có sức thuyết phục. “Mời chỉ giáo?” Hoàng đế nhíu mi, lại nhíu nhíu mi. Bây giờ mới vuốt mông ngựa, có phải đã muộn rồi ko? Hoặc là nàng lại nói cái gì bất ngờ đây? Trầm Tố Nhi dập đầu rồi lại dập đầu, không nhanh không chậm, ko kiêu ngạo ko siểm nịnh nói: “Thần thiếp không biết là mình có tội, nếu Hoàng Thượng vội vàng định tội thần thiếp, thần thiếp cũng không còn gì để nói, người ta thường nói: Dục thêm chi tội, gì hoạn vô từ? (*đã muốn định tội, cần gì phải lấy cớ*)” Giọng nói thong thả, trong lại có hàm ý. “Vốn thần thiếp có lo lắng sẽ bị định tội thật, hiện giờ hoàn toàn không lo lắng nữa, bởi vì Hoàng Thượng là một minh quân.”Trước đưa hắn phủng lên trời đích, trọng điểm lưu đến cuối cùng nói. “Một minh quân, không chỉ vì nước vì dân, hơn nữa ý chí rộng lớn, tiếp nhận bách xuyên (*nhân từ độ lượng*), kiêm thính tắc minh, thiên thính tắc ám (*nghe nhiều mặt thì sáng, tin một chiều thì quáng*), nghiễm khai ngôn lộ (*tạo cơ hội cho mọi người có thể nói*), dùng người có tài có đức, gần quân tử mà xa tiểu nhân. Tuyệt sẽ không là người lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận, hỉ nộ vô thường, làm cho người trong thiên hạ mắng là hôn quân vô đạo, cũng tuyệt đối sẽ không vì việc nhỏ đấy mà định thần thiếp tội chết, lại càng không vì thần thiếp mà liên luỵ tới người vô tội. Hoàng Thượng, ngài nói có đúng ko?” (*vãi lệ, vừa chửi vừa khen*) Trầm Tố Nhi một phen khẳng khái nói chuyện, cẩn thận trên dưới, đẹp khen xấu chê, đem Mộ Dung Cảnh thể hiện rõ ý đồ. Nếu dám giết nàng? Hắn sẽ bị người trong thiên hạ mắng là hôn quân vô đạo?? Mộ Dung Cảnh nghe xong, tim đập một hồi. Phút chốc, xoay người ra khỏi phòng ngủ. Bước được vài bước, hắn đưa lưng về phía nàng ngừng lại, trong trẻo nhưng lạnh lùng chất vấn: “Nữ nhân, ngươi có biết Ti Mã Lạc của Nam Man quốc?” Không quay đầu, giống như là lơ đãng hỏi qua. “Ách? Ai cơ?…… Nam Man quốc là chỗ nào?” Trầm Tố Nhi hỏi lại, ngữ khí mờ mịt. Nghe không ra một chút giả tạo nào, bởi vì nàng không phải giả bộ, thật sự là không biết, cũng chưa nghe nói qua. “Uh, không có gì. Coi như trẫm chưa hỏi.” Ngay khi bước ra khỏi cửa, Mộ Dung Cảnh khóe miệng hoàn mỹ giơ lên thản nhiên có ý cười, sự tình đúng như mình nghĩ ko phức tạp như vậy……
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang