[Dịch] Hoàn Khố Tử Đệ
Chương 5 : Hạ tràng.
.
Cũng quả nhiên, Vân Lâm rất nhanh phát hiện Lý Cáp dưới bàn ra một dấu hiệu, vừa ra hiện mà trên mặt vẫn còn cười nói với Âu Dương huynh đệ: "Đây là những món đặc sắc của thành Hổ Dương chúng ta, không chỉ mùi thơm ngon, mà còn có dễ tiêu hóa. Hai vị công tử ăn nhiều một chút." Nói đến ba chữ "dễ tiêu hoa", hắn hơi nhấn mạnh, cố ý nháy mắt với Vân Lâm, rồi lại nhìn về phía bầu rượu trên bàn.
Vân Lâm cũng thừa dịp Âu Dương huynh đệ không để ý, mà trừng mắt với đệ đệ, ý bảo đã hiểu. Tiếp theo nàng liền đứng dậy cầm bầu rượu nói với Âu Dương Hoành và Âu Dương Minh: "Hai vị đại ca thật là anh hùng cái thế. Hôm nay được gặp, thật là vinh hạnh cho tiểu muội. Tiểu muội kính hai người một ly." Nói xong thì rót đầy rượu cho hai người.
Lý Cáp hai mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay đang cầm ly rượu của tỷ tỷ,quan sát nàng lúc rót rượu chỉ tích tắc một tay trái động đậy, một luồng khói trắng mơ hồ từ trong tay áo bay ra, hòa lẫn vào rượu trong chén, hắn liền khẽ lộ ra nụ cười hài lòng. Đã xong xuôi!
Âu Dương Hoành và Âu Dương Minh vừa mừng vừa lo, vội vàng cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch.
Hồi lâu.....
"Ách, bụng tại sao có điểm khó chịu...." Âu Dương Hoành trán đầy mồ hôi ôm bụng nói.
"Ta... ta cũng vậy. Thật là đau. Còn nữa.... còn nữa muốn... muốn đi...." Âu Dương Minh môi run rẩy, mặt mày tím ngắt.
Lý Cáp nhịn cười, trong lòng thầm nghĩ: 'Mùi của bạch hoa thôi tả phấn thật không tệ a!'
"Cái gì? Âu Dương huynh, nói cho rõ một chút đi. A? Ờ, ngươi muốn đi nhà xí à. Tiểu nhị, mau đến, dẫn vị công tử này đi nhà xí. Ý, Hoành hunh, làm sao, ngươi cũng muốn đi ư?" Lý Cáp vẫn còn giả bộ mà làm ra vẻ nghi hoặc, lớn tiếng nói, đem Âu Dương huynh đệ hai người đến nỗi hai chân bắt đầu khép chặt, cho đến khi bọn họ không ngừng đánh rắm, thì mới để cho bọn họ xuống lầu đi nhà xí.
Vân Lâm đã cười đến nổi phải dựa lên bàn.
Lý Cáp đứng lên nhìn về phía đám người Âu Tề đang mơ hồ và nghi hoặc, khẽ cười, và nói: "Bây giờ, các ngươi có thể đi đến nhà xí ở dưới. Có cừu báo cừu, có oán báo oán. Bổn công tử cam đoan hai người bọn họ trong vòng một canh giờ bị tiêu chảy đến mệt nhừ."
Đám người Âu Tề đầu tiên là sửng sờ, lập tức biết ý nham hiểm cười, rồi thi lễ với Lý Cáp: "Vẫn là nhị công tử có cách."
Một đám người xôn xao cười quái dị đi xuống thang lầu, có mấy người còn thuận tay mang mấy cái ghế đi xuống.
Vân Lâm hứng thú đi đến bên kia, nơi có cửa sổ nhìn được hậu viện của tửu lâu, nhìn một đám người ở dưới chạy vào nhà xí, sau đó vang lên một trận âm thanh thảm thiến khiến cho người ta phải rợn tóc gáy. Nhưng mà rất nhanh bị tiếng mắng chửi của đám người Âu Tề lấn áp.
Trong lúc nhất thời, hậu viện của Vọng Thước lâu gà bay chó nhảy, ồn ào hỗn loạn. Tửu khách ở lầu ba đều tò mò nhìn xuống nơi nhà xí, sau khi chứng kiến đám người Âu Tề, rất nhiều người hiểu được, đám ác bá ở thành Hổ Dương vừa bị đánh này đang báo thù, thật không biết là tiểu tử từ nơi nào tới, gan lớn như vậy, tự nhiên dám xúc phạm 'người có quyền' ở đây.
Mà lúc này, Lý Cáp Lý nhị công của chúng tai vẻ mặt hài lòng dựa vào cửa sổ, thưởng thức rượu ngon, nhíu mắt ngắm vẻ đẹp của cảnh những con chim khách đang bay trên Thước Kiều, vẻ mặt rất say sưa. Dường như tiếng kêu thảm thiến lẫn tiếng mắng chửi truyền tới giống như một âm thanh tự nhiên, ngay cả cái này đối với hắn mà nói đã là một kỳ cảnh hài lòng rồi. Có loại 'âm nhạc' này phụ họa, cũng lần nữa trở thành có mùi vị.
Ngao khuyển Đại Phi chẳng biết lúc này đã phóng lên một cái bàn, đang cúi đầu ăn những món trên bàn.
Chỉ chốc lác Âu Tề và mấy hoàn khố đệ tự khác phủi tay rời khỏi nhà xí với vẻ mặt thỏa mãn. Vẻ mặt kia, tựa như là bị ức chế mấy ngày, giờ được xả một lần xong hết.
Nhưng mà trong nhà xí lại không có bởi vị bọn họ rời khỏi mà trở nên yên tĩnh, chỉ là những tiếng mắng chửi biến mất, và khiến cho mọi người trong Vọng Thước lâu đang xem náo nhiệt mơ hồ nghe được những âm thanh "phác thông phác thông" và tiếng cầu cứu truyền ra.
"Oa, tiểu đệ, hai tên kia tại sao đắc tội với ngươi, tự nhiên bị bọn người Âu mập mạp ném trong nhà xí. Sách sách, bọn chúng bị người dạy càng ngày càng tệ nha!" Nhìn thấy náo nhiệt đã kết thúc, Vân Lâm ngồi xuống bên cạnh Lý Cáp, nói: "Nhưng mà hai tên kia cũng thật sự đáng ghét. Hình như thật coi chính mình là anh hùng đại hiệp. Hừ hừ, bây giờ bọn chúng làm phẩn hiệp (người hốt...) rồi."
Lý Cáp nhìn tỷ tỷ, cười nói: "Hai tiểu tử bên ngoài chẳng biết trời cao đấy dầy mà thôi, đã đánh Âu mập mạp bọn họ. Nhưng mà chủ yếu chính là, ta nhìn bọn chúng rất chướng mắt."
"Nguyên lai bọn người Âu mập mạp bị hai gia hỏa này đánh. Ta còn tưởng rằng người cũng có phần chứ. Ta nói, lần đầu nhìn bọn họ chỉnh người khác như vậy thật có kích thích. Hừ hừ, nhưng mà đắc tội với Âu mập mạp là việc nhỏ, mà để tiểu phách vương ở thành Hổ Dương như ngươi nhìn thấy chương mắt, là việc lớn. Thế nào? Định chơi đùa với bọn chúng ra sao đây?"
Lúc này đám người Âu Tề "tháp tháp tháp" chạy lên, hưng phấn nói với Lý Cáp: "Nhị công tử, chúng ta đã đem hai tiểu tử kia tắm trong nhà xí rồi. Xin hỏi nhị công tử muốn xử trí bọn chúng như thế nào?" Mặc dù trực tiếp xung đột với Âu Dương huynh đệ là Âu Tề, nhưng cuối cùng cũng chính là Lý Cáp ra quỷ kế để chỉnh hai người bọn chúng, cho nên muốn xử trí hai người, Âu Tề vẫn không dám tự tiện hành động, chỉ đi lên hỏi Lý Cáp.
Đám người au vừa mới ở nhà xí đánh Âu Dương huynh đệ, trên người không khỏi dính một ít mùi lạ. Vân Lâm thích sạch sẽ, nhịn không được mùi nài, không khỏi nhíu mày nhìn Âu Tề và quát: "Âu mập mạp, ngươi cách xa ta ra một chút. Hôi muốn chết! Ngươi mà dám để ta ngửi thấy mùi này lần nữa, ta nhất định sẽ bẻ cái đầu heo của ngươi làm bữa ăn khuya cho ngao khuyển Đại Phi!"
Đám người Âu Tề bị mắng một trận liền giật mình, vừa mới lên tới lầu bốn, lập tức rút về phía cửa cầu thang, nhưng còn chưa nhận được câu trả lời thuyết phục của Lý Cáp, cho nên thấp tha thấp thỏ ngước lên, nhìn nhị công tửa đang nhâm nhi rượu.
Đời hồi lâu, trong lúc đám người Âu Tề tưởng rằng Lý Cáp không có nghe được, muốn nhắc lại lần nữa, thì Lý nhị công tử lên tiếng: "Các ngươi muốn chơi đùa với bọn chúng như thế nào thì chơi đi, lưu lại hơi thở là được. Chơi mệt mỏi thì đem bọn chúng trói ở giữa sân cửa Nam Ưng. Nói cho bọn chúng rằng, ăn đồ của phách vương, còn dám đánh người, và ai muốn bảo lãnh rước bọn chúng về, thì đến tổng đốc phủ tìm bổn công tử."
"Vâng." Âu Tề cung kính đáp, liền hưng phấn chạy xuống lầu, xem ra lại chạy đi chỉnh hai huynh đệ xui xẻ kia.
Lý Cáp tự mình rót rượu, lúc chuẩn bị uống, đột nhiên phát hiện tỷ tỷ Vân Lâm ngồi đối diện đang nhìm chằm chằm mình, miệng còn cười sách sách, giống như lúc nàng trên đường chứng kiến được trang phục vừa đặc biệt vừa xinh đẹp.
"Nhìn gì vậy? Bệnh hoa si lại tái phát?"
Vân Lâm nguýt Lý Cáp một cái, tay lại nhéo cằm của đệ đệ, thở dài: "Mới có chín tuổi thôi, sách sách, chín tuổi thôi đã như vậy. Chờ ngươi sau này trưởng thành, vậy sẽ tốt."
Lý Cáp nghi hoặc hỏi:" Tỷ nói cái gì?"
Vân Lâm tóm gọn nói: "Ngươi có biết hay không, bộ dáng của ngươi vừa rồi so với phụ thân khi trước mặt thuộc hạ còn khí thế hơn. Ngẫm lại đều khiến cho người ta cảm thấy giật mình. Trong thành Hổ Dương có rất nhiều lớn nhở hoàn khố đệ tử, ác bá cường hào, mà gặp ngươi thì mỗi người đều giống như nhi tử gặp phụ thân vậy, đều hạ giọng, vâng lời răm rắp. Ngay cả tên Âu Tề tự cho là tiểu phách vương ai cũng không đụng cả một cái đánh rắm trước mặt ngươi cũng không có, khiến cho tỷ tỷ cũng thơm lây. Nhưng mà ngươi mới có chín tuổi, sách sách, trừ cái thân thể này ra, ngươi nào có đặc điểm của một hài đồng chín tuổi đâu?" Vừa nói vừa cười, "nếu không phải ta từ nhìn nhìn ngươi lớn lên, còn tưởng rằng ngươi là một võ lâm cao thủ cải lão hoàn đồng trong truyền thuyết đó."
Lý Cáp cười có chút mất tự nhiên, rồi nói: "Bọn họ đều là nể mặt mũi của phụ thân và Lý gia. Ta bất quá chỉ là có thể ỷ lại mà thôi."
Vân Lâm lắc đầu: "Không đúng, mặc dù ngươi thân phận nhị công tử Lý gia là nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ cố kỵ. Nhưng có thể để cho bọn họ sợ ngươi như vậy, thậm chí mọi việc khi có ngươi ở đó, liền do ngươi xuất đầu chỉ đạo, cũng là bởi vì thủ đoạn của ngươi. Ngươi kiếp trước nhất định là một tiểu ác ma, tự nhiên lại có nhiều biện pháp để chỉnh người như vậy. Mà còn hết lần này đến lần khác dựa vào chính mình mình đồng da sắt cái gì cũng không sợ, lại còn có thể không sợ hãi đi chỉnh người. Bọn họ không sợ ngươi mới là lạ. Năm đó, đại ca cũng coi như là hư hỏng rồi, nhưng đám hoàn khố đệ tử trong thành Hổ Dương chỉ biết lấy lòng hắn, mà không giống đối với ngươi vừa sợ vừa hãi như vậy. Ai nha, trách không được, nương từng nói, vốn tưởng rằng đại ca hư hỏng đã đành, cho nên đặt nhủ danh cho hắn là 'ngạt lang, mà chưa biết so với ngươi, đại ca quả thực chỉ là một bảo bảo ngoan ngoãn!"
Lý Cáp trong lòng cười khổ, kiếp trước của chính mình nào có là cái tiểu ác ma gì. Thành thật đến nỗi tới hơn hai mươi tuổi ngay cả tay của nữ nhân vẫn chưa đụng tới. Ngoan đến nỗi phụ mẫu kêu đi đông tuyệt đối không dám liếc sang phía tây một cái, kêu đi bắc tuyệt đối không dám nhìn sang phía nam. Hắn cũng không nghĩ tới, chính mình tự nhiên cũng có thể hư hỏng như vậy. Thật sứ đúng là, học giỏi ba năm, học hư chỉ ba ngày. Nghĩ đến kiếp trước làm một hảo hài tử hơn hai mươi năm với áp lực phải ngoan ngoãn, kiếp này làm một hoàn khố đệ tử, thì phải tận hết sức mình đi làm như vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện