[Dịch]Hoàng Thượng! Thái Tử Đang Ghen - Sưu tầm
Chương 22 : Gặp lại chỉ như người xa lạ (2)
.
Ánh mắt Lạc Tâm Di lướt qua Mộ Dung Vân , thấy hắn nhìn cũng không nhìn nàng , khóe môi nở ra nụ cười ngượng ngạo rồi vội vàng nhìn về hướng khác , nàng không trách hắn , tư cách gì trách hắn chứ , hai năm đã qua , đâu phải nàng nhớ hắn thì hắn cũng sẽ nhớ nàng , mọi thứ đều có thể thay đổi .
Trái ngược với vẻ ngại ngùng của Lạc Tâm Di , Diệp Thiên Di hai mắt trừng to không chớp lấy một nhịp nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân , tên khốn , cặn bã còn giả vờ thanh cao , cầm quân cờ cả canh giờ cũng chưa hạ xuống được , đồ vô dụng , hừ , dám đối xử với tỷ muội của nàng như vậy , nàng không xử đẹp hắn mới lạ .
Không khí trong đình hoàn toàn im lặng , ngoại trừ Diệp Thiên Di vẫn dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống không ngừng phóng tới Mộ Dung Vân , thì không ai nhìn ai cũng không ai nói với ai lời nào , Mộ Dung Thần nhìn đám trẻ mỗi người đều có tâm tư riêng , trong lòng... phiền muốn chết , không ai chịu nói trước thì ông đành phải nói thôi .
" Tâm Di , mấy năm nay con sống có tốt không ? "
" Hoàng thương thúc thúc , Tâm Di sống rất tốt a , người nhìn xem ..."
Diệp Thiên Di vội chen vào . " Có bản vương ngày đêm chăm sóc, muội ấy làm sao có thể không tốt được , hoàng thượng người xem , có phải Tâm Di ngày càng xinh đẹp hay không ? "
Lạc Thiên một bên nhếch mép , hắn làm sao không biết nha đầu này muốn gì chứ .
" Hoàng thượng , muội muội thần được Thiên Khuynh chăm sóc , đúng là có béo lên không ít "
" Ca , muội đã béo lắm đâu "
" Béo lên một chút cũng không sao , càng xinh đẹp hơn mà " Diệp Thiên Di , cố nhồi thêm một nhát .
Mộ Dung Vân vẫn giữ tư thế ung dung xem mình như người ngoài cuộc , nhưng chỉ có hắn mới biết trống ngực hắn đang đập thình thịch , máu nóng trong người đang sôi lên sùng sục , nàng có nhìn tới hắn không , có biết hắn đang rất đau không ?
" Khuynh ca ca cũng thấy muội béo lên a , ai bảo những món huynh nấu lại ngon như vậy chứ " . Hại nàng béo lên không phải do Thiên Di làm món gì cũng ngon như vậy sao .
Bàn tay Mộ Dung Vân cầm chặt quân cờ , hai cánh môi mím lại thật chặt , da mặt từ từ chuyển qua màu đen , hắn còn sống , còn ngồi một đống như vậy mà không ai nhớ tới hắn sao . Trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân , kiềm chế , kiềm chế .
Mộ Dung Thần vô cùng hả hê nhìn biểu cảm của Mộ Dung Vân , cãi ông đi , chống đối ông đi , kết quả là như vậy đó . Nhưng nghĩ lại hắn cũng là nhi tử của ông , thật phiền , cứ y theo ý ông có phải thiên hạ thái bình không , dù sao ông cũng là một minh quân mà , ông đã sai bao giờ đâu .
... ...... ...... .....
" Tiểu Vân , ngươi định cầm quân cờ đó tới khi nào vậy ? "
Mộ Dung Vân vẫn như bức tượng không nhúc nhích , tay vẫn giữ quân cờ và mắt vẫn nhìn bàn cờ .
Mộ Dung Thần tức giận đứng dậy , có cần bơ ông như vậy không ? Ở đây ông là lớn nhất .
" Thái tử ngươi định bắt ta đợi tới khi nào hả ? "
Tiếng rống làm Mộ Dung Vân giật mình buông quân cờ trong tay xuống , nhìn xung quanh trong đình chỉ còn lại hắn và phụ hoàng , vội vàng đứng dậy nhìn ra xa , ngay tới cái bóng của Lạc Tâm Di cũng không thấy . Mộ Dung Vân bậm bậm môi ngồi phịch xuống ghế , nàng lại quên hắn như vậy , bỏ rơi hắn như vậy . Nhìn xuống đôi tay đã để lỡ hạnh phúc vốn thuộc về hắn , Mộ Dung Vân tức giận đánh mạnh về phía trước .
Mặt nước đang yên tĩnh bỗng xuất hiện một cột nước lớn hướng thẳng lên trời xong lại rớt xuống , làm mọi thứ xung quanh đều ướt đẫm , chỉ tội cho những chú cá bé nhỏ đủ màu sắc trong hồ , đúng giờ có người cho ăn , ăn xong thì nhởn nhơ bơi lội , hôm nay chúng cũng nhởn nhơ nhưng ầm một cái lại phơi bụng cả lũ , đúng là thế sự khó lường .
Mộ Dung Thần nhìn đám cá thân yêu , sáng nay ông còn cho chúng ăn mà , tức giận nhìn tên sát cá trước mặt , thú vui khi còn trẻ của ông đã bị tên nghịch tử này chiếm mất , giờ thú vui khi về già cũng bị tên nghịch tử này giết mất .
" Ngươi muốn ta tức chết có phải không ? Ngươi ghen thì đi tìm tình địch của ngươi , tại sao lại giết cá của ta ? "
Mộ Dung Vân tức giận hít vào thở ra , lồng ngực cũng theo đó phập phồng phập phồng . " Nhi thần không có ghen ".
" Ngươi như vậy không gọi là ghen thì gọi là gì ? "
Vị hoàng đế anh minh lửa giận bộc phát , lại dám cãi lời ông .
" Ngươi nhìn ngươi xem giống cái gì chứ , lúc Tâm Di một lòng một dạ theo ngươi , ngươi tìm mọi cách đuổi nó đi , giờ nó theo ý ngươi , không bám theo ngươi nữa ngươi lại mặt nặng mày nhẹ , nhìn ngươi có điểm nào giống quân tử chứ . So về ân cần chăm sóc , ngươi có điểm nào hơn được Mạc Thiên Khuynh , so về tướng mạo .... "
Mộ Dung Thần day day trán , làm sao ông có thể nói cái khuôn ông đúc ra không bằng người ta đây chứ .
Mộ Dung Vân xị mặt , hắn đương nhiên nhìn thấy Mạc Thiên Khuynh thật sự hơn hắn nhưng hắn yêu Tâm Di , thật sự yêu nàng ấy .
" Nhưng nhi thần yêu nàng hơn hắn "
Mộ Dung Thần nhướng mày ra vẻ đã hiểu nhưng thật không may , ông vẫn còn nhớ đến lũ cá bé bỏng .
" Nhưng Tâm Di yêu hắn hơn ngươi ".
Đả kích xong , vị minh quân xoay người rời khỏi đình , ấm ức bao nhiêu năm của ông đã trả được rồi hahaha .
ẦM ... ....
Khi Mộ Dung Thần quay lại , cả cái đình đã không còn nguyên vẹn , Mộ Dung Vân như tu la bước ra khỏi đám bụi mịt mờ .
Khóe môi vị hoàng đế run run , người ta vẫn nói sai một bước là sụp đổ cả giang sơn , ông chỉ nói có một chút là sụp cả cái đình rồi , đúng là đế vương không đơn giản .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện