[Dịch]Hoàng Hậu Nổi Loạn: Đi Nhậu Thôi! - Sưu tầm
Chương 12 : Xuất thủ
.
Năm ngày sau.
Ánh nắng dần dần nhạt đi, mặt trời cũng bắt đầu ngã về tây.
Bình vương phủ của Bát vương gia.
Trong thư phòng, Nam Chương Truy Kinh một thân lục y nhạt ngồi tựa lưng vào thành giường, sắc mặt có chút chuyển biến tốt lên.
Mộ Thiên bạch y không đổi, hắn ta ngồi ở cái bàn bằng gỗ được sơn màu đỏ đặt góc trái bên cạnh cửa sổ, vừa kê đơn vừa nói: “ Độc trong người ngài, đã được giải hết. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, kết hợp uống vài đơn thuốc ta kê cho sẽ sớm bình phục.”
Bát vương gia nhìn hắn ta, khẽ nhếch miệng cười: “ Đa tạ ngươi.”
Không ngờ độc tính mà hắn trúng, lại mạnh đến thế. Nếu không kịp thời được Mộ Thiên có y thuật cao minh cứu chữa, sợ rằng hắn đã sớm mất mạng!
Mà ngàn vạn lần điều mà Bát vương gia không ngờ đến nhất, chính là người ra tay với hắn!
“ Ngài đừng khách khí như vậy! Nhưng mà..” Mộ Thiên đặt bút xuống, hắn khẽ thở dài: “..Lần sau, nên cẩn trọng một chút. Ta không phải thần y hay hoa đà cái thế, độc nào cũng giải được.”
Loại độc này, Mộ Thiên tốn rất nhiều công sức lẫn tâm trí mới có thể giải được. Bát vương gia là người luyện công, nói về cầm cự và ngăn cản độc tính xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng cũng hơn hẳn người thường, nếu không nhờ có một thân võ công cao thì sợ đã mất mạng từ lâu.
Truy Kinh không nói gì, hắn hơi cúi đầu trầm mặc, nhớ lại sắc mặt và thái độ lẫn những lời của hoàng hậu vào đêm đó, lòng chợt dâng lên một cảm giác không rõ ràng.
Có phải hắn đã quá vô tình, làm nàng tổn thương nặng nề? Hận đến mức này?
Triệu Vương đứng ở phía cửa phòng, khoanh tay trước ngực, hắn có vẻ tức giận nói: “ Hoàng hậu cũng nhẫn tâm quá! Ngài có lòng..”
Thấy chủ nhân nhìn qua, Triệu Vương đành ngậm miệng, đứng đó làm tượng, không dám lên tiếng.
Mộ Thiên nhe răng cười, có chút lòng tốt: “ Ta khuyên các người, tốt nhất là không nên mạo hiểm như thế này nữa. Còn về phần hoàng hậu, nàng ấy..” Hắn dừng lại, ánh mắt rất nhanh chuyển về phía cửa: “ Ai?”
Triệu Vương và Truy Kinh cũng nhìn ra phía cửa đề phòng, nghe tiếng bước chân ngày một đến gần.
Ở đây ngoại trừ ba người họ thì cũng chẳng có ai dám bén mạng đến gần, vì xung quanh có người canh giữ nghiêm ngặt, không phận sự miễn vào.
Từ ngày Bát vương gia về phủ liền ở mãi trong thư phòng, không cho ai đến gần khi chưa được phép của hắn, người ngoại sự tiến vào một bước liền giết không cần giải thích.
Còn về phần Phương Ny Tư, vương phi của Bát vương gia, nàng ấy được sắp xếp về nhà mẹ đẻ chơi vài ngày. Ny Tư cũng vui vẻ đi, ngoan ngoãn nghe lời phu quân.
Ngay sau đó, một tên nô tài đi đến, hắn ta đứng ngoài cửa thư phòng gõ nhẹ, bẩm báo, nói là có Đại tướng quân đến thăm quý phủ.
***
Thái Hiên Cảnh cũng vừa mới bình phục thân thể vào hai ngày trước, nhân tiện hôm nay có chút rãnh rỗi liền đem nhân sâm và vài thảo dược quý đến cho Bát vương gia tẩm bổ, mong ngài sớm bình phục lại.
Nhưng một mặt vẫn là cảm thấy áy náy vô cùng về việc Tứ biểu muội của mình làm ngài trải qua thập tử nhất sinh, mà nói đi nói lại cũng do hắn mà ra, nếu hắn không nhờ vả thì ngài cũng không bị trúng độc. Mà chuyện Tứ biểu muội hạ thủ với Bát vương gia thì quả thật là chuyện khó tin, mặc dù khó tin nhưng vẫn phải tin, vì đó là sự thật!
Đầu tiên Thái Hiên Cảnh cảm tạ Mộ Thiên đã ra tay ứng cứu mình trong tình thế nguy cấp, sau lại cẩn thận hành lễ với Bát vương gia.
“ Bát vương gia, Thái Hiên Cảnh thay mặt Tứ biểu muội cũng như chính mình, xin tạ lỗi với ngài.”
Bát vương gia hơi cong cong môi, nói: “ Ngươi đứng lên đi. Đừng khách sáo như thế, dù gì chúng ta đã là người một nhà!”
Thái Hiên Cảnh ngập ngừng nhưng rồi cũng đứng lên, lòng vẫn còn áy náy: “ Đa tạ vương gia..”
“ Ngươi không cần phải áy náy hay tự trách.” Bát vương gia miệng vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “ Tính ra chúng ta cũng là chỗ quen biết từ trước, có thể nói là bằng hữu với nhau, bằng hữu giúp nhau cũng là lẽ thường. Xét về quan hệ hiện tại, ngươi lại là biểu ca của vương phi ta, mà nàng ấy và vương phi của ta là chỗ ruột thịt. Huống hồ hiện tại, nàng ấy..”
Truy Kinh dừng lại một chút, nửa phần mi cụp xuống, ánh mắt mơ hồ không rõ ràng, miệng cười có vẻ chua xót khi nói ra lời này: “..lại là hoàng tẩu của bổn vương. Nàng ấy không phải cố ý làm bổn vương bị thương..”
Hắn nợ nàng, cái này có lẽ là cái giá phải trả!
Ba người kia nghe xong cũng mờ tịt, không rõ tâm tình của Bát vương gia ra sao? Nhưng trong lòng cũng không khỏi cảm thán, quả thật không ngờ về mối quan hệ hiện giờ của hai người họ.
Trong bọn hắn, ai mà không biết rõ, hoàng hậu trước khi nhập cung, nàng ấy đối với Bát vương gia như thế nào? Có thể nói nàng ấy, ngay từ đầu là nhất kiến chung tình đối với Bát vương gia! Lại nói, nếu không phải người, ta nhất định không lấy. Nhưng sự việc hiện giờ, khó mà lường.
“ Nếu vậy..nên cân nhắc một chút khi gặp a!” Mộ Thiên cười cười, nói một câu như nhắc nhỡ Truy Kinh.
Bát vương gia nghe qua cũng chỉ thản nhiên nâng môi cười nhạt, không nói gì, hàm ý trong lời của Mộ Thiên hắn tự khắc rõ hơn ai hết.
Thái Hiên Cảnh liền lườm Mộ Thiên một cái, tên này, bộ miệng hắn rãnh rỗi đến mức nói chuyện dư thừa?
Mộ Thiên cũng không để tâm, nhấp một ngụm trà nhỏ rồi nói tiếp: “ Về phần hoàng hậu, nàng ấy tâm trí quả thật có chút ‘không bình thường’, nên..”
Chưa nói hết lời thì Truy Kinh đã ngắt lời của hắn rồi, ánh mắt Bát vương gia âm trầm, thâm sâu, cười nhạt: “ Bổn vương lại thấy nàng ấy..” Không biết nên nói sao cho rõ.
Mộ Thiên và Thái Hiên Cảnh lẫn Triệu Vương đều cùng kinh ngạc, đưa mắt nhìn Bát vương gia có chút tò mò.
“ Người cũng đã gặp qua và nói chuyện, ngài thấy Tứ biểu muội của ta..nàng ấy có phải, có chút vấn đề hay chỗ nào không đúng?”
Thái Hiên Cảnh thâm dò một chút về Tứ biểu muội của mình từ Bát vương gia, hắn vẫn chưa có cơ hội nói chuyện riêng với nàng, cũng chưa tìm hiểu rõ ràng về những điều mà Phương Hạ Y đã nói.
“...” Truy Kinh trầm mặc, không lên tiếng đáp trả.
“ Chẳng lẽ, y thuật của ta có vấn đề?” Mộ Thiên cau mày, hắn chính là nghi ngờ, có phải hắn chuẩn đoán sai? Hoàng hậu, không có bất kì chấn động làm ảnh hưởng đến tâm trí sao? Không thể nào!?
Sau một lúc trầm ngâm, Truy Kinh mới chậm rãi nói: “ Nàng..có vẻ không ngốc như bề ngoài mà các người đã thấy. Nhưng không hiểu, tại sao không nhận ra bổn vương?” Trong mắt hắn có chút phiền muộn nào đó, rất mờ nhạt không rõ.
Ánh mắt lạnh lẽo, nhìn hắn đầy xa lạ cùng lạnh nhạt của nàng, như nói cho hắn biết, nàng chưa từng quen biết hắn!
Mộ Thiên và Thái Hiên Cảnh ở trong phủ của Bát vương gia cho đến khi dùng cơm tối xong mới bắt đầu, kẻ thì trở về phủ, người thì về cung.
***
Phụng Nghi cung.
Bây giờ chắc khoảng gần sáu giờ tối, sắc trời đã đen, trong không khí lạnh lẽo sương mù lượn lờ hư ảo, đến gió thổi cũng cảm thấy trở nên rét hẳn so với bình thường, trăng cũng không thấy đâu.
Những ngọn đèn trong ngoài cung sớm đã được các cung nữ cùng thái giám thắp lên từ lâu, ngoại trừ căn phòng ngủ của hoàng hậu vẫn tối om như mực.
Thấy vị nữ tử trên chiếc phụng sàng kia có chút cử động, Liên Hoa liền dẫn mấy cung nữ đi trù phòng chuẩn bị dọn bữa tối như thường lệ.
“ Hai ngươi mau đi thắp đèn.” Hương Ly liền nhỏ giọng phân phó bọn cung nữ, quay sang nhìn Mịch Dương: “ Ngươi đi báo cho An Tịnh, chuẩn bị mọi thứ để hầu hạ hoàng hậu nương nương tắm.”
Sau lại nhìn vị tiểu thư của mình có chút đau lòng, đã mấy đêm liên tiếp người không ngủ, đêm đi luyện công, ban ngày ngủ bù, ai không biết còn tưởng vị hoàng hậu này rõ ràng rất lười, chỉ biết ăn với ngủ.
Hai vị cung nữ thắp xong đèn liền cúi đầu đứng cạnh Hương Ly, mắt hơi liếc nhìn về phía phụng sàng, lòng cảm thán, họ thật có phúc.
Cứ tưởng việc hầu hạ hoàng hậu sẽ không phải là việc dễ dàng gì, cứ nghĩ hoàng hậu là người rất khó hầu hạ, nhưng xem ra họ đã nghĩ quá nhiều rồi, hoàng hậu căn bản chẳng cần họ hầu hạ gì nhiều. Người chẳng thèm ngó ngàng họ, chứ đừng nói đến chuyện trách mắng hay hành hạ như mấy vị chủ tử mà họ đã từng nghe kể qua khi mới nhập cung, cái gì mà nhẹ nhất thì trách mắng, nặng nhất là bị đánh đập đến chết.
Tóm lại, họ phúc lớn mạng lớn lắm mới được hầu hạ hoàng hậu, mà vị hoàng hậu này lại là một vị chủ tử có tính dễ. Mặc dù có lúc vì người, mà họ tưởng chừng sẽ không thể sống qua ngày mai.
Nữ tử toàn thân bạch y, bộ dáng lười nhác từ từ rời khỏi phụng sàng sau một giấc ngủ trưa kéo dài đến tận tối.
Đến cử động thôi cũng biếng nhác như con lười, nữ tử lấy tay che chiếc miệng nhỏ xinh, đánh một cái ngáp thật dài.
Sau khi bước xuống phụng sàng, chân tự động xỏ mang giày, còn hai tay túm lấy hai bên vạt áo đang mở phông phanh lại, mắt nhắm mắt mở, tay tìm một sợi dây ở một bên eo thắt bừa một nút.
Mấy việc này, thay vì cung nữ phải làm cho nàng, nhưng thấy việc nhỏ nhặt này cũng không cần phiền họ, mình có thể tự làm được.
Đôi mắt mơ mơ màng màng, tâm trí vẫn mơ hồ, mông lung. Lệ Khuynh chậm chạp đi, vừa đi vừa che miệng ngáp ngắn ngáp dài, bộ dạng mệt mỏi.Bọn cung nữ liếc mắt nhìn nhau, khoé miệng co rút, chẳng lẽ hoàng hậu ngủ không ngon? Cái này..Không lí nào, lại có vấn đề ‘ngủ không ngon!’
Tiểu hồ ly thấy chủ nhân quên mất mình, mặc nó ở trên phụng sàng kêu chi chít thế nào, nàng cứ thế mà đi, không thèm quay lại ôm nó theo, nó đã bị lơ được bốn ngày, hôm nay vẫn bị.
Lệ Khuynh và tiểu bạch hồ đang ‘chiến tranh lạnh’!
Nàng tỏ vẻ lạnh nhạt với tiểu hồ ly là để trừng phạt cái tội ‘đoạn tụ’của nó và Bát vương gia, sau đêm đó, nàng hầu như lạnh nhạt với nói luôn. Nếu nó không biết hối lỗi, còn dám thêm lần sau nữa, nàng sẽ thịt nó. Coi như tác hợp nó với tên kia làm ‘đôi uyên ương’ liền cánh, liền cành gì đó ở dưới hoàng tuyền.
Lệ Khuynh cho là Bát vương gia vào đêm đó, dù thoát khỏi hoàng cung nhưng cũng lành ít dữ nhiều rồi!
Bọn cung nữ cũng lén quay đầu nhìn tiểu hồ ly tội nghiệp kêu chi chít không ngừng, trông rất đáng thương nhưng không ai dám đến ôm nó mang đi theo cùng. Coi ngoại hình xinh đẹp đáng yêu kia, nha, lần trước hành hung họ một trận sợ tái xanh mặt mày. Hỏi thử, có ai dám đến ôm nó không, khi biết ngầm là nó có thể cắn chết người?
Tiểu hồ ly lật đật chạy phóng theo, nhảy lên vai của Lệ Khuynh nằm im, trông nó rất ngoan ngoãn, cái đuôi trắng muốt cuốn vòng qua chiếc cổ trắng nõn của nàng, lâu lâu lại lấy đầu cọ cọ nhè nhẹ vào mặt chủ như đang cố gắng nịnh nọt, xin tha thứ.
Trông sao, con vật này cũng giống cái khăn quàng cổ sống ở trên người nàng.
Lệ Khuynh nhếch miệng cười như không cười, mặc kệ tiểu hồ ly làm gì thì làm, từ từ lếch thân đến phòng tắm, cung nữ lủi thủi đi theo sau.
Phòng tắm cách tẩm phòng này không bao xa, Lệ Khuynh cảm thấy bọn người cổ đại thuộc tầng lớp hoàng tộc này sống xa hoa quá mức, phòng tắm thôi mà cũng làm to thế kia, lớn như nhà tắm tập thể mà có một người tắm.
Bọn cung nữ không theo hoàng hậu vào trong phòng tắm, mà canh ở bên ngoài như mọi khi.
Chuyện hầu hạ hoàng hậu tắm thì do Hương Ly tỷ tỷ - Đại cung nữ thân cận đảm nhận. Nhưng mấy hôm nay, Hương Ly tỷ lại gọi thêm An Tịnh vào phụ giúp, ngoại trừ hai người họ thì bất cứ ai cũng không được vào.
An Tịnh khép cửa phòng lại, sau lại đi nhìn xung quanh một chút, rồi nhìn hoàng hậu và Hương Ly gật nhẹ đầu, nàng ta ngoan ngoãn đi lại phía cửa đứng canh, đề phòng có người lấy cớ tiến vào bất ngờ.
Khỏi hỏi, An Tịnh đã là người của nàng.
***
Màn đêm buông xuống, bóng tối trải rộng cũng là lúc các hoạt động mà ban ngày, hay những việc không thể làm giữa thanh thiên bạch nhật, thời điểm này chính là lúc thích hợp để hành động của một số người có hành tung mờ mờ ám ám.
Một bóng đen nho nhỏ vọt ra khỏi phòng tắm của hoàng hậu bằng mái nhà, quan sát xung quanh rồi mới bắt đầu di chuyển sang các mái nhà khác, tránh tầm mắt của lính gác và đi tuần. Sau lại tiếp đất, hắc y nhân lén lút men theo hành lang, ẩn nấp khỏi các binh lính đang canh gác và đi tuần mà đi đến nơi ở của cung nhân trong Phụng Nghi cung.
Nơi trú ngụ của cung nhân nằm ở phía tây, cách tẩm phòng của hoàng hậu không xa cho lắm, nên không cần tốn nhiều thời gian thì đã tới.
Mắt thấy một đám quân lính đi tuần đang đi về hướng của mình, tên hắc y vội tung mình một cái, thuần thục nhảy lên một cái cây bên cạnh rất nhanh gọn lẹ.
Tên hắc y nhân ngồi vắt vẻo trên cây cười đắc ý, vì thấy được thành quả bao ngày khổ luyện trong môi trường khắc nghiệt, không chút nào mất cảnh giác, cuối cùng đã đạt được thành tựu to lớn.
Đợi bọn chúng đã đi qua hẳn, tên hắc y mới nhảy xuống, nhìn về hướng họ nhếch mép cười khinh bỉ, lẩm bẩm mắng: “ Bà nó! Tuần theo cái kiểu..”
Hắn lật đật nhảy trở lên cây, mặt lấm tấm mồ hôi, ngồi tựa lưng vào thân cây: “...” Vuốt ngực thở phào.
Tuy bọn này đi tuần qua loa, nhưng cũng đâu cần đi nối đuôi nhau như thế? Còn một chút nữa là xong. Cũng may, bố mày đây nhanh mắt, phản ứng lẹ, chứ không thì thấy bà lẫn mẹ rồi!
Quan sát kĩ dãy phòng im ắng và không đèn phòng vì bọn cung nhân vẫn chưa tan ca, dọc hành lang cũng chỉ có vài chiếc đèn lồng với ánh sáng mờ ảo.
Tên hắc y liền nhìn trước sau, đề phòng bị túm bất ngờ. Hắn nhanh chóng đi lại gần hai căn phòng đơn khá lớn, đó là phòng riêng của Đại cung nữ ở. Quan sát thì thấy trước một phòng, phía trước có đặt ba chậu hoa gì đó, đánh mắt sang phòng bên cạnh.
Khỏi nói, tên hắc y hành tung mờ mờ ám ám này là..hoàng hậu đại nhân.
Sau bao ngày nhận thấy địch vẫn bất động ta, ta cũng bất động đến địch. Mà cứ đợi địch động ta, không phải là..cái đó là chờ chết. Thôi để ta động địch đi, mặc dù không nắm chắc ta có thể địch nổi địch không? Nhưng có gắng địch hết sức, ai biết đâu sẽ tạo ra thắng lợi, kì tích thì sao?
Thay vì chờ người đến giết, thôi thì xuất quan động thủ, đi trước một bước đồ sát chúng vậy.
Nhân lúc đi tắm rửa để ăn tối, Lệ Khuynh liền trốn đi thăm dò chỗ ở của Liên Hoa, bởi Hương Ly không có cơ hội, An Tịnh thì nhát gan không làm ăn được gì.
Nghĩ đến, không khỏi buồn cười, Hương Ly ở cạnh bên mà không có được, nàng ở xa xôi lại có? Cảm thấy, tướng dưới tay, toàn bất tài!
Do thời gian đi tắm không được kéo dài quá lâu, nếu quá lâu thì người ta sẽ nghi ngờ, nên phải hành động nhanh gọn và về phòng tắm trong khoảng thời gian đã hạn định, không được lố.
Lệ Khuynh quan sát tỉ mỉ liền đi lại cửa phòng Liên Hoa, dĩ nhiên là cửa đã bị khoá bởi chiếc ổ khoá cổ, mà chiếc ổ khoá cổ này có lai lịch không tầm thường, nó là tổ tiên của các loại ổ khoá thời hiện đại.
Nàng kéo khăn che mặt xuống, nhếch miệng cười khinh một cái, chiếc ổ khoá cổ đại cùi bắp này, sao có thể làm khó Ảnh Kiều này được? Nếu mở không được nó, coi như mười năm học kia đem đi cho chó ăn, làm mất mặt giới trộm rồi phải không?
Mắt quan sát xung quanh, tay giơ lên đầu, lấy xuống một cây Định Hải Thần ‘Kim’. Động tác lão luyện, nhanh chóng mở được chiếc ổ khoá mà không cần chìa khoá.
Thuận lợi vào được trong phòng của Liên Hoa, cái con nhỏ mà nàng cho là bất thường nhất từ lúc cố ý đụng đổ chén cháo độc kia.
Thật ra, hoàng hậu nàng đây không có ác ý gì với con nha đầu đó nha! Hắc hắc hắc, chỉ là chị ghim trong lòng, con nhỏ này có thể là manh mối để tìm ra kẻ chủ mưu hại chết khối thân thể này, ha ha, chỉ vậy thôi! Đây đâu thể coi là ác ý, thù hằng gì đâu phải không? Ha ha, mà nếu cô ta chính là hung thủ thì..khó nói nha, khó nói nha..Chết bà nó, chứ đùa với Chúa!
Ảnh Kiều nàng đã quyết định rửa hận và báo thù cho Lệ Khuynh - Chủ nhân của khối thân thể này rồi mới đi! Coi như nàng đã nhận ‘ân’ từ nàng ta, nên trả ‘ân!’
Lệ Khuynh vừa vào liền lật đật lấy tay che kín mũi, nín thở. Mò lấy trong người ra một lọ thuốc nhỏ màu xanh do Hương Ly đã lén xin Lý nữ y tên Lý Nhu Đổng, còn chuyện tại sao nàng ấy lại giúp và cho thuốc..dĩ nhiên là có nguyên do.
Nghe Hương Ly nói, nhà nàng ta và nàng ấy trước kia có giao tình, hai người là bạn từ nhỏ rất thân với nhau, nhưng về sau nhà Hương Ly có biến cố, hai người cách xa và mất liên lạc đã năm năm. Không ngờ ngày gặp lại và nhận ra nhau, chính là ở chốn cung cấm tranh giành ác liệt này!
Lấy một viên thuốc bỏ vào miệng. Hương Ly bảo là cái thứ thuốc này, gọi là cái gì mà..Tiêu Diệu đan, nói nó có tác dụng tránh khỏi những loại khí và hương có độc xâm hại cơ thể, nhưng cũng chỉ duy trì trong vài giờ sẽ hết công dụng.
Hương Ly cũng quá tham lam, nàng ta xin cả mấy loại thuốc, mà ý định của nàng ta là xin cho nàng dùng. Nên hành động tham lam này..Khuyến khích phát huy!
Vì Lệ Khuynh thấy cái bàn thờ phụng phật bà Quan Âm, thấy hương nhang và hai lư hương nhỏ vẫn toả khói nghi ngút, cạnh có một ngọn đèn dầu lưu mờ, nhìn sơ căn phòng có chút quỷ dị.
Không biết phòng này có không, nhưng đề phòng vẫn hơn! Cổ đại toàn chơi chiêu hiểm để giết người mà không ngờ đến được, người bị hại đến khi xuống gặp lão ca Diêm Vương vẫn chưa ngộ ra vì sao mà mình chết?
Mà cảnh giới giết người hay gạt người, người chết hay người bị gạt đều không biết vì sao chết hay đến cuối còn mắc mưu, đó mới là cảnh giới cao nhất của ‘nghệ thuật chơi chó’, cũng chỉ theo ý nàng nghĩ.
Lão hồ ly già đã làm thế với nàng, tốt nhất ông ta đừng để nàng gặp lại lần nữa ở thời đại này hay để nàng xuyên về hiện đại được!
Tính đa nghi của Lệ Khuynh nổi lên khi nhìn cái bàn thờ.
Theo nàng nghĩ, trong cung, nô tì đâu dễ tìm nhang thơm và mấy loại trầm hương thơm đến mức như thế này?
Hôm nay, Liên Hoa đó vẫn đến trực đêm cạnh nàng, đốt mấy thứ..nhang thì không nói, trầm hương thơm này đốt làm gì? Đuổi muỗi sao? Người có ở đây đâu mà đốt, chính là cố tình lãng phí để hại người đây!
Nghĩ vậy, Lệ Khuynh lấy một hộp phấn thơm nho nhỏ mà mình đem theo. Còn vì sao nàng đem theo hộp phấn thơm này..Dĩ nhiên là có lý do.
Xé hai mảnh vải đen trên người, đặt chồng chúng lên nhau, Lệ Khuynh cẩn thận đổ hết phấn ra rồi bọc lại thật cẩn thận, thứ này dễ rơi rớt. Sau lại dùng con dao gọt trái cây mà An Tịnh nhát gan kia phải phi thường tránh tai mắt lắm mới lấy được cho nàng dùng, lấy một ít nhang và thứ linh tinh trong lư hương bỏ vào cái hộp phấn nhỏ ấy.
Tại sao lấy hộp phấn để đựng mấy thứ linh tinh này, mà không lấy vải đựng nó? Câu trả lời là chỉ có một..Dĩ nhiên là có nguyên do.
Sau khi cất cẩn thận đồ thu được, nàng bắt đầu lục soát căn phòng, nhưng chung quanh không có phát hiện gì bất thường.
Lệ Khuynh cắn cắn cánh môi, mắt đảo xung quanh. Không lí nào, lại không tìm được gì?
Nàng liền chuyển hướng nhìn đến chiếc giường ngủ, vẫn không có gì. Đến bàn trang điểm cũng đã lục tung các ngăn tủ rồi mà không có gì khả nghi.
Lệ Khuynh cau mày, nhìn xung quanh, cẩn thận dò tìm. Chẳng lẽ kì này..do nàng quá đa nghi? Nghĩ xấu cho nàng ta?
Đúng lúc liếc nhìn qua bàn thờ phật bà Quan Âm thêm một lần nữa, pho tượng có chút gì đó không đúng, nhưng ngay khi định đến xem cho rõ thì con tiểu hồ ly nhỏ của nàng lại mò đến kêu chi chít mấy tiếng trên mái nhà, nàng phải rút nhanh với vận tốc tối đa nhất có thể.
Con tiểu hồ ly mò đến được đây, dĩ nhiên là do Lệ Khuynh có cách huấn luyện. Nàng đã dặn Hương Ly, nếu có biến thì hãy thả tiểu hồ ly ra, nó sẽ đánh hơi tìm được nàng.
Căn bản thì, nếu Lệ Khuynh không cần dùng hộp phấn thơm kia, con tiểu hồ ly cũng sẽ tìm được nàng. Nó ở lâu với nàng như vậy, chẳng lẽ trên cơ thể chủ nhân của nó có mùi hương đặc biệt gì cũng không phân biệt rõ được sao?
Lúc nàng đi ra ngoài thì thấy mấy hạt nho nhỏ màu trắng từ trên trời rơi xuống như mưa, biết mùa đông thật sự đã đến, tuyết đầu mùa rơi rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện