[Việt Nam] Hoạn Lộ
Chương 2 : Nơi đồng hoang ra tay cứu người
.
Rèm lụa nhẹ lay, gọi mời ánh trăng trong veo từ bên ngoài vào trong điện Bảo Quang, chiếc bàn đẽo từ đá thạch anh cũng nhân đó mà loé lên buốt giá. Mùi trầm hương nồng đậm quấn lấy hương hoa mai thanh khiết tràn ngập không gian, ôm trọn lấy hai thân ảnh đang bày ra quang cảnh trang nghiêm đến kỳ lạ. Xung quanh tịnh không một âm thanh vang lên, ngay cả bước chân của đám Cẩm Y Vệ canh phòng bên ngoài cũng trở nên vô thanh vô tức, nhẹ như gió thoảng. Vạn vật cơ hồ nín thở, ngăn cách hai người kia với thế giới bên ngoài.
Gió man mác thổi, nhẹ nhàng vén rèm lụa lấp lánh ánh kim. Dưới ánh nến sáng rực và sắc trăng nhờ nhờ sóng sánh luân chuyển hiện lên một dáng người uy nghi thân vận long bào, dung mạo anh tuấn, thần thái trầm tĩnh như nước mùa thu, toát ra khí thế bất phàm. Lại thấy người này một tay đặt lên đầu gối, tay còn lại giơ lên giữa không trung, ngón trỏ và ngón giữa kẹp một quân cờ trắng, đôi mắt sáng chăm chú quan sát thế cờ Bắc Đẩu như muốn nhập thân vào đó.
Người ngồi đối diện mặc áo thô vải xanh, đai lưng nâu sẫm, ngoại trừ đôi mắt có thần với sắc diện xanh xao khiến người ta có chút ấn tượng ra thì gương mặt không có gì đặc biệt. Y chỉ ung dung nhìn trận cờ, thi thoảng đưa tay lên che miệng, ho khẽ.
Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng Lê Thánh Tông buông quân cờ trên tay xuống, thở dài đánh thượt:
- Trẫm thua rồi.
Người đối diện mỉm cười, thu quân xếp lại vào hộp cờ, cung kính nói:
- Đội ơn bệ hạ đã nhường.
Lê Thánh Tông nhíu mày, tỏ ra không hài lòng:
- Trẫm thua là do gặp phải thế cờ hiểm không thể phá!
Người áo xanh vừa nghe liền hiểu ý, mỉm cười tiếp lời:
- Phận làm thần tử, vi thần không dám...
Lê Thánh Tông cắt lời:
- Trước đây trẫm từng nói: Trên bàn cờ không có chủ tớ.
- Vi thần đã hiểu, mong bệ hạ thứ tội. - Người áo xanh cười bằng mắt.
Lê Thánh Tông gõ tay lên mặt bàn tạo ra chuỗi âm thanh đều đều, khô khốc. Chợt ngài nâng chén trà rót ra từ hai canh giờ trước nay đã nguội ngắt, nhấp một ngụm nhỏ, bình thản cất giọng:
- Mật thám của ta từ phương Bắc báo về, rằng cách đây vài hôm Bàn La Trà Toàn đã phái mật sứ tới Đại Minh, hy vọng một ngày nào đó có thể yết kiến thiên tử. Ái khanh nghĩ sao?
Người áo xanh trầm ngâm một lát, ánh mắt xoay chuyển, đáp:
- Bệ hạ, chúng ta tuyệt đối không thể xem thường Bàn La Trà Toàn. Hiện y đang đi trước một bước, việc tốt nhất chúng ta có thể làm lúc này là phái sứ thần mang theo cống phẩm sang triều cống thiên tử Đại Minh để tỏ rõ lòng thành, tránh hậu hoạ về sau.
- Hồ đồ! - Lê Thánh Tông cao giọng. - Thế chẳng phải là trẫm đã tự hạ thấp vị thế của mình sao? Bá quan văn võ rồi sẽ nghĩ gì?
Đôi mắt nheo lại, người kia ôn tồn hỏi:
- Mong bệ hạ thứ tội nhưng cái mà nhân dân cần là gì? Họ chỉ cần quốc gia bình yên để làm ăn sinh sống. Đại Việt mới chỉ an bình được hơn ba mươi năm, lại trải bao biến cố, nay sức dân đã cạn. Nếu chúng ta chỉ biết lo cho sĩ diện của Hoàng thất thì há chẳng phải sẽ khiến dân lực rệu rã hay sao?
Giọng nói của người kia vang lên bình thản nhưng lại hàm chứa uy lực kinh người, thuyết phục nhân tâm. Lê Thánh Tông hướng mắt nhìn y:
- Phạm Bảo Lâm, cho dù lời của khanh rất có lí nhưng trẫm thiết nghĩ Bàn La Trà Toàn vốn là kẻ hiếu sát, hung hăng bạo ngược, hữu dũng vô mưu, chúng ta có nhất thiết phải đề phòng đến vậy hay không?
Bảo Lâm nở một nụ cười nhợt nhạt:
- Chính vì hắn ta là người như vậy nên chúng ta càng cần phải đề phòng. Vùng biên giới Hoá Châu của Đại Việt vốn là nơi có vị trí chiến lược, ngoài số tinh binh do chúng ta bố trí ra thì cần phải phái thêm người tới đó, chắc chắn sẽ có ngày dùng tới.
Lê Thánh Tông xoay xoay chén trà:
- Ý khanh là Nguyễn Tuấn?
- Đúng vậy thưa Hoàng thượng. Vụ án kia nay đã có manh mối, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa thôi là sẽ được làm rõ. Thần sẽ cho người thay thế vị trí của Nguyễn Tuấn trong thiên lao.
- Trẫm tin vào phán đoán của khanh. - Lê Thánh Tông khẽ gật đầu, trong ánh mắt ẩn chứa nét thâm tình.
Phạm Bảo Lâm nhận ra bèn tránh đi. Nét mặt có chút giãn ra, đột nhiên Lê Thánh Tông lên tiếng:
- Phạm ái khanh, khanh làm việc cho trẫm đã bao lâu rồi?
Phạm Bảo Lâm im lặng giây lát, đoạn, đưa mắt nhìn qua bờ vai rộng của Lê Thánh Tông, ngắm nhìn bức bình phong vẽ tích "Song long tranh châu", xô mạnh cánh cửa ký ức phủ bụi, khe khẽ đáp:
- Vi thần cũng không còn nhớ rõ nữa.
Thinh không vang lên tiếng đàn trong vắt, dòng âm thanh bồng bềnh chảy trôi, tựa như muốn dìu người ta trở lại khoảng thời gian quý giá đã qua.
- Nghĩ lại thì thấy ngày đó thật tốt, có thể tuỳ ý khóc, tuỳ ý cười, thoải mái thở dài, khi mệt mỏi có thể nghỉ ngơi, cũng có thể trêu chọc sư phụ. - Ánh mắt chợt trở nên phức tạp, nàng tiếp lời, trong thâm tâm bỗng lưu luyến quá khứ...
***
Từ núi Thanh Phong về kinh thành phải đi qua một con đường mòn. Cách đó không xa có một ngôi làng nhỏ, xung quanh nơi đây hoang vu hẻo lánh, dân cư nghèo khổ thưa thớt, triều đình lại không quan tâm tới cho nên đạo tặc hoành hành, giết người cướp của, không việc ác gì là không dám làm, nhân dân oán thán không thôi.
Sắc trời dần thẫm, bình thường cứ vào thời điểm này thì không một ai dám xuất hiện ở đây. Vậy mà hiện tại lại có hai người một già, một trẻ thong thả ngồi nghỉ chân dưới gốc cây mọc ven đường. Người trẻ tuổi là một thiếu niên thân vận y phục bằng vải thô nhuộm củ nâu, mày rậm mặt tròn, ngoại trừ đôi mắt dài sáng có thần ra thì dung mạo vô cùng bình thường, không có gì nổi bật. Vị lão nhân bên cạnh mặc một bộ trường bào trắng toát không chút tì vết, râu tóc bạc phơ, gương mặt phúc hậu tựa như Phúc Tinh Quân hạ phàm.
Có thể khoa trương lang thang ở đây vào giờ hoạt động của đạo tặc, ngoài anh hùng giang hồ ra thì chỉ có người từ phương xa tới. Chắc hẳn bạn đọc đã đoán ra, đó chính là Thanh Sơn Lão Nhân đa tài đa nghệ, ung dung nhàn nhã tựa thiên tiên, mà kể cũng phải, mọi đồ đạc đều là do Bảo Lâm một thân nữ nhi yếu ớt phải mang, không nhàn nhã sao được?
Lại nói, sau khi xuống núi, Bảo Lâm chính thức trở thành thư đồng kiêm đệ tử truyền môn của Thanh Sơn Lão Nhân. Thật không ngờ bản thân nàng là một cô gái nữ tính đầy mình, khi bị ném về đây lại bị chuyển giới cấp tốc, đã vậy dọc đường đi còn phải đóng giả làm lang trung để kiếm tiền phục vụ cho vị sư phụ tốt. Lòng đau như cắt, khóc không ra nước mắt. Tóm lại chỉ sau bảy ngày, Bảo Lâm thật muốn bỏ trốn nhưng lại thấy bản thân không có lấy một miếng võ phòng thân, hơn nữa nàng rơi về thời nào còn chưa rõ, nhỡ đâu là thời Trịnh - Nguyễn phân tranh thì sao? Ai da, nàng thật không dám nghĩ đến. Cho nên Bảo Lâm quyết định an phận, cắn răng làm đồ nhi ngoan một phen.
Ngồi dưới gốc cây, Bảo Lâm duỗi thẳng hai chân, đưa tay đấm đấm hai bên vai, uể oải quay sang hỏi vị sư phụ một thân phong tiên đạo cốt bên cạnh:
- Sư phụ, còn bao lâu nữa mới tới kinh thành?
- Còn khoảng hai canh giờ nữa. - Thanh Sơn Lão Nhân nheo mắt nhìn về phía xa.
Bảo Lâm thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên:
- Hai... Hai canh giờ?
Đùa mình sao? Hai canh giờ, tức là tương đương với bốn tiếng đồng hồ. Trời sắp tối rồi, nơi đây đồng không mông quạnh, nếu không nhanh tìm chỗ nghỉ chân chỉ e sẽ chạm phải cường đạo hoặc dã thú, mà ở thời cổ đại mấy thứ đó chẳng nhan nhản khắp nơi ấy chứ!
Vừa nghĩ đến đây, những tình huống kịch tính trong phim truyền hình lại hiện lên trước mắt Bảo Lâm làm nàng khẽ rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu.
Bên kia Bảo Lâm đang phát huy trí tưởng tượng thì bên này Thanh Sơn Lão Nhân hình như không để ý tới sắc mặt của nàng, trả lời xong liền đứng lên, phất tay áo, nói:
- Mau lên đường thôi!
- D...Dạ? - Bảo Lâm đang mải suy nghĩ thì bị lời này của sư phụ làm cho giật mình - Lên đường? Bây giờ sao thưa sư phụ?
Thanh Sơn Lão Nhân quay qua thấy hai mắt Bảo Lâm trợn tròn vẻ kinh ngạc tột độ liền gật đầu:
- Đúng vậy, con có vấn đề gì muốn hỏi chăng?
Bảo Lâm đờ người, khuôn mặt nhăn nhúm lại, nàng nuốt nuốt nước miếng, xoa xoa hai tay vào nhau, cười gượng:
- Sư, sư phụ, trời đã tối rồi, theo con thấy nếu còn đi tiếp chỉ e sẽ gặp chuyện chẳng lành, hơn nữa chúng ta cũng đã đi cả ngày rồi. Chi bằng, cứ tạm thời nghỉ qua đêm tại đây, mai hẵng lên đường.
- Chuyện chẳng lành? - Thanh Sơn Lão Nhân nhíu mày, nhìn Bảo Lâm.
- Đúng thế thưa sư phụ - Bảo Lâm đáp rồi đưa mắt nhìn quanh một lượt, nhỏ giọng thì thào - Con thấy chốn này đồng không mông quạnh, ven đường cây cối rậm rạp, chỉ e có cướp đó!
Thanh Sơn Lão Nhân vuốt râu, vẻ mặt thần bí, ngẩng nhìn lên tán cây, trầm giọng hỏi:
- Đồ nhi, con có biết khu vực này là nơi nào không?
- Con không biết. - Bảo Lâm lắc đầu, trong bụng thầm nghĩ: Thật là mất mặt, nhớ lại ở thời hiện đại, sống ở thủ đô đường phố ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo, giống nhau như đúc mà mình vẫn có thể phân biệt, nay bị ném về cái thời này thì hoàn toàn mù đường. Quá mất mặt! Nhưng cũng không thể tự trách mình được, nơi đây hoang vu hẻo lánh, căn bản không thể xác định phương hướng. Có cho tiền mình cũng không biết ấy chứ!
Thanh Sơn Lão Nhân thấy Bảo Lâm ngây người thì không khỏi thở dài, giải thích:
- Chỗ này chính là địa bàn hoạt động của cường đạo.
Ngừng lại một chút, Thanh Sơn Lão Nhân chỉ tay lên tán cây, tiếp lời:
- Còn cái cây này là nơi treo xác những nạn nhân xấu số bị chúng giết hại.
Xong, ông lôi bầu nước ra, ngửa cổ uống.
Lời Thanh Sơn Lão Nhân vừa nói ra, Bảo Lâm chỉ nghe thấy bên tai nổ cái "rầm" tựa như bị sét đánh, ngũ quan co rúm thành một đống, sống lưng lạnh toát, bất tri bất giác nhảy ra xa cách gốc cây đến năm mét: Hả? Treo xác lên cây? Giống thịt khô sao? Mình không muốn bị biến thành thịt người khô đâu! Đường đường là một người hiện đại giống hiếm như mình không thể chết không rõ ràng như vậy được!
Vừa nghĩ đến đây, Bảo Lâm bừng bừng khí thế, xốc lại tay nải, thẳng hướng kinh thành mà tiến:
- Sư phụ, chúng ta mau lên đường thôi! Làm người thì không được sợ khó sợ khổ!
"Phụt...! Khụ, Khụ!!" - Thanh Sơn Lão Nhân tai nghe lời nói, mắt nhìn bụi đường quật khởi sau lưng Bảo Lâm thì không nhịn được mà sặc nước, ho lấy ho để. Trông cực kì thảm hại, rất rất mất hình tượng. Một lát sau, khi Bảo Lâm đã bỏ ông một quãng khá xa thì Thanh Sơn sư phụ mới có thể ổn định tinh thần, khẽ lắc đầu cười khổ, ung dung theo sau.
Màn đêm đen huyền bao phủ mặt đất, tiếng côn trùng rả rích, tiếng ếch nhái và cả những âm thanh lúc thì "phì phì" khó hiểu, lúc lại hú dài như tiếng sói tru làm người ta sởn gai ốc, và "người ta" ở đây chính là Bảo Lâm. Đừng nói là có Thanh Sơn Lão Nhân đi cùng thì nàng không sợ, thậm chí chính ông ta còn dọa ma nàng ấy chứ. Thử nghĩ mà xem, trời thì tối, nàng bị mắc tật cận thị, trong khi ánh sáng trăng lại chỉ lờ mờ, khiến bản thân phải căng mắt ra để nhìn đường. Vậy mà lão sư phụ của nàng lại không an phận đi bình thường, thoắt ẩn thoắt hiện, áo dài trắng toát bay lật phật, làm nàng ngày càng nghi ngờ về gu thời trang của sư phụ.
- Ba mươi năm mặc đồ trắng, thật không hiểu ra sao nữa, chắc hẳn ông ta cũng nghiện đậu phụ. - Bảo Lâm thấy sư phụ cứ lượn qua lượn lại thì không khỏi hoa mắt, hậm hực lẩm bẩm.
Vành trăng ngày một tròn đầy, lạnh lẽo toả sáng.
Bảo Lâm vừa đói vừa mệt, sư phụ cứ ẩn hiện loạn cả lên nên nàng cũng không thèm để ý, theo như đồng hồ sinh học của mình thì nàng đoán mình và sư phụ đi chưa được hai tiếng, hai chân có xu hướng biểu tình, Bảo Lâm bèn đi chậm lại.
Gió hiu hiu lùa qua những tán lá ven đường nghe xào xạc. "Soạt...!", Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên sau lưng Bảo Lâm, nàng bèn dừng lại, chán ghét nói:
- Ai da, sư phụ à, người làm ơn đi đứng bình thường được không, người cứ bay qua bay lại làm con chóng mặt quá!
Im phăng phắc...
"Ực" - Bảo Lâm nuốt nước bọt, nếu như bình thường thì lão sư phụ của nàng hẳn nhiên sẽ xuất hiện ngay rồi lại vuốt vuốt chòm râu trắng như cước, sau đó thong thả đi trước, khoảng mười lăm phút sau tiếp tục biến mất. Nhưng sự yên lặng hiện tại đã cho thấy tiếng động vừa rồi không phải là do Thanh Sơn Lão Nhân gây ra.
Bảo Lâm đóng băng một lát, trong lòng không ngừng hô to: Chỉ là con mèo con chuột thôi, không có gì phải sợ cả! Hoặc giả lão sư phụ đang trêu mình cũng nên, già rồi còn muốn bẻ cành quất[1]. Không sao, đi tiếp thôi!
Nghĩ đến đây, Bảo Lâm liền xốc lại tinh thần. Nhưng chưa bước được hai bước, thì đột nhiên có một hơi thở nóng và gấp phả vào tai nàng. Lần này mọi tế bào trong người Bảo Lâm chính thức đình công, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Mùi máu tanh quẩn trong không khí, Bảo Lâm chôn chân tại chỗ, hai mắt khẽ đảo, hơi ngoảnh lại, mồ hôi vã ra như tắm, tim đập như trống dồn. Thời gian chầm chậm trôi qua.
Chỉ thấy hơi thở của kẻ áp sát phía sau mỏng dần, cơ hồ y đang mất sức. " Soạt, Huỵch!" - Chợt hai tiếng động liên tiếp vang lên sau lưng Bảo Lâm, hơi thở đó không còn phả lên tai nàng nữa, thay vào đó là gió thổi mát rượi. Cổ nàng cứng ngắc, chầm chậm quay đầu lại nhìn.
Trong ánh sáng lờ mờ, vài bụi cây khẽ rung động, im lặng, thanh vắng, tuyệt không một bóng người. Lúc này Bảo Lâm xoay hẳn người lại, nhìn xung quanh một lượt, thấy không có gì bất thường thì có chút nghi ngờ, im lặng quan sát tới mấy lần, càng lúc càng cảm lấy phi lí, kẻ đứng sau lưng nàng khi nãy không thể biến mất nhanh như vậy được. Đúng lúc Bảo Lâm đang định xoay mình lại, thì " Bộp" - Một bàn tay lạnh lẽo nhuốm đầy máu nắm lấy cổ chân nàng.
Bảo Lâm một lần nữa rơi vào trạng thái đóng băng, tim đập như trống dồn. Từ từ cúi đầu nhìn xuống, nàng vội đưa tay bưng miệng để tiếng thét không thốt ra ngoài.
Dưới đất có một người đang ngã xấp, y phục nhuốm đầy máu, đầu tóc rối bù bẩn thỉu. Tay phải nắm chặt lấy cổ chân Bảo Lâm, gắng gượng ngẩng đầu lên. Nhìn qua khuôn mặt tái xanh lấm tấm dính vài vệt máu, y chắc chắn là đàn ông. Có điều, trong lúc này Bảo Lâm thực không có dũng khí để nhìn tiếp, chỉ có thể nhắm mắt, oanh liệt hét lớn:
- Sư phụ, mau đến cứu đồ nhi!!!!!
Tiếng thét này của Bảo Lâm làm chấn động một vùng, côn trùng nhảy loạn, chim bay xáo xác. Cũng không lấy làm lạ khi nàng lại có hành động "đức hạnh" như vậy, cứ thử bị một người sắp xuống lỗ bám vào chân mà xem! Với tình huống hiện tại mọi người đã chẳng bất tỉnh nhân sự ấy chứ, có thể đứng vững như nàng quả là một kì tích! Mà lão sư phụ của nàng, tại sao vẫn chưa chịu xuất hiện?
Trong lòng Bảo Lâm chợt lạnh buốt.
Nếu như lúc này xông đến đây là một đám người trên tay cầm đao cầm kiếm, chém giết nhau đến sầm trời tối đất thì không có vấn đề gì lớn, vì Bảo Lâm có thể nhân lúc hỗn loạn mà trốn đi. Nhưng xét tình huống hiện tại cộng với kinh nghiệm gián tiếp phong phú nhờ bao năm xem phim truyền hình, một người bị thương bò lê bò lết tại nơi hoang vu này thì chỉ có hai khả năng xảy ra.
Thứ nhất: người này là người qua đường, chẳng may gặp phải cường đạo, rơi vào thảm cảnh "giết người cướp của", bị chém một nhát, may mắn thế nào lại thoát thân mà chạy được tới đây. Tình huống này thập phần nguy hiểm, tuy trong người mình chẳng mấy đồng, bản thân lại cải nam trang nên không lo bị cướp tiền cướp sắc. Chỉ là trên đời này rất nhiều người có sở thích kì dị, chỉ thích nam không yêu nữ. Nhỡ bọn chúng đuổi tới đây, thú tính nổi lên thì chẳng phải mình sẽ rất xui xẻo sao?
Thứ hai: Người này bị kẻ thù truy sát, kẻ truy sát có thể là cao thủ, cũng có thể chỉ có chút võ công mèo ba chân. Nhưng một khi như vậy thì lại càng nguy hiểm, vì khẩu hiệu của bọn sát thủ luôn là "Đuổi cùng giết tận, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!", bản thân mình chắc chắn cũng sẽ vì thế mà liên luỵ.
Tính đi tính lại, Bảo Lâm cũng thấy nguy cơ bị giết đã vượt trên mức báo động, nên giằng chân ra. Khổ nỗi người kia cứ bám chặt lấy chân nàng, tay cứng như gọng kìm, hẳn nhiên là người luyện võ. Bảo Lâm nhất thời tái mặt: Xem ra tình huống thứ hai cao hơn rồi! Trời cao đất rộng ơi!
Nàng liếc xéo người dưới đất, hai mắt phát hoả: Ngươi coi như cũng chọn đúng người. Nay ta cứu ngươi, sau này ta bắt ngươi phải trả phí đền bù tinh thần và thể xác.
Để đề phòng bất trắc, Bảo Lâm cắn răng, cúi xuống, dùng hết sức lực dìu "vàng thỏi" vào trong bụi cây ven đường. Thực không hiểu người này ăn thịt hổ hay uống sữa sói mà lớn lên, toàn thân nặng như đá tảng, khiến Bảo Lâm tiêu tốn không ít chỗ calo còn lại. Vừa đặt người kia nằm lên một hòn đá bằng, nàng liền ngồi phịch xuống, hít lấy chút dưỡng khí.
Vẫn là Bảo Lâm nàng sáng suốt, quả nhiên chỉ một lát sau, một toán người mặc áo đen đuổi tới nơi. Bản tính tò mò trỗi dậy, nàng hơi rướn người lên quan sát. Nhưng do hai mắt kèm nhèm nên nàng không thể nhìn rõ dung mạo của họ, chỉ thấy bọn họ dừng lại, tản ra lục soát mọi nơi. Trong đó chỉ có một người đội nón tre, trùm sa đen đứng nguyên một chỗ, ánh mắt sắc bén quét qua quang cảnh xung quanh một lượt. Chợt, hắn cúi xuống, nhặt một mẩu đất dưới chân lên, nhẹ nhàng miết nát, sau đó đưa lên mũi ngửi - Là máu - Hắn cười nhạt, nhìn theo vệt máu kéo dài dưới đất, ánh mắt đánh tới chỗ Bảo Lâm.
Bảo Lâm cả kinh, vội rụt cổ lại, theo phản xạ tự nhiên mà ngồi yên tại chỗ, thầm oán: Trời ạ! Sao mình lại quên mất là tên này bị thương cơ chứ! Vệt máu kéo dài thế kia chẳng hoá là mình vạch áo cho người xem lưng sao? Ai da! Thật là, bây giờ phải làm sao đây? Đúng là "Tự tạo nghiệt, không thể sống" mà!
Trong lúc này, tên sát thủ kia đột nhiên vẫy tay ra hiệu cho đồng bọn, đưa một ngón tay lên môi, khẽ "suỵt" một tiếng. Toàn bộ đám sát thủ tập hợp lại, thân thủ phi phàm, bước đi vô thanh vô tức, nhất tề giơ đao tiến tới chỗ lùm cây.
Bảo Lâm nhắm chặt mắt, mồ hôi lạnh túa ra, da mặt co rúm: Như Lai phật tổ, Jesu cứu thế, Ngọc Hoàng Đại đế, cùng tất cả những vị thần tiên mà con chưa biết tên, cầu mong các ngài hãy phù hộ cho con.
Nghĩ đến đây, Bảo Lâm liền quay lại, hí mắt nhìn, giơ tay lấy túi thuốc trong người ra, dốc lấy chút bột vàng, ngưng thần, hít sâu một hơi.
Đám sát thủ ngày một tới gần, trong chốc lát mấy chục thanh đao đã chĩa thẳng trước mắt Bảo Lâm. Nàng hoảng loạn nhắm chặt mắt, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, thì ra đã bị tên đội nón kia xách cổ áo nhấc lên.
Hắn nhìn thiếu niên trước mặt, biểu cảm ban đầu là ngạc nhiên, liếc sang người bị thương nằm thoi thóp liền nhếch môi cười nhạt, sát tính lập tức nổi lên.
Bảo Lâm từ từ mở mắt, thấy hai chân lơ lửng, tên sát thủ lại đang ở trước mặt, liền hít vào một hơi khí lạnh. Nắm chặt túm bột vàng trong tay, nàng thầm hạ quyết tâm liền nhìn bọn chúng, nhoẻn miệng cười một cái.
Gió lạnh thốc tới, đám sát thủ, kể cả tên đội nón không hiểu vì lí do gì mà đồng loạt rùng mình, sống lưng lạnh toát.
Lần này Bảo Lâm dùng hết sức bình sinh, co chân đạp vào chỗ "ai cũng biết là chỗ nào đấy" của tên sát thủ. Hắn ta tái mặt, vứt nàng xuống không thương tiếc, cúi gập người, hai tay ôm chỗ đau, trừng mắt:
- Ngươi!!!
Bảo Lâm lồm cồm bò dậy, thiếu chút nữa thì cười phá lên, khó khăn lắm mới nén lại được, ruột gan co rút: Haha! Cho ngươi nếm thử độc chiêu của chị em phụ nữ chúng ta! Cho dù là Ngọc Hoàng cũng không chịu nổi đâu!
Nàng lại cười một cái nữa, tất cả đám sát thủ sợ hãi lùi về phía sau mấy bước. Bọn chúng lăn lộn giang hồ từ lâu, đã giết vô số người, máu me, đao kiếm, không có gì là chưa từng gặp qua. Chỉ có lần này thì khác, tên tiểu tử này ra chiêu thức quái dị chưa từng thấy bao giờ. Chúng thực không muốn sau này phải thuê người chống gậy.
Kết quả, linh cảm của đám sát thủ này bất hạnh thay lại chính xác. Chỉ thấy thiếu niên trước mắt vung tay áo một cái, bột phấn vàng bay ra, một quầng sáng loé lên trước mắt. Đến khi lấy lại được tinh thần thì đám sát thủ đã nằm cứng đơ bất động dưới đất.
Bảo Lâm vặn tay nghe răng rắc, hung hãn giơ chân đạp cho mỗi tên một cái, quát:
- Bà nội nó! Các ngươi dám túm cổ áo ta. Để xem khi các ngươi nếm thử "Nhuyễn cốt tán" thì còn cười được nữa không!
Xả xong cơn tức, Bảo Lâm liền tiến đến chỗ tên thủ lĩnh, chân mày nhếch lên. Nàng ngồi xổm xuống, rút trong áo ra một con dao nhỏ, tiếp tục cười.
Tên thủ lĩnh biến sắc, mồ hôi vã ra như tắm. Bảo Lâm mím môi, kiên trì cắt nát áo hắn ra, cuối cùng dựng hắn đứng dậy, vứt bỏ cái nón cùng làn sa đen che mặt của hắn đi. Nàng xoa cằm, thầm nghĩ: Thì ra cũng là một kẻ khá đẹp trai, nếu người mang dung mạo này biến thành ăn mày thì sao nhỉ?
Trong đầu nàng chợt loé lên một ý tưởng, liền xắn tay áo, vò đầu hắn toán loạn cho đến khi nó biến thành tổ quạ, trông thê thảm vô cùng.
Mấy tên còn lại nhìn thấy bỗng muốn phun nước bọt. Bảo Lâm cũng không nhịn được, ôm bụng, bò ra mà cười. Tên thủ lĩnh thẹn quá hoá giận, khuôn mặt tím tái, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể mang tiểu tử trước mặt ra rút gân lột da, lăng trì xử tử!
Một lúc lâu sau, khi Bảo Lâm đã cười tới hụt hơi thì chợt nhớ ra còn có người bị thương, bản thân cũng không thể ở đây lâu nên quay lưng, kéo anh ta dậy. Lúc này người đó đã rơi vào trạng thái hôn mê, nếu không chữa trị nhanh chỉ e vết thương sẽ nhiễm trùng, lúc đó chuyện gì xảy ra cũng khó nói được. Bảo Lâm gắng gượng dìu anh ta đi, khi bước qua chỗ tên thủ lĩnh nhóm sát thủ, nàng co chân đạp cho hắn một cái làm hắn ngã lăn ra đất:
- Mợ nó! Dám nắm cổ áo ta, muốn chết!
Đám sát thủ nhất thời kinh sợ, trợn mắt nhìn quái nhân từ từ khuất khỏi tầm mắt.
Hỏi: Tại sao lại là quái nhân?
Đáp: Vì người này dám chọc vào thủ lĩnh của nhóm sát thủ lớn nhất Đại Việt - Hắc Phong.
Dựa vào các bí tịch thường thấy trong những bộ phim cổ trang, sau một thời gian làm culi dìu đống thịt nặng muốn chết thoát khỏi nguy hiểm, cuối cùng Bảo Lâm cũng có thể dừng chân trước một ngôi nhà hoang. Lật đật đưa người bị thương vào, bên trong bừa bãi bẩn thỉu, rơm rạ vương đầy sàn, Bảo Lâm dùng chân khều khều đống rơm khô vương vãi trên sàn làm thành một cái đệm, từ từ đặt anh ta nằm xuống. Song nàng ngồi phịch xuống đất thở dốc. Một lát sau, nàng lật người kia nằm xấp, để lộ ra vết thương.
Đôi lông mày của Bảo Lâm ngày một nhíu chặt. Vết thương của người này rất sâu, cũng may không đụng phải tử huyệt, nếu không giờ này hẳn là y đang ngồi uống trà cùng Diêm Vương. Nàng lấy con dao nhỏ lách vào vết áo rách trên lưng nạn nhân, rạch rộng ra. Vết thương bên trong dính đầy đất cát, máu tụ đen bầm. Bảo Lâm lại lấy ra một lọ sứ, mở nắp, đổ thuốc vào vết thương. Máu đông cùng đất cát dần trôi hết, đến khi máu chảy ra chỉ còn lại màu đỏ nguyên thủy thì Bảo Lâm mới dừng lại. Nàng lấy trong áo ra một mảnh vải xanh nhạt, giũ giũ vài cái rồi băng vết thương lại.
Xong xuôi, Bảo Lâm đưa tay lên lau mồ hôi, đắc ý: Xem ra y thuật của mình cũng không tồi, từ nay về sau có thể tích góp được chút ít rồi. Mà chất liệu y phục của người này khá tốt, sờ vào mềm mịn mát rượi, chắc hẳn là người phú qúy. Phạm Bảo Lâm, xem ra mày cứu đúng người rồi! Cuộc sống còn lại ở thời cổ đại xem ra sẽ rất dễ dàng!
Nàng đẩy người kia nằm dịch vào trong, quơ thêm một đống rơm nữa, để tay nải lên làm gối, ngả lưng nằm xuống, lòng thầm rủa lão sư phụ thấy phiền phức bỏ đi đâu trốn không về. Ngày mai đến kinh thành, Bảo Lâm nhất định phải xác định xem đây là thời đại nào, nếu có thể nàng còn làm nghề thấy bói được ấy chứ. Mà không hiểu thời này phụ nữ có nhuộm răng đen không nhỉ?
Cứ mải suy nghĩ mông lung, Bảo Lâm bị sự mệt mỏi và cơn buồn ngủ oanh tạc, không bao lâu sau đã chìm vào mộng đẹp.
Bên ngoài, ánh trăng toả sáng, gió nhẹ thổi.
***
Chú thích:
[1] Già rồi mà còn bẻ cành quất: Ý nói già rồi mà còn làm trò trẻ con.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện