[Dịch]Hoàng Hậu Hắc Đạo Của Lãnh Đế - Sưu tầm
Chương 15 : Là người!!!
.
Nhiễm Nhiễm và mấy người kia quay lại nơi vừa phát ra tiếng nói. Nhìn thấy người đó,Nhiễm Nhiễm mắt sáng lên,mừng thầm trong lòng. Từ phía xa,Trầm Ngư mặc một bộ y phục màu ngọc bích đang tiến lại gần. Nhìn vẻ mặt nàng bây giờ có vẻ rất tức giận. Theo sau Trầm Ngư còn có hai thái giám và bốn cung nữ khác. Lúc Trầm Ngư đến gần,đám người xung quanh vội vàng hành lễ. Đức phi tay cầm kéo run run nhìn người trước mặt,Nhiễm Nhiễm chạy ra phía sau nàng,liếc mắt khinh bỉ nhìn ả ta. Cái kéo trên tay ả rơi xuống,Trầm Ngư dùng chân đá cái kéo cao lên. Lúc cái kéo nâng lên đến trước mắt nàng,Trầm Ngư vươn tay bắt lấy,phi lướt qua mặt Đức phi.
-A...
Đức phi hét lên,ôm lấy mặt quỳ xuống đất. Trầm Ngư cười nhạt. Đụng đến người của nàng thì nên nghĩ đến hậu quả đã. Nhiễm Nhiễm đưa tay che miệng cười trộm. Hoàng hậu không ngờ lại công khai dằn mặt ả như vậy. Ả khóc lóc, ánh mắt vô cùng oán hận nhìn Trầm Ngư:
-Ngươi...ngươi... dung mạo của ta...a...
Ả đưa tay lên chỉ vào mặt nàng,nàng lấy chân đạp xuống. Đời nàng ghét nhất là bị người khác chỉ thẳng vào mặt. Nàng cười lạnh nhìn vết thương đang chảy máu kia. Khi nãy cái kéo lướt qua mặt ả cũng để lại vết thương khá sâu, nhưng cần gì phải kêu gào thảm thiết như vậy. So với những nỗi đau xác thịt trước đây nàng chịu đựng cùng nguyên chủ nhận được thì chẳng đáng gì. Nàng cười lạnh, nhàn nhạt nói:
-Y phục là bổn cung cho phép Nhiễm Nhiễm mặc như vậy, ngươi có ý kiến gì sao? Trong hậu cung này,lời bổn cung nói chính là ý chỉ của hoàng thượng, bổn cung muốn cho ngươi mặc gì thì ngươi phải mặc đó, muốn cho Nhiễm Nhiễm mặc gì ngươi không có quyền phản đối. Hơn nữa, người của bổn cung, sống chết hay muốn trừng phạt là do bổn cung định đoạt, không đến lượt một phi tử như ngươi muốn gì làm đó.
Nàng nói xong liếc Đức phi đang quỳ dưới chân mình bằng ánh mắt lạnh lẽo. Người của Trầm Ngư nàng, đụng vào đều không có kết cục tốt đẹp. Ả vẫm khóc, giọng run run:
-Diệp Trầm Ngư...ngươi đừng tưởng được hoàng thượng sủng ái là muốn làm gì thì làm. Ngươi lấy tư cách gì mà thị uy với ta, ngươi tưởng mình là ai?
Trầm Ngư cười lạnh. Nàng là ai? Nàng là Diệp gia Diệp Trầm Ngư,là mẫu nghi thiên hạ. Nàng được hắn sủng ái thì muốn làm gì mà chẳng được. Dù gì hắn cũng không làm gì được nàng. Chuyện nàng muốn, nàng nhất định thực hiện đến cùng. Nàng phải đảo lộn cái hậu cung này, phải tính sổ từng người một, khiến bọn chúng sống không bằng chết. Trầm Ngư nàng phải khiến hậu cung này giải tán. Mặc dù nàng không yêu Tề Vũ Thiên, nhưng trên danh nghĩa hắn là phu quân của nàng, nàng không lý nào lại chấp nhận chung phu với nữ nhân khác. Có lẽ là lòng tự tôn của Trầm Ngư quá cao, cũng có thể là do nàng quá ích kỷ. Nàng không muốn có được, cũng không cho kẻ khác có cơ hội có được. Một khi vậy chỉ có hai con đường. Một là hắn chết, hai là đám phi tần kia chết. Mà hắn trước kia cũng chỉ là lạnh nhạt không quan tâm nàng, còn đám phi tần kia là hãm hại nàng. Nàng biết suy nghĩ, đương nhiên là chọn hai rồi.
-Ta? Ta là chính cung, còn các ngươi là gì? Chẳng qua chỉ là phi tần thôi. Bổn cung hoàn toàn có quyền quyết định sống chết của các ngươi. An phận một chút, đến một lúc nào đó bổn cung còn tha cho ngươi một con đường sống,nếu không thì đừng hỏi tại sao đao kiếm lại chẳng bao giờ có mắt. Nhiễm Nhiễm, hồi cung.
Trầm Ngư nói xong phất tay áo bỏ đi. Nhiễm Nhiễm theo sau, cố ý đụng vào người ả khiến ả đang mất hồn ngã bịch trên mặt đất. Đám thái giám phi tần quanh đó muốn cười mà không dám. Đức phi lúc không vui luôn tìm thái giám cung nữ cho ả xả giận, hôm nay đúng là báo ứng của ả đến rồi mà. Sau này đi theo hoàng hậu nhất định sẽ được hưởng phúc. Nhưng trước tiên là phải lấy lòng được nô tì thân cận của nàng đã. Đăng bởi: admin
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện