[Dịch]Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Sưu tầm
Chương 108 : Chỉnh hắn một chút! Niềm vui nho nhỏ
.
Edit: Tường Đoan
Beta: Siêu Cú
Ánh mắt dịu dàng nhìn chăm chú, hắn khẽ hỏi:” Hoàng tẩu, tẩu vẫn luôn cùng đệ… Hoàng huynh đâu?”
“Ta thích đi cùng Tiểu Tam.” Nàng mấp máy đôi môi anh đào xinh đẹp, có vẻ hơi lo âu nhìn bàn cờ chăm chú.
Hai ngón tay nhấc một quân cờ, nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ.
Sơ Tuyết kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm.
Nàng vô tâm nói một câu, khiến cho nội tâm hắn khơi dậy hàng ngàn con sóng nhỏ, nàng có biết hay không?
Hoàng huynh trở về, hắn cứ nghĩ rằng nàng sẽ không còn quan tâm đến hắn nữa…
Hắn một mực lo lắng, nàng và chính mình càng ngày càng xa cách.
Cho dù là từ xa nhìn nàng cũng không còn cơ hội…
“Tiểu Tam, sao đệ lại gọi ta là hoàng tẩu mà không gọi là tiểu Tố Nhi? Liệu có còn coi ta là bằng hữu nữa không?” Giống như nàng đột nhiên nhớ lại cái gì nên vội vàng hỏi: “Tại sao không gọi? Gọi hoàng tẩu kêu không lọt tai lắm, cũng lạ đi rất nhiều.”
“A…” Sơ Tuyết ngây ngốc, ngập ngừng, “Cái…này…” Đúng vậy, từ sau sự kiện ở Hàm Thành hắn cũng không dám càn rỡ trước mặt nàng, gọi nàng là tiểu Tố Nhi. Tình cảm giữa hai người nhìn bề ngoài như sâu đậm, nhưng kỳ thật cũng đã xa cách không còn thân mật như trước. Giống như có một bức tường vô hình ngăn cách làm trong lòng mơ hồ đau xót…
Hắn muốn gọi, có điều nàng vẫn sẽ cho phép sao? Dù sao hắn đã không còn như mấy năm trước nữa rồi …
“Tiểu Tam, cuộc sống sau này cứ để cho hoàng huynh của đệ lo. Ha ha, đến phiên đệ cùng ta nhàn nhã đi chơi, nhàn nhã tận hưởng hạnh phúc. Một năm qua, chúng ta vất vả như vậy mà chẳng lẽ không nghĩ được cách trừng trị hoàng huynh của đệ hay sao.”
“Ách… Hoàng tẩu là vì trừng phạt hoàng huynh mà mới ở chung cùng một chỗ với ta sao?” Trong lòng mơ hồ mang theo một nỗi thất vọng.
“Sao? Tại sao lại nghĩ như vậy? Ta thích cùng Tiểu Tam ở chung một chỗ, vừa vui vẻ, lại sảng khoái. Cũng không cần suy nghĩ gì cả.” Nàng nhẹ nhàng nhìn Sơ Tuyết mà cười khẽ. Trong mắt đầy ấm áp,thẳng thắn và nghiêm túc “Tiểu Tam, chúng ta cùng nghĩ ra một số biện pháp để trừng trị hoàng huynh của đệ, được không?”
“Ách? Tỷ muốn trừng trị như thế nào?”
“Cái… này… Hiện tại ta cũng không nghĩ tới. Chờ A Lạc đến, chúng ta hỏi qua A Lạc vậy. Ha ha, có điều đệ cũng phải nghĩ cách với ta… Không bằng, chúng ta sẽ cùng A Lạc chỉnh hắn?” Nàng thừa dịp tiến đến, nói nhỏ cười hề hề thần bí rồi nhẹ nhàng đứng dậy đầy khoái trá.
“…”
Sơ Tuyết khẽ mấp máy đôi môi xinh đẹp nhưng lại không nói gì, nhưng chính vì nàng thoải mái nói vài câu nên tâm tình hắn cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Thấy nàng đầy hứng thú, mỉm cười, hắn cũng lắc đầu, chỉ là hắn ngay cả một động tác lắc đầu nhẹ nhàng, cũng làm tao nhã xuất sắc như vậy, Tố Nhi nhìn mà ngẩn người, tiếp đó, trái tim khẽ xiết chặt.
Hốc mắt bỗng nóng lên! Nàng phút chốc xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Sơ Tuyết.
Biểu hiện này, không thể để cho Sơ Tuyết thấy!
“Tiểu Tố Nhi, làm sao vậy?”
“Ta… Ta đang suy nghĩ biện pháp. Ngươi thuần khiết như vậy, làm thế nào có thể nghĩ ra cách hại người…. Ôi ôi!” Nàng mất khá nhiều khí lực, mới gượng lại giọng nói của mình để không khác mọi khi.
“Hại người? A, chúng ta không hại người, chỉ là trừng trị hoàng huynh một phen.”
“Ừ… Chỉ là chỉnh như thế nào đây, hoàng huynh của ngươi quá lợi hại , những cái bình thường thì không chỉnh được hắn.”
“Được.”
“Chốc nữa ai đi vào, chúng ta liền chỉnh người đó, được không?” Tố Nhi biết, sắp đến trưa rồi, một hồi khẳng định sẽ có người xuất hiện. Không phải A Lạc thì sẽ là Mộ Dung Cảnh.
Sơ Tuyết do dự.
Trầm Tố Nhi quay đầu, khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt sáng lên, không vui nói: “Sơ Tuyết không nỡ?”
“Không phải. Chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Nếu như người vào là mẫu hậu thì làm sao bây giờ?” Mẫu hậu cũng trị sao?
“Ách? …” Tố Nhi ngượng ngùng cười một tiếng, “Điều này cũng đúng.”
Sơ Tuyết thu dọn xong những con cờ trắng đen trên bàn.
Nàng cầm một quân cờ lên.
Lật một quân cờ, nàng lại nhìn Sơ tuyết, hỏi: “Sơ Tuyết, đây là bao nhiêu?”
“Một.”
“Đây là bao nhiêu?” Sau vài giây, Nàng lại lấy một quân khác, đồng thời hỏi.
“Hai.”
“Đây là bao nhiêu?” Nàng lại nhanh chóng lấy một quân khác, động tác liên tiếp lại hỏi.
“Ba.”
Tiếp theo, lại lấy một quân “mười và một là bao nhiêu?”
“Bốn … .”
“Ha ha!” Nàng cười.
Mà Sơ Tuyết thì có chút quẫn bách. Hình như vừa rồi hắn đưa ra kết quả này mà hồn ở tận đâu đâu.
Hai người lại chơi một hồi.
Lúc này, Sơ Tuyết cười yếu ớt nhẹ giọng nói: “Tiểu Tố Nhi, bên ngoài có người đến.”
“Thật sao ? Là ai vậy?”
“Không phải hoàng huynh, là nhị hoàng huynh. Ừ, tiếng bước chân đúng là của nhị hoàng huynh rồi.”
” Vậy tốt rồi, chuẩn bị…”
“……”
A Lạc tiến vào, liền nghe được âm thanh chói tai.
Liếc mắt thì thấy Tố Nhi đang đặt ba cái chén trà trên bàn cờ, tay cầm một cái bút lông đang đảo đi đảo lại, miệng còn lẩm nhẩm cái gì, cùng Sơ Tuyết chơi đùa vui quên trời đất.
“Đang chơi cái gì vậy? Sao lại cười vui như thế?” A Lạc nhịn không được hỏi.
Sơ tuyết cùng Tố Nhi nhìn thấy có người đến, cũng đột nhiên dừng lại.
Sơ Tuyết nhìn A Lạc, cười nói: “Ca, huynh đã tới. Hoàng tẩu đang kiểm tra khả năng phản xạ của đệ.”
“Kiểm tra thế nào?” A Lạc thấy tâm tình Sơ Tuyết không tồi, buồn rầu vừa rồi trong lòng cũng khá hơn. Hẳn là do chịu ảnh hưởng rồi.
Tố Nhi cười híp mắt nói:” Sơ Tuyết của chúng ta thật là lợi hại. Đúng là cao thủ trò chơi.”
“Ta cũng phải tham gia!” A Lạc ngồi xuống bên cạnh Sơ Tuyết, khiến hắn phải ngồi lui vào trong một chút.
Sơ Tuyết cũng hơi lui lại, cười khanh khách.
Lúc này, Mộ Dung Cảnh cũng đang dìu Hoàng Thái Hậu tới.
Cùng thêm nhiều cung nữ tiến vào, chuẩn bị ngọ thiện ở đây.
Bọn họ vừa vào, thấy ba người đang vui vẻ, nói là đang chơi gì đó nên tự nhiên họ cũng muốn tham gia.
Tố Nhi cười, bắt đầu giải thích: “Sơ Tuyết thật sự chơi rất lợi hại, A Lạc cũng muốn tham gia, chỉ là không biết so với Sơ Tuyết thì thế nào? Vậy thì bây giờ ta sẽ nói cách chơi. Cũng rất đơn giản, chính là một chén trà đại diện cho một chữ. Ta gõ vào một cái chén, ngươi liền lập tức đọc ra một chữ. Phải đồng thời nhé, nếu đọc chậm hoặc là đọc sai thì thua”
A Lạc nhướn đôi mày kiếm anh tuấn, tràn đầy tự tin “Ra là như thế, cái này cũng thật đơn giản.”
“Đơn giản? A Lạc, đừng có xem thường. Cái này không chỉ cần có nhãn lực mà quan trọng còn cần có phản xạ nhanh. Người nào phản xạ chậm hơn sẽ bị tính là không theo kịp, hoặc coi như đọc sai. Vừa rồi Sơ Tuyết chính là đã thua.”
“Cái gì? Nàng không phải đã nói Sơ Tuyết rất lợi hại sao?”
“Phải phải, là ta nhầm, Sơ Tuyết là lợi hại nhất.” Tố Nhi khen ngợi. Con ngươi lóe lên ánh sáng ranh mãnh, chính là chờ chơi tiếp. Ai liếc mắt một cái đều có thể nhìn ra, nàng chơi thật sự rất vui.
Mộ Dung Cảnh cười khẽ, đứng một bên cùng Hoàng Thái Hậu thản nhiên nhìn.
A Lạc hỏi Sơ Tuyết, “Sơ Tuyết, trò đơn giản như vậy mà ngươi cũng thua sao?”
Sơ Tuyết hơi xấu hổ, nói:” Hoàng tẩu càng về sau gõ càng nhanh, nhất thời… A a, đọc sai liền.”
“Ngốc nghếch! Mở mắt ra mà xem hoàng huynh của ngươi đây.”
“Vâng.” Sơ Tuyết ngoan ngoãn gật đầu. Tố Nhi ở bên vừa trông thấy, mỉm cười nhìn A Lạc.
Hai người ngồi đối diện, cách nhau một bàn cờ.
A Lạc nhìn thấy trước mắt có một dãy chén trà sắp thành hàng ngang, bèn thú vị hỏi:” Chữ gì vậy? Ta thật sự không đoán ra.”
“Ừ. Nghe đây.” Tố Nhi giơ bút lên gõ vào chén thứ nhất một cái, nói:” Cái này là ‘Vong’.”
Nàng lại đánh lên trên cái chén thứ hai một cái,” Ưu.”
Ở chén trà thứ ba lại đánh một tiếng, cười nói: “Cuối cùng đọc là ‘thảo’.”
“Vong ưu thảo? Nhớ rồi, bắt đầu đi.”
“Được, vậy chúng ta sẽ mở mắt để nhìn xem ngươi có thể thắng Sơ Tuyết của chúng ta hay không.” Nói xong, Tố Nhi bắt đầu gõ. Tố Nhi bắt đầu gõ xuống, A Lạc liền kêu ra một chữ. Dù nhanh bao nhiêu vẫn chưa sai lần nào.
Nàng gõ càng nhanh, ba chữ kia dính trên miệng A Lạc, đổi tới đổi lui chính là đọc càng nhanh.
Oa oa oa! Chết tiệt , chết tiệt, chết tiệt,! Hắn thực sự đọc không sai chỗ nào cả!
Không khí càng ngày càng khẩn trương, ngay cả mấy người Mộ Dung Cảnh cũng chăm chú theo dõi.
Đột nhiên–
Tố Nhi hướng đến chén trà thứ ba gõ một cái, A Lạc lập tức nói:” Thảo!” Tiếp tục gõ vào cái thứ hai, hắn cơ hồ đồng thời đọc ra:” Ưu!” Nàng lại gõ vào cái thứ ba, hắn lại đọc ra: Thảo!
Cuối cùng, nàng động tác gõ mạnh liên tục vào cái thứ nhất!
Không khí khẩn trương, A Lạc theo bản năng nhanh chóng phản ứng, liền đọc nhanh:” Vong! Vong! Vong! Vong! Vong!…. Uông! Uông! Uông uông uông…” (chữ Ưu phát âm gần giống ăng ẳng)
Tiếng kêu chợt dừng lại!
Mỗ soái ca cứng miệng, đôi môi mấp máy còn hơi he hé…
“Ha ha ha……”
Nữ nhân tà ác nào đó cũng không gõ nữa, ngã vào ghế tựa không nhịn được ôm bụng cười to.
Rốt cục, Sơ Tuyết cũng không nhịn được! Cười thật lớn. Ngay cả Mộ Dung Cảnh cùng Thái Hoàng thái hậu cũng nhịn không được cười lên.
A Lạc mắc mưu!
Ngay sau đó, tiếng cười khoái hoạt vang lên quanh quẩn mai viên.
Một người bùng nổ rống to: “Trầm– Tố– Nhi!”
“Sơ Tuyết, ngươi cư nhiên nghe nàng cùng nhau hãm hại ta!……”
o0o
Hai ngày sau xế chiều.
Dược lão nhân đến Kinh thành.
A Lạc, Thôi thần y và Trần Thủ tự mình đi đón lão vào cung.
Lão nghỉ ngơi một hồi, được thu xếp ở tại thái y viện. Có điều cái mông còn chưa ấm chỗ thì đã bị một đồ đệ không lớn không nhỏ vội vã kéo tới vườn mai.
“Tiểu tử thối này, sư phụ của ngươi là một bộ xương già đó, tại sao vẫn còn bị ngươi giày vò vậy?”
“Sư phụ, vì con đang vội muốn chết! Người cũng đừng lại lên mặt kẻ cả, hiện tại đồ đệ không phải là đối thủ của người.”
“Ai bảo nhà ngươi học nghệ không tinh?” Rõ ràng là kiếm cớ!
A Lạc nhếch môi, hừ hừ không đáp. Chỉ là bất giác tránh xa sư phụ độ một trượng, như vậy sẽ không sợ bị đánh. “Sư phụ, tình hình Sơ Tuyết có cần con vừa đi vừa nói cho người hay không? Mấy ngày hôm trước hắn nôn ra máu đen.”
“Cái gì? Thế này thì hơi phiền… Nôn ra máu đen cũng có nghĩa là thân thể sắp đến giai đoạn cuôi.” Dược lão nhân cau mày.
A Lạc ngẩn ra, bước chân cũng chậm lại một chút rồi lập tức chạy theo sau, “Sư phụ. . .”
“Vi sư cứ xem trước rồi nói.” Tình hình chẳng hề lạc quan.
Dược lão nhân theo sau A Lạc vội vã đi vào vườn mai.
Lúc này, Sơ Tuyết vẫn đang đánh cờ với Tố Nhi. Thấy có người đến, Sơ Tuyết nghi hoặc, mà Tố Nhi bên cạnh thì hơi kích động. Nàng thấy vẻ mặt A Lạc thì không cần hỏi cũng biết ông lão này là sư phụ mà A Lạc nhắc tới! Chỉ là tới đột nhiên cũng nhanh chóng, nên không ai báo tin sớm.
A Lạc giới thiệu một lượt. Sơ Tuyết nghe nói lão nhân này chính là sư phụ của hoàng huynh thì cũng tôn kính vạn phần, nhã nhặn lên tiếng chào hỏi.
Dược lão nhân đầu tiên nhìn qua cũng thấy vui vẻ, ánh mắt trong veo giống như Sơ Tuyết vậy . Một thiếu niên tinh khiết thì ai thấy mà không thích? Khó trách làm cho cái tên đồ đệ bình thường nhìn ai cũng đều không vừa mắt của mình lại phải lo lắng.
Dược lão nhân bắt mạch cho Sơ Tuyết, cũng quan sát qua tình huống. Hỏi thêm có phản ứng không tốt gì không. Lúc này, lão lấy ra một cây ngân châm, nhẹ nhàng đâm một cái vào ngón tay Sơ Tuyết. Chỉ một lát liền nặn ra một giọt máu tròn trịa. Lão ngắm giọt máu một hồi, lại sai người mang tới một chén nước trong.
Không biết lão lấy ra bột gì đó rải trên mặt nước, nhỏ giọt máu của Sơ Tuyết vào.
Không hề nháy mắt lão nhìn chăm chú giọt huyết thay đổi trong nước.
Giọt huyết dần dần khuếch tán, hơi ánh lên màu tím…
Dược lão nhân nhìn cái gì đó trong nước, Tố Nhi không hiểu, cũng nhìn mơ mơ màng màng. Nàng phỏng đoán đây là biện pháp xem bệnh của lão nhân, kiểu như một loại phương thức kiểm nghiệm thời hiện đại. Chỉ là kết quả sẽ như thế nào? Không thể nói tới căng thẳng nữa.
Không ngờ, Dược lão nhân chẳng phán đoán gì mà cũng không hề giảng giải.
Chỉ nói để Sơ Tuyết nghỉ ngơi cho tốt rồi bảo A Lạc dẫn đường quay về thái y viện để nghỉ ngơi.
Lúc này, Sơ Tuyết và Tố Nhi mới biết Dược lão nhân vừa đến Kinh thành, vào cung thì bị A Lạc kéo tới ngay.
Sơ Tuyết nghe xong vô cùng cảm động, đôi mắt long lanh như trong suốt rạng rỡ nhìn A Lạc đang rất ngượng ngùng, gương mặt vẫn còn hơi đỏ lên. Dược lão nhân và Tố Nhi đều kinh ngạc trừng mắt nhìn, hoài nghi liệu có phải mình hoa mắt nhìn lầm rồi hay không ? Cái tên A Lạc này mà cũng biết ngượng ư? Tin lạ…
Sơ Tuyết và Tố Nhi đưa A Lạc và Dược lão nhân ra ngoài cửa.
Tố Nhi khẽ cười, lựa lời nói một chút về chuyện này: “Tiểu Tam, thật không nghĩ tới sư phụ của A Lạc lại hòa ái dễ gần như vậy. Ta còn tưởng rằng đã là quái nhân giang hồ gì đó thì khẳng định đều đặc biệt khó lòng ở chung… Ha hả. Được, tính tình A Lạc cũng lúc tốt lúc xấu, phỏng đoán lúc tốt thì giống như sư phụ, lúc xấu chính là học từ những người trong hoàng cung.” Nàng còn nói gì đó giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, người có tính tình cổ quái đều rất có tài. Nhưng sư phụ này nhìn thì rất tầm thường, chút xíu cổ quái cũng không tìm được.
Sơ Tuyết mím môi cười một tiếng, phỏng đoán nhị hoàng huynh mà nghe nói như thế sẽ ngất xỉu đi.
Lại nói A Lạc đưa Dược lão nhân đi ra ngoài.
Lúc này, hai người cũng không gấp như lúc đến nữa mà chậm rãi đi trên con đường nhỏ trong vườn mai.
A Lạc thấy Dược lão nhân không nói lời nào, vẻ mặt cũng mang theo sự nghiêm nghị, đôi mắt chỉ khẽ mở, gần như híp lại thành một vệt. Chỉ vào lúc đành chịu bó tay thì sư phụ hắn mới có loại vẻ mặt này. Hắn cầu khẩn “Sư phụ, người đừng làm con sợ. Con chỉ có một người đệ đệ dễ thương này. Tại Nam Man không có một người nào mà nhìn thuận mắt.” Tại Nam Man hắn cũng có đệ đệ, cùng cha khác mẹ, chỉ là đáng tiếc từng bước từng bước đều hận hắn như kẻ thù.
“Ngươi trong lòng đều đã tính tới, tại sao không chấp nhận sự thật?”
A Lạc dường như tức giận vội vàng nói tiếp: “Trong lòng con không có tính tới gì cả! Sư phụ, người nhất định phải cứu Sơ Tuyết!”
Tư Mã Lạc không tính trước. Hoặc là nói, hắn cũng không muốn thừa nhận sự thật.
Nói là một mực tự lừa mình dối người thì cũng không quá đáng.
Trước đây, ngay trong tiềm thức hắn đã không muốn thừa nhận sự thật này, cho nên cứ có một chút hy vọng là hắn khuếch đại nó lên. Tựa như biện pháp lần trước hắn và Thôi thần y nói với nhau, cũng căn bản không phải hướng giải quyết gì cả, cho dù có y thuật đó thì còn thuốc đâu? Thuốc nào có thể giải được độc tính trên người Sơ Tuyết ?
“Tiểu tử thối cũng biến thành tiểu tử ngốc…” Dược lão nhân than nhẹ. Lão vội vàng tới nơi đây cũng là miễn cưỡng bị kéo tới, không phải lão không muốn dốc hết sức mà là bị độc tính từ cơ thể mẹ từ nhỏ thì không ai có thể còn sống. Có một chút biện pháp điều trị có tính giả tưởng thì đó cũng chỉ là giả tưởng, xác xuất thành công có lẽ vô cùng xa vời. Mắc loại bệnh này giống như Sơ Tuyết mà có thể sống hơn hai mươi năm thì đã xem như không tệ rồi.
“Sư phụ!” Giọng của A Lạc gần như là cầu khẩn.
“Hành hành hành! Tiểu tử thúi, sư phụ sẽ hết sức cứu hắn.”
“Vâng, sư phụ. Một lát nữa con lại đem chuyện của Tố Nhi nói cho người, cam đoan người sẽ đặc biệt cảm thấy hứng thú.” A Lạc biết, sư phụ hắn đặc biệt thích nhất thứ gì đó mới mẻ.
“Chuyện gì vậy?”
“Nghe qua người sẽ biết. . .”
A Lạc dẫn Dược lão nhân đi đến thái y viện.
Thôi thần y cũng chờ đã lâu, ba người vừa vào phòng liền không có quay ra.
Chỉ nghiên cứu cần phải làm như thế nào để cứu người a. . .
****** *******
Chớp mắt lại qua hai ngày.
Đêm khuya thanh tĩnh, có một chút mây đen cũng nhàn nhạt bao phủ không trung hoàng cung, hồi lâu không tiêu tan.
Mộ Dung Cảnh lẳng lặng ôm Tố Nhi.
Mà nàng cũng mềm mại dựa vào trong lòng hắn.
Hai người mấy ngày nay rất ít nói chuyện, cho dù ở chung một chỗ cũng chỉ là vô thanh vô tức dựa vào nhau.
Mộ Dung Cảnh đang giả ngu, chân tướng có lẽ chàng đã sớm đoán được.
Nhưng mà, hắn không hỏi thì nàng cũng không nói.
“Tố Nhi, cho dù nàng có quyết định gì thì ta đều sẽ ở bên cạnh nàng.”
“Vâng…” Trong lòng hơi hơi cảm động. Mấy ngày nay, nàng lạnh nhạt với hắn.
Chủ động, nàng hôn lên môi hắn.
“Tố Nhi…” Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng, nói khẽ: “Đừng… Nàng đã mệt mỏi nhiều rồi, tối nay nghỉ ngơi cho tốt.”
Người nàng cứng đờ, tiếp theo, lặng lẽ vùi khuôn mặt trái xoan vào trước ngực của hắn, tìm một chút ấm áp…
Muốn khóc, chỉ là nàng không thể!
Chính mình đau lòng, nhưng không muốn khiến hắn cũng đau theo, chỉ là có chút khó kiềm chế. Làm sao bây giờ?
Trong lòng chàng, tâm tính thiện lương giống như trở nên rất yếu rất yếu. . .
Nàng cắn môi, gắng để cho mình không rơi một giọt nước mắt nào.
Mặc dù sư phụ của A Lạc đã đến, nhưng vẫn là một mực chưa có thông báo gì, cũng không nói rằng Sơ Tuyết sẽ không sao… Lúc đến vườn mai cũng không để lại bất cứ thứ gì càng làm cho trong lòng nàng cực kì bất an. Cái gì cũng không nói thì có ý nghĩa gì đây? Cho dù nàng không muốn nghĩ tới chuyện xấu thì có lẽ cũng không nhịn được lo lắng.
“Cảnh, chờ Sơ Tuyết khỏe lại thì chúng ta sẽ cùng nhau ra ngoài dạo chơi, được không?”
“Được.” Chàng nhẹ tì cằm lên trán nàng “Nếu mọi người muốn xuất cung đi chơi thì lúc nào cũng có thể. Còn chuyện trong triều tạm thời để cho ta chuẩn bị.”
“Vậy sáng mai thiếp sẽ mang Sơ Tuyết đến Túy Nguyệt Lâu uống trà, được chứ? Trước kia đã nói nếu thiếp dẫn nó đi ra ngoài dạo chơi… thì nó sẽ vui. Thiếp không hiểu y thuật, nhưng thiếp biết một người có tâm tình tốt so với việc dùng thuốc tốt có hiệu quả hơn nhiều, cũng dễ xuất hiện kỳ tích phát sinh…” Chỉ là nàng muốn mang Sơ Tuyết đi giải sầu, như vậy có giúp ích đến bệnh tình của hắn. Cho dù nhỏ bé, thì nàng cũng nguyện ý thử.
“Ừ. Chú ý an toàn là được.” Mộ Dung Cảnh cũng không cự tuyệt. Nghe giọng nàng thế này hắn không muốn tính toán thêm nữa.
“Thiếp biết.”
“…”
Hôm sau, sáng sớm.
Sơ Tuyết vừa dậy là bị Tố Nhi kéo đi xuất cung.
Hai người vừa nói vừa cười, hơn nữa vừa sáng sớm mà Sơ Tuyết đã được thấy Tố Nhi, tâm tình cũng không tệ.
A Lạc tỉnh giấc cũng nói muốn đi, kết quả là Mộ Dung Cảnh phái người đến thông tri mời đến Ngự Thư Phòng gấp. Chàng nói sứ giả của mình đi nhanh, nói có việc gì đó muốn thương lượng.
A Lạc dù không muốn nhưng vẫn bị lôi đến Ngự Thư Phòng, giọng điệu không hề khách khí nói, “Này, tìm ta chuyện có gì thì nói mau!”
“Không có việc gì.”
“Không phải ngươi có chuyện muốn nói với sứ giả sao? Vài thứ mà ngươi định làm thì ta sẽ làm nhanh. Đám Sơ Tuyết cũng sắp đi xa rồi…”
“Ngươi ở lại trong cung..”
“Không được! Tại sao ta phải nghe ngươi?”
“Để Tố Nhi đi cùng Sơ Tuyết, ngươi đừng đi theo quấy rầy.”
“Ta” A Lạc đột nhiên kinh ngạc, ánh mắt phức tạp nhìn Mộ Dung Cảnh chăm chú, hắn trầm giọng nghi hoặc hỏi: “Ngươi có phải đã biết gì chăng?”
“Ta không biết gì cả. Ngươi có việc gì gạt ta phải không không?”
“Thôi đi…”
Mộ Dung Cảnh không thừa nhận, A Lạc cũng không truy tiếp.
Mộ Dung Cảnh ngước mắt nhìn A Lạc “Thôi tiền bối nói, tâm tình Sơ Tuyết mà tốt sẽ giúp ích đối với bệnh tình. Tố Nhi và nó ở chung một chỗ, Sơ Tuyết sẽ rất vui.” Chàng nhịn xuống. Mặc dù biết rõ như vậy là không đúng, chàng vẫn quyết định làm như thế. Chỉ cần Sơ Tuyết có thể còn sống vui vẻ…
Đột nhiên A Lạc tựa như hiểu ra chuyện gì, hắn nắm tay thật chặt, rất muốn hung hăng đánh cho Mộ Dung Cảnh một quyền. Nhưng hắn vội tỉnh táo, cho dù như thế vẫn không nén nổi phẫn nộ trong lòng, hai tay đập mạnh lên án thư, cả giận nói: “Mộ Dung Cảnh, ngươi biết chính mình đang làm gì không?”
Mộ Dung Cảnh thản nhiên nói: “Làm điều có thể khiến Sơ Tuyết hài lòng.”
“Ngu ngốc! Ngươi như vậy sẽ làm nó bị tổn thương rất nặng! Thừa dịp hiện tại nó còn chưa bị hãm vào quá sâu, lôi nó ra không phải tốt hơn sao? Như vậy nó cũng sẽ không có gì tiếc nuối… Ngươi có tâm bệnh rồi! Còn tiếp tục như vậy, ngươi bảo nó làm thế nào hoàn toàn vứt bỏ được đây?” A Lạc không nhịn được mắng chửi người. Nếu như Sơ Tuyết để tình cảm càng ngày càng hãm sâu, kết quả là sẽ lại phải nhìn nàng và Mộ Dung Cảnh ở chung một chỗ, dạng đau lòng kia thì làm thế nào có thể chịu nổi? Hắn tràn đầy nhận thức, cho nên không muốn Sơ Tuyết lại đi vào con đường giống như mình.
Mộ Dung Cảnh cười khổ, đau đớn nhướn mày bất đắc dĩ nói: “A Lạc… Đã quá muộn. Nếu như ngươi không hiểu thì hãy đến vườn mai, đến thư phòng nhỏ trên lầu các mà xem một chút.” A Lạc vẫn nói như vậy nghĩa là chắc chắn hắn vẫn chưa đi vào đó.
“Nơi đó có cái gì?” A Lạc quả nhiên nghi hoặc không thôi. Thời gian A Lạc và Sơ Tuyết ở chung dù không dài, Sơ Tuyết đối với Tố Nhi có tình cảm sâu đậm thì hắn cũng không rõ căn nguyên. Chỉ là những ngày này, nhìn Sơ Tuyết sống rất vui vẻ thì hẳn là cũng coi như chưa sâu sắc lắm. Cho nên, hắn mới có thể phẫn nộ như vậy đối với Mộ Dung Cảnh.
“Có cái gì thì ngươi nhìn là biết. Ít nhất hiện tại… Ta nghĩ để Sơ Tuyết sống không có tiếc nuối một chút nào.” Âm thanh trầm thấp ẩn giấu đau đớn và bất đắc dĩ sâu sắc. Kết quả như thế, chẳng lẽ chàng cũng không khổ sở sao?
“Ngươi biết?”
“Ngươi đừng coi ta là kẻ ngốc…”
“Ta…” A Lạc mấp máy môi, không sai. Quả nhiên chuyện gì cũng không lừa được hắn.
A Lạc không nói thêm gì nữa, nếu chàng nói, chỉ cần đi xem là biết ngay.
Như vậy, hắn quyết định chính mình đi xem.
Hắn bước ra khỏi Ngự Thư Phòng, trực tiếp đi tới vườn mai.
Vườn mai vốn là nơi Sơ Tuyết ở, nơi này gần như là chốn tĩnh mịch nhất trong cung, bình thường đám cung nhân đều không thể tùy tiện đi vào. Chỉ là không biết từ lúc nào, Tố Nhi, Mộ Dung Cảnh, còn có Thái Hoàng Thái Hậu lại rất thích tới nơi này đi dạo. Mà hắn như một vị hoàng huynh, khi tới đây lần đầu đã cảm thấy thích nơi này. Hoặc nói, là do nơi này có người đó.
Thích người có ánh mắt tinh khiết, khí chất như dòng nước suối trong suốt kia.
Hắn bước chân vào Lâu Các.
Lúc này, có hai tiểu cung nữ đang quét dọn.
Mấy ngày nay mặc dù hắn ở đây nhưng lại rất ít khi lên trên lầu xem.
Vì vậy, hắn vừa định đi tới thì bị hai tiểu cung nữ ngăn cản. Bọn họ vừa đụng tới ánh mắt âm trầm của A Lạc liền sợ đến quỳ sụp ở trên mặt đất. Có điều là cho dù quỳ xuống thì bọn họ cũng không tránh ra, chỉ run rẩy lên tiếng giải thích: “Điện, điện hạ, Hoàng thượng cấm chỉ bất luận kẻ nào đi vào.”
“Tránh ra!” Bọn họ ngăn cản ở cầu thang, hắn đều không thể đi lên .
“Xin ngài không nên tới, Hoàng thượng mà biết sẽ rất tức giận…” Hai cung nữ lại không chịu tránh ra.
Lần này, A Lạc trái lại cảm thấy kỳ quái. Bên trên rốt cuộc có cái gì vậy?
“Bổn vương chỉ tới tìm đồ thôi, các ngươi không được nói cho Sơ Tuyết, coi như không thấy là được rồi.” Hắn nhẹ nhàng nhún, mũi chân điểm nhẹ liền lập tức lướt qua hai cung nữ đi tới phía trước, cộc cộc cộc liền lên lầu.
Ánh mắt quét qua một lần, phát hiện trên lầu cũng không có gì. Chỉ là một thư phòng nhỏ bình thường, thêm một gian phòng nghỉ ngơi.
Nhìn mấy cái án sách, thực sự không có gì kỳ quái.
Sao? Nơi này hình như không có lầu nhỏ mà Mộ Dung Cảnh nói đến?
Ở đâu?! Cũng không có cầu thang đi tiếp!
Mày kiếm của hắn nhíu lại, cẩn thận đánh giá gian phòng kia.
Cuối cùng, ánh mắt nhìn chăm chú vào một chỗ.
Ngửa đầu, nhìn lên nóc nhà.
Bên trên lại không hoàn toàn chỉ là xà ngang, có một nửa là lát ván gỗ, rất rõ ràng còn có tầng nữa.
Nơi này, không thể dùng cầu thang đi tới mà phải dùng khinh công!
Hắn thi triển khinh công, chỉ hai ba cái là nhảy lên lầu nhỏ. Vừa nhìn lên trên, cả người hắn liền choáng váng!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện