[Dịch]Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi - Sưu tầm
Chương 8 : Tìm được
.
Tháng tám, những cơn gió thu đã bắt đầu thổi, trên bầu trời trong xanh những đám mây đủ mọi hình dáng lặng lẽ trôi, ánh nắng không còn gay gắt như những ngày hè. Gió lùa qua vui đùa trong những tán cây cổ thụ nghe xào xạc. Mặt hồ xanh rêu tĩnh lặng in bóng những chiếc thuyền hoa lớn nhỏ thong thả tản mạn trên mặt hồ, tiếng đàn, tiếng hát du dương theo gió vang vọng cả hồ nước rộng lớn.
Trên lầu bốn Kim Đường, một trong bốn phòng chữ Thiên, Mạc Tĩnh tựa người vào cửa sổ đưa mắt nhìn quang cảnh bên dưới, trong tay cốc trà tỏa hương thơm nghi ngút, mái tóc dài xõa tung sau lưng. Thân mặc một chiếc áo cổ tròn dài tay màu tím phía dưới là chân váy xòe dài đến gót chân màu đậm hơn, đây cũng là thiết kế nàng cách điệu để phù hợp với thời đại này, nhưng thoải mái, ưu điểm vượt trội là cách mặc đơn giản vừa có mặt ở Vạn Đường trong vòng ba ngày đã trở thành trào lưu của các tiểu thư quý tộc. Mạc Tĩnh đưa tay nhấp một ngụm trà, mắt vẫn nhìn quang cảnh xinh đẹp phía dưới.
- Tĩnh Nhi, đến giờ rồi- Tiếng nói Mạc Hề vang lên phía sau.
- Đại ca- Mạc Tĩnh quay lại cười- Nhanh thật muội còn chưa uống xong trà buổi sáng.
- Bây giờ còn sáng sao?- Mạc Hề cất giọng cười mang theo sủng nịnh vuốt vuốt mái tóc của Mạc Tĩnh- Sắp trưa rồi, con mèo lười.
- Chưa qua giờ Thìn nha, hôm nay muội dậy rất sớm- Mạc Tĩnh chun mũi phản đối, nếu hôm nay không có việc nàng cũng không dậy sớm như vậy.
- Đúng đúng, hôm nay đã rất tiến bộ, còn uống được trà buổi sáng mọi ngày thì dùng ngọ thiện luôn chứ uống trà gì- Giọng cười của Mạc Văn theo vào.
- Tĩnh Nhi, hôm nay muội định dạy gì? Đánh đàn? Ca? Hay múa?- Mạc Sách hiếu kì cười cười đi qua đại ca đến gần Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh liếc Nhị ca một cái mới quay qua Mạc Sách cười híp mắt- Vẫn là Tam ca đáng yêu nhất.
- Tĩnh Nhi muội nói vậy là sao? Nhị ca cũng rất tốt nha, rất thương muội- Mạc Văn đi đến rất phong độ mở chiếc quạt giấy ra phe phẩy bên người Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh bĩu môi- Huynh toàn trêu muội thì có.
- Được rồi, được rồi, Tiểu Văn không trêu Tĩnh Nhi nữa- Mạc Hề mỉm cười, hôm nay không có cha ở đây, Mạc đại thiếu gia chính là người chấm dứt cuộc đấu khẩu của Mạc Văn và Mạc Tĩnh- Tĩnh Nhi nhanh lên thôi, mọi người đã đến từ sớm chờ muội.
- Muội biết rồi, đi đây, đi đây- Mạc Tĩnh để cốc trà vào trong tay Mạc Hề rồi chạy vào phòng ngủ, ngồi bên bàn trang điểm tết tóc.
Hôm nay chính là ngày rất quan trọng với các nữ tử có trong tay thẻ hội viên danh dự của Vạn Đường, Kim Đường, Thực Đường( Thẻ hội viên Phú Qúy Đường chỉ có 5 cái thuộc về Đường Chủ, ba vị Chủ quản, một cái còn lại trong tay Hầu gia). Vạn Đường không chỉ là nơi thể hiện tài năng của tài tử giai nhân, mà còn gần như một trường học giúp họ hoàn thiện bản thân. Những người có trong tay thẻ hội viên có thể tự do tham gia các lớp học mở định kì của Phú Qúy Đường do các chuyên gia xuất sắc nhất giảng dạy.
Và hôm nay chính là ngày mà Tiên Nhạc cô nương sẽ tham gia lớp giảng dạy cầm, kì, thi, họa định kì sáu tháng một lần của Phú Qúy Đường. Thực ra phải đến tháng chín năm nay mới đến ngày giảng dạy của Tiên Nhạc, nhưng đến lúc ấy Mạc Tĩnh vừa vào Cung không thể tham gia nên lấy vài lý do chuyển đến giữa tháng tám.
Trên lầu bốn của Vạn Đường, tiếng cười oanh oanh, yến yến thoát ra từ căn phòng cuối cùng:
- Hoa tỷ, bộ đồ này của tỷ thật đẹp- Một giọng nói ngọt ngào vang lên đâu đó trong phòng, chỉ nghe thôi cũng muốn tưởng tượng ra nụ cười tươi rói như ánh mặt trời.
- Tâm muội, ngươi quá khen, ta lại thích chiếc váy xanh của muội- Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi nheo lại cười với cô gái đáng yêu trước mặt.
- Thật sao?- Nữ tử nọ cười tươi, đôi mắt to đen láy tỏa sáng.
- Hừ! Đúng là đồ nhà quê có khác.
- Hà tiểu thư, không biết tiểu thư đây là có ý gì?- Vị Hoa tiểu thư quay sang nhìn nữ tử váy vàng vừa lên tiếng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng mười phần lễ nghĩa nhưng thêm phần lạnh lùng.
- Hoa tỷ, thôi đi, muội không sao- Tâm Như Nguyệt vội kéo Hoa Yên lại, cắn răng, ai bảo nàng chỉ là một tiểu thư quan Ngũ phẩm nhỏ nhoi chứ, người ta là tam tiểu thư Hà Phủ ( Phủ Lại Bộ Thượng Thư) nàng không sợ cũng phải nghĩ đến cha mình không thể lỗ mãng.
- Muội không phải sợ, có một số người luôn tự cho họ là cao quý nhưng thực chất không bằng cái rẻ rách vất bên đường người gặp người ghét, vẫn không biết mà kênh kênh kiệu kiệu- Hoa Yên nở nụ cười dịu dàng nhìn Tâm Như Nguyệt an ủi.( * Toát mồ hôi* Hoa tỷ thật bá đạo, giờ thì ta đã hiểu thế nào là miệng cười như hoa, nói lời như dao.)
- Hoa Yên, ngươi nói cái gì, ai là cái rẻ rách?- Hà Trâm giận tái mặt chỉ tay vào Hoa Yên quát.
- Ta cũng chưa nói ai nha, ngươi giận gì chứ- Hoa Yên vô tội nhìn từ đầu đến chân Hà Trâm, chẹp chẹp miệng.
- Ngươi… Đừng tưởng ngươi là Nhị tiểu thư Phủ Hộ Bộ Thượng Thư mà ta không dám làm gì ngươi, ngươi nên nhớ Nhị tỷ ta là Thế Tử trắc phi được sủng ái nhất.
- Hà tiểu thư ta có lấy phủ Hộ Bộ Thượng Thư ra ép người bao giờ sao? Không như một số người, làm vợ lẽ vẫn ra ngoài rêu rao quyền quý, có người nâng sính lễ đến tận cửa còn bị đốt cho không còn một mống kia- Hoa Yên cười cười nhìn Tâm Như Nguyệt- Phải không Tâm muội.
Tâm Như Nguyệt ra sức gật đầu trong tâm nhủ “ Đúng vậy một số người nha, Hoa Yên tỷ, tỷ là thần tượng của ta.”
- Ngươi nói ai, ngươi dám nói Thế tử trắc phi, ngươi không muốn sống nữa phải không?- Hà Trâm trợn mắt.
- Ta có nói Thế Tử trắc phi sao, ta từ đầu đến cuối cũng không nhắc đến nàng nha, các tỷ muội có nghe ta nhắc tới tên Thế tử trắc phi sao?- Hoa Yên không cho là đúng quay ra hỏi mọi người xung quanh còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “ trắc phi”.
- Không có nha, ta không nghe thấy tên trắc phi Thế tử- Mai Tuyết Tình vẫn đứng bên nãy giờ lên tiếng.
- Ta cũng không có nghe thấy………Ta cũng vậy….- Ở đây là những vị tiểu thư có trong tay thẻ hội viên danh dự của Vạn Đường, đều là những người thấu tình đạt lý, tài hoa có thừa.
- Hừ, các người bao che, Mai Tuyết Tình đừng tưởng bây giờ có Hầu phủ là chỗ dựa là yên ổn, hôm nay không có tỷ tỷ ta ở đây, có tỷ ấy các ngươi còn dám kiêu ngạo sao?
- Đúng vậy, có Thế Tử trắc phi ở đây các ngươi còn dám nói sao- Những nữ tử bên cạnh Hà Trâm cũng nói thêm vào.
- Thế Tử trắc phi ở đây thì có quyền ức hiếp người khác sao, chẳng lẽ trắc phi là vương pháp rồi sao?- Mai Tuyết Tình lạnh giọng, nàng ghét bị người ta lấy Hầu phủ ra nói lung tung.
- Các ngươi còn dám nói- Hà Trâm xông lên.
- Im lặng- Một giọng nói uy nghiêm vang lên cắt ngang lời Hà Trâm. Mọi người giật mình nhìn ra ngoài cửa không biết tự bao giờ đã có bảy tám người đứng đó.
Một hàng người mặc áo bào đen ngực thêu kí hiệu Vạn Đường, đứng phía trước có bốn người ba nam một nữ, ba nam nhân mặc trường bào trắng thêu kí tự ba Đường, nữ nhân ở giữa một thân tím y, cả bốn người đều đeo mặt nạ cùng màu áo. Người vừa lên tiếng là quản sự Kim Đường.
- Mọi người vào chỗ- Nam nhân mặc áo bào trắng ngực thêu chữ “ Vạn” lên tiếng.
Nghe vậy mọi người vội vàng về chỗ của mình, trong căn phòng lớn trống trải hai bên tường đã có các hàng ghế ngồi. Đợi mọi người đã vào chỗ ngồi, bốn người mới vào giữa phòng, những người áo đen đứng lại hai bên cửa.
- Không biết các vị có chuyện gì, chắc các vị cũng biết quy định của Phú Qúy Đường chứ, trong Đường không được gây náo loạn- Chủ quản Vạn Đường nhàn nhạt lên tiếng, rồi nhìn vào Hà Trâm.
- Hừ, một thương nhân thôi lớn lối gì chứ?- Hà Trâm bĩu môi kinh bỉ.
- Vị tiểu thư này địa vị quá cao, Phú Qúy Đường ta không tiếp nổi, mời gửi lại thẻ hội viên và ra về- Mạc Hề nhíu mày trầm giọng.
- Ngươi là gì mà dám hỗn xược với bổn tiểu thư, ngươi biết ta là ai không hả, ta đến đây chính là vinh hạnh cho Phú Qúy Đường của các ngươi, các ngươi cũng dám đuổi ta- Hà Trâm bật dậy, hùng hổ quát.
Mạc Hề nâng tay lên, ngay lập tức hai người áo đen tiến lên giữ lấy Hà Trâm. Mạc Sách bên cạnh nhận một quyển sổ từ tay quản sự Vạn Đường lật ra:
- Hà Trâm, tam tiểu thư phủ Lại Bộ Thượng Thư, lấy lại thẻ hội viên Thực Đường, gạch tên ở vị trí bốn trăm lẻ tám trong Tinh Anh Bảng, bỏ quyền ghi danh “ Tinh Anh Hội”, bác bỏ mọi quyền lợi có trong Phú Qúy Đường, từ nay về sau không có tư cách bước chân vào Phú Qúy Đường. Xin mời, tiểu thư cao quý của phủ Lại Bộ hồi phủ.
Lời nói vừa dứt cả phòng rơi vào im lặng, thật dứt khoát, không hề cho Lại Bộ Thượng Thư chút mặt mũi, nói đuổi là đuổi. Hơn nữa lại tước bỏ mọi quyền lợi, xóa tên trong Tinh Anh Bảng, chẳng khác nào chính là thân phận địa vị không được công nhận, đối với người coi trọng địa vị như Hà tam tiểu thư đây chẳng khác nào tát thẳng vào mặt cô ta.
- Các ngươi dám- Hà Trâm trợn mắt- Tỷ tỷ ta là Trắc phi Thế tử các ngươi mà dám làm vậy, sẽ có người san bằng Phú Qúy Đường của các ngươi.
- Vậy mời tiểu thư về tìm người đến san bằng Phú Qúy Đường- Mạc Hề khó chịu phất tay, hai người áo đen lôi Hà Trâm đi.
- À, quên nói cho tiểu thư, ngươi nên nhớ Phú Qúy Đường là Thương Đường, không phải Quan Đường, chúng ta làm ăn theo luật pháp của Tây Long do Hoàng Thượng định chứ không phải làm ăn theo luật pháp của Quốc Công Phủ, chuyện ngày hôm nay ta sẽ nhờ vài người hỏi Hoàng Thượng xem Phú Qúy Đường ta làm thế đúng hay sai, mong Hà tiểu thư nhớ kĩ những lời ngươi nói hôm nay- Mạc Hề nhàn nhạt mở miệng, hừ, đến nữ nhân của ta cũng dám bắt nạt ngươi chán sống rồi.
- Ngươi nói gì, các ngươi không thể…….- Tiếng la hét xa dần, Hà Trâm đã bị kéo ra ngoài.
Mạc Tĩnh liếc nhìn về phía cửa vẫn không nói câu nào với thân phận hiện tại nàng không thể lên tiếng.
- Không biết các vị ở đây còn ai thắc mắc về cách thức làm ăn của Phú Qúy Đường xin cứ nói, chúng tôi sẽ giải thích mọi thắc mắc cho quý vị- Mạc Văn liếc một lượt quanh phòng rồi dừng ánh mắt lại khi nhìn vào những nữ tử vừa hùa theo Hà Trâm. Cả phòng lặng ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng, đùa sao ngươi nhìn thấy Hà Trâm bị lôi ra ngoài như thế còn nói được sao.
- Được rồi, chúng ta bắt đầu công việc hôm nay- Một lát sau không thấy ai lên tiếng Mạc Tĩnh cất lời phá vỡ im lặng.
- Hoa tỷ, ngươi xem nam nhân kia thật soái- Tâm Như Nguyệt nghe vào tai Hoa Yên thì thầm.
- Ngươi có nhìn thấy mặt đâu mà biết soái- Hoa Yên quay sang.
- Nhưng nhìn rất phong độ- Tâm Như Nguyệt ngượng ngùng cười.
- Ân, đúng vậy rất phong độ- Hoa Yên nhìn ra giữa phòng gật gù.
- Hơn nữa làn da thật tốt, rất trắng, môi còn hồng hơn ta- Tâm tiểu thư liếc mắt cười.
- Ngươi đang nói ai?- Hoa Yên quay sang nhướng mày.
- Muội nói chủ quản Thực Đường nha.
- Ta nghĩ ngươi nói chủ quản Vạn Đường nha.
Ở giữa phòng Mạc Văn và Mạc Sách liếc nhau, Mạc Sách bất đắc dĩ- Nhị ca nhìn đệ giống tiểu bạch kiểm vậy sao?
- Cũng có chút giống- Mạc Văn nhìn từ đầu đến chân Mạc Sách rồi thật lòng nhận xét làm mặt Mạc Sách xám ngắt không khỏi trừng mắt liếc Tâm Như Nguyệt một cái.
Mạc Tĩnh bên cạnh nghe thấy nhếch miệng cười thầm, trong lòng nghĩ có khi nào mùa xuân của hai ca ca đến rồi.
- Hôm nay, Nhạc Tiên đến đây mang đến một điệu múa, xin mời các vị tiểu thư thưởng thức- Mạc Tĩnh cười, quay sang các nhạc công- Phiền các vị.
Tiếng nhạc vang lên, nữ tử giữa phòng bắt đầu múa không biết bên ngoài có hai nam nhân đang nhìn chằm chằm vào mình, một ánh mắt si mê, một ánh mắt như con thú khát máu tìm được con mồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện