[Dịch]Hoàng Hậu Ngươi Quá Vô Tâm Rồi - Sưu tầm
Chương 7 : Ta cho ngươi một cơ hội
.
Xe ngựa Mạc Gia vừa qua Cổng Cung đã có thái giám đứng đợi từ lâu. Hai người vừa xuống xe nhìn thấy thái giám vẫn còn khá trẻ, dáng người cao gầy, Mạc Hầu gia đã nhận ra ngay đây là thái giám chuyên lo chuyện văn thư trong Ngự Thư Phòng. Hai cha con Mạc Tĩnh cũng bất ngờ nhìn nhau, chẳng lẽ Hoàng Thượng đã đoán được hai người họ sẽ tiến Cung.
- Mạc Hầu gia, Hoàng Hậu nương nương mời theo nô tài, Hoàng Thượng đang chờ hai người- Vừa thấy hai người vị thái giám đã tiến lên hành lễ làm động tác mời.
- Vậy làm phiền công công dẫn đường- Mạc Hầu gia liếc nhìn Mạc Tĩnh rồi quay sang vị thái giám nói. Mạc Tĩnh cũng không nói gì, thái giám gật đầu đáp ứng đưa tay mời hai người lên hai chiếc kiệu được chuẩn bị sẵn rồi quay người bước đi. Một hàng người với kiệu một đường thẳng đến Ngự Thư Phòng.
Mạc Tĩnh ngồi trong kiệu ổn định tiến về phía trước, đây cũng là lần đầu tiên Mạc tiểu thư vào cung nên không tránh khỏi có chút hiếu kì, dù việc quấn người cũng không nhịn được vất sang một bên vén rèm che bên kiệu ngó nghiêng. Lúc này đã là xế chiều, mặt trời dần ngả về tây, ánh nắng chiều tà đỏ rực như máu bao trùm lên con đường lát đá rộng trong hoàng cung.
Mạc Tĩnh nhìn bóng kiệu trải dài in trên nền đá rồi ngước mắt quan sát xung quanh. Một quang cảnh hùng vĩ thu vào tầm mắt, những hàng cây cổ thụ cao rợp bóng, núi giả, hoa thơm, hồ nước, đình đài lầu các to lớn, uy nghi sơn son thiếp bạc nối đuôi nhau. Nơi nơi đều có thị vệ mặc thiết giáp đen nghiêm người đứng gác, càng đi càng thấy nhiều thị vệ. Mạc Tĩnh không khỏi cảm khái “ Thật lớn, người ta nói không sai Hoàng Cung chính là một hình thức thể hiện uy quyền của Hoàng Tộc, sự hùng mạnh của một quốc gia. Nhưng nơi đây không phải quá rộng lớn với một người sao?”
Rẽ phải trái mấy lần mới nghe tiếng công công đằng trước hô “ Dừng kiệu” Mạc Tĩnh cũng cảm thấy choáng tính thời gian đi từ cửa cung đến đây đã mất nửa canh giờ, kiểu này mà phải sống trong cung chắc ôm luôn cái kiệu mất.
- Hầu gia, Hoàng Hậu nương nương xin mời xuống kiệu.
Nghe vậy Mạc Tĩnh vén rèm bước ra khỏi kiệu nhìn thấy Mạc Hầu gia cũng vừa xuống kiệu. Trước mặt là một tòa cung điện lớn có tám bậc đi lên, hai bên bậc thang là hình con rồng phương đông uốn lượn chỉ nhìn đôi mắt có thần kia đã biết người điêu khắc phải là bậc thầy trong các bậc thầy mới tạc lên được bức tượng như vậy. Trên tòa cung điện có tấm biển vàng viết ba chữ “ Ngự Thư Phòng” nét bút mạnh mẽ dứt khoát thể hiện phong thái của người viết. Phía dưới là cánh cửa nâu to lớn đóng kín, hai bên là hai hàng lính gác khoác thiết giáp màu đỏ, hông đeo đao, tay cầm giáo nghiêm cẩn nhìn thẳng thấy người đến cũng không nỡ liếc nhìn một cái.
- Hầu gia xin mời, Hoàng Thượng đã dặn Ngài đến không cần thông báo- Vị công công kia cúi người đưa tay mời.
- Vậy còn Tĩnh Nhi?- Mạc Hầu gia khó hiểu.
- Hoàng thượng sẽ gặp Hoàng Hậu nương nương sau, mời ngài vào trước, Nương Nương phiền ngài chờ ở đây.
Mạc Tĩnh hướng đến cha đánh cái gật đầu ý nói mình không sao, Mạc Hầu gia mới bước vào Ngự Thư Phòng.
Trong Ngự Thư Phòng.
- Thần Mạc Vĩnh Thiên tham kiến bệ hạ- Mạc Hầu gia quỳ xuống hướng đến nam nhân ngồi sau chiếc bàn lớn bọc vàng thi lễ.
- Ái khanh không cần đa lễ mau đứng lên- Hoàng Thượng phất tay miễn lễ- Ban thưởng ghế ngồi.
- Tạ ơn Hoàng Thượng- Mạc Hầu gia đứng lên đi đến bên ghế ngồi xuống, nhưng không tiếp tục lên tiếng.
- Ái khanh đối với Thánh Chỉ của trẫm hôm nay có hài lòng không?- Lăng Ngạo Quân thấy Mạc Hầu gia không nói hơi cười lên tiếng.
Nghe vậy Mạc Hầu gia ngước lên nhìn thẳng Hoàng Thượng, nếu với người khác hành động này không khác gì xúc phạm uy nghiêm hoàng tộc nhưng với Hầu gia chuyện này thật không đáng nhắc tới.
- Hoàng Thượng xin thứ cho thần nói thẳng- Hầu gia nhìn gương mặt điềm tĩnh của Hoàng Thượng cất lời.
- Ái khanh có gì cứ nói- Hoàng Thượng ngồi thẳng cả người toát ra khí thế đế vương quân lâm thiên hạ.
- Không biết Hoàng Thượng ra đạo Thánh Chỉ này là có ý gì? Nếu nhằm vào thần xin người rút lại ý chỉ lập hậu, từ trước đến nay vi thần không dám nói là tuyệt đối trung thành với hoàng tộc nhưng thần dám khẳng định chỉ cần người vẫn hết lòng vì dân vì nước thần sẽ phò người đến cùng, nhất quyết không để ai đảo loạn triều chính làm hại muôn dân trăm họ. Thần biết từ trước đến nay Hoàng Thượng vẫn luôn cảnh giác thần, là một bậc đế vương đa nghi cũng là một đức tính không thể thiếu. Nhưng Hoàng Thượng đây là lần đầu tiên thần thẳng thắn với Người, chỉ cần người dám nói sẽ làm tròn trách nhiệm của đế vương thì sẽ mãi mãi không cần đề phòng thần- Mạc Hầu gia nghiêm nghị nói.
- Mạc Vĩnh Thiên khanh có biết những lời này của khanh là đại nghịch bất đạo không?- Lăng Ngạo Quân nhìn chằm chằm Hầu gia, khí thế đế vương quanh thân càng thịnh.
- Thần biết nhưng đây là sự thật- Mạc Hầu gia kiên định nhìn thẳng không vì khí thế của Hoàng Thượng mà cúi đầu.
Không khí trong Ngự Thư Phòng trầm lặng đáng sợ, chỉ còn Mạc Hầu gia và Hoàng Thượng mắt nhỏ trừng mắt lớn không ai chịu nhường ai.
- Ha ha, không hổ là người trẫm coi trọng- Lăng Ngạo Quân chợt cất tiếng cười- Khanh biết không từ trước đến nay khanh là người hợp ý trẫm nhất. Nếu trẫm nói suốt bảy năm nay trẫm chưa khi nào đề phòng khanh khanh tin sao?
- Hoàng Thượng ý người là…
- Đúng, trẫm không phủ nhận đã cho người giám sát khanh, thậm chí còn cử người đột nhập tướng phủ, nhưng Mạc ái khanh trẫm làm như vậy là có dụng ý khác- Hoàng Thượng thẳng thắn thừa nhận.
- Phùng Khải?- Mạc Hầu gia chợt nghĩ đến.
- Qủa thật không phụ lòng trẫm, ái khanh nói đúng rồi. Ta đang giăng lưới bắt con cá lớn và ngươi chính là mồi câu cá- Lăng Ngạo Quân nâng tay chỉ vào người Mạc Hầu gia.
Mạc Hầu gia ngẩn ra, nhưng ngay lập tức cảm thấy có gì không đúng- Vậy đạo Thánh Chỉ hôm nay, không biết Hoàng Thượng có dụng ý gì, thứ thần ngu muội vẫn không hiểu.
- Ta phong tước cho khanh có hai mục đích thứ nhất tạo một người có thể thay ta thẳng thắn đối đầu Phùng Khải trên vũ đài chính trị mà không hề úy kị, thứ hai cho Phùng Khải thấy mọi thứ hắn làm ta đều biết hơn nữa chưa bao giờ vượt ra khỏi tính toán của ta.
Mạc Hầu gia cúi đầu suy ngẫm càng nghĩ càng toát mồ hôi, không khỏi cảm khái: “Hoàng Thượng người cũng quá nham hiểm rồi” hơn nữa Hoàng Thượng năm nay cũng bất quá hai mươi ba tuổi bằng tuổi đại nhi tử của ông. Ông cũng tự nhận khá tự hào về nhi tử của mình, nhưng nếu so với Hoàng Thượng ngay cả ông cũng có cảm giác không bì được. Nhưng còn…
- Hoàng Thượng còn đoạn sau của Thánh Chỉ? Người lập Tĩnh Nhi làm Hậu- Mạc Hầu gia khó hiểu, việc này từ đầu đến cuối cũng không liên quan đến Mạc Tĩnh nha, Hoàng Thượng tất nhiên không cần lấy Tĩnh Nhi uy hiếp ông như lời Mạc Văn nói.
Lăng Ngạo Quân nhất thời nghiêm mặt nhìn Mạc Hầu gia sau đó đứng lên từ ghế rồng bước tới trước mặt Hầu gia. Mạc Hầu gia còn chưa kịp hiểu hành động của Hoàng Thượng thì đã phải trợn mắt vì lúc này Hoàng Thượng cao cao tại thượng đang cúi người trước mặt ông nói- Với tư cách là một người nam nhân, ta xin ngài hãy gả Mạc Tĩnh cho ta.
- Hoàng, Hoàng Thượng, ngài làm gì vậy xin ngài đứng lên vi thần không nhận được lễ trọng như vậy- Mạc Hầu gia lắp bắp kinh hãi, cũng không thể trách ông thất thố như vậy, ai mà ngờ vị Hoàng Thượng luôn lãnh khốc vô tình lại đùng một cái cúi người với ông, như vậy sẽ giảm thọ nha.
- Mong ngài đáp ứng, ta hứa với ngài sẽ đối xử tốt với Tĩnh Nhi hơn nữa đảm bảo đời này cũng chỉ có một mình nàng- Lăng Ngạo Quân không để ý lời Mạc Hầu gia nói vẫn cúi người.
- Hoàng Thượng không phải ta không muốn đáp ứng ngài, nhưng ngài cũng biết thần chỉ có một nữ nhi. Người cha nào lại đồng ý để nữ nhi mình yêu thương nhất giam mình trong Cung cấm chứ? Hơn nữa Tĩnh Nhi cũng chưa có đồng ý, đừng nói thần không báo trước cho ngài nữ nhi của thần ngay cả cha già như thần cũng cảm thấy hết cách với nàng, nếu nàng nhất quyết phản đối ta đây cũng chỉ có thể vì nữ nhi của mình- Mạc Hầu gia bất đắc dĩ nói.
- Vậy chỉ cần Tĩnh Nhi đồng ý là được- Hoàng Thượng ngẩng đầu lên trong mắt ánh lên sự kinh hỉ.
- Trên cơ bản là vậy- Mạc Hầu gia gật gật đầu trong lòng nghĩ “ Hoàng Thượng người có phải vui mừng quá sớm không? Nữ nhi của thần cũng không dễ đối phó như vậy”.
- Vậy ta cảm ơn Hầu gia trước, truyền Hoàng Hậu- Lăng Ngạo Quân cười cười rồi hướng ra ngoài gọi- Ái khanh, vậy phiền ngươi ra ngoài đợi.
Mạc Tĩnh chờ gần nửa canh giờ bên ngoài đã bắt đầu nóng ruột đi đi lại lại đến mỏi cả chân mới nghe thấy tiếng nói the thé của công công cất lên:
- Cho truyền Hoàng Hậu.
Rồi thấy bóng Mạc Hầu gia xuất hiện, vội vàng chạy đến hỏi- Phụ thân thế nào rồi.
Mạc Hầu gia đưa mắt nhìn nữ nhi của mình cũng chỉ có thể nói- Con vào gặp Hoàng Thượng trước đã.
Mạc Tĩnh khó hiểu nhưng cũng nghe theo lời cha bước qua cánh cửa to vào Ngự Thư Phòng. Bên trong đã đốt nến, cách ba trượng phía trước có một cánh cửa nhỏ hơn, hai bên cũng có thị vệ và thái giám yên lặng đứng. Thấy Mạc Tĩnh thái giám gần nhất đưa tay mở cửa làm cúi người cung kính mời nàng vào.
Vừa bước qua cánh cửa đã ngửi thấy mùi đàn hương nhẹ, đây là loại đàn hương hảo hạng có tác dụng an thần thư giãn đầu óc. Trong phòng ánh nến lung linh, một chiếc bàn to bọc vàng bốn chân chạm trổ hình rồng sinh động trên bàn tấu chương xếp gọn gàng thành hai chồng. Phía sau là chiếc ghế lớn có thể ngồi vừa ba người như Mạc Tĩnh, bức tường phía sau tràn đầy giá sách, trên giá ngoài sách cũng chỉ thấy sách. Chỉ nhìn đống sách kia thôi Mạc Tĩnh đã phát sợ lẩm bẩm “ Có cần nhiều vậy không, định đọc sách đến chết luôn sao?”
Lăng Ngạo Quân đang đứng bên cửa sổ trong Ngự Thư Phòng nhìn Mạc Tĩnh vào, nghe thấy nàng lẩm bẩm khóe miệng bất giác co rúm “ Qủa thật không dễ đối phó”.
Mạc Tĩnh liếc nhìn giá sách vài lượt mới rời mắt, không thể trách nàng nha từ trước đến nay đọc một hai đến vài chục quyển coi như là khá rồi, mà nhìn đống sách kia cũng phải trên vạn quyển cảm giác muốn đọc cũng không có chứ đừng nói đến ngồi mà nghiền ngẫm. Rồi đưa mắt nhìn ngắm xung quanh phòng, bên phải có một tấm bình phong lớn ngăn cách chắc phía sau đặt giường nghỉ cho Hoàng Thượng. Liếc sang bên trái thì thấy một người nam nhân đã đứng đấy tự bao giờ, lặng lẽ đứng một bên nhìn Mạc Tĩnh khóe miệng luôn duy trì nụ cười như có như không.
- Là ngươi?- Mạc Tĩnh trợn mắt nhìn người nọ, y chính là người Mạc đại tiểu thư tống tiền cộng đe dọa hai hôm trước nha.
- Đúng vậy là ta, nàng bất ngờ lắm phải không?- Thấy Mạc Tĩnh như vậy Lăng Ngạo Quân không nhịn được kéo lên nụ cười, nàng luôn dễ kích thích cảm xúc của hắn như vậy.
Mạc Tĩnh nhận thấy sự thất thố của mình đành ngậm miệng nhìn nam nhân kia chân chân.
- Nhìn vậy là sao? Ta là Hoàng Thượng khiến nàng khó chấp nhận vậy sao?- Lăng Ngạo Quân nhướng mày.
- Nghe nói Hoàng Thượng rất khốc ngày ngày bày ra bộ mặt hận đời, hận người- Mạc Tĩnh không cho là đúng lên tiếng- Lại giết người không chớp mắt.
Hoàng Thượng lúc này đã cảm thấy bất đắc dĩ đến cực điểm, không biết nói sao cho phải, cuối cùng đành thở dài vẫy tay với Mạc Tĩnh- Lại đây.
Mạc Tĩnh chớp đôi mắt đẹp nhìn y rồi không sao cả tiến đến gần cách Lăng Ngạo Quân chưa đến một thước. Lăng Ngạo Quân đưa tay kéo nàng lại gần hơn cúi xuống nhìn vào mắt nàng- Vậy nàng sợ ta sao?
- Không có, ta thấy ngươi rất dễ nói chuyện- Mạc Tĩnh lắc đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy kia.
- Vậy là được rồi, nàng không sợ ta là được cần gì để ý người khác nói cái gì- Lăng Ngạo Quân nở nụ cười hài lòng.
- Ý ta là ngươi giả mạo Hoàng Thượng phải không?
- Nàng nghĩ có thể giả mạo được sao?- Lăng Ngạo Quân lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Mạc Tĩnh lại lắc đầu trong Ngự Thư Phòng của Hoàng Thượng giả mạo Hoàng Thượng chuyện này cũng quá thần kỳ rồi- Hoàng Thượng có vé mời nha, ngươi căn bản không cần trèo cây xem trộm thật mất hình tượng, biết thế ta đòi nhiều hơn một chút- Rồi cúi xuống lẩm bẩm.
Lăng Ngạo Quân có thể cảm giác được cơ trên mặt giật giật, cúi xuống nhìn Mạc Tĩnh muốn nói lại thôi, cuối cùng đưa tay ôm ngang hông bế nàng ngồi trên thành cửa sổ để nàng cúi xuống nhìn mình.
- Mạc Tĩnh nàng thật biết cách làm người khác bực mình, nàng không thể cho Hoàng Thượng như ta một chút mặt mũi sao?
Mạc Tĩnh vừa hoàn hồn vì bị bế lên đã nghe thấy giọng nói ai oán truyền đến- Ta cũng chỉ nói sự thật thôi- Mạc Tĩnh không cho là đúng, cũng không để ý cử chỉ thân mật của hai người Lăng Ngạo Quân vòng tay sau hông giữ nàng không bị ngã còn nàng rất tự nhiên túm vải long bào trên vai y, hai người kề sát bốn mắt nhìn nhau không khí bắt đầu trở nên ám muội.
- Tĩnh Nhi- Lăng Ngạo Quân vươn tay sờ lên gò má non mịn của Mạc Tĩnh nhẹ giọng gọi- Làm nương tử của ta- Nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Mạc Tĩnh như muốn thôi miên nàng, không phải làm Hoàng Hậu của ta mà là làm nương tử của ta, hắn đang lấy tư cách một người nam nhân bình thường hỏi nàng.
- Nhưng ta không yêu ngươi, chúng ta gặp nhau hai lần- Mạc Tĩnh rất tỉnh táo không hề bị suy chuyển bởi mỹ nam kế- Ngươi có thể yêu người ngươi gặp có hai lần thôi sao?
- Ta chỉ gặp nàng hai lần nhưng ta đã quan sát nàng rất lâu nha, ở bên ta, ta sẽ đối xử tốt với nàng- Lăng Ngạo Quân bị bại ngay lần đầu tiên nhưng không hề nản lòng thoái trí tiếp tục công cuộc dụ dỗ.
- Nhưng ta không thích bị giam cầm trong cung cấm.
- Ai nói ở trong cung sẽ bị giam cầm, nàng thích làm gì thì làm, có ta chống lưng nàng có thể đi ngang trong Hoàng Cung mà không sợ gì.
- Ta ghét quy tắc lễ giáo hà khắc, không thích quỳ chào, không thích lúc nào cũng tỏ ra mẫu mực.
- Ta miễn mọi lễ tiết không cần thiết cho nàng, trong cung nàng muốn làm gì thì làm, không cần giả dạng gì cả. Ta cũng không muốn nữ nhân của mình suốt ngày giả vờ ăn nói khép nép, hiền lương thục đức, ta nhìn nhiều cũng phát ngấy rồi.
- Ta muốn ra cung chơi thường xuyên, muốn về thăm cha và các ca ca thì làm sao?
- Ta bồi nàng đi là được, còn về Hầu gia và ca ca của nàng ta cho phép họ tự do đến thăm nàng.
- Vậy ngươi muốn ta làm gì?
- Chỉ cần nàng bên ta là được, chỉ cần thế thôi, ở một mình rất chán- Lăng Ngạo Quân kề trán lên trán nàng thì thào như cầu xin được ban ân huệ.
Mạc Tĩnh nhất thời không nói được gì, vì nói không cảm động là giả nhưng nói vì vậy mà tin tưởng giao ra tâm mình thì nàng làm không được. Cuộc đời luôn có nhiều cạm bẫy như vậy, chấp nhận một người nam nhân xuất hiện trong cuộc sống của mình chính là có thể đối mặt với cạm bẫy nguy hiểm nhất, đối với một người không có lòng tin vào tình yêu như Mạc Tĩnh là điều cấm kị.
- Mạc Tĩnh, năm nay nàng đã mười tám- Thấy Mạc Tĩnh mãi không nói, Lăng Ngạo Quân đành nói.
- Ngươi chê ta lớn tuổi?- Mạc Tĩnh liếc xéo Lăng Ngạo Quân.
- Không có- Lăng Ngạo Quân vội lắc đầu- Ta năm nay cũng đã hai mươi ba. Ta là muốn nói nàng đã đến tuổi gả chồng, chẳng lẽ nàng định mãi như thế, nàng không muốn Mạc Hầu gia đã lớn tuổi mà suốt ngày lo lắng cho nàng chứ? Đằng nào cũng phải gả, gả cho ta thì có gì không tốt, hay nàng muốn gả cho tên Phùng Chính Hiên kia?
- Ta có ngu đâu mà gả cho tên hoa tâm đó.
- Vậy nàng còn lưỡng lự gì?- Lăng Ngạo Quân mỉm cười hài lòng.
Mạc Tĩnh lâm vào trầm ngâm, cảm thấy tên này nói cũng có lý, hơn nữa làm Hoàng Hậu cũng rất có lợi nha.
- Được, ta gả cho ngươi- Mạc Tĩnh dứt khoát quyết định.
- Thật sao? Ha ha, nàng nói đấy nhé, không được nuốt lời, mà có muốn nuốt lời cũng không kịp nữa rồi- Đoạn sau là Hoàng Thượng anh minh thần võ của chúng ta ngẫm trong bụng.
- Khoan đã, ta chưa nói xong nha- Mạc Tĩnh ngắt lời- Ta có điều kiện, tất nhiên là kể cả những điều ngươi đã hứa với ta ở trên, ngươi còn phải cho ta đảm bảo ngươi không được đối phó Mạc gia. Nếu ngươi hại gia của ta, ta lấy tính mạng mình thề sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận. Đừng bao giờ nghi ngờ lời nói của ta và ta cũng chỉ nói một lần thôi- Mạc Tĩnh nghiêm túc, đôi mắt kiên định nhìn thẳng không hề mảy may sợ hãi.
Lăng Ngạo Quân nhìn đôi mắt đen láy quyết tuyệt của Mạc Tĩnh không biết tại sao lại cảm thấy vui- Được, ta hứa với nàng, ta Lăng Ngạo Quân thề với trời sẽ bảo vệ Mạc gia đến cùng, dù ta có chết cũng không để bất kì ai trong Mạc gia gặp nguy hiểm, tất nhiên là kể cả nàng.
Mạc Tĩnh nghe vậy cũng bất giác kéo lên nụ cười tươi rói làm Lăng Ngạo Quân choáng váng- Tĩnh Nhi, vậy từ nay về sau nàng sẽ yêu ta chứ?
- Không có nha, ta chỉ nói gả cho ngươi chứ không nói sẽ yêu ngươi mà- Mạc Tĩnh chớp mắt vô tội.
Nghe vậy Lăng Ngạo Quân có cảm giác sắp gục gã- Nàng không cảm thấy ta rất thiệt thòi sao?
- Không có nha, ngươi đã rất lời rồi, tất cả đổi lấy ta cho ngươi một cơ hội, đối với ta đó đã là điều tốt nhất ta có thể làm, hãy tin ta, một cơ hội ta trao cho ngươi, một cơ hội duy nhất- Mạc Tĩnh đưa tay vuốt ve đôi chân mày đang nhăn lại kia thì thào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện