[Dịch] Hoàn Khố Tử Đệ

Chương 71 : Bí thư Trương nào nhỉ?

Người đăng: 

.
Ông chồng của dì Hai tên là Liễu Minh, công tác tại đài truyền hình, vốn chỉ là phó ban, gần đây đột nhiên thời cơ xoay chuyển, chính thức trở thành trưởng ban. Có người nói lần này ông ta được chuyển lên ghế chính thức là do trưởng ban tuyên giáo Trương Đức trên thường vụ huyện ủy tự mình ra chỉ thị, liên tưởng đến mối quan hệ rất tốt đẹp giữa Trương Đức và Mễ Chí Quốc hiện tại, ông chồng của dì Hai nhà Mễ Tuyết đều ghi tạc ân tình của Mễ Chí Quốc. Ông ta cho rằng là Mễ Chí Quốc cố ý đánh tiếng nên mới giúp ông ta có được bước tiến then chốt này. Lần này thì quả đúng là ông ta nghĩ sai rồi, Trương Đức thăng một cấp cho ông ta hoàn toàn là vì mối quan hệ với Trương Dương, những ai có thể có quan hệ với Trương Dương, ông ta đều nghĩ cách đi tạo mối quan hệ. Sau khi Mễ Tuyết kết hôn với Trương Dương, ông ta cũng sẽ là ông dượng của Trương Dương, thành lập quan hệ sớm một chút dù sao cũng mạnh hơn, sau này một cái nhấc tay của hắn đối với ông ta nói không chừng cũng sẽ giúp ích. Lúc Liễu Minh đang chạy về nhà thì Mễ Chí Quốc cùng Trương Đức lúc này đều đang ở trong phòng họp huyện ủy. Ở chỗ này còn có bí thư huyện ủy Chu Quốc Thành, phó thư ký chính pháp kiêm cục trưởng cục cảnh sát huyện Hồ Hải Minh, cùng với phó thư ký thị ủy Dư Văn Sinh. Mễ Chí Quốc và Trương Đức đều cúi đầu, Chu Quốc Thành sắc mặt cũng không dễ coi chút nào. Dư Văn Sinh là lãnh đạo thị ủy, lần này đột nhiên xuống đây cũng chỉ vì một chuyện, chính là vụ trúng độc ở quán cháo Mễ ký trước đó, vụ án đó cũng đã xong xuôi, chẳng ai ngờ rằng bị đồn đại đến tai thành phố, hiện tại trong thành phố đã phái lãnh đạo riêng tới điều tra việc này. - Lão Chu, trước đây chúng ta cũng đã từng làm việc chung, ông là người rất mực thận trọng, sao giờ lại biến thành như vậy? Ngồi ở ghế chủ tọa chính là Dư Văn Sinh, ở đó rất không khách khí mà nói, lão Chu mà ông ta đang nhắc đến chính là bí thư huyện ủy Chu Quốc Thành. - Thư kí Dư, lần này tôi đã sai, tôi sẽ kiểm điểm! Chu Quốc Thành bất đắc dĩ lắc đầu một cái, trong huyện thì ông ta là một tay máu mặt nhưng trước mặt lãnh đạo thì loại như ông ta chỉ là một gã linh quèn, phó thư ký thị ủy còn có cấp bậc hơn ông ta nhiều. Dư Văn Sinh nói bọn họ từng cùng nhau làm việc cũng là sự thật, nhưng cũng không phải là quan hệ trực tiếp, chỉ có thể coi là chung một hệ thống mà thôi, Dư Văn Sinh nói như vậy, Chu Quốc Thành trong lòng thật là có chút không thoải mái. Dư Văn Sinh lần thứ hai nói rằng: - Xảy ra chuyện không thể chỉ viết kiểm điểm. Thương vong tổng cộng mười hai người, đầu độc ác ý, đây cũng không phải là việc nhỏ, dưới bầu trời lồng lộng của nước cộng hòa vẫn còn có việc ác ôn như vậy, nhất định phải nghiêm tra đến cùng, mỗi một kẻ làm trái pháp luật đều không thể buông tha! - Thư ký Dư, vụ án này chúng ta đã điều tra rõ, là đầu bếp của quán cháo Mễ ký tên Thiệu Thành cố ý đầu độc. Thiệu Thành đã thú nhận. Số thạch tín còn lại sau khi đầu độc cũng đã tìm ra, vả lại còn có người mang tư cách pháp nhân của quán cháo Mễ ký là Mễ Chí Thành cũng đã chịu bồi thường, người bị hại hiện tại cũng không có ý kiến! Trưởng cục cảnh sát Hồ Hải Minh vội vàng nói một câu. Đây là vụ án đầu độc, tự nhiên là án hình sự, quy cho bọn họ quản lý. Hồ Hải Minh là lão làng ở cục cảnh sát huyện Liệt Sơn. Sau khi một đời cục trưởng trước đó ảo não rời đi, trong thành phố thẳng thắn trực tiếp đề bạt ông ta, tuy rằng chuyển sang chính thức là mộng tưởng nhiều năm, nhưng tấm gương hai vị cục trưởng trước trải qua khiến ông ta sau khi chuyển sang chính thức vẫn rất biết điều, chỉ an tâm công tác, không dám có bất kỳ chút kiêu ngạo nào. Cũng nhờ ông ta vừa biết điều vừa mẫn cán nên mấy tháng này công việc tại cục cảnh sát huyện Liệt Sơn được triển khai rất tốt, một số biểu hiện lệch lạch cũng đã có cải thiện, lại còn được biểu dương. - Đầu độc chính là đầu bếp. Các anh đã xác định được mục đích đầu độc thực sự của y chưa? Tại sao lại làm chuyện khiến người nghe cũng kinh hãi như vậy? Còn nữa, pháp nhân của quán cháo Mễ ký có chịu trách nhiệm hay không? Tôi lại nghe nói người này chỉ là đơn giản đền ít tiền, trong này có người vì y mà thiên vị trái pháp luật biến chuyện lớn hóa nhỏ hay không? Đây cũng là án lớn có sức ảnh hưởng rất mạnh mẽ, tuyệt đối không thể qua loa cho xong! Dư Văn Sinh lần thứ hai lên tiếng, Mễ Chí Quốc bỗng nhiên ngẩng đầu. Chu Quốc Thành, Trương Đức cùng với Hồ Hải Minh đều thoáng nhìn Mễ Chí Quốc một chút. Dư Văn Sinh lần này đến đã có chuẩn bị. Pháp nhân của quán cháo Mễ ký là ai, ai nấy đều rất rõ ràng, Mễ Chí Thành chính là ông em ruột của Mễ Chí Quốc. Mà Dư Văn Sinh là ai, là anh ruột của Dư Văn Vũ, bác của Dư Dũng. Năm đó cha con Dư Dũng bị Trương Dương trừng trị rất thảm. Dư Dũng đã thành người điên, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện tâm thần, Dư Văn Vũ càng là đến nay vẫn chưa phục xuất, vẫn nhàn rỗi ở nhà. Chuyện lần đó trông có vẻ như là mâu thuẫn giữa Trương Dương với Dư gia, nhưng sợi dây dẫn lửa lại là Mễ gia. Vốn là cũng không có cái gì, gần đây Mễ gia đột nhiên lại tung tin ra bên ngoài là Trương Dương sắp cùng Mễ Tuyết đính hôn, gióng trống khua chiêng thật giống như là sợ có người không biết, Dư Văn Vũ vốn dĩ đối với Mễ gia cũng có chút oán hận, sau khi nghe được thì lập tức không chịu nổi. Y tìm đại ca của mình là phó thư ký thị ủy, “gõ đầu” một phó chủ tịch huyện rất dễ dàng. Vừa khéo huyện Liệt Sơn lại có một vụ án tồn đọng liên quan đến Mễ Chí Quốc, Dư Văn Sinh liền mượn vụ án này để tự mình xuống tới Liệt Sơn. Nói trắng ra thì ông ta chính là tìm đến Mễ Chí Quốc gây phiền phức. - Thư ký Dư, tôi có thể bảo đảm, chuyện lần này công bằng công chính, tuyệt đối không ai vì lòng riêng mà làm trái pháp luật, tất cả hình phạt với Mễ Chí Thành đều chiếu theo quy định, cục trưởng Hồ vừa nãy cũng nói, người nhà người bị hại cũng đều rất hài lòng! Mễ Chí Quốc không nói gì, Trương Đức thì đứng ra giải thích một câu. Sau khi về Trường Kinh, Trương Đức liền trở thành người ủng hộ kiên định của Mễ Chí Quốc, lần này thấy Dư Văn Sinh làm khó dễ Mễ Chí Quốc liền lập tức lên tiếng nói giúp. Dư Văn Sinh là rất lợi hại, nhưng nhà thân giao với Mễ Chí Quốc lại là Trương Khắc Cần, hiện tại con cái hai nhà lại sắp đính hôn, tầng quan hệ này so với Dư Văn Sinh lợi hại hơn nhiều, do đó y cũng chả sợ gì hết. Chu Quốc Thành và Hồ Hải Minh đều thoáng giật mình liếc nhìn Trương Đức, Trương Đức giao hảo với Mễ Chí Quốc, điểm ấy họ biết, nhưng cũng không ngờ Trương Đức bỗng dưng lại tốt đến mức vì Mễ Chí Quốc mà đắc tội với Dư Văn Sinh. Dư Văn Sinh rõ ràng tìm đến Mễ Chí Quốc gây phiền phức, Trương Đức làm như vậy, khẳng định sẽ khiến ông ta phật ý. - Chuyện bên cục cảnh sát chuyện, từ lúc nào lại trở thành do ban tuyên giáo các anh đến quản vậy? Dư Văn Sinh liếc nhìn Trương Đức, đột nhiên lạnh lùng nói một câu, câu nói đó đã lộ rõ thái độ của ông ta. Ông ta đang rất không vui, tỏ ra rất bất mãn với Trương Đức, ông ta là thường vụ thị ủy, phó thư ký thị ủy, cấp bậc so với Trương Đức cao hơn hai cấp, nói chuyện cũng là không có khách khí như vậy. Trương Đức đụng phải đinh, nhưng cũng không để ý, chỉ là nghiêng đầu không nói gì. Trong lòng y lại còn đang cười gằn, thái độ của Dư Văn Sinh rõ ràng cho thấy là đang mượn cơ hội kiếm chuyện với Mễ Chí Quốc, nếu là vì nguyên nhân khác mà kiếm chuyện thì còn chưa tính, Trương Dương mới vừa tuyên bố muốn đính hôn với Mễ Tuyết lão ta liền đến, nói rõ ra thì chính là không cho Mễ gia thang ngày yên ổn rồi. Nguyên nhân thật sự ở đây vẫn là Trương Dương. Dư Văn Sinh đem chủ ý đánh vào Trương Dương, Trương Đức không chỉ không hề sợ sệt, trái lại còn có chút hưng phấn. Dư Văn Sinh căn bản không biết sau lưng Trương Dương rốt cuộc là ai, nếu biết, phỏng chừng cho lão ta thêm ba lá gan cũng không dám nhằm vào lúc này tới đây kiếm chuyện. Trương Đức là không sánh bằng Dư Văn Sinh, nhưng Dư Văn Sinh so với Trương Khắc Cần thì lại càng là còn lâu mới sánh bằng. - Để tôi nói một chút đi vậy! Mễ Chí Quốc chợt mở miệng, ông ta đã hiểu rõ, Dư Văn Sinh lần này chính là đang nhằm vào mình. Dư gia đang biểu đạt một ý tứ. Bọn họ đối với chuyện Trương Dương cùng Mễ Tuyết đính hôn rất không vui, hoặc là nói bọn họ chính là đang muốn quấy rối chuyện hôn sự, không cho hai người đính hôn. Nếu như Mễ Chí Quốc kiên trì chuyện đính hôn thì Dư Văn Sinh rất có thể sẽ lại nắm lấy chuyện này không tha, bất kể nói thế nào Mễ Chí Thành cũng là em ruột của Mễ Chí Quốc. - Trong vụ án quán cháo Mễ ký lần này, đại diện pháp nhân chính là em ruột tôi, Mễ Chí Thành, nhưng vụ việc lần này phát sinh thật sự không có quan hệ gì với cậu ấy, là đầu bếp trả thù quản lí. Hơn nữa, sau đó Mễ Chí Thành tổng cộng đã bỏ ra 208,000 tệ tiền bồi thường, bất kể là những người tử vong hay trúng độc thì đều được bồi thường, toàn bộ là bồi thường theo quy định! Mễ Chí Quốc chậm rãi mà nói, có vẻ không sợ hãi chút nào. Nếu như không có hành trình đến Trường Kinh lần trước. Có thể bây giờ ông ta đã sầu muộn không biết như thế nào cho phải, thậm chí có thể bị Dư Văn Sinh cưỡng chế mà có ý thỏa hiệp. Nhưng khi đã hiểu rõ tất cả thì ông ta cũng không còn sợ hãi nữa, ông ta cũng như Trương Đức, đều không sợ Dư Văn Sinh mượn chuyện này mà nổi giận. Chuyện này nếu thật sự làm lớn ra thì kẻ xui xẻo nhất định là họ Dư, mục đích của lão là phá hoại lễ đính hôn, đến lúc đó căn bản cũng không cần bọn họ đứng ra. - Xoẹt! Dư Văn Sinh đột nhiên quăng một văn bản trong tay ra, căm tức nhằm Mễ Chí Quốc mà gào: - Quy định? Án theo cái quy định khỉ gì, thương vong cả thảy mười hai người, chỉ 200 ngàn là xong việc hử? Một cái mạng chỉ bỏ ra 120 ngàn là mua được sao? Ai mà không biết có khi còn cho rằng lão là nhân vật đại nghĩa lăng nhiên cỡ nào, là đang lên tiếng thay mặt dân chúng cũng không chừng. Nhưng ai đã biết tất cả thì mới hiểu được đây chính là lão đang mượn việc công trả thù riêng. Cố ý tìm cớ vin vào mà nói. Dư Văn Sinh lúc này trong lòng là thật sự có cục giận rất lớn, lão ta đến điều tra thật, có tìm cớ gây sự thì đã sao nào, Mễ Chí Quốc cấp bậc so với lão thấp hơn nhiều, phải nghe lời lão mới phải. Lão vốn tưởng rằng lão đã đích thân đến, sau khi nói vài câu thì kẻ thông minh như Mễ Chí Quốc lập tức biết nên làm như thế nào cho phải, hủy bỏ chuyện đính hôn cũng coi như là khiến cho Dư gia bớt giận phần nào. Lúc trước cha con Dư Dũng gặp chuyện, ngọn nguồn cũng từ chuyện đính hôn của Mễ Tuyết mà ra, nếu như thật sự để cho Trương Dương thuận thuận lợi cùng Mễ Tuyết đính hôn thành công, vậy Dư gia bọn hắn cũng coi như mất hết cả thể diện. - Rầm! Cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, thư ký Tiểu Trần của Chu Quốc Thành hoang mang hoảng loạn đi đến. - Làm gì thế, không biết chúng tôi đang họp sao? Chu Quốc Thành phẫn nộ kêu to, nơi này không chỉ đang họp mà còn là họp với lãnh đạo, thư ký chạy vào như thế khiến y tỏ vẻ rất không vui. Ngay thời khắc này trong lòng y đã có ý muốn thay thư ký. Quản giáo thuộc hạ cũng là một biểu hiện cho năng lực làm việc của lãnh đạo, đặc biệt là nhân vật than cận như thư ký, nếu thư ký không ổn thì lãnh đạo cũng sẽ chẳng ra sao, gã thư ký này của y ngày hôm nay thật sự đã phạm vào tối kỵ. Ngày hôm nay càng là ở ngay trước mặt lãnh đạo phạm vào sai lầm mang tính nguyên tắc, càng không thể tha thứ. - Thưa…bí thư Chu, em có việc gấp cần báo cáo anh, nhất thời quên mất! Thư ký Tiểu Trần có vẻ hơi hoảng loạn, xoa xoa tay đứng ở đó, một bộ lo sợ đến tái mét mặt mày. - Chuyện gì? Chu Quốc Thành lông mày lần thứ hai khẽ nhíu lại, Tiểu Trần lại nhìn một chút những người khác trong phòng họp, muốn nói rồi lại thôi. - Có chuyện gì thì lập tức nói ra, bằng không thì cậu lập tức qua phòng tư liệu mà báo cáo! Chu Quốc Thành không khỏi to tiếng hơn đôi chút, gã thư ký này có mắt hay không đây, lãnh đạo ở đây mà còn muốn thậm thụt báo cáo riêng, thực sự quá đáng rồi, trong lòng của y đã có dự định thay người thật rồi. Thư ký Tiểu Trần bị sợ hết hồn, vội vàng nói luôn: - Em nói, em nói, bạn học của em là Triệu Lỗi vừa nãy gọi điện thoại đến nói nhìn thấy bí thư Trương ở Liệt Sơn, em đã hỏi mấy lần mà cậu ta vẫn hoàn toàn xác định đó chính là bí thư Trương, em liền đến đây báo lại cho anh. Tiểu Trần vội vàng nói, Chu Quốc Thành trên mặt lại có chút mơ hồ: - Bí thư Trương, bí thư Trương nào nhỉ? - Bí thư tỉnh ủy Trương Khắc Cần ạ! Tiểu Trần lần thứ hai bổ sung, Mễ Chí Quốc cùng Trương Đức đều đứng bật cả lên, trên mặt hai người đều thoáng có vẻ vui mừng lẫn kích động. Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ Chương 584 : Trương Khắc Cần đến Liệt Sơn Nguồn dịch: Dịch giả: thichphongluu - Nhóm dịch Mạnh Hùng - metruye Biên tập: metruye Nguồn truyện: niepo Spoiler Mời xem: Chương 584 : Trương Khắc Cần đến Liệt Sơn Nội dung này đỏi hỏi bạn phải trả 20 Điểm cho tác giả: Chương 584 : Trương Khắc Cần đến Liệt Sơn Chu Quốc Thành sửng sốt trong giây lát, Dư Văn Sinh cũng khẽ nhíu mày. Bí thư Trương Khắc Cần, đây chính là “sếp tổng” của cả tỉnh này, giờ hẳn phải ở Trường Kinh mới đúng, sao lại xuất hiện ở huyện Liệt Sơn bé tí này của bọn hắn. Cho dù xuất hiện ở đây thì cũng nên sớm có thông báo xuống cho bọn hắn chứ không phải được thư kí của Chu Quốc Thành vội vàng báo cáo như vậy. - Gã bạn học của cậu có phải là nhìn lầm rồi không, bí thư Trương Khắc Cần sao lại ở Liệt Sơn được? Chu Quốc Thành lập tức lại hỏi một câu, cả y lẫn Dư Văn Sinh đều không chú ý đến vẻ kích động của Mễ Chí Quốc v và Trương Đức, ngược lại thì cục trưởng cảnh sát Hồ Hải Minh đã chú ý tới điểm ấy, có vẻ đang hơi nghi hoặc. - Em đã hỏi nhiều lần, anh bạn học là Triệu Lỗi làm việc ở phòng thông tin đài truyền hình, cậu ta thường sửa phần tư liệu tin tức, bí thư Trương đã nhiều lần lên bản tin trên TV, cậu ta đã sớm mặt, còn nói là không thể nào nhận nhầm, hơn nữa cậu ta vẫn luôn chú ý tới viên thư kí đi theo bí thư Trương! Tiểu Trần lập tức lắc đầu, chuyện này anh ta đã sớm hỏi qua, bí thư Trương tới Liệt Sơn, đây tuyệt đối là chuyện lớn hàng đầu. Những gì anh ta nói cũng không sai, lúc Triệu Lỗi gọi điện thoại đến đúng là đã thề thốt nhiều lần, anh chàng Triệu Lỗi này cũng là người thông minh, bí thư Tỉnh ủy đột nhiên đến một huyện nhỏ này của bọn họ, đối với cả huyện mà nói tuyệt đối là chuyện không hề tầm thường. Đáng tiếc anh ta không có cách nào trực tiếp liên hệ với bí thư huyện ủy, chỉ có thể thông qua bạn học của mình tới truyền đạt tin tức kia. Triệu Lỗi làm thế chính là muốn lập công, được bí thư huyện ủy nhớ đến, nói không chừng sau này còn có thể nhờ vào đó mà thăng chức, dù sao đó cũng là một tin tức rất quan trọng. - Thư ký à, ngay cả thư kí Triệu cũng tới sao? Lần này chính là Dư Văn Sinh lên tiếng, nếu như chỉ có mỗi Trương Khắc Cần thì có thể sẽ nhớ lầm, nhưng ngay cả thư ký cũng đi theo thì khẳng định không thể sai được. Tiểu Trần lại gật đầu một cái, chuyện này anh bạn học cũ Triệu Lỗi cũng đã xác định. Triệu Dân rất ít khi lên TV, nhưng dù sao đã thấy mấy lần, Triệu Lỗi là một kẻ có long ghi nhớ mặt lãnh đạo. Sauk hi gặp Trương Khắc Cần và Triệu Lỗi thì anh ta còn cố ý về mở video ra xem lại một chút, cuối cùng xác định là bọn họ mới gọi điện thoại. - Reng reng reng reng! Điện thoại di động trên người Mễ Chí Quốc cũng đột nhiên vang lên làm cho Chu Quốc Thành lẫn Dư Văn Sinh đều thoáng nhìn qua phía ông ta. Mễ Chí Quốc có vẻ vô cùng kích động đến mức gần như không thể chế ngự được, đầu ngón tay đều hơi có vẻ run run. Nhìn thấy dãy số gọi đến, từng thớ thịt trên mặt ông ta không nhịn được mà khẽ rung động nhè nhẹ, đây là số của Trương Dương. Có người thấy được bí thư Trương, giờ Trương Dương lại gọi điện thoại tới, hầu như ông ta đã có thể khẳng định nhà sui gia đã đến Liệt Sơn, còn trong huyện lẫn trong thành phố tại sao không biết thì nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Trương Khắc Cần lần này là vì việc riêng mà đến đây, cũng không phải là việc công. Trương Khắc Cần đến khiến ông ta trực tiếp không thèm chú ý đến chuyện Dư Văn Sinh tìm cớ gây chuyện nữa, việc hôn nhân này không thể nào bỏ dở, đính hôn là chuyện không ai ngăn nổi. Mễ Chí Quốc không để ý trong phòng vẫn còn có vài người kia, vội vàng lên tiếng chào hỏi rồi đi ra ngoài nhận điện thoại. - Bác Mễ à, ba cháu tới rồi, bác đang ở đâu ạ? Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Trương Dương, Trương Dương càng xác nhận suy đoán của ông ta, Trương Khắc Cần quả thực đã đến Liệt Sơn. - Bác vẫn ở huyện ủy, bác biết rồi, bác sẽ về ngay đây! Mễ Chí Quốc áp chế lại sự kích động của chính mình, nhanh chóng đáp lời, Trương Khắc Cần thật sự đã tới, dù cho ông ta là lấy thân phận đời tư mà đến đây thì Mễ Chí Quốc cũng vẫn kích động không thôi. Điều này đủ để chứng minh, trong đám cưới này hai bên là bình đẳng, người ta không vì cấp bậc cao mà làm kiêu, sự tôn trọng nên có đều đã có, đây là một lần bậc gia trưởng nhà trai tới thăm hỏi nhà gái rất đỗi bình thường. Trở lại phòng họp, tâm tình Mễ Chí Quốc cuối cùng cũng coi như đã thả lỏng một chút. Ông ta đi tới trước mặt Chu Quốc Thành và Dư Văn Sinh rồi khẽ nói rằng: - Thư ký Dư, bí thư Chu, ta khách tới nhà, hà tôi có khách, nhất định phải về ngay bây giờ! Dư Văn Sinh đang điều, dù là chuyện nên làm hay muốn làm thì dù sao Dư Văn Sinh cũng là lãnh đạo. - Khách gì, khách nào chứ, ở đây đang họp cơ mà? Đang bị chuyện của Trương Khắc Cần làm cho có chút mơ hồ, Dư Văn Sinh lập tức rất không vui mà nói một câu, lão cũng đã nhớ ra mục đích chính lần này tới đây. - Thật ngại quá, thư ký Dư không biết đó thôi, khác tới nhà lần này rất quan trọng, là bên nhà sui gia đến , muốn thương thảo việc đính hôn, vụ án này tôi cũng đã biên soạn tài liệu, cục trưởng Hồ cũng hiểu rõ tất tật, nếu như anh cho là tôi có cái gì không đúng thì có thể trực tiếp phê bình, nhưng hôm nay thì tôi nhất định phải về, hạnh phúc của con gái càng quan trọng hơn mà! Mễ Chí Quốc không nói vài câu với thái độ lưng lửng, lúc này ông ta cũng là có niềm tin, nói xong không để ý Dư Văn Sinh ở đó trợn to hai mắt, thân thể tức giận run lên thì đã chào Chu Quốc Thành một câu rồi đi khỏi luôn. Trương Đức cũng theo đó rời khỏi, giờ đã là lúc nghỉ trưa, nhưng đối với bọn họ mà nói đa phần thời gian nghỉ ngơi cũng là làm việc, đang làm việc mà đi ra ngoài nhất định phải xin phép nghỉ. - Anh ta, đây là thái độ gì vậy? Chờ Mễ Chí Quốc và Trương Đức đều đã đi khỏi, Dư Văn Sinh mới chỉ tay năm ngón, run run vì giận ở đó thốt lên. - Thư ký Dư, anh đừng nóng giận, tôi thấy vẫn là chuyện bí thư Trương quan trọng hơn, anh nói xem bí thư Trương vì sao lại lén lút tới Liệt Sơn? Thư ký bảo đảm đi bảo đảm lại khiến Chu Quốc Thành đã hơi tin, nếu thư kí Triệu cũng đi theo thì thân phận của vị bí thư Trương kia về căn bản có thể xác định. Một công chức bình thường ở phòng tin tức đài truyền hình huyện cũng không có mấy lá gan mà dám đi lừa dối chuyện như vậy, vừa nãy y cũng đã hỏi thư ký Tiểu Trần, biết được thân phận gã bạn học của anh ta. - Bí thư Chu nói đúng, bí thư Trương lần này sẽ không phải là đi vi hành chứ? Hồ Hải Minh cũng theo đó nói một câu, về chuyện Mễ Chí Quốc đột ngột rời khỏi, Trương Khắc Cần đến không thể không nghi ngờ là điểm mấu chốt nhất. Chu Quốc Thành cùng Hồ Hải Minh lúc này thật sự là có lo lắng, đều không có tâm tư đi quản chuyện Dư gia với Mễ gia nữa, Dư Văn Sinh mặc kệ có thao thao bao nhiêu đạo lý đi nữa thì mục đích lần này xuống đây đã sớm đã bị người khác nhìn ra. - Vi hành? Chưa từng nghe nói bí thư Trương có thói quen này! Dư Văn Sinh chậm rãi bình tĩnh lại, lông mày cũng nhẹ nhàng nhảy lên, thu thập Mễ Chí Quốc thì lão có cách, nhưng chuyện quan trọng nhất trước mắt quả là sự có mặt bất ngờ của Trương Khắc Cần. Ông ta đã ở Liệt Sơn, không biết thì cũng thôi, biết rồi thì bí thư Tỉnh ủy đến lại không thể thờ ơ được. - Thư ký Dư, anh xem có cần báo cáo cho bí thư Hoa Thanh không? Chu Quốc Thành cẩn trọng nói một câu, bí thư Hoa Thanh là bí thư thị ủy, Chu Quốc Thành hiện tại trong lòng rất thấp thỏm, cho dù Trương Khắc Cần xuất hiện ở Liệt Sơn vì lý do gì đi nữa mà không chào hỏi gì như vậy với y mà nói cũng không phải là chuyện tốt. - Tôi sẽ tự mình báo cáo, anh dành thời gian tìm hiểu hành tung của bí thư Trương đi! Dư Văn Sinh nghĩ một lát rồi mới chậm rãi nói một câu. Chuyện Trương Khắc Cần quả thực quan trọng hơn nhiều so với chuyện bên Mễ Chí Quốc, lão đã biết Trương Khắc Cần đang ở Liệt Sơn, biết rồi mà không làm gì hết, nếu như tới tai lãnh đạo thì ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn. - Vâng, tôi lập tức đi thăm dò! Chu Quốc Thành lập tức gật đầu, y là bí thư huyện ủy, người đứng đầu nơi này, trên địa bàn của mình y kiểm tra cái gì cũng đều rất dễ dàng. Trương Khắc Cần bị phát hiện thân phận là bởi vì lúc Triệu Dân xuống xe hỏi đường, ông ta cũng theo xuống hóng mát một chút, vừa lúc bị Triệu Lỗi đi ngang qua thấy được, lúc đó Triệu Lỗi cũng còn sững sờ rất lâu. Chờ bọn họ rời đi rồi, Triệu Lỗi mới phản ứng lại, rồi mới có chuyện sau đó. Triệu Lỗi là người thông minh, anh ta nhớ kỹ biển số xe của Trương Khắc Cần, có biển số xe, Chu Quốc Thành rất nhanh chóng đã điều tra ra vị trí của Trương Khắc Cần. Xe của Trương Khắc Cần đang dừng ở một giao lộ. Kết quả này khiến Chu Quốc Thành có cảm giác chưa tìm được manh mối, nếu như Trương Khắc Cần là vi hành thì rất có thể sẽ tới mấy chỗ khá là nghiêm trọng trong huyện để khảo sát, chỗ giao lộ bây giờ ông ta đang có mặt kia là một đoạn đường khá phồn hoa tấp nập, ở đó thật ra không có cái gì để xem xét cả. Lúc này Chu Quốc Thành trong lòng cũng tràn đầy nghi hoặc, không rõ Trương Khắc Cần rốt cuộc là tới làm cái gì. Nhưng mặc kệ tới làm gì, y đều không dám có chút khinh thị nào, chuyện này đối với y mà nói tuyệt đối là đại sự trọng yếu nhất. Chiếc Mercedes của Trương Dương rất nhanh chóng đã tiến đến giao lộ kia. Chuyện khiến Chu Quốc Thành bị quấy nhiễu kỳ thực rất đơn giản, Trương Khắc Cần chính là đang ở kia đợi người, chờ con trai của ông ta. Trương Dương cuối cùng không thể ở lại nhà dì Hai của Mễ Tuyết ăn cơm, Trương Khắc Cần tới mà trước đó đều chưa thông báo, đến Liệt Sơn mới gọi điện thoại cho hắn, hắn chỉ có thể vội vã ra đón. Chiếc Mercedes của Trương Dương rất nổi bật, đối lập với đó là chiếc Hồng Kỳ kiểu cổ lỗ sĩ của Trương Khắc Cần đang ngồi. - Bác Trương! Nhìn thấy Trương Khắc Cần xuống xe, Mễ Tuyết đầu tiên tiến lên nghênh tiếp, Trương Khắc Cần lần này là đến đây vì việc riêng, ngoại trừ thư ký Triệu Dân ra thì cũng chỉ có cảnh vệ viên đi theo. Ba người đều là ăn mặc quần áo nhẹ nhàng mà đến. - Ba! Trương Dương cũng nhẹ nhàng gọi một tiếng, thanh âm không lớn nhưng nụ cười của Trương Khắc Cần rõ ràng lại tươi thêm không ít. Trương Khắc Cần trong lúc cấp bách dành ra chút thời gian tới Liệt Sơn cũng không dễ dàng gì, đặc biệt là lần này ông lại là lấy thân phận riêng để đi, đủ để nhìn ra ông ta coi trọng chuyện hôn sự này ra sao. Trương Khắc Cần nói đơn giản hai câu, Triệu Dân lập tức lại mời ông ta lên xe. Lái xe chính là cảnh vệ viên, bọn họ cũng không biết đường, đi theo sau xe Trương Dương cùng nhau hướng về phía nhà Mễ Tuyết mà chạy tới. Cùng lúc bọn họ tiến lên thì đồng thời, huyện ủy cũng có hai chiếc xe chạy khỏi, nếu Trương Khắc Cần đã tới, Chu Quốc Thành và Dư Văn Sinh cũng đã lại biết tin thì dù như thế nào cũng đều phải tới gặp mặt. Huống hồ Chu Quốc Thành trong lòng cũng có chút bận tâm mục đích của Trương Khắc Cần tới đây, chí ít sau khi gặp được Trương Khắc Cần thì y mới có thể rõ ràng Trương Khắc Cần là vì sao mà đến, dù sao cũng tốt hơn là cái gì cũng không biết. - Bí thư Trương, anh bận rộn như vậy bất tất phải đích thân đến đây! Trước cửa nhà, Mễ Chí Quốc đã sớm đứng đó chờ, Trương Đức cũng không mời mà tới theo, cũng biểu hiện cho quan hệ trên mức bình thường giữa y và Mễ gia. Cơ hội xuất hiện trước mặt bí thư Tỉnh ủy cũng không nhiều, bất kể là cơ hội gì cũng đều không thể bỏ qua. - Anh sui à, ở đây không có bí thư với phó chủ tịch huyện gì sất, tôi là ba Trương Dương, còn anh là ba Mễ Tuyết, hai ta đều là bậc gia trưởng của tụi trẻ, ngày hôm nay cũng đều vì chuyện của bọn nó mới tụ tập lại chung một chỗ! Trương Khắc Cần khẽ mỉm cười, tiến lên bắt tay Mễ Chí Quốc, Mễ Chí Quốc thì lại kích động gật đầu, đồng ý nhưng đồng thời lại không khỏi kêu thêm vài tiếng bí thư Trương. Trương Khắc Cần có thể coi là bình đẳng nhưng ông ta thì không được. Đang dẫn Trương Khắc Cần vào nhà thì xe của Chu Quốc Thành cùng Dư Văn Sinh cũng đều tới, Chu Quốc Thành thấy chỗ xe Trương Khắc Cần đến chính là khu tập thể ủy ban huyện thì có vẻ cực kỳ kinh ngạc. Chờ sau khi y nhìn thấy Mễ Chí Quốc cùng Trương Khắc Cần đang đứng chung một chỗ thi cả người đều bối rối như đang mộng mị, còn có cả Dư Văn Sinh ở trên xe phía trước cũng chẳng khá hơn. Thần Y Thánh Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ Chương 585 : Bủn rủn tay chân Nguồn dịch: Dịch giả: thichphongluu - Nhóm dịch Mạnh Hùng - metruye Biên tập: metruye Nguồn truyện: niepo Spoiler Mời xem: Chương 585 : Bủn rủn tay chân Nội dung này đỏi hỏi bạn phải trả 20 Điểm cho tác giả: Chương 585 : Bủn rủn tay chân Bọn họ nhìn thấy gì đây trời? Trương Khắc Cần đang thân mật bắt tay với Mễ Chí Quốc, trước đó bọn họ vẫn còn một chút hoài nghi có phải là Trương Khắc Cần hay không, dù sao không có tận mắt nhìn thấy, nhưng hiện tại thì lại hoàn toàn xác nhận tính chuẩn xác của tin tức kia. Thân là quan viên chính phủ, bọn họ không thể nào ngay cả thủ trưởng của thủ trưởng mình đều không nhận ra. Hai người đều hơi mơ màng, thế cho nên mãi khi thư ký lay gọi bọn họ mới phản ứng lại. Xe của bọn họ đã đến ngay sau, bọn họ không thể tiếp tục lái xe đi về phía trước, bằng không sẽ đi tới ngay trước mặt Trương Khắc Cần. Hai người vội vàng xuống xe, lúc này bọn họ đều không có thời gian suy nghĩ Trương Khắc Cần vì sao lại cùng Mễ Chí Quốc ở chung một chỗ, lại còn có vẻ thân thiết như vậy. - Bí thư Trương, đúng là anh, không ngờ lại gặp được anh ở đây! Dư Văn Sinh cấp bậc cao nhất, lão cười ha ha đi tới chào hỏi trước, Chu Quốc Thành theo sát phía sau, trên nét mặt còn không tự nhiên mang theo chút căng thẳng. - Anh là Văn Sinh? Trương Khắc Cần long mi không tự nhiên nhảy lên, lần này ông ta tới đây thuần túy là lấy thân phận riêng, hơn nữa còn là thương lượng chuyện đính hôn của con trai, cũng không muốn bị người khác quấy rầy. Nhưng ông ta lại không biết, vừa tới Liệt Sơn đã bị người ta nhận ra. Về phần Dư Văn Sinh thì ông ta cũng có chút ấn tượng, người này đã từng báo cáo công tác lên chỗ ông ta, trí nhớ của Trương Khắc Cần rất tốt, gặp gỡ một lần thì tên họ cơ bản đều có thể nhớ. - Bí thư Trương, anh còn nhớ tôi sao! Dư Văn Sinh có vẻ rất kích động, Trương Khắc Cần gọi ra tên của lão là chuyện hoàn toàn ngoài dự kiến, lão chỉ là đi báo cáo công tác một lần, hơn nữa chỉ là báo cáo ngắn không tới mười phút. - Sao anh lại ở đây? Trương Khắc Cần nhàn nhạt gật đầu một cái, sắc mặt vẫn khá bình tĩnh, Triệu Dân cạnh đó thì lông mày đã chau lại. Có một số việc Trương Khắc Cần không biết, nhưng anh ta lại biết rõ, lúc trước Trương Dương lần đầu tiên tới Liệt Sơn gặp tình huống ra sao trước sau Triệu Dân cũng đều biết, cũng đã báo cáo cho lãnh đạo, chỉ là khi đó Trương Dương tự mình giải quyết chuyện này, Trương Khắc Cần cũng là không có hỏi đến. Trương Khắc Cần không hỏi, nhưng tất cả mọi chuyện thì anh ta nhất định phải điều tra rõ ràng, chuẩn bị không thừa. Cho nên mới biết, lão Dư Văn Sinh này chính là ông anh ruột của Dư Văn Vũ. Nhưng đối với Dư Văn Sinh anh ta cũng chỉ là hơi có chút cảnh giác, cũng không thật sự để ở trong lòng, người như vậy đối với bọn họ vẫn là không có chút uy hiếp nào. Chỉ là sự xuất hiện của lão ta giờ khiến Triệu Dân suy nghĩ rất nhiều, cân nhắc muốn đem tình hình cụ thể của người này báo cáo lên lãnh đạo một tiếng, tránh để lãnh đạo cảm giác bị che giấu không biết gì. Lúc này Dư Văn Sinh nếu là biết suy nghĩ trong lòng Triệu Dân e là sẽ khóc ròng, sẽ hối hận lần này đã tới Liệt Sơn. - Tôi, tôi vừa khéo đi ngang qua, không ngờ lại gặp được anh, anh có cần tôi cho thêm người bảo đảm an toàn không? Dư Văn Sinh hơi sững sờ, vội vàng nhanh chóng giải thích, lúc nói chuyện còn không tự nhiên liếc nhìn Mễ Chí Quốc. Nguyên nhân lão ta tới là để tra chuyện vụ đầu độc ở quán cháo Mễ ký, nói trắng ra là chính là tới nắm thóp Mễ Chí Quốc, chỉ là lúc này Mễ Chí Quốc cùng Trương Khắc Cần ở chung một chỗ, nguyên nhân này lão ta tự nhiên không dám nhắc đến. - Lần này tôi tới là có việc riêng nên không cần làm phiền các anh rồi! Trương Khắc Cần nhẹ nhàng lắc đầu, Dư Văn Sinh gật đầu một cái, lại trông thấy Trương Dương cùng Mễ Tuyết một bên, trước đây lão ta đã gặp Mễ Tuyết. Lão chưa từng thấy Trương Dương, nhưng thấy qua ảnh, lúc trước ảnh của Trương Dương trên ấn phẩm báo chí là rất nhiều, tuy rằng không phải chụp nguyên mặt, nhưng lúc này lão cũng đã nhận ra Trương Dương. Nhìn thấy Trương Dương, trong lòng lão bỗng nhiên hồi hộp chốc lát. lão rốt cuộc cũng nhớ ra, Mễ Chí Quốc trước đó lúc trở về nói là có khách tới nhà, hơn nữa chính là sui gia tới, thương lượng chuyện đính hôn. Trương Dương hiện tại ở chung với Mễ Tuyết chung, bên cạnh lại là Trương Khắc Cần. Mễ Chí Quốc rõ ràng là đang tiếp bọn họ, sau khi đem những chuyện này liên tưởng lại thì một ý nghĩ thật không tốt lành gì bỗng nhiên dấy lên trong long lão ta, chẳng lẽ Trương Khắc Cần chính là nhà sui gia với Mễ Chí Quốc? Ý nghĩ này mới vừa lóe lên, đã làm chính lão ta sợ hết hồn, vội vàng gạt sang một bên, lão không dám đi tin tưởng điểm ấy. - Thưa bí thư Trương, đây là bí thư huyện ủy huyện Liệt Sơn chúng tôi Chu Quốc Thành, đây là cục trưởng cục cảnh sát Hồ Hải Minh, hay là anh cứ sắp xếp chọn người, cũng có thể bảo đảm an toàn hơn? Chu Quốc Thành vẫn chưa lên tiếng, Trương Khắc Cần căn bản không nhận ra y, y cũng không dám tùy tiện mở miệng, Mễ Chí Quốc thấy y hơi căng thẳng thì lập tức tiến lên giới thiệu một câu. - Xin chào bí thư Trương, hoan nghênh anh đã tới Liệt Sơn! Nghe Mễ Chí Quốc giới thiệu đến chính mình, Chu Quốc Thành trong lòng cả kinh, vội vàng đi tới trước khẩn trương đưa tay ra, lúc này y không kịp nghĩ đến quan hệ giữa Mễ Chí Quốc và Trương Khắc Cần mà trong lòng chỉ tràn đầy sự cảm kích đối với Mễ Chí Quốc. Chí ít bây giờ y không phải là cái bóng như lúc nãy nữa. - Không cần, lần này tôi tới là để bàn chuyện đính hôn giữa Trương Dương và Mễ Tuyết, hoàn toàn là việc tư, không muốn lãng phí sức công, hơn nữa khả năng là nội trong hôm nay phải về luôn rồi! Trương Khắc Cần mỉm cười lắc đầu, mới vừa bắt tay Chu Quốc Thành thì đầu đột nhiên quay ngoắt sang nhìn Mễ Chí Quốc tỏ vẻ không thể tin được. - Lần này tôi tới đây thuần túy là việc cá nhân, không phiền phức đến địa phương, các anh nên làm cái gì thì làm cái đó thôi! Trương Khắc Cần lại nói một câu, nói xong kêu đám Trương Dương cùng nhau đi về phía trước, Mễ Chí Quốc vội vàng theo tới, trước khi đi ông ta vẫn lén lút liếc nhìn Dư Văn Sinh cùng Chu Quốc Thành dáng vẻ đang nghiêm trọng đến mức đờ ra đó. Nhìn dáng vẻ Dư Văn Sinh, trong lòng ông ta còn thấy vui vẻ giống như trả được thù. “Dư Văn Sinh không phải là vì mặt mũi của Dư gia mà tới cố ý tìm mình gây phiền phức, muốn việc đính hôn của con gái bị hủy bỏ hay sao? Lão có thể như thế, đơn giản cũng là bởi vì chức quan lớn hơn mình, quyền lợi lớn hơn mình mà thôi.” Nhưng nay đã có người so với lão càng lợi hại hơn, quấy rối việc kết hôn của con trai bí thư Trương, xem xem bản thân lão rồi sẽ có kết cục như thế nào, ngược lại thì Mễ Chí Quốc sẽ không đi nói giúp lão một câu nào, ông ta còn chưa khỏe đến mức đi giúp kẻ địch nói chuyện. Chuyện lần trước khiến ông ta đã không vừa ý với Dư gia, lần này thái độ của Dư Văn Sinh càng làm cho hắn rõ ràng, hắn cùng Dư gia từ lâu đã là địch không phải bạn, đã là kẻ địch thì càng không thể đi giúp. Mễ Chí Quốc, Trương Khắc Cần bọn họ rất nhanh chóng tiến vào Mễ gia, Triệu Dân cùng cảnh vệ viên lại còn mang xuống không ít lễ vật từ trên xe. Đây là Trương Khắc Cần mua cho Mễ gia, chỉ xem những lễ vật này liền có thể rõ ràng, nhà sui gia của Mễ Chí Quốc đúng là bí thư Trương trên Tỉnh ủy. Cũng chỉ có loại quan hệ này mới có thể làm cho Trương Khắc Cần chủ động mua đồ mang đến. - Thư…thư ký Dư! Chu Quốc Thành cũng bị tin tức kia triệt để làm cho chấn động rồi, lúc nói chuyện đều hơi cứng lưỡi, Hồ Hải Minh hơi khá hơn một chút, cấp bậc của y vốn là thấp, tuy rằng chấn động nhưng còn không đến mức thất thố như Chu Quốc Thành. Y bây giờ rốt cuộc đã rõ ràng vì sao Mễ Chí Quốc và Trương Đức khi nghe được Trương Khắc Cần đến lại biểu hiện kinh hỉ như vậy. Y cũng rốt cuộc biết, Mễ Chí Quốc tại sao có can đảm trực tiếp đối đầu với Dư Văn Sinh, lại còn muốn kiên trì đám cưới này, sui gia của người ta là bí thư tỉnh ủy, y mà có nhà sui gia như vậy thì có đối đầu với Dư Văn Sinh cũng sẽ không sợ sệt chút nào. - Cái gì? Dư Văn Sinh cuối cùng cũng coi như hoàn hồn, vội vàng nhìn về phía Chu Quốc Thành, trên mặt lão vẫn còn có chút bối rối. Tin tức kia đối với Chu Quốc Thành và Hồ Hải Minh mà nói chỉ là khiếp sợ, nhưng đối với lão mà nói chính là sợ hãi cùng cực, lão chẳng thể ngờ, bố của Trương Dương nghiễm nhiên lại chính là Trương Khắc Cần. Sớm biết như vậy, lão làm sao có khả năng chạy tới đây như vậy, còn muốn phá hoại chuyện đính hôn của nhà người ta. Sớm biết như vậy, Dư gia lúc trước sẽ không muốn làm thông gia với Mễ gia, điểm khác biệt ở đây cũng quá lớn, căn bản không phải nằm chung một cấp bậc, người ta ép chết bọn họ như ép chết con kiến cũng rất đơn giản. Hiện tại trong lòng Dư Văn Sinh tất cả đều là hối hận xen lẫn ảo não, cùng với đó là muôn trùng bất an, nếu Trương Khắc Cần biết lần này lão tới là muốn phá hoại chuyện kết hôn của con trai ông ta, không biết ông ta có nổi trận lôi đình với chính lão hay không? Bí thư tỉnh ủy mà nổi giận vứi lão, vậy thì đời này lão cũng đừng nghĩ chuyện lên chức, sinh mệnh chính trị cũng coi như đến hồi kết, thậm chí khả năng là phiền toái càng lớn hơn nữa. - Bí thư Trương lần này vì việc riêng mà đến đây, anh xem chúng ta có cần âm thầm sắp xếp chọn người, bảo vệ an toàn cho ảnh hay không? Chu Quốc Thành nghĩ nhiều như vậy ngoại trừ do Mễ Chí Quốc việc này có chút bất mãn ra thì suy nghĩ càng nhiều vẫn là ảnh hưởng trong lần này đến đây của Trương Khắc Cần, an toàn vẫn là quan trọng nhất, Trương Khắc Cần cho dù là vì việc riêng hay việc công thì nếu xảy ra vấn đề gì y cũng đều không gánh vác được trách nhiệm này. - Anh cứ xem đó mà làm thôi, tôi có việc đi trước! Dư Văn Sinh trực tiếp lắc đầu, nói xong liền lên xe của mình, ngay cả huyện ủy lão cũng đều không về mà đã trực tiếp dong thẳng về trong thành phố. Chuyện Trương Dương là con trai Trương Khắc Cần hoàn toàn khiến lão tay chân bủn rủn, bây giờ lão căn bản không biết nên làm như thế nào cho phải, chuyện lão muốn làm nhất là trở lại trước đây đạp cho chính thằng em ngu xuẩn của lão một trận. Cái thằng ngu xuẩn lần này làm hại chính lão đến khổ rồi. Trương Khắc Cần lần này tới, quả thực không có dừng lại lâu lắm, buổi trưa ăn bữa cơm tại Mễ gia, buổi chiều hàn huyên một chút rồi lại trở về Trường Kinh luôn. Cuối năm công việc của ông ta rất bận, căn bản không có thời gian ở ngoài luôn. Thời điểm đính hôn của Trương Dương và Mễ Tuyết cũng triệt để được định ra, vào ngày hai mươi lăm tháng chạp, ngày đó còn cách một tuần lễ, hai mươi lăm tháng chạp cũng có mấy ngày nữa là sang năm mới. Mễ gia đã sớm làm chuẩn bị, xác định để đến ngày cũng không bối rối, còn Trương gia thì chuẩn bị cũng đơn giản đi rất nhiều. Trương gia không ở bên này, đính hôn cũng không cần nhiều người đứng ra như vậy, đến lúc đó Trương Khắc Cần và Trương Dương cùng nhau đến là được, nhà hàng cũng không cần đi đặt, tự có nhà hang giờ thật là thuận tiện. Trương Khắc Cần một lần nữa rời khỏi, Trương Dương cùng Mễ Tuyết lần này cũng chưa đi, lại ở đây thêm mấy ngày nữa. Xác định tháng ngày rồi, mấy nhà thân thích của Mễ Tuyết chỗ nào nên đi thì phải đi, Trương Dương hai ngày này vẫn phải cùng Mễ Tuyết đến những nhà này, đồng thời cũng mang tới một số lễ vật. Hai người vẫn chưa đính hôn thì Trương Dương đã thu mua thành công trái tim của tất cả mọi người, việc kết hôn của hai người có thể nói là tất cả mọi người đều tán thưởng. Ngoại trừ những chuyện này thì cũng không phát sinh biến hóa gì khác. Có thay đổi thì cũng chỉ là Mễ Chí Quốc. Trương Khắc Cần đến khiến ông ta không còn cách nào tiếp tục giấu diếm chuyện này, nhưng cũng chỉ có số ít mấy nhân vật trọng yếu trong huyện mới biết được chuyện này. Chu Quốc Thành là kẻ rõ ràng nhất, y là tận mắt nhìn thấy. Cho dù tận mắt nhìn thấy thì y cũng mất thời gian hai ngày mới tiếp thu nổi chuyện này, y cực kỳ đố kị với vận may của Mễ Chí Quốc, vừa thầm ước ao vừa nghĩ mình tại sao không có một cô con gái xinh đẹp như nhà Mễ Chí Quốc, cũng tìm nhà lãnh đạo trên tỉnh làm thông gia. Không nói bí thư tỉnh ủy, dù chỉ là người làm trong thường vụ Tỉnh ủy cũng được, nếu vậy thì sự giúp đỡ dành cho y đã rất lớn. Đố kị cũng chỉ là đố kị, thái độ của Chu Quốc Thành đối với Mễ Chí Quốc cũng bắt đầu có thay đổi, không chỉ có như vậy, bí thư thị ủy Hoa Thanh lại còn cho gọi Mễ Chí Quốc vào trong thành phố nói chuyện. Lần này cũng chẳng lien quan gì đến công tác, hoàn toàn chính là bàn việc nhà, nói chút chuyện phiếm. Cuối cùng Hoa Thanh mới hỏi đến chuyện Trương Dương với Mễ Tuyết, cũng chẳng khác gì là đang hỏi thăm quan hệ giữa Mễ Chí Quốc và bí thư Trương Khắc Cần. Hoàn Khố Đệ Tử Chương 71: Chuộc thân Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: BM.KimDung Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu Lý Cáp còn chưa kịp nói thì từ phía ngoài đã truyền tới tiếng ồn ào không ngớt. Không lâu sau một đám năm sáu người đi vào, trong số đó có một vị công tử phong lưu tiêu sái, chính là Vương công tử lúc nãy, đi theo hắn là mấy tên tùy tùng, mấy tên này có vẻ rất hung hãn, tiểu nhị muốn ngăn chúng lại liền bị chúng đấm cho ngã lăn ra. Nhìn thấy Hà Liên Khanh họ Vương hai mắt liền sáng lên, vội ôm quyền nói: - Liên Khanh cô nương, tại hạ là Vương Phong. Sau đó Vương Phong lại quay sang Hứa lão bản chất vấn: - Hứa lão bản, ban nãy ngài đã nói Liên Khanh cô nương không tiếp khách, vậy tại sao nàng lại ở đây? Hứa lão bản sắc mặt liền trở nên nhăn nhó, không ngờ tên Vương công tử này lại dám xông vào đây. Grào!!! Thấy đám người kia hung hăng bước tới, Đại Phi vốn đang nằm lim dim dưới đất chợt lồng lên. Đám người kia nhìn thấy Đại Phi hung hãn như vậy liền lui lại vài bước, thầm nghĩ: “Con chó to thế kia chỉ sợ hổ báo cũng không bằng.” Tam Ngưu thì ngứa tay lắm rồi, đang muốn xông ra làm vài chiêu phát tiết thì Lý Cáp ngăn lại. Vương công tử kia nhìn thấy Đại Phi cùng Tam Ngưu cũng cảm thấy sờn lòng, liền không dám tiến tới, nhưng vẫn ôm quyền hướng về phía Hà Liên Khanh chậm rãi nói: - Liên Khanh cô nương, tại hạ ngưỡng mộ cô nương đã lâu, hôm nay gặp được thật là vinh hạnh, không biết Liên Khanh cô nương có thể nể mặt tại hạ mà cùng nhau nói chuyện một chút được không? Lý Cáp nhíu mày, quay sang phía Hà Liên Khanh hỏi: - Nàng có quen hắn không? Hà Liên Khanh dứt khoát lắc đầu: - Không quen. Kẻ giống như Vương Phong nàng gặp qua vô số, nhớ làm sao nổi. Vương Phong nghe vậy liền nói tiếp: - Liên Khanh cô nương có lẽ chưa biết tại hạ, nhưng tại hạ từ khi nhìn thấy cô nương ở Lô Châu thì đã nhớ mãi không quên, đến nằm mỡ cũng mong được gặp cô nương một lần. Lý Cáp nghe vậy cười lạnh: - Thì ra là một tên đăng đồ tử. Đám tùy tùng của Vương Phong thấy công tử của mình để ý nữ tử kia như vậy thì lập tức muốn động thủ. Mặc dù nhìn Tam Ngưu to lớn nhưng chúng nghĩ chắc chỉ được cái to xác chứ không có công phu gì, còn Đại Phi cho dù hung dữ thì cũng chỉ là một con chó to, cho dù hổ báo ở đây chúng cũng không sợ chứ nói gì một con chó. Chỉ là chúng còn chưa kịp xông lên thì Lý Cáp đã nói: - Ném chúng ra ngoài đi. Tam Ngưu nghe vậy như nắng hạn gặp mưa rào, lập tức xông ào lên. Mấy tên tùy tùng của Vương Phong trước đây cũng là dân giang hồ, cũng có chút tiếng tăm, nhưng so với Tam Ngưu thì vẫn còn kém xa. Không được mấy khắc tiếng kêu la thảm thiết liền vang lên. Từng tên một bị ném ra ngoài. Vương Phong thấy vậy cũng khiếp sợ, lập tức lủi ra ngoài. Mấy người Công Tôn Viễn thấy Tam Ngưu hung hãn như vậy thì cũng kinh ngạc, họ vốn cũng cho rằng Tam Ngưu chỉ là mấy tay võ biền, nhưng hôm nay mới biết sức lực của Tam Ngưu thật không phải tầm thường, nếu động thủ thì bọn họ cũng chẳng nắm được mấy phần thắng. Cho dù là cao thủ trong giang hồ thì cũng chỉ đến như vậy là cùng. Liên Khanh ngồi cạnh Lý Cáp tò mò nhìn về phía đám người đang đánh đấm hỗn loạn. Trước đây cũng không ít kẻ vì nàng mà xung đột đánh lộn, nhưng lúc đó nàng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị. Bất quá lúc này tâm trạng nàng đã thay đổi rất nhiều, ngay cả khí chất cũng biến đổi, từ một nữ tử thành thục điềm đạm biến thành một thiếu nữ vui vẻ hoạt bát, nhìn cảnh đánh nhau náo nhiệt liền muốn xem một chút. Chợt Ngưu Đại nhảy vọt về phía Lý Cáp, dọa cho Liên Khanh giật mình ngã ra sau, Lý Cáp vội ôm lấy eo nàng. - Thiếu gia, có cần giữ lại mạng cho chúng không? Hứa lão bản nghe vậy liền kinh hãi, họ Vương kia dù không có gia thế như Lý Cáp nhưng thân phận cũng không nhỏ, xảy ra ẩu đả đã khó giải quyết rồi, nếu còn phát sinh án mạng thì… Lý Cáp cũng không thèm nhìn, nhàn nhạt nói: - Đánh cho gần chết là được rồi. Ngưu Đại nghe vậy liền chạy ra nói với Ngưu Nhị và Ngưu Tam, đập bọn người Vương Phong thêm vài trận rồi ném ra khỏi cửa Phiên Hương lâu. Lý Cáp đợi sau khi Tam Ngưu xong việc mới quay sang phía Hứa lão bản nói: - Ruồi bọ cút hết rồi. Lão Hứa,lại đây bổn công tử có chuyện muốn nói. Hứa lão bản nghe vậy liền căng thẳng, trong đầu đã mơ hồ đoán ra điều mà Lý Cáp định nói. - Bổn công tử muốn chuộc thân cho Thanh Liên. Hứa lão bản nghe vậy liền sửng sốt. Vốn lão nghĩ Lý Cáp cùng lắm là muốn đêm đầu tiên của Liên Khanh, không ngờ mở mồm ra là muốn chuộc thân ngay lập tức. - Nhị công tử, việc này… Lý Cáp ôm Liên Khanh vào lòng, chậm rãi nói: - Cho giá đi. Âu Tề cũng kinh hãi không thôi, hắn cũng nghĩ giống Hứa lão bản, tưởng Lý Cáp chỉ muốn vui vẻ với hoa khôi này một đêm, ai ngờ… Nhưng nếu Lý nhị công tử đã nói vậy thì đêm nay Hà Liên Khanh nhất định sẽ đến Lý phủ rồi. Liên Khanh nghe vậy liền vui mừng vô hạn, nghĩ tới những gì Lý Cáp nói với nàng, tâm trạng liền trở nên vô cùng hưng phấn. Hứa lão bản vốn còn định lấy cớ Hà Liên Khanh không muốn chuộc thân, nhưng nhìn biểu tình của nàng lúc này thì biết e rằng chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa. Lý Cáp thấy lão còn đang do dự, bèn nói: - Một vạn lượng? Lý Đông lập tức rút ngân phiếu đặt lên bàn. Hứa lão bản nhăn nhó nói: - Thật sự không phải tiểu nhân không nể mặt ngài, nhưng… - Năm vạn? Lý Cáp dường như không hề thấy sự khó xử của Hứa lão bản. Lý Đông lại móc thêm mấy tờ ngân phiếu nữa. Hứa lão nhìn đống ngân phiếu, mếu máo nói: - Nhị công tử, Liên Khanh này không thể chuộc thân, nếu ngài muốn xxx với nàng một đêm thì chúng ta cũng không lấy một đồng, nhưng muốn chuộc thân cho nàng… Theo Hứa lão bản nghĩ cho dù Liên Khanh mất đi đêm đầu tiên thì cũng không sao vì chuyện này có thể giấu kín, nhưng nếu để nàng chuộc thân thì bao nhiêu công sức bồi dưỡng nàng chẳng phải đổ đi hết sao. - Mười vạn? Lý Cáp vẫn bình thản nói. … Hai mươi vạn? Hà Liên Khanh khẩn trương vô cùng, trong lòng không ngừng hô to: “Mau đồng ý đi, đồng ý đi nha…” Nàng chỉ hận không thể cầm búa gõ lên đầu Hứa lão bản một cái cho lão đồng ý ngay lập tức. Nàng mơ về cuộc sống tự do lâu lắm rồi, Lý Cáp tới giống như một mở ra một con đường tươi sáng cho cuộc đời nàng, nàng đã nghĩ nhất quyết lần này phải nắm lấy cơ hội,nếu Hứa lão bản còn không chịu đồng ý thì nàng sẽ giở chút thủ đoạn ra. Lý Cáp mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói: - Hay là lão còn muốn một trăm vạn? Hứa lão bản rùng mình một cái, thâm kêu hôm nay xong rồi. - Nói thật cho lão biết, nếu ta muốn thì hoàn toàn có thể nói với ông chủ của Phiên Hương lâu này nhường lại Hà Liên Khanh mà không mất một xu, nhưng nể mặt lão xưa nay hầu hạ cũng chu đáo nên bổn công tử mới bàn chuyện chuộc thân. Một trăm vạn, mai ta cho người đưa tới, nếu lão còn không biết điều thì ngay cả cái chức lão bản này cũng không cần làm nữa đâu. Hứa lão bản bộ mặt ủ rũ như cha chết, bèn vâng một tiếng rồi cầm lấy số ngân phiếu trên bàn. Lão đương nhiên biết Lý Cáp không phải đang dọa mà hắn sẽ làm thật, tốt nhất là cầm tiền rồi im lặng thôi. Lý Cáp nắm tay Liên Khanh nói với mọi người: - Từ hôm nay Lý Cáp ta sẽ có thêm một muội muội. Nói xong lại nhìn Liên Khanh nói: - Gọi ca ca đi. Mọi người trong sảnh đều đần mặt ra. Liên Khanh cũng cảm thấy kỳ quái, nhị công tử này tuổi so ra còn kém mình một chút, nhưng nghĩ lại thấy phong thái của hắn đúng là thành thục hơn hẳn người bình thường, hơn nữa có vẻ còn rất yêu thương nàng, bèn mỉm cười gọi một tiếng: - Ca ca. - Tốt lắm, muội muội, về nhà thôi. Lý Cáp nắm lấy tay Hà Liên Khanh kéo nàng về, Ra khỏi Phiên Hương lâu Hà Liên Khanh liền cảm thấy bản thân giống như vừa thoát ra khỏi chiếc lồng sắt đã giam giữ nàng bao nhiêu năm, hít thở bầu không khí trong lành hơn, bầu trời cũng trở nên cao rộng tươi đẹp hơn. Ngồi trong xe, Lý Cáp một tay ôm Hương Hương, một tay ôm Hà Liên Khanh, trong đầu lại nhớ tới chuyện cũ, một chuyện cũ đã từ rất lâu rồi, ở kiếp trước…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang