[Việt Nam] Hoạn Lộ

Chương 11 : Quỷ Môn Quan

Người đăng: 

.
Trời mưa rả rích không ngớt, mang theo hơi ẩm se lạnh xoá tan sự nóng nực ban trưa. Ngoài hồ sen, ếch nhái kêu râm ran, thảng hoặc, một con cóc xấu xí muốn thể hiện rằng ta đây là cậu ông trời bèn nghiến răng ken két nghe rợn người. Ánh nến trong phòng hắt sáng nhàn nhạt, thi thoảng bất chợt run lên trước một cơn gió luồn qua các khe hở, thổi vào trong. Quang cảnh trong phòng Bảo Lâm lúc này có chút kỳ lạ: Trên bàn trà bày một cuộn vải trắng; một thau nước ấm toả ra mùi thơm nồng của rượu, trên thành thau đồng vắt một chiếc khăn mềm; cùng với đó là một vài lọ sứ có màu sắc sặc sỡ xếp thành hàng ngay ngắn. Bảo Lâm đặt cánh tay bị thương lên bàn, Nguyễn Tuấn ngồi bên cạnh, cúi đầu, nheo mắt dùng dao nhỏ cẩn thận rạch tay áo của bạn cùng phòng ra. Bảo Lâm hơi nhíu mày, vết thương kia tuy nói là không có gì đáng ngại nhưng cũng không thể chủ quan trong việc chữa trị, loại thuốc tẩm trong Bát Giác Quỷ Châm thực sự rất độc. Ngay như một kẻ phải nếm độc dược suốt sáu tháng qua như Bảo Lâm còn không chịu nổi, nếu Lê Tư Thành kia trúng phải thì hậu quả sẽ ra sao? Bảo Lâm nghĩ tới đây, trong lòng hoảng sợ, nếu khi đó nàng không thay y đỡ cây phi tiêu kia thì có lẽ y đã mất mạng, vậy thì cả một khoảng thời gian sau này liệu có bị xoá khỏi lịch sử hay không? Nàng nhất thời ngây người. Đưa mắt nhìn vào vết thương nay đã sưng to, máu tụ đen bầm, thi thoảng từ miệng vết thương còn rỉ ra vài dòng máu nhỏ đỏ thẫm thì Nguyễn Tuấn không khỏi hít sâu một hơi. Cậu ta đặt con dao xuống, quay sang dấp chiếc khăn vào chậu nước, vắt khô rồi nhẹ nhàng chấm xuống vết thương. Chạm phải cảm giác buốt tới tận óc, Bảo Lâm giật nảy người, ưu tư tan biến, khẽ kêu lên một tiếng. - Cậu không sao chứ? - Nguyễn Tuấn lo lắng hỏi. Bảo Lâm cúi xuống, không ngừng hít lấy dưỡng khí, mồ hôi túa ra, ngăn lại cơn đau, nàng lắc đầu: - Tôi chịu được. Nguyễn Tuấn mím môi, gật nhẹ rồi tiếp tục công việc. Mỗi lần vết thương bị chiếc khăn mềm chạm vào là mỗi lần Bảo Lâm phải nghiến răng chịu cảm giác đau buốt lan dọc theo các sợi dây thần kinh, mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống mắt, đau rát. Trong bụng nàng như có lửa cháy, ruột gan quặn thắt, trái tim như bị bóp nghẹt. Nguyễn Tuấn cũng không thoải mái là bao, đôi mắt trợn to như muốn rớt ra khỏi tròng, kẻ dùng loại độc dược này quả thực quá sức hung ác! Nến cháy hết một nửa, mưa ngớt dần, tiếng trống thu canh điểm vào màn đêm quạnh quẽ, khi máu trên miệng vết thương đã được lau sạch cũng là lúc Bảo Lâm không chịu nổi nữa. Đầu óc choáng váng, trước mắt tối sầm, não như bị hàng ngàn con trùng độc gặm nhấm, nàng gục xuống, một tay buông thõng cơ hồ mang theo dấu hiệu chết chóc. - Bảo Lâm! - Nguyễn Tuấn vừa thấy nàng ngất đi, tinh thần hoảng loạn, vội vàng ném chiếc khăn vào thau nước ấm, đứng dậy, theo phản xạ mà đưa tay lay mạnh hai bên vai bạn mình, vừa lay vừa gọi to tên nàng. Chỉ là, Bảo Lâm đã kiệt sức hoàn toàn, cho dù có lay thế nào cũng không có hơi hướm tỉnh lại. Nguyễn Tuấn cả kinh, nhanh chóng với lấy cuộn vải trắng, cầm lọ sứ bên cạnh lên, mở nắp ngửi thử rồi mới dám tra thuốc vào vết thương quái ác kia. Tay cậu ta run lên bần bật khiến thuốc vương vãi cả ra ngoài, cho tới khi bột thuốc che kín miệng vết thương, Nguyễn Tuấn bèn dùng vải băng nó lại. Sau đó, cậu dìu Bảo Lâm trở lại giường, từ từ để nàng nằm xuống, kéo cái chăn đắp lên. Có điều, tuy vết thương đã được xử lí nhưng tình trạng của Bảo Lâm không hề khá hơn, hơi thở của nàng càng ngày càng mỏng làm Nguyễn Tuấn kinh hãi thực sự, cậu ta giơ tay chạm vào động mạch trên tay nàng thì cảm thấy mạch ngày một yếu dần. Nguyễn Tuấn hoảng loạn vội rụt tay lại, vặn xoắn vạt áo rồi nhào tới lay thân thể Bảo Lâm: - Phạm Bảo Lâm. ... - Phạm Bảo Lâm? - Lực đạo của Nguyễn Tuấn tăng thêm một chút. Người đang nằm vẫn câm lặng, Nguyễn Tuấn phẫn nộ đẩy mạnh nàng một cái, quát lớn, trong giọng nói phảng phất nét bi thương: - Tiểu tử chết tiệt, cậu có tỉnh lại không hả? Nếu cậu chết thì tôi sẽ lấy tiền mua quan tài của cậu, lấy hết bổng lộc của cậu! Phạm Bảo Lâm chết tiệt, xấu tính, tham tiền, cậu mau tỉnh lại cho tôi!!! Giọng của Nguyễn Tuấn vang lên, chấn động màn đêm tĩnh lặng, những người sống ở các phòng bên cạnh bị cậu đánh thức, có kẻ làu bàu: - Ông nội ngươi! Đang đêm có để cho người ta ngủ không? Lại nghe thấy người khác mắng: - Tên béo kia! Mau im cái mồm cả ngày chỉ biết ăn của cậu vào! Không ngày mai ông đây sẽ dần cho cậu một trận! Nguyễn Tuấn vừa nghe liền nổi trận lôi đình, buông Bảo Lâm ra, cậu ta hung hăng đạp đổ bàn trà khiến tách chén vỡ tan, thau đồng lăn xuống đau đớn rên rỉ, nước toé ra lênh láng khắp sàn, cậu ta còn đạp tung cửa phòng khiến nó long ra khỏi bản lề gỗ, rơi đánh rầm một tiếng. Mấy phòng còn lại lập tức nổi lên tiếng xì xào, những âm thanh lạch cạch, loẹt quẹt và tiếng bước chân rầm rập kéo tới. Nguyễn Tuấn không ngần ngại xông ra ngoài. Một kẻ thân hình gầy nhẳng ở phòng bên lao đến, trợn mắt đấm Nguyễn Tuấn một cái làm cậu ngã xuống: - Ngươi không hiểu tiếng người hả? Chúng ta cả ngày luyện tập vất vả, chỉ có chút thời gian nghỉ ngơi. Vậy mà tên béo như ngươi cứ gào lên, cha hay mẹ ngươi chết hả? Nguyễn Tuấn nộ phát công tâm, đứng phắt dậy, vung tay tặng tên kia một quyền, làm thân hình hắn bay đi, rơi đánh "Bịch" xuống. Rất nhanh chóng, một cuộc ẩu đả đã xảy ra. Bốn bề náo loạn khiến biệt viện một phen gà bay chó sủa. Nguyễn Tuấn bị đám người kia xúm lại đánh, toàn thân bầm dập, cậu ta cắn nát môi, quyết không kêu la, chỉ giơ hai tay lên che chắn. Trời tang tảng sáng, đám đông vẫn không có dấu hiệu giãn ra. Cho tới khi Nguyễn Tuấn sắp lịm đi thì từ đâu truyền tới một giọng nói ngập trong tức giận: - Các ngươi đang làm trò gì ở đây! Không khí nhanh chóng chùng xuống, cảnh hỗn loạn kia dừng lại. Đám người đó dường như bất động, một kẻ chầm chậm ngoảnh ra, hướng ánh mắt sợ hãi về phía chàng trai trẻ tuổi mình vận trang phục bó chẽn kiểu giang hồ phía trước, gượng cười: - Thủ... Thủ lĩnh. Đám đông hoảng sợ giãn ra. Đào Thiên Lang nhướng mày, tay cầm chắc thanh kiếm, tiếp lời: - Ta hỏi: Các ngươi đang làm trò gì ở đây? Hiện tại đã là giờ Mão, chuông cũng đã ngân, vậy mà sao các ngươi còn chưa tới võ trường? Vài tên cúi thấp đầu, chúng đưa mắt nhìn nhau ra hiệu rồi lại đứng tụ tập lại, che đi thân hình co ro của Nguyễn Tuấn. Thấy không có ai trả lời mình, chân mày xếch ngược, Đào Thiên Lang trừng mắt, quát: - Các ngươi có nói hay không? Mọi người cả kinh, nghe giọng của người kia mà đầu gối muốn nhũn ra, thiếu chút nữa thì quỳ thụp xuống. Có điều, chúng không thể nói rằng bản thân đang vây đánh một tên nhóc con được, không chỉ sẽ bị phạt nặng mà còn có thể mất mạng bất cứ lúc nào, bởi vì vị thủ lĩnh kia chính là Đào Thiên Lang! Nằm trong vòng vây, Nguyễn Tuấn mơ màng nghe thấy giọng nói của thủ lĩnh, cậu vui mừng gượng dậy, chống hai cánh tay dập nát xuống, nén đau lết về phía khe hở giữa hai người trước mắt. Đám người kia nhận ra nhưng không ai dám làm gì, nếu giở trò thì sẽ bị lộ ngay việc mà chúng làm ra, vả lại Nguyễn Tuấn bị thương nặng như vậy, chắc chắn cậu ta không thể làm gì được. Ánh mắt lướt qua kẽ hở nhỏ, Nguyễn Tuấn nghĩ tới người đang nằm trên giường, cắn răng lê người về phía trước. Cậu dùng hết sức bình sinh, ẩn mạnh hai tên đứng chắn trước mặt mình ra. Bọn chúng hoảng sợ, một tên không nhịn được đạp Nguyễn Tuấn trở vào. Chỉ tiếc rằng, Đào Thiên Lang đã nhìn thấy. Hắn kinh ngạc, mắt phượng nheo lại, rảo bước tiến đến. Nguyễn Tuấn thở hồng hộc, dốc sức tàn, loạng choạng đứng lên, xô mình vào vòng vây, xông ra ngoài. Vài tên bị Nguyễn Tuấn đánh ngã, đám tân hộ vệ tái mặt, Nguyễn Tuấn ngã dúi dụi về phía trước. Đào Thiên Lang xoay cánh tay, đưa kiếm đỡ lấy cậu ta. Phía sau chìm vào im lặng. Nguyễn Tuấn thở dốc: - Thủ lĩnh, mau cứu... Cứu Bảo Lâm. - Hắn làm sao? - Đào Thiên Lang nhíu mày. - Độc, cậu ấy trúng độc... - Lời còn chưa dứt, Nguyễn Tuấn đã rũ người xuống. Đào Thiên Lang đảo chân, giữ chặt bả vai cậu ta, lạnh lùng liếc nhóm tân hộ vệ một cái khiến chúng hoảng sợ liền đứng dạt về phía sau. Đào Thiên Lang khẩn trương đưa Nguyễn Tuấn về phòng, khi bước qua ngưỡng cửa còn quay lại nhìn nhóm người dưới quyền kia, nở một nụ cười: - Mỗi người đứng tấn bốn canh giờ. Nói rồi, hắn liền rời đi. Đám tân hộ vệ vâng vâng dạ dạ, có kẻ chân như bôi dầu, nhanh chân chạy biến. Đào Thiên Lang nhíu mày, lắc đầu rồi tiến vào trong. Đặt Nguyễn Tuấn nằm xuống, Đào Thiên Lang đưa tay bấm vào huyệt Nhân Trung của cậu ta, Nguyễn Tuấn lơ mơ tỉnh lại, thều thào: - Thủ lĩnh, Bảo Lâm sắp không xong rồi. - Để ta xem sao. - Đào Thiên Lang khẽ gật. - Cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi. Nguyễn Tuấn lúc này mới có thể yên lòng, mệt mỏi nhắm mắt lại, cậu ta cần một giấc ngủ. Đào Thiên Lang chau mày nhìn đống đồ lộn xộn trên mặt đất, rảo bước về phía Bảo Lâm. Hắn ngồi xuống mép giường, lấy tay nàng ra từ trong chăn, ngưng thần bắt mạch. Đôi mắt Đào Thiên Lang bất giác mở trừng, vội vén mí mắt nàng lên, kiểm tra đồng tử rồi ghé tai xuống sát môi nàng, lắng nghe hơi thở. Hắn cả kinh, hô hấp của Bảo Lâm vô cùng yếu, mạch chỉ còn đập nhẹ, đồng tử đã chuyển sang màu tím nhạt. Đào Thiên Lang tiếp tục vén cổ áo của nàng, nhìn lướt qua vùng da nơi xương quai xanh nay đã trở nên xanh tím, hắn thở hắt ra, là Bách Độc Tán của Trung Nguyên, chất độc đang lan vào tim của Bảo Lâm! Đào Thiên Lang cứng duỗi ngón tay, lập tức phong bế bảy mươi hai huyệt đạo trong người nàng, nhanh chóng lấy trong áo ra một mảnh lụa trắng, giở ra thì thấy bên trong có hai cánh hoa đỏ như máu, đó chính là cánh hoa Quỷ Huyết chỉ mọc tại núi Yên Tử, trăm năm mới nở một lần. Hoa Quỷ Huyết là một trong số những thánh dược được giới võ lâm khao khát nhất, nó có thể giải và giảm bớt độc tính của mọi loại độc trong thiên hạ, lại chỉ mọc tại những vách núi cao với địa thế hiểm trở trên núi Yên Tử nên loại thuốc này đã quý lại càng thêm quý. Truyền thuyết kể rằng, mỗi giọt nước mắt của quỷ chính là một hạt giống của hoa Quỷ Huyết, sau một trăm năm, dưới ánh trăng rằm tháng bảy, Quỷ Huyết sẽ hé nở và nhận lấy linh khí của trời đất trước sự chứng kiến của Nguyệt Thần. Đó là lời mà người đời kể lại, âu cũng chỉ là cái cớ để giải thích những gì vượt quá tầm hiểu biết của mình mà thôi. Lại nói, Đào Thiên Lang sau khi lấy ra hai cánh Quỷ Huyết cuối cùng của mình bèn nhìn ngó xung quanh tìm lấy một cái chén nhỏ nhưng thấy đống lộn xộn do Nguyễn Tuấn gây ra thì không khỏi thở dài ngán ngẩm. Tìm kiếm một hồi, cuối cùng Đào Thiên Lang cúi xuống, nhìn mảnh lụa bọc cánh hoa. Quá bẩn! - Đào Thiên Lang lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi cởi bỏ áo ngoài ra, xé lấy một mảnh vải áo trong, trong lòng thoáng phân vân, bèn nheo mắt, cất giọng nói với người đang bất tỉnh: - Tiểu tử, lần này vì cứu ngươi mà ta phải huỷ chiếc áo mới thay, cho nên khi tỉnh lại thì nhớ đền cho ta đó! Dùng mảnh vải áo bọc lấy một cánh hoa Quỷ Huyết, Đào Thiên Lang vặn tròn nó lại, đưa về phía miệng Bảo Lâm, dùng ngón tay cạy miệng nàng ra rồi vắt lấy chút nước hiếm hoi từ cánh hoa, cũng may mà hoa Quỷ Huyết tươi rất lâu nếu không Đào Thiên Lang chỉ e không kịp nữa. Vài giọt nước đỏ như máu chảy xuống, lướt qua cánh môi của Bảo Lâm rồi thấm vào trong, thảng hoặc, có giọt trào ra ngoài, Đào Thiên Lang bèn lấy tay áo nhẹ nhàng lau đi... Phía trước Bảo Lâm là một đoàn người nối tiếp nhau bước về phía trước. Trong số họ có những người chỉ mặc quần áo thô lậu của dân thường, có người khoác trên mình bộ đồ nâu sòng của tăng lữ, lại có kẻ ăn mặc sang trọng có vẻ là người đại phú đại quý. Nhưng tựu chung, sắc diện của họ vô cùng nhợt nhạt, hai mắt trũng sâu, không có hơi thở, thân thể toát ra một thứ mùi thối rữa khó chịu. Bảo Lâm hoảng sợ, đi chậm lại. Họ là những kẻ đã chết! Những người này, cho dù lúc còn sống là vương hầu khanh tướng hay dân đen chân lấm tay bùn thì khi xuống mồ cũng giống nhau mà thôi. Kẻ trút bỏ y phục sang trọng, kẻ trút bỏ quần áo rách rưới, nghe theo lời quỷ thần mà tiến về cầu Nại Hà, ném mình vào vòng luân hồi. Sông Vong Xuyên lững thững chảy trôi, dòng nước nơi đây ngàn năm vẫn vậy. Khi còn ở thời hiện đại, Bảo Lâm đã từng nghe danh một cây cầu rất mỏng manh mang tên Nại Hà nằm ở tầng địa ngục thứ mười, cầu bắc ngang một con sông lớn, bề mặt lót ván gập ghềnh, trơn trợt, rất khó lên cầu để đi qua sông. Hơn nữa, dưới sông Vong Xuyên có đủ các thứ rắn độc, thuỷ quái hung dữ, đợi âm hồn nào lọt xuống thì chúng xúm lại xé thây ăn thịt. Quả là khủng khiếp! Nàng đưa mắt nhìn sang hai bên bờ Vong Xuyên, những đoá hoa Bỉ Ngạn đỏ rực như máu nở rộ, toả hương thơm ngát khiến dòng ký ức ùa về, nỗi nhớ gia đình day dứt khôn nguôi. Hoa Bỉ Ngạn có lá thì không có hoa, có hoa thì không có lá, hoa nở một nghìn năm, tàn một nghìn năm, dẫn dụ những oan hồn đến cầu Nại Hà. Bên đầu cầu là một bà lão dáng hình nhỏ bé, tay cầm chiếc bát nhỏ, ánh mắt của bà ta rất bình thản, cơ hồ đã nhìn đủ mọi khổ ải trong nhân gian. Bảo Lâm đoán định phải chăng đó chính là Mạnh Bà trong truyền thuyết? Còn chiếc bát kia phải chăng đựng canh Mạnh Bà? Bản thân Phạm Bảo Lâm đã từng cho rằng mình rất được ông Trời hậu ái, là một trong số những người nắm giữ ý trời. Nhưng nàng đã lầm, trên đời này không có một ai được ưu ái cả, họ căn bản chỉ là những quân cờ trong tay Hoá Công, cuộc đời của họ đã được sắp đặt từ trước, cho dù con người ta có cố gắng giãy giụa thì kết cục đều đã được an bài. Sự việc lần này cũng vậy, không thể phủ nhận được rằng nàng đã quá cố chấp, xen vào lịch sử là tội nghịch thiên, để rồi bản thân phải gánh chịu sự phẫn nộ của trời xanh. Giữa không gian rộng lớn, u ám, đoàn người lắc lư, tiến về phía trước. Bảo Lâm đi sau cùng, nhìn quang cảnh này chợt nhớ tới bài ai điếu "Tung Lí" từng được Bộ Phi Yên nhắc tới trong "Tu La Đạo": "Tung Lí đất kia ai có biết? Hồn phách thu về. Sang hèn chớ kể, Khôn dại đừng khoe. Quỷ thần coi việc, Thúc bách não nề." Nàng nhoẻn miệng cười, thực ra trên đời này ai cũng phải chết, con người ta sinh ra từ đất rồi cũng phải trở về với đất, đó chính là quy luật của tự nhiên. Vạn vật xoay vần, cuộc đời biến ảo, chẳng mấy chốc bãi bể kia sẽ hoá nương dâu. Đúng đúng, sai sai, ân ân, oán oán, chẳng qua chỉ là một kiếp. Có những kẻ khi còn sống, mua vàng đắp lên thân, dùng sách làm y phục hòng truy cầu danh lợi, tranh đấu cả đời, cuối cùng bản thân chỉ còn là nắm đất hoang lạnh mà thôi. Bảo Lâm muốn thở dài nhưng lại không thể, bất giác lắc đầu. Hướng mắt nhìn người đầu tiên nhận canh, nhìn kẻ đó uống cạn, nàng hơi nhíu mày. Trước đây Bảo Lâm từng đọc được khá nhiều dị bản của tích canh Mạnh Bà, có người nói canh Mạnh Bà không mùi không vị, lại có người nói nó hội tụ đủ năm vị chua, cay, đắng, mặn, ngọt, tượng trưng cho cả một đời. Hồi trước nàng cho rằng đó chỉ là truyền thuyết do dân gian truyền lại, không ngờ lại có ngày mình phải bước chân xuống đây, vậy cứ nếm thử bát canh kia rồi sẽ rõ. Trần gian đất đai phân chia rõ ràng, vấn đề tranh chấp lãnh thổ chưa từng dừng lại, chỉ có chốn này - Nơi dành cho người chết - là công bằng. Đoàn người phía trước ngắn dần, đa phần đã tới được Phong Đô, chuyện của họ ở kiếp trước đều khắc lại trên đá Tam Sinh. Đã tới lượt nàng, Bảo Lâm nâng mắt nhìn Mạnh Bà, cố gắng quan sát khuôn mặt bà ta, chỉ là không thể nhìn rõ. Có điều, nàng đứng đợi đã lâu mà bà ta không hề đưa chén canh cho nàng. Bảo Lâm cảm thấy có chút kỳ quái, định mở miệng hỏi thì đã thấy Mạnh Bà lên tiếng: - Quay về đi. - Dạ? - Bảo Lâm ngạc nhiên. - Mau quay về, việc của ngươi chưa xong, số của ngươi chưa tận, ngươi chưa thể tới đây. - Chất giọng đều đều, khô khốc không mang chút âm sắc của Mạnh Bà vang lên tựa mũi dao sắc đâm thẳng vào trái tim Bảo Lâm. - Trở về đi... Bảo Lâm thất kinh, chỉ thấy hai mắt hoa lên, cảnh vật xoay chuyển, nước sông Vong Xuyên chợt cuồn cuộn chảy xiết, nàng thấy hình ảnh của mình trong đó, nhưng rất khác, dường như đó là nàng lại dường như không phải. Toàn thân đau buốt, ruột gan quặn thắt, xương cốt chấn nứt, đất dưới chân Bảo Lâm đột nhiên sụt lở, hẫng hụt, bản thân bị một sức mạnh vô hình kéo giật xuống. Rơi tự do! - Bảo Lâm nhắm chặt mắt. - Mình còn sống! - Ý nghĩ này xẹt qua rất nhanh, chỉ như tia sét đánh giữa trời quang. Giữa vòng quay vô cùng vô tận của con quay số phận, đến cuối cùng Phạm Bảo Lâm nàng vì sao được đưa trở lại thời đại này? ... Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, tràn xuống thân hình Bảo Lâm, làm ánh lên làn da nhợt nhạt. Cổ họng nàng tanh ngòm, mặn chát, mồ hôi vã ra như tắm. "Khụ" - Bảo Lâm khẽ ho một tiếng, cảm giác nóng rát truyền từ dạ dày, xuyên thẳng lên khoang miệng, toàn thân giật nảy, nàng nhăn mặt, một dòng máu tươi rỉ ra từ khoé miệng, chảy xuống, thấm ướt chiếc gối vuông bên dưới. Nguyễn Tuấn túc trực cạnh Bảo Lâm một ngày một đêm, tinh thần có chút mệt mỏi, nay thấy bạn mình có hơi hướm tỉnh lại thì vui mừng không thôi. Cậu ta nhảy cẫng lên, vội với lấy chiếc khăn trong chậu nước ấm, vắt ráo rồi lau vết máu nơi khoé môi của nàng. Bảo Lâm có thể cảm nhận tất cả, tuy nhiên dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể mở mắt, nàng thở mạnh, trong lòng hoảng loạn tựa như kẻ trôi lênh đênh giữa biển không nơi bấu víu. Hai bàn tay khẽ động, nắm chặt tấm nệm mỏng. Đào Thiên Lang vừa từ võ trường trở về đã tức tốc chạy tới, hắn vừa bước chân vào cửa, thấy Bảo Lâm tỉnh lại bèn rảo bước. Nguyễn Tuấn nghe động, ngoảnh lại, đứng dẹp sang một bên: - Thủ lĩnh. Đào Thiên Lang gật nhẹ. Dừng lại trước Bảo Lâm, hắn chau mày, ngồi xuống mép giường, vén chăn lên, nắm lấy cổ tay nàng, đoạn nhắc Nguyễn Tuấn: - Ngươi mau mở hết các cửa trong phòng ra. - Vâng, thưa thủ lĩnh. - Nguyễn Tuấn gật mạnh rồi đi mở tung các cửa làm ánh nắng đổ vào, chiếu sáng gian phòng. Gập ngón cái và ngón út, Đào Thiên Lang đặt ba ngón tay còn lại lên cổ tay Bảo Lâm, ngưng thần chuẩn mạch. Mạch của nàng đã ổn định trở lại, tuy nhiên độc lần này rất mạnh, cho dù Bảo Lâm đã dùng hoa Quỷ Huyết nhưng chỉ e sẽ để lại hậu hoạ về sau... - Hắn nhíu mày, nhắm mắt, nắm bắt cảm giác, bất ngờ, hắn cả kinh buông tay khiến cho Nguyễn Tuấn hoảng sợ. - Thủ lĩnh, có vấn đề gì sao? Đào Thiên Lang trầm mặc, lại đưa tay bắt mạch cho nàng, mày kiếm nhíu chặt. - Thủ lĩnh, có phải cậu ta sẽ không qua khỏi? - Khoé mắt Nguyễn Tuấn đã hồng lên như mắt thỏ. Đào Thiên Lang im lặng nhìn Bảo Lâm từ đầu đến chân, khuôn mặt vô cớ đỏ ửng. Hắn hắng giọng tới mấy lần, lắc đầu: - Cậu ta không sao, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi. Nguyễn Tuấn lúc này mới thôi thắc mắc, vuốt vuốt ngực, vội lau khoé mắt: - Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi... Đào Thiên Lang nhìn cử chỉ của Nguyễn Tuấn, không khỏi mỉm cười, người này hiền lành lương thiện, sắp xếp cho cậu ta ở cùng Bảo Lâm không rõ là phúc hay hoạ. Hương ngọc lan tràn ngập không gian, Bảo Lâm đã lờ mờ nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người. Giọng nói của Đào Thiên Lang vô hình khiến nàng cảnh giác, vội mở mắt. Nhưng nàng không ngờ việc này khó đến vậy, mí mắt không thể nhấc lên, cho tới khi hai mắt mở ra thì nàng lại không thể nhìn thấy gì rõ ràng. Run run đưa bàn tay còn lại lên theo phản xạ, bất ngờ nó bị một bàn tay khác ép xuống. Đào Thiên Lang nhíu mày, trầm giọng: - Đừng động đậy! Bảo Lâm giật mình, nặng nhọc ngoảnh đầu nhìn ra, nàng nheo mắt, hiện lên trên võng mạc là một bóng người mờ ảo, dáng hình cao lớn, thân vận đồ đen, mang đai lưng đỏ như máu. Nàng mấp máy môi: - Đào thủ lĩnh... Đào Thiên Lang khẽ gật, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Nguyễn Tuấn chen ngang. Chỉ thấy cậu ta ngồi xổm xuống, đầu đặt ghếch lên mép giường để khuôn mặt ngang tầm nhìn của Bảo Lâm, nhe răng cười: - Tiểu tử chết tiệt, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại. Bảo Lâm nhìn cái bánh bao trước mắt mà nhất thời dở khóc dở cười, Đào Thiên Lang giơ tay định gõ cho Nguyễn Tuấn một cái cuối cùng lại thôi. Kỳ thực nếu lúc này gắn thêm cho cậu ta một cái đuôi thì hẳn là sẽ rất giống một loại thú nhỏ nào đó. Đào Thiên Lang nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Bảo Lâm, sau lần chết đi sống lại này dường như nàng đã có chút thay đổi. Hắn nhướng mày, nhếch môi cười với nàng: - Ngươi xem, mới rời khỏi ta một lát mà thiếu chút nữa đã mất mạng, chỉ e, sau này ngươi sẽ phải theo ta cả đời rồi. "Khụ khụ!" - Bảo Lâm vừa nghe, ngũ quan lập tức co lại thành một đống, che miệng ho khan: Đại ca à, anh không thể sống bình thường được sao? Trời xanh muôn dặm, thinh không tiếng sáo cất lên đầy bi thương. Sau này khi người mất rồi, rốt cuộc Đào Thiên Lang lại phải tự hỏi mình: "Cuối cùng, ai phải theo ai cả đời?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang