[Dịch]Hoàng Thượng Của Ta - Sưu tầm

Chương 2 : Bọn họ đến từ dị thế

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:19 10-04-2018

.
Edit: Tiểu Phong Tranh Một tuần sau. Ba mẹ Mạn Ni đến đây đón nàng xuất viện, cùng tới đây còn có đệ đệ tiểu quỷ Trương Hải của "nàng", vẻ mặt Tiểu Hải khinh bỉ nhìn sách lịch sử trong tay nàng, ngoảnh đầu nói: “Chị, không phải em nói chị ngốc, sách này em không cần nhìn cũng biết.” Nhĩ Lan cúi đầu chu môi: “Ai cần em lo.” Vợ chồng họ Trương nhìn nhau, con gái của bọn họ cuối cùng cũng có chỗ bình thường, nếu không thật sự phải mời bác sĩ tâm lí về xem, nhưng mà thật kì quái, không phải Mạn Ni ghét nhất là môn lịch sử sao? Tốn ba ngày đọc quyển sách này, Nhĩ Lan dường như hiểu được một chút, nàng đi đến một ngàn năm sau của Đại Đường, Nhĩ Lan lau nước mắt, nàng nên đi đâu tìm Đại Đường của nàng? Theo như mẫu thân của Mạn Ni nói, nàng và Hạo Nam xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường đi leo núi, hai người sau khi được đưa vào bệnh viện đều hôn mê, sau đó Hạo Nam tỉnh lại trước nàng hai ngày. Sau đó người nọ lại tới gặp nàng một lần, dường như hắn thích ứng với cuộc sống nơi này nhanh hơn nàng, hắn cảnh cáo nàng không được nói nhiều: “Nếu không muốn bị người ở đây bắt đi nghiên cứu khoa học thì an phận một chút.” Nàng nghe không hiểu khoa học là thứ gì, nhưng cũng không muốn bị người khác bắt lại rồi đối xử như dị nhân, nhưng vì sao nàng không hiểu còn hắn lại hiểu? Nhưng cũng phải, không phải hắn tỉnh lại trước nàng sao, hắn biết nhiều hơn là phải, huống chi hắn là Hoàng đế Đại Đường được thế nhân ca tụng, thông minh hơn nàng cũng không có gì kì lạ cả. “Sau khi xuất viện hẳn là ngươi phải đặc biệt chịu khổ rồi……” Giọng nói hà khắc của người nọ giống như một đạo ma chú đánh vào đầu nàng, Nhĩ Lan ôm đầu, vùi mặt vào trong sách. Xem không hiểu, vẫn là xem không hiểu, nhị thứ phương là cái gì, tế bào là cái gì, lượng tử học là cái gì, còn có vài ngày nữa là khai giảng, Nhĩ Lan không ngừng cảm thấy thất bại. Khi còn ở Đại Đường, phụ thân cũng cho mời tiên sinh dạy học cho nàng, từ nhỏ nàng đã đọc thuộc 《 Tứ thư Ngũ kinh 》, tuy không thể tài học hơn người giống như nam tử, nhưng trong vòng một trăm dặm ở Minh Châu, Chu Nhĩ Lan nàng cũng là "Tài nữ", mà bây giờ, cũng là “Tài nữ”, nhưng mà là "bất tài". Ước chừng học thức của nàng ở đây so ra còn kém đệ đệ Trương Hải. Đứng dậy duỗi eo, Nhĩ Lan đi đến ban công, nghiêng người, người nọ bước từ trong phòng ra, khi thấy nàng, mặt không đổi sắc nhìn thoáng qua, dáng vẻ cực kì uy nghiêm. Nhĩ Lan do dự có nên thỉnh an hay không, nhưng nghĩ lại nhập gia thì phải tùy tục, học dáng vẻ của Trương Hải, duỗi tay ra: “Hoàng Thượng……” Người nọ nâng mắt phượng liếc nàng một cái, mở miệng hỏi nàng “Ngươi là ai?” Hơi dừng lại, “Trẫm muốn hỏi, thân phận của ngươi ở Đại Đường.” Nàng là phi tử của hắn, vậy mà hắn lại không có chút ấn tượng với nàng, khó tránh khỏi có chút mất mát, Nhĩ Lan nhỏ giọng trả lời: “Chu Nhĩ Lan, cung Thuận Dung.” Ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không có ấn tượng của người nọ, nàng chán nản bỏ thêm câu, “Phụ thân là Thất phẩm Huyện lệnh huyện Minh Châu.” “Hóa ra là nữ nhi của Chu Tu Lâm.” Người nọ hừ lạnh một tiếng, một bộ không muốn nhìn, xoay người về phòng mình. Nhĩ Lan thở dài, số nàng thật là số khổ, lúc ở Đại Minh là phi tần thất sủng trong cung; đến đây cũng chẳng được hắn đối xử tốt. Hai nhà Trương - Thẩm là hàng xóm nhiều năm, càng khéo là bọn trẻ hai nhà đi học vẫn luôn chung lớp, Nhĩ Lan nghĩ, tình cảm của Mạn Ni và Hạo Nam thật sự hẳn là không tồi, theo lời Tiểu Hải là: “Không phải hai người vẫn luôn lén lút nói chuyện yêu đương sao?” Nghỉ hè cao nhị [1] qua, mẹ Trương tự thu xếp ba lô cho nàng: “Trở lại trường phải chăm chỉ học tập với Hạo Nam, cao tam rồi, phải học thật chắc.” [1] Cao nhị: năm thứ hai cao trung (cấp III) tương đương lớp 11. Cao tam tương đương lớp 12. Nhĩ Lan gật đầu, đổi giày ra cửa. Đi ra khỏi ngôi nhà kiến trúc tường trắng ngói nhỏ, Nhĩ Lan hít sâu một hơi, vẻ mặt không giấu nổi sự yếu đuối bất lực, ánh sáng chói lóa bên ngày khiến nàng hơi hoa mắt, một thân áo váy dài, nàng nhìn các thiếu nữ ven đường, tất cả đều lộ ra cánh tay và đùi. “Người dân ở đây đúng là cởi mở.” Đang lúc nói thầm, phía sau lại vang lên giọng nói không mặn không nhạt. “Lên xe đi.” Nhĩ Lan giật mình quay đầu lại, thấy người nọ và xe đạp phía sau, không yên tâm hỏi: “Hoàng…… Không, Hạo Nam, cậu biết đi sao?” Lý Long Cơ tiếp tục lạnh lùng: “Ngươi đang nghi ngờ trẫm sao?” “Thần thiếp không dám.” Nhĩ Lan vội vàng phủ nhận, sau đó theo chỉ thị của hắn, ngồi lên phía sau vật được gọi là "xe đạp". Gió thổi, Nhĩ Lan duỗi tay vuốt hai bên tóc mai, buổi sáng, lúc rửa mặt chải đầu, nàng vốn búi một búi tóc Trụy Mã kế, nhưng sau khi so sánh dáng vẻ của Tiểu Hải và dáng vẻ của nàng, nàng đành hậm hực dỡ búi tóc. Mất công học đúng là đáng giá, trong lòng Lý Long Cơ đánh giá đi xe đạp còn thú vị hơn cưỡi ngựa thật, nghĩ vậy, hắn lại đạp nhanh hơn một chút. Lý Long Cơ đi càng nhanh, lòng Nhĩ Lan càng căng thẳng, bởi vì sợ, nàng chỉ có thể nắm chặt góc áo người trước mặt. Lý Long Cơ không còn gì để nói, đúng là một nữ nhân nhát gan. “Cảm giác thế nào?” Nhĩ Lan “A?” Sau khi sửng sốt một hồi mới nhận ra hắn đang hỏi mình. “Ách, không tồi……” Dừng lại, “Nhưng mà thần thiếp vẫn thích ngồi xe ngựa hơn.” Một tiếng hừ lạnh, “Ngươi trách trẫm đi không đủ vững vàng sao?” Nhĩ Lan nắm chặt áo Hoàng Thượng, có chút ấm ức nói: “Thần thiếp không dám.” Lý Long Cơ: “Trẫm nghĩ ngươi cũng không dám!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang