[Dịch]Hoạn Phi Thiên Hạ - Sưu tầm

Chương 35 : Tư tình (hạ)

Người đăng: 

.
Đúng vào lúc Tây Lương Mạt ẩn nấp xong, cánh cửa đột nhiên bật mở, một đôi nam nữ nắm tay nhau bước vào, ngay sau tiếng kêu của nữ tử, thậm chí không kịp chờ đến bên cạnh chiếc giường hẹp, hai người đã quấn lấy nhau. Tiếng y phục sột soạt rớt xuống đất, chỉ nghe tiếng vải vóc ma sát thôi cũng đủ biết người đến không phú tất quý, Hàn thị bố trí nàng đến chỗ này thay quần áo, chính là muốn để nàng “vô tình” bắt gặp việc tốt của người khác. Mà đôi nam nữ đang vụng trộm ở đây, thân phận bất phàm, nhất định có thị vệ bên người để phòng chuyện tốt bị phá đám. Có thể mang theo thị vệ bên người trong tư viên của Hoàng gia, cả triều liệu có được mấy người? Hoàng thân quý tộc, một khi bị người khác phá đám chuyện tốt, há lại có thể để người đó sống sót hay sao? Mượn dao giết người là thuận tiện nhất. Ánh mắt của Tây Lương Mạt tối lại, khóe miệng cong lên một đường cung lạnh lẽo. Hàn thị quả nhiên thủ đoạn cao siêu, nắm giữ được một bí mật như vậy mà không bị người khác phát hiện, chắc hẳn trước đó là định dùng làm nhược điểm để uy hiếp đôi nam nữ vụng trộm kia, nhưng hôm nay lại mạo hiểm nguy cơ của chính mình cũng phải mượn tay đối phương để diệt trừ nàng, xem ra, Hàn thị thật đúng là đã bỏ đứa “con gái” không được cưng chiều như mình vào mắt, coi như kẻ thù cả đời rồi. Thật đúng là vinh dự của nàng. Điểm này cũng có chút kỳ quái, theo lý, Hàn thị chỉ cần nhẫn nại đến lúc đẩy nàng đi xuất giá là được, tại sao cứ nhất định phải dùng mọi cách để chà đạp nàng, đối xử với nàng không bằng cả thứ nữ, chỉ bởi vì Lam thị vẫn hơn bà ta một bậc? Tây Lương Mạt ngồi yên giữa đống quần áo hoa mỹ, trong lúc còn đang suy ngẫm sâu xa, động tác của đôi nam nữ đã dần mạnh lên. Bọn họ dường như không kịp chờ đến khi nằm lên giường, vội vàng ngả xuống chiếc sập gụ gỗ cánh gà khắc hoa ở bên ngoài, tiếng thở dốc nặng nề của nam nữ không ngớt vang lên. Vì vậy cho nên đến tận bây giờ, Tử Mi bị đánh ngất vẫn chưa bị phát hiện. Từ khe hở giữa những bộ y phục, có thể mơ hồ nhìn thấy một đống màu trắng đang đung đưa, xuân sắc khôn cùng. Tây Lương Mạt âm thầm thở dài, sờ sờ mặt mình, có hơi nóng lên. Dù kiếp trước đã từng thấy những chuyện như vậy không ít lần, nàng cũng từng có bạn trai, nhưng mà… Aiz, aiz, aiz, dù gì thì kiếp này người ta cũng là hoàng hoa khuê nữ, nhìn thứ này, sẽ bị đau mắt hột mất. Nàng kia dường như bị làm cho cực kỳ thoải mái, có chút mê muội rên rỉ: “Tử Ngôn, Tử Ngôn… Người tốt, chàng chậm một chút, thiếp chết mất.” Trái tim của Tây Lương Mạt thoáng nhảy lên, nhíu mày, Tử Ngôn là ai? Quốc họ của Hoàng tộc hiện giờ là Tư, đương kim Hoàng đế không phải là Thái tử, ông ta vừa lên ngôi đã giết chết sáu người anh em của mình, trục xuất năm tỷ muội, giờ cùng thế hệ với ông ta ở trong kinh thành chỉ còn một Thân vương, một Quận vương, còn có một muội muội ruột của Hoàng đế, cũng chính là Đại Trưởng công chúa, đều là thân tín của Hoàng đế lúc trước, còn lại chính là bảy người con trai của Hoàng Đế, có bốn người đã trưởng thành, nàng nhớ không có ai trong số đó tên là Tử Ngôn hết. Chẳng lẽ… nàng đã đoán sai kẻ đang vụng trộm ở đây? Nam nhân kia cười nhẹ một tiếng, động tác lại càng thô bạo hơn, một lần nữa kéo nữ tử kia vào trong vòng xoáy tình dục. Mãi đến hai khắc chung sau mới mây tan mưa tạnh, hai người nọ vậy mà cũng chẳng hề dính giường, rửa mặt chỉnh trang một lượt xong liền chuẩn bị rời đi. Tây Lương Mạt vừa mới thở phào nhẹ nhõm đã nghe thấy cánh cửa cạch một tiếng mở ra, giọng của cung nữ tên Minh Nguyệt vọng vào, mang theo vẻ ngạc nhiên ngờ vực: “Nương nương, người… người vẫn ổn chứ?” Giọng nói của nữ tử được gọi là nương nương kia có chút lạnh lùng: “Ta không nên ổn hay sao, Minh Nguyệt?” Minh Nguyệt trộm nhìn vào bên trong căn phòng, đúng lúc lại đụng phải ánh mắt lạnh lùng hoài nghi của nữ tử trước mặt, lập tức câm như hến, nàng ta chỉ thấy lạ, rõ ràng là nương nương và gia vừa vào phòng là phải phát hiện ra vị tiểu thư nhà Tĩnh Quốc công kia ngay chứ, tại sao đến giờ mà vẫn chưa xảy ra chuyện gì? Vị tiểu thư kia đã trốn đi đâu rồi? Minh Nguyệt còn định dòm ngó nữa, nhưng lại sợ chủ tử uy nghiêm, lòng như lửa đốt mà lại chẳng có gan vạch trần, nếu không thì biết ăn nói với chủ tử thế nào khi mình lại đi thả người vào! Nàng ta không thể làm gì khác hơn là tận lực hạ thấp giọng: “Không có gì, chẳng qua là lúc nãy có vị Đại tiểu thư nhà Tĩnh Quốc công đến thay áo, nô tỳ lại chưa thấy nàng xuống núi cho nên có chút lo lắng mà thôi.” Vị nương nương này nhìn thì có vẻ hiền hòa nhưng lại là kẻ hay đa nghi mà có thủ đoạn độc ác nhất, chứ chưa nói đến vị kia… Chỉ mong mình có thể lấp liếm qua được. “Bốp!” Nàng ta vừa dứt lời, hai phát bạt tai đã vung lên, nữ tử cả giận nói: “Sao không nói sớm, phế vật!” Ngón tay của nữ tử có đeo bảo vệ móng, lập tức vạch ra vài vệt máu thật sâu trên mặt Minh Nguyệt, Minh Nguyệt chẳng kịp thương xót cho gương mặt đau đớn vì bị hủy dung của mình, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu xin tha: “Là nô tỳ làm việc sơ xuất, nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!” Nam tử kia đã nghe thấy, lập tức phất tay, gã thị vệ canh giữ bên cạnh lập tức đi dò xét xung quanh, ánh mắt của hắn nhanh chóng chuyển qua nội điện, cặp mắt sắc bén mà tràn ngập sát khí tựa như một lưỡi dao quét qua. Sau đó dừng lại giữa đống quần áo màu sắc, con mắt sắc bén của hắn nheo lại, lập tức chạy qua vung tay lên, gạt từng lớp xiêm y cẩm tú ra, nhưng không phát hiện ra bất cứ điều gì. Đúng lúc đó, trên giường bỗng vọng đến một tiếng rên nhỏ, nam tử kia lập tức bước qua, nhấc màn lên, đúng lúc đối diện với Tử Mi vừa mới tỉnh lại. Ánh mắt của hắn lập tức rơi xuống lệnh bài trên người nữ tử này, là lệnh bài của phủ Tĩnh Quốc công. Sát ý trong mắt nam tử lóe lên, bàn tay lập tức siết lấy cổ Tử Mi, Tử Mi mới tỉnh lại, vừa nhìn rõ người đến là ai, theo bản năng định kêu to, lại lập tức cảm thấy cổ họng bị siết chặt, không phát ra được âm thanh nào nữa, nàng ta sợ hãi giãy dụa, hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Chỉ nghe thấy trong không khí vang lên một tiếng “rắc” giòn tan của xương cốt, khóe miệng nàng ta chảy xuống một vệt máu, sau đó mềm nhũn ngã xuống. Yên lặng mù mịt, trong không khí đầy mùi đàn hương tràn ngập sát khí âm trầm. Minh Nguyệt đã sớm sợ run, nam tử kia lạnh lùng nói với nử tử: “Chuyện ở đây, nàng xử lý cho sạch sẽ, hừ!” Dứt lời, xoay người bỏ đi. Nữ tử cũng biết là hắn đang trách mình không bảo đảm an toàn cho tốt, trong lòng nàng ta vừa buồn vừa giận, chỉ có thể quay lại đá mạnh một cái vào ngực Minh Nguyệt: “Đồ tiện nhân vô dụng, chút chuyện nhỏ vậy mà cũng không làm xong!” Minh Nguyệt cố gắng nuốt tiếng kêu thảm thiết vào, nằm trên đất không dám đứng dậy, không sao nghĩ ra nổi, vị Đại tiểu thư nhà Tĩnh Quốc công kia rốt cuộc đã đi đâu? Đại tiểu thư Tây Lương Mạt đã đi đâu? Nàng đang ở… “Tử Mi, Tử Mi, bảo ngươi đi lấy khăn vải, nha đầu thối nhà ngươi lại đi đâu vậy hả!” “Có ai không, người đâu!” Trong cái nhà xí phía sau chính điện vang lên giọng nói nhu mì ngượng ngập lại vô cùng mạnh mẽ. Nam tử và gã hộ vệ đang đứng cách nhà xí chừng hơn mười lăm thước đều nhìn chằm chằm vào cổ tay trắng như tuyết chìa ra ngoài nhà xí đang không ngừng vẫy vẫy kia, ánh mắt cổ quái. “Hu hu… có người không vậy… đại nội này làm sao thế, cung phòng (*nhà xí) đầy đủ như thế này mà lại không có khăn lau!” Nàng kia dường như cuống đến mức sắp khóc ở bên trong, nhỏ giọng vừa xấu hổ vừa giận dữ oán trách. “Chủ tử, có cần…?” Tên thị vệ giơ tay lên cổ mình làm động tác “giết”. Nam tử trầm ngâm trong chốc lát, vẫn là lắc đầu một cái, nếu như hắn đoán không nhầm, đây chính là vị Đại tiểu thư nhà Quốc công gia đến để thay áo kia, ra đây đi ngoài không ngờ lại bị mắc kẹt ở trong, chẳng trách vẫn không ra ngoài được. Hắn thực sự có chút xúc động muốn cười, nhưng lại cảm thấy không đúng lúc. Nếu đối phương không có khả năng phát hiện ra mình thì không cần thiết phải động thủ, dù sao đối phương cũng là tiểu thư nhà Tĩnh Quốc công, nếu chết oan uổng, e là sẽ để lại hậu quả phiền phức nữa. Hắn xoay người bỏ đi, suy nghĩ một chút, nói với thị vệ: “Đi sai người lấy cho nàng ta ít khăn xí đi.” Dứt lời, liền chắp tay đi xa. Không lâu sau, cuối cùng cũng có cung nữ mang một xấp khăn xí đến, giải quyết nỗi buồn của Đại tiểu thư Tây Lương Mạt, cung nữ bị vị Đại tiểu thư này mắng cho một trận, gã thị vệ đang ẩn thân trên cây vô cùng bất bình cười giễu một tiếng, nếu không phải chủ tử đột nhiên tốt bụng, Đại tiểu thư nhà ngươi vẫn còn bị kẹt trong nhà xí đó. Chờ đến khi vị Đại tiểu thư nhà Tĩnh Quốc công kia không tìm thấy Tử Mi đã đưa nàng ta tới, lại trách cứ một trận xong, Đại tiểu thư bấy giờ mới “ấm ức” được cung nữ đưa xuống chân núi. Tây Lương Mạt chậm rãi bước ra khỏi con đường núi, gió núi lạnh lẽo thổi qua, mang theo một luồng khí mát mẻ từ nước hồ, khiến cho nàng cảm thấy trái tim như trống rỗng trong nháy mắt, một thân mồ hôi lạnh tuôn ra trong giây phút sinh tử khi nãy cũng dần tản đi. Nàng thở nhẹ ra một hơi, nhìn bữa tiệc náo nhiệt cách đó không xa, giữa khuôn mặt mềm mại thanh lệ thoáng qua một tia lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Hàn Nhị phu nhân, hôm nay bà ta tặng cho ta hai phần đại lễ, ta cũng tặng lại hai phần “đại lễ”, bà phải nhận cho đủ đấy. Trong lúc Tây Lương Mặt mang vẻ mặt như bình thường đi vào giữa đám khách khứa. Một tờ giấy nhắn sót lại trong điện từ khi nãy đã được thị nữ thân cận lo liệu thu dọn hậu quả đưa đến tay chủ tử của Minh Nguyệt. Vị nương nương kia xem tờ giấy nhắn, đầu tiên là kinh hãi, sau đó trong mắt hiện lên vẻ hung ác, lập tức sai người đi báo cho tình nhân của mình. Nàng ta cầm tờ giấy kia, xé nát thành từng mảnh vụn, từ trong kẽ răng hung tợn dật ra một câu nói: “Hàn Uyển Ngữ, ngươi cho là bản thân ngươi và Hàn gia có thể một tay che trời thật hay sao, sợ sống lâu quá rồi hả!” Hàn Uyển Ngữ, chính là khuê danh của Hàn quý phi chủ trì yến hội ngày hôm nay.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang