[Dịch]Hoàng Gia Hồn Giả Tại Tu Chân Giới- Sưu tầm

Chương 62 : Hãy coi ta là đối thủ

Người đăng: 

.
Trần Hạo Minh đồng thời cũng ngạc nhiên về tốc độ tu luyện của Hoa Vĩnh Ái. Số đan dược mà hắn để lại thừa cho mấy kẻ nhập môn tu chân dùng gần hai năm, ước tính con nhóc này có tu luyện nhanh hơn nữa cũng cần hai tháng mới luyện hóa hết, vậy mà chỉ một tuần… lại còn đạt đến tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Điều này làm cho Trần Hạo Minh nhớ lại lúc mình còn là tiểu tu sĩ mất cả vài năm mới luyện đến Trúc Cơ kỳ mà ghen tỵ không thôi. - Được rồi được rồi, cho muội đan dược, ta cho mà. - Nhìn cặp mắt long lanh như sương mai đang mở to ra chờ đợi nhìn mình, Trần Hạo Minh không thể không thừa nhận là mình đã bị khuất phục hoàn toàn. Nếu mấy thánh nhân khác mà biết một tên không hề ngán bọn họ lại đi khuất phục một tiểu cô nương không biết sẽ có vẻ mặt gì nữa. Sau khi hoàn thành nghĩa vụ “nộp đan dược”, Trần Hạo Minh bắt đầu hỏi: - Vĩnh Ái, Tuyết Nhan tỷ tỷ đâu rồi? Tuyết Nhan tỷ tỷ đang ở trong phòng, vừa nãy Huyền Cầm tỷ tỷ cũng vào trong đó nói chuyện với Tuyết Nhan tỷ tỷ đó. Trần Hạo Minh nghe thế thì động tâm, hai nàng ở cùng nhau cũng tốt, nói thẳng chuyện này ra sẽ dễ dàng hơn. Đang định đi vào phòng thì lại nghe Hoa Vĩnh Ái lẩm bẩm một câu làm hắn suýt nữa ngã ngửa: - Hừ, rõ ràng là cho ta đan dược ít hơn Tuyết Nhan tỷ tỷ, lại còn phải xin mới đưa. Chờ ta làm thịt huynh giống Tuyết Nhan tỷ tỷ thì huynh sẽ làm thế nào. Nghe mấy lời này, Trần Hạo Minh suýt nữa thì có xung động vỗ cả hai tay hai chân mồm hô khẩu hiệu: “Hoan nghênh quý khách”, nhưng lại cố kiềm lại, loạng choạng đi về phía khuê phòng của Tuyết Nhan. Chuyện của hai nàng kia hắn cũng chưa giải quyết xong thì hắn còn chưa dám đụng chạm gì đến người khác cả. Khi hắn vào phòng thì hai cô gái đang ngồi rôm rả nói chuyện về chuyến đi của Huyền Cầm, chủ đề thì chắc chắn không thoát khỏi Trần Hạo Minh. Lúc hắn đi vào thì đúng lúc nghe thấy đoạn Huyền Cầm kể: - Mọi lần huynh ấy lúc nào cũng hăng hái làm anh hùng cứu mỹ nhân, lần này lại cam tâm làm “anh hùng cứu cặp tình nhân”, không biết có phải là trời cao có mắt hay là huynh ấy bị mất đi hứng thú với phụ nữa. Trần Hạo Minh thấy nàng dám ngang nhiên nói xấu mình thì trán đã có thêm vài vạch đen, khuôn mặt như vừa nhai phải ruồi. Không thèm nói gì mà túm luôn Huyền Cầm đặt lên đùi, vỗ đen đét vào cặp mông nảy nở của nàng. Huyền Cầm cũng thất kinh, còn có Tuyết Nhan ở đây mà, hắn dám làm thế sao? Nàng không biết là chuyện thế này trước đây hắn cũng đã làm với Lạc Hoàng Yến một lần và vẫn “bình yên vô sự”. Sau khi đùa giỡn một hồi, Trần Hạo Minh lộ ra một vẻ mặt áy náy, nói với Tuyết Nhan: - Tuyết Nhan à, ta đã làm việc có lỗi với nàng nhưng ta cũng mong nàng hiểu cho ta, nàng có trách ta cũng được, giận ta cũng được nhưng đừng làm điều gì dại dột được không? - Chàng nói là việc của chàng và Huyền Cầm tỷ tỷ? Trần Hạo Minh ngẩn ra, cúi xuống nhìn Huyền Cầm ý hỏi: “là nàng nói cho Tuyết Nhan hả?” nhưng chỉ nhận lại được một cái lắc đầu cùng với ánh mắt ngơ ngác “vô số tội”. Tuyết Nhan nhìn phản ứng của hai người mà phì cười: - Chàng đó, cái gì cũng giỏi che dấu nhưng việc này sao lại ngốc như vậy, cái vẻ cười đùa của chàng và Huyền Cầm tỷ lúc mới trở về thì ai nhìn mà chẳng biết. Hơn nữa một nữ nhân như thiếp lại càng nhạy cảm với chuyện này, may là chàng cũng rất ngoan ngoãn sớm khai báo, nếu không thì thiếp cũng không tha cho chàng. Trần Hạo Minh cảm động: - Nàng không trách ta sao? - Trách, trách chứ, nhưng từ khi lấy chàng thì ta cũng không có hi vọng gì nhiều. Có được cuộc sống như ngày hôm nay, có tỷ muội để nói chuyện, có phu quân thương yêu, ta cũng mãn nguyện rất nhiều rồi. Ta cũng không phải là một nữ nhân không hiểu chuyện mà tự phá đi hạnh phúc của chính mình. Lạc Tuyết Nhan chân thành nói. Trần Hạo Minh cũng đã lường trước phản ứng của nàng, nhưng không ngờ nàng lại rộng lượng như vậy làm hắn lúng túng không biết làm sao, cứ lắp bắp ta… ta. Lạc Tuyết Nhan còn thấy hắn như vậy lại càng nổi lên hứng thú trêu chọc hắn, ghé sát vào tai của Trần Hạo Minh nói: - Hơn nữa, chàng cũng rất là dũng mãnh nha, thiếp biết có mấy lần chàng chưa thỏa mãn nhưng vì thương ta mệt mỏi nên cố nhịn, bây giờ thì thiếp có thêm đồng minh rồi, xem chàng còn chịu được bao lâu. Nhìn dáng vẻ phong tình khả ái của Lạc Tuyết Nhan, Trần Hạo Minh không nhịn được mà ghé vào môi nàng hôn chụt một cái làm cho khuôn mặt nàng đỏ bừng. Đùa giỡn một lúc, Trần Hạo Minh lại nghiêm túc nói: - Hai nàng trước đây vẫn gọi nhau là tỷ muội, bây giờ ta vẫn mong các nàng không vì ta mà thay đổi. Hai nàng vẫn là tỷ muội như trước đây. Ta biết, các nàng sợ ta có nhiều lão bà thì sẽ giống các hoàng thân khác, gây nên xích mích giữa mọi người nhưng đó là do mấy tên đó đều là kẻ ngu đần, nuôi một đống lão bà ở nhà làm bình hoa không biết làm gì thì làm sao mà chả đấu đá lẫn nhau. Ta không nghĩ các nàng giống như thế, ta chưa cần các nàng làm cái gì đại sự mà chỉ riêng việc các nàng cần thời gian để tu luyện đã làm cho không còn thời gian mà nghĩ lung tung rồi. Còn việc tranh sủng? Hắc hắc, ta luôn rất công bằng, mà nếu các nàng muốn tranh nhau thì trước hết hãy vượt qua ta đã, ta sẽ làm đối thủ của các nàng thay vì các nàng làm đối thủ của nhau. Một câu nói nửa đùa nửa thật cuối cùng của hắn lại đi sâu vào lòng của hai nàng. Xưa nay đàn ông chỉ luôn muốn nếm mùi ôn nhu, vì thế mà nhiều việc trong nhà không để ý mà chỉ để ý biểu hiện của nữ nhân trước mặt mình. Nhiều lúc xích mích trong nhà xảy ra dù biết cũng không để ý, nữ nhân này tự so sánh mình với nữ nhân kia v.v… Nhưng Trần Hạo Minh đã nói rõ ràng, nếu các nàng làm như thế thì chính hắn sẽ làm đối thủ của các nàng, làm đối tượng để các nàng so sánh. Từ đấy mà làm mục tiêu cho các nàng là cùng nhau vượt qua hắn chứ không phải là vượt qua nhau. Một nam nhân vì muốn duy trì sự hòa thuận mà lại muốn mình làm mục tiêu để lão bà của chính mình vượt qua, điều đó chứng tỏ hắn rất rộng rãi hoặc hắn tự tin rằng không ai có thể vượt qua hắn. Còn đối với Trần Hạo Minh thì là cả hai lý do đó. Giái quyết xong khúc mắc, Trần Hạo Minh bắt đầu nghĩ bậy bạ: - Hé hé, Huyền Cầm, Tuyết Nhan tỷ tỷ, mấy ngày nay ta cũng phải “đoạn dục” rồi đó nha. Hai nàng có nghĩ là cả hai cùng đền bù cho ta không. Hai nàng đều đỏ bừng mặt, Lạc Tuyết Nhan mở miệng gắt: - Nằm mơ, mà chàng gọi ai là tỷ tỷ, ta không phải tỷ tỷ của chàng. - Oài! Ta thích gọi nàng là tỷ tỷ nha, nàng không thấy như vậy thì quan hệ giữa chúng ta sẽ rất là vi diệu sao, hắc hắc, vừa là tỷ đệ vừa là phu thê… Lạc Tuyết Nhan thầm mắng hắn vô sỉ, loại quan hệ như thế mà cũng nói được. Nhạc Huyền Cầm lúc này lại lên tiếng: - Hạo Minh ca ca, huynh là đệ đệ của Tuyết Nhan muội muội, vậy thì cũng phải là đệ đệ của ta. Trần Hạo Minh lại đè nàng xuống vỗ mấy cái vào mông rồi nói: - Đã bảo nàng bỏ ngay cái ý nghĩ gọi ta là đệ đệ đi mà, Hạo Minh ca ca là Hạo Minh ca ca, không có gì thay đổi hết, nàng không thấy chúng ta ba người cứ gọi nhau như vậy làm cho mấy kẻ khác nghe được thì chẳng phải được chứng kiến vẻ mặt ngu ngốc của họ sao. Hai nàng đều thầm mắng hắn đúng là tên dở người, ra ngoài mà xưng hô loạn cả lên thì có mà bị nhìn với ánh mắt dành cho kẻ ngốc chứ chứng kiến vẻ mặt ngu ngốc nào? Nhưng mà hai nàng đều không dám phản kháng, hai cái mông nhỏ vẫn còn dùng để ngồi, không phải là chỗ trồng hoa a. Sau đó Trần Hạo Minh tranh thủ túm cả hai nàng lại, bá đạo ném lên giường rồi lột sạch hai chú cừu non. Con sói lao vào tham lam làm thịt cả hai cùng một lúc. Tới tận tối mịt mới buông hai thân thể đang đỏ ửng, rã rời ra, đắp chăn lại, hôn lên môi hai nàng mỗi người một cái, hai tay vòng ra ôm lấy thân thể trắng nõn nà rồi Trần Hạo Minh cũng dần dần chìm vào giấc mộng đẹp.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang