[Dịch]Hoạn Phi Thiên Hạ - Sưu tầm

Chương 52 : Ép gả

Người đăng: 

.
Tây Lương Mạt giật mình, không ngờ nàng ta thật sự muốn tìm cái chết, đang định gọi người thì Bạch ma ma đã nhanh tay lẹ mắt khoát tay, khay nâng đồ trang sức trong tay trực tiếp bay ra ngoài, đập thẳng vào tay Tây Lương Sương, khiến nàng ta kêu thảm một tiếng, cổ tay vô lực buông xuống. Đủ loại vàng bạc rơi đầy đất. Hỉ nương bị ánh mắt mang theo sát khí của Hà ma ma vừa vội vàng chạy tới trừng lạnh một cái, lập tức hoảng sợ ngậm miệng, Hà ma ma thuận lợi đóng kín cửa, thấp giọng nói với Tây Lương Mạt: “Quận chúa, nô tỳ ngăn toàn phúc phu nhân ở ngoài.” Toàn phúc phu nhân là phu nhân quan gia còn đầy đủ cha mẹ, phu quân, con cái, được mời tới chải tóc chúc phúc cho tân nương. Vì vậy Hà ma ma không thể ngăn lại quá lâu. Tây Lương Mạt gật đầu, đến gần Tây Lương Sương đang nằm rũ trên đất, từ cao nhìn xuống lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết sao?” Cổ họng Tây Lương Dương bị chính nàng ta cắt rách da, tuy vết thương không sâu, không tổn thương đến động mạch chính nhưng máu đã chảy ướt vạt áo, nhìn có chút đáng sợ. Tây Lương Sương oán hận nắm cổ tay bị đập đau của mình, nhìn Tây Lương Mạt: “Không chết lẽ nào hủy hoại thanh xuân tươi đẹp của ta trên người lão già xấu xí béo phì kia sao?” Đối với thi văn cầm họa, Tây Lương Sương coi như có chút danh tiếng trong kinh thành, nàng ta luôn tự nhận không kém Tây Lương Tiên, chỉ hận nàng ta sinh ra với thân phận thứ nữ, nếu không danh hiệu tài nữ đệ nhất kinh thành chưa hẳn đã rơi xuống đầu Tây Lương Tiên. Nàng ta vốn tự phụ thanh cao, lại lén đọc sách truyện về tài tử giai nhân, mơ ước phu quân tương lai của mình sẽ là giai công tử như Hàn Úy, gần như lúc nào cũng mơ được cầm sắt hoa minh cùng Hàn Úy dưới hoa mai, hưởng thú vui vẽ mi trước kính trang điểm. Lại một ngày tan nát, nhìn Tây Lương Mạt dần dần trèo cao, xuân phong đắc ý, nàng ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không có cách nào khác, ngày thành thân càng gần càng cảm thấy dày vò. Tây Lương Sương tự xưng là ngọc bích nên thà làm ngọc vỡ. “Ta đã sớm hạ quyết tâm, dù chết cũng phải kéo kẻ đầu sỏ là ngươi xuống địa ngục!” Tây Lương Sương cười thảm, ngồi giữa đống đồ trang sức rơi trên đất, dáng vẻ thê lương. Tây Lương Mạt châm chọc nhếch khóe môi: “Đầu sỏ? Khi đó là ai ác độc muốn thiết kế ta thất trinh trước hôn lễ với Ngu Hầu, Tây Lương Sương ngươi đã quên sao? Ngươi tuy là thứ nữ, lại vốn có thể có được hôn sự tốt hơn cả ta, thế nhưng ngươi tâm địa rắn rết, còn tự xưng thanh cao, ngươi bất nhân lại trách ta bất nghĩa, thật nực cười.” Trên gương mặt tái nhợt của Tây Lương Sương hiện lên một tia chột dạ, nàng ta mẫn cảm phát hiện người xung quanh đang đưa đến ánh mắt khinh thường, nhất thời thẹn quá thành giận nói: “Ngươi… Là ngươi không biết liêm sỉ quyến rũ biểu ca trước!” “Quyến rũ? Ngươi cho rằng ai cũng coi kẻ nhu nhược như Hàn Úy là bảo bối giống ngươi hay sao?” Tây Lương Mạt cười nhạt, ánh mắt đầy khinh miệt. Tây Lương Sương giận dữ, biểu ca cao nhã thanh khiết mà nàng ta một lòng hướng tới lại bị Tây Lương Mạt xem nhẹ như vậy, nhất thời mở miệng mắng: “Ngươi, đồ bỉ ổi… A!” Tây Lương Sương chưa kịp nói ra miệng đã bị Tây Lương Mạt một cước đạp trên cánh tay bị thương, nhất thời đau đến mức kêu thảm một tiếng, cằm bị Tây Lương Mạt siết trong tay, bị ép ngẩng đầu lên. Tây Lương Mạt giẫm lên ngón tay non mịn của nàng ta, mắt lạnh liếc nàng ta: “Ta bỉ ổi, thì sao? Tây Lương Sương, không phải ngươi muốn chết ở đây khiến ta bị vạ lây sao, không có cửa đâu, hôm nay ngươi không muốn gả cũng phải gả.” Nói xong, nàng đưa một ánh mắt, Bạch ma ma lập tức cầm một dải lụa đỏ nhét vào miệng Tây Lương Sương, vừa có thể đề phòng nàng ta cắn lưỡi tự sát, vừa có thể ngăn nàng ta hô lung tung. “Người đâu, băng bó cho Tam tiểu thư, thay trung y đỏ, nếu khiến Quốc công gia cùng phu nhân biết chuyện ở đây, các người một người cũng đừng hòng sống.” Tây Lương Mạt lạnh giọng sai khiến lần thứ hai. Đám nha đầu Hoàng Hương, Hoàng Liên đã sớm bị biến cố này dọa ngây người, bị ánh mắt như sương lạnh của Tây Lương Mạt đảo qua, giật mình một cái rồi lập tức cầm trung y đỏ tới thay cho Tây Lương Sương. “Ư… Ư…” Tây Lương Sương liên tục giãy dụa, phẫn nộ trừng mắt nhìn hai nha hoàn của mình, Hoàng Hương cùng Hoàng Liên không dám nhìn nàng ta, động tác trên tay rất lưu loát, chỉ vì bọn họ đều hiểu Quận chúa không nói sai, nếu Tam tiểu thư chết ở đây, tân nương tự sát tại nhà mẹ đẻ là một gièm pha rất lớn, để phòng ngừa tin tức lộ ra nhất định phải xử lý một nhóm người. Chỉ chốc lát sau, vết thương trên cổ Tây Lương Sương đã bị lụa đỏ che lấp, tóc cũng được chải vuốt chỉnh tề lần nữa, trên người không nhìn ra bất cứ vấn đề gì, giá y đỏ thẫm, nhiễm máu cũng không lộ vết. Nhìn Tây Lương Sương tay bị trói bằng lụa đỏ, miệng cũng bị nhét khăn lụa, ánh mắt kinh hoàng tức giận, Tây Lương Mạt tiện tay cầm lấy đóa thược dược mỉm cười cài lên tóc mai nàng ta: “Tam muội muội, ngươi nói xem, nếu Ngu Hầu biết tân nương của mình oán hận và ghét bỏ lão ta như vậy thì sẽ thế nào, không bằng ngươi xuất giá rồi hãy chết, đến lúc đó Đại tỷ tỷ ta nhất định sẽ xin Quốc công cùng Nhị nương lất lại công bằng cho ngươi, mẹ ruột Trương di nương của ngươi có tiền vàng mai táng ngươi cuộc sống cũng tốt hơn, đúng không?” Trong lòng Tây Lương Mạt lạnh lẽo than, người này ngu xuẩn đến hết thuốc chữa, nếu Tây Lương Sương chết ở khuê phòng, người đầu tiên không sống được chính là mẹ ruột nàng ta, Trương di nương. Tây Lương Sương nhìn gương mặt dịu dàng xinh đẹp của Tây Lương Mạt, từng câu từng chữ xuyên thẳng vào tim nói trúng tim đen nàng ta, trong lòng nảy ra vừa hoảng vừa sợ, nước mắt liền rưng rưng lăn xuống. Có lẽ ngay từ đầu nàng đã sai rồi, Tây Lương Mạt thủ đoạn như vậy, ngay cả Đoan Dương Huyện chúa Tây Lương Tiên cũng thua trên tay nàng ta, mình đã là cái gì? Tây Lương Mạt nhìn dáng vẻ suy sụp của nàng ta, lúc này mới hài lòng thuận tay kéo khăn hỉ che lên cho nàng ta, nhàn nhạt dặn dò hỉ nương: “Xem Tam tiểu thư cho cẩn thận, nếu xảy ra chuyện trước khi bước qua cửa nhà Hầu gia, các ngươi cũng biết phủ Quốc công có hình ngục.” Hai hỉ nương gật đầu như gà mổ thóc, lập tức tiến lên nửa ép nửa nâng Tây Lương Sương đã mềm nhũn chuẩn bị ra ngoài. Họ cũng cực kỳ chán ghét Tây Lương Sương, ngày đại hỉ xảy ra chuyện như vậy, không nói đến là điềm xấu lớn mà còn là tai họa với họ. Tây Lương Mạt chỉnh lại mái tóc mây, chầm chậm bước ra, dịu dàng cười với hai toàn phúc phu nhân thân phận cao quý bị ngăn trước cửa, có chút kiềm chế ưu thương: “Làm phiền các phu nhân mau chúc phúc cho Tam muội muội, thân thể muội muội không tốt, vừa rồi mới phát bệnh một hồi, vừa uống thuốc, cần nhanh chóng lên kiệu hoa tới tân phòng nghỉ ngơi một chút.” Lúc này hai vị toàn phúc phu nhân mới bừng tỉnh, trao đổi với nhau một ánh mắt thần bí, thì ra không cho họ vào vì Tam tiểu thư phát bệnh, chẳng trách lúc trước mơ hồ nghe tiếng nữ tử gào thét bên trong, không phải Tam tiểu thư này có chứng động kinh đấy chứ? Các tiểu thư nhà phú quý trong thâm viện dù có bất cứ vấn đề gì đều sẽ bị chủ nhà tận lực giấu giếm, đây đúng là… bí mật! Tây Lương Mạt nhìn hai vị toàn phúc phu nhân làm như không thấy lụa đỏ cột trên tay Tây Lương Sương, tùy tiện đặt hà bao chúc phúc lên mu bàn tay Tây Lương Sương coi như hoàn thành nghi thức, rồi vội vàng đưa Tây Lương Sương ra cửa lên kiệu hoa. Nàng đứng ở đại môn nhìn Ngu Hầu dào dạt đắc ý chắp tay trêu đùa với đám người xung quanh, nàng mỉm cười, ngày mai trong giới phu nhân kinh thành sẽ có đề tài mới để nói, nếu Tây Lương Sương thông minh sẽ vẫn còn cuộc đời phú quý, còn nếu ngu ngốc… “Quận chúa đang cười chuyện gì thú vị vậy, có bằng lòng chia sẻ với tiểu Vương hay không?” Một giọng nói dịu dàng ấm áp vang lên bên cạnh, Tây Lương Mạt thoáng giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Tư Lưu Phong không biết xuất hiện từ khi nào, sau đó thản nhiên nói: “Cười một số người không biết tự lượng sức mình, một số người lo sợ không đâu, mười trượng hồng trần, người người chịu không nổi mà si tâm vọng tưởng.” Ánh mắt Tư Lưu Phong thoáng ngừng trên người thiếu nữ mềm mại thanh thoát trước mặt, nàng luôn có thể mang đến cho hắn niềm vui bất ngờ, từ yếu ớt đến hào hiệp, từ yên lặng có lễ đến một tay xảo kỹ đoạt danh tiếng, thậm chí dám dùng thân thể mảnh mai che trước vó ngựa. Lại tới nay, trong tiếng hỗn loạn, ngợp trong vàng son, trong một mảnh đỏ tươi, nàng thản nhiên thì thầm, tựa tơ bông trước Phật, biết bao phàm thế hỗn loạn đều đi xa, chỉ còn lại yên lặng. “Không ngờ Quận chúa còn tìm hiểu Phật lý.” “Chỉ là vọng ngôn vọng ngữ mà thôi, nào dám nhận Phật lý?” Tây Lương Mạt cười khẽ. Tư Lưu Phong dừng một chút, trên khuôn mặt tuấn tú bỗng nổi lên chút hồng hồng, nhẹ giọng nói: “Không biết Quận chúa có nguyện cùng ta cô vọng thính chi, cô vọng ngôn chi*?” (*) Câu gốc: “Cô vọng ngôn chi cô thính chi”, trích từ câu đầu tiên trong bài Liêu Trai đề từ của Vương Ngư Dương. Nghĩa: “Nói láo mà chơi, nghe láo chơi”, ý như chém gió? Tây Lương Mạt ngẩn ra, giương mắt đối diện với ánh mắt sáng quắc của Tư Lưu Phong, không chút che giấu thâm ý bên trong, nàng có chút mất tự nhiên quay mặt đi: “Tiểu Vương gia nói đùa.” “Ta không nói đùa.” Tư Lưu Phong nhìn nàng, nhấn mạnh từng từ. Cách đó không xa, Hàn thị sắc mặt vốn đã tái nhợt dị thường vì dưỡng thương cộng thêm tích tụ trong lòng, liếc thấy Tây Lương Mạt cùng Tư Lưu Phong trò chuyện với nhau, bầu không khí giống như không ai có thể xâm nhập, bà ta như lơ đãng thuận miệng nói với Tĩnh Quốc công ở bên: “Nghe nói bệ hạ đã hạ chỉ mười ngày sau Tây Lương tổ gia đưa lên người chọn đi hòa thân, phu quân có nên sớm dẫn Mạt tỷ nhi qua đó chuẩn bị hay không?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang