[Dịch]Hoạn Phi Thiên Hạ - Sưu tầm

Chương 27 : Cung yến

Người đăng: 

.
Tư Lễ Giám? Tây Lương Mạt như có chút đăm chiêu nhìn về phía bóng người đang mặc sức cưỡi ngựa ngang ngược kia, nơi nào hắn đi qua đều phảng phất như có mây đen vần vũ quét qua. Thì ra đây chính là nhân mã của Đại hoạn quan Cửu Thiên Tuế Tư Lễ Giám danh chấn thiên hạ, quả nhiên… vô cùng tà tứ. Có điều, vậy thì có làm sao, cho dù bọn họ có lấy đầu người như tuốt lúa, tanh máu tàn khốc, sát hại trung lương hay không, nhưng cứu nàng, cũng chính là những người này. Ân tình đó, nàng nhớ kỹ. Dĩ nhiên, thù, nàng cũng sẽ nhớ rõ ràng. “Mạt tỷ nhi, ngươi ấy, chỉ ham mới lạ thôi, hôm nay đang yên đang lành sao lại lăn từ trong xe ra, để thất lễ trước mặt mọi người như thế, phải làm sao cho ổn!” Hàn Nhị phu nhân dẫn tỷ muội Tây Lương Tiên cùng đám nha hoàn bà tử vội vàng tiến lại, đầu tiên là kéo tay Tây Lương Mạt thở ngắn than dài, giống như là yêu thương đứa con gái này lắm vậy. Không nói đến sự dịu dàng Tây Lương Tiên, đến cả Tây Lương Đan vẫn luôn độc mồm độc miệng với nàng cũng làm ra vẻ quan tâm che miệng lại nói: “Mạt tỷ nhi, có phải ngươi nhìn trúng vị công tử nào không, nên nói với mẫu thân chứ, vội vàng như vậy, ngã bị thương thì sao?” Ba mẹ con làm bộ làm tịch, trong lời ngoài lời lại chẳng có chỗ nào là không chỉ trích nàng hành xử không đứng đắn, không có chút trinh tĩnh hiền đức nào của tiểu thư khuê các. Tây Lương Mạt rũ mắt, không hề cự lại, chỉ ngấn lệ sợ hãi đáp: “Mẫu thân dạy phải lắm, nữ nhi không nên ra ngoài… không nên ngồi xe này, chỉ xin mẫu thân bảo người về lấy một chiếc xe nữa đến, nữ nhi có mắc lỗi nữa, cũng xin mẫu thân tha cho nữ nhi một mạng.” Dứt lời, Tây Lương Mạt còn sợ hãi nhìn Tư Lưu Phong một cái, lại cúi đầu, lộ ra một phần cổ trắng nõn xinh đẹp. Tư Lưu Phong nhìn một mảng trắng nõn kia, tôn lên mái tóc đen nhánh như mực của nàng, có vẻ lại càng giống một mảnh băng tuyết mỹ lệ, lại nhìn đôi mắt gần như thê lương kia của nàng, trái tim hắn không khỏi nóng lên. Không có người đàn ông nào lại có thể giữ tâm địa sắt đá khi nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp tựa như một con nai con chấn kinh đang cầu cứu mình. Ánh mắt của hắn rơi vào chiếc xe ngựa nhìn qua chẳng có gì khác thường kia, sau đó nheo lại. Hàn Nhị phu nhân cũng lạnh mặt: “Sao chứ, ý của Mạt tỷ nhi là mẫu thân ta quá mức cay nghiệt?” Trong lòng bà ta bực bội vô cùng, nha đầu Tây Lương Mạt này thật giảo hoạt, nếu nó trực tiếp phản bác, mình còn có thể gán cho nó cái tội khinh nhờn không ra gì, chống đối bề trên, nhưng dù nó không cãi lại, nhưng lời nói lại chỉ rõ rằng có người động tay động chân với cái xe, muốn lấy mạng của nó. Cầu khẩn mình như vậy, giống như mình là một bà mẹ cả ác độc lắm vậy. Mặc dù bà ta thật sự có tâm tư diệt trừ nha đầu này nhưng cũng không thể để cho Tiểu Vương gia hoài nghi! Tây Lương Tiên cũng lập tức sẵng giọng: “Mạt tỷ nhi đang nói gì vậy, ngươi tuy không phải do mẫu thân sinh ra, nhưng mẫu thân đối xử với ba tỷ muội chúng ta đều không hề khác biệt, nếu không đã chẳng nhọc lòng đưa ngươi vào cung, làm nhiều y phục trang sức mới như vậy, vừa nghe thấy ngươi gặp tai nạn là chẳng kịp chờ tỷ muội ta đỡ vịn đã chạy thẳng đến đây, ngươi nói năng như vậy, há chẳng phải là làm tổn hại tình cảm mẹ con hay sao?” Nàng ta nói tình chân ý thiết, thậm chí trong mắt cũng đã ngân ngấn nước. Đám người đứng một bên xem náo nhiệt cũng cảm thấy Tây Lương Mạt đúng là một người không biết điều. Vội vàng tới đây, là để xem ta chết hay chưa mới là thật. Tây Lương Mạt thầm giễu cợt trong lòng, nàng dùng tay áo che miệng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cũng chẳng nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng rưng rưng, cúi người thật sâu: “Mạt nhi biết sai rồi, Huyện chúa thứ tội.” Tây Lương Mạt mặc một thân xiêm áo tay rộng màu trắng nhạt thêu hải đường màu xanh, phố hợp với một chiếc váy dài xếp nếp màu lục nhạt rủ đầy hạt châu thủy tinh, hai búi tóc song phi trên đầu cũng chỉ có một món trang sức đông châu, một chiếc trâm bằng thủy tinh tua dài được cài nghiêng trên tóc, chiếc vòng phỉ thúy trên cổ tay là thứ đồ trang sức quý giá nhất trên người, bởi vì vừa mới lăn xuống nên mái tóc có hơi tán loạn, lại làm cho nàng nổi bật lên tựa như một đóa u lan bị cuồng phong giày xéo, tạo thành một sự đối lập rõ ràng đối với vẻ lộng lẫy quý giá của ba mẹ con Tây Lương Tiên. Giờ nàng chỉ ngậm nước mắt, điềm đạm đáng thương, bộ dạng không dám lên tiếng, lại dễ dàng đập tan hình tượng điêu ngoa tùy ý mà Tây Lương Tiên dựng ra cho nàng. Chẳng những khiến đám người vây xung quanh nhìn mà sinh lòng thương tiếc, âm thầm nói, chẳng trách, không phải cùng một mẹ sinh ra, đáng thương. Tư Lưu Phong bước lại gần chiếc xe, vén rèm lên xong, vươn tay sờ vào thanh gỗ nối đã gãy kia, lại nhìn về phía ánh mắt né tránh của phu xe, biết ngay là đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng hắn nảy sinh một sự tức giận khó hiểu, mặc dù việc Quốc công uyển chuyển từ chối đề nghị muốn cưới Tây Lương Mạt làm Trắc phi đã nằm trong dự tính của hắn ngay từ đầu, hắn quả thực chưa từng tính sẽ cưới một cô gái hoàn toàn không có chút lực lượng hỗ trợ, chẳng hề được sủng ái chút nào, nhưng mẹ con Hàn Nhị phu nhân không khỏi quá mức tàn nhẫn, lại dám lấy mạng Tây Lương Mạt ngay trước mặt hắn, hoàn toàn quên sạch rằng thiệp mời tiến cung này là hắn đưa cho Tây Lương Mạt, như vậy chẳng phải là vả vào mặt hắn hay sao? Tư Lưu Phong nheo cặp mắt sáng, nhoáng cái đã đẩy tên phu xe kia ngã sõng xoài trên đất, giơ cái roi trên tay lên quất xuống: “Nô tài đê tiện nhà ngươi, sao dám động tay chân trên xe, muốn lấy mạng của chủ tử!” Câu này vừa bật ra, mọi người đều cả kinh, ánh mắt nhìn về phía chủ tớ Tây Lương Mạt lại càng thương tiếc hơn, một gã phu xe nếu không có kẻ nào giật dây thì sao dám làm hại đến tính mạng của chủ tử? Mẹ con Hàn Nhị phu nhân không ngờ đến một câu nói của Tư Lưu Phong thôi lại khiến cho “tai nạn” này được quy kết, sắc mặt không khỏi đều không ổn, đặc biệt là Tây Lương Đan, gần như không nén được cơn tức, nàng ta thực sự không thể nhìn nổi cái vẻ đáng thương làm bộ làm tịch kia của Tây Lương Mạt, tức giận lầu bầu: “Chẳng qua chỉ là một nha đầu ti tiện, chết thì chết, điệu bộ thế này…” Còn chưa nói hết, nửa câu còn lại đã bị ánh mắt rét lạnh của Hàn Nhị phu nhân trừng trở lại. Nhưng, vậy đã đủ rồi. Tây Lương Mạt hai mắt rưng rưng ngấn lệ, nhưng ống tay áo lại che khuất cánh môi đang cong lên một nụ cười lạnh như băng. Trừ Tây Lương Mạt ra, còn một người nữa cũng phát hiện ra sự bất ổn, đó chính là Tây Lương Tiên, trái tim nàng ta thoáng căng thẳng, nhìn về phía Tư Lưu Phong. Quả nhiên ánh mắt Tư Lưu Phong lạnh lùng vô cùng, cho dù hắn có thể chấp nhận thê tử tương lai của mình có lòng dạ độc ác lại tùy ý, tiểu thư quý tộc có tư tưởng như thế cũng chẳng có gì lạ, nhưng sẽ không dung nổi việc kẻ khác khiêu chiến với quyền uy của hắn. Hắn nhìn Tây Lương Đan, khẽ nhíu mày, phảng phất như đang suy tư điều gì, lại đồng thời lôi tên phu xe đang kêu gào thảm thiết kia đá một cước đến trước mặt Hàn Nhị phu nhân: “Phu nhân, đây là ác phó của nhà bà, giao cho bà xử lý đi.” Hắn không có ý định đắc tội Hàn Nhị phu nhân, chẳng qua là phải để cho bọn họ hiểu, hắn không phải là một kẻ dễ bị qua mặt. Hàn Nhị phu nhân mặt không đổi sắc gật đầu, chán ghét nhìn về phía gã phu xe đang chảy đầy máu me: “Đa tạ Tiểu Vương gia đã nhọc lòng.” Cuối cùng lại cầm lấy tay Tây Lương Mạt, giống như vô cùng thương tiếc nói: “Đứa bé đáng thương, chắc ngươi cũng đã bị kinh sợ rồi, hôm nay quay về phủ đi, về phía các bậc bề trên, mẫu thân sẽ thay ngươi cáo lỗi là được.” Không giết được ta, cho nên ngăn cản ta tiến cung, không để cho ta giao thiệp với các quý tộc thế gia khác sao? Vốn ta cũng không có ý định tiến cung, nhưng giờ, ta làm sao có thể thuận theo ý bà được cơ chứ? Tây Lương Mạt sợ hãi liếc nhìn Tư Lưu Phong: “Thiệp này là do Tiểu Vương gia đưa, vậy giờ Mạt nhi xin…” “Mạt tiểu thư hình như cũng không bị thương, nếu xe của Hàn Nhị phu nhân quá chật chội thì cứ lên xe của ta mà chỉnh trang là được, tiểu Đức, dắt con Bôn Phong của bổn vương lại đây.” Tư Lưu Phong hình như không định để cho Hàn Nhị phu nhân có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp sai người hầu dắt ngựa tới, xoay người nhảy lên rồi nói với Bạch Nhụy: “Hầu hạ tiểu thư nhà ngươi chỉnh trang lại đi.” Hàn Nhị phu nhân tức điên, lại không thể trực tiếp chống đối lại Tiểu Vương gia, đành phải tươi cười một cách cứng đờ nhìn Tây Lương Mạt: “Còn không mau tạ ơn Tiểu Vương gia.” Ánh mắt lại hận không thể khoét nàng ra, chứ đừng nhắc đến Tây Lương Đan, nếu không phải có Tây Lương Tiên ra sức kéo lại, nàng ta đã lấy roi ra quất rồi. Tây Lương Mạt nhìn ba mẹ con kia, dịu dàng cười một tiếng: “Vâng, tạ ân Tiểu Vương gia.” Nàng được Bạch Nhụy dìu đỡ, bước lên chiếc xe ngựa hoa lệ lộng lẫy của Tư Lưu Phong, trên xe có một chiếc hộp gương hóa trang đơn giản, thậm chí cả dầu bôi tóc và dây cột thượng hạng cũng có, hẳn là của Tư Lưu Phong, nàng bảo Bạch Nhụy gỡ búi tóc ra chỉnh lại. “Đại tiểu… thư, người có ổn không?” Bạch Nhụy vẫn còn chưa tỉnh hồn. Nhìn vết trầy trên cổ tay, Tây Lương Mạt nheo mắt, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm lạnh bạc, “Hàn Nhị phu nhân, phần đại lễ này, ta nhất định sẽ báo đáp gấp bội.” Báo đáp sao đây? Khiến cho bà thân bại danh liệt, mất đi tất cả những thứ mình yêu thích vĩnh viễn có được không?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang